Tần Minh vô cùng tốt, chỉ có điều anh ấy yêu Hải Đường.
Bạch Ngọc Thuần đã ăn cơm xong, cô ăn không thừa một hạt cơm.
Nhìn Tần Minh đi vứt rác mà trái tim cô càng loạn nhịp, cô thấy cô đã thích người đàn ông này mất rồi.
Nhưng cô biết cô không được phép trở thành kẻ thứ ba.
Cô biết rõ người Tần Minh thích là ai.
Đó là Nhiếp Hải Đường, sinh viên năm hai Học viện Kinh doanh.
Cô đã từng nhìn thấy cô gái xinh đẹp dịu dàng lại phóng khoáng đó từ xa.
Cô gái đó là công chúa bao người vây quanh, không cùng tầng mây với một cô gái nghèo khó cô đây.
Bạch Ngọc Thuần cảm thấy mình không thể thắng được Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh đã vứt rác và quay lại, hỏi: "Em thế nào rồi? Đã bình tĩnh chưa?"
Bạch Ngọc Thuần gật đầu ngại ngùng, nói: "Em không Sao rồi, cảm ơn anh Tần Minh, anh lại cứu em nữa"
Tần Minh cười ha ha: "Chuyện nhỏ ấy mà, chúng ta là bạn bè, đã là bạn bè cần phải giúp đỡ nhau.
Lần sau người em không thích tỏ tình với am, em cứ từ chối thẳng thừng sẽ đỡ rất nhiều chuyện"
Bạch Ngọc Thuần lại lo lắng: "Vương Thành Hổ đỏ có hơi ngang ngược, phong cách hành xử cũng rất độc ác.
Anh ta đã từng vào đồn vì đánh nhau năm ngoái, mặc dù sau khi được thả có đỡ hơn nhưng không ai trong trường dám chọc vào anh ta.
Em sợ anh ta trả thù anh"
Tần Minh vừa nghe bỗng nhớ, hình như anh đã từng nghe kể về Vương Thành Hổ này.
Hồi trước, thời mà anh nhận việc giao đồ ăn đã từng đến phòng ký túc của anh ta, nhìn thấy anh ta bắt nạt bạn ở trong ký túc.
Tần Minh lúc đó sợ lắm, hội anh ta dữ dẫn ghê gớm, anh chạy luôn không dám đòi tiền.
Sau chuyện đó, chỉ cần là đơn giao đến phòng của Vương Thành Hổ là anh không nhận.
Tần Minh gọi cho A Long: "Ở đó thế nào rồi A Long?"
A Long trả lời: "Đã tan cuộc rồi, nhưng cậu chủ à, cỏ vẻ như cái người bị bánh xe làm bị thương rất tức giận, đang nhờ vả các mối quan hệ để tìm bảng được cậu chủ.
Theo tôi thấy cần phải dạy một chút cậu ta mới biết điều"
Tần Minh nghĩ ngợi, nói: "Đánh nhau trong trường không tốt, tôi không muốn làm ba mẹ xấu hổ.
Thế này đi, anh chọn vài người thông minh âm thầm bảo vệ Bạch Ngọc Thuần.
Đế nhìn xem Vương Thành Hổ định trả đòn thế nào đã"
Tần Minh đi về chỗ cũ, nói: "Em yên tâm được, chuyện Vương Thành Hổ không cần em lo, anh có đội mũ bảo hiếm không biết anh là ai đâu.
Hơn nữa, anh sẽ phản hồi chuyện này với thầy cô, anh ta có mạnh đến đâu cũng sẽ có thầy cô trong trường quản thúc.
Không nghe lời một lần nữa cũng có thể báo cảnh sát"
Bạch Ngọc Thuần gật đầu, cô biết cả cô và anh đều là gia đình bình thường, không có nhiều mối quan hệ để dựa dẫm, chỉ biết trông chờ vào sự công bằng của xã hội.
Thế nhưng Tần Minh có chuyện giấu.
Quả thật có thể trông cậy vào sự công bằng của xã hội nhưng trông lâu lãm.
Chính nghĩa sẽ đến muộn, sẽ luôn có người phạm tội rồi mới có chế tài.
Anh không cho phép chuyện đó diễn ra ở Bạch Ngọc Thuần của mình.
Bởi vì anh là người thừa kế giàu nhất thế giới, anh có năng lực đó.
Tần Minh lại lấy ra một chùm chìa khoá, anh nói: "Đây là chìa khoá phòng 202 ở tiếu khu Lục Đảo cạnh làng đại học anh thuê.
Hiện giờ chủ nhà vẫn đang sửa chữa nhưng đã dọn xong phòng ngủ, khử xong formaldehyde.
Em bảo mẹ em ở tạm tối đi"
"Dạ?"
Bạch Ngọc Thuần nhìn chìa khoá, cô lại cảm động.
Tần Minh tốt với cô quá, tốt như người thân vậy.
Cô cảm thấy không có gì để trả được ngoài việc lấy thân báo đáp.
Nhưng cô biết Tần Minh có người anh thích rồi.
Tần Minh nhét chìa khoá, nói: "Cầm đi đừng từ chối.
Nhưng anh có một yêu cầu chỉ cho em và mẹ em ở.
Nếu anh trai và chị dâu em mặt dày chuyển vào, em có thể gọi bảo vệ đuổi"
Tần Minh không cho cô từ chối: "Em đi làm việc của em đi, anh cũng phải đến thư viện đây"
Bạch Ngọc Thuần muốn từ chối cũng không được.
Chìa khoá nắm trong tay, cô cũng giấu giếm tình cảm trong lòng.
Tần Minh lái xe đạp điện tuỳ tiện quăng ở bãi đỗ xe cạnh trường.
Bị người của Vương Thành Hổ phát hiện chiếc xe này sẽ phiền lắm nên anh bỏ nó luôn.
Tần Minh đã cởi áo khoác xanh da trời đi đến thư viện.
Tại Trần Mục Linh nên anh vẫn nằm trong danh sách đen của thư viện.
Có điều anh vào trong bằng thẻ của Triệu Lập Ngưu nên không ai quan tâm anh.
Ting ting, điện thoại rung chuông.
Tần Minh ngạc nhiên khi thấy tin nhắn gửi từ Nhiếp Hải Đường.
Thật ra Tần Minh rất muốn liên lạc với Nhiếp Hải Đường nhưng nghĩ đến chuyện cô ấy mới bị bắt cóc, tự nhiên tối qua mình lại chạy mất làm anh hơi chột dạ.
Một chốc chưa nghĩ ra được câu giải thích ổn thoả, anh lại sợ nói thật sẽ càng oan uống hơn nên rất rối.
"Nếu có một ngày em bị người em không thích ép cưới, anh sẽ xông thẳng vào trong vòng vây đưa em đi trong tình hình hỗn loạn chứ?"Tần Minh xem nội dung tin nhắn, nghiêng đầu, nhắn vậy là sao? Tần Minh trả lời: "Anh không chỉ đưa em đi mà còn đánh cái tên ép cưới em đánh no đòn.
"
Nhiếp Hải Đường đang cầm điện thoại cười ngốc nghếch trong sân cầu lông.
"Khu!
Hì hì, dẻo miệng"
Trương Tình Tình rất khó hiểu trước bạn thân buồn bã đến tận trưa bỗng đã vui lên.
Nếu Triệu Thác dám làm vậy với cô ta, cô ta đã đá luôn rồi.
Nhiếp Hải Đường hỏi thăm: "Tối qua bạn anh không sao chứ?"
Tần Minh không nói dối, trả lời thật: "Cô ấy không sao.
Cô ấy rất đáng thương, anh trai và chị dâu cô ấy đuổi mẹ cô ấy ra khỏi nhà, anh sắp xếp thuê nhà nghỉ hộ.
"
"Ừm"
Nhiếp Hải Đường cuốn lọn tóc vào tay, cô hơi ghen, cô gái nào lại khiến Tần Minh tốt với cô ta thế? Cô có cảm giác nguy hiểm khó hiểu.
Nhiếp Hải Đường lại nói: "Em đến thư viện gặp anh, tối nay chúng ta đi ăn cơm đi"
Tần Minh nghĩ và từ chối: "Không được rồi, lát nữa anh có việc, có một bữa cơm quan trọng.
"
"Hừ!"
Nhiếp Hải Đường mới đứng dậy định đi, khuôn mặt lại đượm buồn khi nhìn thấy tin nhắn đó.
Cô bĩu môi tức giận cất máy, tâm trạng lại tệ.
Trương Tình Tình ở sân bên cạnh thấy bạn thân lại từ vui thành buồn mà trợn mắt.
Cô bực bội lắm: "Hừ, chẳng lẽ con trai không xấu xa, con gái sẽ không thích thật à? Tôi không hiếu, Hải Đường nhà tôi thua kém ở đâu? Xinh đẹp, nhà giàu, vừa trắng vừa giàu vừa xinh, cái tên Tần Minh tệ bạc đó phải xếp hàng để mà nịnh, vậy mà nay lại làm Hải Đường nhọc lòng thế.
Không được, phải phạt cậu ta.
Bắt nạt bạn thân tôi à, đúng là chán sống"
Trương Tình Tình tức giận gửi tin nhắn cho Tần Minh: "Đồ Tần Minh tệ bạc, cậu cứ đợi đấy cho tôi"
Tần Minh trong thư viện nhìn chằm chằm tin nhắn khó hiểu của chủ nhiệm.
Anh làm gì à, anh không làm chuyện gì có lỗi với Nhiếp Hải Đường mà? Anh tệ bạc ở đâu? Chiều tà, Tần Minh rời khỏi thư viện.
Ba anh em ký túc gọi anh đến Dynasty ăn cơm, còn có cả cô gái xinh đẹp Trân Mục Linh ở Học viện Kinh doanh nữa.
Tần Minh hiểu tấm lòng của các anh em nhưng Trân Mục Linh không hợp với anh thật, anh từ chối với lý do bận việc.
Mà thực tế anh bận việc thật.
Rolls Royce EWB đã dừng ngoài sân trường từ lâu, sau khi Tần Minh lên xe, Tống Đưa đưa máy tính bảng cho anh, nói: "Thưa cậu chủ, dạ tiệc tối nay được tôi lên kế hoạch chuẩn bị theo tiêu chuẩn tiếp đãi khu vực châu Á.
Ngoài vợ chồng Thích Vân Đông còn có con trai, con gái và một thư ký của ông ta.
Thông tin về họ có hết trong này"
Cái gọi là tiêu chuẩn tiếp đãi khu vực châu Á là dạ tiệc theo phong cách sang trọng, tiếp đãi của chủ tịch trên tất cả sản nghiệp của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ.
Một bữa cơm không dưới năm trăm nghìn.
Thích Vân Đông chỉ là tổ trưởng của khu vực miên Nam Hoa Hạ, đây là tiệc chiêu đãi đãi ngộ của hai cấp.
Thứ nhất là đề cao, kháng định lần cứu này với Thích Vân Đông, thứ hai là đánh giá cao ông ta.
Dù sao cũng là người đã theo Thường Hồng Hi nhiều năm.
Tần Minh rất hài lòng với việc làm của Tống Dĩnh.
Tống Dĩnh cũng là quản lý, chắc là trình độ quản lý cao hơn anh.
Có điều việc học của Tần Minh cũng không phải chữ thầy trả thầy.
Anh hiếu mấu chốt của việc mua chuộc lòng người là năm bát được mong muốn của cấp dưới, cho cấp dưới vui vẻ, cho cấp dưới cảm ơn, cho cấp dưới kính nể.
Biệt thự Đỉnh Vân Sơn, một chiếc xe Trumpchi tầm trung được sản xuất trong nước chầm chậm tiến vào sân vườn biệt thự sang trọng nhất cao nhất.
Một cô gái xinh đẹp mặc đầm đen xuống xe, phàn nàn: "Ba, sao ba thuê xe để đến đây? Chiếc xe nội địa này hạ thấp bà bao nhiêu, mà cả nhà mình còn ngồi chung một chiếc xe nữa.
Chúng ta phải khiêm tốn đến vậy ạ? Ba là cấp dưới cũ đã theo ông Thường nhiều năm, ba chưa bao giờ cẩn thận mức này khi gặp ông ấy: Thích Vân Đông măng: "Con gái con đứa biết cái gì? Hiện giờ là thời điểm then chốt, nếu thân phận cậu chủ chúng ta bị lộ, cả nhà ta đợi đó chôn cùng"
Người nhà Thích Vân Đông nghe vậy tái mét mặt, không dám nói nhiều.
Cả nhà đứng phía sau Thích Vân Đông, một lúc sau vợ ông ta hỏi lạ: "Sao không vào thế mình? Hay là để A Huân gõ cửa nhé?"
Thích Vân Đông lắc đầu: "Đợi đi".
Bạch Ngọc Thuần đã ăn cơm xong, cô ăn không thừa một hạt cơm.
Nhìn Tần Minh đi vứt rác mà trái tim cô càng loạn nhịp, cô thấy cô đã thích người đàn ông này mất rồi.
Nhưng cô biết cô không được phép trở thành kẻ thứ ba.
Cô biết rõ người Tần Minh thích là ai.
Đó là Nhiếp Hải Đường, sinh viên năm hai Học viện Kinh doanh.
Cô đã từng nhìn thấy cô gái xinh đẹp dịu dàng lại phóng khoáng đó từ xa.
Cô gái đó là công chúa bao người vây quanh, không cùng tầng mây với một cô gái nghèo khó cô đây.
Bạch Ngọc Thuần cảm thấy mình không thể thắng được Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh đã vứt rác và quay lại, hỏi: "Em thế nào rồi? Đã bình tĩnh chưa?"
Bạch Ngọc Thuần gật đầu ngại ngùng, nói: "Em không Sao rồi, cảm ơn anh Tần Minh, anh lại cứu em nữa"
Tần Minh cười ha ha: "Chuyện nhỏ ấy mà, chúng ta là bạn bè, đã là bạn bè cần phải giúp đỡ nhau.
Lần sau người em không thích tỏ tình với am, em cứ từ chối thẳng thừng sẽ đỡ rất nhiều chuyện"
Bạch Ngọc Thuần lại lo lắng: "Vương Thành Hổ đỏ có hơi ngang ngược, phong cách hành xử cũng rất độc ác.
Anh ta đã từng vào đồn vì đánh nhau năm ngoái, mặc dù sau khi được thả có đỡ hơn nhưng không ai trong trường dám chọc vào anh ta.
Em sợ anh ta trả thù anh"
Tần Minh vừa nghe bỗng nhớ, hình như anh đã từng nghe kể về Vương Thành Hổ này.
Hồi trước, thời mà anh nhận việc giao đồ ăn đã từng đến phòng ký túc của anh ta, nhìn thấy anh ta bắt nạt bạn ở trong ký túc.
Tần Minh lúc đó sợ lắm, hội anh ta dữ dẫn ghê gớm, anh chạy luôn không dám đòi tiền.
Sau chuyện đó, chỉ cần là đơn giao đến phòng của Vương Thành Hổ là anh không nhận.
Tần Minh gọi cho A Long: "Ở đó thế nào rồi A Long?"
A Long trả lời: "Đã tan cuộc rồi, nhưng cậu chủ à, cỏ vẻ như cái người bị bánh xe làm bị thương rất tức giận, đang nhờ vả các mối quan hệ để tìm bảng được cậu chủ.
Theo tôi thấy cần phải dạy một chút cậu ta mới biết điều"
Tần Minh nghĩ ngợi, nói: "Đánh nhau trong trường không tốt, tôi không muốn làm ba mẹ xấu hổ.
Thế này đi, anh chọn vài người thông minh âm thầm bảo vệ Bạch Ngọc Thuần.
Đế nhìn xem Vương Thành Hổ định trả đòn thế nào đã"
Tần Minh đi về chỗ cũ, nói: "Em yên tâm được, chuyện Vương Thành Hổ không cần em lo, anh có đội mũ bảo hiếm không biết anh là ai đâu.
Hơn nữa, anh sẽ phản hồi chuyện này với thầy cô, anh ta có mạnh đến đâu cũng sẽ có thầy cô trong trường quản thúc.
Không nghe lời một lần nữa cũng có thể báo cảnh sát"
Bạch Ngọc Thuần gật đầu, cô biết cả cô và anh đều là gia đình bình thường, không có nhiều mối quan hệ để dựa dẫm, chỉ biết trông chờ vào sự công bằng của xã hội.
Thế nhưng Tần Minh có chuyện giấu.
Quả thật có thể trông cậy vào sự công bằng của xã hội nhưng trông lâu lãm.
Chính nghĩa sẽ đến muộn, sẽ luôn có người phạm tội rồi mới có chế tài.
Anh không cho phép chuyện đó diễn ra ở Bạch Ngọc Thuần của mình.
Bởi vì anh là người thừa kế giàu nhất thế giới, anh có năng lực đó.
Tần Minh lại lấy ra một chùm chìa khoá, anh nói: "Đây là chìa khoá phòng 202 ở tiếu khu Lục Đảo cạnh làng đại học anh thuê.
Hiện giờ chủ nhà vẫn đang sửa chữa nhưng đã dọn xong phòng ngủ, khử xong formaldehyde.
Em bảo mẹ em ở tạm tối đi"
"Dạ?"
Bạch Ngọc Thuần nhìn chìa khoá, cô lại cảm động.
Tần Minh tốt với cô quá, tốt như người thân vậy.
Cô cảm thấy không có gì để trả được ngoài việc lấy thân báo đáp.
Nhưng cô biết Tần Minh có người anh thích rồi.
Tần Minh nhét chìa khoá, nói: "Cầm đi đừng từ chối.
Nhưng anh có một yêu cầu chỉ cho em và mẹ em ở.
Nếu anh trai và chị dâu em mặt dày chuyển vào, em có thể gọi bảo vệ đuổi"
Tần Minh không cho cô từ chối: "Em đi làm việc của em đi, anh cũng phải đến thư viện đây"
Bạch Ngọc Thuần muốn từ chối cũng không được.
Chìa khoá nắm trong tay, cô cũng giấu giếm tình cảm trong lòng.
Tần Minh lái xe đạp điện tuỳ tiện quăng ở bãi đỗ xe cạnh trường.
Bị người của Vương Thành Hổ phát hiện chiếc xe này sẽ phiền lắm nên anh bỏ nó luôn.
Tần Minh đã cởi áo khoác xanh da trời đi đến thư viện.
Tại Trần Mục Linh nên anh vẫn nằm trong danh sách đen của thư viện.
Có điều anh vào trong bằng thẻ của Triệu Lập Ngưu nên không ai quan tâm anh.
Ting ting, điện thoại rung chuông.
Tần Minh ngạc nhiên khi thấy tin nhắn gửi từ Nhiếp Hải Đường.
Thật ra Tần Minh rất muốn liên lạc với Nhiếp Hải Đường nhưng nghĩ đến chuyện cô ấy mới bị bắt cóc, tự nhiên tối qua mình lại chạy mất làm anh hơi chột dạ.
Một chốc chưa nghĩ ra được câu giải thích ổn thoả, anh lại sợ nói thật sẽ càng oan uống hơn nên rất rối.
"Nếu có một ngày em bị người em không thích ép cưới, anh sẽ xông thẳng vào trong vòng vây đưa em đi trong tình hình hỗn loạn chứ?"Tần Minh xem nội dung tin nhắn, nghiêng đầu, nhắn vậy là sao? Tần Minh trả lời: "Anh không chỉ đưa em đi mà còn đánh cái tên ép cưới em đánh no đòn.
"
Nhiếp Hải Đường đang cầm điện thoại cười ngốc nghếch trong sân cầu lông.
"Khu!
Hì hì, dẻo miệng"
Trương Tình Tình rất khó hiểu trước bạn thân buồn bã đến tận trưa bỗng đã vui lên.
Nếu Triệu Thác dám làm vậy với cô ta, cô ta đã đá luôn rồi.
Nhiếp Hải Đường hỏi thăm: "Tối qua bạn anh không sao chứ?"
Tần Minh không nói dối, trả lời thật: "Cô ấy không sao.
Cô ấy rất đáng thương, anh trai và chị dâu cô ấy đuổi mẹ cô ấy ra khỏi nhà, anh sắp xếp thuê nhà nghỉ hộ.
"
"Ừm"
Nhiếp Hải Đường cuốn lọn tóc vào tay, cô hơi ghen, cô gái nào lại khiến Tần Minh tốt với cô ta thế? Cô có cảm giác nguy hiểm khó hiểu.
Nhiếp Hải Đường lại nói: "Em đến thư viện gặp anh, tối nay chúng ta đi ăn cơm đi"
Tần Minh nghĩ và từ chối: "Không được rồi, lát nữa anh có việc, có một bữa cơm quan trọng.
"
"Hừ!"
Nhiếp Hải Đường mới đứng dậy định đi, khuôn mặt lại đượm buồn khi nhìn thấy tin nhắn đó.
Cô bĩu môi tức giận cất máy, tâm trạng lại tệ.
Trương Tình Tình ở sân bên cạnh thấy bạn thân lại từ vui thành buồn mà trợn mắt.
Cô bực bội lắm: "Hừ, chẳng lẽ con trai không xấu xa, con gái sẽ không thích thật à? Tôi không hiếu, Hải Đường nhà tôi thua kém ở đâu? Xinh đẹp, nhà giàu, vừa trắng vừa giàu vừa xinh, cái tên Tần Minh tệ bạc đó phải xếp hàng để mà nịnh, vậy mà nay lại làm Hải Đường nhọc lòng thế.
Không được, phải phạt cậu ta.
Bắt nạt bạn thân tôi à, đúng là chán sống"
Trương Tình Tình tức giận gửi tin nhắn cho Tần Minh: "Đồ Tần Minh tệ bạc, cậu cứ đợi đấy cho tôi"
Tần Minh trong thư viện nhìn chằm chằm tin nhắn khó hiểu của chủ nhiệm.
Anh làm gì à, anh không làm chuyện gì có lỗi với Nhiếp Hải Đường mà? Anh tệ bạc ở đâu? Chiều tà, Tần Minh rời khỏi thư viện.
Ba anh em ký túc gọi anh đến Dynasty ăn cơm, còn có cả cô gái xinh đẹp Trân Mục Linh ở Học viện Kinh doanh nữa.
Tần Minh hiểu tấm lòng của các anh em nhưng Trân Mục Linh không hợp với anh thật, anh từ chối với lý do bận việc.
Mà thực tế anh bận việc thật.
Rolls Royce EWB đã dừng ngoài sân trường từ lâu, sau khi Tần Minh lên xe, Tống Đưa đưa máy tính bảng cho anh, nói: "Thưa cậu chủ, dạ tiệc tối nay được tôi lên kế hoạch chuẩn bị theo tiêu chuẩn tiếp đãi khu vực châu Á.
Ngoài vợ chồng Thích Vân Đông còn có con trai, con gái và một thư ký của ông ta.
Thông tin về họ có hết trong này"
Cái gọi là tiêu chuẩn tiếp đãi khu vực châu Á là dạ tiệc theo phong cách sang trọng, tiếp đãi của chủ tịch trên tất cả sản nghiệp của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ.
Một bữa cơm không dưới năm trăm nghìn.
Thích Vân Đông chỉ là tổ trưởng của khu vực miên Nam Hoa Hạ, đây là tiệc chiêu đãi đãi ngộ của hai cấp.
Thứ nhất là đề cao, kháng định lần cứu này với Thích Vân Đông, thứ hai là đánh giá cao ông ta.
Dù sao cũng là người đã theo Thường Hồng Hi nhiều năm.
Tần Minh rất hài lòng với việc làm của Tống Dĩnh.
Tống Dĩnh cũng là quản lý, chắc là trình độ quản lý cao hơn anh.
Có điều việc học của Tần Minh cũng không phải chữ thầy trả thầy.
Anh hiếu mấu chốt của việc mua chuộc lòng người là năm bát được mong muốn của cấp dưới, cho cấp dưới vui vẻ, cho cấp dưới cảm ơn, cho cấp dưới kính nể.
Biệt thự Đỉnh Vân Sơn, một chiếc xe Trumpchi tầm trung được sản xuất trong nước chầm chậm tiến vào sân vườn biệt thự sang trọng nhất cao nhất.
Một cô gái xinh đẹp mặc đầm đen xuống xe, phàn nàn: "Ba, sao ba thuê xe để đến đây? Chiếc xe nội địa này hạ thấp bà bao nhiêu, mà cả nhà mình còn ngồi chung một chiếc xe nữa.
Chúng ta phải khiêm tốn đến vậy ạ? Ba là cấp dưới cũ đã theo ông Thường nhiều năm, ba chưa bao giờ cẩn thận mức này khi gặp ông ấy: Thích Vân Đông măng: "Con gái con đứa biết cái gì? Hiện giờ là thời điểm then chốt, nếu thân phận cậu chủ chúng ta bị lộ, cả nhà ta đợi đó chôn cùng"
Người nhà Thích Vân Đông nghe vậy tái mét mặt, không dám nói nhiều.
Cả nhà đứng phía sau Thích Vân Đông, một lúc sau vợ ông ta hỏi lạ: "Sao không vào thế mình? Hay là để A Huân gõ cửa nhé?"
Thích Vân Đông lắc đầu: "Đợi đi".
Danh sách chương