Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Dưới núi Lạc Lôi, một cỗ xe ngựa lặng lẽ rời khỏi.
Cô gái áo đỏ vẫn ôm thi thể khôi ngô đó, ánh mắt hờ hững nhìn theo xe ngựa đi xa. Cô gái áo tím quyến rũ cũng cau mày, gương mặt đầy vẻ xơ xác.
“Xương Ly chết trên tay đệ tử Lôi Môn, cách trả thù cho hắn tốt nhất là giết chết toàn bộ Lôi môn.” Một giọng nói mang theo ý lạnh vang lên sau lưng bọn họ. Đại gia trường Ám Hà mặc trường bào màu đen đeo mặt nạ bạc đứng sau lưng hai cô gái, bước tới ôm lấy vai hai người.
Nước mắt Tô Hồng Tức rốt cuộc cũng đổ xuống, bả vai Tô Tử Y cũng run rẩy.
“Sát thủ không nên khóc vì đồng bọn đã chết, cả đời Xương Ly đã giết mấy trăm người, thế nhưng bản thân chỉ chết có một lần. Tính thế nào cũng là có lời.” Đại gia trường vỗ nhẹ lên vai các cô: “Đừng khóc nữa, an táng Tô Xương Ly ở đây đi.”
Nhưng Tô Hồng Tức và Tô Tử Y vẫn không nhịn được rơi lệ. Tô Hồng Tức nức nở nói: “Ta muốn mang Xương Ly về Ám Hà.”
“Dưới núi Lạc Lôi có sông Vô Sinh, ngươi thả Xương Ly vào trong sông, con sông sẽ dẫn hắn về nhà. Cho dù thân thể không tới Ám Hà, linh hồn hắn cũng sẽ tìm được đường về nhà.” Đại gia trường trầm giọng nói.
“Mối thù này, chúng ta nhất định phải báo.” Tô Tử Y lau sạch nước mắt, hung dữ nói.
“Được lắm. Vậy thì giết sạch Lôi gia bảo, giết sạch Tuyết Nguyệt thành, giết sạch trọn cả Thiên Khải thành. Giết tới khắp thiên hạ chỉ còn lại mình Tô thị nhà chúng ta.” Đại gia trường thu cánh tay, ánh mắt lạnh băng.
Tô Hồng Tức và Tô Tử Y ngừng khóc, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Các ngươi chỉ nghe được ta là đại gia trường, thế nhưng đại gia trường cũng từng là con cháu ba nhà. Ta họ Tô, tên thật là Tô Xương Hà, là anh của Tô Xương Ly.” Đại gia trường xoay người bước lên núi, giọng nói khiến người ta không nghe ra tâm tình. “Cho nên cơn phẫn nộ của ta còn nặng hơn các ngươi nhiều.”
“Nếu đã vậy, để lửa giận của Ám Hà đốt cháy toàn bộ Bắc Ly đi.”
Trong chiếc xe ngựa đi khỏi, Tiêu Sùng ngồi đối diện với Tiêu Cảnh Hà, Huyền Đồng lặng lẽ ngồi một bên, vươn tay ra ngoài cửa sổ. Một con bồ câu đưa thư từ xa bay tới, hạ xuống tay hắn.
“Cảnh Hà, lần này ngươi quá mạo hiểm.” Cuối cùng Tiêu Sùng mở miệng, giọng vẫn rất ôn hòa.
“Hoàng huynh,” Tiêu Cảnh Hà cúi đầu không nói gì. “Do Cảnh Hà đã quá kích động, xin hoàng huynh tha thứ.”
Tiêu Sùng lắc đầu: “Ta không trách ngươi. Chỉ có điều dẫu biết ngươi đang giúp ta leo lên ngôi vị hoàng đế nhưng ta vẫn mong ngày ta ngồi trên ngai hoàng đế ngươi sẽ đứng bên cạnh ta. Đến lúc đó ta sẽ phong ngươi làm Bình Thiên Vương, thiên hạ cũng sẽ truyền tụng tên tuổi của ngươi. Ngươi sẽ là vương gia vĩ đại nhất Bắc Ly từ khi lập quốc tới giờ, ngang hàng thiên tử, sánh vai với ta!”
Tiêu Cảnh Hà ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Sùng, ánh mắt nóng bỏng. Tuy đôi mắt Tiêu Sùng bị tầm vải trắng che khuất, nhưng khoảnh khắc đó hắn vẫn cảm nhận được hoàng huynh cũng đang nhìn mình đầy trịnh trọng. Nhìn đến đây thì đọc nốt luôn đi bạn ơi, stk của dịch giả là 19033917316011 - techcombank, các bạn đọc truyện ở site khác không phải bns cũng có thể donate để dịch giả bớt dỗi hờn mà đăng chương nhanh hơn nhé.
“Cảnh Hà chắc chắn không phụ kỳ vọng của hoàng huynh.” Tiêu Cảnh Hà trầm giọng nói.
Tiêu Sùng cười đáp: “Chúng ta vốn là huynh đệ, Cảnh Hà, ngươi đừng lúc nào cũng nghiêm túc như vậy.”
Tiêu Cảnh Hà gãi đầu một cái: “Hoàng huynh, không phải Cảnh Hà nghiêm túc, là do hoàng huynh luôn nói chuyện nghiêm túc như vậy.”
Tiêu Sùng cười một tiếng, hỏi Huyền Đồng bên cạnh: “Huyền Đồng, trong thư viết gì?” Lúc này Huyền Đồng vừa đọc được tờ giấy kia, đang định thu lại. Mặc dù hai mắt Tiêu Sùng đã mù nhưng vẫn như thấy rõ động tác của nó, vừa vặn hỏi ngay lúc này. Sẵn tiện thì chuyển qua Momo hoặc zalopay 0908007401 cũng được nhé.
Huyền Đồng vội vàng đáp: “Chuyến đi tới Tây Vực của bệ hạ đã kết thúc, đang trên đường trở về. Chúng ta phải lập tức lên đường, phải về Thiên Khải trước bệ hạ.”
“Khi bệ hạ đi về phía tây, Lan Nguyệt Hầu giám sát quốc sự, toàn bộ Thiên Khải trừ ta luôn giả bệnh không ra ngoài, các vị hoàng tử khác có dị động gì không?” Tiêu Sùng hỏi.
“Không có, những hoàng tử khác ai vào triều vẫn vào triều như thường, ai uống rượu vẫn uống rượu như thường, ai săn bắn vẫn săn bắn như thường. Trừ Xích Vương Tiêu Vũ, hắn cũng cáo ốm không ra ngoài, chừng hơn một tháng rồi.” Huyền Đồng đáp.
“Xích Vương Tiêu Vũ, tên vương gia thơ rượu ấy à? Ngày nào hắn cũng ăn chơi chè chén, ta thấy hắn bệnh thật rồi.” Tiêu Cảnh Hà cười khinh thường.
“Tiêu Cảnh Hà, đừng coi thường Xích Vương.” Tiêu Sùng lắc đầu nói.
“Sao nào? Trong số hoàng tử tuy chỉ có hai người các vị được phong vương, thế nhưng hoàng huynh là dựa vào tài trí của bản thân, còn Tiêu Vũ kia dựa vào cái gì? Chẳng qua là ỷ vào mẫu thân của mình được phụ hoàng sủng ái, thế nhưng một ả đàn bà không rõ lai lịch và một tên vương gia thơ rượu, người trong Thiên Khải thành có ai để mắt tới hắn?” Tiêu Cảnh Hà cau mày nói.
“Có một số việc không nên dựa vào vẻ bề ngoài. Xích Vương Tiêu Vũ là kẻ địch rất đáng sợ.” Tiêu Sùng trầm giọng nói: “Hơn nữa câu vừa rồi ngươi nói sai rồi. Không chỉ hai chúng ta là hoàng tử được phong vương, ngươi quên mất người quan trọng nhất.”
“Vĩnh An Vương?” Tiêu Cảnh Hà thầm kinh hãi: “Nhưng chúng ta đã nói thân phận của hắn cho Ám Hà. Hoàng huynh, huynh nói xem Ám Hà có giết hắn không? Còn nữa, bọn họ có tính toán gì khác không?”
“Không biết. Hắn cùng thiếu niên của Lôi môn giết người của Ám Hà Tô gia, bọn họ đã kết thù không chết không thôi. Ám Hà là tổ chức chú trọng lợi ích, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể thỏa hiệp, dẫu sao những chuyện đó liên quan tới mấu chốt liên kết toàn bộ Ám Hà. Đại gia trường đã có ý giết bọn họ, ta có thể xác nhận.” Ngón tay Tiêu Sùng gõ nhẹ lên ghế.
“Đại gia trường, người đó....” Tiêu Cảnh Hà đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Một người rất đáng sợ.” Tiêu Sùng thở dài: “Kết minh với một tên ma quỷ như vậy không biết là may mắn hay bất hạnh. Đúng rồi, Huyền Đồng, bên phía sư phụ có tin tức gì không?”
“Nộ Kiếm Tiên tiền bối vốn định tới Đường môn gặp mặt Đường lão thái gia. Nhưng trong tin tức Đường môn đưa tới, Nộ Kiếm Tiên tiền bối không tới đúng hẹn, đến nay vẫn không rõ hành tung.” Huyền Đồng đáp.
Tiêu Sùng bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Đại sư phụ luôn tùy hứng như vậy. Nếu ông ấy đã ra tay chắc chắn mọi chuyện không có sơ hở, nhưng ông ấy không có mặt, Đường môn và Ám Hà liên thủ lại ra tay bất ngờ như vậy, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Đợi trận đại chiến trên núi kết thúc, ba vị thành chủ Tuyết Nguyệt thành một mất tích, một chết, chỉ còn lại một người, quân cờ Vô Song thành cũng đến lúc xuất động rồi.”
“Bọn họ giết chết được Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên thật sao?” Tiêu Cảnh Hà hỏi.
“Đường môn tam lão, hai vị gia chủ của Ám Hà, lại thêm đại gia trường như ma quỷ kia. Cho dù là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên cũng chẳng hề có chút sinh cơ, trừ phi thần tiên tới cứu.” Tiêu Sùng thở dài một tiếng, đột nhiên trịnh trọng nói: “Huyền Đồng, giờ chúng ta lập tức trở về Thiên Khải! Chạy không dừng vó vào, phải về sớm hơn bệ hạ bảy ngày!”
“Vì sao?” Tiêu Cảnh Hà không hiểu.
“Ngươi đừng bao giờ nghĩ mình có thể nắm được hành tung của phụ hoàng, người luôn luôn nhạy bén hơn tưởng tượng của chúng ta. Đến lúc đó chắc chắn người sẽ đột nhiên giá lâm tại Thiên Khải. Người sẽ không chờ chúng ta, người sẽ muốn biết khi mình không ở Thiên Khải, tòa thành đó, quốc gia đó có còn nằm trong lòng bàn tay mình không!” Tiêu Sùng cao giọng nói: “Về Thiên Khải, còn chuyện giang hồ cứ giao cho giang hồ thôi!”
***
Dưới núi Lạc Lôi, một cỗ xe ngựa lặng lẽ rời khỏi.
Cô gái áo đỏ vẫn ôm thi thể khôi ngô đó, ánh mắt hờ hững nhìn theo xe ngựa đi xa. Cô gái áo tím quyến rũ cũng cau mày, gương mặt đầy vẻ xơ xác.
“Xương Ly chết trên tay đệ tử Lôi Môn, cách trả thù cho hắn tốt nhất là giết chết toàn bộ Lôi môn.” Một giọng nói mang theo ý lạnh vang lên sau lưng bọn họ. Đại gia trường Ám Hà mặc trường bào màu đen đeo mặt nạ bạc đứng sau lưng hai cô gái, bước tới ôm lấy vai hai người.
Nước mắt Tô Hồng Tức rốt cuộc cũng đổ xuống, bả vai Tô Tử Y cũng run rẩy.
“Sát thủ không nên khóc vì đồng bọn đã chết, cả đời Xương Ly đã giết mấy trăm người, thế nhưng bản thân chỉ chết có một lần. Tính thế nào cũng là có lời.” Đại gia trường vỗ nhẹ lên vai các cô: “Đừng khóc nữa, an táng Tô Xương Ly ở đây đi.”
Nhưng Tô Hồng Tức và Tô Tử Y vẫn không nhịn được rơi lệ. Tô Hồng Tức nức nở nói: “Ta muốn mang Xương Ly về Ám Hà.”
“Dưới núi Lạc Lôi có sông Vô Sinh, ngươi thả Xương Ly vào trong sông, con sông sẽ dẫn hắn về nhà. Cho dù thân thể không tới Ám Hà, linh hồn hắn cũng sẽ tìm được đường về nhà.” Đại gia trường trầm giọng nói.
“Mối thù này, chúng ta nhất định phải báo.” Tô Tử Y lau sạch nước mắt, hung dữ nói.
“Được lắm. Vậy thì giết sạch Lôi gia bảo, giết sạch Tuyết Nguyệt thành, giết sạch trọn cả Thiên Khải thành. Giết tới khắp thiên hạ chỉ còn lại mình Tô thị nhà chúng ta.” Đại gia trường thu cánh tay, ánh mắt lạnh băng.
Tô Hồng Tức và Tô Tử Y ngừng khóc, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Các ngươi chỉ nghe được ta là đại gia trường, thế nhưng đại gia trường cũng từng là con cháu ba nhà. Ta họ Tô, tên thật là Tô Xương Hà, là anh của Tô Xương Ly.” Đại gia trường xoay người bước lên núi, giọng nói khiến người ta không nghe ra tâm tình. “Cho nên cơn phẫn nộ của ta còn nặng hơn các ngươi nhiều.”
“Nếu đã vậy, để lửa giận của Ám Hà đốt cháy toàn bộ Bắc Ly đi.”
Trong chiếc xe ngựa đi khỏi, Tiêu Sùng ngồi đối diện với Tiêu Cảnh Hà, Huyền Đồng lặng lẽ ngồi một bên, vươn tay ra ngoài cửa sổ. Một con bồ câu đưa thư từ xa bay tới, hạ xuống tay hắn.
“Cảnh Hà, lần này ngươi quá mạo hiểm.” Cuối cùng Tiêu Sùng mở miệng, giọng vẫn rất ôn hòa.
“Hoàng huynh,” Tiêu Cảnh Hà cúi đầu không nói gì. “Do Cảnh Hà đã quá kích động, xin hoàng huynh tha thứ.”
Tiêu Sùng lắc đầu: “Ta không trách ngươi. Chỉ có điều dẫu biết ngươi đang giúp ta leo lên ngôi vị hoàng đế nhưng ta vẫn mong ngày ta ngồi trên ngai hoàng đế ngươi sẽ đứng bên cạnh ta. Đến lúc đó ta sẽ phong ngươi làm Bình Thiên Vương, thiên hạ cũng sẽ truyền tụng tên tuổi của ngươi. Ngươi sẽ là vương gia vĩ đại nhất Bắc Ly từ khi lập quốc tới giờ, ngang hàng thiên tử, sánh vai với ta!”
Tiêu Cảnh Hà ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Sùng, ánh mắt nóng bỏng. Tuy đôi mắt Tiêu Sùng bị tầm vải trắng che khuất, nhưng khoảnh khắc đó hắn vẫn cảm nhận được hoàng huynh cũng đang nhìn mình đầy trịnh trọng. Nhìn đến đây thì đọc nốt luôn đi bạn ơi, stk của dịch giả là 19033917316011 - techcombank, các bạn đọc truyện ở site khác không phải bns cũng có thể donate để dịch giả bớt dỗi hờn mà đăng chương nhanh hơn nhé.
“Cảnh Hà chắc chắn không phụ kỳ vọng của hoàng huynh.” Tiêu Cảnh Hà trầm giọng nói.
Tiêu Sùng cười đáp: “Chúng ta vốn là huynh đệ, Cảnh Hà, ngươi đừng lúc nào cũng nghiêm túc như vậy.”
Tiêu Cảnh Hà gãi đầu một cái: “Hoàng huynh, không phải Cảnh Hà nghiêm túc, là do hoàng huynh luôn nói chuyện nghiêm túc như vậy.”
Tiêu Sùng cười một tiếng, hỏi Huyền Đồng bên cạnh: “Huyền Đồng, trong thư viết gì?” Lúc này Huyền Đồng vừa đọc được tờ giấy kia, đang định thu lại. Mặc dù hai mắt Tiêu Sùng đã mù nhưng vẫn như thấy rõ động tác của nó, vừa vặn hỏi ngay lúc này. Sẵn tiện thì chuyển qua Momo hoặc zalopay 0908007401 cũng được nhé.
Huyền Đồng vội vàng đáp: “Chuyến đi tới Tây Vực của bệ hạ đã kết thúc, đang trên đường trở về. Chúng ta phải lập tức lên đường, phải về Thiên Khải trước bệ hạ.”
“Khi bệ hạ đi về phía tây, Lan Nguyệt Hầu giám sát quốc sự, toàn bộ Thiên Khải trừ ta luôn giả bệnh không ra ngoài, các vị hoàng tử khác có dị động gì không?” Tiêu Sùng hỏi.
“Không có, những hoàng tử khác ai vào triều vẫn vào triều như thường, ai uống rượu vẫn uống rượu như thường, ai săn bắn vẫn săn bắn như thường. Trừ Xích Vương Tiêu Vũ, hắn cũng cáo ốm không ra ngoài, chừng hơn một tháng rồi.” Huyền Đồng đáp.
“Xích Vương Tiêu Vũ, tên vương gia thơ rượu ấy à? Ngày nào hắn cũng ăn chơi chè chén, ta thấy hắn bệnh thật rồi.” Tiêu Cảnh Hà cười khinh thường.
“Tiêu Cảnh Hà, đừng coi thường Xích Vương.” Tiêu Sùng lắc đầu nói.
“Sao nào? Trong số hoàng tử tuy chỉ có hai người các vị được phong vương, thế nhưng hoàng huynh là dựa vào tài trí của bản thân, còn Tiêu Vũ kia dựa vào cái gì? Chẳng qua là ỷ vào mẫu thân của mình được phụ hoàng sủng ái, thế nhưng một ả đàn bà không rõ lai lịch và một tên vương gia thơ rượu, người trong Thiên Khải thành có ai để mắt tới hắn?” Tiêu Cảnh Hà cau mày nói.
“Có một số việc không nên dựa vào vẻ bề ngoài. Xích Vương Tiêu Vũ là kẻ địch rất đáng sợ.” Tiêu Sùng trầm giọng nói: “Hơn nữa câu vừa rồi ngươi nói sai rồi. Không chỉ hai chúng ta là hoàng tử được phong vương, ngươi quên mất người quan trọng nhất.”
“Vĩnh An Vương?” Tiêu Cảnh Hà thầm kinh hãi: “Nhưng chúng ta đã nói thân phận của hắn cho Ám Hà. Hoàng huynh, huynh nói xem Ám Hà có giết hắn không? Còn nữa, bọn họ có tính toán gì khác không?”
“Không biết. Hắn cùng thiếu niên của Lôi môn giết người của Ám Hà Tô gia, bọn họ đã kết thù không chết không thôi. Ám Hà là tổ chức chú trọng lợi ích, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể thỏa hiệp, dẫu sao những chuyện đó liên quan tới mấu chốt liên kết toàn bộ Ám Hà. Đại gia trường đã có ý giết bọn họ, ta có thể xác nhận.” Ngón tay Tiêu Sùng gõ nhẹ lên ghế.
“Đại gia trường, người đó....” Tiêu Cảnh Hà đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Một người rất đáng sợ.” Tiêu Sùng thở dài: “Kết minh với một tên ma quỷ như vậy không biết là may mắn hay bất hạnh. Đúng rồi, Huyền Đồng, bên phía sư phụ có tin tức gì không?”
“Nộ Kiếm Tiên tiền bối vốn định tới Đường môn gặp mặt Đường lão thái gia. Nhưng trong tin tức Đường môn đưa tới, Nộ Kiếm Tiên tiền bối không tới đúng hẹn, đến nay vẫn không rõ hành tung.” Huyền Đồng đáp.
Tiêu Sùng bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Đại sư phụ luôn tùy hứng như vậy. Nếu ông ấy đã ra tay chắc chắn mọi chuyện không có sơ hở, nhưng ông ấy không có mặt, Đường môn và Ám Hà liên thủ lại ra tay bất ngờ như vậy, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Đợi trận đại chiến trên núi kết thúc, ba vị thành chủ Tuyết Nguyệt thành một mất tích, một chết, chỉ còn lại một người, quân cờ Vô Song thành cũng đến lúc xuất động rồi.”
“Bọn họ giết chết được Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên thật sao?” Tiêu Cảnh Hà hỏi.
“Đường môn tam lão, hai vị gia chủ của Ám Hà, lại thêm đại gia trường như ma quỷ kia. Cho dù là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên cũng chẳng hề có chút sinh cơ, trừ phi thần tiên tới cứu.” Tiêu Sùng thở dài một tiếng, đột nhiên trịnh trọng nói: “Huyền Đồng, giờ chúng ta lập tức trở về Thiên Khải! Chạy không dừng vó vào, phải về sớm hơn bệ hạ bảy ngày!”
“Vì sao?” Tiêu Cảnh Hà không hiểu.
“Ngươi đừng bao giờ nghĩ mình có thể nắm được hành tung của phụ hoàng, người luôn luôn nhạy bén hơn tưởng tượng của chúng ta. Đến lúc đó chắc chắn người sẽ đột nhiên giá lâm tại Thiên Khải. Người sẽ không chờ chúng ta, người sẽ muốn biết khi mình không ở Thiên Khải, tòa thành đó, quốc gia đó có còn nằm trong lòng bàn tay mình không!” Tiêu Sùng cao giọng nói: “Về Thiên Khải, còn chuyện giang hồ cứ giao cho giang hồ thôi!”
Danh sách chương