Mới ra viên môn, Chân hữu Tài liền khẩn cấp đuổi theo Vương Phác, hạ thấp giọng hỏi: - Tướng quân, có phải ngài còn nghĩ, đoạt gia súc dê bò chỉ có một Trương Tử An xui xẻo, không hề liên quan gì đến chúng ta hay chưa, vì lão hoạn này mà đi tấn công Tam Bất Lạt Xuyên thì thật sự quá mạo hiểm rồi, ty chức nghĩ không đáng giá chút nàÔ

Vương Phác dừng bước, quay đầu lại hỏi nói: - Hữu Tài ngươi thực sự nghĩ rằng tiền công Tam Bất Lạt Xuyên là Vì Trương Tử An sao? Chân Hữu Tài ngạc nhiên, hỏi ngược lại.- Chẳng lẽ không đúng sao?

- Đương nhiên không phải.

Vương Phác lắc lắc đầu, ngữ khí trầm trọng nói: – Ta làm như vậy bề ngoài là vì Trương Tử An, nhưng thật ra là vì hơn một vạn biên quân Đại Đồng, là mấy chục vạn dân chúng Đại Đồng phu, cũng là Vì bản thân chúng ta nhóm gia súc này thật sự rất quan trọng với chúng ta nhất định phải đưa chúng về Đại Đồng,

- Việc này.

Chân Hữu Tài bối rối nói: - Ty chức không hiểu.

Muốn đùa bỡn âm mưu quỷ kế, Chân hữu Tài đích xác cũng coi là tài giỏi, nhưng nói đến đại kế vương đạo thì y tất nhiên không thể rồi, nói cách khác Chân Hữu Tài chỉ có thể làm quân sư quạt mo để tránh cái chết, y vĩnh viễn không thể trở thành nhân vật như Vương Tả Trần Bình được, bởi vì y không có ánh mắt chiến lược.

Về phần Vương Phác, nhìn bề ngoài thì là người rất có tâm huyết rất có nghĩa khí lại không có đầu óc gì, nhưng thật ra không phải vậy, Vương Phác là một người nhìn bề ngoài đơn giản nhưng bên trong lại không hề đơn giản chút nàÔ

Nghĩa khí và tâm huyết của Vương Phác chỉ biểu hiện đối với những huynh đệ và người yêu từng sinh tử với hắn, vì bảo vệ người yêu và huynh đệ sinh tử của mình.lúc cần thiết Vương Phác thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng, cách làm như vậy trong mắt nhiều người cho là ngu xuẩn, là kích động, nhưng Vương Phác không nghĩ như vậy, hắn có nguyên tắc của mình.

Cho nên có đôi khi Vương Phác giống như một tay hành động lỗ mãng không có đầu óc!

Nhưng lúc Vương Phác đối mặt với kẻ địch, trong nháy mắt hắn sẽ biến đối thành một người khác, một gương mặt hoàn toàn khác biệt, hắn sẽ phát huy mặt ác nghiệt và tàn nhẫn của mình đến tận cùng, hắn trở nên hung tàn hơn sói hoang, giảo hoạt hơn hồ ly, đây cũng không phải là nói chơi.

Trận chiến ở Tùng Sơn. Vương Phác nhạy bén tìm ra sơ hở trí mạng của Kiến Nô. xuất kỳ binh thắng tiến vào Thịnh Kinh trái tim của Kiến Nô, đến nỗi Kiến Nô bị vây khốn ở Tùng Sơn, Cẩm Chân, thất bại trong gang tấc, lần tập kích bất ngờ Quy Hóa, Vương Phác chẳng những hạ lệnh chém tận giết tuyệt tất cả người Mông Cổ trên đường hành quân gặp phải còn tàn sát tất cả mọi người bên trong thành Quy Hóa hầu như không còn! Trong mắt Kiên Nô. Và người Mông Cổ. Vương Phác tuyệt đối là ma quỷ hung tàn và giảo hoạt.

Bởi vậy, rất khó nói rõ ràng Vương Phác đến tột cùng là cái người như thế nào, tóm lại Vương Phác chính là Vương Phác. Có đôi khi nhìn rất đơn giản, nhưng có đôi khi lại hoàn toàn thay đổi, thí dụ như hiện tại Chân Hữu Tài Vôn không nghĩ xa như Vương Phác, y hoàn toàn không biết trong lòng Vương Phác nghĩ gì?

Nhìn vẻ mặt hoang mang Chân Hữu Tài. Vương Phác hỏi: - Hữu Tài, ngươi thật sự nghĩ mãi mà không rõ đúng không? Chân Hữu Tài thành thật lắc đầu, đáp: - Ty chức thật sự nghĩ mãi không ra.

- Được rồi.

Vương Phác gật gật đầu, nói: – Ta đây hỏi ngươi bắt đầu từ mùa đông năm ngoái đến hiện tại toàn bộ Đại Đông phủ thậm chí toàn bộ Sơn Tây có hạt mưa nào hay không?

Chân Hữu Tài gật đầu nói: - Đúng là cóchuyện này.

Vương Phác lại nói: - Vốn vào đông sẽ có trận tuyết lớn, như vậy tình hình hạn hán của Sơn Tây, Đại Đồng sẽ được giám bớt, nhưng hiện tại đã là mùng sáu tháng giêng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tuyết rơi, đúng không?

Chân hữu Tài lại gật đầu.

Vương Phác bắt đầu trở nên nghiểm trang, nói tiếp: - Hữu Tài ngươi có nghĩ tới nếu toàn bộ mùa đông và mùa xuân không có tuyết rơi thì sẽ có hậu quả gì?

Chân Hữu Tài ngẫm nghĩ một chút, hạ thấp giọng nói:

- Nếu đúng là như thế, toàn bộ mạ non mà dân chúng trồng sẽ bị chết héo, lúa mì mùa xuân sang năm sẽ không thể thu hoạch được, mà lúc này ngân khố quốc gia trống không, ngay cả quân lương các trấn chín vùng biên giới triều đình cũng không có, chắc chắn không xuất lương đến giúp nạn thiên tai, đến lúc đó không biết có bao nhiều người bị chết đói

- Người chết đói vẫn chưa phải bết bát nhất.

Vương Phác trịnh trọng nói: - Sợ là Sấm tặc Hà Nam sẽ phái người đến, khi đó dân đói Sơn Tây không có đường sống, sẽ khiến người khác có cơ hội kích động khởi nghĩa vũ trang, có câu nói rất hay là, tổ lật không có trứng lành, nếu ngay cả toàn bộ Sơn Tây đều rối loạn, chúng ta không chỉ muốn lo thân mình như vậy.

Chân Hữu Tài rốt cục đã hiểu dụng tâm lương khổ của Vương Phác, nhưng ngẫm nghĩ một chút y vẫn khó hiểu nói: - Nhưng Sơn Tây có Vài trăm Vạn dân chúng, chỉ trông chờ vào nhóm gia súc đề bò người Thổ Mặc Đặc này chỉ sợ là không đủ, hơn nữa nhóm gia súc này chẳng phải là dùng để phát cho tương sĩ biên quần đấy Sao?

Vương Phác nói: - Tướng sĩ biên quân muốn là quân lương, không phải dê bò, đến lúc đó Vương gia chúng ta sẽ mua số dê bò này từ trong tay tướng Sĩ biên quân, về phần nói nhóm gia Súc này có đủ hay không, cũng chỉ tận hết sức mình nghe theo mệnh trời.không thể không quan tâm huyện chúng ta, càng không thể để Đại Đồng phủ bị loạn.

- Đã hiểu rồi – Chân Hữu Tài gật gật đầu, nghiểm nghị nói: - Ty chức đã hiểu ý tứ của tướng quân, Đại Đồng phủ chính là căn cơ của tướng quân, mà dân chúng Đại Đồng phủ lại là căn cơ của Đại Đồng phủ, mà dê bò gia súc này lại là đường sống của dân chúng Đại Đồng qua một năm mất mùa này, cho dù phải trả cái giá đắt thế nào cũng phải đưa chúng về.

– Đúng.- Vương Phác gật mạnh đầu, nói: - Đại Đông là căn cơ của chúng ta. Ít nhất trước mắt là như vậy.

Sau khi quay về Đại Đồng nhóm lão binh du côn và nhóm hưởng mã đạo này sẽ hoàn toàn nguyện trung thành với Vương Phác hắn hay không hắn cũng không thèm nghĩ đến, khiến cho hắn lo lắng chính là họ có thể kiên trì ở trong nghịch cảnh được bao lâu? Tuy rằng đám lão binh du côn và nhóm cướp đường này từng người đều có năng lực chiến đấu rất mạnh, nhưng trên người họ vẫn còn khuyết thiếu một thứ, đó chính là lòng tin!

Nhóm lão binh du côn đã quen đánh bại, một khi thấy tình hình không ổn sẽ theo bản năng quay người bỏ chạy.

Nhóm hưởng mã đạo này hoạt động bình thường chính là Vào nhà cướp của, cuộc đời của họ sinh tồn là đứng thứ nhất, khi vừa thấy nguy hiểm sẽ lập tức bỏ chạy

ngay.

Nếu muốn những “tạp binh” này trở nên có lòng tin gấp trăm lần, đối mặt với kẻ địch lớn mạnh tâm lý cũng không rơi xuống thế hạ phong, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Biện pháp bồi dưỡng lòng tin chính là đánh giặc thật nhiều, thắng trận thật nhiều!

Nếunhư có thể liên tục đánh trăm trận trăm thắng, cho dù là một đám ô hợp cũng sẽ trở nên có lòng tin gấp trăm lần, ngược lại, nếu đánh liên tục trăm trận trăm thua, dù là quân đội tinh nhuệ cũng nhất định sẽ biến thành một đám ô hợp.

Nếu thời gian cho phép, Vương Phác đương nhiên có thể chậm rãi bồi dưỡng lòng tin cho thủ hạ, nhưng tiếc nuôi là Vương Phác hắn không có quá nhiều thời gian. Sùng Trịnh Đế sẽ không cho hắn đầy đủ thời gian, Kiến Nô cũng không sẽ cho hắn quá nhiều thời gian, chậm nhất mùa xuân Sang năm. Bát kỳ thiết kỵ Kiền Nô nhất định sẽ từ Đại Đồng phải quan mà xâm nhập vàÔ

Một sự thật không thể tranh luận chính là Bát Kỳ binh của Kiến Nô vào thời kỳ này là một quân đội hùng mạnh nhất toàn thế giới, về điểm này, Vương Phác biết rõ lịch sử rất tỉnh táo nhận thức, hắn tuyệt đối sẽ không lừa mình dối người nói cách khác.nếu không thể vào mùa xuân sang năm trước khi Kiến Nô giết vào huấn luyện tốt đội quân này, hết thảy đều xong rồi

Một khi quân đội thiếu lòng tin, bất kể thế nào cũng không thể ngăn cản được sự tiến công của Bát Kỳ binh.

Nói ngắn gọn, thời gian dành cho Vương Phác luyện binh đã không còn nhiều, đối tượng để cho Vương Phác luyện binh cũng không nhiều. Lưu tặc cách Trung Nguyên quá xa, người Thổ Mặc Đặc đã sụp đổ, Kiến Nô là đối thủ mà hiện tại Vương Phác không muốn va chạm nhất. Xem ra Vương Phác đã không có lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể lấy người Kiên Nô để luyện binh.

Trên đầu người Kiến Nô tuy rằng mang danh hiệu gia tộc Hoàng Kim, nhưng So với tổ tiên từng quét ngang với thế giới thì bọn họ không kém một thì cũng chỉ hai điểm. Thậm chí ngay cả người Mông Cổ vẫn lấy ưu thế cưỡi ngựa bắn cung để kiêu ngạo cũng đã không còn sót lại chút gì, thậm chí nực cười chín là, bốn ngàn kỵ binh dưới tay Vương Phác công phu kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung không ngờ còn tinh vi hơn cả người Kiến Nôt.

Hành trướng của Trương Tử An.

Vài vị phó tướng, tham tướng, du kích tướng quân trấn Đại Đồng bị gọi vào hành trướng, những vị tướng lĩnh cấp cao này ở trong trận hỗn chiến không lâu đều chạy trối chết, phần lớn đều đổi lấy chiến bào của binh lính bình thường, có mấy người thậm chí còn bôi máu lên mặt mình, ý đồ nằm trên đống người chết để giả

chết.

Trương Tử An chỉ Vào mũi từng người chửi ầm lên: - Nhìn các ngươi kìa, một đám người không giống người, quỷ không giống quỷ, Mới có hơn hai ngàn quân Mông Cổ đuổi theo các ngươi thì hơn một vạn đã bị giết.nhìn binh lính của Phò mã gia xem, không đến bốn trăm ngàn kỵ binh mà lại dám đuổi giết hai ngàn quân Mông Cổ, ta thật sự cảm thấy hổ thẹn thay các ngươi!

- Công công à. Việc này không thể So sánh đây. – Có một du kích tướng quân kêu

- Binh lính của Phò Mã gia một trận chiến có thể lĩnh năm trăm lượng quân tiền.nhiều bạc như vậy, đương nhiên họ liều mạng rồi. Nhưng ngài nhìn từng tướng sĩ biên quân trấn Đại Đồng chúng ta đi, quay năm suốt tháng không được lĩnh mấy lượng bạc quân lương, còn kéo dài không phát, ai chịu liều mạng chứ?

- Còn dám mạnh miệng! - Trương Tử An cả giận nói: - Các ngươi nghe cho kỹ đây, hạn các ngươi trong vòng nửa ngày thu nạp bại binh.sau đó trong vòng hai ngày gom tất cả dê bò gia súc, trong vòng năm ngày, nhất định phải đem nhóm dê bò gia súc này đuổi qua Trường Thành! Nếu ai không có thể hoàn thành nhiệm vụ, dề dà. Vậy đừng trách ta đầy trỞ mặt Vô tình, hừ hừ!

Rất hiển nhiên. Trương Tử An thật sự là người độc ác, người nào tiếp tục tranh luận Với y chính là tự mình đi chết lão hoạn này dù chỉ là thám giám Giám quân. Nhưng trong tay y lại nằm quyền sinh sát rất lớn, nếu ai đắc tội y, lão hoạn này sẽ tìm đủ lý do để điều Cầm Y Vệ tới giết người đó ngay!

Vài tướng lĩnh ầm ầm đáp, không ai dám kiếm cớ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

Khoảng cách đại doanh biên quân cách mép hồ không xa, ba nghìn kỵ binh của Vương Phác đang cho ngựa uống nước, nghỉ tạm. Đám lính đang túm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ thảo luận cuộc chiến với người Mông Cổ vừa rồi. Thành Toàn từ một thủ lĩnh đám cướp đường nhanh chóng trở thành Bả tổng quân Minh nói đến nước miếng bay tứ tung.

- Các ngươi về muộn nên không được đánh, tình hình lúc đó thật sự là vô cùng nguy hiểm, đối diện với hai ngàn kỵ Mông Cổ, mà chúng ta chỉ có không tới bốn trăm kỵ!

- Ông trời ơi, bốn trăm kỵ đấu với hai ngàn kỵ, cuộc chiến này đánh như thế nào?

- Đúng vậy, cuộc chiến này căn bản không cách nào đánh được nha!

Binh lính Vây chung quanh Thành Toàn đều đặt túi da dê Xuồng. Vẻ mặt chăm chú nhìn Thành Toàn:

- Hử, không có cách nào đánh Sao? Đó là cách nghĩ của những kẻ nhất gan như ngươi.

Thành Toàn Khinh thường nói tiếp:

- Tướng quân của chúng ta cũng không nghĩ như vậy, các ngươi đoán lúc ấy tướng quần mới một câu gì không?

- Tướng quân nói cái gì?

- Lão Thành à ngươi mau nói đi.

- Thật sốt ruột quá.

Mấy chục binh lính thúc giục.

Thành Toàn úp mở đủ rồi, học theo ngữ khí của Vương Phác, hét lớn.

– Đàn ông Đại Minh chúng ta không một ai ẻo lả, cho dù chết dương Vật cũng phải hướng lên trời, cho dù chết cũng phải chết trên đường xung phong!

- Hay, nói rất hay!

- Thật là khí Phách!

Đám lính đều trầm trổ khen ngợi, tán thành.

Thành Toàn cũng cảm khái nói: - Không đối gạt chư vị huynh đệ, lúc ấy binh lực kém thật sự là rất xa đấy, lão Thành ta cũng chột dạ hai chân mềm nhũn, nhưng nghe tướng quân nói những lời đó, trong lòng lão tử liền trào dâng lửa nóng, lúc ấy chỉ muốn theo tướng quân xông lên, hắc, thật sự là tà môn nha, hai ngàn kỵ binh Mông Cổ kia không ngờ bị chúng ta dọa cho hoảng sợ bỏ chạy!

- Bà nó chứ, ngươi có nói thật k đây?

Một âm thanh khinh thường bỗng Vang lên từ sau lưng Thành Toàn. Mạo hiểm hơn ngay cả ngươi cũng chưa được Vượt qua đâu.

- Ai con mẹ nó nói sau lưng bố đấy?

Thành Toàn mất hứng đứng phắt dậy quay lại, đợi khi thầy rõ mặt người đó thì Vẻ mặt lập tức thay đổi, cười làm lành nói:

- Ô, là Ba ca à! ~

Ba ca dĩ nhiên là Mặt Sẹo rồi..

Mặt Sẹo hừ một tiếng nói:

- Ngay lúc ngươi và Hắc Lô mang theo hai trăm người đuổi tới phía trước, tướng quân đã dẫn theo chúng tạ làm hai hiệp với kỵ binh Mông Cổ rồi. Kỵ binh Mông Cổ có hai ngàn kỵ, mà chúng ta tổng cộng chỉ có 150 kỵ, chiếu theo thái độ vừa rồi của các ngươi, lão tử chẳng phải nên sợ tới mức tè ra quần đúng không?

- Sao có thể chứ.

Thành Toàn cười nói:

– Ba ca Có thể được theo tướng quân từ trong nước lửa chiến một trận, có tình cảnh nào mà chưa từng thấy, sao có thể bị mấy ngàn kỵ binh Mông Cổ dọa tè ra quân.

- Mặt SẹÔ Thành Toàn, Tướng quân tìm các ngươi.

Mặt Sẹo còn đang muốn nói tiếp, Tiểu Thất bỗng từ đằng xa thúc ngựa phi nhanh đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện