Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Lôi Vô Kiệt lau mồ hôi trên trán, ôm quyền thi lễ với nam tử cầm kiếm trước mặt: “Đa tạ.”
Ống tay áo bên phải của nam tử cầm kiếm bị đánh nát nhưng hắn không giận mà còn mỉm cười tiêu sái: “Tài nghệ không bằng người.”
Lôi Vô Kiệt chỉ vào cầu thang: “Ta đi lên nhé.”
“Đi đi, nhưng người trên tầng khó đối phó đấy.” Nam tử kia cắm kiếm về vỏ, bước tới vỗ vỗ lên bả vai của Lôi Vô Kiệt: “Ngươi khó mà qua được.”
“Tầng thứ mười ba đã khó leo lên như vậy à?” Lôi Vô Kiệt vỗ vỗ cái bọc bên cạnh, mỉm cười tự tin. “Ta còn giữ chút sức chưa dùng đâu.”
“Biết là ngươi lưu thủ rồi, đừng có khoe khoang với ta. Ta thấy ngươi tính tình chân chất, nhưng người ở trên tầng tính cách giảo hoạt khó lường, không luyện võ công mấy nhưng lại biết rất nhiều thứ linh tinh quỷ dị. Cho nên ta khuyên ngươi nên cẩn thận thì hơn.” Nam tử cầm kiếm nghiêng người tránh đường. “Lên đi.”
Giảo hoạt khó lường? Có giảo hoạt bằng tên hồ ly tên là Tiêu Sắt kia không? Lôi Vô Kiệt nghĩ tới Tiêu Sắt đang ngồi ở tiệm bánh bao bên dưới chờ mình lấy năm trăm lượng bạc xuống, cười khổ một tiếng, cám ơn nam tử cầm kiếm kia rồi rảo bước lên tầng trên. Sau khi hắn bước lên tầng thứ mười ba bèn cao giọng ôm quyền nói theo thường lệ: “Môn hạ của Lôi Oanh Lôi gia bảo, Lôi Vô Kiệt tới bái các.”
Nhưng không ai đáp lại hắn, Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người khoác áo choàng màu trắng đưa lưng về phía hắn, trên chiếc áo choàng trắng đó in một chữ rất lớn.
Cược.
“Môn hạ của Lôi Oanh Lôi gia bảo, Lôi Vô Kiệt tới bái các.” Lôi Vô Kiệt cao giọng lặp lại.
Người kia vẫn không buồn để ý tới hắn.
“Môn hạ của Lôi Oanh Lôi gia bảo...” Lôi Vô Kiệt quyết định lặp lại lần cuối cùng.
“Xuỵt!” Người kia quay lại, không ngờ là một thiếu niên tuổi tác tầm Lôi Vô Kiệt, da dẻ trắng bệch, lông mày nhíu lại lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, hắn giơ ngón trỏ lên môi, hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt sửng sốt: “Sao vậy?”
“Ngươi lại đây.” Người kia vẫy tay với Lôi Vô Kiệt, nhỏ giọng nói.
Lôi Vô Kiệt vội vàng đi tới, người kia nghiêng người sang bên, lúc này Lôi Vô Kiệt mới phát hiện hai con rối được tạo hình sinh động như thật sau lưng hắn, chính giữa là một thứ trông giống như bàn cồ, dường như đang đánh cờ.
“Ngươi biết đây là cái gì không?” Người kia hỏi hắn.
“Không biết.” Lôi Vô Kiệt thành thật trả lời.
“Tiên nhân lãm lục trứ, đối bác thái sơn ngung. Cái này gọi là lục bác, nghe nói đây là một ván cờ tàn, trên ván cờ tàn này ẩn chứa võ công tuyệt thế. Nếu có thể phá giải còn vượt qua hai mươi năm khổ luyện.” Người nọ giải thích. “Ta vừa nhìn ra chút môn đạo, ngươi đã xông vào. Người nói xem, ngươi đền ta thế nào đây?”
Lôi Vô Kiệt lộ vẻ xấu hổ: “Chẳng lẽ cũng phải đền năm trăm lượng.”
“Không cần.” Người nọ vỗ vỗ lên vai Lôi Vô Kiệt, giơ ngón tay cái. “Giảm giá, ba trăm lượng là được.”
Lôi Vô Kiệt nghĩ thầm, đúng là nên giới thiệu hắn tới làm quen với Tiêu Sắt.
“Không thì đợi ta leo các xong đã?” Lôi Vô Kiệt dọ dự một chút rồi nói.
Người nọ gật đầu, vẫy ống tay áo: “Được rồi, nói đánh cược cái gì?”
Lôi Vô Kiệt nghe mà chẳng hiểu gì cả.: “Cái gì?”
Người nọ không kiên nhẫn ‘chẹp’ một tiếng: “Chơi xúc xắc, lục bác, bài cửu, tuyên hòa, mã điếu, ta hỏi ngươi đánh cược cái gì. Ngươi mau mau chọn một loại đi.”
Lôi Vô Kiệt vẫn chẳng hiểu gì cả: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì...”
Người nọ thở dài, ra vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, sau đó hắn móc từ đằng sau ra một đống bài, quân bài lung ta lung tung đặt lên bàn rồi hỏi: “Cái lũ vũ phu các ngươi, chẳng lẽ tỷ thí thì chỉ có mỗi cách đánh nhau thôi à? Tới các của ta, phải nghe lời ta, ta không đọ võ công, chỉ đọ thuật đánh cược! Ngươi không đọ? Không đọ thì xuống các đi.”
Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Không đọ, cũng không xuống các.”
“Vậy ngươi đánh chết ta đi.”Người nọ giang hai tay, dáng vẻ vô lại.
“Cái gì?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.
“Hoặc là ngươi đánh chết ta, đi qua thi thể của ta. Hoặc là đánh cược với ta, ngươi chọn cái nào?”
Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy người trước mặt đúng là không chịu nói lý, thế mới hiểu lời khuyên của người ở tầng mười hai có ý gì. Hắn chỉ đành lắc đầu quầy quậy: “Nếu ngươi không đánh trả, làm sao ta động thủ với ngươi được?”
“Thế ngươi có đánh cược không?”
Lôi Vô Kiệt ngây người, một lúc lâu sau mới nói: “Ta không biết.”
“Cả một loại cũng không biết?”
“Cả một loại cũng không biết.”
“Ngươi nghĩ kỹ lại xem.”
“Hình như... biết một loại.”
“Loại nào?”
“Tung xúc xắc đoán lớn nhỏ.”
Người nọ thở dài, vung tay lên, quét hết đống bài linh tinh kia xuống đất, chỉ để lại một hộp xúc xắc trống không: “Đoán lớn nhỏ thì đoán lớn nhỏ vậy. Chán chết.”
“Không thể luận võ thật à?” Lôi Vô Kiệt thử thăm dò.
“Không thể! Thì đánh cược xúc xắc vậy, ba trận thắng hai!” Người nọ trả lời rất kiên quyết, cầm hộp xúc xắc vung vẩy một chút rồi đặt lên bàn. “Đoán đi.”
“Lớn đi....” Lôi Vô Kiệt do dự một chút, hắn không có năng lực nghe gió đoán vị trí như Đường Liên, cũng không có kỹ thuật đánh cược như Tiêu Sắt, chỉ có thể đoán mò.
Người nọ ngẩng mặt lên, ra vẻ tiếc nuối: “Rất đáng tiếc, ngươi đoán sai rồi. Là nhỏ.”
Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy thế này còn khó hơn luận võ ở bên dưới nhiều, sau lưng đã lấm tấm mồ hôi: “Thật à?”
Người nọ nhấc nắp hột: “Ba ba một, nhỏ tới không thể nhỏ hơn.”
Lôi Vô Kiệt bất lực ngồi bệt xuống ghế.
“Sang ván thứ hai nhé?” Người nọ không chờ nổi lung lay hộp xúc xắc trên tay.
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn uống bát sữa đậu, lát nữa chúng ta đánh cược nốt hai ván được không?”
“Rõ ràng chỉ còn có một ván mà.” Người nọ mỉm cười tự tin nói: “Đi thôi đi thôi. Nhớ đem bạc đến là được.”
Lôi Vô Kiệt gật đầu, quay người nhảy từ cửa sổ tầng mười ba xuống.
Cái nhảy này khiến toàn thành kinh hãi, đã bao năm như vậy rồi, người của Hạ Quan thành lâu lắm rồi không thấy người leo lên được từ mười tầng trở lên. Còn lúc này lại đột nhiên có người nhảy từ tầng mười ba xuống, hơn nữa còn là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, thật sự khiến bọn họ kinh hãi.
Bóng người áo đỏ kia có vẻ hoàn toàn không bị thương, sau khi nhảy từ tầng mười ba xuống bèn hối hả chạy về phía tiệm bánh bao lúc đầu, đặt mông ngồi xuống. Tiểu nhị vốn khinh thường hắn nhìn vậy trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy thiếu niên áo đỏ này chẳng khác gì thần tiên.
Lúc này Tiêu Sắt đã gọi một bình trà, đang chậm rãi nhấm nháp, thấy Lôi Vô Kiệt gây động tĩnh lớn như vậy nhưng mí mắt chẳng hề nhếch lên, chỉ thổi nhẹ trà nóng trên tay, lười biếng nói: “Mười ba tầng đã bị đánh xuống? Ngươi yếu hơn tưởng tượng của ta.”
“Còn chưa xong, nhưng trên tầng mười ba ta gặp một người kỳ quái, hắn không chịu đấu võ với ta, nhất quyết đòi ta chơi đánh cược. Dọc đường này cứ nghe ngươi khoác loác, nói rằng mình từng đánh cược ở đài Thiên Kim tại Thiên Khải thành, ngươi giúp ta lần này đi.” Lôi Vô Kiệt rất nhiệt tình rót trà cho Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt giơ ngón tay gõ nhẹ lên bàn ba cái: “Thêm ba trăm lượng. Tổng cộng tám trăm lượng.”
Lôi Vô Kiệt cắn răng: “Không thành vấn đề!”
Lúc này ánh mắt Tiêu Sắt mới nâng lên: “Nói đi.”
Lôi Vô Kiệt kể lại chuyện mình gặp người kỳ quái từ đầu đến chân này, còn kể luôn chuyện mình thảm bại trong ván đặt cược đầu tiên.
“Chắc hẳn người ngươi gặp là đệ tử của Doãn Lạc Hà ở Tuyết Nguyệt thành. Doãn Lạc Hà bản tính thích đánh bạc, sau lại đánh cược cùng Thương Tiên - Tư Không Trường Phong ba ván liền đều thua, cho nên mới bị ép gia nhập Tuyết Nguyệt thành đảm nhiệm chức trưởng lão. Nghe nói sau khi tới Tuyết Nguyệt thành chỉ nhận một đệ tử, cũng thích đánh cược như tính mạng giống hệt cô ấy.” Tiêu Sắt suy nghĩ một chút rồi nói. “Sau khi ngươi đánh cược, hắn có hành động kỳ lạ gì không?”
Lôi Vô Kiệt cố nhớ lại một chút rồi nói: “Hắn mở hé một cái khe trên hộp xúc xắc, nhìn lướt qua, sau đó ta thua.”
“Bên dưới hộp xúc xắc có bố trí ngầm.” Tiêu Sắt không hề do dự nói luôn. “Hắn xem trước một lần, nếu ngươi sai, vậy trực tiếp mở hộp, nếu ngươi đúng, hắn gẩy nhẹ dưới đáy hộp, xúc xắc ở trên thay đổi hoàn toàn mặt trên với mặt dưới, ngươi cũng thua nốt. Đương nhiên, tinh túy của kỹ thuật đánh cược vẫn là câu nói đó, ngươi tin tưởng mình sẽ thắng, như vậy ngươi sẽ thắng!”
Lôi Vô Kiệt làm lơ nửa câu sau khí phách ngập trời của Tiêu Sắt, chỉ đột nhiên bừng tỉnh với nửa câu đầu: “Thì ra là thế! Nhưng Tiêu Sắt, sao ngươi lại biết...”
Tiêu Sắt đặt chén trà xuống, nhướn mày.
Lôi Vô Kiệt sợ tới mức lập tức chạy ngược về phía Đăng Thiên các, gã thanh niên tên là Tạ Yên Thụ bị một quyền đánh bay lúc vừa rồi vẫn ngồi phơi nắng ở cửa bậc thang, thấy Lôi Vô Kiệt lại đến bèn cười nòi: “Lôi huynh lại về rồi à.”
Lôi Vô Kiệt không có thời gian để ý tới hắn, bước thẳng qua đầu hắn lên trên.
Lôi Vô Kiệt gãi gãi chỗ ngứa, thở dài: “Công phu kém hèn gì bị người ta bắt nạt.”
“Tiểu sư thúc, chàng trai áo xanh kia lại tới rồi, xem ra đúng là chỉ nghỉ ngơi một lát, còn chưa bị đánh xuống. Cứ để như vậy tiếp, hôm nay sẽ bị hắn cướp hết tiếng tăm mất.” Vẻ mặt thư đồng đang rất nôn nóng.
“Không vội không vội, đợi khi hắn leo tới tầng mười sáu, công tử ta sẽ đi lên đánh hắn rơi xuống, đỡ tốn công chúng ta phải leo từng tầng một.” Thư sinh lại chẳng hề nôn nóng, nằm trên lưng ngựa, cầm một quyển sách đọc từ từ.
“Tiểu sư thúc, trên đời này đúng là không ai lười hơn ngươi.” Thư đồng giận dỗi nắm dây cương trong tay xuống.
“Chúng ta đều là người đợi hắn từ trên các đi xuống, chẳng bằng tới đây uống một chén trà?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, thư đồng kinh ngạc nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc áo xanh đang cầm một chén trà, mỉm cười nhìn bọn họ.
Chính là Tiêu Sắt.
Thư sinh buông quyển sách trên tay xuống, nhìn Tiêu Sắt với vẻ rất hứng thú.
“Tử vi vọng khí, đạo nhãn tầm long. Có nhìn ra cái gì không?” Tiêu Sắt thản nhiên nói.
Thư đồng cả kinh, kiếm gỗ đào trên lưng rung lên bần bật như muốn phóng thẳng lên trời.
“Phi Hiên, đừng động thủ.” Thư sinh xua tay, đè thanh kiếm gỗ đào này xuống. “Vị huynh đài này không biết võ công.”
“Vọng Khí thuật có ba tầng cảnh giới, tham khí, quan tâm, tầm long. Xem ra ngươi mới tu luyện thành công cảnh giới thứ nhất.” Tiêu Sắt nói.
“Huynh đài nói ta nhìn lầm ư? Thật ra huynh đài là một vị cao thủ giấu tài?” Thư sinh cười nói.
“Không, ngươi nhìn rất đúng, ta không biết võ công. Thật sự chỉ muốn mời hai vị uống một chén trà mà thôi.”
“Chỉ uống một chén trà?”
“Đã gặp đạo sĩ trên Núi Thanh Thành, đương nhiên cũng muốn bói một quẻ.” Tiêu Sắt nhìn thư sinh.
Thư sinh nhoẻn miệng cười: “Cái này thì ngươi tìm lầm người rồi,ta chỉ theo sư phụ học kiếm thuật, không biết đạo pháp.”
“Thế vị tiểu hữu này thì sao?” Tiêu Sắt quay đầu sang nhìn thư đồng.
Thư đồng lạnh lùng hừ một tiếng.
(*: Tiên nhân lãm lục trứ, đối bác thái sơn ngung
Xuất phát từ bài thơ “Tiên Nhân Bản”.
Dịch nghĩa: Các tiên nhân lấy hết sáu quân cờ trắng đen, nhàn nhã đánh cược ở một góc Thái Sơn.)
***
Lôi Vô Kiệt lau mồ hôi trên trán, ôm quyền thi lễ với nam tử cầm kiếm trước mặt: “Đa tạ.”
Ống tay áo bên phải của nam tử cầm kiếm bị đánh nát nhưng hắn không giận mà còn mỉm cười tiêu sái: “Tài nghệ không bằng người.”
Lôi Vô Kiệt chỉ vào cầu thang: “Ta đi lên nhé.”
“Đi đi, nhưng người trên tầng khó đối phó đấy.” Nam tử kia cắm kiếm về vỏ, bước tới vỗ vỗ lên bả vai của Lôi Vô Kiệt: “Ngươi khó mà qua được.”
“Tầng thứ mười ba đã khó leo lên như vậy à?” Lôi Vô Kiệt vỗ vỗ cái bọc bên cạnh, mỉm cười tự tin. “Ta còn giữ chút sức chưa dùng đâu.”
“Biết là ngươi lưu thủ rồi, đừng có khoe khoang với ta. Ta thấy ngươi tính tình chân chất, nhưng người ở trên tầng tính cách giảo hoạt khó lường, không luyện võ công mấy nhưng lại biết rất nhiều thứ linh tinh quỷ dị. Cho nên ta khuyên ngươi nên cẩn thận thì hơn.” Nam tử cầm kiếm nghiêng người tránh đường. “Lên đi.”
Giảo hoạt khó lường? Có giảo hoạt bằng tên hồ ly tên là Tiêu Sắt kia không? Lôi Vô Kiệt nghĩ tới Tiêu Sắt đang ngồi ở tiệm bánh bao bên dưới chờ mình lấy năm trăm lượng bạc xuống, cười khổ một tiếng, cám ơn nam tử cầm kiếm kia rồi rảo bước lên tầng trên. Sau khi hắn bước lên tầng thứ mười ba bèn cao giọng ôm quyền nói theo thường lệ: “Môn hạ của Lôi Oanh Lôi gia bảo, Lôi Vô Kiệt tới bái các.”
Nhưng không ai đáp lại hắn, Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người khoác áo choàng màu trắng đưa lưng về phía hắn, trên chiếc áo choàng trắng đó in một chữ rất lớn.
Cược.
“Môn hạ của Lôi Oanh Lôi gia bảo, Lôi Vô Kiệt tới bái các.” Lôi Vô Kiệt cao giọng lặp lại.
Người kia vẫn không buồn để ý tới hắn.
“Môn hạ của Lôi Oanh Lôi gia bảo...” Lôi Vô Kiệt quyết định lặp lại lần cuối cùng.
“Xuỵt!” Người kia quay lại, không ngờ là một thiếu niên tuổi tác tầm Lôi Vô Kiệt, da dẻ trắng bệch, lông mày nhíu lại lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, hắn giơ ngón trỏ lên môi, hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt sửng sốt: “Sao vậy?”
“Ngươi lại đây.” Người kia vẫy tay với Lôi Vô Kiệt, nhỏ giọng nói.
Lôi Vô Kiệt vội vàng đi tới, người kia nghiêng người sang bên, lúc này Lôi Vô Kiệt mới phát hiện hai con rối được tạo hình sinh động như thật sau lưng hắn, chính giữa là một thứ trông giống như bàn cồ, dường như đang đánh cờ.
“Ngươi biết đây là cái gì không?” Người kia hỏi hắn.
“Không biết.” Lôi Vô Kiệt thành thật trả lời.
“Tiên nhân lãm lục trứ, đối bác thái sơn ngung. Cái này gọi là lục bác, nghe nói đây là một ván cờ tàn, trên ván cờ tàn này ẩn chứa võ công tuyệt thế. Nếu có thể phá giải còn vượt qua hai mươi năm khổ luyện.” Người nọ giải thích. “Ta vừa nhìn ra chút môn đạo, ngươi đã xông vào. Người nói xem, ngươi đền ta thế nào đây?”
Lôi Vô Kiệt lộ vẻ xấu hổ: “Chẳng lẽ cũng phải đền năm trăm lượng.”
“Không cần.” Người nọ vỗ vỗ lên vai Lôi Vô Kiệt, giơ ngón tay cái. “Giảm giá, ba trăm lượng là được.”
Lôi Vô Kiệt nghĩ thầm, đúng là nên giới thiệu hắn tới làm quen với Tiêu Sắt.
“Không thì đợi ta leo các xong đã?” Lôi Vô Kiệt dọ dự một chút rồi nói.
Người nọ gật đầu, vẫy ống tay áo: “Được rồi, nói đánh cược cái gì?”
Lôi Vô Kiệt nghe mà chẳng hiểu gì cả.: “Cái gì?”
Người nọ không kiên nhẫn ‘chẹp’ một tiếng: “Chơi xúc xắc, lục bác, bài cửu, tuyên hòa, mã điếu, ta hỏi ngươi đánh cược cái gì. Ngươi mau mau chọn một loại đi.”
Lôi Vô Kiệt vẫn chẳng hiểu gì cả: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì...”
Người nọ thở dài, ra vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, sau đó hắn móc từ đằng sau ra một đống bài, quân bài lung ta lung tung đặt lên bàn rồi hỏi: “Cái lũ vũ phu các ngươi, chẳng lẽ tỷ thí thì chỉ có mỗi cách đánh nhau thôi à? Tới các của ta, phải nghe lời ta, ta không đọ võ công, chỉ đọ thuật đánh cược! Ngươi không đọ? Không đọ thì xuống các đi.”
Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Không đọ, cũng không xuống các.”
“Vậy ngươi đánh chết ta đi.”Người nọ giang hai tay, dáng vẻ vô lại.
“Cái gì?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.
“Hoặc là ngươi đánh chết ta, đi qua thi thể của ta. Hoặc là đánh cược với ta, ngươi chọn cái nào?”
Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy người trước mặt đúng là không chịu nói lý, thế mới hiểu lời khuyên của người ở tầng mười hai có ý gì. Hắn chỉ đành lắc đầu quầy quậy: “Nếu ngươi không đánh trả, làm sao ta động thủ với ngươi được?”
“Thế ngươi có đánh cược không?”
Lôi Vô Kiệt ngây người, một lúc lâu sau mới nói: “Ta không biết.”
“Cả một loại cũng không biết?”
“Cả một loại cũng không biết.”
“Ngươi nghĩ kỹ lại xem.”
“Hình như... biết một loại.”
“Loại nào?”
“Tung xúc xắc đoán lớn nhỏ.”
Người nọ thở dài, vung tay lên, quét hết đống bài linh tinh kia xuống đất, chỉ để lại một hộp xúc xắc trống không: “Đoán lớn nhỏ thì đoán lớn nhỏ vậy. Chán chết.”
“Không thể luận võ thật à?” Lôi Vô Kiệt thử thăm dò.
“Không thể! Thì đánh cược xúc xắc vậy, ba trận thắng hai!” Người nọ trả lời rất kiên quyết, cầm hộp xúc xắc vung vẩy một chút rồi đặt lên bàn. “Đoán đi.”
“Lớn đi....” Lôi Vô Kiệt do dự một chút, hắn không có năng lực nghe gió đoán vị trí như Đường Liên, cũng không có kỹ thuật đánh cược như Tiêu Sắt, chỉ có thể đoán mò.
Người nọ ngẩng mặt lên, ra vẻ tiếc nuối: “Rất đáng tiếc, ngươi đoán sai rồi. Là nhỏ.”
Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy thế này còn khó hơn luận võ ở bên dưới nhiều, sau lưng đã lấm tấm mồ hôi: “Thật à?”
Người nọ nhấc nắp hột: “Ba ba một, nhỏ tới không thể nhỏ hơn.”
Lôi Vô Kiệt bất lực ngồi bệt xuống ghế.
“Sang ván thứ hai nhé?” Người nọ không chờ nổi lung lay hộp xúc xắc trên tay.
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn uống bát sữa đậu, lát nữa chúng ta đánh cược nốt hai ván được không?”
“Rõ ràng chỉ còn có một ván mà.” Người nọ mỉm cười tự tin nói: “Đi thôi đi thôi. Nhớ đem bạc đến là được.”
Lôi Vô Kiệt gật đầu, quay người nhảy từ cửa sổ tầng mười ba xuống.
Cái nhảy này khiến toàn thành kinh hãi, đã bao năm như vậy rồi, người của Hạ Quan thành lâu lắm rồi không thấy người leo lên được từ mười tầng trở lên. Còn lúc này lại đột nhiên có người nhảy từ tầng mười ba xuống, hơn nữa còn là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, thật sự khiến bọn họ kinh hãi.
Bóng người áo đỏ kia có vẻ hoàn toàn không bị thương, sau khi nhảy từ tầng mười ba xuống bèn hối hả chạy về phía tiệm bánh bao lúc đầu, đặt mông ngồi xuống. Tiểu nhị vốn khinh thường hắn nhìn vậy trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy thiếu niên áo đỏ này chẳng khác gì thần tiên.
Lúc này Tiêu Sắt đã gọi một bình trà, đang chậm rãi nhấm nháp, thấy Lôi Vô Kiệt gây động tĩnh lớn như vậy nhưng mí mắt chẳng hề nhếch lên, chỉ thổi nhẹ trà nóng trên tay, lười biếng nói: “Mười ba tầng đã bị đánh xuống? Ngươi yếu hơn tưởng tượng của ta.”
“Còn chưa xong, nhưng trên tầng mười ba ta gặp một người kỳ quái, hắn không chịu đấu võ với ta, nhất quyết đòi ta chơi đánh cược. Dọc đường này cứ nghe ngươi khoác loác, nói rằng mình từng đánh cược ở đài Thiên Kim tại Thiên Khải thành, ngươi giúp ta lần này đi.” Lôi Vô Kiệt rất nhiệt tình rót trà cho Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt giơ ngón tay gõ nhẹ lên bàn ba cái: “Thêm ba trăm lượng. Tổng cộng tám trăm lượng.”
Lôi Vô Kiệt cắn răng: “Không thành vấn đề!”
Lúc này ánh mắt Tiêu Sắt mới nâng lên: “Nói đi.”
Lôi Vô Kiệt kể lại chuyện mình gặp người kỳ quái từ đầu đến chân này, còn kể luôn chuyện mình thảm bại trong ván đặt cược đầu tiên.
“Chắc hẳn người ngươi gặp là đệ tử của Doãn Lạc Hà ở Tuyết Nguyệt thành. Doãn Lạc Hà bản tính thích đánh bạc, sau lại đánh cược cùng Thương Tiên - Tư Không Trường Phong ba ván liền đều thua, cho nên mới bị ép gia nhập Tuyết Nguyệt thành đảm nhiệm chức trưởng lão. Nghe nói sau khi tới Tuyết Nguyệt thành chỉ nhận một đệ tử, cũng thích đánh cược như tính mạng giống hệt cô ấy.” Tiêu Sắt suy nghĩ một chút rồi nói. “Sau khi ngươi đánh cược, hắn có hành động kỳ lạ gì không?”
Lôi Vô Kiệt cố nhớ lại một chút rồi nói: “Hắn mở hé một cái khe trên hộp xúc xắc, nhìn lướt qua, sau đó ta thua.”
“Bên dưới hộp xúc xắc có bố trí ngầm.” Tiêu Sắt không hề do dự nói luôn. “Hắn xem trước một lần, nếu ngươi sai, vậy trực tiếp mở hộp, nếu ngươi đúng, hắn gẩy nhẹ dưới đáy hộp, xúc xắc ở trên thay đổi hoàn toàn mặt trên với mặt dưới, ngươi cũng thua nốt. Đương nhiên, tinh túy của kỹ thuật đánh cược vẫn là câu nói đó, ngươi tin tưởng mình sẽ thắng, như vậy ngươi sẽ thắng!”
Lôi Vô Kiệt làm lơ nửa câu sau khí phách ngập trời của Tiêu Sắt, chỉ đột nhiên bừng tỉnh với nửa câu đầu: “Thì ra là thế! Nhưng Tiêu Sắt, sao ngươi lại biết...”
Tiêu Sắt đặt chén trà xuống, nhướn mày.
Lôi Vô Kiệt sợ tới mức lập tức chạy ngược về phía Đăng Thiên các, gã thanh niên tên là Tạ Yên Thụ bị một quyền đánh bay lúc vừa rồi vẫn ngồi phơi nắng ở cửa bậc thang, thấy Lôi Vô Kiệt lại đến bèn cười nòi: “Lôi huynh lại về rồi à.”
Lôi Vô Kiệt không có thời gian để ý tới hắn, bước thẳng qua đầu hắn lên trên.
Lôi Vô Kiệt gãi gãi chỗ ngứa, thở dài: “Công phu kém hèn gì bị người ta bắt nạt.”
“Tiểu sư thúc, chàng trai áo xanh kia lại tới rồi, xem ra đúng là chỉ nghỉ ngơi một lát, còn chưa bị đánh xuống. Cứ để như vậy tiếp, hôm nay sẽ bị hắn cướp hết tiếng tăm mất.” Vẻ mặt thư đồng đang rất nôn nóng.
“Không vội không vội, đợi khi hắn leo tới tầng mười sáu, công tử ta sẽ đi lên đánh hắn rơi xuống, đỡ tốn công chúng ta phải leo từng tầng một.” Thư sinh lại chẳng hề nôn nóng, nằm trên lưng ngựa, cầm một quyển sách đọc từ từ.
“Tiểu sư thúc, trên đời này đúng là không ai lười hơn ngươi.” Thư đồng giận dỗi nắm dây cương trong tay xuống.
“Chúng ta đều là người đợi hắn từ trên các đi xuống, chẳng bằng tới đây uống một chén trà?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, thư đồng kinh ngạc nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc áo xanh đang cầm một chén trà, mỉm cười nhìn bọn họ.
Chính là Tiêu Sắt.
Thư sinh buông quyển sách trên tay xuống, nhìn Tiêu Sắt với vẻ rất hứng thú.
“Tử vi vọng khí, đạo nhãn tầm long. Có nhìn ra cái gì không?” Tiêu Sắt thản nhiên nói.
Thư đồng cả kinh, kiếm gỗ đào trên lưng rung lên bần bật như muốn phóng thẳng lên trời.
“Phi Hiên, đừng động thủ.” Thư sinh xua tay, đè thanh kiếm gỗ đào này xuống. “Vị huynh đài này không biết võ công.”
“Vọng Khí thuật có ba tầng cảnh giới, tham khí, quan tâm, tầm long. Xem ra ngươi mới tu luyện thành công cảnh giới thứ nhất.” Tiêu Sắt nói.
“Huynh đài nói ta nhìn lầm ư? Thật ra huynh đài là một vị cao thủ giấu tài?” Thư sinh cười nói.
“Không, ngươi nhìn rất đúng, ta không biết võ công. Thật sự chỉ muốn mời hai vị uống một chén trà mà thôi.”
“Chỉ uống một chén trà?”
“Đã gặp đạo sĩ trên Núi Thanh Thành, đương nhiên cũng muốn bói một quẻ.” Tiêu Sắt nhìn thư sinh.
Thư sinh nhoẻn miệng cười: “Cái này thì ngươi tìm lầm người rồi,ta chỉ theo sư phụ học kiếm thuật, không biết đạo pháp.”
“Thế vị tiểu hữu này thì sao?” Tiêu Sắt quay đầu sang nhìn thư đồng.
Thư đồng lạnh lùng hừ một tiếng.
(*: Tiên nhân lãm lục trứ, đối bác thái sơn ngung
Xuất phát từ bài thơ “Tiên Nhân Bản”.
Dịch nghĩa: Các tiên nhân lấy hết sáu quân cờ trắng đen, nhàn nhã đánh cược ở một góc Thái Sơn.)
Danh sách chương