Mẹ Nhiếp Hải Đường giơ điện thoại, mãng mỏ tức giận: "Cậu tưởng chúng tôi sẽ tin cậu? Tin nhắn đòi tiền đã gửi cả mà cậu tiếp cận Hải Đường nhà chúng tôi không phải vì tiên? Cậu còn đòi năm trăm nghìn? Tôi đưa cậu một triệu, cậu trả con gái tôi đây"
Tần Minh xem tin nhắn gửi đến chiếc Iphone Max kia, anh lẩm bẩm: "Tôi là Thanos, tôi đang bị liên minh báo thủ vây hãm tấn công, tôi cần xoay tiền trở về hành tinh Titan chuẩn bị đợi ngày trở lại.

Hãy chuyển tiền đến số tài khoản *****, khi găng tay của Thanos tôi được làm lại, tôi sẽ tặng cho bạn vô vàn của cải"
Mẹ Nhiếp Hải Đường ngây người, cầm điện thoại tìm kiếm, bực bội: "Không phải tin nhắn lừa đảo này, là cái này"
Tần Minh lại xem một tin nhắn không có ghi chú, tuyên bố đã bắt cóc Nhiếp Hải Đường, yêu cầu tối nay nhà họ Nhiếp chuẩn bị năm trăm nghìn mang đến thùng rác ở công viên nào đó.

Bên dưới có rất nhiều tin nhắn tuyên bố đã bắt cóc Nhiếp Hải Đường theo cách khác nhau, yêu cầu nhà họ Nhiếp chuyển tiền vào tài khoản nào đó.

Rõ ràng chuyện Nhiếp Hải Đường bị bắt cóc bị một số người trong giới biết.

Tất cả nhắn tin lừa tiền à? Tần Minh mở đôi bàn tay: "Điện thoại rời khỏi tay cháu một tiếng, cháu tin cũng đã bị kiểm tra.

Cháu nhớ là số điện thoại của cháu bị Hải Đường chặn"
Câu nói đó làm mẹ của Nhiếp Hải Đường không nói nên lời, bà ta nghĩ ngợi và nói: "Là đồng bọn của cậu làm.

Thật sự không ngờ nom tướng sinh viên đại học như cậu lại dám làm cái chuyện đó.

Đứa con gái tội nghiệp của tôi, hu hu!
gặp phải người chẳng ra gì.


Anh cảnh sát ơi, xin anh bắt cậu ta lại đi"
Tần Minh trợn trắng mắt, không muốn giải thích nhiều nữa.

Cảnh sát động viên: "Người nhà hãy giữ yên lặng, không có chứng cứ xác thực không thể bắt người tùy tiện.

Mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ mau chóng cứu người.

"
Tần Minh lại viết bản tường trình rồi nhận lại điện thoại và đồ dùng cá nhân mang theo trong người.

Anh rời khỏi đồn cảnh sát, Nhiếp Chính Minh bám sát theo anh không rời nửa bước.

Theo anh đến Shaxian Snacks ăn khuya, theo anh đi tiểu bên đường, theo anh vào cả quán điện thoại nạp tiền.

Nhiếp Chính Minh đe dọa: "Em gái tôi thiếu một cọng tóc là tôi lấy cái mạng chó của cậu"
Tần Minh rất muốn đến khách sạn Quốc Long xem Nhiếp Hải Đường còn ở đó không nhưng cứ bị Nhiếp Chính Minh theo dõi, vô cùng bất tiện.

Anh nảy ra sáng kiến, chạy vội đến khu phố đi bộ.

Bây giờ chỉ mới hơn chín giờ, người đi đường vẫn rất đông, Tần Minh mới hoà vào dòng người mà đã biến mất, một đi không trở lại.

Trong nước có cái lợi nhiều người, đâu đâu trong thành phố lớn cũng toàn là người, hễ lạc nhau là đừng trông mong tìm thấy.

Nhiếp Chính Minh theo đến đây bỗng không thấy Tần Minh đâu, anh mắng: "Gay rôi, quả nhiên cái cái tên này có điểm kỹ lại"
Tần Minh bước vội trên phố đi bộ, ra đến nút giao, Tống Dĩnh và xe riêng đã đợi anh ở bên đường.

Tần Minh cười hài lòng, ngồi vào chiếc Rolls Royce và nói: "Đến khách sạn Quốc Long"
Tống Dĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Cậu chủ, chúng ta có rất nhiều bạn bè trong giới chức, chuyện hôm nay không liên quan đến cậu chủ, có cần tôi đánh tiếng không?"
Tần Minh xua tay: "Tôi là người bình thường, được giới chức cấp cao quan tâm không hợp lý.

Với lại tôi không phạm tội, tôi sợ cái gì? Tôi tự xử lý là được rồi.

"
Nhưng mà Tổng Dĩnh rất khó chịu: "Nhưng cậu chủ đã cứu nhà họ Nhiếp họ, nhà họ Nhiếp không biết cảm ơn lại đi chống đối cậu chủ, họ thật sự đáng ghét"
Tần Minh nói: "Biết làm sao được, Hầu Khánh bị tôi điều đi tạm thời, họ không biết sự thật"
Mới lát sau Tần Minh đã đến khách sạn Quốc Long, hồi trưa anh thuê phòng tổng thống cho Nhiếp Hải Đường.

Anh đã hỏi tiếp tân và vẫn chưa trả phòng.


Điều đó chứng tỏ Nhiếp Hải Đường vẫn ở trong phòng, nhưng tại sao cô ấy không gọi về nhà? Tần Minh đứng trước cửa phòng, tự nhiên anh không muốn nhìn thấy Nhiếp Hải Đường vì anh sợ bị cô chê anh, bị cô hỏi gặng anh.

ngôn tình hài
Anh thật sự sợ, anh sợ cô gái anh yêu cũng sẽ chê anh, sỉ nhục anh, chà đạp lên tình yêu và lòng tự trọng của anh như Lý Mộng.

Anh càng sợ sau khi vào phòng sẽ thấy có người đàn ông khác ở bên trong.

Nhưng anh biết anh cần phải đối diện vì những phiền phức không đáng có.

Anh vẫn gõ cửa cốc cốc cốc.

"Hừ Cửa không mở nhưng nghe thấy tiếng hừ bên trong.

Tần Minh nghiêng đầu, tiếng "Hừ"
đó có nghĩa gì? Anh lại gõ cửa: Cốc cốc cốc.

"Hừ.

Cửa vẫn không mở, bên trong lại vọng tiếng "Hừ""
làm Tần Minh hoang mang, nó có ý gì? Không lẽ Nhiếp Hải Đường vẫn đang giận?Trời ạ, tiểu thư ơi cô giỏi giận thế? Chuyện Lý Mộng đã qua hơn một tuần rồi mà cậu vẫn giận? Tần Minh đẳng hãng, bảo: "Phục vụ phòng đây, bữa tối của cô đã đến, xin hãy mở cửa"
"Hi hi"
Lần này không còn tiếng "Hừ"
nữa mà là tiếng cười trộm.

Tần Minh chắc chắn một trăm phần trăm Nhiếp Hải Đường đang nhìn anh qua mắt mèo để xem bộ dạng túng quẫn của anh.

Tần Minh nghĩ ngợi, anh bỗng nhiên giả vờ thở dài buồn, ngoảnh đầu lắc đầu chán nản bỏ đi.

Anh đếm trong bụng: "Một bước, hai bước, ba bước! "
Cửa mở kẽo kẹt, Hải Đường trong phòng chạy chân đất ra, cắn môi hét lên với Tần Minh, nước mắt rơi lã chã: "Anh về đây cho em"
Tần Minh giật mình, giọng nói này, tình cảm chất chứa trong giọng nói này chạm vào tiếng lòng anh.

Tần Minh ngoảnh lại, người ấy mảnh khánh, siết bàn tay, cơ thể mảnh mai run nhè nhẹ nhưng ánh mắt nồng nhiệt đó chứa chan chờ mong thiết tha.

Có thể nói hai người đã hai tuần không gặp.

Hai người đã định công khai mối quan hệ yêu đương, vậy mà lại xảy ra chuyện Lý Mộng.

Dù Tần Minh xử lý rất nhanh, nhưng sau khi Nhiếp Hải Đường ngất xỉu vẫn không hề nhận được câu trả lời của Tần Minh.


Không biết điện thoại bị anh trai Nhiếp Chính Minh giở trò, đau lòng quá đổ bệnh nặng.

Hôm nay vừa khỏi ốm lại bị bắt cóc, Nhiếp Hải Đường cũng nhiều tai nạn trong tuần này.

Nhiếp Hải Đường chẳng nói chẳng rằng, cô quay về phòng tổng thống, co chân ôm gối co ro một góc trên giường.

Tần Minh vào phòng thấy không có ai khác mà mừng thầm.

Thế nhưng lòng anh vẫn rối ren, không chắc Nhiếp Hải Đường có còn thích anh, quan tâm anh không.

Hai người lặng đi một lúc, Nhiếp Hải Đường mở lời: "Anh giâu nhỉ, thuê được cả phòng tổng thống đất đỏ"
Tần Minh cười: "Không muốn làm khổ em"
Nhiếp Hải Đường rung động nhưng vẫn bĩu môi: "Lý Mộng mang thai con của anh?"
Tần Minh bật cười, nghe là biết cô đang giận nhưng vẫn giải thích: "Anh gửi video cho em rồi mà? Lý Mộng nói dối chuyện đó, cô ta không mang thai, cô ta gai mắt khi thấy anh sống hạnh phúc"
Nhiếp Hải Đường nói: "Anh nói bậy, anh có gửi video giải thích nào đâu.

"
Tần Minh tức giận: "Em huỷ kết bạn wechat, chặn số điện thoại, anh gửi cho em có tác dụng gì?"
"Em! "
Nhiếp Hải Đường rất giận, cô chặn Tần Minh bao giờ? Đang định nói lại mà không tìm thấy lý do để nói.

Cô nghĩ bụng, vứt điện thoại ra hừ lạnh: "Hết pin từ lâu rồi, sáng nay bị bọn bắt cóc làm hỏng rồi.

"
Tần Minh sâm mặt, lý do gì vậy? Anh đang định nói mà cửa đập uỳnh uỳnh, giọng mẹ Nhiếp Hải Đường vọng từ cửa vào: "Mở cửa, mở cửa mau.

Tần Minh, tôi biết cậu ở bên trong.

Cậu định làm gì con gái tôi? Tôi cảnh cáo cậu, cậu đang phạm pháp, cậu sẽ phải vào tù"
"Mau gọi lễ tân đến mở cửa"
"Tất cả cảnh giác, nghi phạm có thể uy hiếp con tin"
Hai người trong phòng trợn mắt há mồm, sao họ tìm đến được đây? Có điều trai đơn gái chiếc chung phòng, lần này làm sao đây?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện