“Sa trưởng não, ngươi hãy bảo vệ mấy đứa nhóc, có kẻ muốn tấn công chúng ta.” Liễu Nhân Toàn đảo mắt một lượt rồi đôi mày nhíu lại ra lệnh.
“Đoàn người phía trước hãy để lại tài sản, ta sẽ cho các ngươi đi qua.” Đúng lúc này từ phía trong rừng có một âm thanh truyền đến.
Liễu Thiên cùng Liễu Thuyên cũng thò đầu ra nhìn, Liễu Thuyên ngay sau đó nhíu mày mở rèm xe nhảy xuống đất. Mà lúc này xung quanh xe ngựa, tất cả mọi người bảo vệ đoàn đều đã sẵn sàng chiến đấu. Mọi người đều căng thẳng ra mặt, ai đấy đều tế xuất vũ khí mà chờ đợi. Quay lại với Liễu Thiên thì nhìn hắn không có vẻ muốn chiến đấu, hắn vẫn ngồi im trong xe nhìn ra.
“Tên này chắc thuộc là đám thổ phỉ mới nổi gần đây! Quả như tình báo gửi về!”
Phía trước, Liễu Nhân Toàn thầm nghĩ rồi hướng phía xa bình thản nói: “Không cần giấu mặt nữa, ngươi có thể lộ diện được rồi. Xa Luân bang, Hạ Linh!”
“Kha kha!” Liễu Nhân Toàn vừa nói xong thì trong rừng lại phát ra một tiếng cưới lớn vọng lại cùng với đó là một màn sáng lóe lên.
“Vèo!”
Một thanh cự kiếm sáng lóa từ bên trái được phóng đến mà phía sau đó có một người đang đạp vào mấy cái thân cây bay theo với tốc độ nhanh không kém.
“Phụp!”
Thanh cự kiếm chém bay một thân cây rồi mới đâm vào một một đại thụ phía sau. Lúc này nhìn kỹ thì thấy đây là một thanh cự kiếm có độ rộng hơn hai mươi phân, dài hơn hai mét, dày tầm năm phân. Mà lúc này, người bay phía sau kia đã bay đến đứng lên cái cán dài hơn nửa mét của thanh cự kiếm này.
Người kia đứng trên đó hắc bào bay bay, tóc dài để xõa, gương mặt có nhiều vết sẹo, ánh mắt có phần dữ tợn, hắn khi này mới nhìn đám người Liễu gia cười nói: “Không ngờ ta lại nổi tiếng như vậy! Ngươi cũng biết ta là ai ư?”
Liễu Nhân Toàn nghe vậy thì lắc đầu nói rồi lại hỏi: “Nổi tiếng thì chưa chắc! Mà ngươi có biết chúng ta là ai không?”
“Haha! Từ xa đến nay Cự Kiếm Hạ Linh ta chưa ngán ai bao giờ! Vì vậy cần gì biết ngươi là ai!” Hạ Linh nghe vậy thì lại ngửa mặt lên trời cười lớn rồi nói.
“Tốt! Vậy để ta cho ngươi biết sợ một lần!” Liễu Nhân Toàn gật đầu, hắn quay lại đám người đằng sau nói: “Các người hãy lùi xa một chút, chỗ này không an toàn.”
Cả đám người liền lùi lại hơn chục trượng, rồi mới dừng lại. Cả đám đều đứng quan sát chỉ có Liễu Thuyên thì có vẻ sốt ruột đứng ngồi không yên như muốn đi lên.
Bên kia Liễu Nhân Toàn xuống ngựa, gã khẽ vỗ vào mông ngựa đuổi con ngựa lùi ra phía sau.
Trên cán kiếm, Hạ Linh kia vuốt vuốt dải tóc trước măt, gã trợn mắt nhìn Liễu Nhân Toàn cười cười khinh khỉnh nói: “Hôm nay ta cùng Liễu tứ gia giao chiến thật là điều ta không muốn. Nếu như ngài có thể để lại tài sản của đoàn cũng mấy nữ nhân kia lại thì ta sẽ không làm khó nữa.”
Liễu Nhân nghe vậy không có tức giận, gã vừa chỉnh sửa chút quần áo gọn gàng lại vừa nói: “Ta cũng không rõ ai thuê các ngươi nhưng xem ra Xa Luân bang thật sự không nên tồn tại nữa.”
Liễu Nhân Toàn hiểu được tên trước mặt không vì ít tài sản mà đến, chính vì vậy không cần phải nói nhiều làm gì.
“Mạnh miệng!” Hạ Linh nghe vậy gương mặt đầy tức giận quát lớn sau đó nhảy từ cán cự kiếm xuống, tay phải hắn cực nhanh rút thanh kiếm từ đại thụ ra rồi phi thân về phía Liễu Nhân Toàn.
Vừa bay đến, Hạ Linh vung tay một kiếm bổ xuống. Một luồng kiếm khí màu trắng sữa theo cự kiếm xé gió bổ xuống đỉnh đầu Liễu Nhân Toàn.
“Phụ thân!” Liễu Thuyên giật minh hô lên, những người khác đều mở to mắt mà quan sát.
“Xoạt! Rầm!”
Kiếm khí phóng đến, Liễu Nhân Toàn rất nhanh đã tránh sang một bên, chỗ gã vừa đứng xuất hiện một vệt kiếm dài in trên đất, cùng với đó một cái cây nhỏ phía sau bị trẻ làm hai đổ sang hai bên, cành lá rơi rụng tung bay toán loạn trong không trung.
“Vèo! Vèo!...Vèo!” Một kiếm kích trượt, Hạ Linh thân hình nhoáng vài cái đã lại áp sát Liễu Nhân Toàn, tên này hai tay cầm cự kiếm vung lên mấy kiếm theo đủ phương hướng khác nhau.
“Lùi lại!” Liễu Nhân Toàn hô lên rồi mũi chân khẽ điểm, thân hình gã như được thứ gì đó kéo dê sang bên phải rồi lại bên trái, nhảu lên cúi xuống liên tục.
“Ầm! Dẹt!... Ầm! Ầm!” Mấy tiếng sé gió cùng nổ lớn vang lên, bốn năm thân cây bị chẻ nát thành nhiều mảnh, đất đá cũng bị cầy lên cùng với đó là kiếm khí nổ ra làm cho khói bụi tùm lum một vùng.
“Ta ở đây!” Hạ Linh đang tập trung nhìn vào đám bụi thì bỗng nghe thấy tiếng nói, gã quay qua trái thì thấy cách đám bụi khói kia hơn mười mét có một trung niên đang đứng nhìn hắn cười. Người đó quả nhiên là Liễu Nhân Toàn, nhìn gã lúc này đến vạt áo còn chưa bị bẩn.
Mấy kiếm trượt lại bị đối phương cợt nhả, Hạ Linh gương mặt tối sầm lại. Hắn khi này gồng mình vận chuyển chân nguyên vào hai tay. Nguyên thần tràn ra làm cho trường bào của hắn bay phần phật, cùng với đó là một lượng khí lưu lớn bùng ra xung quanh làm lá cây cạnh chỗ hắn đứng cũng dạt đi nhìn rất oai phong. Mà lúc này nhìn lại thì cự kiếm của Hạ Linh cũng được bao bọc một lớp khí trắng đục, lớp khí lưu chuyển quanh lưỡi kiếm làm cho lưỡi kiếm trở lên mơ hồ.
Hạ Linh không chần chừ, chân phải đạp mạnh xuống đất, toàn thân phóng đến, hai tay vung kiếm qua đầu, một kiếm cực mạnh được hắn bổ ra. Kiếm khí như lưỡi liềm cực nhanh phóng đến trước mặt Liễu Nhân Toàn.
“Vút! Rầm!” Nhưng tốc độ của kiếm này vẫn không đủ nhanh để chúng đích, Liễu Nhân Toàn lại tránh thành công, Hạ Lịnh chỉ đốn đổ được một hàng bốn thân cây trong rừng mà thôi.
“Ẽ! Ầm!” Cây cối bị chẻ ra giờ mới từ từ đổ xuống, để ra một khoảng chống trong rừng. Lúc này, Liễu Nhân Toàn lại hiện ra, gã đứng trên một thân cây đổ cách xa Hạ Linh hơn mười mét, ánh mắt đầy châm chọc nhìn lại.
“Các hạ quả không hổ danh là đệ nhất tiều phu của Xa Luân Bang! Tại hạ thật khâm phục khâm phục a!” Liễu Nhân Toàn ánh mắt đảo quanh khu rừng có nhiều cây đổ ngổn ngang rồi quay lại chắp tay rồi dùng giọng điệu đầy kính trọng và ngưỡng mộ nói với Hạ Linh.
“Haha! Tiều phu! Quả là đại danh đỉnh đỉnh!” Nghe vậy tất cả đoàn người Liễu gia đều bật cười, có một số người còn đệm vào ca ngợi vài câu.
“Vị tứ thúc này cũng khá vui tính đây!” Liễu Thiên khi này cũng mỉm cười lẩm bẩm.
“Cẩu tặc! Nạp mạng ra đây!” Nghe Liễu Nhân Toàn ca ngợi, rồi mọi người cười tán thưởng thì phải vui vẻ mới đúng, đằng này Hạ Linh lại đùng đùng nổi giận. Lúc này, hắn như ăn phải xuân dược, gương mặt hắn đỏ bừng, hai mắt như bốc lửa miệng thì phì phò hét lớn rồi cầm kiếm đuổi đến chỗ Liễu Nhân Toàn.
“Hừ! Chết đi!” Hạ Linh nhảy đến gần chỗ Liễu Nhân Toàn hừ lạnh một tiếng rồi lại vung cự kiếm vòng qua đầu bổ xuống, bổ xuống xong hắn liền thu kiếm cực nhanh chém chéo, rồi bổ ngang,... Chỉ trong mấy hơi thở mà hắn đã liên tục xuất mười mấy kiếm về phía Liễu Nhân Toàn, chiêu nào cũng thập phần mạnh mẽ và bá đạo.
“Vù vù…”
Kiếm khí màu trắng mờ ảo liên tục phóng ra không ngớt, mỗi đường đều có thể xẻ Liễu Nhân Toàn ra làm nhiều mảnh.
Thế nhưng dù kiếm khí có thập phần bá đạo mà không một nhát nào đánh chúng được Liễu Nhân Toàn thì cũng là vô nghĩa. Hơn mười kiếm đã đánh cho khu rừng phía trước đổ dạp, cây cối ngổn ngang một mảng mấy chục mét vuông nhưng Liễu Nhân Toàn vẫn chưa bị một vết xước nào. Gã lúc này vẫn từ từ lùi ra xa!
Lúc này, Hạ Linh tấn công mãi không thu lại chút hiệu quả thì gương mặt gã nổi đầy gân xanh, những gần xanh này chồng lên những vết sẹo làm cho gương mặt gã đã xấu lại càng xấu hơn. Nói đơn giản thì gương mặt Hạ Linh lúc này khá giống của gương mặt cáo ộp mà các cụ ở quê hay dọa trẻ nhỏ.
Hạ Linh mặt cáo ộp hằm hằm sát khí, ánh mắt bức người còn miệng hắn thì đang lẩm bẩm gì đó. Chỉ vài nhịp nhẩm, chú ngữ kết thúc, hắn phun ra một ngụm máu lên thanh cự kiếm của mình. Rất nhanh máu bị nguyên thân quanh kiếm hong khô tạo ra một làn khói hồng nhạt cùng với đó cự kiếm của hắn cũng chuyển thành màu đỏ rực như sắt nung vậy.
“Huyết Trác Kiếm! Có chút ý tứ!” Liễu Nhân Toàn thấy một màn này thì không hề sợ hãi mà chỉ hời hợt nói.
“Hừ! Ta xem ngươi còn thong dong được bao lâu!” Hạ Linh mặt đầy gân xanh quát lớn rồi hai chân hắn đạp mạnh xuống đất.
“Vù!” Hắn như một cơn gió lướt đi để lại một mảng mờ mờ phía sau cùng với đó là một mảnh hắc hồng nhị sắc mờ mờ bắn đến chỗ Liễu Nhân Toàn.
Liễu Nhân Toàn thấy vậy lại chẳng có chút lo lắng nào, gã hai tay kết ấn mấy nhịp rồi vẫn đứng đó, khóe môi khẽ nhếch lên như đang mỉm cười.
“Xoạch!” Hắc hồng vụt đến như thiểm điện đi xuyên qua cắt đôi thân hình Liễu Nhân Toàn rồi dừng lại phía sau mấy mét, tàn ảnh dừng lại thì có thể thấy đó chính là Hạ Linh đang cầm kiếm đứng thở.
“Phụ thân!” Phía bên kia, Liễu Thuyên thấy phụ thân bị giết thì hô lớn định lao lên nhưng lại bị mấy người trưởng lão ngăn lại.
“Tiểu thư yên tâm, với chút tài mọn đó chưa làm gì được Tứ gia đâu!” Vị Sa trưởng lão kia liền nói.
“Đúng vậy!” Một vài người cũng trấn an Liễu Thuyên.
Quả nhiên là như vậy, Liễu Nhân Toàn vốn bị trẻ đôi kia vốn chỉ là một tàn ảnh, tàn ảnh đó rất nhanh theo làn gió mà tan biến.
“Ảnh thuật!” Hạ Linh giật minh khinh hô rồi nhìn quanh như tìm kiếm gì đó.
Vừa rồi hắn một kích trẻ đôi Liễu Nhân Toàn cũng cảm thấy vui vẻ nhưng đồng thời cũng cảm thấy có gì đó không đúng rồi khi hắn thấy đó chỉ là tàn ảnh thì đã biết mình cơ hồ chỉ chém vào Phân Ảnh của đối phương mà thôi. Gã là một tán tu giang hồ ít tiếp xúc với dị giả nhưng cũng biết chút ít về tên của mấy loại dị thuật trong giới dị giả. Phân Ảnh thuật này gã cũng từng nghe nói qua và hôm nay chính mình đã nhìn thấy.
Lại nói về dị thuật trong giới tu luyện thì nhiều như sao trên trời vậy, trong đó chia làm nhiều bộ môn hệ phái khác nhau. Còn Phân Ảnh Thuật mà Liễu Nhân Toàn vừa sử dụng là một trong mười hai ảnh thuật cơ bản trong bộ Ảnh Thuật Dị Thư mà thôi.
“Ngươi lại nhìn gì vậy? Ta ở đây cơ mà!” Hạ Linh đang đảo mắt nhìn quanh thì Liễu Nhân Toàn đã đứng phía xa mười mấy mét gọi lại.
“Ngươi!” Hạ Linh vừa sợ vừa giận nói. Liễu Nhân Toàn dùng Ảnh thuật rồi lại dùng thuật ẩn thân vốn có thể lợi dụng lúc hắn không để ý thì có thể dễ dàng lấy mạng hắn. Thế nhưng Liễu Nhân Toàn lại không làm? Điều này khiến Hạ Linh có chút khó hiểu cộng thêm sự sợ hãi.
“Ảnh thuật thì sao, ông mày cảnh giác hơn là được!” Thế nhưng đâm lao phải theo lao, Hạ Linh quát lớn một tiếng rồi lại bật lên đuổi đến chỗ Liễu Nhân Toàn.
Bất ngờ là Liễu Nhân Toàn khi này lại quay đầu chạy đi.
“Xoạt! Xoạt!... Ầm! Ầm!” Liễu Nhân Toàn vừa chạy đi thì chỗ gã đứng đã bị bổ cho tan tành hoa lá.
Hạ Linh một người một kiếm vừa đuổi theo vừa xuất kiếm, khi thế mỗi ngày một bá đạo.
Đáng tiếc là Liễu Nhân Toàn lại không tiếp chiêu, gã dẫn Hạ Linh chạy ra xa đám người Liễu Thiên. Phía sau đường gã chạy là một đoạn rừng dài bị chém cho cây cối đổ ngổn ngang, nhìn cảnh vật khu rừng phía sau không khác gì bị một đội lâm tặc mấy chục tên càn quét qua vậy.
Phía bên kia, đám người Liễu Thiên thì chỉ đứng nhìn hai ngươi kia đánh nhau, không ai được phép đi lên mà chỉ đứng đó bàn luận.
“Tứ gia thế nào lại chạy vậy?”
“Ta cũng không rõ!”
Mấy tên lính tráng nghi hoặc hỏi.
“Người kia ít ra cũng đạt đến Khai Minh cảnh hậu kì rồi, tuy không có kiếm thuật gì nhưng mỗi nhát kiếm đều có nguyên thần bao bọc cộn thêm khí lực theo lưỡi kiếm toát ra thì chắc chắn đã luyện kiếm rất lâu năm mới có được. Còn phụ thân thì dường như không muốn ra tay!” Liễu Thuyên nhìn đoàn chiến đấu phía xa lẩm bẩm suy tính trong giọng điệu đã không còn lo lắng như trước nữa.
Tần Dương đứng cạnh nghe vậy liền tỏ vẻ hiểu biết nói: “Tên kia tuy đã Khai Minh cảnh nhưng Tứ gia cũng là người có cùng cảnh giới, tứ gia hiểu rõ về tên này chắc chắn không làm việc khinh xuất, tiểu thư không cần lo lắng! Mà lại nói những đám thổ phỉ này không có nhiều dị thuật để tu luyện nên tứ gia càng có nhiều phần chiến thắng!”
Liễu Thuyên nghe vậy cũng khẽ gật đầu vì nàng cũng không biết làm gì ngoài tin tưởng phụ thân sẽ thắng mà thôi.
Liễu Thiên lúc này chỉ thò đầu ra ngoài tập trung nhìn. Hắn chưa thấy chiến đấu kiểu này bao giờ. Hai người đánh nhau mà phá hỏng cả một đoạn rừng. Sức chiến đấu như vậy hắn chỉ thấy trên phim ảnh mà thôi chưa thấy tận mắt bao giờ nên rất hưng phấn. Có điều lúc này, hai người kia cứ thế đi xa hắn hơn làm hắn càng ngày càng khó nhìn.
“Sao? Ngươi chỉ biết chạy thôi à! Vừa còn mạnh miệng lắm mà! Dị thuật lợi hại đâu sao không đem ra dùng?” Hạ Linh vừa đuổi vừa nói lớn, hắn cũng chẳng dùng chiêu thức gì cả mà chỉ liên tục bổ tới.
Liễu Nhân Toàn thì vẫn ung dung vừa lùi vừa né không có chút gì mệt mỏi vất vả cả. Gã cũng không thèm để ý đến mấy lời nói của Hạ Linh kia.
Khi hai người đuổi nhau chạy ra xa một đoạn tầm hai trăm mét so với chỗ mấy người Liễu gia. Liễu Nhẫn Toàn lúc này nhảy lên né một nhát kiếm của Hạ Linh rồi đáp xuống thân cây vừa bị đốn đổ, gã dừng lại không có ý muốn chạy nữa.
“Đủ xa rồi!” Gã nhìn lại đoạn đường vừa rồi thầm nghĩ.
“Nhất Kiếm Đoạn Sơn.”
Cùng lúc này, Hạ Linh đã đuổi đến rồi nhảy lên không một kiếm đỏ rực bổ xuống đầu Liễu Nhân Toàn.
Cự kiếm như tảng sắt hồng cùng với kiếm khí tran ra bùng nổ như một con thương long đang vùng vẫy đầy khí thế quật xuống.
Kiếm khí chưa đến đã làm cho quần áo và tóc của Liễu Nhân Toàn tung bay phần phật. Thế nhưng bằng đó vẫn không làm cho Liễu Nhân Toàn nhíu mày, gã khi này vẫn bình thản nhìn cự kiếm cùng kiếm khí hùng hổ đánh xuống đầu mình.
“Kinh!”
Một âm thanh vang vọng cùng với đó là một ba động khí lan tỏa làm cho cây dại xung quanh nghiêng ngả, cảnh lá đang rụng dưới đất cũng bị thủi lên, tóc và quần áo hai người Liễu Nhân Toàn và Hạ Linh cũng bị thủi cho bay phất phới.
Mà nhìn lại ở tâm ba động kia thì thấy tay trái Liễu Nhân Toàn giơ lên nắm lấy lưỡi kiếm của Hạ Linh làm cho lưỡi kiếm bất động trên không. Còn bản thân Hạ Linh đang trên không cũng ngạc nhiên hai mắt trợn tròn, hắn lúc này không tin nổi vào mắt mình nữa.
Theo thông tin thì Liễu Nhân Toàn cũng chỉ ở Khai Minh cảnh hậu kỳ như hắn nhưng tại sao lại có thể tay không dễ dàng chặn một kiếm của hắn? Vừa rồi Liễu Nhân Toàn dùng ảnh thuật cũng chỉ là do gã từng đi đến Kỳ Nhân Các nên tuy có ngạc nhiên nhưng không mấy lạ. Còn bây giờ, Liễu Nhân Toàn dùng tay không đón bắt một kiếm toàn lực của hắn. Đây là lí gì? Không kịp cho Hạ Linh suy nghĩ hay hạ thân xuống, Liễu Nhân Toàn ngay tức khắc dựt mạnh lưỡi kiếm làm thân thể của Hạ Linh đang ở lơ lửng không tự chủ được đầu nhao về phía gã.
Trong khoảng khắc này, Liễu Nhân Toàn tay trái thả kiếm ra, hai chân khẽ đạp vào thân cây. Gã tung người nhảy lên ngang tầm với Hạ Linh, chân phải như thiểm điện vung ra một cước vào ngang mặt Hạ Linh.
“Nộ Kim Cước!” Từ bàn chân của Liễu Nhân Toàn chân nguyên cuồn cuộn tạo thành một lớp khói màu đen xám. Lớp khí kình màu đen kia như đốt cháy cả không khí làm cho không gian xung quanh gương mặt Hạ Linh trở lên mờ ảo vặn vẹo.
“Bốp!” Một cú đá chúng mặt của Hạ Linh tạo ra một tiếng kêu ròn tan.
Ngay khi va chạm nhìn kỹ có thể thấy gò má của Hạ Linh đang biến dạng dần. Những chiếc răng, máu cùng nước bọt đang văng ra không trung theo nhiều phương khác nhau.
“Vù! Ầm!”
Nói thì lâu nhưng diễn ra thì lại rất nhanh, trên không chỉ thấy vụt một cái hắc cước đá ra thì Hạ Linh cả người lẫn kiễm xoắn tít bay đi đập vào một cái cây gần đó. Cái cây kia ngay lấp tức gãy đôi, Hạ Linh tiếp tục bay đi đập vào một cái cây phía sau rồi mới rơi xuống. Mà thanh cự kiếm của hắn thì đã tuột tay bắn ra quay trên không mấy vòng rồi cắm xuống đất cách đó không xa.
Liễu Nhân Toàn khi này rất nhanh đã đứng trước chỗ Hạ Linh đang nằm, gã đi lại gần nhìn kỹ.
Hạ Linh đang nằm sấp dưới một gốc cây, trên thân cây có vết máu kéo dài từ trên xuống dưới. Hạ Linh có vẻ đã chết rồi vì chỉ nhìn sơ qua cũng thấy cơ thể hắn đã dập nát hoàn toàn, tay chân đều vắt vẻo nằm sai vị trí.
“Đoàn người phía trước hãy để lại tài sản, ta sẽ cho các ngươi đi qua.” Đúng lúc này từ phía trong rừng có một âm thanh truyền đến.
Liễu Thiên cùng Liễu Thuyên cũng thò đầu ra nhìn, Liễu Thuyên ngay sau đó nhíu mày mở rèm xe nhảy xuống đất. Mà lúc này xung quanh xe ngựa, tất cả mọi người bảo vệ đoàn đều đã sẵn sàng chiến đấu. Mọi người đều căng thẳng ra mặt, ai đấy đều tế xuất vũ khí mà chờ đợi. Quay lại với Liễu Thiên thì nhìn hắn không có vẻ muốn chiến đấu, hắn vẫn ngồi im trong xe nhìn ra.
“Tên này chắc thuộc là đám thổ phỉ mới nổi gần đây! Quả như tình báo gửi về!”
Phía trước, Liễu Nhân Toàn thầm nghĩ rồi hướng phía xa bình thản nói: “Không cần giấu mặt nữa, ngươi có thể lộ diện được rồi. Xa Luân bang, Hạ Linh!”
“Kha kha!” Liễu Nhân Toàn vừa nói xong thì trong rừng lại phát ra một tiếng cưới lớn vọng lại cùng với đó là một màn sáng lóe lên.
“Vèo!”
Một thanh cự kiếm sáng lóa từ bên trái được phóng đến mà phía sau đó có một người đang đạp vào mấy cái thân cây bay theo với tốc độ nhanh không kém.
“Phụp!”
Thanh cự kiếm chém bay một thân cây rồi mới đâm vào một một đại thụ phía sau. Lúc này nhìn kỹ thì thấy đây là một thanh cự kiếm có độ rộng hơn hai mươi phân, dài hơn hai mét, dày tầm năm phân. Mà lúc này, người bay phía sau kia đã bay đến đứng lên cái cán dài hơn nửa mét của thanh cự kiếm này.
Người kia đứng trên đó hắc bào bay bay, tóc dài để xõa, gương mặt có nhiều vết sẹo, ánh mắt có phần dữ tợn, hắn khi này mới nhìn đám người Liễu gia cười nói: “Không ngờ ta lại nổi tiếng như vậy! Ngươi cũng biết ta là ai ư?”
Liễu Nhân Toàn nghe vậy thì lắc đầu nói rồi lại hỏi: “Nổi tiếng thì chưa chắc! Mà ngươi có biết chúng ta là ai không?”
“Haha! Từ xa đến nay Cự Kiếm Hạ Linh ta chưa ngán ai bao giờ! Vì vậy cần gì biết ngươi là ai!” Hạ Linh nghe vậy thì lại ngửa mặt lên trời cười lớn rồi nói.
“Tốt! Vậy để ta cho ngươi biết sợ một lần!” Liễu Nhân Toàn gật đầu, hắn quay lại đám người đằng sau nói: “Các người hãy lùi xa một chút, chỗ này không an toàn.”
Cả đám người liền lùi lại hơn chục trượng, rồi mới dừng lại. Cả đám đều đứng quan sát chỉ có Liễu Thuyên thì có vẻ sốt ruột đứng ngồi không yên như muốn đi lên.
Bên kia Liễu Nhân Toàn xuống ngựa, gã khẽ vỗ vào mông ngựa đuổi con ngựa lùi ra phía sau.
Trên cán kiếm, Hạ Linh kia vuốt vuốt dải tóc trước măt, gã trợn mắt nhìn Liễu Nhân Toàn cười cười khinh khỉnh nói: “Hôm nay ta cùng Liễu tứ gia giao chiến thật là điều ta không muốn. Nếu như ngài có thể để lại tài sản của đoàn cũng mấy nữ nhân kia lại thì ta sẽ không làm khó nữa.”
Liễu Nhân nghe vậy không có tức giận, gã vừa chỉnh sửa chút quần áo gọn gàng lại vừa nói: “Ta cũng không rõ ai thuê các ngươi nhưng xem ra Xa Luân bang thật sự không nên tồn tại nữa.”
Liễu Nhân Toàn hiểu được tên trước mặt không vì ít tài sản mà đến, chính vì vậy không cần phải nói nhiều làm gì.
“Mạnh miệng!” Hạ Linh nghe vậy gương mặt đầy tức giận quát lớn sau đó nhảy từ cán cự kiếm xuống, tay phải hắn cực nhanh rút thanh kiếm từ đại thụ ra rồi phi thân về phía Liễu Nhân Toàn.
Vừa bay đến, Hạ Linh vung tay một kiếm bổ xuống. Một luồng kiếm khí màu trắng sữa theo cự kiếm xé gió bổ xuống đỉnh đầu Liễu Nhân Toàn.
“Phụ thân!” Liễu Thuyên giật minh hô lên, những người khác đều mở to mắt mà quan sát.
“Xoạt! Rầm!”
Kiếm khí phóng đến, Liễu Nhân Toàn rất nhanh đã tránh sang một bên, chỗ gã vừa đứng xuất hiện một vệt kiếm dài in trên đất, cùng với đó một cái cây nhỏ phía sau bị trẻ làm hai đổ sang hai bên, cành lá rơi rụng tung bay toán loạn trong không trung.
“Vèo! Vèo!...Vèo!” Một kiếm kích trượt, Hạ Linh thân hình nhoáng vài cái đã lại áp sát Liễu Nhân Toàn, tên này hai tay cầm cự kiếm vung lên mấy kiếm theo đủ phương hướng khác nhau.
“Lùi lại!” Liễu Nhân Toàn hô lên rồi mũi chân khẽ điểm, thân hình gã như được thứ gì đó kéo dê sang bên phải rồi lại bên trái, nhảu lên cúi xuống liên tục.
“Ầm! Dẹt!... Ầm! Ầm!” Mấy tiếng sé gió cùng nổ lớn vang lên, bốn năm thân cây bị chẻ nát thành nhiều mảnh, đất đá cũng bị cầy lên cùng với đó là kiếm khí nổ ra làm cho khói bụi tùm lum một vùng.
“Ta ở đây!” Hạ Linh đang tập trung nhìn vào đám bụi thì bỗng nghe thấy tiếng nói, gã quay qua trái thì thấy cách đám bụi khói kia hơn mười mét có một trung niên đang đứng nhìn hắn cười. Người đó quả nhiên là Liễu Nhân Toàn, nhìn gã lúc này đến vạt áo còn chưa bị bẩn.
Mấy kiếm trượt lại bị đối phương cợt nhả, Hạ Linh gương mặt tối sầm lại. Hắn khi này gồng mình vận chuyển chân nguyên vào hai tay. Nguyên thần tràn ra làm cho trường bào của hắn bay phần phật, cùng với đó là một lượng khí lưu lớn bùng ra xung quanh làm lá cây cạnh chỗ hắn đứng cũng dạt đi nhìn rất oai phong. Mà lúc này nhìn lại thì cự kiếm của Hạ Linh cũng được bao bọc một lớp khí trắng đục, lớp khí lưu chuyển quanh lưỡi kiếm làm cho lưỡi kiếm trở lên mơ hồ.
Hạ Linh không chần chừ, chân phải đạp mạnh xuống đất, toàn thân phóng đến, hai tay vung kiếm qua đầu, một kiếm cực mạnh được hắn bổ ra. Kiếm khí như lưỡi liềm cực nhanh phóng đến trước mặt Liễu Nhân Toàn.
“Vút! Rầm!” Nhưng tốc độ của kiếm này vẫn không đủ nhanh để chúng đích, Liễu Nhân Toàn lại tránh thành công, Hạ Lịnh chỉ đốn đổ được một hàng bốn thân cây trong rừng mà thôi.
“Ẽ! Ầm!” Cây cối bị chẻ ra giờ mới từ từ đổ xuống, để ra một khoảng chống trong rừng. Lúc này, Liễu Nhân Toàn lại hiện ra, gã đứng trên một thân cây đổ cách xa Hạ Linh hơn mười mét, ánh mắt đầy châm chọc nhìn lại.
“Các hạ quả không hổ danh là đệ nhất tiều phu của Xa Luân Bang! Tại hạ thật khâm phục khâm phục a!” Liễu Nhân Toàn ánh mắt đảo quanh khu rừng có nhiều cây đổ ngổn ngang rồi quay lại chắp tay rồi dùng giọng điệu đầy kính trọng và ngưỡng mộ nói với Hạ Linh.
“Haha! Tiều phu! Quả là đại danh đỉnh đỉnh!” Nghe vậy tất cả đoàn người Liễu gia đều bật cười, có một số người còn đệm vào ca ngợi vài câu.
“Vị tứ thúc này cũng khá vui tính đây!” Liễu Thiên khi này cũng mỉm cười lẩm bẩm.
“Cẩu tặc! Nạp mạng ra đây!” Nghe Liễu Nhân Toàn ca ngợi, rồi mọi người cười tán thưởng thì phải vui vẻ mới đúng, đằng này Hạ Linh lại đùng đùng nổi giận. Lúc này, hắn như ăn phải xuân dược, gương mặt hắn đỏ bừng, hai mắt như bốc lửa miệng thì phì phò hét lớn rồi cầm kiếm đuổi đến chỗ Liễu Nhân Toàn.
“Hừ! Chết đi!” Hạ Linh nhảy đến gần chỗ Liễu Nhân Toàn hừ lạnh một tiếng rồi lại vung cự kiếm vòng qua đầu bổ xuống, bổ xuống xong hắn liền thu kiếm cực nhanh chém chéo, rồi bổ ngang,... Chỉ trong mấy hơi thở mà hắn đã liên tục xuất mười mấy kiếm về phía Liễu Nhân Toàn, chiêu nào cũng thập phần mạnh mẽ và bá đạo.
“Vù vù…”
Kiếm khí màu trắng mờ ảo liên tục phóng ra không ngớt, mỗi đường đều có thể xẻ Liễu Nhân Toàn ra làm nhiều mảnh.
Thế nhưng dù kiếm khí có thập phần bá đạo mà không một nhát nào đánh chúng được Liễu Nhân Toàn thì cũng là vô nghĩa. Hơn mười kiếm đã đánh cho khu rừng phía trước đổ dạp, cây cối ngổn ngang một mảng mấy chục mét vuông nhưng Liễu Nhân Toàn vẫn chưa bị một vết xước nào. Gã lúc này vẫn từ từ lùi ra xa!
Lúc này, Hạ Linh tấn công mãi không thu lại chút hiệu quả thì gương mặt gã nổi đầy gân xanh, những gần xanh này chồng lên những vết sẹo làm cho gương mặt gã đã xấu lại càng xấu hơn. Nói đơn giản thì gương mặt Hạ Linh lúc này khá giống của gương mặt cáo ộp mà các cụ ở quê hay dọa trẻ nhỏ.
Hạ Linh mặt cáo ộp hằm hằm sát khí, ánh mắt bức người còn miệng hắn thì đang lẩm bẩm gì đó. Chỉ vài nhịp nhẩm, chú ngữ kết thúc, hắn phun ra một ngụm máu lên thanh cự kiếm của mình. Rất nhanh máu bị nguyên thân quanh kiếm hong khô tạo ra một làn khói hồng nhạt cùng với đó cự kiếm của hắn cũng chuyển thành màu đỏ rực như sắt nung vậy.
“Huyết Trác Kiếm! Có chút ý tứ!” Liễu Nhân Toàn thấy một màn này thì không hề sợ hãi mà chỉ hời hợt nói.
“Hừ! Ta xem ngươi còn thong dong được bao lâu!” Hạ Linh mặt đầy gân xanh quát lớn rồi hai chân hắn đạp mạnh xuống đất.
“Vù!” Hắn như một cơn gió lướt đi để lại một mảng mờ mờ phía sau cùng với đó là một mảnh hắc hồng nhị sắc mờ mờ bắn đến chỗ Liễu Nhân Toàn.
Liễu Nhân Toàn thấy vậy lại chẳng có chút lo lắng nào, gã hai tay kết ấn mấy nhịp rồi vẫn đứng đó, khóe môi khẽ nhếch lên như đang mỉm cười.
“Xoạch!” Hắc hồng vụt đến như thiểm điện đi xuyên qua cắt đôi thân hình Liễu Nhân Toàn rồi dừng lại phía sau mấy mét, tàn ảnh dừng lại thì có thể thấy đó chính là Hạ Linh đang cầm kiếm đứng thở.
“Phụ thân!” Phía bên kia, Liễu Thuyên thấy phụ thân bị giết thì hô lớn định lao lên nhưng lại bị mấy người trưởng lão ngăn lại.
“Tiểu thư yên tâm, với chút tài mọn đó chưa làm gì được Tứ gia đâu!” Vị Sa trưởng lão kia liền nói.
“Đúng vậy!” Một vài người cũng trấn an Liễu Thuyên.
Quả nhiên là như vậy, Liễu Nhân Toàn vốn bị trẻ đôi kia vốn chỉ là một tàn ảnh, tàn ảnh đó rất nhanh theo làn gió mà tan biến.
“Ảnh thuật!” Hạ Linh giật minh khinh hô rồi nhìn quanh như tìm kiếm gì đó.
Vừa rồi hắn một kích trẻ đôi Liễu Nhân Toàn cũng cảm thấy vui vẻ nhưng đồng thời cũng cảm thấy có gì đó không đúng rồi khi hắn thấy đó chỉ là tàn ảnh thì đã biết mình cơ hồ chỉ chém vào Phân Ảnh của đối phương mà thôi. Gã là một tán tu giang hồ ít tiếp xúc với dị giả nhưng cũng biết chút ít về tên của mấy loại dị thuật trong giới dị giả. Phân Ảnh thuật này gã cũng từng nghe nói qua và hôm nay chính mình đã nhìn thấy.
Lại nói về dị thuật trong giới tu luyện thì nhiều như sao trên trời vậy, trong đó chia làm nhiều bộ môn hệ phái khác nhau. Còn Phân Ảnh Thuật mà Liễu Nhân Toàn vừa sử dụng là một trong mười hai ảnh thuật cơ bản trong bộ Ảnh Thuật Dị Thư mà thôi.
“Ngươi lại nhìn gì vậy? Ta ở đây cơ mà!” Hạ Linh đang đảo mắt nhìn quanh thì Liễu Nhân Toàn đã đứng phía xa mười mấy mét gọi lại.
“Ngươi!” Hạ Linh vừa sợ vừa giận nói. Liễu Nhân Toàn dùng Ảnh thuật rồi lại dùng thuật ẩn thân vốn có thể lợi dụng lúc hắn không để ý thì có thể dễ dàng lấy mạng hắn. Thế nhưng Liễu Nhân Toàn lại không làm? Điều này khiến Hạ Linh có chút khó hiểu cộng thêm sự sợ hãi.
“Ảnh thuật thì sao, ông mày cảnh giác hơn là được!” Thế nhưng đâm lao phải theo lao, Hạ Linh quát lớn một tiếng rồi lại bật lên đuổi đến chỗ Liễu Nhân Toàn.
Bất ngờ là Liễu Nhân Toàn khi này lại quay đầu chạy đi.
“Xoạt! Xoạt!... Ầm! Ầm!” Liễu Nhân Toàn vừa chạy đi thì chỗ gã đứng đã bị bổ cho tan tành hoa lá.
Hạ Linh một người một kiếm vừa đuổi theo vừa xuất kiếm, khi thế mỗi ngày một bá đạo.
Đáng tiếc là Liễu Nhân Toàn lại không tiếp chiêu, gã dẫn Hạ Linh chạy ra xa đám người Liễu Thiên. Phía sau đường gã chạy là một đoạn rừng dài bị chém cho cây cối đổ ngổn ngang, nhìn cảnh vật khu rừng phía sau không khác gì bị một đội lâm tặc mấy chục tên càn quét qua vậy.
Phía bên kia, đám người Liễu Thiên thì chỉ đứng nhìn hai ngươi kia đánh nhau, không ai được phép đi lên mà chỉ đứng đó bàn luận.
“Tứ gia thế nào lại chạy vậy?”
“Ta cũng không rõ!”
Mấy tên lính tráng nghi hoặc hỏi.
“Người kia ít ra cũng đạt đến Khai Minh cảnh hậu kì rồi, tuy không có kiếm thuật gì nhưng mỗi nhát kiếm đều có nguyên thần bao bọc cộn thêm khí lực theo lưỡi kiếm toát ra thì chắc chắn đã luyện kiếm rất lâu năm mới có được. Còn phụ thân thì dường như không muốn ra tay!” Liễu Thuyên nhìn đoàn chiến đấu phía xa lẩm bẩm suy tính trong giọng điệu đã không còn lo lắng như trước nữa.
Tần Dương đứng cạnh nghe vậy liền tỏ vẻ hiểu biết nói: “Tên kia tuy đã Khai Minh cảnh nhưng Tứ gia cũng là người có cùng cảnh giới, tứ gia hiểu rõ về tên này chắc chắn không làm việc khinh xuất, tiểu thư không cần lo lắng! Mà lại nói những đám thổ phỉ này không có nhiều dị thuật để tu luyện nên tứ gia càng có nhiều phần chiến thắng!”
Liễu Thuyên nghe vậy cũng khẽ gật đầu vì nàng cũng không biết làm gì ngoài tin tưởng phụ thân sẽ thắng mà thôi.
Liễu Thiên lúc này chỉ thò đầu ra ngoài tập trung nhìn. Hắn chưa thấy chiến đấu kiểu này bao giờ. Hai người đánh nhau mà phá hỏng cả một đoạn rừng. Sức chiến đấu như vậy hắn chỉ thấy trên phim ảnh mà thôi chưa thấy tận mắt bao giờ nên rất hưng phấn. Có điều lúc này, hai người kia cứ thế đi xa hắn hơn làm hắn càng ngày càng khó nhìn.
“Sao? Ngươi chỉ biết chạy thôi à! Vừa còn mạnh miệng lắm mà! Dị thuật lợi hại đâu sao không đem ra dùng?” Hạ Linh vừa đuổi vừa nói lớn, hắn cũng chẳng dùng chiêu thức gì cả mà chỉ liên tục bổ tới.
Liễu Nhân Toàn thì vẫn ung dung vừa lùi vừa né không có chút gì mệt mỏi vất vả cả. Gã cũng không thèm để ý đến mấy lời nói của Hạ Linh kia.
Khi hai người đuổi nhau chạy ra xa một đoạn tầm hai trăm mét so với chỗ mấy người Liễu gia. Liễu Nhẫn Toàn lúc này nhảy lên né một nhát kiếm của Hạ Linh rồi đáp xuống thân cây vừa bị đốn đổ, gã dừng lại không có ý muốn chạy nữa.
“Đủ xa rồi!” Gã nhìn lại đoạn đường vừa rồi thầm nghĩ.
“Nhất Kiếm Đoạn Sơn.”
Cùng lúc này, Hạ Linh đã đuổi đến rồi nhảy lên không một kiếm đỏ rực bổ xuống đầu Liễu Nhân Toàn.
Cự kiếm như tảng sắt hồng cùng với kiếm khí tran ra bùng nổ như một con thương long đang vùng vẫy đầy khí thế quật xuống.
Kiếm khí chưa đến đã làm cho quần áo và tóc của Liễu Nhân Toàn tung bay phần phật. Thế nhưng bằng đó vẫn không làm cho Liễu Nhân Toàn nhíu mày, gã khi này vẫn bình thản nhìn cự kiếm cùng kiếm khí hùng hổ đánh xuống đầu mình.
“Kinh!”
Một âm thanh vang vọng cùng với đó là một ba động khí lan tỏa làm cho cây dại xung quanh nghiêng ngả, cảnh lá đang rụng dưới đất cũng bị thủi lên, tóc và quần áo hai người Liễu Nhân Toàn và Hạ Linh cũng bị thủi cho bay phất phới.
Mà nhìn lại ở tâm ba động kia thì thấy tay trái Liễu Nhân Toàn giơ lên nắm lấy lưỡi kiếm của Hạ Linh làm cho lưỡi kiếm bất động trên không. Còn bản thân Hạ Linh đang trên không cũng ngạc nhiên hai mắt trợn tròn, hắn lúc này không tin nổi vào mắt mình nữa.
Theo thông tin thì Liễu Nhân Toàn cũng chỉ ở Khai Minh cảnh hậu kỳ như hắn nhưng tại sao lại có thể tay không dễ dàng chặn một kiếm của hắn? Vừa rồi Liễu Nhân Toàn dùng ảnh thuật cũng chỉ là do gã từng đi đến Kỳ Nhân Các nên tuy có ngạc nhiên nhưng không mấy lạ. Còn bây giờ, Liễu Nhân Toàn dùng tay không đón bắt một kiếm toàn lực của hắn. Đây là lí gì? Không kịp cho Hạ Linh suy nghĩ hay hạ thân xuống, Liễu Nhân Toàn ngay tức khắc dựt mạnh lưỡi kiếm làm thân thể của Hạ Linh đang ở lơ lửng không tự chủ được đầu nhao về phía gã.
Trong khoảng khắc này, Liễu Nhân Toàn tay trái thả kiếm ra, hai chân khẽ đạp vào thân cây. Gã tung người nhảy lên ngang tầm với Hạ Linh, chân phải như thiểm điện vung ra một cước vào ngang mặt Hạ Linh.
“Nộ Kim Cước!” Từ bàn chân của Liễu Nhân Toàn chân nguyên cuồn cuộn tạo thành một lớp khói màu đen xám. Lớp khí kình màu đen kia như đốt cháy cả không khí làm cho không gian xung quanh gương mặt Hạ Linh trở lên mờ ảo vặn vẹo.
“Bốp!” Một cú đá chúng mặt của Hạ Linh tạo ra một tiếng kêu ròn tan.
Ngay khi va chạm nhìn kỹ có thể thấy gò má của Hạ Linh đang biến dạng dần. Những chiếc răng, máu cùng nước bọt đang văng ra không trung theo nhiều phương khác nhau.
“Vù! Ầm!”
Nói thì lâu nhưng diễn ra thì lại rất nhanh, trên không chỉ thấy vụt một cái hắc cước đá ra thì Hạ Linh cả người lẫn kiễm xoắn tít bay đi đập vào một cái cây gần đó. Cái cây kia ngay lấp tức gãy đôi, Hạ Linh tiếp tục bay đi đập vào một cái cây phía sau rồi mới rơi xuống. Mà thanh cự kiếm của hắn thì đã tuột tay bắn ra quay trên không mấy vòng rồi cắm xuống đất cách đó không xa.
Liễu Nhân Toàn khi này rất nhanh đã đứng trước chỗ Hạ Linh đang nằm, gã đi lại gần nhìn kỹ.
Hạ Linh đang nằm sấp dưới một gốc cây, trên thân cây có vết máu kéo dài từ trên xuống dưới. Hạ Linh có vẻ đã chết rồi vì chỉ nhìn sơ qua cũng thấy cơ thể hắn đã dập nát hoàn toàn, tay chân đều vắt vẻo nằm sai vị trí.
Danh sách chương