Linh khí xung quanh bắt đầu được hấp thụ qua mao mạch vào trong cơ thể của Liễu Thiên. Ở trong các tế bào này, các hạt linh khí bắt đầu tổng hợp tạo lên hạt Sơ nguyên đệ tam trọng.

Sơ nguyên này được tổ hợp rồi vận hành theo kinh mạch đổ về đan điền. Sơ nguyên sau khi vào đan điền thì liền đi theo dạng xoắn ốc đi vào điểm Thủy Khởi – nơi Thiên tinh đang nắm giữ.

Đúng ra thi sau khi đi qua điểm Thủy Khởi này nguyên thần sẽ di chuyển ra khắp đan điền tiến hành tích tụ tạo thành đan điền và dự trữ trong lòng đan điền đã được xây dựng. Cứ thế nguyên thần trong đan điền từ từ tích tụ tạo sự tăng tiến tu vi.

Nhưng Liễu Thiên lại khác, nguyên thần của hắn tiến vào điểm Thủy Khởi thì ngay tức khắc bị “thiên tinh” ở đó xoay tròn mà hút hết. Cứ tượng tượng đơn giản, điểm Thủy Khởi là đáy phễu, nguyên thần sẽ như dòng nước trôi xuống đó rồi tràn ra đan điền. Nhưng giờ ở đó đáy phễu đặt một viên hút ẩm và nước trôi qua đó đều bị nó hút hết.

Vấn đề này Liễu Thiên cũng biết rõ nên hắn cũng không ngạc nhiên hay lo lắng gì cả. Dù sao nguyên thần này cũng là cung cấp cho thiên tinh nên cũng không có hại, chỉ là quá trình đầu tư này hơi dài và quá trình luyện tập tằng tiến công pháp cũng khó hơn mà thôi. Biết rằng nguyên thần chỉ đi vào và biến mất nên điều hắn cần làm bây giờ là trong mỗi tuần hoàn đó phải cảm nhận rõ ràng dòng nguyên trường lực của điểm thủy khởi để có thể từ đó mà tạo ra một dòng nguyên trường lực nữa.

Hai canh giờ chẳng mấy mà trôi qua, Liễu Thiên mở mắt ra. Hắn lắc đầu đứng dậy, sau đó lại mỉm cười lẩm bẩm: “Phải cố gắng hơn nữa!”

Buổi tối đầu tiên chưa đem lại kết quả gì cho hắn cả, xem ra tu luyện công pháp không hề đơn giản, nó là cả một quá trình kiên trì và Liễu Thiên giờ mới đặt chân vào quá trình đó mà thôi.

Nói đến việc tu luyện công pháp vẫn có thể hấp thụ linh khí thì tại sao lại không động bộ nó với quá trình tu luyện hàng ngày để cả tu vi và công pháp đều tăng tiến mà phải tách ra luyện tập riêng.

Nguyên nhân là ngày thường khi tu luyện, một người chỉ đơn giản là vận hành công pháp đã có sãn để hấp thụ linh khí và chuyển hóa thành nguyên thần mà thôi như vậy quá trình hấp thụ sẽ diễn ra đều đặn và tuần hoàn. Còn để muốn cho công pháp tăng giai, một người bắt buộc phải thực nghiệm sự vận hành của công pháp trong đan điền rất nhiều lần.

Quá trình thực nghiệm này cũng như sửa chữa và nghiên cứu tạo ra thứ mới từ thứ cũ. Đây là một chuỗi các quá trình bật tắt công pháp để kiểm nghiệm, vì thế quá trình thực nghiệm tu luyện sẽ gián đoạn liên tục và chỉ đem lại một lượng nguyên thần rất ít so với tu luyện bình thường. Đồng thời khi vừa phải tập trung vận chuyển công pháp lại phải nghiên cứu sự vận động của nguyên trường lực đối với một người thường là quá khó.

Vì vậy vừa tu luyện mà vừa nghiên cứu thì tốc độ tu luyện sẽ cực kỳ chậm và việc nghiên cứu cũng khó đạt được hiệu quả nên người ta phải tách riêng ra để tu luyện. Tất nhiên là vẫn có những người gộp chúng vào để thực hiện nhưng trong số đó rất khó có người thành công.

Lúc này đêm đã khuya, Liễu Thiên đứng dậy, hắn đi lại thư giãn vài vòng rồi ngáp ngắn ngáp dài bò lên giường.



Sáng hôm sau.

Một trong ba dãy nhà ở Văn đường tại cung chữ Càn. Ở đây đang có hơn trăm đệ tử đang ngồi nghe một thư sinh trung niên giảng bài.

Trong đám hơn trăm đệ tử này, ba người Liễu Thiên vẫn ngồi cuối dãy bên phải.

Môn học hôm nay có tên là Thiên Cơ Tướng Số. Đây là môn nói về hai loại sở học đó là định tướng và chắc luận thiên cơ. Hôm nay mấy người Liễu Thiên được dậy về xem tướng trước. Xem tướng thì có mấy kỹ năng cơ bản như nhìn bộ dáng, khuôn mặt, reo quẻ, xem tay, xem chữ,…tất cả đều dùng một mục đích là đoán ra một phần tính cách, xuất thân, tương lại của một người. Chắc luận thiên cơ thì chính là nhìn ra những sự kiện trong tương lai, đây là một ngành rất khó và không phải ai cũng học được và dù học được thì cũng phải trả giá rất lớn.

Đối với những ai muốn theo ngành Chắc Luận Thiên Cơ thì bây giờ cần phải học thật tốt nhưng cái cơ bản về Định tướng đã. Còn những người học cho có thì chỉ cần đến nghe qua mà thôi. Đối với những đệ tử bình thường thì mấy thứ này cũng chỉ có chút tác dụng nhỏ mà thôi.

Liễu Thiên chắc chắn không muốn theo ngành bói toán rồi, đối với hắn chỉ tập tu luyện tăng tiến sức mạnh là đủ rồi, mọi thứ khác đều không quan trọng. Mai kia nếu cần thì hắn sẽ tìm cao nhân trong lĩnh vực này là được.

Đồng thời môn học này cũng không bắt buộc, đúng ra hắn có thể nghỉ nhưng do hắn đã bỏ hẳn một tuần nên một số môn chương trình ngắn đã bị đánh trượt. Vì vậy hắn phải học những môn khác bù vào, miễn sao cho qua tám mươi phần trăm số môn là được. Tằng Nhất cùng Hà Minh thì lại muốn đạt tối đa số điểm nên bọn họ đi học cả môn này chứ hai tên này cũng không mấy quan tâm gì đến tướng số.

Lúc này trung niên kia cứ thao thao bất tuyết vừa nói vừa lấy ví dụ.

Đám đệ tử bên dưới có vẻ khá chú ý nhưng trong đó cũng có một số vẫn đang nhỏ nhỏ cười nói. Trong đám cười nói này có cả nhóm ba người Liễu Thiên, hai tên kia thì đang bàn tán về vị cô nương nào đó mới quen rồi lại nói về vài sự kiện nào đó mà Liễu Thiên không biết. Còn Liễu Thiên thì đang nghĩ về công pháp của mình, nghĩ về cả tối hôm qua tu luyện, nghĩ xem tối nay phải làm thế nào? “Bây giờ ta sẽ lấy một ví dụ! Ba người bàn cuối lên đây!” Đúng lúc này vị thư sinh trung niên kia dừng lại chỉ xuống cuối nói.

Toàn phòng học nhất thời im lặng nhìn xuống cuối, còn ba người Liễu Thiên giật mình ngơ ngác, họ không hiểu mọi người đang nhìn cái gì?

“Nào ba đệ tử bàn cuối kia đi lên đây!” Vị trung niên mỉm cười nhìn thẳng ba người Liễu Thiên nói.

Liễu Thiên nhíu mày rồi thở dài, hai tên kia vẻ mặt cũng tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ đứng dậy.

Cả ba lững thững đi theo con đường giữa hai dãy bàn tiến lên bục cao kia.

Mọi người thì xì xầm bàn tán, trong đó kẻ thì cười thầm, kẻ thì mắng nhỏ, kẻ thì trê cười, người thì thờ ơ…nói chung ở phòng này không ai quan tâm đến ba người Liễu Thiên cả. Tất cả chỉ đang xem ba tên này bị trưởng lão phạt như thế nào mà thôi?

Ba người Liễu Thiên đi lên bục cào nhìn quanh một lượt thì thấy một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.

Đó chính là Thượng Quan Nhu Vân đang ngồi ngay bàn đầu, nàng ánh mắt lạnh tanh nhìn ba người Liễu Thiên không có chút biểu tình gì cả!

Lúc này, vị trung niên kia nhìn ba người Liễu Thiên rồi mỉm cười nói: “Ba cậu có vẻ không hứng thú với môn này?”

“Đâu có! Bọn đệ tử rất thích môn nay!” Ba tên lắc đầu vội vàng chém gió.

“Vậy à!” Vị trung niên kia tỏ vẻ ngạc nhiên pha thêm chút chế giễu nói.

Gã nói xong cũng không chờ mấy người Liễu Thiên biện hộ mà liền đi lại bàn ngồi xuống rồi nói: “Vừa rồi ta vừa nhắc đến cách dựa qua đặc điểm bên để đoán ra một phần tính cách của một người. Ba người hãy làm thử xem sao?”

“Chúng ta?” Cả ba người Liễu Thiên giật mình tự hỏi. Bọn hắn vừa rồi có học gì đâu mà xem!

“Giờ ta sẽ chọn cho các ngươi một đệ tử để các ngươi thực hành!” Vị trung niên thư sinh kia lại nhàn nhạt nói.

Ba người Liễu Thiên lúc này thì vẻ mặt thộn ra, còn đám đệ tử bên dưới thì đang đắc ý khi người khác gặp nạn.

“Nhu Vân lên đây!” Trung niên thư sinh kia thản nhiên nói.

Một câu này làm cả cho toàn trường ngạc nhiên còn ba người Liễu Thiên càng giật mình hơn.

Mà Thượng Quan Nhu Vân cũng sững sờ, nàng thật không ngờ mình chính là người được mang lên thí nghiệm đầu tiên. Nhưng nàng cũng không thể không lên! Thứ nhất là vị trung niên kia là trưởng lão dậy môn này thì khi học phải nghe theo sự sắp xếp của gã. Nguyên nhân thứ hai quan trong hơn chính là vị trung niên thư sinh này là thất thúc của nàng tên là Thượng Quan Định.

Thượng Quan Nhu Vân vẻ mặt đầy hắc tuyến đi lên bục, ánh mắt đầy sát khí nhìn ba người Liễu Thiên. Nàng bỗng dưng cảm thấy thù hận ba tên trước mặt. Đối với nàng, không thể đổ nỗi cho thúc thúc được nên mọi sự việc hôm nay đều do ba tên này cả! Như vậy cộng thêm món nợ lần trước, nàng càng thêm khó chịu với ba người Liễu Thiên.

“Nào ai nói trước đây?” Thượng Quan Định nhìn ba người Liễu Thiên hỏi.

“À! Cậu đứng trước nói nghe thử xem nào?” Thượng Quan Định mỉm cười nói.

Trong ba người Liễu Thiên thì người đứng lên phía trước chính là Hà Minh. Không biết từ khi nào hai người Liễu Thiên đã lùi lại một bước để cho tên Hà Minh kia vẫn đang ngơ ngác nhìn ngắm Thượng Quan Nhu Vân.

Hà Minh lúc này mới nhìn quanh thì thấy mình chính là người cao hơn hai người còn lại thì giật mình lùi lại định nói gì đó thì lại nghe thấy một câu thúc dục:

“Nào dựa vào kiến thức đã biết hãy nói cho ta nghe về tính cách của nàng?”

Thượng Quan Định nói xong ánh mắt hướng lên người Thượng Quan Nhu Vân mỉm cười.

Thượng Quan Nhu Vân thì ánh mắt như hàn băng nhìn thẳng vào Hà Minh làm cho hắn run rẩy, tim đập loạn lên vì sợ hãi và ngại ngùng. Dù sao mọi lần đi đâu cũng có ba người, ít nhất cũng là hai, lúc này lại chỉ có mình hắn đối diện với một nữ đệ tử xinh đẹp nên hắn không biết làm gì hay nhận xét gì lúc này?

Nhưng chần chừ một lúc, Hà Minh nhìn lại ánh mắt chờ đợi của Thượng Quan Định và mọi người phía dưới thì hắn cũng ấp úng nói: “Thượng Quan thiểu thư là một người có tính cách hiền hậu, hòa đồng, tốt bụng, luôn luôn vui vẻ!”

Nghe xong câu nói này Liễu Thiên phông má trợn mắt, cố nín cảm xúc, hắn cúi đầu xuống cố cho mình không cười phá lên. Hắn thật sự không ngờ tên Hà Minh này lại có thể chém gió khủng như vậy!

Ngoài Liễu Thiên có bộ dạng nham nhở ra thì những người khác đều không có biểu hiện gì khác thường. Mọi người đều nghĩ rằng Hà Minh nói vậy là đúng, vào trường hợp của họ, họ cũng sẽ nói như vậy! Không mấy ai biết rõ tính cách của nàng, mà biết rõ thì ai muốn để lại ấn tượng xấu trước một mỹ nhân như vậy chứ?

Thượng Quan Định vẻ mặt như thường không nói gì Hà Minh cả mà nhìn sang Thượng Quan Nhu Vân nhàn nhạt nói: “Nhu Vân quả nhiên hiền lành a!”

Thượng Quan Nhu Vân nghe ra được một tia đùa cợt trong câu nói của Thượng Quan Định cũng không cảm thấy ngại ngùng gì mà chỉ mỉm cười khẽ nói: “Thất thúc quá khen!”

Qua cách ăn nói này thì nàng khá thân với vị thất thúc này. Thả nào nàng lại đến học môn này, bình thường rất ít nữ đệ tử đến học!

Thượng Quan Định gật gật đầu rồi lại quay lại chỗ ba người Liễu Thiên, gã nhìn Liễu Thiên rồi hỏi: “Tiếp theo đên lượt cậu da hơi đen kia!”

Trước kia ở Xuân đô mới trắng lại thì sau một tuần phơi nắng da Liễu Thiên giờ đã chuyển màu nâu bánh mật.

“Đệ tử thực sự chưa có kinh nghiệm, sợ rằng..” Liễu Thiên nghe thấy đến lượt mình thì khẽ mỉm cười sau đó như hồi tưởng lại cái gì đó rồi quay ra ấp úng nói.

“Không sao cứ nói đi!” Liễu Thiên chưa kịp nói xong thì Thượng Quan Định đã cắt ngang.

“Èm! Thượng Quan tiểu thư nhìn vào ánh mắt của nàng có thể thấy được nàng là một người rất hung dữ và lạnh lùng.” Liễu Thiên lấy giọng sau đó nhìn vào ánh mắt của Thượng Quan Nhu Vân mỉm cười nói ra câu đầu tiên.

Ồ…!

“Ngươi nói gì!

“Ta sẽ cho ngươi một bài học, giám nói bậy à!”

Toàn trường ồ lên một tiếng, sau đó lại nhỏ nhẹ bàn luận, có kẻ cười cười tỏ vẻ hứng thủ, có người lo lắng, có người thì tức giận vì thần tượng bị bôi nhọ,…

Nhìn sang Thượng Quan Nhu Vân thì sau khi nghe thấy câu này nàng cũng không cảm thấy khó chịu, ánh mắt vẫn lạnh băng nhìn Liễu Thiên, nàng coi như Liễu Thiên không tồn tại vậy.

“Im lặng! Tiếp đi!” Thượng Quan Định quát cả lớp rồi lại tỏ vẻ hứng thú nói.

“Nhìn cách ăn mặc có thể thấy được nàng là một người kiêu ngạo!”

“Ồ!”

Liễu Thiên lại nói một câu làm mọi người há hốc mồm ồ lên, hai người Hà Minh cùng Tằng Nhất đứng cạnh cũng giật mình khi nghe vậy! Gương mặt của Thượng Quan Nhu Vân thì đã có chút biến đổi.

Liễu Thiên vẫn mỉm cười tiếp tục nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện