Giai đoạn nắng nóng ở sao Mê Điệt trôi qua rất nhanh, dạo gần đây mưa nhỏ lại tí tách rơi, cả thành thị đều được bao phủ bởi một lớp sương mù trắng mờ mịt.

Đấu trường vẫn diễn ra các trận đấu kịch tính mỗi ngày, từ sau khi bị Phi Minh đánh bại lần trước, tuyển thủ hạng hai không chịu nổi thất bại, vì vậy liền gia cố cơ giáp của mình tới một trình độ còn biến thái hơn xưa, sau đó khiêu chiến với Phi Minh. Khán giả vừa biết sẽ có trận play-off thì kích động cực kỳ, không khí trong sân cũng bị đẩy tới đỉnh điểm.

Bạch Thời mở máy truyền tin, nhìn giới thiệu tuyển thủ hai trên trong trận play-off, vì ngại có Tam Thiếu ở đây nên không tiện nói chuyện, cậu đành giật nhẹ tay áo Lam, chỉ vào người khiêu chiến, nhìn hắn hỏi thăm.

Lam hiểu ý của cậu là sau khi gia cố xong người này có lợi hại lắm không, liền cười hỏi ngược lại: “Cậu biết vật liệu làm cơ giáp có liên quan trực tiếp tới tinh hạch chứ?”

Bạch Thời gật gật đầu.

Về vấn đề này, trước khi cậu xuyên tới cũng không rõ ràng lắm, còn từng nghi vấn tính khoa học về sự phân cấp của tinh hạch, bởi vì cậu cảm thấy nếu như cơ giáp cao cấp mà dùng vật liệu quá rởm, bị người ta đấm một cái là rụng lả tả thì không thể gọi là cao cấp được, nhưng sau khi tiếp xúc, tri thức của cậu chậm rãi được bổ sung và cũng hiểu rõ nguyên nhân sâu xa trong đó.

Vật liệu kém không thể chịu nổi năng lượng mà tinh hạch cao cấp sinh ra, nếu không muốn vừa khởi động là cơ giáp đã tách rời, vậy thì một khi dùng tinh hạch cao cấp, vật liệu cũng phải tốt theo, cũng với lý thuyết này, nếu dùng vật liệu quá tốt thì tinh hạch cấp thấp sẽ không gánh nổi, bởi vậy sẽ không xuất hiện tình huống cơ giáp lắp vật liệu cao cấp nhưng lại dùng tinh hạch cấp thấp.

Lam cười nói: “Cơ giáp ở đấu trường cũng theo nguyên lý này, cho dù có gia cố nhiều thế nào đi chăng nữa, cũng không thể vượt qua khả năng chịu đựng của tinh hạch trung cấp.”

Bạch Thời đã hiểu, đoán chắc Phi Minh sẽ không thua, liền bắt đầu tăng tiền cá cược, sau đó tò mò nhìn bảng xếp hạng, chỉ chỉ vị trí thứ nhất.

“Đây là trợ thủ đắc lực của ông chủ đấu trường, không chỉ có cơ giáp lợi hại mà thực lực của người này cũng không tệ.”

Lam dừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm: “Với thực lực của Phi Minh, ông chủ đấu trường chắc chắn sẽ muốn tuyển nhận hắn, rất có thể đã đề nghị, nhưng anh cảm thấy hắn không hứng thú mấy, cũng không biết ông chủ có dễ dàng từ bỏ không, bây giờ Phi Minh đột nhiên dính líu quan hệ với ông chủ chợ đen bên kia, chỉ sợ ông chủ sẽ không trơ mắt nhìn nhân tài chạy mất.”

Bạch Thời im lặng, nghe mà sắp choáng váng.

Mịa, đã gây sự với một người mà giờ lại còn có một người nữa hả? Chẳng lẽ cậu thật sự phải liều mạng để đập chết mấy lão trùm xã hội đen này à? Lấy cái gì mà đập? Dùng trứng đập sao? Thường thì khi trận đấu cuối cùng hạ màn, trận thách đấu sẽ được bắt đầu ngay. Bạch Thời hoàn hồn, nhẫn nại đợi người chủ trì giới thiệu xong, cuối cùng cũng nghe thấy chữ bắt đầu.

Phi Minh vẫn dùng phương pháp xử lý như lần trước, tấn công mạnh vào mấy điểm cố định, mặc dù lớp gia cố dày hơn nên tốn chút thời gian, nhưng vẫn rất thuận lợi.

Tam Thiếu vừa nhìn cảnh đặc tả trên màn hình, nhận ra Phi Minh chính là tên nào đó trong bức ảnh có chữ kí, lúc này liền dò xét vài lần, phát hiện thực lực của Phi Minh không tệ, vô thức liếc về phía Bạch Thời, thấy hai mắt cậu đang sáng ngời, hiển nhiên là vô cùng kích động, hỏi: “Cậu rất vui?”

Bạch Thời gật đầu, mở máy truyền tin cho Tam Thiếu xem giao diện cá cược, tất cả chỗ này đều là tiền đó nha, để nuôi một đám đồng đội sốt ruột như mấy đứa, anh đây phải nắm lấy hết thảy cơ hội kiếm tiền, về sau phải biết ơn đó, nghe không?

Tam Thiếu nhìn người mà Bạch Thời đặt cược, lập tức hiểu, ánh mắt lại quay về quan sát trận đấu.

Tốc độ của người khiêu chiến còn lâu mới bằng Phi Minh, sau khi bị tìm ra sơ hở thì bắt đầu lộ xu hướng suy sụp, thua không cần nghĩ ngợi. Lam và Bạch Thời chuẩn bị đi tới phòng nghỉ tìm Phi Minh như thường lệ, gần đây họ chơi với Tam Thiếu rất hòa hợp, vì vậy cũng gọi người này theo.

Phi Minh vẫn mang cái vẻ lãnh lạnh nhạt đạm kia, không nói nhiều, nhưng vừa nhìn thấy Bạch Thời đã đích thân nói một tiếng cám ơn với cậu.

Bạch Thời gật đầu trầm ổn, mặc dù rất rất muốn làm rõ thân phận fan não tàn, nhưng lại càng muốn phát ra sức quyến rũ cá nhân hơn, chỉ là bây giờ cậu vẫn đang ở trong chế độ câm nín, tác dụng của sức quyến rũ nhỏ đến không thể nhỏ hơn, đành yên lặng nhìn Lam.

Thực ra Lam rất muốn xem bạn nhỏ nào đó bị trêu chọc, nhưng đề phòng Bạch Thời lại gặp đả kích nặng nề sau khi bị hiểu nhầm, rồi sống chết không thèm vào chung đội với Phi Minh, đành nín cười giải thích thẳng rằng Bạch Thời không phải fan, chỉ là muốn mời y cùng đánh Liên Minh mà thôi.

Lúc này Phi Minh mới biết nguyên do, sau đó lạnh nhạt từ chối.

Bạch Thời đánh chữ vào máy truyền tin, ý đồ thuyết phục y, nói là sau này làm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng kiếm được nhiều tiền lắm, trên thực tế sau khi nổi tiếng, tiền quảng cáo cũng là một khoản lợi nhuận lớn. Phi Minh không hề lung lay, chỉ dùng một câu đánh cả giải Liên Minh quá tốn thời gian để chặn họng Bạch Thời.

Lam biết không thể vội vã, liền cười đổi chủ đề. Phi Minh im lặng một lát, nhìn Bạch Thời: “Người kia có nói gì không?”

Bạch Thời gõ chữ, nói cho y biết người kia bảo có việc bận, nên đi rất nhanh. Phi Minh ừ một tiếng, không hỏi thêm nữa. Bạch Thời bí mật quan sát, cảm giác có khi Phi Minh thật sự có quen biết quân nhân kia, chỉ là không biết quan hệ giữa họ thế nào, nhưng quân nhân nọ vẫn đang ở sao Mê Điệt, có lẽ tương lai sẽ gặp lại, nói không chừng đến lúc đó cậu còn hỏi được về thân thế của mình cũng nên.

Phi Minh không thích thân cận với người khác cho lắm, vì vậy họ không trò chuyện lâu. Toàn bộ quá trình Tam Thiếu đều đóng vai trò dự thính, lúc đi vào ga ra của đấu trường mới hỏi: “Các cậu muốn đánh Liên Minh?”

Sau khi quan sát mấy ngày, Lam cảm thấy Tam Thiếu không tệ, gần đây cũng đang muốn tìm cơ hội lôi kéo anh vào chiến đội, nghe vậy liền cười: “Đúng, tôi, Lang Nha, còn có mấy tuyển thủ thực lực không tệ trên mạng nữa, cậu có hứng thú không?”

“Phi Minh kia cũng thế?”

“Ừm, bọn tôi đang cố gắng, cậu muốn vào không?”

Tam Thiếu bình tĩnh dò xét họ: “Tạm thời không có hứng thú, nhưng tôi sẽ xem xét.”

Lam mỉm cười: “Được.”

Tam Thiếu đưa mắt nhìn họ lên xe rời đi, sau đó tìm thấy xe mình và ngồi lên, im lặng nửa giây, bấm số của thuộc hạ.

Mấy vị quản lý câu lạc bộ vội vàng hỏi: “Thiếu gia, ngài tìm được Bạch Thời rồi à?”

“Ừm.”

Các vị quản lý kích động lắm: “Ngài chuẩn bị trở về sao?”

“Không.”

Lúc này thì các vị lại muốn khóc, nghĩ thầm ngài đã tìm được một bạn nhỏ có thể chơi cùng rồi, tiểu đệ cũng thu được rồi thì nên trở về đi chứ, cái chỗ Mê Điệt đó loạn lắm à, nhỡ xảy ra sự cố gì, họ có mười cái mạng cũng không đền nổi!

Họ biết không khuyên được thiếu gia, đành phải yên lặng nhìn anh, cam chịu chờ lệnh.

Tam Thiếu nói: “Vòng chung kết trên cơ bản còn một tháng nữa sẽ kết thúc, đi chuẩn bị tài liệu cần thiết, báo danh tham gia mùa giải mới.”

Mặc dù thỉnh thoảng tâm tư của thiếu gia rất kì dị, nhưng ở mặt kiếm tiền thì vẫn đáng tin lắm, chỉ là giờ phút này mọi người cảm thấy mình nghe nhầm, ngơ ngác nhìn anh: “Thiếu gia, không phải chúng tôi không muốn đi, mà vốn câu lạc bộ này không có tuyển thủ, hay là ngài định rút người công ty lính đánh thuê ra? Nhưng phải được cơ quan hành chính xét duyệt, mà những người như họ có lẽ sẽ không được thông qua đâu.

“Bên tôi có người.” Tam Thiếu đáp, “Các ông cứ đi chuẩn bị tài liệu khác đi, tin tức về tuyển thủ tôi sẽ gửi tới sau, đợi họ giành được quán quân, câu lạc bộ sẽ có lợi nhuận.”

Mọi người giật mình: “Có thể đoạt giải quán quân?”

“Rất có thể.”

Đương nhiên mọi người sẽ tin tưởng vào ánh mắt của thiếu gia, im lặng một lát lại thăm dò: “Vậy ngài có tham gia không?”

“Còn đang suy nghĩ.”

Ai cũng biết học viện quân sự Hoàng Gia vẫn luôn muốn tuyển vị này vào hệ cơ giáp, nếu anh thật sự đi đánh Liên Minh, dẫn đội ngũ chà đạp học viện Hoàng Gia, chắc phía học viện sẽ muốn cào tường lắm đây. Nhưng vì kiếm tiền, đương nhiên họ sẽ mặc kệ cảm nhận của người khác, lập tức đồng ý, đợi lệnh tiếp theo.

Tam Thiếu nhớ tới sự kiện sát thủ đang huyên náo gần đây, trầm ngâm một hồi, hỏi: “Gần đây mấy quân đoàn đóng ở tinh hệ Bell đều không có động tác gì đúng không?”

Mấy người họ không chỉ quản lý câu lạc bộ trống rỗng này, mà còn phụ trách thu thập tin tức, nghe vậy đồng loạt giật mình: “Không có, có chuyện gì sao?”

Tam Thiếu giải thích sơ qua: “Mấy hôm trước, có một người của quân đội đã đến sao Mê Điệt, tất cả các thế lực ở nơi này đang điều tra về hắn.”

“Là ai?”

Tam Thiếu lắc đầu.

Phía chợ đen chỉ nói rất có thể sát thủ là người của quân đội chứ chưa chắc chắn hoàn toàn, mặc dù muốn công bố ảnh chân dung và treo giải thưởng lớn, nhưng sát thủ nọ đeo mặt nạ, trong lúc đánh nhau đã bị đánh bay, cũng chỉ có một mình Phi Minh biết rõ khuôn mặt thật của hắn, tấm hình kia đều dựa vào lời tự thuật của Phi Minh để vẽ lại.

Lúc nãy khi ở phòng nghỉ, cuộc đối thoại của đám Bạch Thời có nhắc tới một người, không nói cụ thể, nhưng anh có trực giác người họ nói tới chính là tay sát thủ kia, bởi vậy độ tin cậy của ảnh chân dung không cao, đương nhiên không thể dùng làm tư liệu tham khảo.

Mấy vị quản lý nhíu mày: “Đúng là quân đội không có động tác gì, liệu có nhầm hay không?”

Vậy thì là vì thù riêng? Tam Thiếu suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Tinh hệ Bell gần đây có chuyện gì phát sinh không?”

Mấy vị quản lý suy nghĩ cẩn thận, linh quang bỗng lóe lên: “Đoạn thời gian trước có một thuyền hàng bị hải tặc vũ trụ cướp, thuyền định lái tới đế đô, ngài nói liệu có phải trên thuyền có nhân vật quan trọng, sau đó tình cờ bị trói luôn rồi không?”

Cũng có khả năng, Tam Thiếu đơn giản ừ một tiếng, không muốn để ý tới chuyện này quá nhiều, nhanh chóng ngắt liên lạc.

Sinh hoạt diễn ra như thường, mới đó mà một tháng đã trôi qua, kỳ tập huấn học sinh khóa trên của học viện Bell đã kết thúc, bây giờ đang tiến vào giai đoạn chuẩn bị thi cuối kỳ, thời gian năm bạn học sinh lên mạng giảm mạnh, Bạch Thời liền dồn toàn bộ tinh lực để dạy dỗ Trì Tả.

Phòng huấn luyện trong Tranh Bá không giống phòng để thi đấu, ở nơi này tuyển thủ có thể rời khỏi cơ giáp, gần đây Trì Tả vừa hoàn thành chuỗi huấn luyện cơ thể, Bạch Thời liền bảo Trì Tả cất cơ giáp, bắt đầu dạy chiến đấu.

Trì Tả nghe rất chăm chú, càng sùng bái Bạch Thời hơn: “Cậu thật là lợi hại.”

Thực ra tất cả đều nhờ ông nội của chúng ta dạy đó, ổng đang giày vò anh mỗi ngày, điên cuồng đẩy anh vào chỗ chết, bây giờ đến lượt anh giày vò cậu ha, nhưng mà chú em cứ yên tâm, tạm thời anh sẽ không bắt cậu phải làm mấy việc hung tàn như thịt sói giết hổ đâu. Bạch Thời hơi xúc động, không kiềm nổi liền giơ tay vỗ vỗ vai tiểu đệ qua mạng: “Phải nhớ đối tốt với anh hơn có biết không?”

Trì Tả lập tức gật đầu: “Ừ.”

“Gọi một tiếng anh đi xem nào.”

“Anh.” Trì Tả dừng một chút, hỏi: “Về sau em có thể dạy những thứ này cho người khác không? Em trai của em rất muốn trở thành cơ giáp sư, sau này em muốn dạy cho nó.”

Bạch Thời nghe mà muốn thổ huyết, tui chính là thằng em trai kia đây, không cần cậu dạy! Không, ông đây là anh của cậu, dù nhỏ hơn hai tháng thì cũng là anh của cậu!

“Gọi lại một tiếng đi.”

“Anh.”

Bạch Thời rất hài lòng: “Ngoan.”

Cậu tận tâm dạy dỗ tiểu đệ xong, rời mạng chuẩn bị tới đấu trường, sau đó phát hiện trong phòng khách có thêm một người, không phải ai xa lạ, chính là Ân Kiệt mới trở về làm ăn.

Bạch Thời khẽ giật mình, vội vã hoàn hồn, đang định lên tiếng chào hỏi, đã thấy người này dùng ánh mắt lo lắng buồn phiền nhìn mình, yên lặng tiêu hóa hết nửa giây, lập tức quay phắt sang nhìn Trì Hải Thiên.

Mẹ nó, lão đầu à, ông bình thường được hai ngày rồi lại bắt đầu cắn thuốc sao?!

Nét mặt của Trì Hải Thiên vẫn luôn lạnh nhạt, liếc nhìn Bạch Thời: “Còn không đi?”

Bạch Thời cố đè nén sóng to gió lớn trong lòng, ngoan ngoãn đi theo họ tới đấu trường, tìm một chỗ rúc vào, nhìn lịch trình đêm nay, sau đó liền giật mình, chỉ thấy trận thứ hai có hai cái tên —— Lam VS Tam Thiếu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện