Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Ánh mặt trời chiếu vào gian nhà, một người mặc áo đen lẳng lặng tựa vào mép giường, có vẻ đã ngủ rất sâu.
“Cô ấy ngồi đây suốt đêm, giờ rốt cuộc không chịu nổi nữa.” Một giọng nói trong trẻo vang lên, chỉ thấy một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi ngồi ngoài phòng, tay vung vẩy một gốc dược thảo, nhẹ giọng nói: “Thật ra hiện giờ thân thể của cô ấy cũng không được tốt, cũng cần cho ít thuốc điều trị một thời gian.”
“Người trẻ tuổi kia thì sao? Hắn bị thương nặng à?” Người ngồi bên cạnh cô bé này là Lý Tố Vương trủng chủ Kiếm Tâm trủng, hắn tò mò quan sát người trẻ tuổi sắc mặt trầm tĩnh trong phòng.
“Không phải, bên ngoài hắn không hề bị thương nhưng mạch tượng lại cực kỳ rối loạn. Thế nhân đều biết hiển mạch, cũng tức là chỉ kỳ kinh bát mạch cùng mười hai thường mạch, mười lăm lạc mạch. Nhưng con người thật ra có ẩn mạch, còn khó phát hiện hơn. Người tập võ nghiên cứu sâu hơn về nó vì nội lực của con người ẩn giấu trong ẩn mạch. Ẩn mạch của người này bị tổn hại, không thể động võ được. Nhưng ta cảm giác được trong ẩn mạch của hắn có một luồng lực lượng đáng sợ, nếu luồng lực lượng này phản phệ, hắn sẽ gặp nguy hiểm.” Hoa Cẩm cắn cọng thảo dược vào miệng: “Chắc hắn bị phản phệ, nhưng phản phệ lần này không mạnh cho nên hắn chỉ bị khí hư một chút, bồi bổ lại là được. Nhưng sau này...”
“Ẩn mạch bị hao tổn do trời sinh à?” Lý Tố Vương hỏi.
Hoa Cẩm lắc đầu: “Không phải, rõ ràng là ẩn mạch của hắn bị người khác đánh bị thương, hơn nữa hắn bị thương đã nhiều năm.”
“Ai lại ác độc tới mức này?” Lý Tố Vương nhíu mày.
“Không biết. Dù sao người đó cũng có võ công rất cao.” Hoa Cẩm vẫn ngồi trên ghế, lung lay hai chân, nhún vai.
“Ngươi không chữa được à?” Lý Tố Vương nhìn cô một cái.
Hoa Cẩm thở dài: “Đừng nói là ta, cho dù sư phụ ta còn sống cũng chẳng chữa nổi, kể cả vị sư huynh ba lòng hai ý của ta e rằng cũng không chữa nổi.”
“Vị sư huynh ba lòng hai ý của ngươi?” Lý Tố Vương suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Thương Tiên - Tư Không Trường Phong?”
“Sư phụ nói nếu sư huynh tập trung vào y đạo, như vậy trong thiên hạ này không ai hắn không chữa được. Nhưng sư huynh vừa học y lại vừa luyện thương, còn chạy đi làm thành chủ gì gì đó, hết chân trong lại tới chân ngoài, còn học y thế nào được”Hoa Cẩm bất mãn nói.
Lý Tố Vương cười: “Ngươi thì tập trung nghiên cứu y thuật, hái thảo dược trong Kiếm Tâm trủng chúng ta cả năm, ta dụ ngươi học kiếm vài lần rồi ngươi cũng không chịu, sao ngươi cũng không chữa được cho hắn?”
Hoa Cẩm thở dài, nghiêm trang đáp: “Ta còn nhỏ mà?”
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy phía xa có một người tới, trên lưng cõng ba thanh trường kiếm, hông đeo hai thanh trường kiếm và hai thanh kiếm ba xích, nhìn từ xa chẳng khác nào con nhím.
Hoa Cẩm không nhịn nổi mỉm cười: “Ai vậy, sao ăn mặc như con nhím thế kia.”
Lạc Minh Hiên ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhưng vừa giơ tay lên mấy thanh kiếm trên người đã va nhau leng ca leng keng, hắn thở dài: “Tiền bối, trên đời này thật sự có người một mình dùng bảy thanh kiếm à?”
Lý Tố Vương gật đầu: “Đương nhiên, trong Vô Song Kiếm Hạp của thành chủ Vô Song thành năm xưa có tận mười ba thanh kiếm.”
Lạc Minh Hiên bĩu môi: “Tiền bối, ngài đừng dọa ta. Trong Vô Song Kiếm Hạp là phi kiếm, một thanh chỉ khoảng một trượng, đâu có giống ta.”
Lý Tố Vương duỗi tay: “Vậy ngươi trả kiếm lại cho ta.”
Lạc Minh Hiên vội vàng xua tay: “tạm biệt tiền bối.” Đang định quay người bỏ đi lại liếc thấy cảnh tượng trong phòng, ồ lên một tiếng: “Đây... đây chẳng phải Thiên Lạc sư tỷ và Tiêu sư đệ à! Ồ!”
Tiêu Sắt nằm trên giường, mặt giật giật vài cái.
Hoa Cẩm giơ tay chụp lấy Lạc Minh Hiên: “Ngươi nói to quá đấy!”
“A.” Tiêu Sắt gọi khẽ một tiếng, đôi mắt mở ra. Hắn cảm thấy trước ngực như bị thứ gì khá nặng đè lên, không thở nổi, cúi đầu nhìn lại mới phát hiện Tư Không Thiên Lạc đang nằm nhoài tại đó. Tiêu Sắt nheo mắt suy nghĩ, giả bộ không nhìn thấy, lại ngả đầu ra nhắm hai mắt lại.
“Hắn vừa mở mắt đúng không?” Lạc Minh Hiên hạ giọng hỏi Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm chớp mắt đáp: “Hình như thế.”
“Sau đó hắn lại giả bộ đang ngủ hả?” Lạc Minh Hiên chỉ vào Tiêu Sắt hỏi.
Hoa Cẩm lại chớp mắt đáp: “Không sai.”
Lạc Minh Hiên lập tức rút trường kiếm bên hông ra: “Mẹ nó, dám lạm dụng sư tỷ của ta, xem ta có băm hắn ra không.”
“Không phải chuyện của ngươi.” Biến đi!” Hoa Cẩm nhảy từ trên ghế xuống, lưng cõng hòm thuốc lớn: “Lão gia tử, đến xem Hà Khứ đi, nên đổi thuốc cho hắn.”
“Ừ.” Lý Tố Vương gật đầu đi tới vài bước rồi lại quay đầu kéo Lạc Minh Hiên theo: “Cậu thanh niên nghe ta nói này, ngươi rõ là không biết điều! Nói đi, có phải ngươi chưa từng nói chuyện tình yêu bao giờ không?”
“Chưa... chưa từng.” Lạc Minh Hiên cắm kiếm về vỏ, mặt đỏ bừng.
Lý Tố Vương cười nói: “Vậy ngươi có yêu ai không?”
Lạc Minh Hiên giao dịch, hạ giọng nói: “Có...”
Ba người càng đi càng xa, lúc này Tư Không Thiên Lạc cũng lặng lẽ tỉnh dậy, phát hiện mình đang áp người vào ngực Tiêu Sắt, không khỏi đỏ mặt. Cô nhìn về phía Tiêu Sắt, chỉ thấy sắc mặt vẫn trầm tĩnh như nước, không nhịn được giơ tay ra muốn chạm vào mặt hắn. Lúc sắp chạm tới, lông mi của hắn lại hơi giật giật.
Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc, ‘bốp’ một tiếng cho Tiêu Sắt một cái tát nặng. Tiêu Sắt không giả vờ ngủ tiếp, tức giận mở mắt: “Sao lại đánh ta!”
Tư Không Thiên Lạc cả giận nói: “Ngươi giả vờ ngủ!”
“Ngươi mới giả vờ ngủ! Ta thấy ngươi ngủ say như vậy nên mới không đánh thức ngươi!” Tiêu Sắt cả giận nói.
“Ta nhổ vào.” Không ngờ Tư Không Thiên Lạc thật sự nhổ một ngụm nước bọt tới mặt Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt ngây người, Tư Không Thiên Lạc cũng ngây ra như phỗng.
Cuối cùng Tiêu Sắt chậm rãi lau nước miếng trên mặt, gầm lên một tiếng: “Tư Không Thiên Lạc!”
Tư Không Thiên Lạc lập tức rảo bước bỏ chạy, nhưng mới tới cửa lại thấy trước mắt tối sầm, đột nhiên ngất xỉu. May mà Vô Pháp đi ngang qua nhanh tay lẹ mắt, đỡ được Tư Không Thiên Lạc. Tiêu Sắt cũng vội vàng bò từ trên giường dậy nhưng mới đi được vài bước đã kiệt sức ngã xuống đất.
Vô Pháp nhìn hắn bất đắc dĩ nói: “Cô nương người ta trông nom ngươi suốt một ngày một đêm, sao mới tỉnh dậy đã chọc người ta giận?”
Tiêu Sắt hổ thẹn hỏi: “Cô ấy bị sao vậy?”
Lại nghe tiếng Hoa Cẩm chạy về, giơ tay bắt mạch Tư Không Thiên Lạc nhíu mày: “Thân thể cô ấy còn suy yếu hơn tưởng tượng của ta, đưa cô ấy tới phòng ta, ta bốc thuốc cho cô ấy.”
Vô Pháp gật đầu bế Tư Không Thiên Lạc tới gian phòng bên cạnh. Hoa Cẩm lạnh lùng nhìn Tiêu Sắt một cái, hừ lạnh một tiếng rồi cũng bỏ đi.
Chỉ còn lại mình Tiêu Sắt vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi dưới đất, giơ tay phải thở dài: “Ai đó... đỡ ta về giường được không.”
***
Ánh mặt trời chiếu vào gian nhà, một người mặc áo đen lẳng lặng tựa vào mép giường, có vẻ đã ngủ rất sâu.
“Cô ấy ngồi đây suốt đêm, giờ rốt cuộc không chịu nổi nữa.” Một giọng nói trong trẻo vang lên, chỉ thấy một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi ngồi ngoài phòng, tay vung vẩy một gốc dược thảo, nhẹ giọng nói: “Thật ra hiện giờ thân thể của cô ấy cũng không được tốt, cũng cần cho ít thuốc điều trị một thời gian.”
“Người trẻ tuổi kia thì sao? Hắn bị thương nặng à?” Người ngồi bên cạnh cô bé này là Lý Tố Vương trủng chủ Kiếm Tâm trủng, hắn tò mò quan sát người trẻ tuổi sắc mặt trầm tĩnh trong phòng.
“Không phải, bên ngoài hắn không hề bị thương nhưng mạch tượng lại cực kỳ rối loạn. Thế nhân đều biết hiển mạch, cũng tức là chỉ kỳ kinh bát mạch cùng mười hai thường mạch, mười lăm lạc mạch. Nhưng con người thật ra có ẩn mạch, còn khó phát hiện hơn. Người tập võ nghiên cứu sâu hơn về nó vì nội lực của con người ẩn giấu trong ẩn mạch. Ẩn mạch của người này bị tổn hại, không thể động võ được. Nhưng ta cảm giác được trong ẩn mạch của hắn có một luồng lực lượng đáng sợ, nếu luồng lực lượng này phản phệ, hắn sẽ gặp nguy hiểm.” Hoa Cẩm cắn cọng thảo dược vào miệng: “Chắc hắn bị phản phệ, nhưng phản phệ lần này không mạnh cho nên hắn chỉ bị khí hư một chút, bồi bổ lại là được. Nhưng sau này...”
“Ẩn mạch bị hao tổn do trời sinh à?” Lý Tố Vương hỏi.
Hoa Cẩm lắc đầu: “Không phải, rõ ràng là ẩn mạch của hắn bị người khác đánh bị thương, hơn nữa hắn bị thương đã nhiều năm.”
“Ai lại ác độc tới mức này?” Lý Tố Vương nhíu mày.
“Không biết. Dù sao người đó cũng có võ công rất cao.” Hoa Cẩm vẫn ngồi trên ghế, lung lay hai chân, nhún vai.
“Ngươi không chữa được à?” Lý Tố Vương nhìn cô một cái.
Hoa Cẩm thở dài: “Đừng nói là ta, cho dù sư phụ ta còn sống cũng chẳng chữa nổi, kể cả vị sư huynh ba lòng hai ý của ta e rằng cũng không chữa nổi.”
“Vị sư huynh ba lòng hai ý của ngươi?” Lý Tố Vương suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Thương Tiên - Tư Không Trường Phong?”
“Sư phụ nói nếu sư huynh tập trung vào y đạo, như vậy trong thiên hạ này không ai hắn không chữa được. Nhưng sư huynh vừa học y lại vừa luyện thương, còn chạy đi làm thành chủ gì gì đó, hết chân trong lại tới chân ngoài, còn học y thế nào được”Hoa Cẩm bất mãn nói.
Lý Tố Vương cười: “Ngươi thì tập trung nghiên cứu y thuật, hái thảo dược trong Kiếm Tâm trủng chúng ta cả năm, ta dụ ngươi học kiếm vài lần rồi ngươi cũng không chịu, sao ngươi cũng không chữa được cho hắn?”
Hoa Cẩm thở dài, nghiêm trang đáp: “Ta còn nhỏ mà?”
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy phía xa có một người tới, trên lưng cõng ba thanh trường kiếm, hông đeo hai thanh trường kiếm và hai thanh kiếm ba xích, nhìn từ xa chẳng khác nào con nhím.
Hoa Cẩm không nhịn nổi mỉm cười: “Ai vậy, sao ăn mặc như con nhím thế kia.”
Lạc Minh Hiên ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhưng vừa giơ tay lên mấy thanh kiếm trên người đã va nhau leng ca leng keng, hắn thở dài: “Tiền bối, trên đời này thật sự có người một mình dùng bảy thanh kiếm à?”
Lý Tố Vương gật đầu: “Đương nhiên, trong Vô Song Kiếm Hạp của thành chủ Vô Song thành năm xưa có tận mười ba thanh kiếm.”
Lạc Minh Hiên bĩu môi: “Tiền bối, ngài đừng dọa ta. Trong Vô Song Kiếm Hạp là phi kiếm, một thanh chỉ khoảng một trượng, đâu có giống ta.”
Lý Tố Vương duỗi tay: “Vậy ngươi trả kiếm lại cho ta.”
Lạc Minh Hiên vội vàng xua tay: “tạm biệt tiền bối.” Đang định quay người bỏ đi lại liếc thấy cảnh tượng trong phòng, ồ lên một tiếng: “Đây... đây chẳng phải Thiên Lạc sư tỷ và Tiêu sư đệ à! Ồ!”
Tiêu Sắt nằm trên giường, mặt giật giật vài cái.
Hoa Cẩm giơ tay chụp lấy Lạc Minh Hiên: “Ngươi nói to quá đấy!”
“A.” Tiêu Sắt gọi khẽ một tiếng, đôi mắt mở ra. Hắn cảm thấy trước ngực như bị thứ gì khá nặng đè lên, không thở nổi, cúi đầu nhìn lại mới phát hiện Tư Không Thiên Lạc đang nằm nhoài tại đó. Tiêu Sắt nheo mắt suy nghĩ, giả bộ không nhìn thấy, lại ngả đầu ra nhắm hai mắt lại.
“Hắn vừa mở mắt đúng không?” Lạc Minh Hiên hạ giọng hỏi Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm chớp mắt đáp: “Hình như thế.”
“Sau đó hắn lại giả bộ đang ngủ hả?” Lạc Minh Hiên chỉ vào Tiêu Sắt hỏi.
Hoa Cẩm lại chớp mắt đáp: “Không sai.”
Lạc Minh Hiên lập tức rút trường kiếm bên hông ra: “Mẹ nó, dám lạm dụng sư tỷ của ta, xem ta có băm hắn ra không.”
“Không phải chuyện của ngươi.” Biến đi!” Hoa Cẩm nhảy từ trên ghế xuống, lưng cõng hòm thuốc lớn: “Lão gia tử, đến xem Hà Khứ đi, nên đổi thuốc cho hắn.”
“Ừ.” Lý Tố Vương gật đầu đi tới vài bước rồi lại quay đầu kéo Lạc Minh Hiên theo: “Cậu thanh niên nghe ta nói này, ngươi rõ là không biết điều! Nói đi, có phải ngươi chưa từng nói chuyện tình yêu bao giờ không?”
“Chưa... chưa từng.” Lạc Minh Hiên cắm kiếm về vỏ, mặt đỏ bừng.
Lý Tố Vương cười nói: “Vậy ngươi có yêu ai không?”
Lạc Minh Hiên giao dịch, hạ giọng nói: “Có...”
Ba người càng đi càng xa, lúc này Tư Không Thiên Lạc cũng lặng lẽ tỉnh dậy, phát hiện mình đang áp người vào ngực Tiêu Sắt, không khỏi đỏ mặt. Cô nhìn về phía Tiêu Sắt, chỉ thấy sắc mặt vẫn trầm tĩnh như nước, không nhịn được giơ tay ra muốn chạm vào mặt hắn. Lúc sắp chạm tới, lông mi của hắn lại hơi giật giật.
Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc, ‘bốp’ một tiếng cho Tiêu Sắt một cái tát nặng. Tiêu Sắt không giả vờ ngủ tiếp, tức giận mở mắt: “Sao lại đánh ta!”
Tư Không Thiên Lạc cả giận nói: “Ngươi giả vờ ngủ!”
“Ngươi mới giả vờ ngủ! Ta thấy ngươi ngủ say như vậy nên mới không đánh thức ngươi!” Tiêu Sắt cả giận nói.
“Ta nhổ vào.” Không ngờ Tư Không Thiên Lạc thật sự nhổ một ngụm nước bọt tới mặt Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt ngây người, Tư Không Thiên Lạc cũng ngây ra như phỗng.
Cuối cùng Tiêu Sắt chậm rãi lau nước miếng trên mặt, gầm lên một tiếng: “Tư Không Thiên Lạc!”
Tư Không Thiên Lạc lập tức rảo bước bỏ chạy, nhưng mới tới cửa lại thấy trước mắt tối sầm, đột nhiên ngất xỉu. May mà Vô Pháp đi ngang qua nhanh tay lẹ mắt, đỡ được Tư Không Thiên Lạc. Tiêu Sắt cũng vội vàng bò từ trên giường dậy nhưng mới đi được vài bước đã kiệt sức ngã xuống đất.
Vô Pháp nhìn hắn bất đắc dĩ nói: “Cô nương người ta trông nom ngươi suốt một ngày một đêm, sao mới tỉnh dậy đã chọc người ta giận?”
Tiêu Sắt hổ thẹn hỏi: “Cô ấy bị sao vậy?”
Lại nghe tiếng Hoa Cẩm chạy về, giơ tay bắt mạch Tư Không Thiên Lạc nhíu mày: “Thân thể cô ấy còn suy yếu hơn tưởng tượng của ta, đưa cô ấy tới phòng ta, ta bốc thuốc cho cô ấy.”
Vô Pháp gật đầu bế Tư Không Thiên Lạc tới gian phòng bên cạnh. Hoa Cẩm lạnh lùng nhìn Tiêu Sắt một cái, hừ lạnh một tiếng rồi cũng bỏ đi.
Chỉ còn lại mình Tiêu Sắt vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi dưới đất, giơ tay phải thở dài: “Ai đó... đỡ ta về giường được không.”
Danh sách chương