- Công công.
Vương Cử hạ giọng nói:
- Thảo dân khuyên ngài một câu, tốt nhất là phải giải quyết sớm số gia súc này, bằng không, sẽ đến lúc ngay cả bạc mua cỏ khô cũng không còn!
Trương Tử An nhíu mày hỏi:
- Vậy theo như ý Vương lão gia, ngài có thể mua với giá bao nhiêu? Vương Cử đáp:
- Công công, vừa rồi thảo dân tính đi tính lại kỹ càng, nếu mua tất cả số gia súc của công công, giá không thể cao hơn tám trăm ngàn, nếu không sẽ lỗ vốn.
- Cái gì?
Mặt Trương Tử An sạm đen, hỏi lại:
- Tám trăm ngàn!?
Con số này chênh lệch quá xa so với con số mà Trương Tử An mong muốn. Vương Cử đồng ý trả tám trăm ngàn, Ngũ gia đồng ý trả hai trăm ngàn, cộng lại cũng chỉ mới được một triệu, nhưng nợ quân lương của Đại Đồng và số bạc biếu tặng trong cung cộng lại đã lên tới một triệu một trăm ngàn lượng, cộng đi trừ lại, rốt cuộc y còn phải xuất tiền túi ra để bù vào?
Nghĩ đến đây, Trương Tử An thầm hối hận, nếu biết trước tình thế này, cần gì phải vội vã hướng thánh thượng và lão tổ tông mà tranh công?
- Công công.
Vương Cử đưa ra một bộ mặt hết sức khổ sở, nói:
- Thảo dân cũng có khó xử của mình, ngài cũng không nỡ để thảo dân đem hết sản nghiệp tổ tiên làm thua lỗ sạch sẽ chứ?
- Tám trăm ngàn thì quá ít.
Trương Tử An hít vào một hơi, nói:
- Một triệu rưỡi lượng, được chứ?
Vương Cử lắc đầu:
- Tối đa là tám trăm ngàn lượng!
Trương Tử An cắn răng, nói:
- Một triệu ba trăm ngàn!
Vương Cử đau lòng nói:
- Tám trăm năm mươi ngàn!
Mặt Trương Tử An co rúm lại, đành nói:
- Một triệu hai trăm ngàn!
- Trương công công, không phải thảo dân muốn ép giá, thật sự là ngay cả bạc giấu để phòng xa, thảo dân cũng đã lấy ra rồi, cho nên mới được tám trăm năm mươi ngàn lượng.
Vương Cử nói tới đây thì dừng lại, đột nhiên như nhớ ra điều gì, lại nói;
- Tuy nhiên nếu ngài có thể thuyết phục Tam đệ cho thảo dân mượn bạc, thì với cái giá một triệu hai trăm ngàn lượng, thảo dân vẫn có thể mua số gia súc kia được.
- Phò mã ư?
Trương Tử An kinh ngạc nói:
- Lần trước hắn nói với ta, trong tay hắn không có lượng bạc nào mà?
- Đúng là như vậy.
Vương Cử vội vàng giải thích:
- Lúc công công hỏi Tam đệ lần trước, thật sự là trong tay hắn không có bạc, tuy nhiên hắn còn giữ trong tay một lượng lớn nhân sâm và đông châu lấy được từ Liêu Đông. Lần này tiện thể đến kinh sư, thảo dân giúp hắn bán hết số hàng đó, được bốn trăm ngàn lượng bạc.
- Hóa ra là như vậy.
Trương Tử An gật gật đầu, lại nói:
- Nhưng Phò mã gia là em ruột của Vương lão gia, hắn không cho ngài mượn bạc sao?
- Đừng nói chuyện đó nữa.
Vương Cử lắc đầu thở dài, nói:
- Nếu lão Tam sẵn lòng cho thảo dân mượn bạc đi Bắc Thông Châu mua lương thực, thì thảo dân cần gì phải bán sản nghiệp của tổ tiên truyền lại đi? Không dám dối gạt công công, trước khi đi, lão Tam cứ luôn căn dặn thảo dân, rằng số bạc kia là do các huynh đệ thuộc hạ lấy mạng đổi về từ Liêu Đông, chỉ có thể dùng để phát lương và cấp tiền tử, tuyệt đối không thể tiêu xài riêng. Việc này muốn thành công, chỉ có thể do công công ra mặt, còn phải nói là vì triều đình, nếu không, nhất định hắn sẽ không cho mượn đâu.
Trương Tử An khó xử nói:
- Nhưng Phò mã vẫn chưa về.
Vương Cử nói:
- Nhưng Chân tiên sinh đã trở lại, công công có thể gọi hắn tới.
- Chân tiên sinh ở đâu vậy?
Trương Tử An hỏi:
- Ta muốn gặp hắn.
- Xin công công chờ một chút.
Vương Cử nói:
- Thảo dân sẽ cho người mời Chân tiên sinh tới.
Vương Cử sai bảo, Trụ Tử đang đứng bên cạnh hầu hạ, nhận lệnh rời đi, một lúc sau liền dẫn Chân Hữu Tài vào phòng khách. Chân Hữu Tài giả vờ giả vịt ôm quyền vái chào, cao giọng nói:
- Tiểu nhân Chân Hữu Tài, bái kiến Trương công công.
Trương Tử An vội đáp:
- Tiên sinh không cần đa lễ.
Vương Cử đưa tay mời:
- Mời Chân tiên sinh ngồi.
- Đa tạ.
Chân Hữu Tài cám ơn, rồi ngồi xuống gần Trương Tử An.
Vương Cử nhìn Trương Tử An, nói;
- Chân tiên sinh, hôm nay mời ngài tới là muốn thương lượng với ngài một việc.
Chân Hữu Tài cung kính nói:
- Tiểu nhân xin nghe ạ.
Vương Cử nói:
- Chuyện là thế này, như tiên sinh đã biết, công công đem biên quân Đại Đồng đánh bại người Thổ Mặc Đặc ở Mạc Nam, còn thuận tay bắt về một dàn gia súc lớn. Bây giờ ta muốn mua số gia súc đó, nhưng trong thời gian ngắn không thể xoay đâu ra nhiều bạc như vậy, cho nên, ta muốn mượn đỡ ba trăm mươi lăm ngàn lượng trong kho của lão Tam, không biết có được không?
Chân Hữu Tài nói:
- Theo lý, ngài là đại ca của tướng quân, hơn nữa chuyện này cũng là chuyện của công công, mà chuyện của công công thì chính là chuyện của triều đình, về công, về tư tiểu nhân đều phải đáp ứng mới đúng. Thế nhưng, trước khi tiểu nhân trở về, tướng quân từng luôn căn dặn, khoản bạc kia là do các huynh đệ đã đổi lấy bằng tính mạng của mình, không được tướng quân cho phép thì không được tự tiện sử dụng. Đại gia, công công, việc này tiểu nhân cũng rất khó xử.
Trương Tử An nghe Chân Hữu Tài nói nửa câu đầu, vừa định cười, nhưng khi nghe tiếp nửa câu sau, liền lập tức nghiêm mặt lại.
Vương Cử nhỏ giọng:
- Chân tiên sinh, không thể thu xếp được sao?
Chân Hữu Tài đắn đo suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cũng không phải là tuyệt đối không thể thu xếp, nhưng việc này tiểu nhân thật sự không biết phải nói như thế nào?
Vương Cử đáp:
- Chân tiên sinh cứ việc nói ra.
Chân Hữu Tài nói:
- Hiện giờ trong kho của tướng quân có một số bạc. Số bạc này vốn định dùng để cấp tiền tử cho người nhà các huynh đệ tử trận, nếu lấy số bạc đó cho đại gia mượn, vậy thì phải có sự đền bù cho người nhà của những huynh đệ tử trận, tiểu nhân cho rằng biện pháp tốt nhất là tìm cho họ một công việc, như vậy, xem như cho họ có một nơi chốn để trông cậy về lâu về dài.
Vương Cử nói:
- Không biết biện pháp đền bù đó là gì?
Chân Hữu Tài nói:
- Về tình hình thành Đại Đồng, tiểu nhân cũng biết được một chút, nơi khác cũng chẳng sắp xếp được bao nhiêu người, chỉ có ở ba xưởng binh khí của công công có hai cục hỏa dược (thuốc súng) là còn chỗ trống, có thể bố trí công việc cho không ít người. Cho nên, theo tiểu nhân thấy, nếu để tiểu nhân đứng ra, đưa người nhà của những huynh đệ tử trận vào làm việc ở ba xưởng binh khí và hai cục hỏa dược, thì số bạc tiền tử kia, cho dù tạm thời sử dụng vào việc khác, cũng sẽ không có người nói này nói nọ sau lưng tiểu nhân, sau khi tướng quân trở về cũng không trách cứ tiểu nhân.
- Chuyện này...
Vương Cử giả vờ làm ra vẻ khó xử, nhìn Trương Tử An.
- Ta còn tưởng là việc khó khăn gì, hóa ra là việc này.
Trương Tử An xem thường:
- Chuyện này có khó gì, ngày mai ta sẽ bảo mấy quản sự đến gặp Chân tiên sinh, bắt đầu từ ngày mai, Chân tiên sinh chính là người thực tế quản lý ba xưởng binh khí và hai cục hỏa dược. Tuy nhiên, ta phải nói trước, chuyện này tốt nhất là đừng để quá nhiều người biết, sổ sách cũng phải ghi chép rõ ràng, tránh khi cấp trên phái người tới điều tra, chúng ta lại nói không rành mạch, còn phải căn cứ vào sổ sách để giao nộp định mức vũ khí hàng năm đấy.
Việc này quả thật Trương Tử An có thể làm chủ được.
Tuy ba xưởng binh khí và hai cục hỏa dược đều là xưởng quan doanh (quan phụ trách kinh doanh) nhưng thời buổi này, ai còn phân chia quan doanh với tư doanh? Các trấn, các vệ thời Minh ngầm giao các xưởng quan doanh cho tư nhân rất nhiều. Trên thực tế, đây cũng là điều bất đắc dĩ, nếu không làm như vậy, mà chỉ trông cậy vào chút bạc do bộ Công cấp cho, các trấn, các vệ không thể nào duy trì được sự vận hành các xưởng quan doanh.
Chẳng qua là do Trương Tử An chưa tìm được người thích hợp, bằng không y đã sớm giao ba xưởng binh khí và hai cục hỏa dược cho tư nhân kinh doanh rồi, trước mắt Chân Hữu Tài tự đưa tới cửa, đồng thời còn thuận tiện giải quyết được vấn đề giá mua gia súc vốn đang gặp khó, lẽ nào Trương Tử An còn không đồng ý?
...
Sau năm ngày nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân ngũ ở phía bắc núi Âm Sơn, Vương Phác dẫn quân bắt đầu tiến về Đại Đồng.
Cuộc hành quân này rất thuận lợi, thứ nhất là người Mông Cổ sống du mục trên đại thảo nguyên đã tránh hết vào những doanh trại mùa đông của họ. Ở đây, vào mùa giá lạnh, nước đóng băng, cho dù người Mông Cổ biết có một đội quân Đại Minh đang ở Mạc Nam, bọn họ cũng khó triệu tập quân đội với quy mô lớn, mà những kỵ binh Mông Cổ nhỏ lẻ thì không dám đụng chạm tới bọn hắn; thứ hai là, từ nơi đóng quân của người Sát Cáp Nhĩ với đầy đủ đồ cấp dưỡng cướp được, Vương Phác chế tạo xe trượt tuyết giúp cho các tướng sĩ khỏi khổ sở vì hành quân trên tuyết, toàn bộ tướng sĩ ngồi trên xe trượt tuyết nhàn nhã trở về biên giới Đại Minh.
...
Cửa ải Ma Bàn Sơn, biên quân Đại Đồng, một bách hộ sở đóng quân ở đây.
Sáng hôm nay, trong lúc hai binh sĩ biên quân ôm trường thương co ro trong phiên trực như thường lệ, từ cánh đồng mênh mông tuyết phủ trắng xóa ở phía bắc, chợt vang lên những tiếng động kỳ lạ. Tuy tiếng động đó ở rất xa, nhưng nghe rất có khí thế, hình như là tiếng rất nhiều người đồng thời rống to.
- Không ổn, đó quân Mông Cổ!
Một tên lính canh biến sắc, vội cầm lấy một cây gậy sắc đặc biệt, dùng hết sức gõ mạnh vào miếng sắt treo trên lỗ châu mai, “choang choang choang”, chỉ trong thoáng chốc, tiếng sắt thép lanh lảnh liền vang dội khắp cả cửa ải. Các tướng sĩ biên quân đang ngủ say trong cửa ải, vội vàng mặc quần áo rời giường, giật lấy binh khí, hò hét loạn xạ lao tới cửa ải.
Vương Cử hạ giọng nói:
- Thảo dân khuyên ngài một câu, tốt nhất là phải giải quyết sớm số gia súc này, bằng không, sẽ đến lúc ngay cả bạc mua cỏ khô cũng không còn!
Trương Tử An nhíu mày hỏi:
- Vậy theo như ý Vương lão gia, ngài có thể mua với giá bao nhiêu? Vương Cử đáp:
- Công công, vừa rồi thảo dân tính đi tính lại kỹ càng, nếu mua tất cả số gia súc của công công, giá không thể cao hơn tám trăm ngàn, nếu không sẽ lỗ vốn.
- Cái gì?
Mặt Trương Tử An sạm đen, hỏi lại:
- Tám trăm ngàn!?
Con số này chênh lệch quá xa so với con số mà Trương Tử An mong muốn. Vương Cử đồng ý trả tám trăm ngàn, Ngũ gia đồng ý trả hai trăm ngàn, cộng lại cũng chỉ mới được một triệu, nhưng nợ quân lương của Đại Đồng và số bạc biếu tặng trong cung cộng lại đã lên tới một triệu một trăm ngàn lượng, cộng đi trừ lại, rốt cuộc y còn phải xuất tiền túi ra để bù vào?
Nghĩ đến đây, Trương Tử An thầm hối hận, nếu biết trước tình thế này, cần gì phải vội vã hướng thánh thượng và lão tổ tông mà tranh công?
- Công công.
Vương Cử đưa ra một bộ mặt hết sức khổ sở, nói:
- Thảo dân cũng có khó xử của mình, ngài cũng không nỡ để thảo dân đem hết sản nghiệp tổ tiên làm thua lỗ sạch sẽ chứ?
- Tám trăm ngàn thì quá ít.
Trương Tử An hít vào một hơi, nói:
- Một triệu rưỡi lượng, được chứ?
Vương Cử lắc đầu:
- Tối đa là tám trăm ngàn lượng!
Trương Tử An cắn răng, nói:
- Một triệu ba trăm ngàn!
Vương Cử đau lòng nói:
- Tám trăm năm mươi ngàn!
Mặt Trương Tử An co rúm lại, đành nói:
- Một triệu hai trăm ngàn!
- Trương công công, không phải thảo dân muốn ép giá, thật sự là ngay cả bạc giấu để phòng xa, thảo dân cũng đã lấy ra rồi, cho nên mới được tám trăm năm mươi ngàn lượng.
Vương Cử nói tới đây thì dừng lại, đột nhiên như nhớ ra điều gì, lại nói;
- Tuy nhiên nếu ngài có thể thuyết phục Tam đệ cho thảo dân mượn bạc, thì với cái giá một triệu hai trăm ngàn lượng, thảo dân vẫn có thể mua số gia súc kia được.
- Phò mã ư?
Trương Tử An kinh ngạc nói:
- Lần trước hắn nói với ta, trong tay hắn không có lượng bạc nào mà?
- Đúng là như vậy.
Vương Cử vội vàng giải thích:
- Lúc công công hỏi Tam đệ lần trước, thật sự là trong tay hắn không có bạc, tuy nhiên hắn còn giữ trong tay một lượng lớn nhân sâm và đông châu lấy được từ Liêu Đông. Lần này tiện thể đến kinh sư, thảo dân giúp hắn bán hết số hàng đó, được bốn trăm ngàn lượng bạc.
- Hóa ra là như vậy.
Trương Tử An gật gật đầu, lại nói:
- Nhưng Phò mã gia là em ruột của Vương lão gia, hắn không cho ngài mượn bạc sao?
- Đừng nói chuyện đó nữa.
Vương Cử lắc đầu thở dài, nói:
- Nếu lão Tam sẵn lòng cho thảo dân mượn bạc đi Bắc Thông Châu mua lương thực, thì thảo dân cần gì phải bán sản nghiệp của tổ tiên truyền lại đi? Không dám dối gạt công công, trước khi đi, lão Tam cứ luôn căn dặn thảo dân, rằng số bạc kia là do các huynh đệ thuộc hạ lấy mạng đổi về từ Liêu Đông, chỉ có thể dùng để phát lương và cấp tiền tử, tuyệt đối không thể tiêu xài riêng. Việc này muốn thành công, chỉ có thể do công công ra mặt, còn phải nói là vì triều đình, nếu không, nhất định hắn sẽ không cho mượn đâu.
Trương Tử An khó xử nói:
- Nhưng Phò mã vẫn chưa về.
Vương Cử nói:
- Nhưng Chân tiên sinh đã trở lại, công công có thể gọi hắn tới.
- Chân tiên sinh ở đâu vậy?
Trương Tử An hỏi:
- Ta muốn gặp hắn.
- Xin công công chờ một chút.
Vương Cử nói:
- Thảo dân sẽ cho người mời Chân tiên sinh tới.
Vương Cử sai bảo, Trụ Tử đang đứng bên cạnh hầu hạ, nhận lệnh rời đi, một lúc sau liền dẫn Chân Hữu Tài vào phòng khách. Chân Hữu Tài giả vờ giả vịt ôm quyền vái chào, cao giọng nói:
- Tiểu nhân Chân Hữu Tài, bái kiến Trương công công.
Trương Tử An vội đáp:
- Tiên sinh không cần đa lễ.
Vương Cử đưa tay mời:
- Mời Chân tiên sinh ngồi.
- Đa tạ.
Chân Hữu Tài cám ơn, rồi ngồi xuống gần Trương Tử An.
Vương Cử nhìn Trương Tử An, nói;
- Chân tiên sinh, hôm nay mời ngài tới là muốn thương lượng với ngài một việc.
Chân Hữu Tài cung kính nói:
- Tiểu nhân xin nghe ạ.
Vương Cử nói:
- Chuyện là thế này, như tiên sinh đã biết, công công đem biên quân Đại Đồng đánh bại người Thổ Mặc Đặc ở Mạc Nam, còn thuận tay bắt về một dàn gia súc lớn. Bây giờ ta muốn mua số gia súc đó, nhưng trong thời gian ngắn không thể xoay đâu ra nhiều bạc như vậy, cho nên, ta muốn mượn đỡ ba trăm mươi lăm ngàn lượng trong kho của lão Tam, không biết có được không?
Chân Hữu Tài nói:
- Theo lý, ngài là đại ca của tướng quân, hơn nữa chuyện này cũng là chuyện của công công, mà chuyện của công công thì chính là chuyện của triều đình, về công, về tư tiểu nhân đều phải đáp ứng mới đúng. Thế nhưng, trước khi tiểu nhân trở về, tướng quân từng luôn căn dặn, khoản bạc kia là do các huynh đệ đã đổi lấy bằng tính mạng của mình, không được tướng quân cho phép thì không được tự tiện sử dụng. Đại gia, công công, việc này tiểu nhân cũng rất khó xử.
Trương Tử An nghe Chân Hữu Tài nói nửa câu đầu, vừa định cười, nhưng khi nghe tiếp nửa câu sau, liền lập tức nghiêm mặt lại.
Vương Cử nhỏ giọng:
- Chân tiên sinh, không thể thu xếp được sao?
Chân Hữu Tài đắn đo suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cũng không phải là tuyệt đối không thể thu xếp, nhưng việc này tiểu nhân thật sự không biết phải nói như thế nào?
Vương Cử đáp:
- Chân tiên sinh cứ việc nói ra.
Chân Hữu Tài nói:
- Hiện giờ trong kho của tướng quân có một số bạc. Số bạc này vốn định dùng để cấp tiền tử cho người nhà các huynh đệ tử trận, nếu lấy số bạc đó cho đại gia mượn, vậy thì phải có sự đền bù cho người nhà của những huynh đệ tử trận, tiểu nhân cho rằng biện pháp tốt nhất là tìm cho họ một công việc, như vậy, xem như cho họ có một nơi chốn để trông cậy về lâu về dài.
Vương Cử nói:
- Không biết biện pháp đền bù đó là gì?
Chân Hữu Tài nói:
- Về tình hình thành Đại Đồng, tiểu nhân cũng biết được một chút, nơi khác cũng chẳng sắp xếp được bao nhiêu người, chỉ có ở ba xưởng binh khí của công công có hai cục hỏa dược (thuốc súng) là còn chỗ trống, có thể bố trí công việc cho không ít người. Cho nên, theo tiểu nhân thấy, nếu để tiểu nhân đứng ra, đưa người nhà của những huynh đệ tử trận vào làm việc ở ba xưởng binh khí và hai cục hỏa dược, thì số bạc tiền tử kia, cho dù tạm thời sử dụng vào việc khác, cũng sẽ không có người nói này nói nọ sau lưng tiểu nhân, sau khi tướng quân trở về cũng không trách cứ tiểu nhân.
- Chuyện này...
Vương Cử giả vờ làm ra vẻ khó xử, nhìn Trương Tử An.
- Ta còn tưởng là việc khó khăn gì, hóa ra là việc này.
Trương Tử An xem thường:
- Chuyện này có khó gì, ngày mai ta sẽ bảo mấy quản sự đến gặp Chân tiên sinh, bắt đầu từ ngày mai, Chân tiên sinh chính là người thực tế quản lý ba xưởng binh khí và hai cục hỏa dược. Tuy nhiên, ta phải nói trước, chuyện này tốt nhất là đừng để quá nhiều người biết, sổ sách cũng phải ghi chép rõ ràng, tránh khi cấp trên phái người tới điều tra, chúng ta lại nói không rành mạch, còn phải căn cứ vào sổ sách để giao nộp định mức vũ khí hàng năm đấy.
Việc này quả thật Trương Tử An có thể làm chủ được.
Tuy ba xưởng binh khí và hai cục hỏa dược đều là xưởng quan doanh (quan phụ trách kinh doanh) nhưng thời buổi này, ai còn phân chia quan doanh với tư doanh? Các trấn, các vệ thời Minh ngầm giao các xưởng quan doanh cho tư nhân rất nhiều. Trên thực tế, đây cũng là điều bất đắc dĩ, nếu không làm như vậy, mà chỉ trông cậy vào chút bạc do bộ Công cấp cho, các trấn, các vệ không thể nào duy trì được sự vận hành các xưởng quan doanh.
Chẳng qua là do Trương Tử An chưa tìm được người thích hợp, bằng không y đã sớm giao ba xưởng binh khí và hai cục hỏa dược cho tư nhân kinh doanh rồi, trước mắt Chân Hữu Tài tự đưa tới cửa, đồng thời còn thuận tiện giải quyết được vấn đề giá mua gia súc vốn đang gặp khó, lẽ nào Trương Tử An còn không đồng ý?
...
Sau năm ngày nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân ngũ ở phía bắc núi Âm Sơn, Vương Phác dẫn quân bắt đầu tiến về Đại Đồng.
Cuộc hành quân này rất thuận lợi, thứ nhất là người Mông Cổ sống du mục trên đại thảo nguyên đã tránh hết vào những doanh trại mùa đông của họ. Ở đây, vào mùa giá lạnh, nước đóng băng, cho dù người Mông Cổ biết có một đội quân Đại Minh đang ở Mạc Nam, bọn họ cũng khó triệu tập quân đội với quy mô lớn, mà những kỵ binh Mông Cổ nhỏ lẻ thì không dám đụng chạm tới bọn hắn; thứ hai là, từ nơi đóng quân của người Sát Cáp Nhĩ với đầy đủ đồ cấp dưỡng cướp được, Vương Phác chế tạo xe trượt tuyết giúp cho các tướng sĩ khỏi khổ sở vì hành quân trên tuyết, toàn bộ tướng sĩ ngồi trên xe trượt tuyết nhàn nhã trở về biên giới Đại Minh.
...
Cửa ải Ma Bàn Sơn, biên quân Đại Đồng, một bách hộ sở đóng quân ở đây.
Sáng hôm nay, trong lúc hai binh sĩ biên quân ôm trường thương co ro trong phiên trực như thường lệ, từ cánh đồng mênh mông tuyết phủ trắng xóa ở phía bắc, chợt vang lên những tiếng động kỳ lạ. Tuy tiếng động đó ở rất xa, nhưng nghe rất có khí thế, hình như là tiếng rất nhiều người đồng thời rống to.
- Không ổn, đó quân Mông Cổ!
Một tên lính canh biến sắc, vội cầm lấy một cây gậy sắc đặc biệt, dùng hết sức gõ mạnh vào miếng sắt treo trên lỗ châu mai, “choang choang choang”, chỉ trong thoáng chốc, tiếng sắt thép lanh lảnh liền vang dội khắp cả cửa ải. Các tướng sĩ biên quân đang ngủ say trong cửa ải, vội vàng mặc quần áo rời giường, giật lấy binh khí, hò hét loạn xạ lao tới cửa ải.
Danh sách chương