Lý Ngọc Tần từng làm đại học sĩ ở Thiên Khải đã nói: “Tin đồn, một mà truyền đi, mười mới ngừng được.”
Ý của câu này là tin đồn chỉ cần một người là lan truyền được, nhưng muốn ngừng tin đồn lại cần ít nhất mười người.
Giờ phút này, thị vỆ đang chạy như điên ra cửa tuy chưa từng nghe câu nói của đại học sĩ này nhưng lại cảm thụ hết sức sâu sắc. Hắn điên cuồng nắm lấy mỗi người: “Nói với bọn họ! BỆ hạ không chết! BỆ hạ không chết!”
Nhưng vẫn không ngăn được lời nói ‘bỆ hạ đã chết’ lan dần ra ngoài, mãi tới tận cửa cung.
Cửu Ca kiếm bị Tề Thiên Trần ra tay đánh bay về, rơi vào ay Lạc Thanh Dương. Hắn thở dài một tiếng: “Quên mất còn có quốc sư.” Hắn xoay người, lắc đầu một cái: “Cũng được!”
“Lê thống lĩnh!” Một người hầu từ trong hoàng cung chạy ra, hét lên: “Hoàng đế bỆ hạ bị đâm, đã băng hà!”
“Cái gì!” Lê Trường Thanh cả kinh, lập tức quay sang phía Lạc Thanh Dương phẫn nộ quát: “Gian tặc to gan! Ta giết ngươi!” Hắn vứt nửa thanh đao gãy trên tay xuống, tung người lên ngựa, cầm trường thương dắt trên ngựa lao thẳng về phía Lạc Thanh Dương.
Chìn trăm Hổ Bí lang cùng gầm lên, theo Lạc Thanh Dương vội vàng xung phong.
Lạc Thanh Dương khẽ cau mày, chiêu kiếm vừa rồi có thuận lợi hay không hắn là người rõ nhất, nhưng nghe giọng tên hầu vừa rồi vô cùng chắc chắn, nhất định có chỗ nào xuất hiện vấn đề. Ngoại trừ hắn, có lẽ đã có người muốn giết chết Minh Đức Đế từ trước. Hắn chợt ngẩng đầu lên thấy trên một quán trà, đám người Xích Vương đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào không hay.
“Vũ Nhi.” Lạc Thanh Dương nhỏ giọng lẩm bẩm, tiếp đó hắn quay người xuất chưởng đánh ngã Lê Trường Thanh đang phi ngựa đi đầu.
Lê Trường Thanh lộn nhào dưới đất, lập tức đứng dậy, vung trường thương lên: “Ta giết ngươi!”
Lạc Thanh Dương là cao thủ đã vào Thần Du Huyền Cảnh, cho dù võ công của Lê Trường Thanh không kém nhưng vẫn không phải đối thủ của hắn.
Nhưng khi hắn đánh lui Lê Trường Thanh, hắn lại cảm thấy trước ngực đau nhói.
Một thương này của Lê Trường Thanh vung xuống, lại xé rách vạt áo của hắn.
Lê Trường Thanh nhanh chóng lùi lại, lúc này mới thấy khí huyết trên người cuộn lên, cánh tay cầm kiếm không kiềm được khẽ run rẩy. Sắc mặt hắn bỗng trắng bỆch, lúc này mới biết vào Thần Du Huyền Cảnh không phải đơn giản, lực lượng cường đại cũng mang theo cắn trả cường đại. Mà bây giờ hắn đang trọng thương, đâu còn sức chống lại cắn trả.
Nếu không chữa trị kịp thời... Lạc Thanh Dương nhấc kiếm, cố gắng ổn định tâm thần, giết vào giữa chín trăm Hổ Bí lang.
Tiêu Sùng đập nát cái bàn trước mặt cả kinh: “Người vừa rồi nói gì?” “Hắn nói bỆ hạ băng hà, bị người ta hành thích.” Vô Song trả lời.
Tiêu Sùng cả giận: “Là một kiếm của Lạc Thanh Dương vừa rồi à?”
Vô Song trầm ngâm trong chốc lát rồi lắc đầu: “Vừa rồi ta cảm nhận được, Cửu Ca kiếm ra tay hung ác đúng là định giết người nhưng tới trong hoàng cung lại gặp phải một luồng lực lượng vô cùng hùng mạnh ngăn cản, cho nên bay ngược trở về. Có lẽ Minh Đức Đế không bị hắn giết chết mà bị người khác giết.”
“Sùng Nhi.” Một giọng nói hùng hồn vang lên, Nhan Chiến Thiên đã trở lại tầng trên.
“Đại sư phụ.” Tiêu Sùng trả lời.
Nhan Chiến Thiên trầm giọng nói: “Chúng ta phải về Bạch Vương phủ ngay.”
Tiêu Sùng không hiểu: “Vì sao? Con còn chưa hiểu chuyỆn gì xảy ra.”
“Để người của chúng ta trong cung dò hỏi tin tức, phải rời khỏi đây ngay lập tức.” Nhan Chiến Thiên ấn trường kiếm bên hông. “Con nhìn ánh mắt Lạc Thanh Dương bên dưới đi. Ta chưa từng thấy bộ dáng này của Lạc Thanh Dương. Ta từng nghe một vị tiền bối nói nếu vừa vào Thần Du Huyền Cảnh mà tâm trí không yên sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu Lạc Thanh Dương thành ma, hắn sẽ giết chết tất cả mọi người ở đây.”
Lạc Thanh Dương lao xuyên qua Hổ Bí lang, liên tục xuất kiếm chém họ rơi khỏi ngựa, ánh mắt càng ngày càng đỏ chót.
Đám người đứng ngoài xem cảm nhận được cục diện đột ngột thay đổi, lập tức giải tán. Khanh công chúa run rẩy nói: “Sư phụ, con vừa nghe người kia nói phụ hoàng băng hà rồi.”
“Công chúa, xem ra chúng ta phải trở về.” La Bất trầm giọng nói: “Bất luận chuyỆn này là thật hay giả cũng không thể ở lại nơi này nữa.”
“Nhưng lục ca...” Khanh công chúa lo lắng nhìn ra ngoài. La Bất buông rèm xe, hạ giọng nói với phu xe: “Đi!”
“Tiêu Sắt, vừa rồi người kia nói phụ hoàng của ngươi băng hà rồi! Tiêu Sắt!” Lôi Vô Kiệt xoay người vội vã la lên.
Tiêu Sắt cả giận: “Ta nghe thấy rồi, ngươi...” Còn chưa nói hết câu, Tiêu Sắt cảm thấy trước ngực tanh tanh ngọt ngọt, phun ra một ngụm máu tươi rồi hôn mê bất tỉnh.
Xem ra hắn và Lạc Thanh Dương đều bị thương nặng hơn mình nghĩ.
Tư Không Thiên Lạc sờ trán Tiêu Sắt, kinh ngạc: “Nóng như lửa đốt ấy.”
Cơ Tuyết bắt mạch cho Tiêu Sắt, hạ giọng nói: “Chân khí rối loạn, không chữa trị kịp thời sẽ chết, chúng ta phải về Vĩnh An Vương phủ ngay.”
Tư Không Thiên Lạc lập tức cõng Tiêu Sắt: “Chúng ta đi!” Lôi Vô Kiệt gật đầu một cái: “Các ngươi đi trước, ta ở lại.” Đường Trạch vỗ vai hắn một cái: “Ta theo Lôi huynh.”
Cơ Tuyết không hiểu: “Các ngươi ở lại làm gì?”
Tạ Tuyên và Lý Phàm Tùng nhảy từ trên tầng xuống. Tạ Tuyên giơ Vạn Quyển Thư chỉ về phía Lạc Thanh Dương: “Lôi tiểu huynh đỆ sợ hắn mà đi, những Hổ Bí lang này đều phải nằm lại tại đây.”
Lý Phàm Tùng cũng giơ Túy Ca kiếm: “Lôi huynh đỆ cứ đi trước, nơi này giao cho ta.”
Tạ Tuyên bất đắc dĩ nói: “Đồ đỆ, con tự tin nhỉ. Chỉ với hai người chúng ta có đánh được một Cô Kiếm Tiên đã nhập ma không?”
Lôi Vô Kiệt nắm chặt lấy Tâm kiếm: “Không thể để hắn tiếp tục như vậy dc.!” “Sư huynh.” Một giọng nói ôn nhu đột nhiên vang lên.
Mọi người đều kinh ngạc, giọng nói này hết sức ôn nhu, khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy, cứ như âm thanh này phát ra từ trong lòng mình.
“Là Hoặc Âm công.” Tạ Tuyên thu kiếm: “Tuyên Phi nương nương đến.”
Chỉ thấy Tuyên Phi nương nương mặc bộ áo trắng từ trong cửa cung bay vút ra. Mũi chân điểm nhẹ lên đầu một Hổ Bí lang, bước về phía Lạc Thanh Dương.
Cô hạ xuống giữa đám người, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng, đao kiếm đến gần đều bị cô đánh nát, rơi đầy đất. Cô dừng lại, trong số Hổ Bí lang có người nhận ra cô, không dám tới gần một bước. Tuyên Phi nương nương nhìn Lạc Thanh Dương mỉm cười yêu kiều: “Sư huynh, huynh tới rồi.”
Màu đỏ máu trong mắt Lạc Thanh Dương từ từ biến mất, thay vào đó là trong trẻo chưa từng có. Hắn cố đè nén chấn động trong lòng, gật đầu một cái: “Ta tới rồi.”
Tuyên Phi nương nương vẫn mỉm cười: “Tới là tốt rồi, chỉ có điều hơi muộn.”
Lê Trường Thanh xông lên: “Nương nương! Tên này mưu phản, tuyỆt đối không thể làm bạn với hắn!”
“Lắm mồm!” Tuyên Phi nương nương xuất chưởng đánh bay Lê Trường Thanh ra ngoài.
Lạc Thanh Dương chống kiếm xuống đất, đột nhiên quỳ một chân xuống, nôn ra ba ngụm máu tươi, chân khí trên người tan đi, thậm chí không thể
đứng vững.
Tuyên Phi nương nương đi tới đỡ hắn dậy: “Chúng ta đi.”
Ý của câu này là tin đồn chỉ cần một người là lan truyền được, nhưng muốn ngừng tin đồn lại cần ít nhất mười người.
Giờ phút này, thị vỆ đang chạy như điên ra cửa tuy chưa từng nghe câu nói của đại học sĩ này nhưng lại cảm thụ hết sức sâu sắc. Hắn điên cuồng nắm lấy mỗi người: “Nói với bọn họ! BỆ hạ không chết! BỆ hạ không chết!”
Nhưng vẫn không ngăn được lời nói ‘bỆ hạ đã chết’ lan dần ra ngoài, mãi tới tận cửa cung.
Cửu Ca kiếm bị Tề Thiên Trần ra tay đánh bay về, rơi vào ay Lạc Thanh Dương. Hắn thở dài một tiếng: “Quên mất còn có quốc sư.” Hắn xoay người, lắc đầu một cái: “Cũng được!”
“Lê thống lĩnh!” Một người hầu từ trong hoàng cung chạy ra, hét lên: “Hoàng đế bỆ hạ bị đâm, đã băng hà!”
“Cái gì!” Lê Trường Thanh cả kinh, lập tức quay sang phía Lạc Thanh Dương phẫn nộ quát: “Gian tặc to gan! Ta giết ngươi!” Hắn vứt nửa thanh đao gãy trên tay xuống, tung người lên ngựa, cầm trường thương dắt trên ngựa lao thẳng về phía Lạc Thanh Dương.
Chìn trăm Hổ Bí lang cùng gầm lên, theo Lạc Thanh Dương vội vàng xung phong.
Lạc Thanh Dương khẽ cau mày, chiêu kiếm vừa rồi có thuận lợi hay không hắn là người rõ nhất, nhưng nghe giọng tên hầu vừa rồi vô cùng chắc chắn, nhất định có chỗ nào xuất hiện vấn đề. Ngoại trừ hắn, có lẽ đã có người muốn giết chết Minh Đức Đế từ trước. Hắn chợt ngẩng đầu lên thấy trên một quán trà, đám người Xích Vương đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào không hay.
“Vũ Nhi.” Lạc Thanh Dương nhỏ giọng lẩm bẩm, tiếp đó hắn quay người xuất chưởng đánh ngã Lê Trường Thanh đang phi ngựa đi đầu.
Lê Trường Thanh lộn nhào dưới đất, lập tức đứng dậy, vung trường thương lên: “Ta giết ngươi!”
Lạc Thanh Dương là cao thủ đã vào Thần Du Huyền Cảnh, cho dù võ công của Lê Trường Thanh không kém nhưng vẫn không phải đối thủ của hắn.
Nhưng khi hắn đánh lui Lê Trường Thanh, hắn lại cảm thấy trước ngực đau nhói.
Một thương này của Lê Trường Thanh vung xuống, lại xé rách vạt áo của hắn.
Lê Trường Thanh nhanh chóng lùi lại, lúc này mới thấy khí huyết trên người cuộn lên, cánh tay cầm kiếm không kiềm được khẽ run rẩy. Sắc mặt hắn bỗng trắng bỆch, lúc này mới biết vào Thần Du Huyền Cảnh không phải đơn giản, lực lượng cường đại cũng mang theo cắn trả cường đại. Mà bây giờ hắn đang trọng thương, đâu còn sức chống lại cắn trả.
Nếu không chữa trị kịp thời... Lạc Thanh Dương nhấc kiếm, cố gắng ổn định tâm thần, giết vào giữa chín trăm Hổ Bí lang.
Tiêu Sùng đập nát cái bàn trước mặt cả kinh: “Người vừa rồi nói gì?” “Hắn nói bỆ hạ băng hà, bị người ta hành thích.” Vô Song trả lời.
Tiêu Sùng cả giận: “Là một kiếm của Lạc Thanh Dương vừa rồi à?”
Vô Song trầm ngâm trong chốc lát rồi lắc đầu: “Vừa rồi ta cảm nhận được, Cửu Ca kiếm ra tay hung ác đúng là định giết người nhưng tới trong hoàng cung lại gặp phải một luồng lực lượng vô cùng hùng mạnh ngăn cản, cho nên bay ngược trở về. Có lẽ Minh Đức Đế không bị hắn giết chết mà bị người khác giết.”
“Sùng Nhi.” Một giọng nói hùng hồn vang lên, Nhan Chiến Thiên đã trở lại tầng trên.
“Đại sư phụ.” Tiêu Sùng trả lời.
Nhan Chiến Thiên trầm giọng nói: “Chúng ta phải về Bạch Vương phủ ngay.”
Tiêu Sùng không hiểu: “Vì sao? Con còn chưa hiểu chuyỆn gì xảy ra.”
“Để người của chúng ta trong cung dò hỏi tin tức, phải rời khỏi đây ngay lập tức.” Nhan Chiến Thiên ấn trường kiếm bên hông. “Con nhìn ánh mắt Lạc Thanh Dương bên dưới đi. Ta chưa từng thấy bộ dáng này của Lạc Thanh Dương. Ta từng nghe một vị tiền bối nói nếu vừa vào Thần Du Huyền Cảnh mà tâm trí không yên sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu Lạc Thanh Dương thành ma, hắn sẽ giết chết tất cả mọi người ở đây.”
Lạc Thanh Dương lao xuyên qua Hổ Bí lang, liên tục xuất kiếm chém họ rơi khỏi ngựa, ánh mắt càng ngày càng đỏ chót.
Đám người đứng ngoài xem cảm nhận được cục diện đột ngột thay đổi, lập tức giải tán. Khanh công chúa run rẩy nói: “Sư phụ, con vừa nghe người kia nói phụ hoàng băng hà rồi.”
“Công chúa, xem ra chúng ta phải trở về.” La Bất trầm giọng nói: “Bất luận chuyỆn này là thật hay giả cũng không thể ở lại nơi này nữa.”
“Nhưng lục ca...” Khanh công chúa lo lắng nhìn ra ngoài. La Bất buông rèm xe, hạ giọng nói với phu xe: “Đi!”
“Tiêu Sắt, vừa rồi người kia nói phụ hoàng của ngươi băng hà rồi! Tiêu Sắt!” Lôi Vô Kiệt xoay người vội vã la lên.
Tiêu Sắt cả giận: “Ta nghe thấy rồi, ngươi...” Còn chưa nói hết câu, Tiêu Sắt cảm thấy trước ngực tanh tanh ngọt ngọt, phun ra một ngụm máu tươi rồi hôn mê bất tỉnh.
Xem ra hắn và Lạc Thanh Dương đều bị thương nặng hơn mình nghĩ.
Tư Không Thiên Lạc sờ trán Tiêu Sắt, kinh ngạc: “Nóng như lửa đốt ấy.”
Cơ Tuyết bắt mạch cho Tiêu Sắt, hạ giọng nói: “Chân khí rối loạn, không chữa trị kịp thời sẽ chết, chúng ta phải về Vĩnh An Vương phủ ngay.”
Tư Không Thiên Lạc lập tức cõng Tiêu Sắt: “Chúng ta đi!” Lôi Vô Kiệt gật đầu một cái: “Các ngươi đi trước, ta ở lại.” Đường Trạch vỗ vai hắn một cái: “Ta theo Lôi huynh.”
Cơ Tuyết không hiểu: “Các ngươi ở lại làm gì?”
Tạ Tuyên và Lý Phàm Tùng nhảy từ trên tầng xuống. Tạ Tuyên giơ Vạn Quyển Thư chỉ về phía Lạc Thanh Dương: “Lôi tiểu huynh đỆ sợ hắn mà đi, những Hổ Bí lang này đều phải nằm lại tại đây.”
Lý Phàm Tùng cũng giơ Túy Ca kiếm: “Lôi huynh đỆ cứ đi trước, nơi này giao cho ta.”
Tạ Tuyên bất đắc dĩ nói: “Đồ đỆ, con tự tin nhỉ. Chỉ với hai người chúng ta có đánh được một Cô Kiếm Tiên đã nhập ma không?”
Lôi Vô Kiệt nắm chặt lấy Tâm kiếm: “Không thể để hắn tiếp tục như vậy dc.!” “Sư huynh.” Một giọng nói ôn nhu đột nhiên vang lên.
Mọi người đều kinh ngạc, giọng nói này hết sức ôn nhu, khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy, cứ như âm thanh này phát ra từ trong lòng mình.
“Là Hoặc Âm công.” Tạ Tuyên thu kiếm: “Tuyên Phi nương nương đến.”
Chỉ thấy Tuyên Phi nương nương mặc bộ áo trắng từ trong cửa cung bay vút ra. Mũi chân điểm nhẹ lên đầu một Hổ Bí lang, bước về phía Lạc Thanh Dương.
Cô hạ xuống giữa đám người, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng, đao kiếm đến gần đều bị cô đánh nát, rơi đầy đất. Cô dừng lại, trong số Hổ Bí lang có người nhận ra cô, không dám tới gần một bước. Tuyên Phi nương nương nhìn Lạc Thanh Dương mỉm cười yêu kiều: “Sư huynh, huynh tới rồi.”
Màu đỏ máu trong mắt Lạc Thanh Dương từ từ biến mất, thay vào đó là trong trẻo chưa từng có. Hắn cố đè nén chấn động trong lòng, gật đầu một cái: “Ta tới rồi.”
Tuyên Phi nương nương vẫn mỉm cười: “Tới là tốt rồi, chỉ có điều hơi muộn.”
Lê Trường Thanh xông lên: “Nương nương! Tên này mưu phản, tuyỆt đối không thể làm bạn với hắn!”
“Lắm mồm!” Tuyên Phi nương nương xuất chưởng đánh bay Lê Trường Thanh ra ngoài.
Lạc Thanh Dương chống kiếm xuống đất, đột nhiên quỳ một chân xuống, nôn ra ba ngụm máu tươi, chân khí trên người tan đi, thậm chí không thể
đứng vững.
Tuyên Phi nương nương đi tới đỡ hắn dậy: “Chúng ta đi.”
Danh sách chương