Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Mọi người đang đứng ngoài nha môn tri phủ đột nhiên nghe tiếng gầm này vang lên từ trong phủ, không khỏi nhìn nhau, bật thốt lên: “Đại sư huynh?”

“Sao đại sư huynh lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.

Lôi Vô Kiệt vẻ mặt tức giận, xắn hai tay áo rút Sát Phố kiếm ra mắng: “Tên biến thái chết tiệt, lại dây dưa không chịu để yên?”

Tư Không Thiên Lạc lập tức hiểu ra: “Lại là tên Thiên Diện Quỷ của Ám Hà!”

Tiêu Sắt giơ tay ngăn Lôi Vô Kiệt lại: “Đợi đã, đừng kích động!”

Lôi Vô Kiệt đã bước tới tung người nhảy một cái, cầm kiếm lao vào nha môn tri phủ.

Tri phủ Vương Nhược Phúc không hiểu vì sao nam tử áo đen kia đã lấy được thuốc rồi còn đột nhiên quát lớn như vậy, đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ. Sư gia râu dài vốn phụng lệnh ra ngoài đón người lại lảo đảo chạy về: “Đại nhân, đại nhân, có người cầm kiếm xông vào phủ nha!”

“Còn không mau ngăn cản!” Vương Nhược Phúc mắng.

Thế nhưng đám hộ vệ đang cầm đao xông tới lại thấy trường kiếm của Lôi Vô Kiệt vung lên, chớp mắt đã chém đao trong tay bọn họ thành hai nửa. Đám người nhìn chuôi đao trong tay rồi nhìn nhau một hồi, lập tức ném đao nhấc chân bỏ chạy.

“...” Vương Nhược Phúc lại không nhịn nổi, đầu đổ mồ hôi: “Từ Đại Xứng, ngươi tới ngăn hắn lại.”

Tổng binh thành Uyên Chỉ Từ Đại Xứng dẫu sao cũng từng làm Kim Ngô vệ tại Thiên Khải, có chút kiến thức, chỉ nhìn công phu một chiêu kiếm chém gãy chín thanh đao kia đã đủ có thứ hạng và danh hiệu trên giang hồ, chút võ công này của mình làm sao là đối thủ của hắn. Từ Đại Xứng do dự một hồi, không dám lao lên: “Đại nhân, hay là hỏi xem người này đến có ý gì trước đã...”

Nam tử áo đen kia cau mày, hạ giọng lầm bầm một câu: “Lôi Vô Kiệt nổi điên cái gì vậy?” Đương nhiên hắn là Đường Liên mang Diệp Nhược Y chạy trốn tới đây, tiếng gầm vừa rồi chỉ là nhắc đám người Lôi Vô Kiệt mình đang ở đây, mau mau vào gặp. Thế nhưng Lôi Vô Kiệt cầm kiếm sắc mặt tức giận, rõ ràng định xông tới liều mạng với mình, trong lòng hắn hết sức khó hiểu.

Vương Nhược Phúc nghe hắn nói vậy vội vàng hỏi: “Đại nhân, ngài quen người này à?”

“Là sư đệ của ta.” Đường Liên đáp, quay đầu sang phía Lôi Vô Kiệt quát lớn: “Lôi Vô Kiệt, ngươi cầm kiếm làm gì vậy?”

‘Hừ! Còn giả bộ à!” Lôi Vô Kiệt vung Sát Phố kiếm nhảy lên đâm về phía Đường Liên.

Đường Liên vội vàng vẩy tay, hất văng bọn người Vương Nhược Phúc về phía sau, tiếp đó trong tay hiện lên ánh bạc, một sợi tơ bạc cực nhỏ mở rộng trong tay hắn. Hắn vung mạnh hai tay, trói chiêu kiếm đâm tới của Lôi Vô Kiệt lại.

Lôi Vô Kiệt cả kinh: “Đao Ti của Ám Hà?”

“Lôi Vô Kiệt, ngươi điên rồi à?” Đường Liên mắng.

“Ngươi mới điên ấy, tên biến thái này!” Lôi Vô Kiệt giơ tay trái lên: “Tâm kiếm, lên!” Thanh Tâm kiếm thôn dài mỹ lệ lập tức rời vỏ hạ xuống tay hắn, hắn cầm Tâm kiếm chém một kiếm về phía Đường Liên. Đường Liên trong lòng kinh hãi, lập tức bỏ qua Sát Phố kiếm lui nhanh về phía sau, Đao Ti trên tay múa lên điên cuồng, ngăn chặn từng thế kiếm nối tiếp nhau của Lôi Vô Kiệt.

“Tâm kiếm đứng hạng tư trong thiên hạ? Lôi Vô Kiệt, ngươi tới Kiếm Tâm trủng?” Đường Liên kinh ngạc.

Lôi Vô Kiệt nghe vậy kinh ngạc, ngừng tấn công, sau khi suy nghĩ một chút lại nhấc kiếm lên: “Ồ, giả bộ không biết cơ đấy? Tí nữa thì bị ngươi lừa rồi? Tên biến thái chết tiệt!”

“Lôi Vô Kiệt, tên khốn kiếp nhà ngươi, dám không coi ta là sư huynh nữa à. Cứ mở miệng là biến thái với cả biến thái, xem ta dạy dỗ ngươi ra sao!” Đường Liên không nhịn nữa, Đao Ti trong tay giương ra, Chỉ Tiêm nhận gần như trong suốt đã rời tay đánh về phía Lôi Vô Kiệt.

“Chỉ Tiêm nhận của đại sư huynh cũng bị ngươi học trộm?” Lôi Vô Kiệt cắm Sát Phố kiếm xuống đất, cầm Tâm kiếm đâm tới.

Lúc này đám người Tiêu Sắt đã đi vào, thấy hai người giao đấu khó phân thắng bại. Tư Không Thiên Lạc thấy Lôi Vô Kiệt đang vung Tâm kiếm một mình như đang dây dưa với một thứ vũ khí vô hình, không khỏi buồn bực: “Binh khí của tên Mộ Anh kia còn biết ẩn thân à?”

“Là Đao Ti.” Tiêu Sắt chậm rãi nói: “Binh khí độc môn của Ám Hà, vũ khí duy nhất trên đời chỉ có lưỡi không có chuôi, mỏng tới mức gần như trong suốt, không quan sát kỹ ánh sáng thay đổi trong không khí thì không cách nào nhận ra nó.”

“Được lắm, quả nhiên là tên biến thái kia giả trang.” Tư Không Thiên Lạc cầm Ngân Nguyệt thương chuẩn bị tới giúp đỡ.

Tiêu Sắt giơ tay ngăn trước mặt cô: “Đại gia trường của Ám Hà là người quen cũ với Bách Lý Đông Quân, đã từng đưa một cuộn Đao Ti cho hắn. Nếu ta nhớ không nhầm, cuộn Đạo Ti đó được truyền lại cho Đường Liên, Đường Liên còn muốn kết hợp nó với Chỉ Tiêm nhận, sáng tạo ra một chiêu tên là Thiên La Địa Võng.”

Tư Không Thiên Lạc suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cái: “Hình như từng nghe phụ thân nói rồi.”

Bên kia Đường Liên lại âm thầm kinh ngạc, khi Lôi Vô Kiệt rời thành chỉ vừa bước vào Kim Cương Phàm Cảnh, còn cách mình một khoảng, nhưng giờ kiếm khí lạnh lẽo, đặc biệt là phối hợp với danh kiếm hạng tư thiên hạ này dường như đã bước vào Tự Tại Địa Cảnh, công lực có vẻ đã cao hơn mình. Lòng háo thắng của Đường Liên cũng nổi lên nhưng vẫn không định dùng ám khí, thứ nhất là vì ám khí nguy hiểm tới cực điểm, một khi ra tay là phân sinh tử. Mặc dù không biết đầu óc Lôi Vô Kiệt có vấn đề gì mà đòi chém mình như vậy, nhưng đâu thể vì vậy mà giết hắn. Thứ hai là vì ám khí là do Đường môn truyền thụ, Đường Liên đã thầm hạ quyết tâm, trước khi tra ra manh mối mọi chuyện, trừ Chỉ Tiêm nhận do Đường Liên Nguyệt tự mình truyền thụ khi còn nhỏ, không dùng bất cứ ám khí Đường môn nào nữa.

Như vậy võ công của hắn chỉ còn hai loại.

Nội công Thùy Thiên, quyền pháp Hải Vận. Được Tửu Tiên Bách Lý Đông Quân truyền thụ.

“Thanh Tâm kiếm tốt lắm, cho ta mượn thử nhé.” Đường Liên đột nhiên thu hồi Đao Ti, bước lên trước một bước, chỉ một bước này đã tới trước người Lôi Vô Kiệt.

Khinh công, Nhất Túy Thiên Lý.

“Được thôi! Phải xem ngươi có bản lãnh này không đã.” Lôi Vô Kiệt xuất kiếm đâm tới, Bình Địa Nhất Thanh Lôi!

Đường Liên xuất chưởng đẩy về phía Lôi Vô Kiệt, một chưởng đó, rất chậm rãi! Chưởng lực như biển khơi tuôn trào, liên miên bất tuyệt. Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy kiếm kình của mình tuy bá đạo nhưng vẫn bị quyền kình tầng tầng lớp lớp kia bao phủ xâm chiếm. Quyền kình đó như biển khơi, khí thế liên miên bất tuyệt, thu nạp hết vạn vật trong thiên hạ.

Con ngươi Lôi Vô Kiệt đột nhiên bùng cháy, áo đỏ phất phơ, vận thẳng Hỏa Chước thuật tầng thứ tám - Thiên Hỏa cảnh!

Lạc Minh Hiên ở bên cạnh quan chiến nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Nội pháp Thùy Thiên, quyền thuật Hải Vận. Không sai, hắn chính là bản thân đại sư huynh!”

"Lôi Vô Kiệt, dừng tay!" Tiêu Sắt lớn tiếng nói.

Lôi Vô Kiệt nghe hai người nói chuyện, trong lòng kinh hãi, con ngươi lập tức tối đen, hắn vội vàng thu kiếm, thế nhưng quyền kình của Đường Liên không biến mất, lập tức đánh bay hắn ra ngoài.

Đường Liên thu chưởng, sắc mặt lạnh lùng: “Lôi Vô Kiệt, ngươi chịu được không?”

Lôi Vô Kiệt ngã lăn ba bước rồi mới bò đậy, lập tức chạy về phía Đường Liên. Chẳng qua lần này không hề có sát khí gì, chỉ lảo đảo như một đứa bé chạy về phía người thân. Lôi Vô Kiệt ôm lấy Đường Liên, giọng nói đầy nức nở: “Đại sư huynh à! Bọn ta tìm ngươi thật vất vả!”

Đường Liên vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài nhìn đám người Tiêu Sắt: “Nhờ ai nói cho ta, rốt cuộc đang diễn trò gì vậy?”

Tiêu Sắt, Tư Không Thiên Lạc và Lạc Minh Hiên lập tức quay người, giả bộ không biết tên Lôi Vô Kiệt mất mặt tới tận nhà kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện