“Lần này có tổng cộng mười sáu môn phái Đạo môn tới tham dự, ba mươi sáu đỆ tử, chia bốn tổ tiến hành tỷ thí. Bốn người thắng chia hai cặp quyết đấu. Hai người cuối cùng giao chiến phân thắng bại.”

“Được, mau tiến hành đi.” Lan NguyỆt Hầu ngáp một cái.

Quan chủ quản gật đầu: “Còn quan phán quyết chưa tới, pháp môn của Đạo gia muôn vàn ảo diệu, không có quan phán quyết ở đây, e rằng sẽ có sai lầm.”

“Quan phán quyết chẳng phải là người của Hồng Lư tự à? Bọn họ đâu?” Lan NguyỆt Hầu nghi hoặc nói.

“Đến rồi đây.” Một tăng nhân mang Phật châu lớn đứng chính giữa đạo tràng. Tuy hắn đã cạo đầu, thay đổi tăng phục nhưng Lan NguyỆt Hầu nhìn một cái là nhận ra thân phận của hắn, kinh ngạc nói: “Cẩn Ngôn.”

“Đời này đã không có Cẩn Ngôn.” Quan phán quyết cúi đầu nói.

Lan NguyỆt Hầu không ngạc nhiên, gật đầu: “Do bản hầu nhận lầm người, nếu tất cả mọi người đã tới đủ, như vậy... bắt đầu đi.”

“Hầu gia nghĩ lần này ai sẽ thắng?” Lôi Vô Kiệt thấy Phi Hiên đã đến, trong lòng càng nắm chắc, mỉm cười quay đầu hỏi Lan NguyỆt Hầu.

Lan NguyỆt Hầu uống trà không chút hoang mang: “Đạo môn nổi tiếng thiên hạ đều đã ở đây, nhưng chỉ có mấy môn phái có thể đoạt hạng nhất mà thôi. Tam sơn lưỡng lâm, Long Hổ sơn, Thanh Thành sơn, Mao sơn, Bất Hưu lâm, Quy Khư lâm cùng với người đứng đầu Đạo môn -- Võ Đang.”

“Đã nhiều năm rồi Võ Đang không cho người tới Thiên Khải.” Đàm Trạch đột nhiên nói.

“Đúng vậy, năm xưa khi Ma giáo đông chinh, Võ Đang đã bị trọng thương, rất lâu sau đó vẫn không có không có động tĩnh gì. Thế nhưng dù sao họ

cũng là người đứng đầu Đạo môn, ngươi xem danh sách vừa được trình lên này.” Lan NguyỆt Hầu đưa tờ giấy cho Đàm Trạch.

Đàm Trạch cầm tờ giấy, ngẩng đầu lên nhìn đạo nhân trẻ tuổi mái tóc buông xõa, dáng vẻ lười nhác dưới sân: “Võ Đang, Lạc Phi?”

“Vòng thứ nhất, Long Hổ sơn Triệu Thác đấu với Võ Đang Lạc Phi!” “Võ Đang Lạc Phi, thắng.”

Chỉ trong thời gian giơ tay lên, Long Hổ Sơn Triệu Thác đã quỳ gối dưới đất, Lạc Phi ngáp một cái, dáng vẻ chẳng hề để tâm.

“Phó giam chính, ngươi có thấy rõ không?” Hoàng Côn Luân hạ giọng hỏi. Đàm Trạch gật đầu: “Là đỆ tử quan môn của người kia.”

“Mạnh thật.” Hoàng Côn Luân nói. “Đúng vậy.” Đàm Trạch cau mày. “Võ Đang Lạc Phi, thắng.”

“Võ Đang Lạc Phi, thắng.”

“Võ Đang Lạc Phi, vào vòng tiếp theo.” Quan phán quyết cao giọng nói. Lôi Vô Kiệt đầu đầy mồ hôi: “Sao tự nhiên lại có người lợi hại như vậy?”

Sắc mặt Lan NguyỆt Hầu cũng rất khó coi: “Đúng vậy, hôm nay sao miệng ta đen vậy, nói cái gì thì cái đấy tới.”

“Chẳng lẽ hắn không phải người Tiêu Sùng sắp xếp?” Lôi Vô Kiệt trừng mắt với Lan NguyỆt Hầu.

Lan NguyỆt Hầu thở dài: “Ngươi thông minh lắm, đúng là bỆ hạ có bố trí một người, nhưng người được bố trí không phải Võ Đang Lạc Phi mà là...”

“Long Hổ sơn Huyền Trạch, thắng!” “Long Hổ sơn Huyền Trạch, thắng!” “Long Hổ sơn Huyền Trạch, thắng!”

“Long Hổ sơn Huyền Trạch, vào vòng tiếp theo!”

Lan NguyỆt Hầu thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may, người này còn có chút bản lĩnh.”

Long Hổ sơn Huyền Trạch mặc đạo bào màu tím, thần sắc nghiêm túc, vốn dĩ hắn chỉ đứng thứ hai trong số các đạo sĩ Long Hổ sơn nhập kinh, vị sư

đỆ được tôn là ‘Vũ Y Khanh Tướng’ lại không từ mà biệt. Hắn cũng thấy tức giận, nhưng sư đỆ chỉ nói với hắn một câu: Nắm lấy đại hội đạo thống.

“Chẳng qua là mấy kẻ bất học vô thuật.” Huyền Trạch hừ lạnh một tiếng, liếc mắt sang Phi Hiên ở trong góc: “Còn cả một tiểu đạo đồng miệng còn hôi sữa nữa chứ.”

“Thanh Thành sơn Phi Hiên đấu với Mao sơn La Từ.” “Đi thôi, đừng nặng tay quá.” Tạ Tuyên cười tủm tỉm nói.

Phi Hiên đi vào sân đấu, cúi người hành lễ với La Từ: “Xin chỉ giáo.”

La Từ mỉm cười: “Sao lại phái một tiểu đạo đồng tới tham gia đại hội đạo thống. Thế mà sư phụ nhà ngươi cũng yên tâm được. Ta không muốn làm ngươi bị thương, như vậy đi, ta giúp ngươi diễn một vở...”

Phi Hiên giậm chân phải xuống đất, vung tay phải: “Hây!”

La Từ chỉ cảm thấy một luồng uy thế vô thượng đánh tới trước mặt, còn chưa phục hồi tinh thần đã nghe ‘xoẹt một tiếng, bộ quần áo đã bị luồng chân khí phá tan thành từng mảnh. Hắn ngây ngốc, chỉ cảm thấy mặt đỏ

bừng, xoay người lập tức chạy xuống.

“Lợi hại lắm, Tiểu Phi Hiên.” Lôi Vô Kiệt vỗ tay lia lịa.

Ba vị thiên sư lại nhìn nhau vài lần, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Núi Thanh Thành Phi Hiên, thắng!” “Núi Thanh Thành Phi Hiên, thắng!”

“Núi Thanh Thành Phi Hiên, vào vòng tiếp theo!”

Xung quanh chấn động, tuy danh tiếng vị tiểu thiên sư này đã vang vọng khắp Đạo môn từ lâu nhưng đại đa số mọi người vẫn nghĩ hắn dựa phúc của Triệu Ngọc Chân, lại bái vào môn hạ của quốc sư, cùng lắm có chút thiên phú. Song bây giờ thắng liền ba trận, hơn nữa còn thắng gọn gàng chỉ

trong chớp mắt, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

“Nếu không phải ngươi đuổi một số cao thủ Đạo môn trẻ tuổi, ba vòng này đã chẳng thắng nhẹ nhàng nhưu vậy.” Lan NguyỆt Hầu thở dài một tiếng.

Lôi Vô Kiệt nhún vai: “Nhưng đám người đó thật sự không bằng Phi Hiên.” “Có câu hầu gia nói không đúng rồi.” Đàm Trạch đột nhiên mở miệng.

Lan NguyỆt Hầu lại cúi đầu nói: “Xin rửa tai lắng nghe.”

“Cho dù Lôi huynh đỆ không đuổi đám người đó đi, đứng trước mặt người này, vẫn chỉ là nhiều thêm một chiêu một chiêu mà thôi.” Đàm Trạch giơ một ngón tay chỉ một người đang đứng ngáp trong góc.

Võ Đang, Lạc Phi.

“Tên này đúng là lợi hại, hắn luyỆn võ công gì vậy? Không cảm thấy có chiêu thức gì, chỉ đơn giản là dùng chân khí đối địch.” Lôi Vô Kiệt nghi hoặc hỏi.

Đàm Trạch trầm giọng nói: “Là Thuần Dương Vô Cực công của Võ Đang, nội công tâm pháp tối cao của Đạo môn, đủ đối đầu với Đại Long Tượng Lực.”

Tổ thứ tư không xuất hiện tình trạng một người áp đảo như ba tổ đầu, mỗi trận đều khổ chiến một lúc lâu mới phân được thắng bại. Thời gian tỷ thí của ba tổ đầu cộng lại mới một canh giờ, nhưng tổ thứ tư lại đánh mất hai canh giờ mới xong.

“Thế mới có chút ý vị đấu pháp của Đạo môn chứ.” Lan NguyỆt Hầu cười nói: “Lôi huynh đỆ thấy sao?”

“Người thắng trong bọn họ sẽ đánh với người thắng của tổ thứ nhất đúng không” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Lan NguyỆt Hầu gật đầu.

“Bất Hưu lâm Tả Thiên Hiên thắng, vào vòng tiếp theo.”

Đạo sĩ trẻ tuổi đứng đó, quần áo rách rưới, miệng thở hồng hộc, hiển nhiên thể lực đã tiêu hao quá mức.

“Vốn còn mong hắn sẽ giúp Phi Hiên tiêu hao bớt thể lực của tên Võ Đang Lạc Phi, nhưng bộ dáng hắn thế này, e rằng Lạc Phi chỉ búng ngón tay là đánh bay

được hắn.” Lôi Vô Kiệt thở dài một tiếng.

“Nghỉ ngơi một lát, nửa canh giờ sau sẽ tiến hành vòng tỷ thí tiếp theo.” Quan phán quyết cao giọng nói.

Tạ Thiên Hiên đi về khu vực của Bất Hưu lâm, Phi Hiên đứng nhỏ giọng trò chuyỆn với Tạ Tuyên, Huyền Trạch lại đang bàn giao gì đó cho đỆ tử

của Long Hổ sơn, chỉ có mình Lạc Phi vẫn đứng trong góc tiếp tục ngáp ngủ. “Kỳ lạ, Lý Phàm Tùng đi đâu rồi?” Lôi Vô Kiệt đột nhiên nhớ tới tiểu sư

thúc luôn ở bên Phi Hiên như hình với bóng, không ngờ hắn lại không xuất hiện...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện