Đầu lâu của Trầm Hi Đoạt bay lên, thân thể vẫn đi tiếp ba bước rồi mới chậm rãi ngã xuống đất, cuối cùng không còn chút động tĩnh, thật sự đã chết.
“Ta biết rồi, chỉ cần chặt đầu bọn họ, những người chết này sẽ không cử
động nữa, coi như thật sự chết đi.” Lôi Vô Kiệt lau mồ hôi trên trán: “Sư tỷ, ngươi mau xuống giúp ta, nhiều người như vậy mà có một mình ta.”
Tư Không Thiên Lạc lắc đầu, đáp rất quả quyết: “Ta không muốn.”
“Vậy cũng tốt, ta không trách sư tỷ sợ quỷ. Vậy để mình ta đối phó với đám... yêu quái này!” Lôi Vô Kiệt cắn răng một cái, cầm kiếm quay lại chém đầu một người xuống.
Lần đầu tiên giết người, Lôi Vô Kiệt phóng ngựa vài dặm vẫn không kiềm nén được chấn động trong lòng, tới tận khi được Tiêu Sắt kéo lại, nếu không hắn tin mình sẽ chạy thẳng như vậy mãi, cho tới khi con ngựa hắn cưỡi kiệt sức, hoặc bản thân hắn kiệt sức! Tới tận bây giờ hắn vẫn rất kiên định với suy nghĩ trong lòng, rất chán ghét chuyỆn cầm kiếm giết người.
Giang hồ này, phân thắng bại là đủ rồi, cần gì luận sinh tử? Đáng tiếc, hắn đã không nằm trong giang hồ mà đang trong một triều đình chìm chìm nổi nổi. Lựa chọn của hắn lại không thể theo ý mình.
Nhưng bây giờ lại khác, bây giờ nếu hắn không động thủ, vậy chắc chắn hắn sẽ chết, những người ở đây cũng sẽ chết theo hắn. Huống chi những thứ này vốn là người chết!
“Ta không giết ngươi, ta chỉ tiễn ngươi về nơi ngươi phải về thôi.” Lôi Vô Kiệt xoay kiếm. “Theo như lời hòa thượng kia thì là gì nhỉ? Đúng rồi, siêu độ!”
Từng cái đầu lâu bay lên, từng dược nhân lao về phía hắn, Lôi Vô Kiệt đã giết tới đỏ cả mắt.
Hắn đã không đếm được mình giết bao nhiêu người nữa, chỉ cảm thấy đám người Đại Lý tự xông vào lúc đầu đã bị hắn giết sạch. Thế nhưng lại có từng đám người không biết từ đâu tới tràn vào trong phủ. Bộ áo đỏ của Lôi Vô Kiệt dã dính đầy máu, gương mặt của hắn cũng dính máu, cho nên Lôi Vô Kiệt bình thường luôn chất phác vô hại, cũng toát lên vẻ hung ác chưa từng có.
Cuối cùng Lôi Vô Kiệt mỆt mỏi kiệt sức đứng giữa khoảng sân đầy thi thể, chống kiếm xuống đất thở hổn hển. “Giết hết đám này rồi.”
Nhưng vừa dứt lời, đột nhiên một thi thể dưới đất nhảy thẳng lên lao về
phía Lôi Vô Kiệt. Nhưng nó vừa nhảy lên, một luồng sáng bạc đã đập tan đầu.
Tư Không Thiên Lạc nhảy đến cầm thương bạc, nhìn Lôi Vô Kiệt nói: “Yên tâm đi, tiểu sư đỆ. Không để ngươi chiến đấu một mình đâu. Nhưng kẻ còn lại cứ giao cho ta.”
Lôi Vô Kiệt thở phào một hơi hỏi: “Sư tỷ, ngươi không sợ à?”
Tư Không Thiên Lạc cũng thở một hơi dài: “Nói thật, vừa rồi nhìn ngươi giết đến điên cuồng, ta cũng chết lặng rồi.”
Tư Không Thiên Lạc quyết định ra tay là vì bọn họ cùng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phủ, như có một loại chỉ dẫn nào đó khiến từng nhóm
dược nhân chạy tới nơi đây. Nhưng đột nhiên, những tiếng bước chân kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là tiếng ngưa hí.
Dược nhân không biết cưỡi ngựa, càng không biết ghìm cương cho ngựa dừng lại.
Kẻ tới là người bình thường. Nhưng bên ngoài là Tu La địa ngục, còn ai dám cưỡi ngựa như vậy?
Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc, Diệp Nhược Y lùi lại một bên, nín thở chờ đợi.
Sau tiếng ngựa hí, ba người từ trên xe ngựa bước xuống.
Xích Vương Tiêu Vũ đi đầu, Long Tà theo hầu bên cạnh, Vô Tâm mặc y phục màu đen im lặng đi cuối cùng. Bọn họ đi vào Vĩnh An Vương phủ, nhìn thi thể chất đầy mặt đất, thần sắc không hề dao động. Tiêu Vũ nhìn ba người đang đứng đó nhìn chằm chằm vào mình, cười một tiếng, nói:
“Nghe nói Lục ca của ta đã bị thương khi đọ kiếm với Lạc Thanh Dương. Bổn vương tới đây hỏi thăm tình hình sức khỏe của hắn.”
“Hắn không sao, mời vương gia trở về.” Diệp Nhược Y trả lời.
Tiêu Vũ gi tay ra, Long Tà đưa một bộ cung tên tới. Tiêu Vũ cầm cung tên, đột nhiên kéo căng dây cung rồi thả ra.
Một mũi tên xé gió bắn về phía Diệp Nhược Y.
Diệp Nhược Y giơ tay, mũi tên nhanh chóng xoay tròn trước mặt cô nhưng không cách nào tiến thêm một phân.
Tiêu Vũ vứt cung tên xuống đất: “Bất luận ngươi là ai cũng không có tư cách nói chuyỆn với ta. Ta muốn gặp Tiêu Sắt.”
“Được.” Một giọng nói lạnh nhạt đáp lại lời hắn. Cửa phòng được đẩy ra, Tiêu Sắt mặc bộ áo lông cáo trị giá ngàn vàng đi ra, hai tay khoanh trong áo, lười biếng nhìn Tiêu Vũ: “Ngươi muốn tìm ta? Ta đây.”
Xích Vương phủ.
Tạ Tuyên lạnh lùng nhìn Dạ Nha một cái, lại nhìn sang NguyỆt Cơ. “Không ngờ ngươi lại làm chuyỆn uy hiếp con tin như vậy.”
“Đúng vậy, vì đã là đường cùng cho nên chỉ đành nắm lấy phao cứu mạng cuối cùng.” Dạ Nha đi tới, giơ tay vuốt ve gương mặt của NguyỆt Cơ.
“Bỏ tay ngươi ra.” Minh Hầu trầm giọng nói.
“Đi đi.” Dạ Nha vỗ mặt NguyỆt Cơ, giơ tay nắm thanh Thúc Y kiếm trên cổ cô, vứt nó xuống. “Tìm người ngươi yêu đi.”
Ánh mắt NguyỆt Cơ mê mang, đứng đó không biết làm gì.
“Nghe theo trực giác của ngươi, bây giờ ngươi muốn đứng bên ai nhất thì ở bên người ấy.” Dạ Nha mỉm cười lui sang một bên.
Dạ Nha quay đầu lại nhìn Minh Hầu, ánh mắt đầy mờ mịt. Minh Hầu nhìn NguyỆt Cơ, nhưng ánh mắt lại đầy mong chờ.
“Tạ tiên sinh, hy vọng ngài để ý tới Dạ Nha, hành động của hắn có vẻ rất khác htường.” Vô Thiền nói.
“Yên tâm, hành động của hắn không có gì khác thường. Quỷ Y vốn luôn độc hành, hành xử âm độc trái với lẽ đời. ChuyỆn lợi dụng con tin uy hiếp kẻ khác như vậy mới là khác thường.” Tạ Tuyên trả lời.
NguyỆt Cơ đi tới bên cạnh Minh Hầu, Minh Hầu kéo cô ra sau lưng mình. Dạ Nha nhìn Tạ Tuyên, gật đầu một cái: “Tiên sinh hiểu ta.”
“Nhưng chuyỆn này cũng không ngăn cản ta giết ngươi. Ngươi là cổ chủ, chỉ khi ngươi chết thì vụ hỗn loạn tại Thiên Khải thành này mới chấm dứt.” Tạ Tuyên lạnh nhạt nói.
“Được chết dưới tay Nho Kiếm Tiên là vinh hạnh của ta.” Dạ Nha lấy từ
trong tay áo ra một con dao. “Nhưng rất đáng tiếc, ta không muốn chết dưới kiếm của bất cứ ai.” Hắn cắm kiếm vào tim mình, sau đó tay phải vặn nhẹ một cái, vẻ mặt cứng lại theo thời khắc cuối cùng, thân thể đổ thẳng về
phía trước, ngã sấp dưới đất, máu tươi chảy ra. “Chúng ta đi!” Tạ Tuyên đứng dậy, thu kiếm. Minh Hầu cõng NguyỆt Cơ ở bên cạnh lên.
Nhưng đang lúc bọn họ đi ra ngoài cửa, Dạ Nha đã chết đột nhiên đứng dậy lao về phía Tạ Tuyên. Thời khắc này con ngươi Dạ Nha trống rỗng, lỗ
thủng trước ngực vẫn chảy máu không ngừng, rõ ràng đã là người chết! Nhưng hắn sống lại!
“Ta biết rồi, chỉ cần chặt đầu bọn họ, những người chết này sẽ không cử
động nữa, coi như thật sự chết đi.” Lôi Vô Kiệt lau mồ hôi trên trán: “Sư tỷ, ngươi mau xuống giúp ta, nhiều người như vậy mà có một mình ta.”
Tư Không Thiên Lạc lắc đầu, đáp rất quả quyết: “Ta không muốn.”
“Vậy cũng tốt, ta không trách sư tỷ sợ quỷ. Vậy để mình ta đối phó với đám... yêu quái này!” Lôi Vô Kiệt cắn răng một cái, cầm kiếm quay lại chém đầu một người xuống.
Lần đầu tiên giết người, Lôi Vô Kiệt phóng ngựa vài dặm vẫn không kiềm nén được chấn động trong lòng, tới tận khi được Tiêu Sắt kéo lại, nếu không hắn tin mình sẽ chạy thẳng như vậy mãi, cho tới khi con ngựa hắn cưỡi kiệt sức, hoặc bản thân hắn kiệt sức! Tới tận bây giờ hắn vẫn rất kiên định với suy nghĩ trong lòng, rất chán ghét chuyỆn cầm kiếm giết người.
Giang hồ này, phân thắng bại là đủ rồi, cần gì luận sinh tử? Đáng tiếc, hắn đã không nằm trong giang hồ mà đang trong một triều đình chìm chìm nổi nổi. Lựa chọn của hắn lại không thể theo ý mình.
Nhưng bây giờ lại khác, bây giờ nếu hắn không động thủ, vậy chắc chắn hắn sẽ chết, những người ở đây cũng sẽ chết theo hắn. Huống chi những thứ này vốn là người chết!
“Ta không giết ngươi, ta chỉ tiễn ngươi về nơi ngươi phải về thôi.” Lôi Vô Kiệt xoay kiếm. “Theo như lời hòa thượng kia thì là gì nhỉ? Đúng rồi, siêu độ!”
Từng cái đầu lâu bay lên, từng dược nhân lao về phía hắn, Lôi Vô Kiệt đã giết tới đỏ cả mắt.
Hắn đã không đếm được mình giết bao nhiêu người nữa, chỉ cảm thấy đám người Đại Lý tự xông vào lúc đầu đã bị hắn giết sạch. Thế nhưng lại có từng đám người không biết từ đâu tới tràn vào trong phủ. Bộ áo đỏ của Lôi Vô Kiệt dã dính đầy máu, gương mặt của hắn cũng dính máu, cho nên Lôi Vô Kiệt bình thường luôn chất phác vô hại, cũng toát lên vẻ hung ác chưa từng có.
Cuối cùng Lôi Vô Kiệt mỆt mỏi kiệt sức đứng giữa khoảng sân đầy thi thể, chống kiếm xuống đất thở hổn hển. “Giết hết đám này rồi.”
Nhưng vừa dứt lời, đột nhiên một thi thể dưới đất nhảy thẳng lên lao về
phía Lôi Vô Kiệt. Nhưng nó vừa nhảy lên, một luồng sáng bạc đã đập tan đầu.
Tư Không Thiên Lạc nhảy đến cầm thương bạc, nhìn Lôi Vô Kiệt nói: “Yên tâm đi, tiểu sư đỆ. Không để ngươi chiến đấu một mình đâu. Nhưng kẻ còn lại cứ giao cho ta.”
Lôi Vô Kiệt thở phào một hơi hỏi: “Sư tỷ, ngươi không sợ à?”
Tư Không Thiên Lạc cũng thở một hơi dài: “Nói thật, vừa rồi nhìn ngươi giết đến điên cuồng, ta cũng chết lặng rồi.”
Tư Không Thiên Lạc quyết định ra tay là vì bọn họ cùng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phủ, như có một loại chỉ dẫn nào đó khiến từng nhóm
dược nhân chạy tới nơi đây. Nhưng đột nhiên, những tiếng bước chân kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là tiếng ngưa hí.
Dược nhân không biết cưỡi ngựa, càng không biết ghìm cương cho ngựa dừng lại.
Kẻ tới là người bình thường. Nhưng bên ngoài là Tu La địa ngục, còn ai dám cưỡi ngựa như vậy?
Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc, Diệp Nhược Y lùi lại một bên, nín thở chờ đợi.
Sau tiếng ngựa hí, ba người từ trên xe ngựa bước xuống.
Xích Vương Tiêu Vũ đi đầu, Long Tà theo hầu bên cạnh, Vô Tâm mặc y phục màu đen im lặng đi cuối cùng. Bọn họ đi vào Vĩnh An Vương phủ, nhìn thi thể chất đầy mặt đất, thần sắc không hề dao động. Tiêu Vũ nhìn ba người đang đứng đó nhìn chằm chằm vào mình, cười một tiếng, nói:
“Nghe nói Lục ca của ta đã bị thương khi đọ kiếm với Lạc Thanh Dương. Bổn vương tới đây hỏi thăm tình hình sức khỏe của hắn.”
“Hắn không sao, mời vương gia trở về.” Diệp Nhược Y trả lời.
Tiêu Vũ gi tay ra, Long Tà đưa một bộ cung tên tới. Tiêu Vũ cầm cung tên, đột nhiên kéo căng dây cung rồi thả ra.
Một mũi tên xé gió bắn về phía Diệp Nhược Y.
Diệp Nhược Y giơ tay, mũi tên nhanh chóng xoay tròn trước mặt cô nhưng không cách nào tiến thêm một phân.
Tiêu Vũ vứt cung tên xuống đất: “Bất luận ngươi là ai cũng không có tư cách nói chuyỆn với ta. Ta muốn gặp Tiêu Sắt.”
“Được.” Một giọng nói lạnh nhạt đáp lại lời hắn. Cửa phòng được đẩy ra, Tiêu Sắt mặc bộ áo lông cáo trị giá ngàn vàng đi ra, hai tay khoanh trong áo, lười biếng nhìn Tiêu Vũ: “Ngươi muốn tìm ta? Ta đây.”
Xích Vương phủ.
Tạ Tuyên lạnh lùng nhìn Dạ Nha một cái, lại nhìn sang NguyỆt Cơ. “Không ngờ ngươi lại làm chuyỆn uy hiếp con tin như vậy.”
“Đúng vậy, vì đã là đường cùng cho nên chỉ đành nắm lấy phao cứu mạng cuối cùng.” Dạ Nha đi tới, giơ tay vuốt ve gương mặt của NguyỆt Cơ.
“Bỏ tay ngươi ra.” Minh Hầu trầm giọng nói.
“Đi đi.” Dạ Nha vỗ mặt NguyỆt Cơ, giơ tay nắm thanh Thúc Y kiếm trên cổ cô, vứt nó xuống. “Tìm người ngươi yêu đi.”
Ánh mắt NguyỆt Cơ mê mang, đứng đó không biết làm gì.
“Nghe theo trực giác của ngươi, bây giờ ngươi muốn đứng bên ai nhất thì ở bên người ấy.” Dạ Nha mỉm cười lui sang một bên.
Dạ Nha quay đầu lại nhìn Minh Hầu, ánh mắt đầy mờ mịt. Minh Hầu nhìn NguyỆt Cơ, nhưng ánh mắt lại đầy mong chờ.
“Tạ tiên sinh, hy vọng ngài để ý tới Dạ Nha, hành động của hắn có vẻ rất khác htường.” Vô Thiền nói.
“Yên tâm, hành động của hắn không có gì khác thường. Quỷ Y vốn luôn độc hành, hành xử âm độc trái với lẽ đời. ChuyỆn lợi dụng con tin uy hiếp kẻ khác như vậy mới là khác thường.” Tạ Tuyên trả lời.
NguyỆt Cơ đi tới bên cạnh Minh Hầu, Minh Hầu kéo cô ra sau lưng mình. Dạ Nha nhìn Tạ Tuyên, gật đầu một cái: “Tiên sinh hiểu ta.”
“Nhưng chuyỆn này cũng không ngăn cản ta giết ngươi. Ngươi là cổ chủ, chỉ khi ngươi chết thì vụ hỗn loạn tại Thiên Khải thành này mới chấm dứt.” Tạ Tuyên lạnh nhạt nói.
“Được chết dưới tay Nho Kiếm Tiên là vinh hạnh của ta.” Dạ Nha lấy từ
trong tay áo ra một con dao. “Nhưng rất đáng tiếc, ta không muốn chết dưới kiếm của bất cứ ai.” Hắn cắm kiếm vào tim mình, sau đó tay phải vặn nhẹ một cái, vẻ mặt cứng lại theo thời khắc cuối cùng, thân thể đổ thẳng về
phía trước, ngã sấp dưới đất, máu tươi chảy ra. “Chúng ta đi!” Tạ Tuyên đứng dậy, thu kiếm. Minh Hầu cõng NguyỆt Cơ ở bên cạnh lên.
Nhưng đang lúc bọn họ đi ra ngoài cửa, Dạ Nha đã chết đột nhiên đứng dậy lao về phía Tạ Tuyên. Thời khắc này con ngươi Dạ Nha trống rỗng, lỗ
thủng trước ngực vẫn chảy máu không ngừng, rõ ràng đã là người chết! Nhưng hắn sống lại!
Danh sách chương