Mạc Hân Vi cười lạnh, đáy mắt hiện lên một tia quỷ dị: "Bắt cóc cô ta? Em nghĩ rằng chị ngốc a!"
"Trừ cách đó ra, Đại tiểu thư chị còn cách nào không? Muốn ch cô ta biến mất, chỉ có thể bắt cóc a. Nếu chị không đồng ý thì giờ phải làm thế nào?" Hoàn Tử xoay người mặt đầy kiêu ngạo, đi đến bên Mạc Hân Vi: "Bây giờ em sẽ đi điều tra gia cảnh nhà cô ta, nếu gia cảnh không được tốt, vậy bắt cóc..."
"Bắt cái đầu em!" Mạc Hân Vi hung hăng đưa tay đập đầu cô một cái: "Làm việc mà không biết động não! Hiện tại Thất Lục không phải đang che chở cho cô ta sao? Chuyện này cũng không thể chứng minh rằng Thất Lục đối với cô ta có ý khác, chỉ có thể nói anh ấy đang muốn thứ gì đó mới mẻ. Một khi không còn cảm giác mới mẻ với cô ta, vậy cũng sẽ không có quan hệ gì với cô nữa."
Hoàn Tử giật mình, liên tục gật đầu. Nhưng là nghĩ lại, sự việc lại không giống như vậy.
Cô nhỏ giọng nói: "Hân Vi a, em cắt ngang một chút. Em nghe nói An Sơ Hạ và Thất Lục thiếu gia có thân phận bất đồng mà? Có người đồn là vị hôn thê của Thất Lục thiếu gia, cũng có người đồn là người hầu của Thất Lục thiếu gia. Mặc kệ là loại quan hệ nào, đối với chúng ta đều không có gì hay ho cả!"
Mạc Hân Vi nhất thời sửng sốt, âm trầm hỏi Hoàn Tử: "Vị hôn thê? Em nghe từ đâu tin tức này?!"
"Không không không! Tuyệt đối không phải vị hôn thê! Khụ khụ khụ..." Vừa nghe cô hỏi, một nữ sinh đang cầm quyển sách lập tức cả miệng nước khoáng đều chưa kịp nuốt xuống, nhất thời sốt ruột nhưng không nghĩ là mình bị sặc. Ho khan một trận kịch liệt, cổ họng như bốc hỏa, rất khó chịu.
Hoàn Tử chỉ nữ sinh đó ý bảo tiếp tục nói: "Nhất định là người hầu của Thất Lục thiếu gia."
Hai tay khoanh trước ngực, Mạc Hân Vi ngẩng cao đầu chờ Hoàn Tử ngừng ho. Trong lòng bắt đầu tính toán, nếu như là vị hôn thê thì đối với cô mà nói tình huống này vô cùng không ổn. Nhưng nếu là người hầu, vậy thì... chẳng phải là có rất nhiều cách để chỉnh cô ta sao? Dù sao cũng chỉ là một người hầu nhỏ thôi.
Không ai sẽ vì một người hầu mà chỉ trích cô đâu? Nghĩ đến đây Mạc Hân Vi cười tươi rạng rỡ, cô gái kia lúc này mới hết cảm giác khó chịu ở cổ họng. Biểu tình khoa trương nói: "Hoàn Tử tỷ, Hân Vi tỷ, chuyện này không phải là em nói. Là chính Thất Lục thiếu gia nói!"
Cô cong khóe miệng lên, khóe mắt mang theo ý cười: "Em nói cụ thể đi."
Nữ sinh gật đầu tiếp tục nói: "Là như vậy... Sáng nay, trên xe Thất Lục thiếu gia có một cô gái, lúc ấy tụi em còn cảm thấy rất kỳ quái. Thất Lục thiếu gia đã nói, đây là người hầu của anh ấy. Nếu mọi người không tin, có thể đi hỏi những người khác, lúc ấy trong trường có rất nhiều người nghe được!"
"Nói như vậy... quả thật chỉ là một người hầu nhỏ." Cô suy nghĩ trong đầu: "Thất Lục đã nói vậy? không phải là vị hôn thê?"
Nữ sinh đó mở trừng hai mắt, ánh mắt hướng xa xa nhìn lại, dường như đang nhớ lại chuyện buổi sáng. Đột nhiên cô vỗ đầu nói: "Nghĩ tới! Thất Lục thiếu gia còn nói, mọi người có chuyện gì cần giúp đỡ cũng có thể tìm cô ta!"
Mạc Hân Vi đẩy nữ sinh đó qua một bên: "Con mẹ nói, cái trọng yếu đến bây giờ em mới nói!"
Cô nói vậy, Hoàn Tử cũng hiểu được ý cô. Nói cách khác, cô muốn làm cho An Sơ Hạ tự mình rời khỏi Thất Lục thiếu gia.
Nghĩ đến đây, Hoàn Tử đưa ngón tay tán dương nói: "Em đồng ý với ý của chị. Đại tiểu thư không hổ danh là Đại tiểu thư a...ý kiến hay! Đúng là ý kiến hay!"
"Hay cái đầu em! Chị còn vui hơn em!"
Đảo mắt nhìn thấy, lớp An Sơ Hạ chạy rất nhanh, vòng thứ hai đã đến gần bọn cô bên này.
"Trừ cách đó ra, Đại tiểu thư chị còn cách nào không? Muốn ch cô ta biến mất, chỉ có thể bắt cóc a. Nếu chị không đồng ý thì giờ phải làm thế nào?" Hoàn Tử xoay người mặt đầy kiêu ngạo, đi đến bên Mạc Hân Vi: "Bây giờ em sẽ đi điều tra gia cảnh nhà cô ta, nếu gia cảnh không được tốt, vậy bắt cóc..."
"Bắt cái đầu em!" Mạc Hân Vi hung hăng đưa tay đập đầu cô một cái: "Làm việc mà không biết động não! Hiện tại Thất Lục không phải đang che chở cho cô ta sao? Chuyện này cũng không thể chứng minh rằng Thất Lục đối với cô ta có ý khác, chỉ có thể nói anh ấy đang muốn thứ gì đó mới mẻ. Một khi không còn cảm giác mới mẻ với cô ta, vậy cũng sẽ không có quan hệ gì với cô nữa."
Hoàn Tử giật mình, liên tục gật đầu. Nhưng là nghĩ lại, sự việc lại không giống như vậy.
Cô nhỏ giọng nói: "Hân Vi a, em cắt ngang một chút. Em nghe nói An Sơ Hạ và Thất Lục thiếu gia có thân phận bất đồng mà? Có người đồn là vị hôn thê của Thất Lục thiếu gia, cũng có người đồn là người hầu của Thất Lục thiếu gia. Mặc kệ là loại quan hệ nào, đối với chúng ta đều không có gì hay ho cả!"
Mạc Hân Vi nhất thời sửng sốt, âm trầm hỏi Hoàn Tử: "Vị hôn thê? Em nghe từ đâu tin tức này?!"
"Không không không! Tuyệt đối không phải vị hôn thê! Khụ khụ khụ..." Vừa nghe cô hỏi, một nữ sinh đang cầm quyển sách lập tức cả miệng nước khoáng đều chưa kịp nuốt xuống, nhất thời sốt ruột nhưng không nghĩ là mình bị sặc. Ho khan một trận kịch liệt, cổ họng như bốc hỏa, rất khó chịu.
Hoàn Tử chỉ nữ sinh đó ý bảo tiếp tục nói: "Nhất định là người hầu của Thất Lục thiếu gia."
Hai tay khoanh trước ngực, Mạc Hân Vi ngẩng cao đầu chờ Hoàn Tử ngừng ho. Trong lòng bắt đầu tính toán, nếu như là vị hôn thê thì đối với cô mà nói tình huống này vô cùng không ổn. Nhưng nếu là người hầu, vậy thì... chẳng phải là có rất nhiều cách để chỉnh cô ta sao? Dù sao cũng chỉ là một người hầu nhỏ thôi.
Không ai sẽ vì một người hầu mà chỉ trích cô đâu? Nghĩ đến đây Mạc Hân Vi cười tươi rạng rỡ, cô gái kia lúc này mới hết cảm giác khó chịu ở cổ họng. Biểu tình khoa trương nói: "Hoàn Tử tỷ, Hân Vi tỷ, chuyện này không phải là em nói. Là chính Thất Lục thiếu gia nói!"
Cô cong khóe miệng lên, khóe mắt mang theo ý cười: "Em nói cụ thể đi."
Nữ sinh gật đầu tiếp tục nói: "Là như vậy... Sáng nay, trên xe Thất Lục thiếu gia có một cô gái, lúc ấy tụi em còn cảm thấy rất kỳ quái. Thất Lục thiếu gia đã nói, đây là người hầu của anh ấy. Nếu mọi người không tin, có thể đi hỏi những người khác, lúc ấy trong trường có rất nhiều người nghe được!"
"Nói như vậy... quả thật chỉ là một người hầu nhỏ." Cô suy nghĩ trong đầu: "Thất Lục đã nói vậy? không phải là vị hôn thê?"
Nữ sinh đó mở trừng hai mắt, ánh mắt hướng xa xa nhìn lại, dường như đang nhớ lại chuyện buổi sáng. Đột nhiên cô vỗ đầu nói: "Nghĩ tới! Thất Lục thiếu gia còn nói, mọi người có chuyện gì cần giúp đỡ cũng có thể tìm cô ta!"
Mạc Hân Vi đẩy nữ sinh đó qua một bên: "Con mẹ nói, cái trọng yếu đến bây giờ em mới nói!"
Cô nói vậy, Hoàn Tử cũng hiểu được ý cô. Nói cách khác, cô muốn làm cho An Sơ Hạ tự mình rời khỏi Thất Lục thiếu gia.
Nghĩ đến đây, Hoàn Tử đưa ngón tay tán dương nói: "Em đồng ý với ý của chị. Đại tiểu thư không hổ danh là Đại tiểu thư a...ý kiến hay! Đúng là ý kiến hay!"
"Hay cái đầu em! Chị còn vui hơn em!"
Đảo mắt nhìn thấy, lớp An Sơ Hạ chạy rất nhanh, vòng thứ hai đã đến gần bọn cô bên này.
Danh sách chương