Vạn Kế Hoa tuyệt đối không nghĩ tới Ngô Hoằng sở dĩ cúp điện thoại là bởi vì y đang gấp, y đã ngồi máy bay từ Thẩm Dương đến Lạc Thương rồi.

Vũ Học Dân ban đầu nói "Diệp Mặc của phòng khám Hồi Xuân đã từng cứu mạng tôi, cũng gọi là anh em. Các cậu giỏi thật. Lại dám đem đồ đệ của anh em tôi đến đồn cảnh sát, còn dám đánh đồ đệ của anh em tôi, cậu đi nhận tội ngay. Nếu cậu không thể làm cho Diệp Mặc hài lòng, câu biết hậu quả rồi. Ý của Vũ Học Dân là đằng nào Diệp Mặc cũng gọi điện cho y rồi, y nên làm đẹp một chút. Tuy nhiên Ngô Hoằng gần đây giúp y cũng không ít. Y đương nhiên cũng không thế nào cả, nhưng việc giúp Diệp Mặc vẫn là tất yếu.

Ngô Hoằng cuống lên rồi, y căn bản không biết chuyện này, lại không ngờ kinh động đến cả Vũ Học Dân, người trên thực tế nắm giữ Thiết Giang, quyền hành rất lớn. Hơn nữa còn bảo y đi nhận tội với Diệp Mặc. Diệp Mặc là ai. Nếu không khiến Diệp Mặc hài lòng thì biết hậu quả, là hậu quả gì? Cho nên y cuống, vội vàng lệnh cho Vạn Kế Hoa đưa người về, y vừa cúp điện thoại đã muốn thật nhanh đến Lạc Thương nhận tội với Diệp Mặc rồi.

Lạc Thương "vùng đất thư nhàn", luôn là sản nghiệp của Thiết Giang. Hơn nữa đây còn là nơi tụ họp của Thiết Giang, nhưng ở đây tạm thời do Vạn Kế Hoa phụ trách, hơn nữa Vạn Kế Hoa trước đây vốn là một tên côn đồ, y quản lý "vùng đất thư nhàn" là việc nửa tháng trước mới có.

Từ sau khi trở thành người phụ trách thực sự của "vùng đất thư nhàn", Vạn Kế Hoa đã có thể trực tiệp nói với anh Hoằng, eo của y cũng thẳng lên, thậm chí bình thường ra vào còn có mấy đệ tử. Y còn chuẩn bị qua một thời gian ngắn nữa, để em họ Uông Toàn cũng đến "vùng đất thư nhàn", ít nhất cũng phải làm một trong những lãnh đạo, có điều việc này vẫn chưa giải quyết kịp.

Trong lòng Vạn Kế Hoa rất không thoải mái, sau khi đến chỗ nhân tình mới hòa hoãn hơn, mới tốt hơn một chút. Nhưng khi y đi vào "vùng đất thư nhàn" Lạc Thương, lại không ngờ nhìn thấy thân cận của Ngô Hoằng - Tam Xà.

- Sao anh lại ở đây? Không phải anh Hoằng mới đi Thẩm Dương sao?

Vạn Kế Hoa vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tam Xà.

Tam Xà không cười như thường ngày, chỉ trầm mặc nói:

- Anh Hoằng về rồi ở dưới tầng hầm chờ anh.

Vạn Kế Hoa nghe Tam Xà nói xong, trong lòng y trầm xuống, một loại dự cảm không hay xông lên đầu.

Ngô Hoằng lần này đi Thẩm Dương có chuyện rất quan trọng, hơn nữa sau khi làm xong việc ở Thẩm Dương, y còn đi thành phố Kinh, sao đột nhiên lại trở về Lạc Thương?

Cho dù y về Lạc Thương cũng rất ít khi đến "vùng đất thư nhàn", nhưng hôm nay y không những về Lạc Thương mà còn tới "vùng đất thư nhàn".

Khi Vạn Kế Hoa đi vào phòng họp, trong lòng hồi hộp, người em họ Vương Toàn của y hình như bị đánh gãy hai chân đang hoảng sợ tê liệt ở một bên, mà hai bên còn có mười mấy thằng mà y chưa nhìn thấy bao giờ.

- Anh Hoằng.

Chỉ nói hai chữ, Vạn Kế Hoa đã dừng lại, y bất thình lình phát hiện, anh Hoằng to nhất trong mắt y cũng chỉ phía dưới, phía trên nhất lại là một cái màn hình. Trên màn hình xuất hiện ảnh một người đàn ông trung niên.

"Chẳng lẽ", Vạn Kế Hoa mặc dù không biết Vũ Học Dân, nhưng không có nghĩa là y không nghe nói đến cường thế của Vũ Học Dân. Tục truyền người đó mạnh đến nỗi khiến cho Hoàng Kỵ phải mất chức. Hoàng Kỵ đi đâu mất không ai dám nói, không ai dám hỏi. Cho nên tất cả những người hắn thấy, ngay cả Ngô Hoằng còn cung kính như vậy, thì đoán được người kia có thể là Vũ Học Dân.

- Ngươi chính là Vạn Kế Hoa?

Giọng Vũ Học Dân rất lạnh, nếu Diệp Mặc ở đây, cho dù là qua màn hình, hắn cũng sẽ phát hiện, Vũ Học Dân bây giờ tuyệt đối không phải là Vũ Học Dân của hơn một tháng trước, y trở nên rất lạnh, hơn nữa xem ra cũng không có tình người trước kia.

Một tháng, Vũ Học Dân vì diệt trừ tận gốc đã giết không biết bao nhiêu người rồi, địa vị của y đã hoàn toàn củng cố rồi. Tuy nhiên có vững chắc thực sự không có lẽ chỉ có y mới biết.

- Vâng, vâng

Đối mặt với ánh mặt lạnh lùng trên màn hình, Vạn Kế Hoa cảm thấy người run lên.

Ngô Hoằng bỗng nhiên đi đến trước mặt Vạn Kế Hoa, đưa tay bạt hai cái:

- Mẹ mày, bảo mày đi xin lỗi, không bảo mày đi hống hách.

Nói xong, Ngô Hoằng lại đá một cước vào phía trên đùi Vạn Kế Hoa, Vạn Kế Hoa đau hét thảm lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất. Lúc này y mới hiểu, dường như tên Diệp Mặc kia không hề đơn giản.

- Anh Dân, nếu không thì đánh gãy chân Vạn Kế Hoa, lại bắt hắn đi tạ tội Diệp Mặc.

Ngô Hoằng sau khi đá gãy chân Vạn Kế Hoa, lập tức nhỏ nhẹ nói.

- Không cần, anh Diệp cũng không muốn thấy loại rác rưởi này.

Vũ Học Dân lập tức dập bỏ đề nghị của Ngô Hoằng. Y hiểu tính cách của Diệp Mặc, Diệp Mặc ghét nhất loại người như Vạn Kế Hoa.

Nghe Vũ Học Dân nói, mắt Vạn Kế Hoa tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngất đi, y rốt cuộc là hống hách trước mặt ai, lại là một người ngay cả Vũ Học Dân cũng gọi là anh.

Vương Toàn càng bị dọa cho choáng váng, từ trước tới giờ y chưa từng gặp trường hợp này. Y một tên côn đồ, khi nào mới có thể ở trong cùng một phòng với đàn anh này. Cho dù chỉ là một cái ảnh. Tuy nhiên y rất muốn gặp đàn anh, nhưng tuyệt đối không phải gặp trong tình huống như thế này.

- Đánh gãy chân hai tên này, mang qua phòng khám một chuyến. Sau đó, Ngô Hoằng anh tự đi tạ tội, cầm trăm ngàn đi làm tiền chữa trị cho Nhị Hổ, không thì cầm nhiều hơn, Diệp Mặc không thích nợ người khác, nói tôi tạm thời không có thời gian, không thì tôi cũng đến.

Nói xong, Vũ Học Dân có chút suy yếu tựa vào ghế.

Hơn một tháng trước, trong lòng y, Diệp Mặc vẫn là bằng hữu tốt. Nhưng bây giờ, y cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ đó là cảm giác chỉ tay năm ngón, khiến y có tham vọng quyền lực cực độ rồi. Y thậm chí đang nghĩ nếu không phải Diệp Mặc mạnh tay, tàn nhẫn, y có phải tự mình giải quyết những vấn đề nhỏ này không.

Không chỉ có vậy, gần đây y cảm thấy Úc Diệu Đồng có thái độ với y, thậm chí không thân thiết với y như trước. Lẽ nào mình thực sự đã thay đổi quá rồi? Nhưng y không muốn từ bỏ khoái cảm của quyền hành, y chỉ cần nói một câu, đã có thể quyết định sự sống chết của một người, quyết định sự tồn vong của một doanh nghiệp. Cảm giác này làm y rất hưởng thụ.

Trước kia chưa nếm qua thì thôi, hiện tại nếm rồi, y tuyệt đối sẽ không buông tha

Tiếng kêu thảm thiết của Vạn Kế Hoa và Vương Toàn truyền đến, Vũ Học Dân chỉ thấy có chút căm ghét, y rất muốn giết hai người này. Nhưng y biết, mặc dù hai người này là hai sợi lông nhỏ, không có gì quan trọng. Nhưng giết chúng sẽ làm cho anh em hoảng sợ. Huống hồ việc lừa bịp tống tiền của Vương Toàn đối với nhân viên cấp thấp nhất của Thiết Giang mà nói cũng thường thấy. Chỉ là Vương Toàn lần này tìm sai đối tượng mà thôi.

Khi được mang tới phòng khám Hồi Xuân, Vương Toàn và Vạn Kế Hoa bị trói giống như bánh chưng. Diệp Mặc đương nhiên biết, bởi vì Ngô Hoằng cũng đã qua, còn mang theo một trăm ngàn tiền bồi thường.

Khi Diệp Mặc nghe thấy Vũ Học Dân mang những lời đó đến, hắn đã hiểu, tình bạn này đã kết thúc. Hắn không để ý, đối với Vũ Học Dân, hắn không có nợ gì, nếu nói nợ chỉ có y nợ bản thân y thôi.

Đôi khi không thể cảm nhận một người bằng trực quan, trực quan mặc dù có thể phán đoán được nhân phẩm một người như thế nào, nhưng tuyệt đối không thể phán đoán được một người sau này sẽ như thế nào.

Trong mắt Diệp Mặc, Phương Nam và Vũ Học Dân, ban đầu Vũ Học Dân để lại cho Diệp Mặc ấn tượng tốt hơn Phương Nam rất nhiều. Thậm chí y còn là một người trọng tình có thể chết vì một người con gái. Lạnh lùng nữa cũng sẽ không thành lạnh lùng, ít nhất y là kiểu người Diệp Mặc thích.

Nhưng bây giờ Diệp Mặc tuy không nhìn thấy Vũ Học Dân, nhưng từ sự việc y giải quyết, với thái độ đối với hắn, y dường như đã biến đổi rất nhiều. Ngược lại, Phương Nam của Lưu Xà kia để lại ấn tượng cho hắn thêm trực quan một chút, hoặc nói thật hơn một chút.

Diệp Mặc không lằng nhằng chuyện này, đối với hắn mà nói, nếu Vũ Học Dân đã tự mình giải quyết thì coi như thôi, hắn cũng không nhất thiết phải lãng phí thời gian của mình vào việc này nữa. Đối với việc Ngô Hoằng tới thăm xin lỗi, hắn càng không có chút hứng thú gì.

Thấy Diệp Mặc vừa về đã nhanh như chớp làm xong việc, hơn nữa còn lấy được một trăm ngàn tiền bồi thường kia. Hai người Du Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân càng kính nể sư phụ, thực là một người quá lợi hại.

Lỗ Tiểu Trân vốn chỉ là sau khi tốt nghiệp tạm thời tìm một chỗ đặt chân, không ngờ cô lại thích Du Nhị Hổ rồi. Trong lòng cô rất khâm phục bản lĩnh của Du Nhị Hổ, khi biết bản lĩnh của Du Nhị Hổ đều do sư phụ Diệp Mặc truyền thụ, Lỗ Tiểu Trân càng khâm phục Diệp Mặc hơn, càng làm cô vui hơn là không ngờ Diệp Mặc đồng ý cho cô cùng với Nhị Hổ học y thuật.

Sư phụ này nhìn tuổi còn kém Nhị Hổ một ít sao lại lợi hại như vậy. Lỗ Tiểu Trân từng hỏi Du Nhị Hổ, nhưng Du Nhị Hổ chỉ là Diệp Mặc gặp trên xe lửa lừa tới, y đối với Diệp Mặc không biết gì cả.

Diệp Mặc vốn làm xong việc này, định qua một thời gian, đợi hắn luyện khí tầng 3 ổn định, hắn sẽ đi Yến Kinh một chuyến, đương nhiên là theo hẹn với Trác Ái Quốc, còn là đi thu năm trăm ngàn tiền nợ.

Đương nhiên có đi tới Tống gia hay không, Diệp Mặc còn chưa quyết định.

Nói cho cùng hắn bây giờ tuy đã là luyện khí tầng 3 rồi, nhưng ở trên mặt sáng làm căng với Tống gia cũng không phải là sáng suốt, Tống gia không phải Thiên Long Đầu, so ra thì nắm tay của ai to hơn.

Đấu với Tống gia, việc hắn e ngại rất nhiều, một việc không tốt, nói không chừng hắn ngay cả ở đấy cũng không ở được. Diệp Mặc bây giờ đối với trình tự cổ võ không còn là không biết gì nữa, hắn cũng biết một chút rồi.

Đồng thời hiểu được người giỏi hơn hắn vẫn còn nhiều.

Chỉ mới qua bốn ngày thì một người đến tìm Diệp Mặc, người đến lại là Lâm Hối Hòa, Diệp Mặc quen trên máy bay.

- Tiền bối, sao lại có thời gian đến phòng khám của tôi?

Diệp Mặc khi chia tay ở sân bay, đã nói địa chỉ của mình cho Lâm Hối Hòa, không ngờ ông già tới tìm thật.

- Ha ha, chú em Diệp, vừa nhìn thấy cậu thật sự ở phòng khám này, tôi đã biết ngay tôi không tìm sai người, chứng tỏ cậu không lừa tôi. Tôi hôm nay đến tìm cậu là đúng rồi. Có một việc không biết cậu có hứng thú không.

Lâm Hối Hòa thấy chỗ Diệp Mặc ở đúng với những gì hắn nói, thiện cảm trong lòng đối với Diệp Mặc lại tăng lên!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện