Editor: HuyenNamida
Beta: Ri

''Thiếu gia, đến nơi rồi." Hàn quản gia có ý nhắc nhở Hàn Thất Lục. Từ trong kính chiếu hậu liếc mắt một cái, phát hiện Hàn Thất Lục đang ngơ ngác nhìn khuôn mặt An Sơ Hạ.Mà An Sơ lại im lặng dựa vào cánh tay Hàn Thất lục đương gối đầu mà ngủ thiếp đi.

"Hư." Hắn làm cái động tác giơ ngón tay trỏ lên miệng ý bảo đừng có lên tiếng, bên ngoài có người hầu giúp hắn mở cửa xe. Hàn Thất lục rón rén ôm An Sơ Hạ xuống xe, lại bất ngờ nhìn lên trên cổ cô có một vết màu hồng  nhạt.

Giơ tay lên dùng ngón tay cọ xát, một vết hôn sao? Nghi hoặc xuất hiện trong mi mắt anh. Hàn quản gia mới vừa xuống xe, không có chú ý tới hắn bên này, ánh mắt của anh trở nên sâu thẳm, khó đoán, đôt nhiên ôm đầu An Sơ Hạ đi rất nhanh.

Đem đầu của cô vùi vào ngực mình, Hàn Thất Lục sải bước đi lên đường lát đá.

"Tiểu Sơ..." Ngồi ở trên bàn cơm, Khương Viên Viên lập tức ngây người, vốn là nghĩ muốn cao giọng kêu tên An Sơ Hạ, thế nhưng một giây kế tiếp liền nhìn thấy Hàn Thất Lục kia hù chết ánh mắt của bà.

"Cô ta đang ngủ." Ý tứ là để cho Khương Viên Viên im lặng một chút, sau cẩn thận ôm đầu Sơ Hạ cùng ba lô của cô lên lầu.

"Chờ một chút Thất Lục!" Khương Viên Viên nhỏ giọng địa đuổi theo: "Phòng của Sơ Hạ đang sửa cửa sổ, đưa nó đến phòng khách ngủ một chút đi."

Bà thực ra không thích cửa sổ phòng An Sơ Hạ vì tầm nhìn quá không tốt, liền kêu người đến xây dựng thêm cửa sổ, không nghĩ tới những người đó lại kì kèo mè nheo đến bây giờ còn chưa xong. Nếu không phải suy xét đến danh dự của Hàn gia, bà đã sớm chặt bọn chúng ra thành 3 mảnh rồi. "Ngủ phòng con là được rồi." Hàn Thất Lục lạnh lùng nói, tiếp tục ôm An Sơ Hạ đi lên lầu.

Khương Viên Viên ngu ngơ ôm trán mình: "Ai da, cái đầu của ta." Nếu không phải Hàn Lục Hải động tác rất nhanh, bà sợ là đã sớm một cái khống chế không nổi từ trên cầu thang té xuống.

Nhìn Khương Viên Viên buồn rầu, Hàn Lục Hải cau mày nói: " bình thường sức khỏe bà đã yếu, lại còn hay thức đêm nữa? Bà xem rồi ngay cả cũng không ngồi nổi rồi!"

"Ai ngồi không nổi? Ai đứng không yên!" Khương Viên Viên khó chịu nói: "Lão nương đây là vì đang vui vẻ! Con trai chúng ta rốt cục đã tìm thấy bảo bối Sơ Hạ. Tôi đã nói rồi! Sơ Hạ thông minh, lanh lợi, xinh đẹp, đáng yêu, nhu thuận, thông tuệ, lại là cô gái thiện lương, Hàn Thất Lục làm sao có thể từ chối?!"

Bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Lục hải buông Khương Viên Viên nói nhỏ: "Vậy bà lần này cũng lại đi nhìn lén, đợi xem bọn nó có chuyện gì lại phá sao. Chúng ta hãy giả vờ nhân nghĩa, hay lại để cho con mình đi giải quyết những chuyện không đâu."

"Đi được đi được, ăn cơm của ông đi thôi!Dong dài nhiều chuyện quá."Khương Viên Viên khó chịu đẩy Hàn Lục Hải ra đi xuống cầu thang, lại vẫn lưu luyến địa triều cửa thang lầu nhìn thoáng qua.Nếu không phải Hàn Lục Hải nói, bà thật là rất muốn đi rình coi a.Cô nam quả nữ cùng chung một phòng, vậy còn không...

Không nghĩ không nghĩ nữa, nếu bà còn nghĩ nghĩ tiếp chắc hưng phấn chết mất.

Trong Phòng, Hàn Thất Lục nhẹ nhàng đem An Sơ Hạ đặt lên trên chiếc giường lớn kia, sau đó cúi người chăm chú dùng ngón tay xoa nhẹ cổ cô. Phát hiện những vết hôn này không chỉ có một cái, nếu không phải vừa rồi hắn ôm cổ cô rất gần, hắn hoàn toàn không nhận ra đây là những vết hôn.

Rốt cuộc là bị người nào hôn? Nghĩ đến vấn đề này, hai mắt Hàn Thất lục liền muốn toát ra lửa. Trong lúc ngủ mơ An Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy không thoải mái, sau đó mở mắt, vừa lúc đúng lúc nhìn vào mắt Hàn Thất Lục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện