Triệu Ngọc trầm mặc một lát rồi nói:
"Lúc nào ta cũng cảm thấy bản thần mình không sao nhìn thấu tâm can ngươi, cũng không sao hiểu được ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi chẳng quan tâm đến tiền, cũng chẳng chạy theo danh lợi, mĩ nữ đưa đến tận cửa nhà ngươi ngươi cũng không thèm để người ta vào mắt. Ngươi thấy Tông Trạch đấy, dù thế nào thì người ta vẫn là một vị quan tốt. Còn ngươi? Ngươi có điểm nào tốt chứ?"
"Lời này của Bệ hạ quả thật tha thiết vô cùng."
Âu Dương cảm động nói:
"Nói thật lòng, ta cũng không biết ta có điểm gì tốt, có thể là ta chỉ đang theo đuổi một loại cảm giác thành tựu. Người xem người Dương Bình đều đã giàu có, mọi người đều vui vẻ, ta liền cảm thấy rất có thành tựu. Giống như việc Bệ hạ luôn hi vọng giang sơn thu về một mối vậy.”
"Thật sao?"
Triệu Ngọc thở dài và nói:
"Nhưng lời ngươi nói rất dễ chịu. Cho dù là Cửu Công Công thì khi nói chuyện với ta ông ấy cũng phải cân nhắc rất kĩ rồi mới nói. Đáng tiếc, ta là Hoàng Đế, không thể chạy theo thói nhi nữ thường tình."
"Đúng, đúng!"
Âu Dương gật đầu tán thành suy nghĩ vĩ đại này của Triệu Ngọc.
"Ta muốn điều ngươi nhập kinh, ngươi có biết lí do lớn nhất của nó là gì không?"
"Đó là Bệ hạ muốn nâng đỡ ta."
"Đừng có ở đó mà giả ngốc, nhưng mà ta sẽ nói trọng điểm ngay sau đây. Cho dù ngươi và ta đã trải qua tình một đêm, cho dù... ta là Hoàng Đế, nếu ngươi làm ra chuyện trái với lẽ thường, ta cũng sẽ không nương tay khi giết ngươi, ngươi muốn ở lại Dương Bình thì đừng có làm ra chuyện gì khiến triều đình rúng động nữa. Trẫm đã trị vô số tên tiểu huyện, chỉ có chuyện của ngươi là nhiều không đếm xuể, trước nay chưa từng có lấy một ngày yên ổn, cũng không có ý định sẽ yên ổn. Cứ cho là ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua đi, nhưng các quan đại thần thì sao? Chuyện của các tú tài thì ngươi phải để ở trong lòng, bất kể là ngươi có dùng cách gì đi chăng nữa, khoa cử năm nay ngươi cũng phải tìm ra tối thiểu là bốn mươi tên tú tài cho ta."
"Dạ, Dạ, Bệ hạ anh minh."
"Đêm đã khuya rồi, quay trở về thôi.!"
Sau một hồi suy nghĩ Triệu Ngọc nói:
"Còn nữa, hai tháng sau là tới sinh nhật lần thứ sáu mươi của Thái tướng, ta đã nói với hắn, tuy ngươi chỉ là tên quan chi ma lớn, nhưng danh tiếng của ngươi ở bên ngoài lại không nhỏ, thiệp mời này có lẽ sẽ có người đưa tới tận tay của ngươi. Ta khuyên ngươi tốt nhất là ngươi nên đích thân đi, ta thấy nhiều rồi, đừng có nói chuyện này của ngươi, cho dù là chuyện hoang đường đến vô cùng thì chỉ cần trong triều có người nói giúp ngươi một câu, kết cục sẽ hoàn toàn khác."
"Dạ!"
Mới quay trở lại thành thì đã có một tên nha dịch chạy lên báo cáo:
"Đại nhân, đại diện của Tân Thành Hàng Châu đã đến cửa Đông rồi."
Âu Dương dặn dò, hắn muốn đích thân dẫn mọi người ra nghênh đón, khi có báo hiệu từ cửa Đông thì phải tới tìm hắn ngay.
"Ta có chuyện phải qua bên này một lát."
Âu Dương nhìn Triệu Ngọc:
"Hay là, người về trước..."
Triệu Ngọc nhìn xung quanh chẳng có chuyện gì nữa liền nói:
"Cùng đi đi."
"Ca, huynh đích thân dẫn đội thi đấu đến sao."
Vừa nhìn thấy Âu Phong, Âu Dương vui mừng khôn xiết, có câu: tha hương ngộ cố tri, tuy không thể nói là quen biết đã lâu, nhưng dù sao cũng có từ "cố", Âu Dương vô cùng ân cần với Âu Phong.
Âu Phong nhìn thấy Âu Dương cũng rất đỗi vui mừng:
"Để caca xem nào_____ Không tệ, cũng rất rắn chắc, thần sắc cũng tốt, chỉ có điều không được nghỉ ngơi cho tốt nên tơ máu trong mắt có hơi nhiều một chút. Lần này trở về huynh cũng đã hỏi thăm và dặn dò phụ thân. Xem này, đều là tay thiện nghệ của huyện lị chúng ta cả đó. Phụ thân nói, tiền lộ phí sẽ do Âu gia trang chi trả, cho dù là vàng, bạc hay đồng gì thì cũng phải có được vài tấm mang về."
"Rất đúng, rất đúng!"
Âu Dương chắp tay ở sau lưng rồi nói:
"Chào các bạn đồng hương, trên đường vất vả rồi, nơi ở của mọi người đều đã sắp xếp ổn thỏa cả, mời mọi người đến nghỉ tạm trước đã. ngày mai ta sẽ cử người dẫn mọi người đi thăm thú xung quanh. Người đâu, đưa mọi người đi nghỉ ngơi."
"Đại nhân khách sáo quá, khách sáo quá!"
Các vận động viên trong đoàn đáp lại một cách khách sáo.
Âu Phong khẽ tới gần Âu Dương nói nhỏ:
"Âu Dương, đệ không nhìn thấy trong số mọi người ở đây có người quen của đệ sao?"
"Người quen?"
"Liễu Tú Nhi đó?"
"Nàng ấy ở đâu?"
Âu Dương quay đầu nhìn chung quanh, lại quan sát thêm một lần nữa rồi nói:
"Ca, huynh đừng có làm đệ sợ."
Âu Phong đảo mắt vài lần, sửng sốt nói:
"Hử? Đi đâu rồi, chắc vẫn đang còn ở chỗ trạm dịch. Ta nói cho đệ nghe, Liễu Tú Nhi bây giờ đang là một môn sinh ở tại nhà của ông nội nàng ấy trước đây tại kinh thành, lần này cố ý đợi chúng ta ở giao lộ để cùng đến Dương Bình, sao giờ lại không thấy nữa rồi."
"Để đệ cử người đi tìm vậy!"
Sau khi dặn dò một tên nha dịch, Âu Dương khẩn trương hỏi:
"Nàng ấy kết hôn rồi chứ?"
"Nghe nói là đã có đối tượng rồi, qua vài tháng nữa sẽ trở thành dâu nhà người ta."
Âu Phong đưa mắt nhìn Triệu Ngọc rồi hỏi:
"Vợ của đệ?"
"Bậy, có vợ có thể không báo cho đại bá biết sao? Để đệ giới thiệu một chút."
Âu Dương nói:
"Đây là đường ca của ta, huyện úy của Tân Thành, tên là Âu Phong. Vì này là...."
"Là tỷ tỷ kết nghĩa của hắn."
Âu Phong chắp tay làm lễ:
"Muội muội, thất lễ rồi."
"Bái kiến đại nhân."
Âu Phong bất ngờ gật đầu một cái rồi nói:
"Có chỗ nào để uống rượu không?"
"Có!"
Âu Dương nhìn Triệu Ngọc:
"Người....."
"Đi cùng đi"
Phố Bắc vốn là sở tại cuat huyện nha, cũng là thị trường mua bán nông sản chủ yếu của nơi này. Khi đêm xuống thì sẽ theo lệ thường mà biến thành chợ đêm. Dựng lều giản dị, có rau xào, có rượu, còn có xướng khúc nữa, ba mươi mấy cái quầy dựng sừng sững ở đó, chiếm một phần đường phố. Âu Phong vừa thấy đã nở nụ cười:
"Âu Dương đệ đúng là biết cách làm ăn, nào giống Tân Thành của chúng ta, mới đến canh hai thì đã giống như quỷ thành vậy, đâu có náo nhiệt như thế này."
"Nói ra thì đây cũng là sự hiểu nhầm. Có một hôm đệ bắt gặp mấy nạn dân đến Dương Bình kiếm sống, lại còn không biết chữ nữa, đệ mềm lòng nên mới bảo họ hãy làm chút rượu và đồ ăn buôn bán vào ban đêm, không ngờ việc này khiến mọi người rất phấn chấn. Huynh đến thật đúng lúc, nếu Hoàng Thượng tới đây rồi, thì chắc ngày mai nơi này sẽ bị giải thể mất thôi."
Âu Phong cười và nói:
"Cái này mà đệ gọi là xúi quẩy sao, đệ nhìn Tân Thành của chúng ta đi, đừng nói là Hoàng Đế, cho dù là quan châu đi chăng nữa thì nửa năm cũng không chịu xuống xem dân tình nó ra sao dù chỉ là một người. Hoàng Đế của đệ mà đến thì ít nhất cũng phải trợ giúp hơn vạn tám nghìn quan đấy nhỉ? Nhưng mà người Dương Bình các đệ có tiền như vậy, có thể gây sức ép được.”
"Haha! Bồi thường tiền mua sắm."
Âu Dương nhìn thấy sắc mặt Triệu Ngọc không được tốt lắm, vội nói:
"Ca ăn cái gì, bên này có mấy tiệm chuyên nấu các món ăn kinh điển, lẩu nè, cá trắm dưa chua nè, lòng xào nè...v...v. Còn có mấy tiệm chuyên nấu các món ăn thông dụng nữa."
"Trời tháng sáu mà lại đi ăn lẩu? Thôi sao cũng được, chủ yếu là có rượu ngon, ta thích nhất là Đường Tửu Dương Bình của các đệ. Cái gì mà Lý Bạch trầm nhưỡng, Đỗ Phủ đại khúc, mùi vị không những ngon mà còn rẻ nữa. Cho dù là đến Tân Thành rồi thì giả cả cũng không quá đắt."
"Lúc nào ta cũng cảm thấy bản thần mình không sao nhìn thấu tâm can ngươi, cũng không sao hiểu được ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi chẳng quan tâm đến tiền, cũng chẳng chạy theo danh lợi, mĩ nữ đưa đến tận cửa nhà ngươi ngươi cũng không thèm để người ta vào mắt. Ngươi thấy Tông Trạch đấy, dù thế nào thì người ta vẫn là một vị quan tốt. Còn ngươi? Ngươi có điểm nào tốt chứ?"
"Lời này của Bệ hạ quả thật tha thiết vô cùng."
Âu Dương cảm động nói:
"Nói thật lòng, ta cũng không biết ta có điểm gì tốt, có thể là ta chỉ đang theo đuổi một loại cảm giác thành tựu. Người xem người Dương Bình đều đã giàu có, mọi người đều vui vẻ, ta liền cảm thấy rất có thành tựu. Giống như việc Bệ hạ luôn hi vọng giang sơn thu về một mối vậy.”
"Thật sao?"
Triệu Ngọc thở dài và nói:
"Nhưng lời ngươi nói rất dễ chịu. Cho dù là Cửu Công Công thì khi nói chuyện với ta ông ấy cũng phải cân nhắc rất kĩ rồi mới nói. Đáng tiếc, ta là Hoàng Đế, không thể chạy theo thói nhi nữ thường tình."
"Đúng, đúng!"
Âu Dương gật đầu tán thành suy nghĩ vĩ đại này của Triệu Ngọc.
"Ta muốn điều ngươi nhập kinh, ngươi có biết lí do lớn nhất của nó là gì không?"
"Đó là Bệ hạ muốn nâng đỡ ta."
"Đừng có ở đó mà giả ngốc, nhưng mà ta sẽ nói trọng điểm ngay sau đây. Cho dù ngươi và ta đã trải qua tình một đêm, cho dù... ta là Hoàng Đế, nếu ngươi làm ra chuyện trái với lẽ thường, ta cũng sẽ không nương tay khi giết ngươi, ngươi muốn ở lại Dương Bình thì đừng có làm ra chuyện gì khiến triều đình rúng động nữa. Trẫm đã trị vô số tên tiểu huyện, chỉ có chuyện của ngươi là nhiều không đếm xuể, trước nay chưa từng có lấy một ngày yên ổn, cũng không có ý định sẽ yên ổn. Cứ cho là ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua đi, nhưng các quan đại thần thì sao? Chuyện của các tú tài thì ngươi phải để ở trong lòng, bất kể là ngươi có dùng cách gì đi chăng nữa, khoa cử năm nay ngươi cũng phải tìm ra tối thiểu là bốn mươi tên tú tài cho ta."
"Dạ, Dạ, Bệ hạ anh minh."
"Đêm đã khuya rồi, quay trở về thôi.!"
Sau một hồi suy nghĩ Triệu Ngọc nói:
"Còn nữa, hai tháng sau là tới sinh nhật lần thứ sáu mươi của Thái tướng, ta đã nói với hắn, tuy ngươi chỉ là tên quan chi ma lớn, nhưng danh tiếng của ngươi ở bên ngoài lại không nhỏ, thiệp mời này có lẽ sẽ có người đưa tới tận tay của ngươi. Ta khuyên ngươi tốt nhất là ngươi nên đích thân đi, ta thấy nhiều rồi, đừng có nói chuyện này của ngươi, cho dù là chuyện hoang đường đến vô cùng thì chỉ cần trong triều có người nói giúp ngươi một câu, kết cục sẽ hoàn toàn khác."
"Dạ!"
Mới quay trở lại thành thì đã có một tên nha dịch chạy lên báo cáo:
"Đại nhân, đại diện của Tân Thành Hàng Châu đã đến cửa Đông rồi."
Âu Dương dặn dò, hắn muốn đích thân dẫn mọi người ra nghênh đón, khi có báo hiệu từ cửa Đông thì phải tới tìm hắn ngay.
"Ta có chuyện phải qua bên này một lát."
Âu Dương nhìn Triệu Ngọc:
"Hay là, người về trước..."
Triệu Ngọc nhìn xung quanh chẳng có chuyện gì nữa liền nói:
"Cùng đi đi."
"Ca, huynh đích thân dẫn đội thi đấu đến sao."
Vừa nhìn thấy Âu Phong, Âu Dương vui mừng khôn xiết, có câu: tha hương ngộ cố tri, tuy không thể nói là quen biết đã lâu, nhưng dù sao cũng có từ "cố", Âu Dương vô cùng ân cần với Âu Phong.
Âu Phong nhìn thấy Âu Dương cũng rất đỗi vui mừng:
"Để caca xem nào_____ Không tệ, cũng rất rắn chắc, thần sắc cũng tốt, chỉ có điều không được nghỉ ngơi cho tốt nên tơ máu trong mắt có hơi nhiều một chút. Lần này trở về huynh cũng đã hỏi thăm và dặn dò phụ thân. Xem này, đều là tay thiện nghệ của huyện lị chúng ta cả đó. Phụ thân nói, tiền lộ phí sẽ do Âu gia trang chi trả, cho dù là vàng, bạc hay đồng gì thì cũng phải có được vài tấm mang về."
"Rất đúng, rất đúng!"
Âu Dương chắp tay ở sau lưng rồi nói:
"Chào các bạn đồng hương, trên đường vất vả rồi, nơi ở của mọi người đều đã sắp xếp ổn thỏa cả, mời mọi người đến nghỉ tạm trước đã. ngày mai ta sẽ cử người dẫn mọi người đi thăm thú xung quanh. Người đâu, đưa mọi người đi nghỉ ngơi."
"Đại nhân khách sáo quá, khách sáo quá!"
Các vận động viên trong đoàn đáp lại một cách khách sáo.
Âu Phong khẽ tới gần Âu Dương nói nhỏ:
"Âu Dương, đệ không nhìn thấy trong số mọi người ở đây có người quen của đệ sao?"
"Người quen?"
"Liễu Tú Nhi đó?"
"Nàng ấy ở đâu?"
Âu Dương quay đầu nhìn chung quanh, lại quan sát thêm một lần nữa rồi nói:
"Ca, huynh đừng có làm đệ sợ."
Âu Phong đảo mắt vài lần, sửng sốt nói:
"Hử? Đi đâu rồi, chắc vẫn đang còn ở chỗ trạm dịch. Ta nói cho đệ nghe, Liễu Tú Nhi bây giờ đang là một môn sinh ở tại nhà của ông nội nàng ấy trước đây tại kinh thành, lần này cố ý đợi chúng ta ở giao lộ để cùng đến Dương Bình, sao giờ lại không thấy nữa rồi."
"Để đệ cử người đi tìm vậy!"
Sau khi dặn dò một tên nha dịch, Âu Dương khẩn trương hỏi:
"Nàng ấy kết hôn rồi chứ?"
"Nghe nói là đã có đối tượng rồi, qua vài tháng nữa sẽ trở thành dâu nhà người ta."
Âu Phong đưa mắt nhìn Triệu Ngọc rồi hỏi:
"Vợ của đệ?"
"Bậy, có vợ có thể không báo cho đại bá biết sao? Để đệ giới thiệu một chút."
Âu Dương nói:
"Đây là đường ca của ta, huyện úy của Tân Thành, tên là Âu Phong. Vì này là...."
"Là tỷ tỷ kết nghĩa của hắn."
Âu Phong chắp tay làm lễ:
"Muội muội, thất lễ rồi."
"Bái kiến đại nhân."
Âu Phong bất ngờ gật đầu một cái rồi nói:
"Có chỗ nào để uống rượu không?"
"Có!"
Âu Dương nhìn Triệu Ngọc:
"Người....."
"Đi cùng đi"
Phố Bắc vốn là sở tại cuat huyện nha, cũng là thị trường mua bán nông sản chủ yếu của nơi này. Khi đêm xuống thì sẽ theo lệ thường mà biến thành chợ đêm. Dựng lều giản dị, có rau xào, có rượu, còn có xướng khúc nữa, ba mươi mấy cái quầy dựng sừng sững ở đó, chiếm một phần đường phố. Âu Phong vừa thấy đã nở nụ cười:
"Âu Dương đệ đúng là biết cách làm ăn, nào giống Tân Thành của chúng ta, mới đến canh hai thì đã giống như quỷ thành vậy, đâu có náo nhiệt như thế này."
"Nói ra thì đây cũng là sự hiểu nhầm. Có một hôm đệ bắt gặp mấy nạn dân đến Dương Bình kiếm sống, lại còn không biết chữ nữa, đệ mềm lòng nên mới bảo họ hãy làm chút rượu và đồ ăn buôn bán vào ban đêm, không ngờ việc này khiến mọi người rất phấn chấn. Huynh đến thật đúng lúc, nếu Hoàng Thượng tới đây rồi, thì chắc ngày mai nơi này sẽ bị giải thể mất thôi."
Âu Phong cười và nói:
"Cái này mà đệ gọi là xúi quẩy sao, đệ nhìn Tân Thành của chúng ta đi, đừng nói là Hoàng Đế, cho dù là quan châu đi chăng nữa thì nửa năm cũng không chịu xuống xem dân tình nó ra sao dù chỉ là một người. Hoàng Đế của đệ mà đến thì ít nhất cũng phải trợ giúp hơn vạn tám nghìn quan đấy nhỉ? Nhưng mà người Dương Bình các đệ có tiền như vậy, có thể gây sức ép được.”
"Haha! Bồi thường tiền mua sắm."
Âu Dương nhìn thấy sắc mặt Triệu Ngọc không được tốt lắm, vội nói:
"Ca ăn cái gì, bên này có mấy tiệm chuyên nấu các món ăn kinh điển, lẩu nè, cá trắm dưa chua nè, lòng xào nè...v...v. Còn có mấy tiệm chuyên nấu các món ăn thông dụng nữa."
"Trời tháng sáu mà lại đi ăn lẩu? Thôi sao cũng được, chủ yếu là có rượu ngon, ta thích nhất là Đường Tửu Dương Bình của các đệ. Cái gì mà Lý Bạch trầm nhưỡng, Đỗ Phủ đại khúc, mùi vị không những ngon mà còn rẻ nữa. Cho dù là đến Tân Thành rồi thì giả cả cũng không quá đắt."
Danh sách chương