Rất nhanh sau khi nói nhỏ với nhau, cả đám bốn người lúc này đều gật đầu giãn ra rồi lại bắt đầu ăn uống, nói cười vui vẻ như trước.
Thấy vậy mấy tên kia vẻ mặt trầm xuống, tên nam đệ tử thanh tú lớn liền dùng mắt ra hiệu cho tên đối diện.
“Hừ! Đúng là đám thỏ đế lại còn mặt dày, nói vậy nhưng vẫn ngồi đó ăn uống được.” Tên kia liền gật đầu đứng dậy đi ra phía bàn Liễu Thiên.
“Các ngươi ăn uống quá ồn rồi đấy! Mau rọn qua chỗ khác!” Tên nam đệ tử đi lại bàn Liễu Thiên lớn tiếng quát.
Vừa rồi chỉ có mấy người quanh đây nhưng sau tiếng quát này thì tất cả mọi người tại phòng ăn đều giật mình nhìn lại, ngay cả mấy vị trù sư cũng nhìn qua.
“Ngươi xem món này ngon chưa!” Hà Minh cười chỉ một bát canh lớn nói.
“Ừ! Đây là món Hắc Vĩ Điểu hầm Thỉnh Nha Hoa, đây là đặc sản Hà Phiên thành đó.” Tằng Nhất tỏ vẻ hiểu biết nói.
“Thế còn món này!” Liễu Thiên vừa gặm chân gà vừa chỉ vào một đĩa xào hỏi.
“Hình như là Túc Kê tẩm hạt tiêu!”
“Ha ha! Ngon, ta ăn thêm cái nữa!”
Dưới ánh mắt tập trung của mọi người, bốn người Liễu Thiên vẫn thản nhiên ăn uống, vừa cười vừa nói, nhìn rất hả hê mà không hề để ý đến đám người đang muốn gây sự kia.
“Thèm chết!” Nam đệ tử kia thấy bị bơ đi thì vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn tức giận quát một tiếng đồng thời một quyền hướng người gần nhất là Hà Minh đánh đến.
“Thèm xương hả!” Liễu Thiên thấy vậy tay đang cầm cái chân gà ăn dở ném ra.
Tên nam đệ tử kia đang lao đến bị Liễu Thiên tấn cống thì ngay tức khắc dừng lại, tay hắn nhanh như cắt bắt lấy vật đang bay đến.
“Đó! Cầm rồi thì ra chỗ khác, tý còn nữa ta lại cho!” Liễu Thiên thấy đối thủ đơn giản bắt được cái chân gà thì không ngạc nhiên mà liền gật đầu tỏ vẻ đạo nghĩa nói.
“Ha ha! Đúng là chó khôn!” Cả ba người Hà Minh nghe vậy đều cười lớn tán thưởng.
“Ha ha! Các ngươi xem giống không!”
“Hì hì! Đúng cũng giống a!”
Bên kia, trong đám người của Thượng Quan Nhu Vân cũng có mấy buồn cười nhưng cố nín nhưng đám người phía ngoài đang dùng cơm thì không thể nín được nên rất nhiều tiếng cười vang lên! Ngay cả Thượng Quan Nhu Vân lúc này cũng không còn giữ được vẻ vô cảm nữa mà thay vào đó nàng nhìn ra với vẻ mặt ngạc nhiên.
Tên thiếu niên đang cầm chân gà kia lúc này mặt đầy hắc tuyến, hắn ném cái chân gà đi, hai tay vận quyền phi thân về phía trước. Tên này chưa đạt Khai Minh cảnh nên nguyền thần không xuất ra ngoại thể được, hắn định dùng một loại quyền pháp gì đó uốn lượn đánh ra.
Tằng Nhất thấy vậy nhíu mày một cái, nguyên thần vận chuyển, hắn khẽ động rồi đứng dậy khỏi ghế, một quyền đón đỡ.
“Bộp!” Tên thiếu niên ăn xương gà chưa kịp làm gì đã bị đánh cho ngã lăn ra đất.
“Đã bảo rồi! Cứ ngồi ngoài kia, ngoan cái gì cũng có! Không nghe lời thì chỉ có ăn đòn!” Liễu Thiên thấy vậy rất nhanh đứng dậy nhăn mặt lo lắng nói. Điệu bộ của hắn cứ như lo lắng cho thú nuôi của mình vậy!
“Đúng vậy! Chó khôn thì phải nghe lời!” Hà Minh gật đầu phụ họa.
“ Con này có vẻ ngu hay là xích nó lại?” Lệ Bá Kiên liền đề nghị.
“Ài! Sao phải mất công vậy! Cứ đem đi thịt là xong!” Tằng Nhất xua xua tay nói.
“Không được! Không được! Ta rất quý chó nên sẽ không để các ngươi làm bậy.” Liễu Thiên lắc đầu liên tục rồi lại quay sang chỗ tên kia an ủi: “Tiểu cẩu đừng lo, bọn họ không làm gì đâu!”
“Ngươi!” Bị cả đám người quay lại nói tên thiếu niên kia giận tím mặt nhưng không biết nói gì đành quay lại nhìn tên đệ tử lớn tuổi.
“Ha ha! Nhìn tên kia xem, hắn không nói được gì rồi!
"Nói gì nữa! Đám người kia nói quá đúng còn gì. Khi không đi gây sự bị vậy là đáng."
"Hì! Cho chúng hết vênh váo!"
"Ta thì không nghĩ vậy, đám kia chắc chắn sẽ ra tay!"
Những người phía ngoài thi nhau bàn luận, trong đó đa phần đều thấy hả hể còn một sô thi lo lắng thay cho đám người Liễu Thiên.
"Rầm! Tất cả im hết!"
Tên nam đệ tử lớn tuổi nhất trong đám người Thượng Quan Nhu Vân bỗng nhiên đứng phắt dậy, một quyền đánh nát cái bàn trước mặt rồi hùng hùng hổ hổ đi ra phía bàn Liễu Thiên.
“Đinh đại ca!” Tên thiếu niên kia vừa đứng dậy đã chạy đến gọi như muốn vị đại ca này đòi lại công đạo.
“Giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất là quỳ xuống xin lỗi thì ta sẽ tha cho. Hai là các ngươi sẽ nằm giường vài tháng.” Tên nam đệ tử họ Đinh kia ánh mắt đầy sát khí đảo quanh một lượt mấy người Liễu Thiên rồi hướng ánh mắt vào Tằng Nhất nói.
Tằng Nhất khi này cũng chẳng có chút biểu tình gì, đối thủ trước mặt hắn tuy tu vi ngang hắn nhưng hắn cũng không sợ. Nếu đối thủ quá mạnh đánh không được thì hắn vẫn có thể chạy!
“Ngươi cũng muốn lấy xương ư? Khi này Liễu Thiên lại bày ra vẻ mặt khó sử và cuối cùng hắn lại nghĩ ra gì đó thành tâm đề nghị: “Xương lại chưa có nhiều, khó xử a! À như vậy đi, ngươi ngồi qua một bên chờ bọn ta ăn! Bọn ta sẽ cố ăn nhanh!”
“Hừ! Còn giả bộ! Để ta đập ngươi không ra hình người, xem khi đó ngươi còn mở miệng được không!” Tên nam đệ tử kia tức giận quát lớn, sau đó hai tay vùng lên một quyền rất nhanh xuất ra. Theo cánh tay của tên nam đệ tử kia một quyền kình mờ mờ xuất hiện bay thẳng hướng Liễu Thiên.
Liễu Thiên thấy vậy cũng không hề chậm, hắn khẽ nhích chân phải một bước qua phải, cả người vừa nghiêng đã nhào qua một bên lùi lại.
“Ầm! phạch!”
Lan can bên cạnh Liễu Thiên bị đánh nát một chỗ lớn. Ngay lúc đó, tên nam đệ tử kia chân phải đạp vỡ một viên đá nát nền toàn thân nhảy lên.
“Vù Vù! Phập Phập!”
Ngay lúc này, hai ánh trắng loáng bay ra, cả hai lướt qua mặt của tên nam đệ tử kia khiến hắn đang nhảy lên bỗng nhiên dừng lại thu người lùi lại phía sau mấy bước. Hắn đứng xuống sàn, ánh mắt lăng lệ nhìn Tằng Nhất, nhìn lại thì khi này trên hai hai gò má tên này có hai vệt máu mờ mờ hình thành rồi rất nhanh tụ thành giọt chảy xuống.
“Ám khí!” Mọi người thấy vậy đều lẩm bẩm.
Vừa rồi chính là Tằng Nhất dùng phi châm tấn công tên này. Đây là Tằng Nhất còn lưu tình rồi không nếu khi tên kia sơ ý như vậy hắn hoàn toàn có thể một kích lấy mạng y. Đó chỉ là một đòn mang tính chất cảnh cáo mà thôi.
“Đã vậy! Hôm nay ta sẽ giết các ngươi!” Tên nam đệ tử kia bị cảnh cáo thì không sợ hãi rút lui mà càng tỏ vẻ tức giận quát lớn rồi toàn thân bùng nổ khí thế. Rất nhanh, trong tay tên này xuất hiện một thanh trường đao màu xanh nhạt đang vung lên đánh xuống đầu Tằng Nhất.
“Ngu xuẩn!” Thượng Quan Nhu Vân lúc này bỗng nhiên mở miệng nói một câu rồi đứng dậy đi về phía quầy bếp.
Mọi người trong nhóm của nàng không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy. Nàng đang bảo ai ngu xuẩn đây? Khi này lưỡi đao đang bổ xuống chỉ cách đầu Tằng Nhất hơn một thước mà Tằng Nhất lúc này lại không có phản ứng gì cả.
“Beng!”
Trường đao đang bổ xuống thì một luồng sáng từ phía xa bắn lại.
Thanh trường đao bị đánh bật ra rơi xuống hồ nước bên ngoài. Cùng với đó một bóng người xuất hiện khống chế nam đệ tử kia.
Nhìn kỹ lại bóng người vừa xuất hiện thì đó chính là một đại hán thân hình cao lớn, mặt vuông, râu ngắn, da hơi đen, đôi mắt nhíu lại đang nhìn quanh phòng ăn một lượt.
“Hình đường chấp sự!” Mấy đệ tử chi một vẻ mặt tái đi, miệng lẩm bẩm.
Gã trung niên này chính là hình đường chấp sự, một trong những người chuyên sử lí những vụ vi phạm trong tôn môn. Lại nói thì vừa rồi gã đang ngồi trực ở hình đường thì thấy một vị trù sư báo rằng bên này có đánh nhau nên gã ngay tức khắc được phân công đến. Khi gã đi đến thì cũng nghe trù sư nói qua về sự việc nhưng đến nơi gã cũng chưa vội ra tay mà chỉ ngồi xem, kết quả cuối cùng khi thấy tên đệ tử kia hung hăng lớn tiếng rồi cầm đao bổ một đệ tử khác thì gã ngay tực khắc ra tay khống chế.
“Tông môn có nội quy cấm đánh nhau, mà ngươi lại có ý đồ muốn lấy mạng đồng môn. Tất cả những xích mích khác đều có thể bỏ qua nhưng ý đồ sát hại đồng môn là không thể tha thứ!” Vị chấp sự kia ánh mắt nhíu lại nhìn quanh một lượt từ từ nói.
Tên nam đệ tử bị không chế gương mắt lúc này khó chịu, miệng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt đầy thù hận nhìn mấy người Liễu Thiên.
“Chấp sự tha tội! Đinh đại ca chỉ là nóng giận nhất thời nên hồ đồ!” Một tên đệ tử đứng sau liền rối rít nói.
“Cả mấy người các ngươi nữa! Phỉ báng đồng môn, khiêu khích gây sự, ngươi cũng theo ta về hình đường.” Chấp sự đại hán lườm tên đệ tử kia một cái nói. Không biết làm sao gã biết được tên này là người gây sự nữa?
“Ài! Mấy tên kia thật ngu ngốc a! Lần này kiểu gì cũng bị cắt trợ cấp cho xem!”
“Cho bọn chúng chết! Ai bảo hống hách!”
“Cũng phải, mà mấy tên kia cũng may a!”
Mọi người thấy vậy liền quay sang bàn tán, đa phần đều tát nước theo mưa, chỉ có một số thì tỏ vẻ không quan tâm.
Nhìn sang đám người Liễu Thiên thì cả bốn người khi này chỉ đứng im không có nói hay làm gì cả. Bọn hắn tuy không sai hay sợ bị phạt nhưng cũng không muốn dây vào hình đường làm gì. Bây giờ phải đi đến hình đường khai báo hay làm chứng thì đúng là rất mệt.
Thượng Quan Nhu Vân lúc này đã bê một khay thức ăn lại, rồi kiếm một bàn khác ngồi xuống. Nàng coi như không liên quan đến đám người chi Một kia.
“Đi! Những người khác ăn xong lập tức giải tán!” Hình đường chấp sự hướng hai tên nam đệ tử kia quát một tiếng rồi lại hướng mấy người trong phòng ăn nói.
Tất cả nghe vậy thì chỉ im lặng không nói gì, mấy vị trù sư thì lại quay lại với công việc của mình. Hai tên kia bị dẫn ra khỏi phòng ăn, mọi người chỗ này lại quay lại với việc của mình. Mấy người chi Một còn lại cũng từ từ đi lên lấy đồ ăn, bữa tiệc đã tan tành, bây giờ của ai người đấy ăn, tất cả không còn tâm trạng ăn mừng nữa.
Mấy người Liễu Thiên lại không để ý cái đó, cả đám cũng ngồi xuống tiếp tục ăn uống cười nói như thường.
“Sao ngươi biết là chấp sự sắp đến?” Tằng Nhất lúc này ngồi xuống liền hướng Liễu Thiên hỏi.
Tằng Nhất vừa rồi định ra tay đánh cho tên kia một trận nhưng Liễu Thiên lại ra hiệu nên hắn chỉ chuẩn bị phòng thủ mà thôi, ngay cả hai cái phi châm kia cũng chỉ là để bảo vệ bàn thức ăn mà thôi.
“Thì ta thấy một vị trù sư đi ra khỏi phòng ăn, như vậy chắc chắn sẽ có chấp sự đến quan sát, điều ta thật không ngờ là người đến lài là hình đường chấp sự. Mấy tên kia lần này ăn đủ rồi!” Liễu Thiên mỉm cười nói.
“Cho chúng hết ra vẻ, ta thật muốn xem bộ mặt của chúng khi bị phạt sẽ thế nào, còn vênh lên được không?” Lệ Bá Kiên lúc này sảng khoái nói.
“Thôi chúng ta cũng ăn đi, ta còn phải về tu luyện chút!” Hà Minh lúc này như nhớ ra gì đó liền thúc dục.Tên này lúc nào cũng thích phá đám cuộc vui như vậy!
“Ừm!”
Mấy người cũng không bàn tán nữa mà tập trung vào ăn uống.
Ăn uống xong, đám người Liễu Thiên trở về dãy nhà chi sáu. Vào phòng, Liễu Thiên ngồi nghỉ một lúc thì liền tiến hành tu luyện.
Hắn định nghỉ một ngày rồi mai mới tiến hành đột phá nhưng hắn không đợi được. Thời gian không đợi hắn, hắn phải cố gắng hơn người thường thì mới có kết quả tốt được.
Ba nguyên hoàn được hắn nuốt xuống, sau đó hắn cửi trần ngồi khoanh chân bắt đầu nhập định.
Hơn hai canh giờ trôi đi, trong phòng Liễu Thiên lại có một lớp sương mù mờ mờ. Khi này, Liễu Thiên hai mắt mở ra, hai tay phe phẩy trước người quạt lớp xương mù trước mặt.
Hắn đã đình chỉ tu luyện, nghĩ lại thì kết quả tu luyện làm hắn khá hài lòng.
Quá trình cô đọng nguyên thần để đột phát diễn ra hơi lâu nhưng khá thuận lợi. Tuy có chút áp lực lên cơ thể nhưng đó chưa là gì so với khả năng chịu đựng của hắn.
Khi này nhìn lại đan điền, Liễu Thiên khẽ vận chuyển công pháp thì hắn có thể cảm nhận được trong cái tiểu đan điền mới kia những mỗi hạt nguyên thần đều nhỏ hơn, cô đọng hơn kia đang theo hai dòng xoắn nguyên trường lực đi ra phía ngoài kinh mạch với tốc độ nhanh hơn hẳn trước kia. Quả nhiên lên đệ tứ trọng đã khiến hạt nguyên thần mạnh mẽ hơn đệ tam trong mấy lần.
“Ài xem lại thì kích thước đan điền cảnh giới thì chỉ bằng một phần mười đan căn a!” Liễu Thiên ước lượng lại nguyên thần trong đan điền.
“Thôi! Khóc gì nhiều vậy!” Liễu Thiên lắc lắc đầu tự mắng rồi như thường lệ đứng dậy đi vài vòng thư giãn rồi mới đi ngủ.
Thấy vậy mấy tên kia vẻ mặt trầm xuống, tên nam đệ tử thanh tú lớn liền dùng mắt ra hiệu cho tên đối diện.
“Hừ! Đúng là đám thỏ đế lại còn mặt dày, nói vậy nhưng vẫn ngồi đó ăn uống được.” Tên kia liền gật đầu đứng dậy đi ra phía bàn Liễu Thiên.
“Các ngươi ăn uống quá ồn rồi đấy! Mau rọn qua chỗ khác!” Tên nam đệ tử đi lại bàn Liễu Thiên lớn tiếng quát.
Vừa rồi chỉ có mấy người quanh đây nhưng sau tiếng quát này thì tất cả mọi người tại phòng ăn đều giật mình nhìn lại, ngay cả mấy vị trù sư cũng nhìn qua.
“Ngươi xem món này ngon chưa!” Hà Minh cười chỉ một bát canh lớn nói.
“Ừ! Đây là món Hắc Vĩ Điểu hầm Thỉnh Nha Hoa, đây là đặc sản Hà Phiên thành đó.” Tằng Nhất tỏ vẻ hiểu biết nói.
“Thế còn món này!” Liễu Thiên vừa gặm chân gà vừa chỉ vào một đĩa xào hỏi.
“Hình như là Túc Kê tẩm hạt tiêu!”
“Ha ha! Ngon, ta ăn thêm cái nữa!”
Dưới ánh mắt tập trung của mọi người, bốn người Liễu Thiên vẫn thản nhiên ăn uống, vừa cười vừa nói, nhìn rất hả hê mà không hề để ý đến đám người đang muốn gây sự kia.
“Thèm chết!” Nam đệ tử kia thấy bị bơ đi thì vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn tức giận quát một tiếng đồng thời một quyền hướng người gần nhất là Hà Minh đánh đến.
“Thèm xương hả!” Liễu Thiên thấy vậy tay đang cầm cái chân gà ăn dở ném ra.
Tên nam đệ tử kia đang lao đến bị Liễu Thiên tấn cống thì ngay tức khắc dừng lại, tay hắn nhanh như cắt bắt lấy vật đang bay đến.
“Đó! Cầm rồi thì ra chỗ khác, tý còn nữa ta lại cho!” Liễu Thiên thấy đối thủ đơn giản bắt được cái chân gà thì không ngạc nhiên mà liền gật đầu tỏ vẻ đạo nghĩa nói.
“Ha ha! Đúng là chó khôn!” Cả ba người Hà Minh nghe vậy đều cười lớn tán thưởng.
“Ha ha! Các ngươi xem giống không!”
“Hì hì! Đúng cũng giống a!”
Bên kia, trong đám người của Thượng Quan Nhu Vân cũng có mấy buồn cười nhưng cố nín nhưng đám người phía ngoài đang dùng cơm thì không thể nín được nên rất nhiều tiếng cười vang lên! Ngay cả Thượng Quan Nhu Vân lúc này cũng không còn giữ được vẻ vô cảm nữa mà thay vào đó nàng nhìn ra với vẻ mặt ngạc nhiên.
Tên thiếu niên đang cầm chân gà kia lúc này mặt đầy hắc tuyến, hắn ném cái chân gà đi, hai tay vận quyền phi thân về phía trước. Tên này chưa đạt Khai Minh cảnh nên nguyền thần không xuất ra ngoại thể được, hắn định dùng một loại quyền pháp gì đó uốn lượn đánh ra.
Tằng Nhất thấy vậy nhíu mày một cái, nguyên thần vận chuyển, hắn khẽ động rồi đứng dậy khỏi ghế, một quyền đón đỡ.
“Bộp!” Tên thiếu niên ăn xương gà chưa kịp làm gì đã bị đánh cho ngã lăn ra đất.
“Đã bảo rồi! Cứ ngồi ngoài kia, ngoan cái gì cũng có! Không nghe lời thì chỉ có ăn đòn!” Liễu Thiên thấy vậy rất nhanh đứng dậy nhăn mặt lo lắng nói. Điệu bộ của hắn cứ như lo lắng cho thú nuôi của mình vậy!
“Đúng vậy! Chó khôn thì phải nghe lời!” Hà Minh gật đầu phụ họa.
“ Con này có vẻ ngu hay là xích nó lại?” Lệ Bá Kiên liền đề nghị.
“Ài! Sao phải mất công vậy! Cứ đem đi thịt là xong!” Tằng Nhất xua xua tay nói.
“Không được! Không được! Ta rất quý chó nên sẽ không để các ngươi làm bậy.” Liễu Thiên lắc đầu liên tục rồi lại quay sang chỗ tên kia an ủi: “Tiểu cẩu đừng lo, bọn họ không làm gì đâu!”
“Ngươi!” Bị cả đám người quay lại nói tên thiếu niên kia giận tím mặt nhưng không biết nói gì đành quay lại nhìn tên đệ tử lớn tuổi.
“Ha ha! Nhìn tên kia xem, hắn không nói được gì rồi!
"Nói gì nữa! Đám người kia nói quá đúng còn gì. Khi không đi gây sự bị vậy là đáng."
"Hì! Cho chúng hết vênh váo!"
"Ta thì không nghĩ vậy, đám kia chắc chắn sẽ ra tay!"
Những người phía ngoài thi nhau bàn luận, trong đó đa phần đều thấy hả hể còn một sô thi lo lắng thay cho đám người Liễu Thiên.
"Rầm! Tất cả im hết!"
Tên nam đệ tử lớn tuổi nhất trong đám người Thượng Quan Nhu Vân bỗng nhiên đứng phắt dậy, một quyền đánh nát cái bàn trước mặt rồi hùng hùng hổ hổ đi ra phía bàn Liễu Thiên.
“Đinh đại ca!” Tên thiếu niên kia vừa đứng dậy đã chạy đến gọi như muốn vị đại ca này đòi lại công đạo.
“Giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất là quỳ xuống xin lỗi thì ta sẽ tha cho. Hai là các ngươi sẽ nằm giường vài tháng.” Tên nam đệ tử họ Đinh kia ánh mắt đầy sát khí đảo quanh một lượt mấy người Liễu Thiên rồi hướng ánh mắt vào Tằng Nhất nói.
Tằng Nhất khi này cũng chẳng có chút biểu tình gì, đối thủ trước mặt hắn tuy tu vi ngang hắn nhưng hắn cũng không sợ. Nếu đối thủ quá mạnh đánh không được thì hắn vẫn có thể chạy!
“Ngươi cũng muốn lấy xương ư? Khi này Liễu Thiên lại bày ra vẻ mặt khó sử và cuối cùng hắn lại nghĩ ra gì đó thành tâm đề nghị: “Xương lại chưa có nhiều, khó xử a! À như vậy đi, ngươi ngồi qua một bên chờ bọn ta ăn! Bọn ta sẽ cố ăn nhanh!”
“Hừ! Còn giả bộ! Để ta đập ngươi không ra hình người, xem khi đó ngươi còn mở miệng được không!” Tên nam đệ tử kia tức giận quát lớn, sau đó hai tay vùng lên một quyền rất nhanh xuất ra. Theo cánh tay của tên nam đệ tử kia một quyền kình mờ mờ xuất hiện bay thẳng hướng Liễu Thiên.
Liễu Thiên thấy vậy cũng không hề chậm, hắn khẽ nhích chân phải một bước qua phải, cả người vừa nghiêng đã nhào qua một bên lùi lại.
“Ầm! phạch!”
Lan can bên cạnh Liễu Thiên bị đánh nát một chỗ lớn. Ngay lúc đó, tên nam đệ tử kia chân phải đạp vỡ một viên đá nát nền toàn thân nhảy lên.
“Vù Vù! Phập Phập!”
Ngay lúc này, hai ánh trắng loáng bay ra, cả hai lướt qua mặt của tên nam đệ tử kia khiến hắn đang nhảy lên bỗng nhiên dừng lại thu người lùi lại phía sau mấy bước. Hắn đứng xuống sàn, ánh mắt lăng lệ nhìn Tằng Nhất, nhìn lại thì khi này trên hai hai gò má tên này có hai vệt máu mờ mờ hình thành rồi rất nhanh tụ thành giọt chảy xuống.
“Ám khí!” Mọi người thấy vậy đều lẩm bẩm.
Vừa rồi chính là Tằng Nhất dùng phi châm tấn công tên này. Đây là Tằng Nhất còn lưu tình rồi không nếu khi tên kia sơ ý như vậy hắn hoàn toàn có thể một kích lấy mạng y. Đó chỉ là một đòn mang tính chất cảnh cáo mà thôi.
“Đã vậy! Hôm nay ta sẽ giết các ngươi!” Tên nam đệ tử kia bị cảnh cáo thì không sợ hãi rút lui mà càng tỏ vẻ tức giận quát lớn rồi toàn thân bùng nổ khí thế. Rất nhanh, trong tay tên này xuất hiện một thanh trường đao màu xanh nhạt đang vung lên đánh xuống đầu Tằng Nhất.
“Ngu xuẩn!” Thượng Quan Nhu Vân lúc này bỗng nhiên mở miệng nói một câu rồi đứng dậy đi về phía quầy bếp.
Mọi người trong nhóm của nàng không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy. Nàng đang bảo ai ngu xuẩn đây? Khi này lưỡi đao đang bổ xuống chỉ cách đầu Tằng Nhất hơn một thước mà Tằng Nhất lúc này lại không có phản ứng gì cả.
“Beng!”
Trường đao đang bổ xuống thì một luồng sáng từ phía xa bắn lại.
Thanh trường đao bị đánh bật ra rơi xuống hồ nước bên ngoài. Cùng với đó một bóng người xuất hiện khống chế nam đệ tử kia.
Nhìn kỹ lại bóng người vừa xuất hiện thì đó chính là một đại hán thân hình cao lớn, mặt vuông, râu ngắn, da hơi đen, đôi mắt nhíu lại đang nhìn quanh phòng ăn một lượt.
“Hình đường chấp sự!” Mấy đệ tử chi một vẻ mặt tái đi, miệng lẩm bẩm.
Gã trung niên này chính là hình đường chấp sự, một trong những người chuyên sử lí những vụ vi phạm trong tôn môn. Lại nói thì vừa rồi gã đang ngồi trực ở hình đường thì thấy một vị trù sư báo rằng bên này có đánh nhau nên gã ngay tức khắc được phân công đến. Khi gã đi đến thì cũng nghe trù sư nói qua về sự việc nhưng đến nơi gã cũng chưa vội ra tay mà chỉ ngồi xem, kết quả cuối cùng khi thấy tên đệ tử kia hung hăng lớn tiếng rồi cầm đao bổ một đệ tử khác thì gã ngay tực khắc ra tay khống chế.
“Tông môn có nội quy cấm đánh nhau, mà ngươi lại có ý đồ muốn lấy mạng đồng môn. Tất cả những xích mích khác đều có thể bỏ qua nhưng ý đồ sát hại đồng môn là không thể tha thứ!” Vị chấp sự kia ánh mắt nhíu lại nhìn quanh một lượt từ từ nói.
Tên nam đệ tử bị không chế gương mắt lúc này khó chịu, miệng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt đầy thù hận nhìn mấy người Liễu Thiên.
“Chấp sự tha tội! Đinh đại ca chỉ là nóng giận nhất thời nên hồ đồ!” Một tên đệ tử đứng sau liền rối rít nói.
“Cả mấy người các ngươi nữa! Phỉ báng đồng môn, khiêu khích gây sự, ngươi cũng theo ta về hình đường.” Chấp sự đại hán lườm tên đệ tử kia một cái nói. Không biết làm sao gã biết được tên này là người gây sự nữa?
“Ài! Mấy tên kia thật ngu ngốc a! Lần này kiểu gì cũng bị cắt trợ cấp cho xem!”
“Cho bọn chúng chết! Ai bảo hống hách!”
“Cũng phải, mà mấy tên kia cũng may a!”
Mọi người thấy vậy liền quay sang bàn tán, đa phần đều tát nước theo mưa, chỉ có một số thì tỏ vẻ không quan tâm.
Nhìn sang đám người Liễu Thiên thì cả bốn người khi này chỉ đứng im không có nói hay làm gì cả. Bọn hắn tuy không sai hay sợ bị phạt nhưng cũng không muốn dây vào hình đường làm gì. Bây giờ phải đi đến hình đường khai báo hay làm chứng thì đúng là rất mệt.
Thượng Quan Nhu Vân lúc này đã bê một khay thức ăn lại, rồi kiếm một bàn khác ngồi xuống. Nàng coi như không liên quan đến đám người chi Một kia.
“Đi! Những người khác ăn xong lập tức giải tán!” Hình đường chấp sự hướng hai tên nam đệ tử kia quát một tiếng rồi lại hướng mấy người trong phòng ăn nói.
Tất cả nghe vậy thì chỉ im lặng không nói gì, mấy vị trù sư thì lại quay lại với công việc của mình. Hai tên kia bị dẫn ra khỏi phòng ăn, mọi người chỗ này lại quay lại với việc của mình. Mấy người chi Một còn lại cũng từ từ đi lên lấy đồ ăn, bữa tiệc đã tan tành, bây giờ của ai người đấy ăn, tất cả không còn tâm trạng ăn mừng nữa.
Mấy người Liễu Thiên lại không để ý cái đó, cả đám cũng ngồi xuống tiếp tục ăn uống cười nói như thường.
“Sao ngươi biết là chấp sự sắp đến?” Tằng Nhất lúc này ngồi xuống liền hướng Liễu Thiên hỏi.
Tằng Nhất vừa rồi định ra tay đánh cho tên kia một trận nhưng Liễu Thiên lại ra hiệu nên hắn chỉ chuẩn bị phòng thủ mà thôi, ngay cả hai cái phi châm kia cũng chỉ là để bảo vệ bàn thức ăn mà thôi.
“Thì ta thấy một vị trù sư đi ra khỏi phòng ăn, như vậy chắc chắn sẽ có chấp sự đến quan sát, điều ta thật không ngờ là người đến lài là hình đường chấp sự. Mấy tên kia lần này ăn đủ rồi!” Liễu Thiên mỉm cười nói.
“Cho chúng hết ra vẻ, ta thật muốn xem bộ mặt của chúng khi bị phạt sẽ thế nào, còn vênh lên được không?” Lệ Bá Kiên lúc này sảng khoái nói.
“Thôi chúng ta cũng ăn đi, ta còn phải về tu luyện chút!” Hà Minh lúc này như nhớ ra gì đó liền thúc dục.Tên này lúc nào cũng thích phá đám cuộc vui như vậy!
“Ừm!”
Mấy người cũng không bàn tán nữa mà tập trung vào ăn uống.
Ăn uống xong, đám người Liễu Thiên trở về dãy nhà chi sáu. Vào phòng, Liễu Thiên ngồi nghỉ một lúc thì liền tiến hành tu luyện.
Hắn định nghỉ một ngày rồi mai mới tiến hành đột phá nhưng hắn không đợi được. Thời gian không đợi hắn, hắn phải cố gắng hơn người thường thì mới có kết quả tốt được.
Ba nguyên hoàn được hắn nuốt xuống, sau đó hắn cửi trần ngồi khoanh chân bắt đầu nhập định.
Hơn hai canh giờ trôi đi, trong phòng Liễu Thiên lại có một lớp sương mù mờ mờ. Khi này, Liễu Thiên hai mắt mở ra, hai tay phe phẩy trước người quạt lớp xương mù trước mặt.
Hắn đã đình chỉ tu luyện, nghĩ lại thì kết quả tu luyện làm hắn khá hài lòng.
Quá trình cô đọng nguyên thần để đột phát diễn ra hơi lâu nhưng khá thuận lợi. Tuy có chút áp lực lên cơ thể nhưng đó chưa là gì so với khả năng chịu đựng của hắn.
Khi này nhìn lại đan điền, Liễu Thiên khẽ vận chuyển công pháp thì hắn có thể cảm nhận được trong cái tiểu đan điền mới kia những mỗi hạt nguyên thần đều nhỏ hơn, cô đọng hơn kia đang theo hai dòng xoắn nguyên trường lực đi ra phía ngoài kinh mạch với tốc độ nhanh hơn hẳn trước kia. Quả nhiên lên đệ tứ trọng đã khiến hạt nguyên thần mạnh mẽ hơn đệ tam trong mấy lần.
“Ài xem lại thì kích thước đan điền cảnh giới thì chỉ bằng một phần mười đan căn a!” Liễu Thiên ước lượng lại nguyên thần trong đan điền.
“Thôi! Khóc gì nhiều vậy!” Liễu Thiên lắc lắc đầu tự mắng rồi như thường lệ đứng dậy đi vài vòng thư giãn rồi mới đi ngủ.
Danh sách chương