Tiêu Sắt nhớ lại đêm trăng hôm đó, Vô Tâm mặc tăng bào màu trắng đứng trên nóc nhà, tắm ánh trăng lạnh lẽo, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười một tiếng, ống tay áo bay phất phơ, đón gió bắt đầu múa lượn.

“Ta muốn cưỡi gió bay về bắc, Hiên Viên tuyết lớn tựa bão dông.

Ta muốn mượn thuyền chèo về đông, tiên tử yểu điệu nghênh gió tới Ta muốn cưỡi mây ngàn vạn dặm, long ngâm trong triều làm gì ta? Trên đỉnh Côn Luân tắm nắng dương, tận cùng biển cả ngắm núi xanh.

Gió thổi vạn dặm yến về tổ, không thấy chân trời chẳng về đâu!”

Hòa thượng thu ống tay áo, cúi đầu nhìn mình, nghiêm túc nói: “Ta sẽ không chết, ta còn muốn tới rất nhiều nơi.”

Ánh mắt Tiêu Sắt lóe lên hình ảnh đó, tiếp đó hiện lên một luồng sáng tím. Thần thông La Sát đường, Tâm Ma Dẫn.

Bên kia Lôi Vô Kiệt thi triển bộ quyền pháp như nước chảy mây trôi, khí thế bừng bừng. Thời gian vừa qua hàng ngày hắn đều tập kiếm nhưng chưa bao giờ quên chuyỆn mỗi ngày đánh Đại La Hán Phục ma Kim Cương Vô Địch thần thông một lần. Từng có võ tăng bình thường đánh Đại Long Vương quyền năm mươi năm có thể điểm hỏa trong tro bụi,

khiến hoa nở trên đá, huống hồ Lôi Vô Kiệt luyỆn thần thông thực sự vốn mang ý nghĩa thâm ảo!

Ống tay áo của Vô Tâm bay tứ tán. Tuy Lôi Vô Kiệt đánh quyền như có thần linh tương trợ nhưng vẫn không xuyên thủng được hai ống tay màu trắng đó. Lôi Vô Kiệt cao giọng gọi Tiêu Sắt: “Tiêu Sắt, mau tới giúp ta!”

Tiêu Sắt giơ tay, trầm giọng nói: “Thiên Trảm!”

“Ngươi nghĩ ngươi là nhân kiếm hợp nhất, gọi một tiếng là kiếm bay tới à?” Cơ Tuyết tức giận giơ chân đá thanh kiếm bên cạnh bay về phía Tiêu Sắt. Tiêu Sắt nhận lấy trường kiếm, tung người lên quát lớn: “Phá vỡ

phòng ngự của hắn.”

Trong Thiên Khải thành, tiếng kêu rên nổi lên khắp bốn phía.

Tạ Tuyên dẫn Vô Thiền và Minh Hầu, NguyỆt Cơ chạy thẳng tới Vĩnh An Vương phủ.

Minh Hầu nói: “Vì sao tên Dạ Nha đã chết nhưng dược cổ thuật vẫn chưa được giải?”

Tạ Tuyên trả lời: “Người hạ cổ chưa chắc đã là cổ chủ, vừa rồi ta không nghĩ ra chuyỆn này. Dạ Nha đặt cổ chủ trên người một kẻ khác.”

Giọng nói của Minh Hầu đầy lo lắng: “Là ai?”

“Chắc là dược nhân mạnh nhất, Vô Tâm.” Tạ Tuyên trầm giọng nói. Vô Thiền và Minh Hầu nhìn nhau, bất giác tăng tốc.

Nhưng khi bọn họ đang chạy trên đường lại thấy ở một nóc nhà cách đó không xa có một thiếu niên đang đứng, bộ áo đen khẽ lay động theo làn gió.

“Ngươi là Đường Trạch của Đường môn.” Tới gần hơn chút, thấy được gương mặt của đối phương, Tạ Tuyên nói: “Ngươi nên ở Vĩnh An Vương phủ mới đúng.”

Đường Trạch cười nói: “Có những người khác trấn thủ rồi, ta ra xem tình hình bên ngoài.”

“Thấy rồi đấy, có cảm tưởng gì?” Tạ Tuyên nói.

“Nói là địa ngục trần gian cũng không quá đáng. Nhưng đáng tiếc ta chỉ có một mình, không ngăn cản được những chuyỆn này.” Đường Trạch lạnh nhạt nói: “Tiên sinh muốn tới Vĩnh An Vương phủ?”

Tạ Tuyên quay đầu sang, nhìn bên trái, thấy tình hình con đừng bên đấy bèn gật đầu một cái:”Ta hiểu rồi, hy vọng ngươi sẽ thành công.”

“Cũng hy vọng Tạ tiên sinh sẽ thành công.” Đường Trạch trả lời.

“Tạm biệt.” Tạ Tuyên tung người nhảy về, dẫn mọi người tiếp tục đi về phía Vĩnh An Vương phủ.

Đường Trạch cúi người, tiếp tục quan sát tình hình trên đường, đột nhiên thấy trong góc có một bộ áo đỏ lướt qua.

“Thiên Nữ Nhụy...” Đường Trạch trầm ngâm: “Đây là hồng nhan tri kỷ của Liên ca mà bọn họ vẫn hay nói à?”

Trên con đường, Tô Mộ Vũ ngồi một bên điều chỉnh chân khí, Phi Hiên và Lý Phàm Tùng liên thủ giao chiến với Tô Xương Hà đã gần trăm hiệp. Hai người toàn thân đầy mồ hôi, đã dần xuống thế hạ phong. Ánh đỏ trên Thanh Tiêu kiếm đã càng lúc càng ảm đạm. Phi Hiên dù sao vẫn còn nhỏ

tuổi, Đại Long Tượng Lực đã gần khô cạn. Tô Xương Hà cười nhạt: “Các ngươi muốn báo thù cho sư phụ của các ngươi, nhưng các ngươi lại kém hắn quá xa.”

Lý Phàm Tùng quát lớn một tiếng, xoay người lượn vòng xuống, Vô Lượng kiếm được thi triển tới tận cùng.

“Vô Lượng kiếm, vô lượng kiếp, kẻ vào kiếp này đời đời kiếp kiếp, vạn kiếp bất phục! Vô lượng phá vạn pháp, nhất kiếm phá vạn pháp!”

“Tới hay lắm!” Tô Xương Hà giơ tay bắt lấy.

Vô Lượng kiếm ảnh lập tức biến thành hư vô, tay phải của Tô Xương Hà nắm chặt lấy Thanh Tiêu kiếm, thân hình ngừng lại một chút rồi hất văng Lý Phàm Tùng ra ngoài. Hắn vung tay phải, Thanh Tiêu kiếm bay khỏi tay, cắm vào gian các bên cạnh.

Vô Song nhìn Tô Mộ Vũ, Tô Mộ Vũ gật đầu: “Đi đi.”

Vô Song mở Vô Song Kiếm Hạp, mười hai thanh phi kiếm rời vỏ. Hắn tụ

khí một lúc lâu mới miễn cưỡng vận dụng được mười hai thanh phi kiếm, cơ hội sẽ chỉ thoáng qua rồi biến mất!

Lý Phàm Tùng đứng yên tại chỗ, lại rút kiếm ra!

Thanh Tiêu kiếm đã bị cướp, kiếm ở đâu ra? Còn một thanh kiếm gỗ đào, tên là Túy Ca. Túy tửu cao lâu, thiếu niên anh hùng!

“Phi Hiên!” Lý Phàm Tùng hô lớn.

Phi Hiên vận nốt chút Đại Long Tượng Lực cuối cùng, giơ tay đẩu về phía Lý Phàm Tùng. Kiếm thế của Lý Phàm Tùng bộc phát, phối hợp với mười hai thanh phi kiếm nhanh chóng xé tan phòng ngự của Tô Xương Hà. Tay phải Tô Xương Hà thi triển Diêm Ma chưởng ngăn cản mười hai thanh phi kiếm, tay trái dùng Diêm Ma chưởng ấn chiêu kiếm tuyỆt sát của Lý Phàm Tùng xuống.

Không môn mở toang, toàn thân đầy sơ hở.

Nhưng Lý Phàm Tùng và Phi Hiên đều không còn sức tái chiến, ngay cả

Vô Song cũng phun một ngụm máu tươi lên hộp kiếm. Đại Minh Chu Tước trong hộp ngâm vang không ngừng, nhưng hắn lắc đầu một cái, cuối cùng buông tay ra.

Chỉ thấy một bộ áo đỏ bay ra, ba lưỡi đao chợt hiện, đâm vào không môn của Tô Xương Hà.

“Ám Hà Tô Xương Hà, chết theo Đường Liên đi!” Thiên Nữ Nhụy gầm lên. “Tới đúng lúc lắm!” Phi Hiên vỗ tay cười to.

Nhưng Tô Mộ Vũ lại cau mày: “Không tốt!”

Tô Xương Hà cười lạnh một tiếng, hắn là kẻ khôn khéo tới mức nào, tuy vừa rồi Thiên Nữ Nhụy không ở quá gần nhưng sao hắn lại không nhận ra hơi thở của cô. Hắn vẫn còn một sát chiêu cuối cùng đang chờ cô.

Tô Xương Hà há miệng, một mũi châm bạc dưới lưỡi bắn ra, nhắm thẳng về phía cổ họng của Thiên Nữ Nhụy. Hắn cười lạnh một tiếng, tất cả mọi người sẽ chết ở đây. Gia chủ của Ám Hà Tô gia, thành chủ Vô Song thành, đỆ tử chưởng giáo núi Thanh Thành cùng với nữ nhân này. Tất cả liên thủ

lại vẫn không phải đối thủ của hắn.

Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, người nọ giơ tay gảy một cái, hất văng mũi châm bạc. Sau đó tay trái của hắn nắm tay Lý Phàm Tùng, tay phải bắt lấy Thiên Nữ Nhụy, ném bọn họ về phía sau. Thế nhưng chính hắn lại lao tới trước người Tô Xương Hà. Tô Xương Hà xuất chưởng đánh vào trước ngực hắn.

Tiếp đó, hắn nở rộ như một đóa hoa.

Áo quần vỡ vụn, Chu Nhan tiểu tiễn, Hồng Nhan lỆ, Diêm Vương thiếp, Long Tu châm, vô số ám khí bắn ra từ người hắn.

Thân hình Tô Xương Hà có nhanh hơn nữa, phản ứng có nhạy bén hơn nữa, nội lực có mạnh hơn nữa, cũng không phòng ngự được trước nhiều ám khí cùng bắn

tới như vậy. Hắn lập tức lui lại, song chưởng múa lên điên cuồng, định ngăn cản tất cả những ám khí này!

Đường Trạch phun liền ba ngụm máu tươi, quỳ sụp xuống đất nhưng vẫn ngẩng đầu cười thảm: “Tô Xương Hà, đền mạng cho lão gia tử đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện