Tuy Nhứ Phong đúng là một hòn đảo nhỏ, nhưng buôn bán qua vẫn rất tấp nập, không thu hút được nhiều cường giả chân chính mà dọc đường náo nhiệt vô cùng, tâm trạng Tề Thiên Dương dần dần tốt trở lại, thời gian từ khi xuyên qua tới nay vẫn chưa xả hơi chơi được một lần thế này, thấy cái gì cũng mới mẻ, rất nhanh đã quên đi chút khó chịu ban nãy.
Trong nguyên tác cậu không viết ra nội dung ở biển Bắc Minh, chỉ qua loa vài câu cảnh vật thượng giới, biển Bắc minh chỉ kể sơ lược, nếu không phải có một cặp chị em ruột nhập hậu cung cuối cùng đến từ biển Bắc Minh, thời điểm cùng Sở Hàn Phi ngắm trăng bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt có đề cập tới những bất hạnh gặp phải lúc còn ở quê hương, chỉ sợ Tề Thiên Dương muốn nhớ cũng nhớ không ra.
Khoan đã! Chị em ruột!
Đôi chị em nghiêng nước nghiêng thành, giỏi gạt người, quan trọng nhất là còn giống người tình kiếp trước đến sáu phần, một người giống tính cách, một người giống ngoại hình, địa vị thấp nhất hậu cung nhưng lại được cưng chiều nhất đó sao!
Ánh mắt Tề Thiên Dương hung ác trừng trừng Sở Hàn Phi, tức muốn phun lửa, trước đây thì thôi, bây giờ đã là người của cậu, dám liếc kẻ khác một cái chặt chân hắn! Không đúng, phải khoét cặp mắt mời gọi kia ra!
Sở Hàn Phi bỗng dưng bị trừng chẳng hiểu làm sao, lòng lại kìm không nổi mà phơi phới, được cặp mắt xinh đẹp kia nhìn tới, còn là ánh mắt hung dữ như mèo con xù lông này… Cho dù giây sau bị cào một phát hay bị quất một roi chết luôn hắn cũng bằng lòng!
Có điều thiếu gia nhà mình không dùng roi, đúng là một chuyện quá đáng tiếc. Nội tâm của Sở Hàn Phi bắt đầu ganh tỵ với Tề gia chủ ngày nào cũng được phu nhân quất vài roi.
Tề Thiên Dương tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng, không khỏi rùng mình một cái, hối hận đến thối cả ruột vì sao lúc đầu mình lại làm màu, thiết lập thế giới cầu kỳ hết sức như vậy: Ngự Kiếm Môn quanh năm giá rét, băng tuyết không tan, lạnh đến nỗi có mưa đá; Côn Lôn tiên địa thế cao, vì cao nên khó tránh khỏi lạnh lẽo, ngoài lạnh thì còn dễ sợ độ cao; Linh Đài Tự ở trong núi sâu, tháng tư ở nhân gian là lúc mùi hương nở rộ, hoa đào trên núi vừa nở rộ, ngụ ý chính là lạnh; Ngũ Thành Minh thì lại là một nơi khí hậu bình thường, hình như có thể xem là viện dưỡng lão đệ nhất thiên giới, nói không ở được cũng không đúng, nhưng cứ hai ba ngày lại có người phi thăng trước mặt ngươi, ngộ nhỡ phi không nổi thì trực tiếp bị đánh chết, ở đó thì ai chịu nổi?
Biển Bắc Minh họ đang ở còn hơn vậy nữa! Nước biển Bắc Minh lạnh thấu xương, trên biển gió lớn quanh năm, cạnh biển vừa rét vừa ẩm, khí hậu cũng không khá hơn là bao, đối với một người đã quen với cuộc sống ở phía nam thì đây đúng là tai họa giáng xuống đầu.
Tề Thiên Dương không khỏi khép chặt vạt áo, âm thầm quyết định tối nay lại để Sở Hàn Phi đến làm ấm giường.
Mỗi cử chỉ của cậu đều rơi vào mắt Sở Hàn Phi, phút chốc cặp mắt vốn đã nóng rực lại dấy thêm ngọn lửa mới, Càn Khôn Đồ không đành lòng nhìn đành phải che kín hai mắt.
Sắc đẹp là con dao rút xương đó biết không! Nghĩ lại mà xem, kí chủ nhà mình trước kia là một thanh niên cần cù, có chí tiến thủ lại nghe lời biết mấy, ngoại trừ câu “Liều mạng tiến về phía trước” thì không có gì lọt mắt hắn! Mẹ nó bây giờ lại biến thành một con chó cỡ bự rồi!
Kí chủ ngươi có biết anh hùng khó qua ải mỹ nhân là gì không!
Kí chủ ngươi tự ngẫm lại mà xem, từ khi ngươi gặp phải Tề Nhị thiếu đến giờ đã làm chuyện đứng đắn gì!
Kí chủ à ngươi là nam nhân phải đứng trên đỉnh thế giới đó! Bị người ta sai bảo mỗi ngày như vậy tuyệt đối là đoạn lịch sử đen tối nhất đời ngươi!
Phương hướng phát triển chính xác không phải là kí chủ bị ép trở thành thủ hạ của Tề nhị thiếu gia, chịu đủ khuất nhục, không cam lòng nên yên lặng đấu tranh, không quản nhục nhã, cuối cùng đánh bại Tề nhị thiếu, chọc phải kẻ thù quá mạnh nên phải trốn chạy, tiếp đó mai danh ẩn tích đợi đến khi thời cơ chín muồi thì giết hết nhà kẻ thù rồi ôm mỹ nhân phi thăng sao?
Cho dù kí chủ thích nam nhân đi nữa, đó cũng có thể do bị ép trở thành thủ hạ của Tề nhị thiếu nhưng trong lòng luôn mang một tình yêu cháy bỏng không cách nào từ bỏ mà ra tay với Tề nhị thiếu, khiến đối phương xấu hổ giận dữ gần chết, rồi bị gia trưởng trùm bao đánh, chọc phải kẻ thù mạnh, không thể làm gì khác hơn ngoài việc mai danh ẩn tích đợi đến khi thời cơ chín muồi thì giết hết nhà kẻ thù rồi ôm mỹ nhân phi thăng?
Nhìn kí chủ nhà mình rõ ràng không có biểu cảm gì nhưng sắc mặt không hiểu sao lại trùng khớp với con chó vàng đang nhìn ra cửa kia đến kỳ lạ, Càn Khôn Đồ nghĩ mà cảm thấy mệt tim luôn.
Sở Hàn Phi lại chẳng mệt tim tí nào, hiếm khi không bị ai quấy rối, cùng Tề Thiên Dương đi dạo khắp Nhứ Phong đảo, sau còn thuận lợi ngắm pháo hoa rồi nắm bàn tay nhỏ bé kia về nhà, hắn hạnh phúc muốn xỉu, tầm mắt tràn đầy bong bóng màu hồng.
Trên thực tế làm một người chưa trả xong mối thù sâu nặng, những hành vi này của Sở Hàn Phi có thể được xem là không làm việc đàng hoàng, từ khi biết Tề Thiên Dương đến bây giờ, tuy rằng tu vi tăng cao rất nhiều, còn bái được một tán tiên làm sư phụ, nhưng những việc này hoàn toàn không phải do chính bản thân hắn phấn đấu đạt lấy, phần lớn đều nhờ phúc Tề Thiên Dương, hắn cũng không có tâm tư gì khác, chỉ cần nhìn cậu, là tựa như chiếm được cả thiên hạ, loại cảm giác này nói ra có thể bị chê cười, nhưng lại là sự thật.
Tề Thiên Dương giống như một món bảo vật đã mất từ rất nhiều năm trước, mất rồi còn tìm lại được, hắn bị dọa sợ gần chết, sợ lại mất đi lần thứ hai, thầm muốn luôn đi theo sau bảo vật, nhìn ít đi một lần cũng cảm thấy nuối tiếc.
Vẫn muốn, ở cùng một chỗ.
Tề Thiên Dương đang cởi đồ, quay đầu lại thì thấy Sở Hàn Phi lẳng lặng nhìn cậu, như con sói đói lâu ngày chưa dùng bữa, cậu hít sâu một hơi, yên lặng mặc lại quần áo, chui vào trong chăn.
Sở Hàn Phi: “…”
Thật ra ta có thể giải thích, thật đó.
Giường chiếu khách điếm dẫu sao cũng là đồ dùng chung, người kỹ tính một chút sẽ không muốn động tới, Tề Thiên Dương và Sở Hàn Phi dùng đệm chăn mang từ Ngự Kiếm Môn đến ngủ, vì không đem phơi nắng, lúc mới chui vào ngủ có hơi lạnh, Tề Thiên Dương rùng mình một cái, không tự chủ được nhích về phía Sở Hàn Phi, nhưng nhớ tới chuyện vừa rồi, thầm cảnh giác, thân thể áp sát, đầu nghiêng nghiêng ra ngoài.
Sở Hàn Phi: “…”
Gần đây toàn tranh thủ đuổi theo đoàn (du lịch), lúc thoải mái nhất của một ngày vẫn là khi đi ngủ, Sở Hàn Phi thích thời điểm này nhất, có thể nhìn tiểu thiếu gia dùng đôi mắt xinh đẹp kia nháy nháy mắt với mình, có thể áp sát cậu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể luôn thấp hơn người bình thường kia, còn có thể cùng cậu nói dăm ba câu, thời điểm này tiểu thiếu gia cũng ngoan ngoãn hơn ban ngày, có lúc còn sẽ tựa vào ngực hắn.
Quả nhiên, chẳng cần đợi lâu, Tề Thiên Dương không thể giữ đầu nghiêng đi nơi khác được, đem cả người áp vào lòng Sở Hàn Phi.
Nhiệt độ cơ thể người là một thứ gì đó rất kỳ diệu, dựa gần nhau, hình như nhịp tim sẽ đạp giống nhau, Tề Thiên Dương cảm giác mình đã nghiện nhiệt độ cơ thể Sở Hàn Phi rồi, cảm thấy một ngày mà không ngủ chung với hắn sẽ chịu không nổi.
Đúng là một tiểu yêu tinh hút người mà!
Tề Thiên Dương oán hận nhìn lén Sở Hàn Phi, khẽ cắn lên cằm hắn một cái, cắn một phát xong nhìn lại, phát hiện không để lại dấu vết gì, tại tăng thêm sức cắn cái nữa, mãi đến khi thấy một hàng răng nhỏ xuất hiện trên trên chiếc cằm hoàn mỹ kia mới bỏ qua.
Sở Hàn Phi bất đắc dĩ: “Ngày mai sẽ biến mất.” cắn quá nhẹ, như mèo cào, làm người ta thấy ngứa ngứa, không thể nổi giận gì, cào cũng cào không thấy đã.
“Đương nhiên sẽ biến mất, không thì mai làm sao gặp người khác?” Tề Thiên Dương bất mãn nói, trong lời nói mang theo chút tiếc nuối, trời biết cậu muốn viết tên của mình lên mặt Sở hàn Phi biết bao nhiêu!
Trời biết hắn muốn viết tên mình lên mặt Tề Thiên Dương biết bao nhiêu! Sở Hàn Phi thầm thở dài một hơi.
Hôm sau ra khỏi cửa, thanh niên tóc trắng kia vẫn chưa tỉnh, nể tình kiếm trụy, Tề Thiên Dương quyết định cứu người cứu đến cùng, dứt khoát nâng người dậy, thời gian vẫn còn sớm, hai người liền bàn bạc muốn đi mua một chiếc xe ngựa.
Xe đương nhiên không phải xe ngựa bình thường, dù là xe ngựa ngày đi nghìn dặm cũng bị các tu sĩ chê cười, phải du linh thú làm vật kéo, tốt nhất vẫn phải chọn xe to, có thể giấu được một nam tử thành niên đang trong tình trạng hôn mê, Nhứ Phong đảo tràn ngập thương nhân, muốn tìm xe ngựa như vậy càng dễ, hai người nhanh chóng đi đến một tiệm.
“Khách nhân đến xem cái này đi, xe kéo linh thú Phi Tuyết Ngọc Hồ cấp ba, vừa nhanh vừa êm,” tiểu nhị mặt tròn tươi cười, “Chỉ có chỗ chúng tôi là còn, chỗ khác từ sớm đã bán sạch rồi.”
Tề Thiên Dương híp mắt nhìn con hồ ly cao hơn người kia, “Linh thú cấp ba?”
Do cậu kiến thức nông cạn? Từ khi nào linh thú cấp ba cũng bị bán đem bán tùy tiện như thế? Phải nói rằng ở thượng cổ thì linh thú tôn huyết mạch làm đầu, phân chia bảy cấp, ngày nay đừng nói linh thú cấp bảy, cấp năm đã hiếm thấy rồi, cấp ba có thể xếp vào loại khá, cậu nhớ có viết trong tiểu thuyết của mình, vì để mua vui cho đôi tỷ muội kia, Sở Hàn Phi tặng mỗi người một con Phi Tuyết Ngọc Hồ, đôi tỷ muội tu vi thấp suýt chút nữa đã bị Tống Thanh Y giết chết vì ghen ghét.
Nghĩ tới đây Tề Thiên Dương lập tức hung dữ trừng Sở Hàn Phi một cái, thầm nghĩ có ta là chính chủ ở đây rồi, đời này ngươi đòng hòng lộn xộn nảy sinh tâm tư gì nữa, chị em ruột đúng không? Dám đến, lọt vào tay ta, ta cho các ngươi biến thành tỷ muội mặt nở hoa!
Tiểu nhị nọ cười cười, “Nhị vị chắc không phải người địa phương đâu? Phi Tuyết Ngọc Hồ trước đây tuy khó kiếm, nhưng từ lúc công tử chúng tôi thành công thuần phục được một con Phi Tuyết Ngọc Hồ kỳ Hợp Thể trên biển Bắc Minh, muốn bắt chúng cũng dễ dàng hơn, ngài xem xem con này…”
Tề Thiên Dương thích động vật lông xù, nhưng vẫn có áp lực khi gặp phải một cặp mắt tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm, cậu vốn chỉ muốn mua một con về kéo xe, nhưng nhìn thấy hồ ly không thích ràng buộc lại bị trói bán như chó, đôi mắt đỏ bừng, trong lòng cũng thấy tội nghiệp.
Để đảm bảo, Tề Thiên Dương quyết định lên tiếng hỏi Sở Hàn Phi, cậu cắt ngang tiểu nhị đang nhiệt tình chào hàng, nhìn hắn mang theo chút nghi hoặc: “Thuần phục Phi Tuyết Ngọc Hồ vương thì liên quan gì đến bắt Phi Tuyết Ngọc Hồ?”
Lúc này trước mặt Tề Thiên Dương một con Phi Tuyết Ngọc Hồ hình thể lớn nhất đột ngột mở đôi mắt hẹp dài ra, trong mắt là sự căm thù tận xương tủy!
Trong nguyên tác cậu không viết ra nội dung ở biển Bắc Minh, chỉ qua loa vài câu cảnh vật thượng giới, biển Bắc minh chỉ kể sơ lược, nếu không phải có một cặp chị em ruột nhập hậu cung cuối cùng đến từ biển Bắc Minh, thời điểm cùng Sở Hàn Phi ngắm trăng bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt có đề cập tới những bất hạnh gặp phải lúc còn ở quê hương, chỉ sợ Tề Thiên Dương muốn nhớ cũng nhớ không ra.
Khoan đã! Chị em ruột!
Đôi chị em nghiêng nước nghiêng thành, giỏi gạt người, quan trọng nhất là còn giống người tình kiếp trước đến sáu phần, một người giống tính cách, một người giống ngoại hình, địa vị thấp nhất hậu cung nhưng lại được cưng chiều nhất đó sao!
Ánh mắt Tề Thiên Dương hung ác trừng trừng Sở Hàn Phi, tức muốn phun lửa, trước đây thì thôi, bây giờ đã là người của cậu, dám liếc kẻ khác một cái chặt chân hắn! Không đúng, phải khoét cặp mắt mời gọi kia ra!
Sở Hàn Phi bỗng dưng bị trừng chẳng hiểu làm sao, lòng lại kìm không nổi mà phơi phới, được cặp mắt xinh đẹp kia nhìn tới, còn là ánh mắt hung dữ như mèo con xù lông này… Cho dù giây sau bị cào một phát hay bị quất một roi chết luôn hắn cũng bằng lòng!
Có điều thiếu gia nhà mình không dùng roi, đúng là một chuyện quá đáng tiếc. Nội tâm của Sở Hàn Phi bắt đầu ganh tỵ với Tề gia chủ ngày nào cũng được phu nhân quất vài roi.
Tề Thiên Dương tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng, không khỏi rùng mình một cái, hối hận đến thối cả ruột vì sao lúc đầu mình lại làm màu, thiết lập thế giới cầu kỳ hết sức như vậy: Ngự Kiếm Môn quanh năm giá rét, băng tuyết không tan, lạnh đến nỗi có mưa đá; Côn Lôn tiên địa thế cao, vì cao nên khó tránh khỏi lạnh lẽo, ngoài lạnh thì còn dễ sợ độ cao; Linh Đài Tự ở trong núi sâu, tháng tư ở nhân gian là lúc mùi hương nở rộ, hoa đào trên núi vừa nở rộ, ngụ ý chính là lạnh; Ngũ Thành Minh thì lại là một nơi khí hậu bình thường, hình như có thể xem là viện dưỡng lão đệ nhất thiên giới, nói không ở được cũng không đúng, nhưng cứ hai ba ngày lại có người phi thăng trước mặt ngươi, ngộ nhỡ phi không nổi thì trực tiếp bị đánh chết, ở đó thì ai chịu nổi?
Biển Bắc Minh họ đang ở còn hơn vậy nữa! Nước biển Bắc Minh lạnh thấu xương, trên biển gió lớn quanh năm, cạnh biển vừa rét vừa ẩm, khí hậu cũng không khá hơn là bao, đối với một người đã quen với cuộc sống ở phía nam thì đây đúng là tai họa giáng xuống đầu.
Tề Thiên Dương không khỏi khép chặt vạt áo, âm thầm quyết định tối nay lại để Sở Hàn Phi đến làm ấm giường.
Mỗi cử chỉ của cậu đều rơi vào mắt Sở Hàn Phi, phút chốc cặp mắt vốn đã nóng rực lại dấy thêm ngọn lửa mới, Càn Khôn Đồ không đành lòng nhìn đành phải che kín hai mắt.
Sắc đẹp là con dao rút xương đó biết không! Nghĩ lại mà xem, kí chủ nhà mình trước kia là một thanh niên cần cù, có chí tiến thủ lại nghe lời biết mấy, ngoại trừ câu “Liều mạng tiến về phía trước” thì không có gì lọt mắt hắn! Mẹ nó bây giờ lại biến thành một con chó cỡ bự rồi!
Kí chủ ngươi có biết anh hùng khó qua ải mỹ nhân là gì không!
Kí chủ ngươi tự ngẫm lại mà xem, từ khi ngươi gặp phải Tề Nhị thiếu đến giờ đã làm chuyện đứng đắn gì!
Kí chủ à ngươi là nam nhân phải đứng trên đỉnh thế giới đó! Bị người ta sai bảo mỗi ngày như vậy tuyệt đối là đoạn lịch sử đen tối nhất đời ngươi!
Phương hướng phát triển chính xác không phải là kí chủ bị ép trở thành thủ hạ của Tề nhị thiếu gia, chịu đủ khuất nhục, không cam lòng nên yên lặng đấu tranh, không quản nhục nhã, cuối cùng đánh bại Tề nhị thiếu, chọc phải kẻ thù quá mạnh nên phải trốn chạy, tiếp đó mai danh ẩn tích đợi đến khi thời cơ chín muồi thì giết hết nhà kẻ thù rồi ôm mỹ nhân phi thăng sao?
Cho dù kí chủ thích nam nhân đi nữa, đó cũng có thể do bị ép trở thành thủ hạ của Tề nhị thiếu nhưng trong lòng luôn mang một tình yêu cháy bỏng không cách nào từ bỏ mà ra tay với Tề nhị thiếu, khiến đối phương xấu hổ giận dữ gần chết, rồi bị gia trưởng trùm bao đánh, chọc phải kẻ thù mạnh, không thể làm gì khác hơn ngoài việc mai danh ẩn tích đợi đến khi thời cơ chín muồi thì giết hết nhà kẻ thù rồi ôm mỹ nhân phi thăng?
Nhìn kí chủ nhà mình rõ ràng không có biểu cảm gì nhưng sắc mặt không hiểu sao lại trùng khớp với con chó vàng đang nhìn ra cửa kia đến kỳ lạ, Càn Khôn Đồ nghĩ mà cảm thấy mệt tim luôn.
Sở Hàn Phi lại chẳng mệt tim tí nào, hiếm khi không bị ai quấy rối, cùng Tề Thiên Dương đi dạo khắp Nhứ Phong đảo, sau còn thuận lợi ngắm pháo hoa rồi nắm bàn tay nhỏ bé kia về nhà, hắn hạnh phúc muốn xỉu, tầm mắt tràn đầy bong bóng màu hồng.
Trên thực tế làm một người chưa trả xong mối thù sâu nặng, những hành vi này của Sở Hàn Phi có thể được xem là không làm việc đàng hoàng, từ khi biết Tề Thiên Dương đến bây giờ, tuy rằng tu vi tăng cao rất nhiều, còn bái được một tán tiên làm sư phụ, nhưng những việc này hoàn toàn không phải do chính bản thân hắn phấn đấu đạt lấy, phần lớn đều nhờ phúc Tề Thiên Dương, hắn cũng không có tâm tư gì khác, chỉ cần nhìn cậu, là tựa như chiếm được cả thiên hạ, loại cảm giác này nói ra có thể bị chê cười, nhưng lại là sự thật.
Tề Thiên Dương giống như một món bảo vật đã mất từ rất nhiều năm trước, mất rồi còn tìm lại được, hắn bị dọa sợ gần chết, sợ lại mất đi lần thứ hai, thầm muốn luôn đi theo sau bảo vật, nhìn ít đi một lần cũng cảm thấy nuối tiếc.
Vẫn muốn, ở cùng một chỗ.
Tề Thiên Dương đang cởi đồ, quay đầu lại thì thấy Sở Hàn Phi lẳng lặng nhìn cậu, như con sói đói lâu ngày chưa dùng bữa, cậu hít sâu một hơi, yên lặng mặc lại quần áo, chui vào trong chăn.
Sở Hàn Phi: “…”
Thật ra ta có thể giải thích, thật đó.
Giường chiếu khách điếm dẫu sao cũng là đồ dùng chung, người kỹ tính một chút sẽ không muốn động tới, Tề Thiên Dương và Sở Hàn Phi dùng đệm chăn mang từ Ngự Kiếm Môn đến ngủ, vì không đem phơi nắng, lúc mới chui vào ngủ có hơi lạnh, Tề Thiên Dương rùng mình một cái, không tự chủ được nhích về phía Sở Hàn Phi, nhưng nhớ tới chuyện vừa rồi, thầm cảnh giác, thân thể áp sát, đầu nghiêng nghiêng ra ngoài.
Sở Hàn Phi: “…”
Gần đây toàn tranh thủ đuổi theo đoàn (du lịch), lúc thoải mái nhất của một ngày vẫn là khi đi ngủ, Sở Hàn Phi thích thời điểm này nhất, có thể nhìn tiểu thiếu gia dùng đôi mắt xinh đẹp kia nháy nháy mắt với mình, có thể áp sát cậu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể luôn thấp hơn người bình thường kia, còn có thể cùng cậu nói dăm ba câu, thời điểm này tiểu thiếu gia cũng ngoan ngoãn hơn ban ngày, có lúc còn sẽ tựa vào ngực hắn.
Quả nhiên, chẳng cần đợi lâu, Tề Thiên Dương không thể giữ đầu nghiêng đi nơi khác được, đem cả người áp vào lòng Sở Hàn Phi.
Nhiệt độ cơ thể người là một thứ gì đó rất kỳ diệu, dựa gần nhau, hình như nhịp tim sẽ đạp giống nhau, Tề Thiên Dương cảm giác mình đã nghiện nhiệt độ cơ thể Sở Hàn Phi rồi, cảm thấy một ngày mà không ngủ chung với hắn sẽ chịu không nổi.
Đúng là một tiểu yêu tinh hút người mà!
Tề Thiên Dương oán hận nhìn lén Sở Hàn Phi, khẽ cắn lên cằm hắn một cái, cắn một phát xong nhìn lại, phát hiện không để lại dấu vết gì, tại tăng thêm sức cắn cái nữa, mãi đến khi thấy một hàng răng nhỏ xuất hiện trên trên chiếc cằm hoàn mỹ kia mới bỏ qua.
Sở Hàn Phi bất đắc dĩ: “Ngày mai sẽ biến mất.” cắn quá nhẹ, như mèo cào, làm người ta thấy ngứa ngứa, không thể nổi giận gì, cào cũng cào không thấy đã.
“Đương nhiên sẽ biến mất, không thì mai làm sao gặp người khác?” Tề Thiên Dương bất mãn nói, trong lời nói mang theo chút tiếc nuối, trời biết cậu muốn viết tên của mình lên mặt Sở hàn Phi biết bao nhiêu!
Trời biết hắn muốn viết tên mình lên mặt Tề Thiên Dương biết bao nhiêu! Sở Hàn Phi thầm thở dài một hơi.
Hôm sau ra khỏi cửa, thanh niên tóc trắng kia vẫn chưa tỉnh, nể tình kiếm trụy, Tề Thiên Dương quyết định cứu người cứu đến cùng, dứt khoát nâng người dậy, thời gian vẫn còn sớm, hai người liền bàn bạc muốn đi mua một chiếc xe ngựa.
Xe đương nhiên không phải xe ngựa bình thường, dù là xe ngựa ngày đi nghìn dặm cũng bị các tu sĩ chê cười, phải du linh thú làm vật kéo, tốt nhất vẫn phải chọn xe to, có thể giấu được một nam tử thành niên đang trong tình trạng hôn mê, Nhứ Phong đảo tràn ngập thương nhân, muốn tìm xe ngựa như vậy càng dễ, hai người nhanh chóng đi đến một tiệm.
“Khách nhân đến xem cái này đi, xe kéo linh thú Phi Tuyết Ngọc Hồ cấp ba, vừa nhanh vừa êm,” tiểu nhị mặt tròn tươi cười, “Chỉ có chỗ chúng tôi là còn, chỗ khác từ sớm đã bán sạch rồi.”
Tề Thiên Dương híp mắt nhìn con hồ ly cao hơn người kia, “Linh thú cấp ba?”
Do cậu kiến thức nông cạn? Từ khi nào linh thú cấp ba cũng bị bán đem bán tùy tiện như thế? Phải nói rằng ở thượng cổ thì linh thú tôn huyết mạch làm đầu, phân chia bảy cấp, ngày nay đừng nói linh thú cấp bảy, cấp năm đã hiếm thấy rồi, cấp ba có thể xếp vào loại khá, cậu nhớ có viết trong tiểu thuyết của mình, vì để mua vui cho đôi tỷ muội kia, Sở Hàn Phi tặng mỗi người một con Phi Tuyết Ngọc Hồ, đôi tỷ muội tu vi thấp suýt chút nữa đã bị Tống Thanh Y giết chết vì ghen ghét.
Nghĩ tới đây Tề Thiên Dương lập tức hung dữ trừng Sở Hàn Phi một cái, thầm nghĩ có ta là chính chủ ở đây rồi, đời này ngươi đòng hòng lộn xộn nảy sinh tâm tư gì nữa, chị em ruột đúng không? Dám đến, lọt vào tay ta, ta cho các ngươi biến thành tỷ muội mặt nở hoa!
Tiểu nhị nọ cười cười, “Nhị vị chắc không phải người địa phương đâu? Phi Tuyết Ngọc Hồ trước đây tuy khó kiếm, nhưng từ lúc công tử chúng tôi thành công thuần phục được một con Phi Tuyết Ngọc Hồ kỳ Hợp Thể trên biển Bắc Minh, muốn bắt chúng cũng dễ dàng hơn, ngài xem xem con này…”
Tề Thiên Dương thích động vật lông xù, nhưng vẫn có áp lực khi gặp phải một cặp mắt tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm, cậu vốn chỉ muốn mua một con về kéo xe, nhưng nhìn thấy hồ ly không thích ràng buộc lại bị trói bán như chó, đôi mắt đỏ bừng, trong lòng cũng thấy tội nghiệp.
Để đảm bảo, Tề Thiên Dương quyết định lên tiếng hỏi Sở Hàn Phi, cậu cắt ngang tiểu nhị đang nhiệt tình chào hàng, nhìn hắn mang theo chút nghi hoặc: “Thuần phục Phi Tuyết Ngọc Hồ vương thì liên quan gì đến bắt Phi Tuyết Ngọc Hồ?”
Lúc này trước mặt Tề Thiên Dương một con Phi Tuyết Ngọc Hồ hình thể lớn nhất đột ngột mở đôi mắt hẹp dài ra, trong mắt là sự căm thù tận xương tủy!
Danh sách chương