Tần Minh nhận lấy quân bơi, có hơi bối rối.

Tại sao Trần Mục Linh lại đưa cho anh cái này? Vải này còn rất cao cấp.

Trần Mục Linh lạnh lùng nói: "Cậu đừng hiểu lầm, tưởng tôi đã tha thứ cho cậu.

Tôi chỉ nhớ đến hôm đó ở bệnh viện không ai chịu giúp tôi mà cậu giúp tôi, thế này xem như chúng ta hết nợ"
Tần Minh cười, nói: "Cảm ơn"
Trần Mục Linh không cho là đúng, nói tiếp: "Với cả, cậu đừng nghĩ đến chuyện tán tôi, đừng ỷ là bạn của chị Hoa Hoa thì muốn theo đuổi tôi, có ý đồ với tôi, tôi với cậu hoàn toàn là người của hai thế giới, cậu đừng tự rước nhục nữa.

Phải rồi, Bạch Ngọc Thuần có phải bạn gái cậu không?"
Tần Minh lắc đầu, nói: "Tôi với cậu ấy là bạn bè"
Trần Mục Linh bày ra bộ dạng quả nhiên là vậy: "Vậy cũng phải.

Mặc dù điều kiện gia đình người ta bần hàn nhưng cũng là hoa khôi, cũng không ít cậu ấm theo đuổi cậu ta, nói không chừng sau này có thể bám vào cành cao biến thành phượng hoàng"
Tần Minh thay quần bơi, đến phòng khách đa phương tiện, thấy Tôn Chí Bảng có hơi say sóng, anh vắt khăn ấm cho bạn tốt, làm một ít nước chanh và lấy thuốc say sóng.

Tôn Chí Bằng cười nói: "Cảm ơn người anh em, sao cậu lại đến đây?"
Tần Minh nói: "Bị anh Ngưu với cậu Dũng nói nên hết cách, tôi thấy ba người ở đây cũng thế cô sức yếu, nhóm Trương Tình Tình rất độc mồm độc miệng, đám bạn xấu của Trần Mục Linh đều có kiểu nịnh hót.


Tôi ở đây, các cậu cũng ít bị nói hơn"
Tôn Chí Bằng ngượng ngùng cười: "Những chuyện này đều chẳng sao, có thể lên được du thuyền xa hoa, bị mỉa vài câu thì có là gì?"
Lúc này, Trương Tình Tình đi đến nói: "Này Tần Minh, vào nhà kho lấy rượu và đồ ăn chuẩn bị đi, sắp ra biển rồi, bơi xong mọi người sẽ có đồ ăn luôn"
Triệu Mộng Hoa và Lương Thiếu Dũng thấy thế cũng bảo: "Chúng ta cùng giúp một tay đi"
Trương Tình Tình lập tức chống nạnh: "Vậy sao được? Hai người là bạn của Mục Linh, cũng là khách của tôi.

Khách thì nên thoải mái mà tận hưởng, nếu không tôi sẽ bị Mục Linh coi thường.

Giao cho Tần Minh đi, trước đây ở câu lạc bộ cầu lông cậu ta cũng làm những việc này"
Tần Minh cười bảo: "Không sao, hai người chơi đi.

Để tôi làm những việc này là được rồi"
Du thuyền ra khơi, trong ngoài cabin đều phát những bản nhạc siêu high, mọi người đều nhảy múa uống rượu trên boong tàu.

Tần Minh thì đang một mình bận rộn chuẩn bị trái cây, rượu, bánh kem, và các loại đồ nướng.

Trên boong tàu, Triệu Thác, Trương Tình Tình, Trần Mục Linh và những người khác đều chơi rất high, có một cặp đôi ở câu lạc bộ cầu lông đã ở trong phòng lăn lộn trên giường rồi.

Nhưng nói một cách công bảng thì vừa nghe tiếng biển vừa lăn lộn trên giường quả thực là một sự hưởng thụ khác hắn.

Tần Minh vẫn chăm chỉ xếp trái cây lên dĩa, rót rượu, làm đồ ăn, nhìn đám người trên boong tàu đang nhảy xuống biển, lên rồi lại nhảy xuống, làm không biết mệt.

Về phần bôi kem chống nắng cho các người đẹp, đây là phần kinh điển trong phim truyền hình, không đến lượt anh làm.

Chơi mệt rồi, Lương Thiếu Dũng và Triệu Mộng Hoa đến giúp, hỏi anh: "Tiểu Minh, nghe nói Trần Mục Linh đưa cho cậu quần bơi này?"
Tần Minh nhìn quần bơi của mình, nói: "Đúng vậy, sao thế?"
"Chuyện tốt mà"
Triệu Mộng Hoa nói: "Cậu ấy vốn không mua quần bơi cho con trai đâu.

Nhưng trước khi ra biển còn xuống thuyền mua cho cậu một chiếc quần bơi, còn rất bí mật nữa"
Tần Minh thâm cảm động, đáp lại: "Cô ta chỉ báo đáp lần trước ở bệnh viện tôi giúp cô ta thôi, trả nợ ân tình"
Lương Thiếu Dũng nhướng mày, nói: "Vậy chẳng phải là không ghét cậu à? Cậu xem thành viên trong câu lạc bộ cầu lông đều đang thả thính Trần Mục Linh, cậu còn không mau nắm bắt?"
Tần Minh cười, anh cảm thấy bây giờ anh độc thân một mình rất tốt.

Triệu Mộng Hoa nói: "Vừa nãy tôi hỏi Linh Linh giúp cậu rồi, cậu ấy nói không phải rất ghét cậu, chỉ hơi ghét thôi.

Điều đó chứng tỏ cậu vẫn có cơ hội.


Tần Minh, chúng tôi giúp cậu đến đây thôi, cậu còn không tự mình nằm lấy nữa thì đừng trách chúng tôi.

"
Tần Minh dở khóc dở cười, giúp đỡ thế này thật sự là càng giúp càng rối.

Đột nhiên, trên đầu truyền đến tiếng kinh ngạc: "Hả? Sao du thuyền mất điện rồi?"
Lúc này, một ông chú trung niên chạy đến, nói với Triệu Thác: "Không ổn rồi cậu Triệu, tàu bị tràn dầu, nhiên liệu cũng rò rỉ ra ngoài rồi"
Triệu Thác giật mình, tức giận nói: "Sao có thể chứ? Tàu của tôi là do người có thâm niên của Hi Thụy làm, sao có thể rò rỉ đầu được? Chú lái thuyền xấu hổ nói: "Cậu Triệu, mặc dù là thương hiệu Hi Thụy, nhưng dù sao đây cũng là tàu cũ mà.

Chỉ có năm trăm nghìn, cũng rất lâu rồi không bảo dưỡng, chắc gì sẽ không xảy ra vấn đề chứ"
Triệu Thác vô cùng buồn bực, vốn muốn lái du thuyền của ba mình vừa mua để ra oai, cuối cùng nửa đường gặp phải chuyện này, xung quanh đều là biển rộng mênh mông, thế chẳng phải bọn họ sẽ kẹt trên biển sao? Mọi người hoảng sợ, bởi vì thuyền đã đi được rất xa rồi, có người hô lên: "Điện thoại không có sóng.

"
"Không phải chứ? Làm sao bây giờ"
"Chúng ta phải làm thế nào đây? Đợi người đến cứu à?"
"Không liên lạc được với bên ngoài, làm sao đợi người đến cứu được?"
"Đều tại Tần Minh, cậu nghèo thì thôi đi, còn xúi quẩy như thế, hại chúng tôi bị kẹt trên biển"
Tần Minh liếc nhìn, là Phương Tiến Thăng đã nói câu này, để bôi nhọ anh mà anh ta ngày càng mất não.

Triệu Thác lo lắng hỏi: "Máy liên lạc vệ tình đâu? Chẳng phải có máy liên lạc vệ tinh à?"
Ông chú lái thuyền ngượng ngùng nói: "Hỏng rồi, còn chưa sửa nữa"
Mọi người nghe thế thì càng tuyệt vọng, đây chẳng phải là sẽ bị kẹt trên biển sao? Tần Minh nghe xong, thâm mắng: Hóa ra là thuyên mua sang tay, không lo kiểm tra sửa chữa, giờ mọi người đều bị kẹt trên biển, tên Triệu Thác này đúng là không đáng tin.

Không đúng, từ lần đầu tiên Triệu Thác mời thành viên câu lạc bộ cầu lông đi ăn cơm thì anh ta đã không đáng tin rồi, lần nào cũng gặp rắc rối.

Đột nhiên, Trần Mục Linh chỉ về một du thuyền cách đó không xa, hét lớn: "Này này, mau nhìn xem, đối diện có một du thuyền lớn hơn.

Whoa, hình như là thuyền rất mới"
Mọi người nhìn theo hướng cô ta chỉ, quả nhiên có một du thuyền màu trắng lớn hơn đang đến.

Thuyền này của Triệu Thác chỉ có hai tầng, tổng cộng ba phòng.

Còn thuyền đối diện có bốn tầng, hơn nữa còn có chỗ để đậu máy bay trực thăng.

Mọi người la hét, cuối cùng cũng thu hút được du thuyền đó.

Sau khi du thuyền đến gần, người trên thuyền đó là Tất Nguyên.


Tần Minh sững sờ, lúc này mới nhận ra là thuyền của mình.

Tất Nguyên đứng trên boong nhìn sang, hỏi: "Thuyền của mọi người sao thế?"
Triệu Thác nở nụ cười đi tới trước, đáp: "Ông chủ, ngại quá, thuyền của tôi bị rò rÏ đâu, không có nhiên liệu.

Có thể đưa chúng tôi về được không? Chúng tôi vô cùng cảm kích"
Tất Nguyên lắc đầu, nói: "Không được.

Đợi quay về rồi tôi sẽ báo cảnh sát giúp mọi người"
Triệu Thác lo lãng: "Đừng mà ông chủ, vậy đến nửa đêm chúng tôi cũng không về được.

Tôi có thể trả tiền, được không? Ba tôi là ông chủ của công ty dược Đông Hưng, không biết anh có quen không?"
Trần Mục Linh cũng nói: "Ba tôi là ông chủ của thực phẩm Lục Hòa, xin anh cho chúng tôi đi nhờ, chúng tôi sẽ trả tiền cho anh mà"
Trương Tình Tình cũng hùa theo: "Anh ơi, chúng tôi đều là sinh viên, làm ơn đi mà"
Tất Nguyên vẫn lắc đầu: "Tạm biệt"
Triệu Thác vội nói: "Ôi, xin đợi đã"
Thấy Tất Nguyên kiên quyết như vậy, mọi người đều than khóc, vây quanh boong tàu.

Xung quanh là biển rộng mênh mông, không có thuyền sao mà về được? Tần Minh buông đồ trong tay xuống, đi qua.

Trương Tình Tình tức giận nói: "Này Tần Minh, cậu chen cái gì chứ?"
Tần Minh nói: "Tôi đi nói với anh ta để anh ta cho chúng ta lên thuyền "
Triệu Thác tức giận nói: "Đối phương có thuyền lớn như vậy, còn là thuyên mới, vừa nhìn khí chất là biết nhà rất giàu rồi.

Chúng tôi đều nói ra gia thế nhà mình mà vẫn bị coi thường, một tên nghèo như cậu nói thì có tác dụng gì? Đạo lý thấp cổ bé họng này mà cậu còn không hiểu sao?"
Tần Minh chẳng quan tâm đến anh ta mà chen lên phía trước, anh không muốn bị kẹt ở đây, anh nói: "Này, đợi chút"
Triệu Thác tức giận: "Chậc, có phải não cậu úng nước không? Cậu tưởng cậu là ai.

Lẽ nào lời cậu nói hiệu quả hơn tôi sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện