Edit by: _KuniWang_
"Không, ông không phải..." An Sơ Hạ lắc đầu liên tục, xoay người lại hướng cổng chạy thật nhanh.
"An Sơ Hạ!" Hàn Thất Lục cuống cuồng chạy theo sau.
"Sơ Hạ!" "Sơ Hạ!"Khương Viên Viên và An Thần Xuyên gọi lớn.
Hai người muốn đuổi theo nhưng bị Hàn Lục Hải giữ lại, một người thì bị mẹ là Lăng Không Nhã giữ lại.
"Ông giữ tôi làm gì? Mau buông tay!" Khương Viên Viên muốn thoát ra khỏi tay Hàn Lục Hải, chỉ là sức lực quá yếu, không thể thoát được, đành chửi ầm lên: "Tôi đã nói rồi không nên mang Sơ Hạ đến nơi quỷ quái này rồi mà!"
"Bà bình tĩnh lại! Chẳng phải Thất Lục đã đuổi theo rồi sao? Không có chuyện gì xảy ra đâu!" Hàn Lục Hải giữ chặt Khương Viên Viên an ủi bà, cũng cảm thấy trong lòng cánh làm của An Sơ Hạ có chút kì lạ. Cô luôn là một đứa con gái luôn nghe lời dịu dàng. Hôm nay cô bị làm sao thế? Đuổi theo cô mấy cái ngã tư, An Só Hạ mới chịu đứng im, cô sững sỡ, sau đó không còn sức lực ngồi chồm hồm trên mặt đường sau đó ôm đầu gối của chính mình.
Cách An Sơ Hạ ba bước chân thì Hàn Thất Lục cũng dừng bước, hắn nghe được An Sơ Hạ lẩm bẩm: "Không phải ông ta, không phải ông ta..."
Không phải ông ta? Ông ta thật ra là ai? Hàn Thất Lục nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên hắn căng thẳng, trong đầu hiểu ra một chuyện gì đó làm hắn sửng sốt. Hẳn là không phải, An Dịch Sơn vứt bỏ mẹ con An Sơ Hạ theo người khác đấy chứ?
Trên thế giới không thể có truyện trùng hợp như vậy. Nhưng mà nếu không phải vậy thì giải thích làm sao cảm xúc và hành động không thể khống chế này của ai Sơ Hạ?
Chầm chầm đi tới gần An Sơ Hạ, cuối cùng hắn đi đến cạnh người cô, nắm lấy tay cô ôm vào lòng. Mặc cho việc hắn không thích cô thậm chí là ghét cô, nhưng hắn chỉ cảm nhận thấy được lúc này cô cần một bờ vai để tựa vào, cô chắc đau lòng lắm.
Hắn tuyệt đối không cho phép cô đau lòng, tuyệt đối không cho phép!
Bị Hàn Thất Lục đốt nhiên ôm vào lòng nhưng An Sơ Hạ không vùng vẫy, bởi vì cô biết đây chính là Hàn Thất Lục. Tuy rất giống ác ma nhưng mà, những lúc cô đau khổ, khó khắn thì hắn luôn xuất hiện.
"Ông ta không phải, không phải..." Nước mắt cô chảy ướt một mảng áo của Hàn Thất Lục, áo sơ mi trắng của hắn bị nàng khóc tới nhăn nhúm lại, còn nàng chỉ biết vừa khóc vừa một mực nói 'không phải ông ta!'
Đứa tay khẽ vuốt tóc của cô, Hàn Thất Lục nói: "Không phải nói là không phải sao? Vậy thì nhất định không phải."
"Chính là ông ta!" An Sơ Hạ đẩy mạnh Hàn Thất Lục ra, đối diện với hắn: "Ông ta... cho dù ông ta hóa thành tro tôi cũng nhận ra, cậu căn bản cái gì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, căn bản là không biết..."
Cô vừa nói vừa lui về phía sau. Hàn Thất Lục tiến lên hai bước giữ lấy cổ tay cô trầm giọng nói: "Cô không phải là An Sơ Hạ ngay cả tôi mà còn dám đánh sao? Như thế nào? Mới có như vậy đã bị rối rồi sao? Cô cũng chẳng có gì hơn."
Nghe Hàn Thất Lục châm chọc, An Sơ Hạ giật mình mở to đôi mắt ngạc nhiên. Tại sao hắn lại biết lí do cô bỏ đi? Đối với những việc của cô hắn hoàn toàn không biết mà. Có phải lúc trước cô nói sợ chó cũng bỏi vì An Dịch Sơn bỏ hai mẹ con cô sao?
Lắc đầu, Hàn Thất Lục nói chậm từng câu từng chữ rất rõ ràng: "Tôi thật sự không biết tâm trạng của cô, nhưng tôi sẽ nói cho cô biết cô là người như thế nào. Cô là người rất kiên cường. Lức trước ông ta không nhớ rõ cô vậy việc gì cô phải nhớ rõ ông ta."
"Không, ông không phải..." An Sơ Hạ lắc đầu liên tục, xoay người lại hướng cổng chạy thật nhanh.
"An Sơ Hạ!" Hàn Thất Lục cuống cuồng chạy theo sau.
"Sơ Hạ!" "Sơ Hạ!"Khương Viên Viên và An Thần Xuyên gọi lớn.
Hai người muốn đuổi theo nhưng bị Hàn Lục Hải giữ lại, một người thì bị mẹ là Lăng Không Nhã giữ lại.
"Ông giữ tôi làm gì? Mau buông tay!" Khương Viên Viên muốn thoát ra khỏi tay Hàn Lục Hải, chỉ là sức lực quá yếu, không thể thoát được, đành chửi ầm lên: "Tôi đã nói rồi không nên mang Sơ Hạ đến nơi quỷ quái này rồi mà!"
"Bà bình tĩnh lại! Chẳng phải Thất Lục đã đuổi theo rồi sao? Không có chuyện gì xảy ra đâu!" Hàn Lục Hải giữ chặt Khương Viên Viên an ủi bà, cũng cảm thấy trong lòng cánh làm của An Sơ Hạ có chút kì lạ. Cô luôn là một đứa con gái luôn nghe lời dịu dàng. Hôm nay cô bị làm sao thế? Đuổi theo cô mấy cái ngã tư, An Só Hạ mới chịu đứng im, cô sững sỡ, sau đó không còn sức lực ngồi chồm hồm trên mặt đường sau đó ôm đầu gối của chính mình.
Cách An Sơ Hạ ba bước chân thì Hàn Thất Lục cũng dừng bước, hắn nghe được An Sơ Hạ lẩm bẩm: "Không phải ông ta, không phải ông ta..."
Không phải ông ta? Ông ta thật ra là ai? Hàn Thất Lục nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên hắn căng thẳng, trong đầu hiểu ra một chuyện gì đó làm hắn sửng sốt. Hẳn là không phải, An Dịch Sơn vứt bỏ mẹ con An Sơ Hạ theo người khác đấy chứ?
Trên thế giới không thể có truyện trùng hợp như vậy. Nhưng mà nếu không phải vậy thì giải thích làm sao cảm xúc và hành động không thể khống chế này của ai Sơ Hạ?
Chầm chầm đi tới gần An Sơ Hạ, cuối cùng hắn đi đến cạnh người cô, nắm lấy tay cô ôm vào lòng. Mặc cho việc hắn không thích cô thậm chí là ghét cô, nhưng hắn chỉ cảm nhận thấy được lúc này cô cần một bờ vai để tựa vào, cô chắc đau lòng lắm.
Hắn tuyệt đối không cho phép cô đau lòng, tuyệt đối không cho phép!
Bị Hàn Thất Lục đốt nhiên ôm vào lòng nhưng An Sơ Hạ không vùng vẫy, bởi vì cô biết đây chính là Hàn Thất Lục. Tuy rất giống ác ma nhưng mà, những lúc cô đau khổ, khó khắn thì hắn luôn xuất hiện.
"Ông ta không phải, không phải..." Nước mắt cô chảy ướt một mảng áo của Hàn Thất Lục, áo sơ mi trắng của hắn bị nàng khóc tới nhăn nhúm lại, còn nàng chỉ biết vừa khóc vừa một mực nói 'không phải ông ta!'
Đứa tay khẽ vuốt tóc của cô, Hàn Thất Lục nói: "Không phải nói là không phải sao? Vậy thì nhất định không phải."
"Chính là ông ta!" An Sơ Hạ đẩy mạnh Hàn Thất Lục ra, đối diện với hắn: "Ông ta... cho dù ông ta hóa thành tro tôi cũng nhận ra, cậu căn bản cái gì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, căn bản là không biết..."
Cô vừa nói vừa lui về phía sau. Hàn Thất Lục tiến lên hai bước giữ lấy cổ tay cô trầm giọng nói: "Cô không phải là An Sơ Hạ ngay cả tôi mà còn dám đánh sao? Như thế nào? Mới có như vậy đã bị rối rồi sao? Cô cũng chẳng có gì hơn."
Nghe Hàn Thất Lục châm chọc, An Sơ Hạ giật mình mở to đôi mắt ngạc nhiên. Tại sao hắn lại biết lí do cô bỏ đi? Đối với những việc của cô hắn hoàn toàn không biết mà. Có phải lúc trước cô nói sợ chó cũng bỏi vì An Dịch Sơn bỏ hai mẹ con cô sao?
Lắc đầu, Hàn Thất Lục nói chậm từng câu từng chữ rất rõ ràng: "Tôi thật sự không biết tâm trạng của cô, nhưng tôi sẽ nói cho cô biết cô là người như thế nào. Cô là người rất kiên cường. Lức trước ông ta không nhớ rõ cô vậy việc gì cô phải nhớ rõ ông ta."
Danh sách chương