Editor: Thúy Vy
Khang Văn không nhìn thẳng vào An Sơ Hạ.
" Ý của tôi là, vấn đề hoàn toàn là tại Mạt Ly. Có lẽ tôi nói sẽ làm anh mất hứng, nhưng có ai lại cho người đàn ông của họ đi làm chuyện phạm pháp nguy hiểm như vậy? Điều này chỉ nói lên rằng cô ấy không thích anh. Anh...yêu cô ta sao?" An Sơ Hạ nhẹ nhàng ngước lên nhìn Khang Văn.
Khang Văn có thân hình to cao như Hàn Thất Lục, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên mới có thể nói chuyện với hắn.
" Trước kia tôi thực sự nghĩ tôi yêu cô ta nhưng hiện tại thì..." Khang Văn nhìn An Sơ Hạ cười nói: "Hiện tại tôi mới hiểu ra tôi quen cô ta chỉ là vì nhu cầu của bản thân thôi. Huống chi, tôi bây giờ đã biết tôi thật sự yêu ai rồi."
"Ừm!" An Sơ Hạ không nghe được ý tứ trong lời nói nên liền hồn nhiên gật đầu: "Nếu như vậy thì biện pháp tốt nhất là cho cô ta tiền để cô ta biến đi. Cho dù sau này cô ta có đem anh nói xấu trước mặt Hàn Thất Lục, anh có thể biện minh rằng do không cần cô ta nữa, cho nên liền cố ý biện chút lời nói dối để hãm hại người. Dù sao cũng chỉ là nói không bằng chứng thôi!"
Khang Văn vẫn xem nhẹ bốn chữ: "Nói không bằng chứng." An Sơ Hạ vừa nhắc hắn như vậy, hắn liền có chút cảm giác lạnh run sau lưng. Nếu vừa rồi hắn thật sự làm chuyện kia với An Sơ Hạ, như thế thì cuộc sống của hắn sau này thật sự tối tăm đi.
Nói quá lên một tí, An Sơ Hạ đương nhiên đang chừa cho hắn một con đường sống rồi.
" Tôi nghĩa tôi biết mình phải làm như nào, dù nói thế nào tôi cũng rất cảm ơn cô." Khang Văn chân thành nhìn An Sơn Hạ nói: " Nếu không phải nhờ cô, tôi nghĩ tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Có lẽ tôi sẽ đi tự sát..."
An Sơ Hạ cười cười: "Nếu đã biết vấn đề giải quyết như thế nào, hãy mau mang tôi còn nguyên vẹn trở về đi!"
" Được, tôi đi kêu xe. Nhưng...cô đi tắm rửa trước đi? Tôi sống ở đây không quá ba ngày nhưng các thiết bị đều đầy đủ." Đảo mắt nhìn cô quần áo tơi tả, hắn cảm thấy có chút hối lỗi.
Cúi đầu nhìn chính mình, quả thật vô cùng... Vì thế liền cô đồng ý Khang Văn, trong lúc hắn đi kêu xe cô liền tắm rửa sạch sẽ một chút.
Bên kia, nhà sách Hàn Thị cũng đã sớm rung chuyển rồi.
"Mẹ nó! Ta không phải bảo ông đi theo An Sơ Hạ sao ông chạy tới đây làm gì?" Hàn Thất Lục tức giận nói với Tổng quản lý: "Ông rốt cuộc có muốn làm Tổng quản lý nữa hay không?"
Mà quản lí có vẻ cực kì sợ hãi, rõ ràng là Hàn Thất Lục gọi ông đi lên, hiện tại hắn lại như không biết gì. Quản lí dù đã làm việc lâu năm, đều nói gần vua như gần cọp... Này vị thiếu gia cũng quá khó hầu hạ rồi.
"Thiếu gia, người đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta biết ta nên đi theo bọn họ, nhưng mà, không phải người chính mình cho người gọi tôi lên lầu 4 à? Tôi liền đến thang máy nhưng mà quá đông nên chạy thang bộ lên, thang máy còn chưa có lên tới." Quản lí lúc này không quên giải thích kĩ, bởi vì ông biết hiện tại nếu không giải thích chỉ sợ lần này ông thật sự không còn đường rồi.
Bị tập đoàn Hàn thị đuổi đi thì khó mà tìm được việc làm khác vì căn bản không ai dám nhận ông. Ông cũng không nghĩ muốn xin nghỉ hưu sớm a, sẽ không có tiền lương về hưu.
"Ngươi nói cái gì?" Hàn Thất Lục trong lòng âm thầm cảm thấy có chuyện không ổn, khó trách hắn mí mắt phải cứ giật liên hồi, nhất định là đã xảy ra chuyện gì: "Nói với ta cụ thể mội chuyện!"
Bị biểu tình nghiêm túc của Hàn Thất Lục dọa, quản lí sợ hãi nói: "Người bảo một người đàn ông cao lớn đến nhắn với tôi lập tức lên tầng 4 gặp."
"Khốn kiếp!" Hàn Thất Lục vừa nghe thấy liền bỏ lại quản lý hướng đến thang máy.
Khang Văn không nhìn thẳng vào An Sơ Hạ.
" Ý của tôi là, vấn đề hoàn toàn là tại Mạt Ly. Có lẽ tôi nói sẽ làm anh mất hứng, nhưng có ai lại cho người đàn ông của họ đi làm chuyện phạm pháp nguy hiểm như vậy? Điều này chỉ nói lên rằng cô ấy không thích anh. Anh...yêu cô ta sao?" An Sơ Hạ nhẹ nhàng ngước lên nhìn Khang Văn.
Khang Văn có thân hình to cao như Hàn Thất Lục, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên mới có thể nói chuyện với hắn.
" Trước kia tôi thực sự nghĩ tôi yêu cô ta nhưng hiện tại thì..." Khang Văn nhìn An Sơ Hạ cười nói: "Hiện tại tôi mới hiểu ra tôi quen cô ta chỉ là vì nhu cầu của bản thân thôi. Huống chi, tôi bây giờ đã biết tôi thật sự yêu ai rồi."
"Ừm!" An Sơ Hạ không nghe được ý tứ trong lời nói nên liền hồn nhiên gật đầu: "Nếu như vậy thì biện pháp tốt nhất là cho cô ta tiền để cô ta biến đi. Cho dù sau này cô ta có đem anh nói xấu trước mặt Hàn Thất Lục, anh có thể biện minh rằng do không cần cô ta nữa, cho nên liền cố ý biện chút lời nói dối để hãm hại người. Dù sao cũng chỉ là nói không bằng chứng thôi!"
Khang Văn vẫn xem nhẹ bốn chữ: "Nói không bằng chứng." An Sơ Hạ vừa nhắc hắn như vậy, hắn liền có chút cảm giác lạnh run sau lưng. Nếu vừa rồi hắn thật sự làm chuyện kia với An Sơ Hạ, như thế thì cuộc sống của hắn sau này thật sự tối tăm đi.
Nói quá lên một tí, An Sơ Hạ đương nhiên đang chừa cho hắn một con đường sống rồi.
" Tôi nghĩa tôi biết mình phải làm như nào, dù nói thế nào tôi cũng rất cảm ơn cô." Khang Văn chân thành nhìn An Sơn Hạ nói: " Nếu không phải nhờ cô, tôi nghĩ tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Có lẽ tôi sẽ đi tự sát..."
An Sơ Hạ cười cười: "Nếu đã biết vấn đề giải quyết như thế nào, hãy mau mang tôi còn nguyên vẹn trở về đi!"
" Được, tôi đi kêu xe. Nhưng...cô đi tắm rửa trước đi? Tôi sống ở đây không quá ba ngày nhưng các thiết bị đều đầy đủ." Đảo mắt nhìn cô quần áo tơi tả, hắn cảm thấy có chút hối lỗi.
Cúi đầu nhìn chính mình, quả thật vô cùng... Vì thế liền cô đồng ý Khang Văn, trong lúc hắn đi kêu xe cô liền tắm rửa sạch sẽ một chút.
Bên kia, nhà sách Hàn Thị cũng đã sớm rung chuyển rồi.
"Mẹ nó! Ta không phải bảo ông đi theo An Sơ Hạ sao ông chạy tới đây làm gì?" Hàn Thất Lục tức giận nói với Tổng quản lý: "Ông rốt cuộc có muốn làm Tổng quản lý nữa hay không?"
Mà quản lí có vẻ cực kì sợ hãi, rõ ràng là Hàn Thất Lục gọi ông đi lên, hiện tại hắn lại như không biết gì. Quản lí dù đã làm việc lâu năm, đều nói gần vua như gần cọp... Này vị thiếu gia cũng quá khó hầu hạ rồi.
"Thiếu gia, người đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta biết ta nên đi theo bọn họ, nhưng mà, không phải người chính mình cho người gọi tôi lên lầu 4 à? Tôi liền đến thang máy nhưng mà quá đông nên chạy thang bộ lên, thang máy còn chưa có lên tới." Quản lí lúc này không quên giải thích kĩ, bởi vì ông biết hiện tại nếu không giải thích chỉ sợ lần này ông thật sự không còn đường rồi.
Bị tập đoàn Hàn thị đuổi đi thì khó mà tìm được việc làm khác vì căn bản không ai dám nhận ông. Ông cũng không nghĩ muốn xin nghỉ hưu sớm a, sẽ không có tiền lương về hưu.
"Ngươi nói cái gì?" Hàn Thất Lục trong lòng âm thầm cảm thấy có chuyện không ổn, khó trách hắn mí mắt phải cứ giật liên hồi, nhất định là đã xảy ra chuyện gì: "Nói với ta cụ thể mội chuyện!"
Bị biểu tình nghiêm túc của Hàn Thất Lục dọa, quản lí sợ hãi nói: "Người bảo một người đàn ông cao lớn đến nhắn với tôi lập tức lên tầng 4 gặp."
"Khốn kiếp!" Hàn Thất Lục vừa nghe thấy liền bỏ lại quản lý hướng đến thang máy.
Danh sách chương