Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Một thành một bại, gọi là một kiếp, trước khi có thiên địa, đã có Vô Lượng kiếp này.” Triệu Ngọc Chân chân đạp lên kiếm gỗ đào, nhìn xuống đám người, như đang xét xử bọn họ.

“Ngươi có mười thanh kiếm, ta chém gãy mười thanh. Ngươi có trăm thanh kiếm, ta chém gãy trăm thanh. Ngươi có ngàn thanh kiếm ta cũng khiến cả ngàn thanh của ngươi đứt đoạn!” Tạ Thất Đao gầm lên, bắp thịt gồng lớn! Hắn đã là một người già, là gia chủ duy nhất trong cùng lứa của Ám Hà còn khỏe mạnh. Nhưng giờ phút này huyết dịch của hắn nóng bỏng. Hắn vung quyền như điên, đánh gãy từng thanh kiếm gỗ đào trước mắt. Nhưng kiếm khí của Triệu Ngọc Chân vẫn như nước thủy triều, lưu lại từng vết thương nhỏ bé trên người hắn.

Tô Mộ Vũ ánh mắt lạnh băng, hắn tái hiện thập bát kiếm trận thất truyền nhiều năm của Ám Hà, dùng sức một người điều khiển mười tám thanh kiếm sắc, đã đạt tới đỉnh cao của kỹ thuật. Thế nhưng dưới Vô Lượng kiếm tận của Triệu Ngọc Chân, cuối cùng hắn cũng hiểu thế nào là kiếm thuật cảnh giới Kiếm Tiên. Hắn nhanh chóng vẫy Đao Ti trong tay, ngăn cản từng thanh kiếm gỗ đào của Triệu Ngọc Chân bên ngoài, thế nhưng kiếm kia lại như vô cùng vô tận, không bao giờ ngừng lại.

Đại gia trường, Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Cứ tiếp tục như vậy, tất cả chúng ta sẽ chết ở đây.”

đại gia trường đưa tay phải ra ngăn trước mặt, trong tay như có thủy triều màu đen phun trào. Những thanh kiếm gỗ đào kia tới gần thủy triều màu đen kia đều lập tức nứt gãy, rơi trên mặt đất. Hắn gật đầu: “Vô Lượng kiếm trận, dẫu sao cũng là trận pháp kiếm khí của Triệu Ngọc Chân. Phá thanh Đào Hoa kiếm dưới chân Triệu Ngọc Chân, trận này cũng phá.”

Ba vị trưởng lão Đường môn như Đường Ẩn đều không giỏi cận chiến, bị Vô Lượng kiếm trận của Triệu Ngọc Chân áp bức đã cực kỳ vất vả, Đường Ẩn do dự rồi nói: “Kính xin đại gia trường tạo chút sơ hở cho chúng ta.”

Đại gia trường nhíu mày: “Các ngươi có cách à?”

Đường Ẩn gật đầu: “Chắc chắn sẽ không khiến đại gia trường thất vọng.”

“Được.” Đại gia trường gật đầu một cái, nhìn về phía Triệu Ngọc Chân: “Vậy để ta trải một con đường chết cho vị Đạo Kiếm Tiên này. Dù sao năm xưa danh hiệu của ta trong Ám Hà cũng là - Tống Táng Sư!”

Triệu Ngọc Chân đột nhiên đạp lên Đào Hoa kiếm dưới chân, tấn công về phía đám người. Hắn nhớ năm xưa sư phụ mình Lữ Tố Chân từng nói, Vô Lượng kiếp là kiếp của hắn. Là đại nạn, là tai ách mà số mệnh đã định. Nếu muốn độ kiếp hoặc lại ở lại núi Thanh Thành chuyên tâm tu đạo, ngày sau vượt qua kiếp nạn này phi thăng thành tiên. Hoặc là cưỡng chế phá kiếp này, bằng kiếm trong tay!

Lúc này đại gia trường cũng nhảy lên, ánh đen trong tay bừng lên như ngọn lửa đen rực cháy.

“Chưởng pháp chí tà trong nhân gian, Diêm Ma chưởng!” Triệu Ngọc Chân gầm lên.

“Ta có đường tới Diêm La điện, cung kính mời Đạo Kiếm Tiên vào điện!” Đại gia trường cũng quát lớn.

Kiếm chưởng giao nhau.

Trong lòng Triệu Ngọc Chân lạnh buốt, tay hắn đang cầm Đào Hoa kiếm được chế tạo lại từ thanh kiếm ấm áp nhất nhân gian Huyền Dương kiếm, người mang đạo pháp chí dương Đại Long Tượng Lực, thế nhưng khoảnh khắc này hắn lại có cảm giác giá lạnh chưa từng có!

Còn Đại gia trường lại cảm thấy toàn thân như lập tức bốc cháy, máu huyết dịch chảy như điên trong mạch máu, như sẽ lập tức phun ra ngoài.

Lúc này, rốt cuộc Vô Lượng kiếm trận cũng ngưng trệ trong chớp mắt.

Đường Ẩn cuối cùng cũng đưa tay lấy ra ám khí cuối cùng của mình.

Ám khí này do thợ thủ công giỏi nhất Đường môn trăm năm trước, Đường Liễu Sư chế tạo ra. Hắn dùng sức lực cả đời, năm đó cũng chỉ tạo ra chín món. Thế nhưng ám khí này không thể bố trí lại, dùng là dùng, không có lần thú hai. Sau này Đường môn cũng không có thợ thủ công nào tái hiện được món ám khí này. Trăm năm qua Đường môn chỉ dùng nó trong những thời khắc quan trọng nhất. Nhưng tới ngày nay nó chỉ còn ba món cuối cùng. Một món nằm trong tay Đường lão thái gia, một món nằm trong tay người quản lý ngoại phòng của Đường môn - Đường Hoàng, món cuối cùng được cất giữ trong kho binh khí của Đường môn, lần này được Đường Ẩn mang ra ngoài.

Bạo Vũ Lê Hoa châm, bên trong chứa hai mươi bảy mũi châm bạc. Đây là ám khí tinh xảo nhất của Đường môn, thậm chí một người căn bản không biết võ công cũng có thể dùng nó giết chết một cao thủ tuyệt đỉnh. Huống chi do trưởng lão Đường môn, Đường Ẩn đích thân bắn ra!

“Đây chính là, Bạo Vũ Lê Hoa Châm?” Tô Mộ Vũ chứng kiến Đường Ẩn ấn nhẹ cái hộp, trong lòng không khỏi lạnh buốt.

Hai mươi bảy mũi châm bạc lập tức bắn ra, bên trên lấp lánh ánh bạc đầy nguy hiểm.

Nhưng Đường Ẩn không nhắm vào Triệu Ngọc Chân đang giao chiến với đại gia trường Ám Hà.

Mà là người đã bị thương đang ngồi ngoài quan chiến, Lý Hàn Y.

Lý Hàn Y kinh ngạc, hai mươi bảy mũi châm bạc đã bay tới trước mặt cô. Cô cố vận chân khí nhưng cảm thấy toàn thân đau nhói, không xê dịch được dù chỉ nửa bước.

Triệu Ngọc Chân lập tức quay đầu lại, gầm lên: “Tiểu tiên nữ.”

“Ngươi tới cũng chẳng kịp đâu!” Đại gia trường cười lạnh nói.

“Không!” Triệu Ngọc Chân xuất một kiếm về phía Lý Hàn Y.

Khoảnh khắc đó, đường như toàn bộ thời không đều ngưng bặt, Lê Hoa Châm vốn đang bắn nhanh tới cũng như chậm lại mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần! Mọi người thậm chí còn thấy được Lê Hoa Châm từ từ xoay tròn từng vòng một giữa không trung. Đường Ẩn không thể tin nổi há miệng định nói gì đó nhưng lại không thốt lên được dù chỉ một chữ.

Cảnh tượng đáng sợ này cực kỳ giống Lý Hàn Y lúc vừa rồi, chỉ có điều chiêu kiếm của Triệu Ngọc Chân càng hoành chỉnh, cũng càng thêm đáng sợ. Ngay cả đại gia trường của Ám Hà cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Không ngờ hắn làm được, một kiếm nhập Thần Du?

Đào Hoa kiếm trong tay Triệu Ngọc Chân bùng lên ánh sáng đỏ. Hắn cầm kiếm che trước mặt Lý Hàn Y, chém bay tất cả Lê Hoa Châm.

Đường Ẩn, Đường Liệt, Đường Nguyệt Lạc.

Cảnh tưởng cuối cùng ba vị trưởng lão Đường môn sống hơn sáu mươi năm này thấy, đó là một mũi châm cực nhỏ lướt qua trước mắt. Giây kế tiếp, trên trán ba người đều phun ra một dòng suối máu.

Chết rồi ư?

Đây là suy nghĩ cuối cùng của bọn họ, sau đó ba người ngã ngửa ra phía sau.

Bên kia, đại gia trường vung nhẹ cánh tay, hất văng một loạt mũi châm xuống đất.

“Bạo Vũ Lê Hoa Châm tổng cộng có hai mươi bảy mũi châm ngươi hỏ.” Tô Mộ Vũ nhẹ giọng nói.

“Ba mũi ban cho Đường môn tam lão, ta cản hai mươi ba mũi, còn một mũi cuối cùng.” đại gia trường thản nhiên nói.

Tạ Thất Đao đột nhiên nhìn sang quát lớn: “Lý Hàn Y vẫn trúng một mũi.”

“Giết họ đi.” Đại gia trường chứng kiến uy thế của chiêu kiếm nhập Thần Du kia. Nhưng hắn cũng tin, trong thời gian ngắn không thể dùng kiếm thuật như vậy lần thứ hai.

Ba người lao lên phía trước.

Triệu Ngọc Chân đột nhiên xoay tay, tay trái ôm ngang Lý Hàn Y đã hôn mê, tay phải cầm kiếm gỗ đào, ánh mắt lạnh băng, cũng lao về phía ba người của Ám Hà. Hắn một tay ôm người, một tay cầm kiếm, lại thi triển chiêu kiếm kia.

Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.

Chiêu kiếm ấm áp nhất nhân gian - Xoan Phong Lai.

Chỉ một kiếm.

Bả vai Tạ Thất Đao phun máu.

Đao sắc trong tay Tô Mộ Vũ lần lượt gãy nát, tan thành vài chục mảnh rải rác trên mặt đất.

Đại gia trường dùng chưởng đấu với kiếm, bị ép lùi liền ba mươi hai bước.

Triệu Ngọc Chân dùng khí thế một chiêu kiếm đánh bị thương Tạ Thất Đao, đánh bại Tô Mộ Vũ, ép lui đại gia trường của Ám Hà!

Nhưng hắn cũng phun một ngụm máu tươi, nhân lúc bước chân còn chưa giảm tốc, ôm Lý Hàn Y lướt qua ba người, đột nhiên nhảy thẳng về phía trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện