“Phụ thân.” Bách Lý Thành Phong đi tới khoảng sân kia, Bách Lý Lạc Trần đang ngồi trong sân uống trà, ông giơ tay chỉ chỗ bên cạnh.

“Ngồi đi.”Bách Lý Thành Phong ngồi xuống, không có vẻ hoang đường như lúc ở sảnh chính, giờ phút này hai người ở cạnh nhau mới thật sự giống một cặp cha con.

Bách Lý Thành Phong thần sắc nghiêm nghị: “Phụ thân đại nhân, con có một việc muốn hỏi ngài.”“Sao lại nghiêm túc như vậy?” Bách Lý Lạc Trần ném một hạt đậu phộng vào miệng: “Là định hỏi mình có phải con ruột hay không à?”Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Phụ thân, cái này còn phải hỏi à? Đông Quân mới là con ruột của ngài...”“Ha ha ha ha, ta cưng chiều đứa cháu trai này là vì cưỡi ngựa chinh chiến cả đời, cuối cùng thiên hạ cũng coi là thái bình, mọi người không cần đánh trận nữa.


Đứa cháu này sinh ra trong thời bình, ta mong biến mọi đau khổ mà chúng ta phải chịu ngày trước thành cái phúc cho nó, để nó hưởng thụ cả đời.

Ngươi làm cha, đừng quá nghiêm khắc...” Bách Lý Lạc Trần vỗ vai Bách Lý Thành Phong nói.“Nhưng thưa phụ thân...!Thiên hạ thật sự thái bình ư?” Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Triều đình e ngại phủ Trấn Tây Hầu chúng ta, Nam Quyết Bắc Man nhìn chằm chằm vào Bắc Ly chúng ta, thái bình trong thiên hạ này, chạm vào là rách.”“Rốt cuộc ngươi định nói gì? Nói đi?” Bách Lý Lạc Trần thở dài.Bách Lý Thành Phong đột nhiên đứng dậy, quỳ một chân xuống đất: “Chỉ cần phụ thân ra lệnh một tiếng, Phá Phong Quân chúng ta sẽ nhắm thẳng vào Thiên Khải Thành, nhi tử sẽ thúc ngựa đi đầu! Làm gương cho binh sĩ!”Cánh tay Bách Lý Lạc Trần đờ ra giữa không trung, ông ngẩn người, bóp nát hạt đậu phộng trong tay: “Ngươi làm vậy là muốn ta tạo phản à?”“Phụ thân, nhi tử hiểu đây không phải tạo phản mà là chinh phạt thiên hạ!” Bách Lý Thành Phong cao giọng nói.“Nào nào nào, cao giọng thêm chút nữa đi, nói to hơn nữa nào.

To thêm chút nữa thì mọi người đều biết phủ Trấn Tây Hầu chúng ta định tạo phản, đến lúc đó đám lỗ mãng trong quân doanh không cần đợi có lệnh đã cầm đao tới đây thể hiện lòng trung thành rồi.” Bách Lý Lạc Trần cười lạnh nói.“Phụ thân!” Bách Lý Thành Phong cúi đầu nói.“Ngươi nghĩ ta bị triều đình kiêng kỵ, Tây Sở cũng mất, còn ở đây làm một Trấn Tây Hầu không có gì để đánh, nhiều năm nay vẫn luôn mong nhớ nơi sa trường? Ngươi sai rồi, con trai của ta ơi.

Người thật sự trải qua sa trường sẽ không có ai muốn trở lại nơi đó.

người thật sự hiểu được chiến tranh sẽ không muốn khởi xướng chiến tranh.

Thiên hạ là hư vô, nhưng máu vẩy lên người lại là nóng, chinh phạt thiên hạ, ta qua tuổi ấy rồi.” Bách Lý Lạc Trần lắc đầu.Bách Lý Thành Phong lấy làm khó hiểu: “Vậy vì sao phụ thân...”“Ta hiểu rồi, Ôn Hồ Tửu đã kể lại chuyện ở Danh Kiếm sơn trang cho ngươi.

Tây Sở kiếm ca, Vấn Đạo Vu Thiên, ta cũng từng may mắn chứng kiến.


Ngươi tưởng ta để lại tính mạng vị Tây Sở Kiếm Tiên đó, còn giấu hắn trong Càn Đông Thành, một ngày nào đó ta dựng cờ phục quốc Tây Sở, phản bội Bắc Ly, thống nhất thiên hạ?” Bách Lý Lạc Trần cười nói.“Con...” Bách Lý Thành Phong á khẩu không trả lời được.

Hắn và Ôn Hồ Tửu thảo luận cả buổi chiều, đúng là đưa đến kết luận như vậy.“Ngươi sai rồi.

Nhiều năm qua, ta vốn không biết trong Càn Đông Thành có một vị Tây Sở Kiếm Tiên ẩn nấp, chỉ là ta phát hiện một năm nào đó, Đông Quân đột nhiên có thêm một vị sư phụ thần bí ở trong thành.

Ta phái người tìm hiểu một hồi lâu nhưng vẫn không biết thân phận thật của hắn.

Nhưng ta uống thử thứ rượu mà Đông Quân ủ, suy đoán hắn là người quen tới từ Tây Sở.

Nếu đây là cơ duyên trong số mệnh của Đông Quân, vậy thì cứ để mặc hắn.” Bách Lý Lạc Trần thổi chén trà nóng.“Phụ thân không lo cho an toàn của Đông Quân hay sao? Tây Sở là bị chúng ta phá mà?” Bách Lý Thành Phong nói với vẻ lo âu.“Tây Sở là Phá Phong Quân chúng ta đánh phá, nhưng nếu người trong gian nhà đó thật sự là Tây Sở Kiếm Tiên, như vậy hắn sẽ không trách Đông Quân vì chuyện này.” Bách Lý Lạc Trần nhấp một ngụm trà.“Phụ thân hiểu rõ vị Tây Sở Kiếm Tiên kia à?” Bách Lý Thành Phong nhíu mày.“Chúng ta từng là bằng hữu thân thiết.” Bách Lý Lạc Trần buông chén trà xuống: “Hơn nữa, tự có người bảo vệ Đông Quân.”Bách Lý Thành Phong sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện mình chưa từng nói cho Bách Lý Lạc Trần chuyện ở Danh Kiếm sơn trang, nhưng Bách Lý Lạc Trần không những biết trước, thậm chí mấy năm trước đã biết có một người thần bí tiếp xúc với Bách Lý Đông Quân, như vậy...“Phụ thân, ngài phái ảnh võ giả tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân?” Bách Lý Thành Phong nghi hoặc nói.“Đúng vậy, không thì ngươi nghĩ đứa cháu trai bảo bối của ta rời thành lâu như vậy mà ta vẫn yên tâm tham gia đại triều yến à? Chỉ cần đứa cháu trai của ta không tới Thiên Khải Thành, có đi đâu ta cũng yên tâm.” Bách Lý Lạc Trần đứng dậy.


“Đi thôi, tới quân doanh kiểm tra một lượt rồi về ăn tối.”Trong khoảng sân vắng vẻ kia, ông lão cầm kiếm đứng dậy, đột nhiên bước chân vạch một cái, lướt đi vài trượng, vung trường kiếm, múa ra một luồng kiếm hoa: “Đồ đệ, còn nhớ bộ kiếm pháp này không?”“Nói thật, trước đó con luôn nghĩ rằng đó là một giấc mơ của mình, nhưng sau lần ở Danh Kiếm sơn trang, con uống say, lại rất tự nhiên thi triển bộ kiếm pháp này.

Cứ như là nó vốn ở trong đầu con...!Con không cần nhớ lại, không cần tự hỏi, cứ như không phải con dùng kiếm mà là kiếm khống chế con.” Bách Lý Đông Quân nhìn ông lão múa kiếm trong sân, vừa nhớ lại cảnh tượng ngày đó vừa chậm rãi nói.Y không quên chuyện hôm đó, y nhớ rất rõ ràng, vẻ mặt mờ mịt khi nói chuyện với Ôn Hồ Tửu chỉ là giả bộ.“Người khác luyện kiếm mười năm, con lại chỉ cần xem một ngày, con có biết là vì sao không?” Ông lão thu kiếm, cười hỏi.Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Con không biết.”“Vì con là Bách Lý Đông Quân.” Ông lão vung kiếm, khiến nó bay về tay Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân nhìn thanh kiếm trong tay, vẻ mặt hoang mang: “Vì con là Bách Lý Đông Quân?”“Ta thấy đây là một thanh bảo kiếm tuyệt thế, sư phụ không cần, đồ nhi cứ giữ lại mà dùng.” Ông lão giơ tay cầm một chén rượu, ngửa đầu lên uống một ngụm: “Ta có một thanh kiếm, đời này sẽ không đổi.”“Đời này sẽ không đổi?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.“Đúng vậy, kiếm của ta tên là Bất Hoán.” Ông lão mỉm cười ngồi xuống: “Con về trước đi, lần sau mang một bình Tu Du cho ta.

Nhưng sau khi trở về, một tháng tới đừng tới chỗ này.”“Sư phụ, cậu của con luôn truy hỏi chuyện về bộ kiếm pháp kia, có phải con làm lộ gì không? Có khiến sư phụ gặp nguy hiểm gì không?” Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên.“Chuyện này không có nguy hiểm gì cho ta, nhưng đối với con lại có thể hơi nguy hiểm.” Ông lão nhún vai: “Thất phu vô tội, mang ngọc thành tội.

Con có thanh kiếm này, sau này có muốn học kiếm không?”“Muốn!” Bách Lý Đông Quân gật đầu nói: “Lần này con được thấy giang hồ, mới biết được giang hồ, thật muốn...!ôm trường kiếm tung hoành.”“Sư phụ dạy con, trên cõi đời này, ngoài Lý tiên sinh ở học đường, không ai có kiếm thuật cao hơn sư phụ con.” Ông lão vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Đi đi, lần sau gặp mặt, ta sẽ dạy con dùng kiếm.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện