Thành đông Thịnh Kinh hai mươi dặm.
Phía chính diện và hai cánh quân hai bên của kỵ binh Kiến Nô lần lượt bị quân Minh đập tan, không cam lòng chịu thất bại, tiếp tục phát động một lần tấn công lớn, những cuối cùng vẫn nhận lấy thất bại. Chiến dịch này, hai ngàn kỵ binh Kiến Nô lần lượt phát động tấn công, đã chết trận hơn bốn trăm người, hơn ngàn người bị trọng thương nằm trên chiến trường khó bề cử động, chỉ có chưa tới hai trăm kỵ binh chạy trối chết, mà quân Minh thì hơn trăm người bỏ mình, trọng thương hơn mười người.
- Tướng quân, thắng rồi, chúng ta thắng rồi!
Đao Ba Kiểm đến trước mặt Vương Phác, hưng phẩn nhảy lên nhảy xuống, hô to gọi nhỏ, người này trước kia làm thổ phỉ giờ lại làm gia tướng, hành quân đánh giặc cũng đã gần hai mươi năm rồi, vẫn chưa từng đánh trận thắng lớn nào nhẹ nhàng vui vẻ như hôm nay, vẫn nói kỵ binh Kiến Nô dã chiến vô địch, nhưng lần này lại bị quan quân Đại Minh giết không còn mảnh giáp.
Chân Hữu Tài cưỡi trên lưng ngựa chạy tới, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi, tới khi y nhìn những thương binh Kiến Nô nằm trên khắp chiến trường kêu rên, tròng mắt cũng sắp lồi ra, không thể tin nôi, đây thật sự là không thê tin nôi, không ngờ dựa vào sáu trăm bộ binh lại đánh bại ba nghìn kỵ binh Kiến Nô, hơn nữa còn là dã chiến, đây quả thực làm cho người ta không thể tin nổi mà!
- Trận thắng lớn như vậy, đừng nói là kinh nghiệm bản thân, trước kia ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói.
Nhưng Vương Phác không có tâm tình cũng không có thời gian đắc ý, hắn đang tự hỏi một vẩn đê rât nghiêm túc.
Trận đánh phá vòng vây lần này, kế dương đông kích tây Chân Hữu Tài bố trí không thể nói là không cao minh, nhưng làm sao Kiến Nô lại khám phá ra đây? Chẳng những khám phá ra, còn tương kể tựu kế bố trí mai phục ngoài cửa đông, nếu không phải vì Vương Phác có khứu giác vô cùng nhạy bén với nguy hiểm, lúc này kẻ nằm trên chiến trường kêu rên cũng không phải Kiến Nô, mà là Vương Phác và hơn chín trăm gia đình của hắn
Là ai đã khám phá ra quỷ kế của Chân Hữu Tài? Người này rốt cuộc là ai? Người Nữ Chân đúng là được xưng tụng dũng mãnh thiện chiến, nhưng bọn họ là người ít chữ, chỉ có số rất ít là người giỏi mưu lược, ngoại trừ Nỗ Nhĩ Cáp Xích thời kì đầu, phụ từ Hoàng Thái Cực ra, về sau cũng chỉ có huynh đệ Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc và hoàng đế Khang Hi thôi, trong số Hán gian nhận giặc làm cha có không ít người tài, như Phạm Văn Trình chính là cao thủ dụng kế, nhưng bây giờ gã vốn không được Kiến Nô trọng dụng.
Vương Phác vẫy vẫy tay với Chân Hữu Tài, hô. - Chân Hữu Tài, ngươi lại đây. ി
Chân Hữu Tài nhanh chóng chạy theo đường nhỏ tới trước mặt Vương Phác, cúi đầu khom lưng nói: - Tướng quân, ngài tìm tiểu nhân?
Vương Phác trẫm giọng nói: - Chân Hữu Tài ta hỏi ngươi, trong Kiến Nô có bao nhiêu người giỏi mưu lược?
- Việc này... Chân Hữu Tài vò đầu nói: - Có lẽ không nhiêu lăm đầu, Nô tù Hoàng Thái Cực được coi là người lợi hại nhât.
- Hoàng Thái Cực? Vương Phác trẫm ngâm một lát, đột nhiên kêu to: - - - Hoàng Thái Cực! Chính là Hoàng Thái Cực! Sao ta lại quên mât điêm này chứ.
Chân Hữu Tài hoảng sợ, thật cần thận hỏi: - Tướng quân, Hoàng Thái Cực làm sao ạ?
Vương Phác mau chóng thu lại vẻ tươi cười, nói: - Nô tù Hoàng Thái Cực đang ở phía ngoài Thịnh Kinh, hơn nữa hiện giờ bên cạnh ông ta còn lại nhiêu nhât chưa tới hai trăm hộ vệ!
- Vậy... Chân Hữu Tài khó tin nói: - Tướng quân, sao người biêt?
- Thiên cơ bất khả lộ!
Vương Phác bông nhiên quay đâu lại, quát lên:
- Đao Ba Kiểm!
Đao Ba Kiểm dẫn theo gia đình tìm kiếm trên chiến trường, phát hiện thêm hai tên Kiến Nô vẫn còn thở, nghe thấy Vương Phác lớn tiếng gọi, Đao Ba Kiểm vội vàng chạy tới trước mặt Vương Phác hỏi:
- Tướng quân, ngài tìm tiểu nhân?
- Ngươi không cần quan tâm đến mấy tên Kiến Nô bị thương này nữa.
Vương Phác đăng đăng sát khí nói: - Lập tức triệu tập tât cả huynh đệ, theo ta đánh vê Thịnh Kinh mau!
- Hả? Đao Ba Kiêm ngạc nhiên nói: - Đánh Vê Thịnh Kinh?
- Đúng, đánh về Thịnh Kinh.
Vương Phác hung tợn nói:, - Lần này chúng ta phải bắt sống Nô tù Hoàng Thái Cực. - Bắt sống Nô tù Hoàng Thái Cực?
Đaọ Ba Kiêm thét lớn: - Tốt, thật quá tốt, vậy tiểu nhân lập tức đi triệu tập huynh đệ.
Ngoài thành Thịnh Kinh, doanh trại Kiến Nô..
Hoàng cung đã trở thành biển lửa, toàn bộ thành Thịnh Kinh cũng biến thành một đống hoang tàn, tám công thành cũng đã sập mât sáu, cho nên Hoàng Thái Cực chỉ ở lại trong thành nửa canh giờ đã lại ra khỏi thành trở về đại doanh. Khi trời sắp sáng, rốt cuộc cũng có tin tức truyền về đại nhiên cũng không phải tin thăng trận mà là tin dữ.
Hoàng Thái Cực vừa mới ngả lưng chưa được bao Jáu, da bị tiéng bước chân dồn dập làm cho bừng tỉnh, mới vừa được thị vệ đỡ ngồi dậy, đã thấy Tháp Chiêm toàn thân đẫm máu lảo đảo vọt vào trướng, ngã nhào quỳ rạp xuống đất gào khóc: ം - Hoàng thượng, nô tài vô dụng, nô tài vô dụng...
- Xảy ra chuyện gì? Hoàng Thái Cực cố trấn định lại, quát:
- Đứng lên rồi nói. Tháp Chiêm không dám đứng lên, dập đầu xuống đất khóc ròng.
- Hoàng thượng, hỏng rồi, toàn bộ hai ngàn kỵ binh Mãng Cô Tư của nô tài và At Tât Long dân đi phục kích quân Minh toàn bộ đêu tiêu rồi, At Tât Long cũng đã tử trận rổi, a a a...”
- Cái gì? Hoàng Thái Cực quả thực không thể tin vào tai mình, găn giọng hỏi: - Toàn bộ, toàn bộ tiêu rồi?
- Toàn bộ tiêu rồi.
- Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào! Hoàng Thái Cực đột nhiên gầm lên, ngay cả Mãn Chu Tập Lễ vừa vào cũng giật mình.
Tháp Chiêm nức nở ngước lên.
- Hoàng thượng, đây đều là sự thật ạ, hỏa khí quân Minh rât lợi hại, chúng ta, chúng ta còn chưa kịp tới trước trận quân Minh thì đã bị thương vong thảm trọng rồi.
- Hỏa khí quân Minh lợi hại? Có thể lợi hại đến đâu, rất lợi hại ư? A! Hoàng Thái Cực thở dốc cố sức đứng lên, vừa thở dốc vừa mắng to: - Trước kia lúc đánh với quân Minh còn chưa từng lĩnh giáo ư? Ngay cả Hồng Di đại pháo trên thành Ninh Viễn còn chưa thể làm gì được chúng ta, hỏa khí của chưa đến một ngàn quân Minh này có thể có chỗ nào lợi hại?
- Hoàng thượng. Hoàng Thái Cực đang môi trận lôi đình, chợt có thị vệ vội vàng đi vào trướng, lo sợ không yên bẩm báo:
- Hoàng thượng không hay rồi
- Vội cái gì? Hoàng Thái Cực ngay cả tâm giêt người cũng đều đã có, lớn tiếng quát: - Xảy ra chuyện gì rồi?
- Minh, quân Minh... Ngón tay thị vệ chỉ ra ngoài trướng vải, run giọng nói: - Đại đội quân Minh đánh tới rồi.
- Ngươi nói cái gì? Quân Minh!?
Sắc mặt Hoàng Thái Cực đại biến, nghiêng tai quả nhiên nghe được tiếng vó ngựa như thủy triêu.
- Mau! Tháp Chiêm toàn thân đẫm máu nhảy dựng lên khỏi mặt đất, lớn tiếng hô. - Mau hộ giá Hoàng thượng phá vòng vây!
Nhanh chóng có hai tên thị vệ vọt vào trong trướng nhấc Hoàng Thái Cực lên đi ra, thân hình Hoàng Thái Cực to béo, hai tên thị vệ Kiến Nô kia tuy rằng thân cao thể tráng, nhưng khiêng Hoàng Thái Cực hơn ba trăm cân chạy mở đường cũng phải cô gắng hết sức lực, bọn thị vệ che chắn cho ngự liễn của Hoàng Thái Cực vừa ra khỏi đại doanh, Vương Phác suất lĩnh hơn chín trăm gia đình đã đánh tới rồi.
Nếu như không vướng bận Hoàng Thái Cực, hai trăm quân Kiến Nô này muốn thoát khỏi giằng co với quân Minh có thể nói là rất dễ dàng, nếu quân Minh dám truy kích, bọn họ thậm chí có thể truy đuổi những quân Minh bị thương nặng trong chiến trận trước, sau đó phản công lại, đánh tan quân Minh.
Nhưng tiếc thay chính vì Hoàng Thái Cực là Nô tù của Kiến Nô, Kiến Nô dù có liều mạng cũng phải bảo vệ ông ta! Sự hiện hữu của Hoàng Thái Cực không chỉ làm tốc độ hành động của Kiến Nô vô cùng trì trệ, còn khiến bọn họ lo lắng đề phòng không thể dốc toàn lực, bọn họ chỉ có thể tử thủ xung quanh ngự liễn của Hoàng Thái Cực, hỏa khí, cung tiễn của quân Minh bắn tới đây, phe Kiến Nô chăng những không thể né tránh, còn phải dùng thân thể để ngăn chặn!
Đây vốn phải là một cuộc tao ngộ chiến vô cùng thảm liệt, nhưng cuối cùng lại biến thành giết hại nghiêng về một phía.
Quân Minh đang không hề kiêng nề công kích tới, hai trăm hộ vệ Kiển Nô rất nhanh đã tử thương hầu như không còn ai, tuy nhiên quân Minh cũng chịu thương vong thảm trọng, chí ít có hơn năm mươi gia đình chết dưới cung tiễn và mã đao của Kiến Nô, hơn nữa còn có hơn trăm gia đình vốn đã trọng thương, mất đi khả năng chiến đấu. Tuy nhiên thương vong của quân Minh hoàn toàn đáng giá đó chứ, bởi vì bọn họ thật sự đã bắt sống được Hoàng Thái Cực. Ngự liễn bị mở toang, khi ánh đao chói lọi kề sát bên cổ, Hoàng Thái Cực có vẻ điềm tĩnh như thường, ông ta vẫn gắng sức duy trì vẻ uy nghiêm của vua một nước.
Hoàng Thái Cực đưa mắt nhìn lại, bốn phía tất cả đều là tướng sĩ quân Minh đằng đằng sát khí, đây là một đội quân Minh khiến Hoàng Thái Cực cảm thấy xa lạ, hoàn toàn khác với tất cả quân Minh trước kia ông ta từng tiếp xúc! Đội quân Minh này trong mắt không có ngỡ ngàng, không có hoảng hốt, không có lùi bước, càng không có sợ hãi, trong mắt bọn họ chỉ có sát khí nóng rực, đây là một đám dã thú hiếu chiến!
Hoàng Thái Cực nhanh chóng nhìn thây Vương Phác, tướng lĩnh quân Minh mà ông ta năm mơ cũng muốn bắt sống bằng được kia, đáng tiếc ông ta không thể bắt sống đối phương, ngược lại còn bị đối phương bắt sống.
Hoàng Thái Cực ý thức được tướng lĩnh quân Minh đứng trước mặt ông ta này là ai, hơi thở bỗng nhiên trở nên dồn dập, hỏi: - Chính là ngươi?
Không giống với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Hoàng Thái Cực từ nhỏ đã được tiếp nhận nền giáo dục tốt, đọc thuộc lòng không ít điên tịch chữ Hán, còn có thể nói tiêng Hán lưu loát.
V
ương Phác thản nhiên cười, đáp lại: - Tông binh trần Đại Đông đê quôc Đại Minh, Vương Phác.
- Tổng binh Đại Đồng?
Hoàng Thái Cực nhíu chặt mày hỏi: - Vương Phác, Trẫm thật sự nghĩ mãi không ra, ngươi đã đi rồi sao còn muốn dẫn binh đánh trở llai? Chăng lẽ ngươi không sợ sẽ làm hỏng cơ hội rút lui, đê trầm triệu tập đại quân tiêu diệt ngươi ư?
- Sợ, đương nhiên ta sợ. Vương Phác lạnh nhạt tiếp lời: - Tuy nhiên để bắt sống được ngươi, phiêu lưu mạo hiểm hơn nữa cũng đáng.
Hoàng Thái Cực hỏi: - Làm sao ngươi biết trẫm ở Thịnh Kinh!
Vương Phác cười to hỏi lại: - Ngươi thật sự muốn biết?
Hoàng Thái Cực gật đầu.
- Rất đơn giản, bởi vì nữ nhân của ngươi, Hải Lan Châu!
Vương Phác nói: - Lúc ta ở Đại Đồng, thường nghe người ta nói Nô tù Hoàng Thái Cực có một sủng phi phong tình vạn chủng tên là Hải Lan Châu, hiện tại bệnh tình của Hải Lan Châu đang nguy kịch, nhất định ngươi sẽ vội vã trở về để nhìn mặt nàng lần cuối, còn nữa, lần này phá vòng vây, có thể nói quân ta đã tính toán cặn kẽ, nhưng cuối cùng lại suýt nữa trúng phải mai phục, trong người Nữ Chân ngoại trừ Hoàng Thái Cực ngươi ra còn ai có thể có mưu lược này?
- Thần phi? Trên mặt Hoàng Thái Cực lộ vẻ khân thiết, hỏi: - Nàng ở đâu? Nàng có khỏe không?
Vương Phác thở dài, nói: - Ta cũng không muốn giấu ngươi, tình hình của Hải Lan Châu rất không tốt, khi mới bắt giữ nàng ta đã chỉ còn lại chút hơi tàn rổi, lúc này lại ở trên lưng ngực xóc nảy đi cùng quân đội nửa đêm như vậy, bây giờ hơn phân nửa đã không còn thở nữa.
- Gọi là Thần phi, không cho phép ngươi gọi thẳng tên nàng!
Vương Phác gọi tên Hải Lan Châu hai lần, điều này khiến cho Hoàng Thái Cực vô cùng khó chịu, Hải Lan Châu chính là süng phi của Hoàng Thái Cực, Hoàng để nước Đại Thanh, sao lại cho một tên Tông binh Đại Đông nhỏ nhoi gọi thăng tên tục của nàng.
- Dựa vào cái gì?. Vương Phác cười lạnh nói:
- Hoàng Thái Cực ngươi nên hiểu rõ một điểm, bây giờ ngươi đã không còn là Nô tù Kiến Nô gì nữa rồi, hiện tại ngươi là tù binh trong tay bản tướng quân!
Sắc mặt Hoàng Thái Cực xanh mét, thở dốc nói: - Trẫm muôn gặp Thân phỉ.
- Không vội. Vương Phác lãnh đạm nói: - Từ nơi này về Quan Nội không còn bao xa, chỉ cần Hải Lan Châu không chết, sẽ có lúc phu thể các ngươi được gặp mặt.
- Về Quan Nội?
Hoàng Thái Cực cười lớn nói:
- Ngươi còn muốn về Quan Nội? Ha ha ha, tám ngàn thiết kỵ Tương Bạch Kỳ đã từ tiền tuyến Tùng Sơn suốt đêm đuổi heo đến Thịnh Kinh rồi, giờ cũng đã sớm qua Liêu Hà, cách Thịnh Kinh nhiều nhất cũng chỉ một, hai trăm dặm thôi. Vương Phác, hiện tại cho dù ngươi mọc cánh cũng không bay nổi về Quan Nội đầu.
- Tương Bạch Kỳ? Tám nghìn thiết kỵ? Nghe cũng rất dọa người đấy. Vương Phác mỉm cười nói: - Có điều ngay cả Hoàng Thái Cực ngươi cũng chưa thể giữ chân bản tướng quân, người khác thì càng không được, bản tướng quân chỉ cần dùng chút kê nhỏ là có thê điêu bọn họ ra ngoài ngàn dặm rồi.
– Thật sao?
Hoàng Thái Cực lãnh đạm nói: - Trẫm cũng săp mỏi măt trông chờ rồi.
- Đến tối nay ngươi sẽ biết thôi.
Vương Phác dứt lời, đột nhiên quát: - Toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ, sau nửa canh giờ xuất phát, Mặt Sẹo, ngươi dẫn người tiếp tục thu thập thi thể tướng sĩ bỏ mình, hỏa táng ngay tại chỗ, mang tro cốt đi, Tiểu Thất, ngươi đi tìm một con ngựa cao lớn, Hoàng Thái Cực giao cho ngươi, nhất định phải trông chừng cẩn thận.
Phía chính diện và hai cánh quân hai bên của kỵ binh Kiến Nô lần lượt bị quân Minh đập tan, không cam lòng chịu thất bại, tiếp tục phát động một lần tấn công lớn, những cuối cùng vẫn nhận lấy thất bại. Chiến dịch này, hai ngàn kỵ binh Kiến Nô lần lượt phát động tấn công, đã chết trận hơn bốn trăm người, hơn ngàn người bị trọng thương nằm trên chiến trường khó bề cử động, chỉ có chưa tới hai trăm kỵ binh chạy trối chết, mà quân Minh thì hơn trăm người bỏ mình, trọng thương hơn mười người.
- Tướng quân, thắng rồi, chúng ta thắng rồi!
Đao Ba Kiểm đến trước mặt Vương Phác, hưng phẩn nhảy lên nhảy xuống, hô to gọi nhỏ, người này trước kia làm thổ phỉ giờ lại làm gia tướng, hành quân đánh giặc cũng đã gần hai mươi năm rồi, vẫn chưa từng đánh trận thắng lớn nào nhẹ nhàng vui vẻ như hôm nay, vẫn nói kỵ binh Kiến Nô dã chiến vô địch, nhưng lần này lại bị quan quân Đại Minh giết không còn mảnh giáp.
Chân Hữu Tài cưỡi trên lưng ngựa chạy tới, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi, tới khi y nhìn những thương binh Kiến Nô nằm trên khắp chiến trường kêu rên, tròng mắt cũng sắp lồi ra, không thể tin nôi, đây thật sự là không thê tin nôi, không ngờ dựa vào sáu trăm bộ binh lại đánh bại ba nghìn kỵ binh Kiến Nô, hơn nữa còn là dã chiến, đây quả thực làm cho người ta không thể tin nổi mà!
- Trận thắng lớn như vậy, đừng nói là kinh nghiệm bản thân, trước kia ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói.
Nhưng Vương Phác không có tâm tình cũng không có thời gian đắc ý, hắn đang tự hỏi một vẩn đê rât nghiêm túc.
Trận đánh phá vòng vây lần này, kế dương đông kích tây Chân Hữu Tài bố trí không thể nói là không cao minh, nhưng làm sao Kiến Nô lại khám phá ra đây? Chẳng những khám phá ra, còn tương kể tựu kế bố trí mai phục ngoài cửa đông, nếu không phải vì Vương Phác có khứu giác vô cùng nhạy bén với nguy hiểm, lúc này kẻ nằm trên chiến trường kêu rên cũng không phải Kiến Nô, mà là Vương Phác và hơn chín trăm gia đình của hắn
Là ai đã khám phá ra quỷ kế của Chân Hữu Tài? Người này rốt cuộc là ai? Người Nữ Chân đúng là được xưng tụng dũng mãnh thiện chiến, nhưng bọn họ là người ít chữ, chỉ có số rất ít là người giỏi mưu lược, ngoại trừ Nỗ Nhĩ Cáp Xích thời kì đầu, phụ từ Hoàng Thái Cực ra, về sau cũng chỉ có huynh đệ Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc và hoàng đế Khang Hi thôi, trong số Hán gian nhận giặc làm cha có không ít người tài, như Phạm Văn Trình chính là cao thủ dụng kế, nhưng bây giờ gã vốn không được Kiến Nô trọng dụng.
Vương Phác vẫy vẫy tay với Chân Hữu Tài, hô. - Chân Hữu Tài, ngươi lại đây. ി
Chân Hữu Tài nhanh chóng chạy theo đường nhỏ tới trước mặt Vương Phác, cúi đầu khom lưng nói: - Tướng quân, ngài tìm tiểu nhân?
Vương Phác trẫm giọng nói: - Chân Hữu Tài ta hỏi ngươi, trong Kiến Nô có bao nhiêu người giỏi mưu lược?
- Việc này... Chân Hữu Tài vò đầu nói: - Có lẽ không nhiêu lăm đầu, Nô tù Hoàng Thái Cực được coi là người lợi hại nhât.
- Hoàng Thái Cực? Vương Phác trẫm ngâm một lát, đột nhiên kêu to: - - - Hoàng Thái Cực! Chính là Hoàng Thái Cực! Sao ta lại quên mât điêm này chứ.
Chân Hữu Tài hoảng sợ, thật cần thận hỏi: - Tướng quân, Hoàng Thái Cực làm sao ạ?
Vương Phác mau chóng thu lại vẻ tươi cười, nói: - Nô tù Hoàng Thái Cực đang ở phía ngoài Thịnh Kinh, hơn nữa hiện giờ bên cạnh ông ta còn lại nhiêu nhât chưa tới hai trăm hộ vệ!
- Vậy... Chân Hữu Tài khó tin nói: - Tướng quân, sao người biêt?
- Thiên cơ bất khả lộ!
Vương Phác bông nhiên quay đâu lại, quát lên:
- Đao Ba Kiểm!
Đao Ba Kiểm dẫn theo gia đình tìm kiếm trên chiến trường, phát hiện thêm hai tên Kiến Nô vẫn còn thở, nghe thấy Vương Phác lớn tiếng gọi, Đao Ba Kiểm vội vàng chạy tới trước mặt Vương Phác hỏi:
- Tướng quân, ngài tìm tiểu nhân?
- Ngươi không cần quan tâm đến mấy tên Kiến Nô bị thương này nữa.
Vương Phác đăng đăng sát khí nói: - Lập tức triệu tập tât cả huynh đệ, theo ta đánh vê Thịnh Kinh mau!
- Hả? Đao Ba Kiêm ngạc nhiên nói: - Đánh Vê Thịnh Kinh?
- Đúng, đánh về Thịnh Kinh.
Vương Phác hung tợn nói:, - Lần này chúng ta phải bắt sống Nô tù Hoàng Thái Cực. - Bắt sống Nô tù Hoàng Thái Cực?
Đaọ Ba Kiêm thét lớn: - Tốt, thật quá tốt, vậy tiểu nhân lập tức đi triệu tập huynh đệ.
Ngoài thành Thịnh Kinh, doanh trại Kiến Nô..
Hoàng cung đã trở thành biển lửa, toàn bộ thành Thịnh Kinh cũng biến thành một đống hoang tàn, tám công thành cũng đã sập mât sáu, cho nên Hoàng Thái Cực chỉ ở lại trong thành nửa canh giờ đã lại ra khỏi thành trở về đại doanh. Khi trời sắp sáng, rốt cuộc cũng có tin tức truyền về đại nhiên cũng không phải tin thăng trận mà là tin dữ.
Hoàng Thái Cực vừa mới ngả lưng chưa được bao Jáu, da bị tiéng bước chân dồn dập làm cho bừng tỉnh, mới vừa được thị vệ đỡ ngồi dậy, đã thấy Tháp Chiêm toàn thân đẫm máu lảo đảo vọt vào trướng, ngã nhào quỳ rạp xuống đất gào khóc: ം - Hoàng thượng, nô tài vô dụng, nô tài vô dụng...
- Xảy ra chuyện gì? Hoàng Thái Cực cố trấn định lại, quát:
- Đứng lên rồi nói. Tháp Chiêm không dám đứng lên, dập đầu xuống đất khóc ròng.
- Hoàng thượng, hỏng rồi, toàn bộ hai ngàn kỵ binh Mãng Cô Tư của nô tài và At Tât Long dân đi phục kích quân Minh toàn bộ đêu tiêu rồi, At Tât Long cũng đã tử trận rổi, a a a...”
- Cái gì? Hoàng Thái Cực quả thực không thể tin vào tai mình, găn giọng hỏi: - Toàn bộ, toàn bộ tiêu rồi?
- Toàn bộ tiêu rồi.
- Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào! Hoàng Thái Cực đột nhiên gầm lên, ngay cả Mãn Chu Tập Lễ vừa vào cũng giật mình.
Tháp Chiêm nức nở ngước lên.
- Hoàng thượng, đây đều là sự thật ạ, hỏa khí quân Minh rât lợi hại, chúng ta, chúng ta còn chưa kịp tới trước trận quân Minh thì đã bị thương vong thảm trọng rồi.
- Hỏa khí quân Minh lợi hại? Có thể lợi hại đến đâu, rất lợi hại ư? A! Hoàng Thái Cực thở dốc cố sức đứng lên, vừa thở dốc vừa mắng to: - Trước kia lúc đánh với quân Minh còn chưa từng lĩnh giáo ư? Ngay cả Hồng Di đại pháo trên thành Ninh Viễn còn chưa thể làm gì được chúng ta, hỏa khí của chưa đến một ngàn quân Minh này có thể có chỗ nào lợi hại?
- Hoàng thượng. Hoàng Thái Cực đang môi trận lôi đình, chợt có thị vệ vội vàng đi vào trướng, lo sợ không yên bẩm báo:
- Hoàng thượng không hay rồi
- Vội cái gì? Hoàng Thái Cực ngay cả tâm giêt người cũng đều đã có, lớn tiếng quát: - Xảy ra chuyện gì rồi?
- Minh, quân Minh... Ngón tay thị vệ chỉ ra ngoài trướng vải, run giọng nói: - Đại đội quân Minh đánh tới rồi.
- Ngươi nói cái gì? Quân Minh!?
Sắc mặt Hoàng Thái Cực đại biến, nghiêng tai quả nhiên nghe được tiếng vó ngựa như thủy triêu.
- Mau! Tháp Chiêm toàn thân đẫm máu nhảy dựng lên khỏi mặt đất, lớn tiếng hô. - Mau hộ giá Hoàng thượng phá vòng vây!
Nhanh chóng có hai tên thị vệ vọt vào trong trướng nhấc Hoàng Thái Cực lên đi ra, thân hình Hoàng Thái Cực to béo, hai tên thị vệ Kiến Nô kia tuy rằng thân cao thể tráng, nhưng khiêng Hoàng Thái Cực hơn ba trăm cân chạy mở đường cũng phải cô gắng hết sức lực, bọn thị vệ che chắn cho ngự liễn của Hoàng Thái Cực vừa ra khỏi đại doanh, Vương Phác suất lĩnh hơn chín trăm gia đình đã đánh tới rồi.
Nếu như không vướng bận Hoàng Thái Cực, hai trăm quân Kiến Nô này muốn thoát khỏi giằng co với quân Minh có thể nói là rất dễ dàng, nếu quân Minh dám truy kích, bọn họ thậm chí có thể truy đuổi những quân Minh bị thương nặng trong chiến trận trước, sau đó phản công lại, đánh tan quân Minh.
Nhưng tiếc thay chính vì Hoàng Thái Cực là Nô tù của Kiến Nô, Kiến Nô dù có liều mạng cũng phải bảo vệ ông ta! Sự hiện hữu của Hoàng Thái Cực không chỉ làm tốc độ hành động của Kiến Nô vô cùng trì trệ, còn khiến bọn họ lo lắng đề phòng không thể dốc toàn lực, bọn họ chỉ có thể tử thủ xung quanh ngự liễn của Hoàng Thái Cực, hỏa khí, cung tiễn của quân Minh bắn tới đây, phe Kiến Nô chăng những không thể né tránh, còn phải dùng thân thể để ngăn chặn!
Đây vốn phải là một cuộc tao ngộ chiến vô cùng thảm liệt, nhưng cuối cùng lại biến thành giết hại nghiêng về một phía.
Quân Minh đang không hề kiêng nề công kích tới, hai trăm hộ vệ Kiển Nô rất nhanh đã tử thương hầu như không còn ai, tuy nhiên quân Minh cũng chịu thương vong thảm trọng, chí ít có hơn năm mươi gia đình chết dưới cung tiễn và mã đao của Kiến Nô, hơn nữa còn có hơn trăm gia đình vốn đã trọng thương, mất đi khả năng chiến đấu. Tuy nhiên thương vong của quân Minh hoàn toàn đáng giá đó chứ, bởi vì bọn họ thật sự đã bắt sống được Hoàng Thái Cực. Ngự liễn bị mở toang, khi ánh đao chói lọi kề sát bên cổ, Hoàng Thái Cực có vẻ điềm tĩnh như thường, ông ta vẫn gắng sức duy trì vẻ uy nghiêm của vua một nước.
Hoàng Thái Cực đưa mắt nhìn lại, bốn phía tất cả đều là tướng sĩ quân Minh đằng đằng sát khí, đây là một đội quân Minh khiến Hoàng Thái Cực cảm thấy xa lạ, hoàn toàn khác với tất cả quân Minh trước kia ông ta từng tiếp xúc! Đội quân Minh này trong mắt không có ngỡ ngàng, không có hoảng hốt, không có lùi bước, càng không có sợ hãi, trong mắt bọn họ chỉ có sát khí nóng rực, đây là một đám dã thú hiếu chiến!
Hoàng Thái Cực nhanh chóng nhìn thây Vương Phác, tướng lĩnh quân Minh mà ông ta năm mơ cũng muốn bắt sống bằng được kia, đáng tiếc ông ta không thể bắt sống đối phương, ngược lại còn bị đối phương bắt sống.
Hoàng Thái Cực ý thức được tướng lĩnh quân Minh đứng trước mặt ông ta này là ai, hơi thở bỗng nhiên trở nên dồn dập, hỏi: - Chính là ngươi?
Không giống với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Hoàng Thái Cực từ nhỏ đã được tiếp nhận nền giáo dục tốt, đọc thuộc lòng không ít điên tịch chữ Hán, còn có thể nói tiêng Hán lưu loát.
V
ương Phác thản nhiên cười, đáp lại: - Tông binh trần Đại Đông đê quôc Đại Minh, Vương Phác.
- Tổng binh Đại Đồng?
Hoàng Thái Cực nhíu chặt mày hỏi: - Vương Phác, Trẫm thật sự nghĩ mãi không ra, ngươi đã đi rồi sao còn muốn dẫn binh đánh trở llai? Chăng lẽ ngươi không sợ sẽ làm hỏng cơ hội rút lui, đê trầm triệu tập đại quân tiêu diệt ngươi ư?
- Sợ, đương nhiên ta sợ. Vương Phác lạnh nhạt tiếp lời: - Tuy nhiên để bắt sống được ngươi, phiêu lưu mạo hiểm hơn nữa cũng đáng.
Hoàng Thái Cực hỏi: - Làm sao ngươi biết trẫm ở Thịnh Kinh!
Vương Phác cười to hỏi lại: - Ngươi thật sự muốn biết?
Hoàng Thái Cực gật đầu.
- Rất đơn giản, bởi vì nữ nhân của ngươi, Hải Lan Châu!
Vương Phác nói: - Lúc ta ở Đại Đồng, thường nghe người ta nói Nô tù Hoàng Thái Cực có một sủng phi phong tình vạn chủng tên là Hải Lan Châu, hiện tại bệnh tình của Hải Lan Châu đang nguy kịch, nhất định ngươi sẽ vội vã trở về để nhìn mặt nàng lần cuối, còn nữa, lần này phá vòng vây, có thể nói quân ta đã tính toán cặn kẽ, nhưng cuối cùng lại suýt nữa trúng phải mai phục, trong người Nữ Chân ngoại trừ Hoàng Thái Cực ngươi ra còn ai có thể có mưu lược này?
- Thần phi? Trên mặt Hoàng Thái Cực lộ vẻ khân thiết, hỏi: - Nàng ở đâu? Nàng có khỏe không?
Vương Phác thở dài, nói: - Ta cũng không muốn giấu ngươi, tình hình của Hải Lan Châu rất không tốt, khi mới bắt giữ nàng ta đã chỉ còn lại chút hơi tàn rổi, lúc này lại ở trên lưng ngực xóc nảy đi cùng quân đội nửa đêm như vậy, bây giờ hơn phân nửa đã không còn thở nữa.
- Gọi là Thần phi, không cho phép ngươi gọi thẳng tên nàng!
Vương Phác gọi tên Hải Lan Châu hai lần, điều này khiến cho Hoàng Thái Cực vô cùng khó chịu, Hải Lan Châu chính là süng phi của Hoàng Thái Cực, Hoàng để nước Đại Thanh, sao lại cho một tên Tông binh Đại Đông nhỏ nhoi gọi thăng tên tục của nàng.
- Dựa vào cái gì?. Vương Phác cười lạnh nói:
- Hoàng Thái Cực ngươi nên hiểu rõ một điểm, bây giờ ngươi đã không còn là Nô tù Kiến Nô gì nữa rồi, hiện tại ngươi là tù binh trong tay bản tướng quân!
Sắc mặt Hoàng Thái Cực xanh mét, thở dốc nói: - Trẫm muôn gặp Thân phỉ.
- Không vội. Vương Phác lãnh đạm nói: - Từ nơi này về Quan Nội không còn bao xa, chỉ cần Hải Lan Châu không chết, sẽ có lúc phu thể các ngươi được gặp mặt.
- Về Quan Nội?
Hoàng Thái Cực cười lớn nói:
- Ngươi còn muốn về Quan Nội? Ha ha ha, tám ngàn thiết kỵ Tương Bạch Kỳ đã từ tiền tuyến Tùng Sơn suốt đêm đuổi heo đến Thịnh Kinh rồi, giờ cũng đã sớm qua Liêu Hà, cách Thịnh Kinh nhiều nhất cũng chỉ một, hai trăm dặm thôi. Vương Phác, hiện tại cho dù ngươi mọc cánh cũng không bay nổi về Quan Nội đầu.
- Tương Bạch Kỳ? Tám nghìn thiết kỵ? Nghe cũng rất dọa người đấy. Vương Phác mỉm cười nói: - Có điều ngay cả Hoàng Thái Cực ngươi cũng chưa thể giữ chân bản tướng quân, người khác thì càng không được, bản tướng quân chỉ cần dùng chút kê nhỏ là có thê điêu bọn họ ra ngoài ngàn dặm rồi.
– Thật sao?
Hoàng Thái Cực lãnh đạm nói: - Trẫm cũng săp mỏi măt trông chờ rồi.
- Đến tối nay ngươi sẽ biết thôi.
Vương Phác dứt lời, đột nhiên quát: - Toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ, sau nửa canh giờ xuất phát, Mặt Sẹo, ngươi dẫn người tiếp tục thu thập thi thể tướng sĩ bỏ mình, hỏa táng ngay tại chỗ, mang tro cốt đi, Tiểu Thất, ngươi đi tìm một con ngựa cao lớn, Hoàng Thái Cực giao cho ngươi, nhất định phải trông chừng cẩn thận.
Danh sách chương