Đô Chỉ Huy Đô Sứ cũng mau chóng đến hiện trường, hợp lực với Âu Dương giải tán nhân mã hai bên.
Về phần quan quân cấm vệ quân và vị chủ quầy nọ thì đã bị Triệu Ngọc lệnh cho Hình Bộ Thượng Thư đích thân thẩm tra và phải hoàn tất mọi việc trong đêm nay. Tốn hao hết nửa canh giờ, Hình Bộ phán chủ quầy thực sự đã làm sai, khép vào tội có hành vi bất kính. Theo ý của Triệu Ngọc, phạt mười trượng rồi thả người. Về phần nha môn, làm việc quá vội vàng, hấp tấp, chỉ nghe lời của một phía mà đã đi bắt người, lấy đó làm cơ để trách cứ Âu Dương quản giáo không nghiêm, cùng với đó là cho đánh hai vị bổ đầu.
Đây mới chỉ là khúc dạo đầu, và người chủ quầy xúi quẩy kia trong suy nghĩ của Âu Dương cũng là tự chuốc vạ vào thân. Nhưng phán quyết này của Hình Bộ đã khiến cho các cấm vệ quân hiện đang ở trên đất Dương Bình bị người ta làm khó dễ. Khi các vị Chỉ Huy Sứ đi ra ngoài ăn bữa sáng thì đã được người ta thông báo là đồ ăn đã bán hết sạch. Các cửa hàng kinh doanh khác cũng treo cao biển hiệu không bán hàng cho cấm vệ quân. Trừ việc cung cấp cho Đại Nội, hậu cần cấm vệ quân vòng hết cả một buổi sáng cũng không mua được dù chỉ một hạt gạo.
Tới lúc gần trưa Âu Dương phái người đi thông báo cho các hộ kinh doanh, hàng hóa mới bắt đầu được bán cho các cấm vệ quân, nhưng trừ gạo, diêm và các thương phẩm được bán theo giá quy định của triều đình ra, tất cả các mặt hàng khác đều tăng giá lên gấp mười lần. Mãi đến chiều, dưới sự khuyên giải bền bỉ của Âu Dương, mọi chuyện mới trở lại như cũ, như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
Lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao được tổ chức rất đơn giản tại sân vận động lộ thiên, thực chất là một sơn cốc nhỏ, vận động viên đều đứng ở dưới, còn dân chúng đến xem thì đều ở trên núi cả, khá gần gũi với thiên nhiên, đúng là một đại hội thể dục thể thao tràn đầy thanh sắc.
"Thế nào là tinh thần của vận hội Đại Tống? Nói đến tinh thần, có bất khuất, có kiên cường ..v..v Nhưng mà tinh thần của vận hội Đại Tống lại là công chính, công bằng và công khai. Đó không chỉ là yêu cầu đối với bản thân của mỗi tuyển thủ tham gia thi đấu, mà còn là yêu cầu buộc các tuyển thủ khi thi đấu với các đối thủ không được dùng thủ đoạn. Mỗi người các ngươi là đại diện cho huyện của các ngươi, ngươi thua thì không mất mặt, nhưng ngươi dùng thủ đoạn thì người mất mặt không chỉ mình ngươi mà là cả huyện của ngươi nữa."
Phía dưới là gần ba trăm vận động viên, Âu Dương đứng trên bục chủ trì tạm thời và nói:
"Cuộc thi đấu này chỉ đơn thuần là một cuộc thi thể thao, không cho phép phát sinh bất kì ân oán cá nhân gì cả. Nếu như có người nào vi phạm quy tắc, sau khi có phán quyết của ủy ban trọng tài, sẽ tiến hàn hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của huyện có tuyển thủ vi phạm quy tắc trong phần thi đó. Ta có mời Hoàng Thượng vì mọi người mà đến tham dự và có vài lời chia sẻ với mọi người, mọi người hãy hoan nghênh Hoàng Thượng nào."
Hôm nay là lễ khai mạc, còn có phần thi đấu vòng loại. Do người ghi danh ở nội dung thi đó quá đông, nên mới phải thi đấu vòng loại. Ví dụ như nội dung bơi lội có hơn tám mươi người ghi danh thi đấu, nếu cả tám mươi người trên đều nhảy xuống sông Thanh, thì mực nước sông Thanh sẽ tăng lên mấy tấc.
"...."
Một tràng pháo tay giòn dã vang lên, đây là việc đã được dặn dò trước đó.
Triệu Ngọc bước lên bục cùng với Cửu Công Công và hai nữ quan, không dè chừng mà quay mặt nhìn xuống bên dưới, thấy ba trăm cặp mắt đang nhìn mình một cách chăm chú liền có chút lo lắng. Sau khi định thần trở lại, nàng mới mở lời:
"Mọi người đều là bách tính của Đại Tống ta. Trẫm chỉ muốn nói một điều. Người có sức khỏe tốt không chỉ giảm thiểu bệnh tật, mà còn có sức lực nhiều hơn so với những người khác. Bất kể là người làm ruộng, làm trong các công xưởng hay là các thương nhân cũng cần có một thân thể khỏe mạnh. Ai cũng không muốn bị người ta gọi là cái ấm sắc thuốc phải không nào?"
"Dạ!"
Triệu Ngọc gật đầu, lòng đầy mãn nguyện:
"Trẫm tuyên bố, lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao toàn dân Đại Tống lần thứ nhất chính thức được bắt đầu."
Âu Dương ở trên bục nói lớn:
"Tiết mục thứ nhất: Hợp ca, chúng ta đều là người một nhà."
Tiết mục này đã phá vỡ sân khấu của âm nhạc truyền thống trong lịch sử bằng sự lên ngôi của âm nhạc châu Âu. Không chỉ có ca hát, mà còn có nhảy múa nữa. Âu Dương đích thân gõ trống góp vui, mặc dù trong mắt người hiện đại chẳng qua cũng chỉ là kẻ mới tập tành, khua chân múa tay, nhưng ở thời Đại Tống thì vẫn nhận được những tràng pháo tay vang dội.
Ảo thuật, tạp kỹ, khẩu kĩ, tướng thanh, bao nhiêu tiết mục phong phú, đa dạng đều được mang ra trình diễn trên sân khấu. Do khâu chuẩn bị trước đó không được chu đáo, khiến cho các tiết mục giải trí được biểu diễn trong một canh giờ vừa qua trên sân khấu có không ít sai sót, nhưng mỗi một tiết mục đều đem lại cho người xem những cảm xúc không giống nhau. Dù sao thì Âu Dương cũng chẳng có cách nào mà ngồi đó xem hí khúc gì gì đó tới một canh giờ. Nếu mình đã là người đứng ra tổ chức, thì cho dù mọi người có thích thú, vui vẻ hay không cũng cũng sẽ biểu lộ ra là mình thích thú cả thôi.
Triệu Ngọc nhìn Tiểu Thanh, vừa cười vừa nói:
"Tên tiểu tử này cũng biết cách pha trò quá đi."
"Rất đáng xem!"
Tiểu Thanh gật đầu.
"Lần này thì hắn kiếm đủ tiếng thơm rồi."
Một dãy các tiết mục giải trí như vậy khiến mọi người chưa đủ thỏa mãn. Đây là do Âu Dương không có đủ thời gian để pha trò. Lấy ca hát làm ví dụ đi, hắn chỉ dạy cho một người, sau đó người này lại dạy lại cho những người khác. Hắn cũng chẳng biết khuông nhạc là cái gì hết, chỉ dựa vào k ca khúc nhiều năm qua và thay đổi không ít giai điệu, tone nhạc của bài hát rồi kiên trì hướng dẫn cho mọi người. Những người tham diễn đều tìm kiếm ở khu vực chung quanh. Biểu diễn và nhảy múa đều do Thượng Cốc và đoàn****Dương Bình thành lập, Âu Dương đã đưa ra vấn đề để bàn bạc với các mama của họ, đem kỹ viện đổi thành đoàn ca vũ, cho phép tiến hành biểu diễn lưu động trong cả nước, so với việc bán thân nuôi miệng thì lợi nhuận sẽ cao hơn nhiều, không thể cứ thiếu chỗ nào thì bù vào chỗ đó được, làm người làm ăn thì phải theo đuổi lợi nhuận lớn nhất, thân là**** thì càng phải có mục tiêu để theo đuổi mới đúng.
Tiếp theo chính là vòng đấu loại của nội dung bơi lội được khởi tranh vào chiều nay. Sau khi ăn xong bữa trưa, tất cả các tuyển thủ phải đến sông Thanh ở Tân Thành ngoài cửa Đông xếp hàng theo số thứ tự một, hai, ba,...Vòng loại thứ nhất sẽ có hơn hai mươi người tham gia thi đấu với phần thi lội ngược dòng ở cự li nửa dặm, mười người đứng đầu sẽ bước vào vòng chung kết. Hai bên sông Thanh là núi lớn và đê điều của huyện thành, quần chúng đều đứng trên đê điều mà quan sát, trên sông có hơn mười chiếc thuyền nhỏ chở trọng tài và những người làm công tác cứu hộ.
Tham gia bơi lội không chỉ có các nam nhân mà còn có ba vị nữ tử nữa. Tiếng còi vừa vang lên, hai mươi người liền nhất tề nhảy xuống nước, khung cảnh khá hùng vĩ. Nhưng sau khi nhập nước lại rối tung hết cả, mọi người bắt đầu đánh nhau trong nước. Hơn nữa còn đánh lung tung hết, ai cũng không biết là ai ra tay trước, nhưng tóm lại là đã tạo thành một sự hỗn loạn trên diện rộng.
Về phần quan quân cấm vệ quân và vị chủ quầy nọ thì đã bị Triệu Ngọc lệnh cho Hình Bộ Thượng Thư đích thân thẩm tra và phải hoàn tất mọi việc trong đêm nay. Tốn hao hết nửa canh giờ, Hình Bộ phán chủ quầy thực sự đã làm sai, khép vào tội có hành vi bất kính. Theo ý của Triệu Ngọc, phạt mười trượng rồi thả người. Về phần nha môn, làm việc quá vội vàng, hấp tấp, chỉ nghe lời của một phía mà đã đi bắt người, lấy đó làm cơ để trách cứ Âu Dương quản giáo không nghiêm, cùng với đó là cho đánh hai vị bổ đầu.
Đây mới chỉ là khúc dạo đầu, và người chủ quầy xúi quẩy kia trong suy nghĩ của Âu Dương cũng là tự chuốc vạ vào thân. Nhưng phán quyết này của Hình Bộ đã khiến cho các cấm vệ quân hiện đang ở trên đất Dương Bình bị người ta làm khó dễ. Khi các vị Chỉ Huy Sứ đi ra ngoài ăn bữa sáng thì đã được người ta thông báo là đồ ăn đã bán hết sạch. Các cửa hàng kinh doanh khác cũng treo cao biển hiệu không bán hàng cho cấm vệ quân. Trừ việc cung cấp cho Đại Nội, hậu cần cấm vệ quân vòng hết cả một buổi sáng cũng không mua được dù chỉ một hạt gạo.
Tới lúc gần trưa Âu Dương phái người đi thông báo cho các hộ kinh doanh, hàng hóa mới bắt đầu được bán cho các cấm vệ quân, nhưng trừ gạo, diêm và các thương phẩm được bán theo giá quy định của triều đình ra, tất cả các mặt hàng khác đều tăng giá lên gấp mười lần. Mãi đến chiều, dưới sự khuyên giải bền bỉ của Âu Dương, mọi chuyện mới trở lại như cũ, như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
Lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao được tổ chức rất đơn giản tại sân vận động lộ thiên, thực chất là một sơn cốc nhỏ, vận động viên đều đứng ở dưới, còn dân chúng đến xem thì đều ở trên núi cả, khá gần gũi với thiên nhiên, đúng là một đại hội thể dục thể thao tràn đầy thanh sắc.
"Thế nào là tinh thần của vận hội Đại Tống? Nói đến tinh thần, có bất khuất, có kiên cường ..v..v Nhưng mà tinh thần của vận hội Đại Tống lại là công chính, công bằng và công khai. Đó không chỉ là yêu cầu đối với bản thân của mỗi tuyển thủ tham gia thi đấu, mà còn là yêu cầu buộc các tuyển thủ khi thi đấu với các đối thủ không được dùng thủ đoạn. Mỗi người các ngươi là đại diện cho huyện của các ngươi, ngươi thua thì không mất mặt, nhưng ngươi dùng thủ đoạn thì người mất mặt không chỉ mình ngươi mà là cả huyện của ngươi nữa."
Phía dưới là gần ba trăm vận động viên, Âu Dương đứng trên bục chủ trì tạm thời và nói:
"Cuộc thi đấu này chỉ đơn thuần là một cuộc thi thể thao, không cho phép phát sinh bất kì ân oán cá nhân gì cả. Nếu như có người nào vi phạm quy tắc, sau khi có phán quyết của ủy ban trọng tài, sẽ tiến hàn hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của huyện có tuyển thủ vi phạm quy tắc trong phần thi đó. Ta có mời Hoàng Thượng vì mọi người mà đến tham dự và có vài lời chia sẻ với mọi người, mọi người hãy hoan nghênh Hoàng Thượng nào."
Hôm nay là lễ khai mạc, còn có phần thi đấu vòng loại. Do người ghi danh ở nội dung thi đó quá đông, nên mới phải thi đấu vòng loại. Ví dụ như nội dung bơi lội có hơn tám mươi người ghi danh thi đấu, nếu cả tám mươi người trên đều nhảy xuống sông Thanh, thì mực nước sông Thanh sẽ tăng lên mấy tấc.
"...."
Một tràng pháo tay giòn dã vang lên, đây là việc đã được dặn dò trước đó.
Triệu Ngọc bước lên bục cùng với Cửu Công Công và hai nữ quan, không dè chừng mà quay mặt nhìn xuống bên dưới, thấy ba trăm cặp mắt đang nhìn mình một cách chăm chú liền có chút lo lắng. Sau khi định thần trở lại, nàng mới mở lời:
"Mọi người đều là bách tính của Đại Tống ta. Trẫm chỉ muốn nói một điều. Người có sức khỏe tốt không chỉ giảm thiểu bệnh tật, mà còn có sức lực nhiều hơn so với những người khác. Bất kể là người làm ruộng, làm trong các công xưởng hay là các thương nhân cũng cần có một thân thể khỏe mạnh. Ai cũng không muốn bị người ta gọi là cái ấm sắc thuốc phải không nào?"
"Dạ!"
Triệu Ngọc gật đầu, lòng đầy mãn nguyện:
"Trẫm tuyên bố, lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao toàn dân Đại Tống lần thứ nhất chính thức được bắt đầu."
Âu Dương ở trên bục nói lớn:
"Tiết mục thứ nhất: Hợp ca, chúng ta đều là người một nhà."
Tiết mục này đã phá vỡ sân khấu của âm nhạc truyền thống trong lịch sử bằng sự lên ngôi của âm nhạc châu Âu. Không chỉ có ca hát, mà còn có nhảy múa nữa. Âu Dương đích thân gõ trống góp vui, mặc dù trong mắt người hiện đại chẳng qua cũng chỉ là kẻ mới tập tành, khua chân múa tay, nhưng ở thời Đại Tống thì vẫn nhận được những tràng pháo tay vang dội.
Ảo thuật, tạp kỹ, khẩu kĩ, tướng thanh, bao nhiêu tiết mục phong phú, đa dạng đều được mang ra trình diễn trên sân khấu. Do khâu chuẩn bị trước đó không được chu đáo, khiến cho các tiết mục giải trí được biểu diễn trong một canh giờ vừa qua trên sân khấu có không ít sai sót, nhưng mỗi một tiết mục đều đem lại cho người xem những cảm xúc không giống nhau. Dù sao thì Âu Dương cũng chẳng có cách nào mà ngồi đó xem hí khúc gì gì đó tới một canh giờ. Nếu mình đã là người đứng ra tổ chức, thì cho dù mọi người có thích thú, vui vẻ hay không cũng cũng sẽ biểu lộ ra là mình thích thú cả thôi.
Triệu Ngọc nhìn Tiểu Thanh, vừa cười vừa nói:
"Tên tiểu tử này cũng biết cách pha trò quá đi."
"Rất đáng xem!"
Tiểu Thanh gật đầu.
"Lần này thì hắn kiếm đủ tiếng thơm rồi."
Một dãy các tiết mục giải trí như vậy khiến mọi người chưa đủ thỏa mãn. Đây là do Âu Dương không có đủ thời gian để pha trò. Lấy ca hát làm ví dụ đi, hắn chỉ dạy cho một người, sau đó người này lại dạy lại cho những người khác. Hắn cũng chẳng biết khuông nhạc là cái gì hết, chỉ dựa vào k ca khúc nhiều năm qua và thay đổi không ít giai điệu, tone nhạc của bài hát rồi kiên trì hướng dẫn cho mọi người. Những người tham diễn đều tìm kiếm ở khu vực chung quanh. Biểu diễn và nhảy múa đều do Thượng Cốc và đoàn****Dương Bình thành lập, Âu Dương đã đưa ra vấn đề để bàn bạc với các mama của họ, đem kỹ viện đổi thành đoàn ca vũ, cho phép tiến hành biểu diễn lưu động trong cả nước, so với việc bán thân nuôi miệng thì lợi nhuận sẽ cao hơn nhiều, không thể cứ thiếu chỗ nào thì bù vào chỗ đó được, làm người làm ăn thì phải theo đuổi lợi nhuận lớn nhất, thân là**** thì càng phải có mục tiêu để theo đuổi mới đúng.
Tiếp theo chính là vòng đấu loại của nội dung bơi lội được khởi tranh vào chiều nay. Sau khi ăn xong bữa trưa, tất cả các tuyển thủ phải đến sông Thanh ở Tân Thành ngoài cửa Đông xếp hàng theo số thứ tự một, hai, ba,...Vòng loại thứ nhất sẽ có hơn hai mươi người tham gia thi đấu với phần thi lội ngược dòng ở cự li nửa dặm, mười người đứng đầu sẽ bước vào vòng chung kết. Hai bên sông Thanh là núi lớn và đê điều của huyện thành, quần chúng đều đứng trên đê điều mà quan sát, trên sông có hơn mười chiếc thuyền nhỏ chở trọng tài và những người làm công tác cứu hộ.
Tham gia bơi lội không chỉ có các nam nhân mà còn có ba vị nữ tử nữa. Tiếng còi vừa vang lên, hai mươi người liền nhất tề nhảy xuống nước, khung cảnh khá hùng vĩ. Nhưng sau khi nhập nước lại rối tung hết cả, mọi người bắt đầu đánh nhau trong nước. Hơn nữa còn đánh lung tung hết, ai cũng không biết là ai ra tay trước, nhưng tóm lại là đã tạo thành một sự hỗn loạn trên diện rộng.
Danh sách chương