Âu Dương không dám chắc mình có bị thương tổn đến nội tạng hay không, nhưng lúc này xuất huyết đến muốn cái mạng già của mình, nếu thân thể hoàn hảo, bị thương chính là người khác, chỉ cần không thương tổn đến nội tạng, hắn sẽ có biện pháp xử lý. Nhưng đổi lại bản thân.... Âu Dương nắm lấy góc y phục lấy tay ấn chặt miệng vết thương nói:

" Người đó, nói lại Hoàng thượng, nàng đã cứu ta có thể không làm khó nàng hay không?"

Nội vệ lắc đầu nói:

" Âu đại nhân nên biết, cho dù là mục đích gì, mang theo vũ khí vào sảnh, chính là ngang với tạo phản. Hơn nữa lại nói ty chức lần này cũng khó tránh khỏi sai lầm, Âu đại nhân vẫn nên nghỉ ngơi, thái y sẽ lập tức tới ngay."

Lính của Khai Phong phủ so với thái y tới còn nhanh hơn, lập tức ở dưới sự chỉ huy phong tỏa các lộ khẩu. Đồng thời được ba gã quan sai dẫn đầu mang binh tiến vào Tướng Phủ.

" Bệ hạ không sao chứ?"

Khai Phong phủ doãn chuyện thứ nhất chính là đi vấn an.

" Trẫm không có việc gì."

Từng đại thần đều muốn hỏi một câu, Triệu Ngọc nghe xong phiền lòng hỏi:

" Bắt được thích khách không?"

" Còn có một tên đang chạy trốn, bệ hạ yên tâm, lộ khẩu toàn bộ đã phong kín, thích khách kia có chắp cánh cũng không thể bay được."

" Hừ!"

Triệu Ngọc cả giận nói:

" Thế nhưng lại để thích khách mang theo vũ khí ngồi vào chỗ này, ba người Nữ Chân ngàn dặm đến Đại Tống ta để hành thích, như vào chỗ không người, truyền đi chẳng phải là để khắp thiên hạ cười đến rụng răng sao!"

" Bệ hạ bớt giận!"

Khai Phong phủ doãn đổ mồ hôi lạnh quỳ rạp trên mặt đất.

Một tên quan viên ở một bên nói:

" Bệ hạ, chuyện này có kỳ quái. Ba tên thích khách này dường như chính là nhắm vào Âu đại nhân, không biết có thù riêng gì không?"

"Hửm?"

Triệu Ngọc sau khi ngẫm lại hỏi:

" Có người sống sao?"

Nội vệ báo cáo:

" Một người chết, một người hôn mê, còn có một hạ nhân không rõ lai lịch."

"Sai người cạy miệng tên còn sống kia."

"Dạ!"

Nội vệ nói:

" Bệ hạ, thích khách còn chưa có tìm được, đêm khuya mờ mịt, xin bệ hạ mau mau hồi cung."

"Ừm, nâng giá!"

...

" Thái y! Như thế nào?"

Âu Dương hỏi.

Thái y vừa rắc thuốc bột, vừa bắt mạch trả lời:

" Ngắn nhỏ mà mảnh, sau khi đâm vào người vốn không thể xuất máu lớn như vậy, chỉ có khả năng..."

Âu Dương thở dài nói:

" Thái y, ngươi cứ trực tiếp nói cho ta biết, kiếm này đâm trúng nội tạng sao?"

Thái y là một lão nhân, khinh bỉ nhìn Âu Dương một cái:

" Ngươi nói cho ta biết, người nào nội tạng trúng kiếm rồi mà còn có thể nói chuyện với ta như vậy. Vốn không có gì đáng ngại, nhưng hẳn là do ngươi cưỡng chế dùng lực, khiến miệng vết thương bị vỡ ra."

" Thái y, nếu ta không dùng lực, ngài ngay cả khoảnh khắc cuối cùng của ta cũng không nhìn thấy được."

Âu Dương hỏi:

" Có thể cứu sao?"

Thái y bí hiểm trả lời:

" Phải xem thiên ý."

"..."

Âu Dương đổ mồ hôi, còn phải xem thiên ý:

" Vậy tại sao ta hiện tại thanh tỉnh như vậy? Cũng cảm giác đau dữ dội?"

" Một hồi liền mơ hồ."

Khai Phong phủ doãn đi lên khẩn trương hỏi:

" Vương thái y, Âu đại nhân có gì nguy hiểm không?"

Nếu Âu Dương chết hắn nhất định phải chịu trách nhiệm. Vì sao? Không tại sao cả. Liền giống như đại hội thể dục thể thao có một đại thần bị người giết chết, Âu Dương cũng phải chịu trách nhiệm liên đới. Quả thật không tại sao cả.

Thái y bắt mạch xong, gật đầu, lúc này không lừa gạt nữa, nói:

" Hồi bẩm đại nhân, miệng vết thương không lớn, lại không thương tổn đến nội tạng, lát nữa xoa chút thuốc, chú ý điều trị, người trẻ tuổi thể cốt hẳn là không có gì lo lắng đến tính mạng."

Âu Dương nói:

" Phủ Duẫn đại nhân, phiền toái ngươi một việc."

" Âu đại nhân mời nói."

Ngươi đừng là muốn nói di ngôn đó, phủ doãn đổ mồ hôi lạnh, huynh đệ ngươi cũng không thể cứ như vậy mà chết, ngươi chết ta còn thăng quan thế nào, cho dù là Thái Kinh chỉ sợ cũng trốn trách nhiệm.

"Người đã dùng nỏ cứu ta kia, mong rằng hạ thủ lưu tình một chút."

" Được!"

Phủ doãn đáp ứng tương đối thống khoái, chỉ cần ngươi vui vẻ sống lại, cái gì cũng được cả.

Thái y gật đầu nói:

"Sắp bắt đầu mơ hồ... ừm, hôn mê! Rất bình thường nha, ở trong báo hoàng gia nói bậy vết thương xử lý như thế nào đều bị ngươi nói hết rồi, còn muốn chúng ta làm thái y làm gì?"

Thái y hiển nhiên đối với mục thường thức do báo hoàng gia viết ra có điều oán niệm.

...

Trong ngoài Thái phủ loạn thành một đoàn, này đương nhiên không phải là bởi vì Âu Dương, mà là bởi vì sự tồn tại của thích khách. Báo Hoàng gia nghe nói thọ yến ở Thái phủ xảy ra đại sự hành thích, toàn bộ hai mắt như lục quang phóng tới Thái phủ. Rồi sau đó kéo người đến nghe ngóng, hóa ra lão đại của mình sinh tử không biết ra sao, tiểu lão đại Lý Dật Phong bị thương, bầy phóng viên sau khi than thở một giây, một người nói:

" Hoàng Gia báo kỳ này ở Dương Bình lượng tiêu thụ có hy vọng đột phá tám vạn tờ, bản tin sau này có hy vọng đột phá mười vạn tờ, ở Đông Kinh lượng tiêu thụ đạt tới mức cao mới."

Phóng viên Giáp hưng phấn nói:

" Tâm động cũng sắp hành động. Lão đại chính là lão đại, chính là hắn thường dạy bảo chúng ta, có tin tức thì phải đăng, không có tin tức cũng phải đăng. Hắn tự mình tạo ra một tin tức lớn."

" Bây giờ phân công như thế nào?"

Phóng viên Giáp nói:

" Chia nhau phỏng vấn, lão đại từng nói, thân là người tin tức, không cần ngươi quan tâm sống chết của người khác, mà cần ngươi đi ghi chép quá trình người khác sống chết. Ngươi phụ trách hoàng cung, ngươi phụ trách Khai Phong phủ, ta phụ trách đưa tin Thái phủ, ngươi khẩn cấp từ Dương Bình điều người theo dõi tiến triển sinh tử của lão đại, còn có phản ứng triều đình cũng phải ghi chép lại, chuẩn bị một ít bao trắng đưa cho gia quyến người bị thương và tử nạn, sẵn tiện lời nói khách sáo phỏng vấn. Chúng ta phải tận dụng cơ hội trả lại hiện trường như lúc đó. Yêu cầu phải làm công chính, công bằng, công khai!"

Bốn gã phóng viên lập tức tách ra. Phóng viên Giáp đang chuẩn bị đi về hướng Thái phủ, lại không nghĩ vừa đi hai bước, một người áp vào sau lưng nói:

" Đi!"

" Ngươi... Ngươi không phải là thích khách chứ?"

Phóng viên Giáp run rẩy hỏi, một thứ cứng ngắc chĩa vào sau lưng hắn. Ngẫm lại cũng phải, thích khách là một người, có thêm mình là hai người, lại thêm mình quen mặt, kèm chặt mình vẫn có giá trị hơn.

" Bớt nói nhảm đi, đi!"

Phóng viên Giáp dưới sự bức ép, bất đắc dĩ xoay người đi lên trên đường. Có điều trong lòng vẫn còn có chút an ủi, mình bây giờ là độc nhất vô nhị phỏng vấn thích khách tham dự việc này. Tin này vừa đưa lên, Lý Dật Phong sắp bị mình giẫm nát dưới chân rồi. Hết cách rồi, nội bộ cạnh tranh khốc liệt quá, mặc dù không có nguy hiểm hạ top, nhưng tiền thưởng tiền lương còn có cổ phần thì khác biệt rất lớn. Bình thường Lý Dật Phong ăn thịt, bọn họ chỉ có thể húp được nồi nước. Bây giờ Lý Dật Phong bị thương, đương nhiên phải thay đổi khẩu vị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện