Những ngày tiếp theo, Liễu Thiên tiếp tục luyện tập theo thời khóa biểu của mình. Đa phần cả ngày vẫn luyện tập thể lực và võ kỹ thân thể cùng kiếm pháp, mỗi ngày hắn chỉ giành một canh giờ để nghiên cứu về dị thuật mà thôi.
Và buổi tối của hắn thì cũng có thay đổi một chút, hắn bây giờ mỗi tối dùng hai canh giờ tu luyện hấp thụ linh khí và Linh thạch xong rồi lại tập trung tinh thần vào thức hải tìm kiếm trung tâm thức hải.
Cuộc sống tu luyện cố gắng và có phần tẻ nhạt của Liễu Thiên cứ thế trôi đi.
Nửa tháng qua đi, tối hôm nay Liễu Thiên lại tiếp tục tiến vào thức hải tìm kiếm trung tâm của nó.
Thế nhưng hắn vào trong không gian thức hải thì lại như một hạt nước trong biển lớn, hắn nhìn ra bốn phía đều là một khoảng không, bốn hướng đều mênh mông như vô tận khiến hắn có cảm giác lạc lõng vô cùng.
“Thời gian hứa hẹn một năm với Long Linh kia sắp hết rồi nhưng mình vẫn không tìm được trung tâm thức hải!” Sau nửa canh giờ đi lại trong không gian rộng lớn của thức hải, Liễu Thiên trở ra ngoài, hắn mở mắt, gương mặt có chút buồn rầu.
“Không ổn! Mai phải đi đến thư viện tìm chút thông tin mới được!” Liễu Thiên lắc đầu rồi lại tự nhủ rồi cũng đi ngủ.
Sáng hôm sau, Liễu Thiên lại tập luyện buổi sáng xong thì liền đi sang chỗ thư viện của Hứa Vĩnh Thiên.
Đúng ra thì bên Thường Quán cũng có thư viện nhưng Liễu Thiên lại muốn sang bên Tân Quán hơn vì bên này hắn có nhiều người quen, đồng thời ở đó không gian rất bình yên khiến hắn thoải mái hơn.
“Đại ca!” Liễu Thiên đi đến cái hồ nhỏ trước thư viện thì bỗng có tiếng gọi làm hắn giật mình đứng lại.
Liễu Thiên thở dài quay lại, hắn biết chắc chắn âm thanh kia chính là tên thiếu niên nửa tháng trước hắn gặp.
“Quả nhiên là đại ca đã quay lại, chúng ta hôm nay cùng đi đọc sách thôi!” Vũ Khương tươi cười đi đến.
“Vũ Khương, ngươi ngày nào cũng đứng đây đợi ta ư?” Liễu Thiên nhăn mày hỏi. Hắn nửa tháng trước cũng hỏi qua về tên thiếu niên này thì cũng biết hắn là Vũ Khương.
Vũ Khương này là người Xa Phi thành, Trí Liên quận, phía Bắc Nhất Xuân quốc. Hắn năm nay mười hai tuổi, tu vi đã đạt Khai Minh cảnh, trong số những tân đệ tử thì tên này là nhân tài bậc nhất của cung chữ Càn cũng như đội Mười Hai.
“Không! Đệ đoán được hôm nay huynh sẽ qua đây lên ra đây đứng đợi.” Vũ Khương lắc đầu nói.
“Đoán ư? Mà thôi sao cũng được, ta phải đi đây!” Liễu Thiên nghi hoặc hỏi nhưng hắn không chờ Vũ Khương trả lời liền lắc đầu quay đi.
“Đệ cũng đi! Chúng ta cùng vào thôi!” Vũ Khương chạy theo nói.
Liễu Thiên cũng chẳng cản, hai người một trước một sau tiến vào thư viện.
Hứa Vĩnh Thiên không có trong thư viện, người trực thư viện là một vị quản sự khác. Liễu Thiên lại không quen với người này nên chỉ khẽ chào rồi hắn liền đi vào phòng bắt đầu tìm sách.
Trong thư viện khi này cũng khá đông người đang tìm sách. Quả nhiên giống với những ngày đầu tiên Liễu Thiên đến đây, khi mới đến thì ai cũng ham tìm hiểu nhưng cuối cùng khi biết tu vi quan trọng hơn thì tất cả đều tập trung vào tu luyện và khi đó thì thư viện lại rất vắng vẻ.
Liễu Thiên đi vào một dãy gồm nhiều giá sách bắt đầu tìm kiếm sách mình cần. Đằng sau thì Vũ Khương vẫn bám theo hắn như hình với bóng.
“Ta hỏi thật? Tại sao ngươi lại theo ta? Đừng nói là ta mạnh mẽ khiến ngươi phải theo đuôi học hỏi.” Liễu Thiên khi này vừa đi lại tìm những mục sách vừa hỏi.
“Đại ca thật thông minh! Đại ca mạnh thì có mạnh nhưng dùng lí do đó để ta đi theo thì không phải!” Vũ Khương mỉm cười nói.
“Vậy thì tại sao? Ta không có gì đặc biệt, chúng ta lại không họ hàng thân thích?” Liễu Thiên đi trước bỗng quay lại hỏi.
“Đệ cũng nói thật luôn, trên người đại ca có một thứ khí tức rất lạ, khi tức đó có phần giống một người quan trọng của đệ. Vì vậy đệ muốn theo đại ca!” Vũ Khương cũng tỏ vẻ thành thật nói.
“Khí tức lạ ư? Hôi nách chăng?” Liễu Thiên nghe vậy liền nhíu mày thầm nghĩ rồi cúi đầu ngửi ngửi lách mình.
Thấy một màn này, Vũ Khương há hốc mồm, đôi mắt trợn lên, trong đầu hắn thì tràn ngập những câu mắng: “Tên khốn này đừng tưởng bở, đại gia ta thế nào lại đi thích mùi trên cơ thể ngươi! Thật là điên mà!”
“Không có mùi, vậy khí tức gì thế, sức mạnh gì, ta không hiểu?” Liễu Thiên khi này lắc lắc đầu nói rồi lại dùng ánh mắt tò mò hỏi.
“Đại ca ngươi thật biết tưởng tượng đó, khí tức ở đây chính là một dạng khí thế, cũng gọi là một nhịp thở quận vào đó sát khí hoặc đặc tính hành sử hàng ngày của một người mà người ngoài cảm nhận được khi ở gần chứ không phải là mùi từ cơ thể huynh phát ra!” Vũ Khương tuy tức giận những vẫn cố giải thích.
“À! Thế không nói sớm, ta lại cứ tưởng ngươi thích mùi từ cơ thể ta, làm ta sợ hết hồn!” Liễu Thiên à một cái rồi lại tỏ vẻ như được giải thoát.
“Có nhất thiết phải nói thế không? Gã này!” Vũ Khương giật giật mí mắt thầm than.
“Tiểu tử ngươi không thích mùi trên cơ thể ta nhưng cũng không được có ý đồ vớ vẩn đâu đấy! Ta vẫn thích con gái hơn!” Thấy vẻ mặt thộn ra của Vũ Khương, Liễu Thiên lại tỏ vẻ bề trên căn dặn.
“Thôi đại ca đọc sách đi, ta đi chỗ khác!” Vũ Khương khi này không thể chịu được tên hoang tưởng trước mặt mình nữa, hắn liền đi sang dãy sách khác.
“Ê! Đệ đi đâu thế? Thôi đi đi, nhưng nhớ không được nghĩ vớ vẩn đâu đấy!” Liễu Thiên thấy Vũ Khương quay người rời đi thì lại gọi rồi căn dặn.
“Ai mới là người nghĩ vớ vấn, tên này đúng là cực phẩm! Không hiểu sao mình lại bám theo gã nữa!” Vũ Khương gương mặt xám đen vừa đi vừa lầm bẩm.
“Hừ! Theo đuôi đại ca ngươi à? Đâu dễ thế!” Liễu Thiên khi này mới mỉm cười thầm nghĩ.
Hắn vừa rồi khi đã biết được nguyên nhân Vũ Khương theo mình chính là khí tức gì đó nhưng hắn làm sao lại dễ dàng để người khác bám theo làm phiền được. Vì thế hắn liền nghĩ ra cách để đuổi đi. Cuối cùng cách đó đã đem lại chút hiệu quả nhất định, hắn khi này đã có không gian yên tĩnh hơn để tìm sách.
Sách viết về không gian thức hải cũng không nhiều lắm, tìm mãi cũng chỉ có vài cuốn mà thôi. Thức Hải đan tâm ký, Vũ Hải Mộng Minh quyển, Từ Tâm tuyến tam mục,..
“Tất cả có sáu cuốn, số lượng rất ít. Nguyên nhân chắc là do thức hải đa phần đều là thế giới nội tâm của mỗi người nên rất ít người ghi chép lại hay kể lể gia cho người khác xem.” Liễu Thiên không nghĩ nhiều nữa, hắn bắt đầu đọc từng cuốn một.
Sau nửa canh giờ, hắn đã đọc qua hết một lượt sáu cuốn sách viết về không gian thức hải kia.
Thế nhưng trong tất cả mấy cuốn sách kia đều không có đề cập đến vấn đề thức hải rộng lớn như của hắn. Tất cả đều là những kiến thức cơ bản về không gian thức hải hoặc là những ghi chép vận hành thức hải và thần thức của một số tiền nhân để lại. Không có một cuốn nào đều cập đến trường hợp của bản thân hắn đang trải qua.
“Giá mà còn Hà Minh thì có khi hắn biết chút gì đó!” Khi này, Liễu Thiên lại nhớ đến hai tên kia.
Từ khi hắn về gia tộc đến giờ thì cũng chưa gặp hai người đó, theo hắn đoán thì chắc chắn họ đã thành nội môn đệ tử rồi. Mà không chỉ hai người bọn họ, hầu hết những người Liễu Thiên quen đều đã tiến lên nội môn đệ tử rồi.
Chính vì thế mà hắn muốn nhanh tróng thành nội môn đệ tử. Nhưng dạo gần đây vấn đề thần thức và thức hải làm hắn tốn khá nhiều thời gian nên chưa đi đăng ký thi lên nội môn đệ tử được.
“Đại ca! Xong chưa? Chúng ta đi ăn trưa, hôm nay huynh thích ăn gì đệ mời.” Lúc này, Vũ Khương lại đi đến gọi nói.
“Tên này có vẻ rất muốn kết thân với mình ư?” Liễu Thiên nhíu mày thầm nghĩ rồi cũng gật đầu nói: “Được! Đi.”
Nếu thiếu niên trước mặt đã thật lòng kết giao thì Liễu Thiên cũng không ngại có thêm một tiểu đệ. Dù sao thì thế giới này tu luyện cũng khá tẻ nhạt, nếu không có huynh đệ bạn bè thì làm sao gọi là cuộc sống!
Thế là hai người Liễu Thiên rời khỏi thư viện đi ra phòng ăn của Tân quán. Qua mấy dãy nhà của từng chi bên Tân Quán, hai người Liễu Thiên đã đứng trước phòng ăn Tân Quán.
“Nơi đây vẫn đông vui a!” Liễu Thiên đi đến phòng ăn thì nhìn quanh một lượt nói.
Ở phòng ăn rộng lớn chia làm hai bên, mỗi bên cũng phải có hơn năm mươi người. Mà khi này ai đấy đều đang ăn uống cười nói rất vui vẻ, một không khí đã lâu rồi Liễu Thiên không thấy.
“Bên nào đây!” Vũ Khương khi này nhìn đi nhìn lại hai dãy nhà ăn hỏi.
“Bên trái đi, chỗ đó gần hồ thoải mái hơn!” Liễu Thiên chỉ tay nói.
Đây là chỗ một năm qua ngày nào hắn cũng đi đến, đối với nơi này cũng gọi là có chút kỷ niệm.
Vẫn là cảnh cũ, phòng ăn nhộn nhịp, người qua kẻ lại không ngớt nhưng bạn bè của hắn đã đi hết. Nhìn lại tất cả cảnh vật này, Liễu Thiên khẽ thở dài một cái rồi tiếp tục theo Vũ Khương đi vào dãy nhà ăn bên trái.
“Vũ ca ca!” Hai người Liễu Thiên đi vào được một đoạn thì thấy một nữ đệ tử nhỏ nhắn chạy ra gọi.
Nhìn nữ đệ tử này thì chỉ tầm mười một mười hai tuổi, bộ dạng rất dễ thương.
“Vũ ca ca ngồi căn cùng chúng ta đi!” Tiểu nha đầu kia nhìn hai người Liễu Thiên rồi lại hướng ánh mắt vào bàn của mình lôi kéo.
Nhìn lại bàn kia cũng không có nhiều người, chỉ có thêm hai nữ đệ tử nữa. Nhìn qua thì hai đệ tử đó cũng chẳng lớn hơn nữ đệ tử trước mặt mấy tuổi.
Vũ Khương khi này tỏ vẻ lưỡng lự khó quyết, hắn đang chờ ý kiến của Liễu Thiên.
“Được! Chúng ta vào đó!” Liễu Thiên thấy Vũ Khương quay ra nhìn mình thì liền gật đầu đồng ý.
“Vậy đại ca cứ vào đó ngồi cùng Tiểu Nguyệt, ta đi gọi đồ ăn!” Vũ Khương gật đầu nói.
Liễu Thiên theo tiểu cô nương kia đi vào bàn, hắn mỉm cười tỏ ý chào đồng thời cũng đánh giá hai nữ đệ tử kia.
Trong hai người thì bên phải tầm mười ba mười bốn, gương mặt và dáng người bình thường không có gì đặc biệt. Nữ đệ tử còn lại thì cũng có độ tuổi mười ba mười bốn, dáng người thanh mảnh, gương mặt có phần xinh đẹp nhưng lại trắng bạch nhìn rất yếu ớt.
“Chào mọi người, ta là Liễu Thiên! Hi vọng không làm phiền mọi người!” Liễu Thiên khi này ngồi xuống thì liền hướng hai nữ đệ tử kia giới thiệu.
Nhưng hai nữ đệ tử kia có vẻ ngại ngùng, cả hai chỉ cúi đầu không nói gì.
“Liễu đại ca không cần khách sáo, mấy người muội đều là chỗ quen của Vũ đại ca.” Tiểu nha đầu dễ thương kia lúc này liền cười nói.
“Đây là Lệ Trúc Vân tỷ tỷ, còn đây là Hàn Tú tỷ tỷ!” Tiểu nha đầu không chờ Liễu Thiên nói gì lại chỉ lần lượt vào hai nữ đệ tử kia giới thiệu.
Theo đó Liễu Thiên cũng biết được nữ đệ tử bình thường kia tên là Lệ Trúc Vân, nữ đệ tử có phần xinh đẹp nhưng lại ốm yếu kia tên là Hàn Tú.
“Vậy muội tên là gì?” Liễu Thiên khi này lại nhìn tiểu nha đầu kia hỏi.
“Muội ư, muội tên là Phương Linh Nguyệt, huynh cứ gọi muội là Tiểu Nguyệt như Vũ ca ca là được!” Tiểu nha đầu Phương Linh Nguyệt tỏ vẻ thân thiện nói.
“Vậy muội và Vũ Khương sao lại biết nhau? Chẳng phải Vũ Khương kia hống hách và hay bắt nạt người khác lắm sao? Chẳng nhẽ…” Liễu Thiên khi này lại tò mò hỏi.
Hắn đang nghĩ rằng tiểu nha đầu trước mặt mình cũng thích ăn hiếp người khác!
“Khi mới vào tông môn, Vũ đại ca đã giúp muội một lần. Còn việc Vũ đại ca lập bè lập đảng kia chính là tình thế bắt buộc. Vũ đại ca từng nói với muội rằng chỉ có tự lập thành nhóm đi bắt nạt kẻ khác thì những kẻ khác mới sợ mà không bắt nạt mình.”
Phương Linh Nguyệt nhớ lại từ từ nói, mà trong giọng nói đầy vẻ hâm mộ và tin tưởng.
“Muốn không bị bắt nạt mà lại đi bắt nạt người khác ư? Tiểu tử kia cũng biết nghĩ cách giải quyết vấn đề đó!” Liễu Thiên nghe vậy cười nói.
“Thật mà, cách đó rất hay, từ khi Vũ đại ca nổi danh trong “cung” thì không ai còn dám động vào huynh ý nữa! Ngay như muội quen biết Vũ đại ca thôi cũng yên ổn hơn hẳn!” Phương Linh Nguyệt gật đầu kể lại.
“Ngươi như vậy lại là đại anh hùng a?” Khi này Vũ Khương cũng đã về, Liễu Thiên nhìn hắn mỉm cười nói.
“Cái đó chỉ là vớ vẩn thôi! Từ ngày gặp huynh ta đã nghĩ ra cách khác rồi!” Vũ Khương lắc đầu nói rồi cũng không câu lệ, khách sáo mà ngồi xuống cạnh mấy người Liễu Thiên.
“Cách khác? Sao ngươi lại có cách gì mới để bắt nạt những đệ tử khác ư?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Không! Từ ngày gặp huynh ta chỉ nghĩ đến một điều duy nhất chính là làm sao để nguy hiểm như huynh và ta đã nghĩ ra. Đó chính là tập trung tu luyện còn mấy thứ quyền thế nổi trội của đám đệ tử chỉ là nhất thời mà thôi!” Vũ Khương lắc đầu từ từ giải thích.
“Hả! Ta có gì mà nguy hiểm, ngoài lớp da đen đầu chọc ra thì không có gì cả!”Liễu Thiên trố mắt hỏi, hắn nhìn lại cở thể mình lắc lắc đầu nói.
Ba nữ đệ tử kia cũng nhìn Vũ Khương bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Huynh không có gì nguy hiểm nhưng rất lầm lì, một kiểu người luôn tỏ vẻ yếu đuối thầm lặng nhưng có thể bùng phát bất cứ lúc nào!” Vũ Khương nhìn lại Liễu Thiên đánh giá.
“Ài! Đệ đánh giá ta cao quá rồi. Mà thôi không quan tâm ngươi đánh giá ta thế nào nhưng ngươi biết nghĩ như vậy là được rồi. Thời gian ở Ngoại Môn sẽ rất nhanh trôi qua. Vậy thay vì tập trung vào việc làm bản thân nổi tiếng thì hãy tập trung vào tu luyện. Con đường tu luyện thực sự vẫn nằm ở phía trước, có bị người khác bắt nạt thì mới biết mình cần phải phấn đấu!” Liễu Thiên thở dài định nói gì đó lại thôi, cuối cùng thì hắn bắt đầu tỏ vẻ huynh trưởng từ từ căn dặn.
“Liễu đại ca nói rất phải nhưng đồ ăn đến rồi!” Vũ Khương gật gật đầu rồi lại nhìn ra phía mấy người đang đi đến nói.
“Ta nói đúng thì liên quan gì đến đồ ăn!” Liễu Thiên khi này cũng không biết nói gì với tên Vũ Khương này nữa.
Đồ ăn được mang ra bầy đầy trên bàn, ba nữ đệ tử kia cũng không ăn xuất ăn của mình nữa mà cùng ăn với hai người Liễu Thiên luôn.
Năm người vừa ăn vừa nói chuyện, Liễu Thiên thì hỏi thăm chút gia thế của mấy người này, còn mấy người này lại hỏi thăm về chút kinh nghiệm luyện tập trong một năm vừa qua của Liễu Thiên. Cứ vậy mấy người ăn uống xong thì tản bộ nói chuyện một lúc rồi cũng giải tán mỗi người một việc. Liễu Thiên cũng về phòng nghỉ ngơi để chiều còn luyện tập.
Và buổi tối của hắn thì cũng có thay đổi một chút, hắn bây giờ mỗi tối dùng hai canh giờ tu luyện hấp thụ linh khí và Linh thạch xong rồi lại tập trung tinh thần vào thức hải tìm kiếm trung tâm thức hải.
Cuộc sống tu luyện cố gắng và có phần tẻ nhạt của Liễu Thiên cứ thế trôi đi.
Nửa tháng qua đi, tối hôm nay Liễu Thiên lại tiếp tục tiến vào thức hải tìm kiếm trung tâm của nó.
Thế nhưng hắn vào trong không gian thức hải thì lại như một hạt nước trong biển lớn, hắn nhìn ra bốn phía đều là một khoảng không, bốn hướng đều mênh mông như vô tận khiến hắn có cảm giác lạc lõng vô cùng.
“Thời gian hứa hẹn một năm với Long Linh kia sắp hết rồi nhưng mình vẫn không tìm được trung tâm thức hải!” Sau nửa canh giờ đi lại trong không gian rộng lớn của thức hải, Liễu Thiên trở ra ngoài, hắn mở mắt, gương mặt có chút buồn rầu.
“Không ổn! Mai phải đi đến thư viện tìm chút thông tin mới được!” Liễu Thiên lắc đầu rồi lại tự nhủ rồi cũng đi ngủ.
Sáng hôm sau, Liễu Thiên lại tập luyện buổi sáng xong thì liền đi sang chỗ thư viện của Hứa Vĩnh Thiên.
Đúng ra thì bên Thường Quán cũng có thư viện nhưng Liễu Thiên lại muốn sang bên Tân Quán hơn vì bên này hắn có nhiều người quen, đồng thời ở đó không gian rất bình yên khiến hắn thoải mái hơn.
“Đại ca!” Liễu Thiên đi đến cái hồ nhỏ trước thư viện thì bỗng có tiếng gọi làm hắn giật mình đứng lại.
Liễu Thiên thở dài quay lại, hắn biết chắc chắn âm thanh kia chính là tên thiếu niên nửa tháng trước hắn gặp.
“Quả nhiên là đại ca đã quay lại, chúng ta hôm nay cùng đi đọc sách thôi!” Vũ Khương tươi cười đi đến.
“Vũ Khương, ngươi ngày nào cũng đứng đây đợi ta ư?” Liễu Thiên nhăn mày hỏi. Hắn nửa tháng trước cũng hỏi qua về tên thiếu niên này thì cũng biết hắn là Vũ Khương.
Vũ Khương này là người Xa Phi thành, Trí Liên quận, phía Bắc Nhất Xuân quốc. Hắn năm nay mười hai tuổi, tu vi đã đạt Khai Minh cảnh, trong số những tân đệ tử thì tên này là nhân tài bậc nhất của cung chữ Càn cũng như đội Mười Hai.
“Không! Đệ đoán được hôm nay huynh sẽ qua đây lên ra đây đứng đợi.” Vũ Khương lắc đầu nói.
“Đoán ư? Mà thôi sao cũng được, ta phải đi đây!” Liễu Thiên nghi hoặc hỏi nhưng hắn không chờ Vũ Khương trả lời liền lắc đầu quay đi.
“Đệ cũng đi! Chúng ta cùng vào thôi!” Vũ Khương chạy theo nói.
Liễu Thiên cũng chẳng cản, hai người một trước một sau tiến vào thư viện.
Hứa Vĩnh Thiên không có trong thư viện, người trực thư viện là một vị quản sự khác. Liễu Thiên lại không quen với người này nên chỉ khẽ chào rồi hắn liền đi vào phòng bắt đầu tìm sách.
Trong thư viện khi này cũng khá đông người đang tìm sách. Quả nhiên giống với những ngày đầu tiên Liễu Thiên đến đây, khi mới đến thì ai cũng ham tìm hiểu nhưng cuối cùng khi biết tu vi quan trọng hơn thì tất cả đều tập trung vào tu luyện và khi đó thì thư viện lại rất vắng vẻ.
Liễu Thiên đi vào một dãy gồm nhiều giá sách bắt đầu tìm kiếm sách mình cần. Đằng sau thì Vũ Khương vẫn bám theo hắn như hình với bóng.
“Ta hỏi thật? Tại sao ngươi lại theo ta? Đừng nói là ta mạnh mẽ khiến ngươi phải theo đuôi học hỏi.” Liễu Thiên khi này vừa đi lại tìm những mục sách vừa hỏi.
“Đại ca thật thông minh! Đại ca mạnh thì có mạnh nhưng dùng lí do đó để ta đi theo thì không phải!” Vũ Khương mỉm cười nói.
“Vậy thì tại sao? Ta không có gì đặc biệt, chúng ta lại không họ hàng thân thích?” Liễu Thiên đi trước bỗng quay lại hỏi.
“Đệ cũng nói thật luôn, trên người đại ca có một thứ khí tức rất lạ, khi tức đó có phần giống một người quan trọng của đệ. Vì vậy đệ muốn theo đại ca!” Vũ Khương cũng tỏ vẻ thành thật nói.
“Khí tức lạ ư? Hôi nách chăng?” Liễu Thiên nghe vậy liền nhíu mày thầm nghĩ rồi cúi đầu ngửi ngửi lách mình.
Thấy một màn này, Vũ Khương há hốc mồm, đôi mắt trợn lên, trong đầu hắn thì tràn ngập những câu mắng: “Tên khốn này đừng tưởng bở, đại gia ta thế nào lại đi thích mùi trên cơ thể ngươi! Thật là điên mà!”
“Không có mùi, vậy khí tức gì thế, sức mạnh gì, ta không hiểu?” Liễu Thiên khi này lắc lắc đầu nói rồi lại dùng ánh mắt tò mò hỏi.
“Đại ca ngươi thật biết tưởng tượng đó, khí tức ở đây chính là một dạng khí thế, cũng gọi là một nhịp thở quận vào đó sát khí hoặc đặc tính hành sử hàng ngày của một người mà người ngoài cảm nhận được khi ở gần chứ không phải là mùi từ cơ thể huynh phát ra!” Vũ Khương tuy tức giận những vẫn cố giải thích.
“À! Thế không nói sớm, ta lại cứ tưởng ngươi thích mùi từ cơ thể ta, làm ta sợ hết hồn!” Liễu Thiên à một cái rồi lại tỏ vẻ như được giải thoát.
“Có nhất thiết phải nói thế không? Gã này!” Vũ Khương giật giật mí mắt thầm than.
“Tiểu tử ngươi không thích mùi trên cơ thể ta nhưng cũng không được có ý đồ vớ vẩn đâu đấy! Ta vẫn thích con gái hơn!” Thấy vẻ mặt thộn ra của Vũ Khương, Liễu Thiên lại tỏ vẻ bề trên căn dặn.
“Thôi đại ca đọc sách đi, ta đi chỗ khác!” Vũ Khương khi này không thể chịu được tên hoang tưởng trước mặt mình nữa, hắn liền đi sang dãy sách khác.
“Ê! Đệ đi đâu thế? Thôi đi đi, nhưng nhớ không được nghĩ vớ vẩn đâu đấy!” Liễu Thiên thấy Vũ Khương quay người rời đi thì lại gọi rồi căn dặn.
“Ai mới là người nghĩ vớ vấn, tên này đúng là cực phẩm! Không hiểu sao mình lại bám theo gã nữa!” Vũ Khương gương mặt xám đen vừa đi vừa lầm bẩm.
“Hừ! Theo đuôi đại ca ngươi à? Đâu dễ thế!” Liễu Thiên khi này mới mỉm cười thầm nghĩ.
Hắn vừa rồi khi đã biết được nguyên nhân Vũ Khương theo mình chính là khí tức gì đó nhưng hắn làm sao lại dễ dàng để người khác bám theo làm phiền được. Vì thế hắn liền nghĩ ra cách để đuổi đi. Cuối cùng cách đó đã đem lại chút hiệu quả nhất định, hắn khi này đã có không gian yên tĩnh hơn để tìm sách.
Sách viết về không gian thức hải cũng không nhiều lắm, tìm mãi cũng chỉ có vài cuốn mà thôi. Thức Hải đan tâm ký, Vũ Hải Mộng Minh quyển, Từ Tâm tuyến tam mục,..
“Tất cả có sáu cuốn, số lượng rất ít. Nguyên nhân chắc là do thức hải đa phần đều là thế giới nội tâm của mỗi người nên rất ít người ghi chép lại hay kể lể gia cho người khác xem.” Liễu Thiên không nghĩ nhiều nữa, hắn bắt đầu đọc từng cuốn một.
Sau nửa canh giờ, hắn đã đọc qua hết một lượt sáu cuốn sách viết về không gian thức hải kia.
Thế nhưng trong tất cả mấy cuốn sách kia đều không có đề cập đến vấn đề thức hải rộng lớn như của hắn. Tất cả đều là những kiến thức cơ bản về không gian thức hải hoặc là những ghi chép vận hành thức hải và thần thức của một số tiền nhân để lại. Không có một cuốn nào đều cập đến trường hợp của bản thân hắn đang trải qua.
“Giá mà còn Hà Minh thì có khi hắn biết chút gì đó!” Khi này, Liễu Thiên lại nhớ đến hai tên kia.
Từ khi hắn về gia tộc đến giờ thì cũng chưa gặp hai người đó, theo hắn đoán thì chắc chắn họ đã thành nội môn đệ tử rồi. Mà không chỉ hai người bọn họ, hầu hết những người Liễu Thiên quen đều đã tiến lên nội môn đệ tử rồi.
Chính vì thế mà hắn muốn nhanh tróng thành nội môn đệ tử. Nhưng dạo gần đây vấn đề thần thức và thức hải làm hắn tốn khá nhiều thời gian nên chưa đi đăng ký thi lên nội môn đệ tử được.
“Đại ca! Xong chưa? Chúng ta đi ăn trưa, hôm nay huynh thích ăn gì đệ mời.” Lúc này, Vũ Khương lại đi đến gọi nói.
“Tên này có vẻ rất muốn kết thân với mình ư?” Liễu Thiên nhíu mày thầm nghĩ rồi cũng gật đầu nói: “Được! Đi.”
Nếu thiếu niên trước mặt đã thật lòng kết giao thì Liễu Thiên cũng không ngại có thêm một tiểu đệ. Dù sao thì thế giới này tu luyện cũng khá tẻ nhạt, nếu không có huynh đệ bạn bè thì làm sao gọi là cuộc sống!
Thế là hai người Liễu Thiên rời khỏi thư viện đi ra phòng ăn của Tân quán. Qua mấy dãy nhà của từng chi bên Tân Quán, hai người Liễu Thiên đã đứng trước phòng ăn Tân Quán.
“Nơi đây vẫn đông vui a!” Liễu Thiên đi đến phòng ăn thì nhìn quanh một lượt nói.
Ở phòng ăn rộng lớn chia làm hai bên, mỗi bên cũng phải có hơn năm mươi người. Mà khi này ai đấy đều đang ăn uống cười nói rất vui vẻ, một không khí đã lâu rồi Liễu Thiên không thấy.
“Bên nào đây!” Vũ Khương khi này nhìn đi nhìn lại hai dãy nhà ăn hỏi.
“Bên trái đi, chỗ đó gần hồ thoải mái hơn!” Liễu Thiên chỉ tay nói.
Đây là chỗ một năm qua ngày nào hắn cũng đi đến, đối với nơi này cũng gọi là có chút kỷ niệm.
Vẫn là cảnh cũ, phòng ăn nhộn nhịp, người qua kẻ lại không ngớt nhưng bạn bè của hắn đã đi hết. Nhìn lại tất cả cảnh vật này, Liễu Thiên khẽ thở dài một cái rồi tiếp tục theo Vũ Khương đi vào dãy nhà ăn bên trái.
“Vũ ca ca!” Hai người Liễu Thiên đi vào được một đoạn thì thấy một nữ đệ tử nhỏ nhắn chạy ra gọi.
Nhìn nữ đệ tử này thì chỉ tầm mười một mười hai tuổi, bộ dạng rất dễ thương.
“Vũ ca ca ngồi căn cùng chúng ta đi!” Tiểu nha đầu kia nhìn hai người Liễu Thiên rồi lại hướng ánh mắt vào bàn của mình lôi kéo.
Nhìn lại bàn kia cũng không có nhiều người, chỉ có thêm hai nữ đệ tử nữa. Nhìn qua thì hai đệ tử đó cũng chẳng lớn hơn nữ đệ tử trước mặt mấy tuổi.
Vũ Khương khi này tỏ vẻ lưỡng lự khó quyết, hắn đang chờ ý kiến của Liễu Thiên.
“Được! Chúng ta vào đó!” Liễu Thiên thấy Vũ Khương quay ra nhìn mình thì liền gật đầu đồng ý.
“Vậy đại ca cứ vào đó ngồi cùng Tiểu Nguyệt, ta đi gọi đồ ăn!” Vũ Khương gật đầu nói.
Liễu Thiên theo tiểu cô nương kia đi vào bàn, hắn mỉm cười tỏ ý chào đồng thời cũng đánh giá hai nữ đệ tử kia.
Trong hai người thì bên phải tầm mười ba mười bốn, gương mặt và dáng người bình thường không có gì đặc biệt. Nữ đệ tử còn lại thì cũng có độ tuổi mười ba mười bốn, dáng người thanh mảnh, gương mặt có phần xinh đẹp nhưng lại trắng bạch nhìn rất yếu ớt.
“Chào mọi người, ta là Liễu Thiên! Hi vọng không làm phiền mọi người!” Liễu Thiên khi này ngồi xuống thì liền hướng hai nữ đệ tử kia giới thiệu.
Nhưng hai nữ đệ tử kia có vẻ ngại ngùng, cả hai chỉ cúi đầu không nói gì.
“Liễu đại ca không cần khách sáo, mấy người muội đều là chỗ quen của Vũ đại ca.” Tiểu nha đầu dễ thương kia lúc này liền cười nói.
“Đây là Lệ Trúc Vân tỷ tỷ, còn đây là Hàn Tú tỷ tỷ!” Tiểu nha đầu không chờ Liễu Thiên nói gì lại chỉ lần lượt vào hai nữ đệ tử kia giới thiệu.
Theo đó Liễu Thiên cũng biết được nữ đệ tử bình thường kia tên là Lệ Trúc Vân, nữ đệ tử có phần xinh đẹp nhưng lại ốm yếu kia tên là Hàn Tú.
“Vậy muội tên là gì?” Liễu Thiên khi này lại nhìn tiểu nha đầu kia hỏi.
“Muội ư, muội tên là Phương Linh Nguyệt, huynh cứ gọi muội là Tiểu Nguyệt như Vũ ca ca là được!” Tiểu nha đầu Phương Linh Nguyệt tỏ vẻ thân thiện nói.
“Vậy muội và Vũ Khương sao lại biết nhau? Chẳng phải Vũ Khương kia hống hách và hay bắt nạt người khác lắm sao? Chẳng nhẽ…” Liễu Thiên khi này lại tò mò hỏi.
Hắn đang nghĩ rằng tiểu nha đầu trước mặt mình cũng thích ăn hiếp người khác!
“Khi mới vào tông môn, Vũ đại ca đã giúp muội một lần. Còn việc Vũ đại ca lập bè lập đảng kia chính là tình thế bắt buộc. Vũ đại ca từng nói với muội rằng chỉ có tự lập thành nhóm đi bắt nạt kẻ khác thì những kẻ khác mới sợ mà không bắt nạt mình.”
Phương Linh Nguyệt nhớ lại từ từ nói, mà trong giọng nói đầy vẻ hâm mộ và tin tưởng.
“Muốn không bị bắt nạt mà lại đi bắt nạt người khác ư? Tiểu tử kia cũng biết nghĩ cách giải quyết vấn đề đó!” Liễu Thiên nghe vậy cười nói.
“Thật mà, cách đó rất hay, từ khi Vũ đại ca nổi danh trong “cung” thì không ai còn dám động vào huynh ý nữa! Ngay như muội quen biết Vũ đại ca thôi cũng yên ổn hơn hẳn!” Phương Linh Nguyệt gật đầu kể lại.
“Ngươi như vậy lại là đại anh hùng a?” Khi này Vũ Khương cũng đã về, Liễu Thiên nhìn hắn mỉm cười nói.
“Cái đó chỉ là vớ vẩn thôi! Từ ngày gặp huynh ta đã nghĩ ra cách khác rồi!” Vũ Khương lắc đầu nói rồi cũng không câu lệ, khách sáo mà ngồi xuống cạnh mấy người Liễu Thiên.
“Cách khác? Sao ngươi lại có cách gì mới để bắt nạt những đệ tử khác ư?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Không! Từ ngày gặp huynh ta chỉ nghĩ đến một điều duy nhất chính là làm sao để nguy hiểm như huynh và ta đã nghĩ ra. Đó chính là tập trung tu luyện còn mấy thứ quyền thế nổi trội của đám đệ tử chỉ là nhất thời mà thôi!” Vũ Khương lắc đầu từ từ giải thích.
“Hả! Ta có gì mà nguy hiểm, ngoài lớp da đen đầu chọc ra thì không có gì cả!”Liễu Thiên trố mắt hỏi, hắn nhìn lại cở thể mình lắc lắc đầu nói.
Ba nữ đệ tử kia cũng nhìn Vũ Khương bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Huynh không có gì nguy hiểm nhưng rất lầm lì, một kiểu người luôn tỏ vẻ yếu đuối thầm lặng nhưng có thể bùng phát bất cứ lúc nào!” Vũ Khương nhìn lại Liễu Thiên đánh giá.
“Ài! Đệ đánh giá ta cao quá rồi. Mà thôi không quan tâm ngươi đánh giá ta thế nào nhưng ngươi biết nghĩ như vậy là được rồi. Thời gian ở Ngoại Môn sẽ rất nhanh trôi qua. Vậy thay vì tập trung vào việc làm bản thân nổi tiếng thì hãy tập trung vào tu luyện. Con đường tu luyện thực sự vẫn nằm ở phía trước, có bị người khác bắt nạt thì mới biết mình cần phải phấn đấu!” Liễu Thiên thở dài định nói gì đó lại thôi, cuối cùng thì hắn bắt đầu tỏ vẻ huynh trưởng từ từ căn dặn.
“Liễu đại ca nói rất phải nhưng đồ ăn đến rồi!” Vũ Khương gật gật đầu rồi lại nhìn ra phía mấy người đang đi đến nói.
“Ta nói đúng thì liên quan gì đến đồ ăn!” Liễu Thiên khi này cũng không biết nói gì với tên Vũ Khương này nữa.
Đồ ăn được mang ra bầy đầy trên bàn, ba nữ đệ tử kia cũng không ăn xuất ăn của mình nữa mà cùng ăn với hai người Liễu Thiên luôn.
Năm người vừa ăn vừa nói chuyện, Liễu Thiên thì hỏi thăm chút gia thế của mấy người này, còn mấy người này lại hỏi thăm về chút kinh nghiệm luyện tập trong một năm vừa qua của Liễu Thiên. Cứ vậy mấy người ăn uống xong thì tản bộ nói chuyện một lúc rồi cũng giải tán mỗi người một việc. Liễu Thiên cũng về phòng nghỉ ngơi để chiều còn luyện tập.
Danh sách chương