Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Nhất kiếm đoạn thủy, thiên giang tuyệt lưu

(Một kiếm rẽ nước, ngàn sông ngừng chảy)

Trên Thương Sơn, lúc này chỉ có một người.

Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y.

Lôi Vô Kiệt thầm kinh hãi, vội vận chân khí rảo bước nhanh hơn.

Trong đêm đen, nam tử đeo khăn che mặt màu đen dừng bước, trên ngực hắn có vẽ hình một con nhện màu đỏ sậm chứng minh thân phận của hắn - Mạng Nhện của Tuyết Nguyệt thành.

Một nam tử khác mặc trang phục giống vậy chạy tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Có cần báo cáo với tam thành chủ không?”

Nam tử lắc đầu: “Không cần, hắn đi tiếp về phía trước là tới Thương Sơn. Nơi đó có nhị thành chủ.”

“Nhưng hiện giờ Lôi Vô Kiệt cũng đi theo, liệu có nguy hiểm gì không?” Một người khác hỏi.

Nam tử kia hơi nhíu mày: “Không đâu. Người này tới là vì nhị thành chủ, sẽ không gây chuyện đâu. Hắn sẽ không giết Lôi Vô Kiệt.”

“Người vừa đến đúng là...?” Một người khác cả kinh.

Nam tử kia gật đầu: “Đúng vậy. Đây đã là lần thứ tư tới bái kiến.”

Lôi Vô Kiệt đã đuổi tới mức mồ hôi chảy đầy đầu, rất nhiều lần hắn cho rằng mình đuổi theo được, người nọ lại tăng tốc, vẫn giữ khoảng cách nhất định với hắn. Khi người nọ đi thẳng tới chân núi Thương Sơn mới dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, giọng nói trầm trầm uy nghiêm: “Ngươi là ai?”

Lôi Vô Kiệt sửng sốt, có lẽ cũng không ngờ vị khách không mời mà tới này lại lên tiếng hỏi trước, không khỏi cảm thấy nực cười: “Ta còn chưa hỏi ngươi là ai đấy?”

“Ta có thể nói tên của ta, nhưng ngươi có dám hỏi không?” Trong bóng đêm, đôi mắt người nọ đột nhiên lóe sáng, Lôi Vô Kiệt cảm thấy bả vai đau nhức, cúi đầu nhìn xuống lại phát hiện máu tươi đã nhuộm đỏ nơi đó.

“Đây là? Kiêu Đồng kiếm?” Lôi Vô Kiệt kinh hãi, nhớ tới kiếm thuật kỳ lạ trong truyền thuyết này. Không mấy ai biết loại kiếm thuật này, nhưng mỗi người đều nổi danh khắp một phương.

“Mau tránh đường.” Người nọ trầm giọng nói, đầy uy nghiêm.

Lôi Vô Kiệt lại lắc đầu: “Sư phụ đang bế quan, mấy hôm nay người không muốn có ai tới quấy rầy. Nếu ngươi thật sự muốn bái kiến, cứ chờ hai ngày nữa. Sau hai ngày, ngươi lên núi, ta không ngăn cản ngươi.”

“Hả?” Người nọ cười, con mắt lại sáng lên, nhưng lúc này Lôi Vô Kiệt đã học khôn, lập tức nghiêng người né tránh. Người nọ lại chẳng giận chỉ nói: “Ngươi là đệ tử của Lý Hàn Y? Lý Hàn Y nhận đệ tử? Ngươi tên là gì?”

“Lôi Vô Kiệt.” Lôi Vô Kiệt lớn tiếng đáp.

|Lôi Vô Kiệt.” Người nọ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta từng nghe tên của ngươi.”

Lôi Vô Kiệt vui mừng, không ngờ mình không chỉ có tiếng trong Tuyết Nguyệt thành mà còn nổi danh bên ngoài như vậy.

“Ta cũng có một đệ tử, trí nhớ của nó không được tốt, nhưng nó lại nhớ rất rõ tên của ngươi.” Người nọ bước lên trước một bước. “Nhưng giờ ta đang cần gặp Lý Hàn Y gấp, không có thời gian dây dưa với ngươi. Tránh ra đi, ta không hại ngươi.”

Lôi Vô Kiệt vẫn cố chấp lắc đầu: “Sư phụ bảo ta ba ngày này không cho ai khác quấy rầy người. Tuy ta vô dụng nhưng không đến mức để ngươi đi qua như vậy được.”

“Vớ vẩn.” Người nọ cười lạnh một tiếng, lắc người một cái đã lao tới sau lưng Lôi Vô Kiệt: “Ngươi ngăn được ta chắc?”

Lôi Vô Kiệt vội vàng quay người, vận Hỏa Chước thuật, xuất quyền đánh ra.

“Lôi môn Hỏa Chước thuật, Cách Không Vô Song quyền. Đến hay lắm.” Người kia vung nhẹ ống tay áo, hấp thu toàn bộ luồng quyền kình kia. “Còn gì lợi hại hơn không?”

Lôi Vô Kiệt hiểu người trước mắt có võ công cao tới mức không thể ước lượng nổi, không dám giấu diếm gì nữa, chỉ trong nháy mắt đã dùng hết mọi công phu của mình. Mấy ngày nay ngoại trừ hàng ngày tu luyện thuật rút kiếm ra, hắn còn ngoan ngoãn đánh bài La Hán Phục Ma quyền kia, đã có chút hiệu quả. Bởi vì hắn phát hiện, khi mình nhắm mắt trầm tư không ngờ có thể chậm rãi chứng kiến bản tướng La Hán trong lòng. Có lúc vung quyền đã không cần phải suy nghĩ, thuận theo bản tướng trong lòng là có thể thi triển như nước chảy mây trôi.

“La Hán quyền?” Người nọ hơi cau mày.

“Là La Hán Phục Ma thần thông!” Lôi Vô Kiệt hét lớn một tiếng, xuất quyền đánh ra, làm dấy lên một cơn cuồng phong.

Người nọ lui lại, nhảy lên đỉnh một gốc cây, cúi đầu nhìn về phía Lôi Vô Kiệt: “Được, xứng với hai chữ thần thông.”

Lôi Vô Kiệt vận hết chân khí toàn thân lên song quyền, áo đỏ tung bay.

“Ta xuất một chiêu kiếm vì ngươi.” Người nọ chậm rãi rút kiếm trong tay, phía mũi kiếm đã gãy.

“Mũi kiếm của ta do sư phụ ngươi đánh gãy.” Người nọ chậm rãi nói.

“Nó tên là Đoạn Thủy, nhưng không phải vì nó là một thanh kiếm gãy, mà vì tám chữ.” Người nọ nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm.

“Nhất kiếm đoạn thủy, thiên giang tuyệt lưu.” Người nọ đột nhiên cúi đầu, giọng điệu vẫn vô cùng uy nghiêm.

“Ngươi vừa hỏi tên của ta, hiện giờ chắc ngươi đã biết tên của ta là gì.”

Lôi Vô Kiệt không nói gì nhưng thân thể lại khẽ run rẩy. ‘Nhất kiếm đoạn thủy, thiên giang tuyệt lưu’, tám chữ này bất cứ ai trên giang hồ đều đã nghe. Người phía sau tám chữ đó tuy không đứng trong năm vị Kiếm Tiên nhưng vẫn là chủ của một trong thiên hạ tứ thành.

Thiên Hạ Vô Song thành, thành chủ Tống Yến Hồi.

Có rất nhiều truyền thuyết liên quan tới Tống Yến Hồi, có người nói nguồn gốc cái tên của hắn là vì khi còn trẻ từng chém một kiếm lên bầu trời, chiêu kiếm kia đẹp tới mức khiến chim én quay đầu bay về, kiếm khí sót lại quanh quẩn giữa không trung. Đáng tiếc là khi hắn ra đời Vô Song thành đã không còn uy thế năm xưa. Mặc dù dưới sự nỗ lực của hắn, Vô Song thành vẫn là một trong thiên hạ tứ thành, nhưng so với Tuyết Nguyệt thành nhất môn tam kiệt vẫn kém hơn một quãng. Sau đó hắn lại thử kiếm với Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y ba lần, lần nào cũng kết thúc bằng thất bại cho nên không được xếp vào hàng ngũ kiếm tiên. Nhưng có lần sông Thương Lan có nước lũ bùng phát, theo truyền thuyết khi đê vỡ Tống Yến Hồi xuất một kiếm, cứng rắn ngăn chặn nước lũ trong thời gian nửa khắc, cứu được hơn ngàn người dân gặp nạn, mới có câu nói ‘nhất kiếm đoạn thủy, thiên giang tuyệt lưu’. Tiên sư bọn ăn cắp truyện.

Nghe nói Tống Yến Hồi thích luyện kiếm bên bờ sông, mọi kiếm thuật đều dùng chữ ‘thủy’ đặt tên.

“Chiêu kiếm này tên là Vạn Thủy Thiên Sơn.” Tống Yến Hồi nâng cao thanh kiếm, đột nhiên bổ mạnh xuống.

Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy kiếm khí dâng trào mênh mông như nước thủy triều lên, từng tầng nối tiếp nhau đập thẳng về phía mình. Hắn vội vàng vận hết chân khí toàn thân, vung quyền đánh tới.

Chỉ giây lát sau, hai bóng người giao nhau.

Lôi Vô Kiệt quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Tống Yến Hồi vẫn đứng đó, thân kiếm vẫn còn trong vỏ, hắn thở dài: “Ta nghĩ sai rồi, ngươi không xứng để ta xuất kiếm này.” Hắn quay người, chậm rãi đi về phía trước, khi đi ngang qua Lôi Vô Kiệt, một thanh kiếm đột nhiên ngăn trước mặt hắn.

“Thính Vũ?” Tống Yến Hồi nhẹ giọng nói.

“Ta đã nói rồi, sư phụ lệnh cho ta không để ai quấy rầy người. Ta còn chưa chết, ngươi không thể đi qua.” Lôi Vô Kiệt đứng dậy lau vết máu nơi khóe miệng, giơ tay đặt lên chuôi kiếm.

Trên chuôi kiếm, tiếng sấm vang lên.

Lôi Vô Kiệt chậm rãi rút thanh kiếm này ra, chỉ trong phút chốc, gió núi gầm thét, hoa lá bay lượn.

“Ta cũng có một chiêu kiếm, kiếm tên Nguyệt Tịch Hoa Thần.”

“Kiếm Tiên - Lý Hàn Y truyền thụ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện