Vô Thiền quan sát cẩn thận bốn người trước mặt, sau đó chậm rãi nói:
“Bọn họ cũng giống mấy người chúng ta đã thấy dưới Thiên Hạ ĐỆ Nhất các.”
“Không, không giống.” Dạ Nha khẽ lắc đầu một cái, sau đó nhếch miệng cười một tiếng: “Bốn tên này là cao thủ ta lựa chọn từ mấy vạn người, bọn chúng càng mạnh hơn!”
Bốn người lúc trước khiến Minh Hầu và Vô Thiền không chống đỡ được, bốn người hôm nay còn mạnh hơn nữa... Minh Hầu không hề do dự, cầm thanh đao lớn như cánh cửa nhảy lên, chém thẳng xuống.
Bốn têm dược nhân giậm mũi chân một cái, rời khỏi đứng. Nơi đó lập tức bị Minh Hầu đập thành một cái hố lớn, bụi đất mù mịt.
Khi rơi vào tuyỆt cảnh con người sẽ dùng cực hạn của bản thân, khi bảo vỆ
người thân yêu của mình cũng sẽ như vậy. Mà lúc này bất luận Minh Hầu hay Vô Thiền đều đang trong tình cảnh như vậy.
Vô Thiền cười một tiếng, bước chân ngừng lại, bắp thịt trên người căng phồng, xuất ra một quyền.
Kim Cương Phục Ma thần thông! Trong bốn tên dược nhân, đao khách và kích thủ trực tiếp nghênh đón Minh Hầu, kiếm khách và thương thủ thì đánh về phía Vô Thiền.
Minh Hầu vung thanh đại đao, uy thế bừng bừng, mỗi chiêu mỗi thức đều muốn đoạt mạng người. Còn trên người Vô Thiền có Phục Ma chính khí, vốn là khắc tinh trời sinh của dược nhân. Hành động của kiếm khách và thương thủ chậm hơn dược nhân bên Minh Hầu không ít.
Dạ Nha cười một tiếng: “Các ngươi mạnh hơn tưởng tượng của ta. Như
vậy cũng hay, nếu con mồi quá yếu ớt thì còn gì là thú vị?” Hắn cúi người, tay khẽ buông xuống, bốn con cổ trùng nhỏ tới mức không thấy được từ
ngón tay hắn bò về phía bốn dược nhân, chui vào trong đầu bọn họ. “Đây là Thạch Tâm cổ.” Dạ Nha khẽ nói.
Bốn tên dược nhân ngừng lại một chút. Minh Hầu xuất đao chém lên bả
vai của tên đao khách, nhưng đao chỉ cắt được vào da thịt của hắn một chút. Minh Hầu kinh ngạc, cảm giác như đánh trúng một tảng đá lớn. Vô Thiền cũng xuất chưởng đánh ra nhưng bị bật lại. Hắn và Minh Hầu vừa rút đao nhìn nhau một cái, trầm giọng nói: “Thân thể bọn chúng đột nhiên cứng rắn hơn.”
“Được, nếu thế đọ xem ai cứng hơn.” Ánh mắt Vô Thiền lộ vẻ quyết liệt, hắn chợt vận khí, thân thể bỗng cao thêm một tấp, bắp thịt trên người phình to!
Ánh mắt Dạ Nha lóe lên vẻ cuồng nhiệt, hắn vui vẻ nói: “Vô kiên bất tồi, vạn độc bất xâm, kim cương bất hoại, chí cương vô địch. Không ngờ lại gặp được truyền nhân của Kim Cương Bất Hoại thần thông ở đây. Không được giết hắn, giữ hắn sống, ta phải chế hắn thành dược nhân.”
Vô Thiền phẫn nộ quát lớn: “Thằng điên.” Sau đó bước tới, xuất quyền đánh về phía Dạ Nha.
Kiếm khách vội vàng lui lại phía sau ngăn trước mặt Dạ Nha, quyền của Vô Thiền đánh lên lồng ngực của kiếm khách, Kim Cương Phục Ma thần thông cực kỳ bá đạo, một quyền này đã đánh lõm lồng ngực của dược nhân.
“Không ngờ ngươi có thể đánh dược nhân Thạch Tâm cổ thành ra như vậy, đúng là khiến người ta kinh ngạc.” Dạ Nha thở dài từ tận đáy lòng.
Thế nhưng Vô Thiền chưa kịp cao hứng đã thấy tên kiếm khách trước ngực lõm xuống kia ngẩng đầu lên, nhếch miệng nở nụ cười thảm khốc với hắn.
Vô Thiền cả kinh vội vàng lui về phía sau, nhưng kiếm khách đã nhanh chóng rút kiếm đâm liên tục về phía Vô Thiền.
Chỉ nghe vài tiếng keng keng thanh thúy vang lên, Vô Thiền không ngừng lui lại. Kim Cương Bất Hoại thần thông đương nhiên không sợ đao kiếm bình thường đâm vào cơ thể, nhưng đây là lần đầu tiên Vô Thiền tiến vào cảnh giới này, đã cảm thấy ‘Kim Thân’ của mình lung lay như muốn đổ.
Minh Hầu tung người lao tới, vung đao chém kiếm khách kia bay ngược về. “Thế nào rồi?” Minh Hầu hỏi.
Vô Thiền thở hổn hển đáp: “Vốn ta muốn tập kích tên kia, bốn tên dược nhân đã mất khống chế cũng dễ đối phó hơn nhiều. Nhưng ta thất bại, Kim Cương Bất Hoại thần thông của ta không chống đỡ được bao lâu, chúng ta chỉ có thể lui trước đã.”
“Các ngươi tìm ra cách cứu tòa thành này nhưng chỉ muốn cứu hai người thôi à? Vô Thiền tiểu sư phụ, xem ra ngươi còn phải nghiên cứu Phật pháp thêm.” Một giọng nói biếng nhác vang lên, Vô Thiền và Minh Hầu quay đầu lại, chỉ thấy văn sĩ trung niên mặc áo trắng một tay cầm kiếm, một tay cầm bình rượu đang ngồi trên mái hiên.
Nho Kiếm Tiên, Tạ Tuyên.
‘‘Ngươi là Nho Kiếm Tiên?’‘ Dạ Nha hạ giọng hỏi.
“Đúng, ta chính là Tạ Tuyên đi mọi nẻo đường trong thiên hạ, đọc hết sách vở của thiên hạ. Cho nên ta biết cái gì là dược nhân, thế nào dược cổ nhân, làm sao để giết nó, làm sao để phá nó. Cho nên ta tới nơi này tìm ngươi.”
Tạ Tuyên mỉm cười, vẫy bình rượu trống rỗng trong tay, nhấc kiếm lên nói: “ChuyỆn ta không thích nhất là giết người, nhưng hôm nay lại không thể
giết người. Lúc giết người ta thích uống rượu, uống rượu là có thể cởi lớp ngụy trang thư sinh trên người.” Hắn tung người nhảy một cái, hạ xuống giữa bốn tên dược nhân kia.
Bốn tên dược nhân đao thương kiếm kích đồng thời vung vũ khí của mình về phía hắn.
Vô Thiền từng giao thủ cùng bọn chúng, đương nhiên biết sự lợi hại, lập tức nhắc nhở: “Tạ tiên sinh cẩn thận, bọn chúng không biết đau, thân thể
cứng như sắt đá.”
Tạ Tuyên lắc đầu một cái, thân hình nhanh chóng lướt qua: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, ta hiểu rõ về chúng hơn các ngươi.” Thân kiếm của Tạ
Tuyên xoay tròn, bóng người như bươm bướm vờn hoa, tự do qua lại giữa bốn tên dược nhân. Đao thương kiếm kích có đâm có chém tới mức nào đi nữa cũng chỉ lướt sát qua bên cạnh hắn. Bước chân của Tạ Tuyên đột nhiên thay đổi, không còn nhẹ nhàng mềm mại nữa mà trở nên uy mãnh sắc bén, như thần linh cưỡi rồng bay lượn trên bầu trời.
“Tích hữu kiếm khách thừa phong lai, nhất kiếm kinh long tam thiên lý.” Thân hình Tạ Tuyên đột nhiên ngừng lại.
Nâng kiếm, như có sấm sét nổi lên, khí thế tựa lôi đình vạn quân.
Thu kiếm, chớt mắt đã sóng êm gió lặn, như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Bốn cái đầu bay lên trời nhưng không có máu tươi chảy ra, bốn thi thể ngã xuống đất nhưng chỉ làm một chút bụi đất bắn lên.
Tạ Tuyên quay đầu lại nhìn về phía Dạ Nha, ánh mắt như đang say rượu:
“Vừa rồi ta đã nói, trước khi giết người ta luôn muốn uống rượu. Nhưng vừa rồi những kẻ ta vừa giết không coi là người. Ngươi nói đúng không, Quỷ Y Dạ Nha tiên sinh?”
Sắc mặt của Dạ Nha có vẻ trắng bỆch hơn so với lúc trước. Hắn không sợ
cao thủ, vì cao thủ có mạnh hơn trong thời gian ngắn cũng giằng co không thắng được bốn dược nhân này. Cũng không sợ những người khác tinh thông Dược Cổ thuật, bởi vì bọn họ không tìm được phôi thuốc tốt như
mình, cũng không tinh thông Dược Cổ thuật tới mức độ của mình. Thế nhưng hắn lại gặp Tạ Tuyên.
“Dược Cổ thuật, Tây Sở bị diệt là minh chứng cho thấy nó vi phạm thiên đạo. Vì sao luôn có kẻ muốn thử nghiệm kia chứ?” Tạ Tuyên lắc đầu một cái: “Vi phạm thiên đạo mà.”
“Thiên đạo là cái gì!” Dạ Nha đột nhiên gầm lên: “Người thắng mới có quyền lên tiếng! NguyỆt Cơ!”
Mỹ nhân vẫn đẹp như vầng trăng trên bầu trời, lại chậm rãi đi từ trong gian nhà ra.
Dạ Nha cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Cầm kiếm, tự gác lên cổ!”
NguyỆt Cơ hoàn toàn không hề do dự, giơ tay lên, gác thanh Thúc Y kiếm lên cổ của mình.
“Bọn họ cũng giống mấy người chúng ta đã thấy dưới Thiên Hạ ĐỆ Nhất các.”
“Không, không giống.” Dạ Nha khẽ lắc đầu một cái, sau đó nhếch miệng cười một tiếng: “Bốn tên này là cao thủ ta lựa chọn từ mấy vạn người, bọn chúng càng mạnh hơn!”
Bốn người lúc trước khiến Minh Hầu và Vô Thiền không chống đỡ được, bốn người hôm nay còn mạnh hơn nữa... Minh Hầu không hề do dự, cầm thanh đao lớn như cánh cửa nhảy lên, chém thẳng xuống.
Bốn têm dược nhân giậm mũi chân một cái, rời khỏi đứng. Nơi đó lập tức bị Minh Hầu đập thành một cái hố lớn, bụi đất mù mịt.
Khi rơi vào tuyỆt cảnh con người sẽ dùng cực hạn của bản thân, khi bảo vỆ
người thân yêu của mình cũng sẽ như vậy. Mà lúc này bất luận Minh Hầu hay Vô Thiền đều đang trong tình cảnh như vậy.
Vô Thiền cười một tiếng, bước chân ngừng lại, bắp thịt trên người căng phồng, xuất ra một quyền.
Kim Cương Phục Ma thần thông! Trong bốn tên dược nhân, đao khách và kích thủ trực tiếp nghênh đón Minh Hầu, kiếm khách và thương thủ thì đánh về phía Vô Thiền.
Minh Hầu vung thanh đại đao, uy thế bừng bừng, mỗi chiêu mỗi thức đều muốn đoạt mạng người. Còn trên người Vô Thiền có Phục Ma chính khí, vốn là khắc tinh trời sinh của dược nhân. Hành động của kiếm khách và thương thủ chậm hơn dược nhân bên Minh Hầu không ít.
Dạ Nha cười một tiếng: “Các ngươi mạnh hơn tưởng tượng của ta. Như
vậy cũng hay, nếu con mồi quá yếu ớt thì còn gì là thú vị?” Hắn cúi người, tay khẽ buông xuống, bốn con cổ trùng nhỏ tới mức không thấy được từ
ngón tay hắn bò về phía bốn dược nhân, chui vào trong đầu bọn họ. “Đây là Thạch Tâm cổ.” Dạ Nha khẽ nói.
Bốn tên dược nhân ngừng lại một chút. Minh Hầu xuất đao chém lên bả
vai của tên đao khách, nhưng đao chỉ cắt được vào da thịt của hắn một chút. Minh Hầu kinh ngạc, cảm giác như đánh trúng một tảng đá lớn. Vô Thiền cũng xuất chưởng đánh ra nhưng bị bật lại. Hắn và Minh Hầu vừa rút đao nhìn nhau một cái, trầm giọng nói: “Thân thể bọn chúng đột nhiên cứng rắn hơn.”
“Được, nếu thế đọ xem ai cứng hơn.” Ánh mắt Vô Thiền lộ vẻ quyết liệt, hắn chợt vận khí, thân thể bỗng cao thêm một tấp, bắp thịt trên người phình to!
Ánh mắt Dạ Nha lóe lên vẻ cuồng nhiệt, hắn vui vẻ nói: “Vô kiên bất tồi, vạn độc bất xâm, kim cương bất hoại, chí cương vô địch. Không ngờ lại gặp được truyền nhân của Kim Cương Bất Hoại thần thông ở đây. Không được giết hắn, giữ hắn sống, ta phải chế hắn thành dược nhân.”
Vô Thiền phẫn nộ quát lớn: “Thằng điên.” Sau đó bước tới, xuất quyền đánh về phía Dạ Nha.
Kiếm khách vội vàng lui lại phía sau ngăn trước mặt Dạ Nha, quyền của Vô Thiền đánh lên lồng ngực của kiếm khách, Kim Cương Phục Ma thần thông cực kỳ bá đạo, một quyền này đã đánh lõm lồng ngực của dược nhân.
“Không ngờ ngươi có thể đánh dược nhân Thạch Tâm cổ thành ra như vậy, đúng là khiến người ta kinh ngạc.” Dạ Nha thở dài từ tận đáy lòng.
Thế nhưng Vô Thiền chưa kịp cao hứng đã thấy tên kiếm khách trước ngực lõm xuống kia ngẩng đầu lên, nhếch miệng nở nụ cười thảm khốc với hắn.
Vô Thiền cả kinh vội vàng lui về phía sau, nhưng kiếm khách đã nhanh chóng rút kiếm đâm liên tục về phía Vô Thiền.
Chỉ nghe vài tiếng keng keng thanh thúy vang lên, Vô Thiền không ngừng lui lại. Kim Cương Bất Hoại thần thông đương nhiên không sợ đao kiếm bình thường đâm vào cơ thể, nhưng đây là lần đầu tiên Vô Thiền tiến vào cảnh giới này, đã cảm thấy ‘Kim Thân’ của mình lung lay như muốn đổ.
Minh Hầu tung người lao tới, vung đao chém kiếm khách kia bay ngược về. “Thế nào rồi?” Minh Hầu hỏi.
Vô Thiền thở hổn hển đáp: “Vốn ta muốn tập kích tên kia, bốn tên dược nhân đã mất khống chế cũng dễ đối phó hơn nhiều. Nhưng ta thất bại, Kim Cương Bất Hoại thần thông của ta không chống đỡ được bao lâu, chúng ta chỉ có thể lui trước đã.”
“Các ngươi tìm ra cách cứu tòa thành này nhưng chỉ muốn cứu hai người thôi à? Vô Thiền tiểu sư phụ, xem ra ngươi còn phải nghiên cứu Phật pháp thêm.” Một giọng nói biếng nhác vang lên, Vô Thiền và Minh Hầu quay đầu lại, chỉ thấy văn sĩ trung niên mặc áo trắng một tay cầm kiếm, một tay cầm bình rượu đang ngồi trên mái hiên.
Nho Kiếm Tiên, Tạ Tuyên.
‘‘Ngươi là Nho Kiếm Tiên?’‘ Dạ Nha hạ giọng hỏi.
“Đúng, ta chính là Tạ Tuyên đi mọi nẻo đường trong thiên hạ, đọc hết sách vở của thiên hạ. Cho nên ta biết cái gì là dược nhân, thế nào dược cổ nhân, làm sao để giết nó, làm sao để phá nó. Cho nên ta tới nơi này tìm ngươi.”
Tạ Tuyên mỉm cười, vẫy bình rượu trống rỗng trong tay, nhấc kiếm lên nói: “ChuyỆn ta không thích nhất là giết người, nhưng hôm nay lại không thể
giết người. Lúc giết người ta thích uống rượu, uống rượu là có thể cởi lớp ngụy trang thư sinh trên người.” Hắn tung người nhảy một cái, hạ xuống giữa bốn tên dược nhân kia.
Bốn tên dược nhân đao thương kiếm kích đồng thời vung vũ khí của mình về phía hắn.
Vô Thiền từng giao thủ cùng bọn chúng, đương nhiên biết sự lợi hại, lập tức nhắc nhở: “Tạ tiên sinh cẩn thận, bọn chúng không biết đau, thân thể
cứng như sắt đá.”
Tạ Tuyên lắc đầu một cái, thân hình nhanh chóng lướt qua: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, ta hiểu rõ về chúng hơn các ngươi.” Thân kiếm của Tạ
Tuyên xoay tròn, bóng người như bươm bướm vờn hoa, tự do qua lại giữa bốn tên dược nhân. Đao thương kiếm kích có đâm có chém tới mức nào đi nữa cũng chỉ lướt sát qua bên cạnh hắn. Bước chân của Tạ Tuyên đột nhiên thay đổi, không còn nhẹ nhàng mềm mại nữa mà trở nên uy mãnh sắc bén, như thần linh cưỡi rồng bay lượn trên bầu trời.
“Tích hữu kiếm khách thừa phong lai, nhất kiếm kinh long tam thiên lý.” Thân hình Tạ Tuyên đột nhiên ngừng lại.
Nâng kiếm, như có sấm sét nổi lên, khí thế tựa lôi đình vạn quân.
Thu kiếm, chớt mắt đã sóng êm gió lặn, như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Bốn cái đầu bay lên trời nhưng không có máu tươi chảy ra, bốn thi thể ngã xuống đất nhưng chỉ làm một chút bụi đất bắn lên.
Tạ Tuyên quay đầu lại nhìn về phía Dạ Nha, ánh mắt như đang say rượu:
“Vừa rồi ta đã nói, trước khi giết người ta luôn muốn uống rượu. Nhưng vừa rồi những kẻ ta vừa giết không coi là người. Ngươi nói đúng không, Quỷ Y Dạ Nha tiên sinh?”
Sắc mặt của Dạ Nha có vẻ trắng bỆch hơn so với lúc trước. Hắn không sợ
cao thủ, vì cao thủ có mạnh hơn trong thời gian ngắn cũng giằng co không thắng được bốn dược nhân này. Cũng không sợ những người khác tinh thông Dược Cổ thuật, bởi vì bọn họ không tìm được phôi thuốc tốt như
mình, cũng không tinh thông Dược Cổ thuật tới mức độ của mình. Thế nhưng hắn lại gặp Tạ Tuyên.
“Dược Cổ thuật, Tây Sở bị diệt là minh chứng cho thấy nó vi phạm thiên đạo. Vì sao luôn có kẻ muốn thử nghiệm kia chứ?” Tạ Tuyên lắc đầu một cái: “Vi phạm thiên đạo mà.”
“Thiên đạo là cái gì!” Dạ Nha đột nhiên gầm lên: “Người thắng mới có quyền lên tiếng! NguyỆt Cơ!”
Mỹ nhân vẫn đẹp như vầng trăng trên bầu trời, lại chậm rãi đi từ trong gian nhà ra.
Dạ Nha cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Cầm kiếm, tự gác lên cổ!”
NguyỆt Cơ hoàn toàn không hề do dự, giơ tay lên, gác thanh Thúc Y kiếm lên cổ của mình.
Danh sách chương