Ngày hôm sau, hoàng hậu mở yến hội nhỏ ở ngự hoa viên thưởng hoa, các phi tần ở các cung và các viện đều được mời đến, Hoa Âm Vũ dù không muốn đi vẫn phải có mặt. Lúc Hoa Âm Vũ tới ngự hoa viên, Hoàng hậu cùng các cung phi đã tới được một nữa, chỉ có Kiều Dung Di và Từ Liên Hương còn chưa có tới.
Hôm nay Hoa Âm Vũ vận y phục màu trắng, hoa văn hồ điệp, khuôn mặt trang điểm nhẹ, tuy không diễm lệ nhưng cũng không quá đơn giản, nàng bước tới trước mặt Diệp Thi Ngôn nhúng người hành lễ, sau đó ngồi ở vị trí của mình, bên cạnh nàng là Lã Thục Tâm, hai người nhìn nhau cười chào hỏi.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội vì đã tới muộn.”
Kiều Dung Di một thân váy hồng thiêu hoa sen cùng Từ Liên Hương một thân váy lục thiêu hoa hải đường nhúng người hành lễ với Diệp Thi Ngôn. Một người dịu dàng, một người kiều diễm, người khác nhìn vào không khỏi ngưỡng mộ.
Diệp Thi Ngôn thấy hai người đến muộn cũng không trách phạt, nàng cười ôn hòa nói. –“Hai vị muội muội miễn lễ, là do bổn cung đến sớm nên hai muội muội không cần tự trách.”
Nói xong, Diệp Thi Ngôn nhìn Hòa Lam. –“Bắt đầu khai yến thôi.”
Vì là đầu mùa xuân nên những loài hoa trong cung nở rất đẹp, các thái giám thay phiên nhau ôm những bồn hoa đi vào cho bọn họ thưởng thức, tiếp đó là những bánh ngọt được làm từ loài hoa được mang ra, có đủ màu sắc trông rất đẹp mắt, hương vị cũng rất ngon.
“Hoa phi muội muội, muội thấy hương vị trà nhài có hợp với khẩu vị của muội hay không?”
Hoàng hậu bất chợt lên tiếng hỏi Hoa Âm Vũ, những phi tần khác đều hướng nhìn về phía nàng, Hoa Âm Vũ cười nhạt, nàng uống ngụm trà, cười đáp.
“Thứ cho thần thiếp ngu muội, thần thiếp không biết phẩm trà, khiến Hoàng hậu chê cười rồi.”
Hoàng hậu che miệng cười. –“Muội muội thật khiêm tốn, hèn chi Hoàng thượng yêu thích muội đến vậy, phải rồi, muội vào cung đã vài ngày, trong cung có nhiều lễ nghi cùng phép tắc, muội hẳn là chưa hiểu hết, để bổn cung đưa qua cung của muội một ma ma dạy lễ nghi, muội thấy thế nào?”
Hoa Âm Vũ không phải người thiếu đầu óc, Diệp Thi Ngôn là đang cảnh cáo nàng không được ỷ vào thánh sủng mà kiêu ngạo, nói nàng không hiểu hết quy tắc trong cung, không bằng nói nàng không được quên vị Hoàng hậu đứng đầu hậu cung là nàng ta mới phải. Còn có, cái gì là ma ma dạy lễ nghi, nói đúng hơn là đưa người đến giám sát nàng.
Có lẽ Diệp Thi Ngôn vẫn nghĩ, nàng còn là Hoa Âm Vũ ngây ngốc của năm ấy nên mới cao ngạo như vậy, tiếc rằng nàng ta đã sai, nàng không phạm người thì người cũng đừng phạm nàng, nàng sẽ không bị động chờ người đặc bẫy hại nàng thương tích đầy mình như ngày trước.
Hoa Âm Vũ đứng dậy hành lễ. – “Đa ta Hoàng hậu nương nương quan tâm nhưng hôm qua, Hoàng thượng vừa cho thần thiếp Dương ma ma, là người dậy lễ nghi trong cung, vì thế thần thiếp đành cô phụ tấm lòng của Hoàng hậu nương nương dành cho thần thiếp rồi.”
Sắc mặt Diệp Thi Ngôn thật khó coi nhưng là người đứng đầu hậu cung, nàng thu liễm rất nhanh, nàng nở nụ cười nhu hòa.
“Nếu muội muội đã nói thế, ta cũng không nhiều lời, nhưng muội nên nhớ, đã là phi tử của Hoàng thượng, lễ nghi phép tắc không được qua loa, không được làm mất thể diện của Hoàng thượng, thể diện của Đại Tề chúng ta.”
“Thần thiếp xin nghe theo lời Hoàng hậu nương nương chỉ bảo.” – Hoa Âm Vũ nhúng người hành lễ, sau đó ngồi về vị trí.
Diệp Thi Ngôn vẫn giữ nụ cười ôn hòa nhưng nụ cười không đến đáy mắt, nàng ta quay sang bảo thái giám đem bồn hoa tiếp theo lên. Thái giám đưa lên là ba bồn hoa lan phi điệp màu vàng, tím và hồng, Hoa Âm Vũ chợt nhớ đến một bài thơ ngày xưa mẫu thân đã từng đọc cho nàng nghe.
“Đỏ, vàng, nâu, tím gửi vào hoa,
Phi điệp rộn ràng cánh bướm sa.
Gió thổi đưa cành mềm líu ríu,
Cây rung động cánh mỏng là ngà.
Quanh năm sương gió nào dăm bốn,
Suốt tháng xinh tươi chứ bảy ba.
Tao nhã, hồn nhiên đầy nữ tính,
Quý yêu công tử rước vô nhà.”
Hoa Âm Vũ rũ mi mắt. Ngày xưa, mẫu thân của nàng rất thích lan phi điệp, phụ thân vì mẫu thân trồng không ít hoa, còn nhớ lúc đó vì nàng bướng bỉnh đã làm vỡ một chậu lan phi điệp, phụ thân tức giận phạt nàng chép một trăm lần sách thuốc liên quan đến hoa phi điệp, mẫu thân lại lén lúc chép giúp nàng, khi đưa cho phụ thân xem, người chỉ gật đầu cho qua.
Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, nàng cảm thấy tâm nhói đau, lúc nhỏ có phụ thân mẫu thân che chở, đến khi chỉ còn một mình mớibiết mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Nàng cười giễu, từ đầu đã phạm sai lầm thì khi muốn quay đầu lại cũng không còn đường để đi, tự tạo nghiệt, không thể oán trách ai được.
“Hoa phi tỷ tỷ, lan phi điệp này thật đẹp, tỷ có muốn mang về một bồn không?”
Lã Thục Tâm lên tiếng. Nàng biết Hoa Âm Vũ đang nhớ tới mẫu thân, cũng biết vì lan phi điệp là loài hoa mẫu thân nàng ta thích nên muốn hỏi ý nàng ta nhưng Hoa Âm Vũ chỉ cười cười, lạnh nhạt nói.
“Hoa dù có đẹp đến đâu cũng có lúc héo tàn, nếu như là người biết chăm sóc, có lẽ sẽ sống lâu thêm một chút, nếu đưa cho ta chăm sóc, chẳng khác nào hủy hoại nó, vẫn là nên để ở ngự hoa viên, lâu lâu ngắm nhìn cũng thấy vui mắt.”
Bên này Hoa Âm Vũ vừa nói xong, không biết là trung hợp hay vô tình, bên này Diệp Thi Ngôn nhìn Hoa Âm Vũ, biểu tình tiếc nuối cùng lời nói của nàng ta, một chút cũng không liên quan nhau.
“Nếu bổn cung nhớ không lầm, mẫu thân của Hoa phi muội muội rất thích lan phi điệp, tiếc rằng cảnh còn nhưng người đã mất, thật đáng tiếc … Hoa phi muội muội, ba bồn hoa này bổn cung tặng cho muội, vài ngày nữa bổn cung sẽ xin Hoàng thượng, cầu ngài một thánh chỉ cho muội về thăm quê nhà, đây cũng coi như là một chút tâm ý của bổn cung.”
Sắc mặt Hoa Âm Vũ lặp tức tối lại, nàng sâu sắc nhìn Diệp Thi Ngôn, đứng dậy nhúng người hành lễ, dịu dàng nói.
“Nếu Hoàng hậu nương nương đã có tâm, thần thiếp thay mặt mẫu thân dưới cửu tuyền đa tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng.”
Kiều Dung Di ngồi đối diện Hoa Âm Vũ, chậm rãi nói. –“Ta xem sắc mặt của Hoa phi muội muội không được tốt cho lắm, muội có chuyện gì không vui sao?”
Hoa Âm Vũ nhìn Kiều Dung Du cười vô hại. –“Hôm nay thưởng hoa, tâm trạng của muội đương nhiên rất vui, còn về sức khỏe thật sự không tốt cho lắm, bởi đêm qua phải hầu hạ Hoàng thượng, điều này tỷ tỷ nên biết rõ mới phải.”
Kiều Dung Di lặp tức đen mặt, ai không biết mấy ngày nay Mục Cẩn Vương chỉ thị tẩm một mình Hoa Âm Vũ, cho dù Hoàng hậu có nói vài câu cũng chẳng ăn thua gì, nếu cứ theo chiều hướng này thì Mục Cẩn Vương sẽ độc sủng một mình nàng ta, cái gai này nếu không nhổ bỏ, không chỉ riêng nàng ta, còn có các vị phi tần cùng Hoàng hậu, sao có thể dễ dàng ngồi yên chịu đựng? Nghĩ đến gì đó, Kiều Dung Di cười lạnh trong lòng, hôm nay nàng đã sắp đặc hết, phải làm cho Hoa Âm Vũ xấu mặt trước hậu cung, tuy có chút tầm thương nhưng muốn hạ bệ nàng ta thì đó là cách duy nhất, ai bảo nàng ta không có thế lực bên ngoài, nếu có thì nàng chỉ cần bảo phụ thân xử lý là xong, đằng này, chỉ có Hoàng đế cùng Thái hậu, làm sao có thể xử lý cho được.
“Muội muội nói vậy, chẳng phải oán trách Hoàng thượng hay sao? Hoặc là, muội đang được thánh sủng mà kiêu ngạo, không coi ai ra gì?”
Diệp Thi Ngôn cùng Từ Liên Hương nhíu mày. Cái tội danh này chẳng khác nào mang tội khi quân, Kiều Dung Di là muốn đào hố cho Hoa Âm Vũ nhảy xuống hay là tự đào hố chôn mình? Nhưng Hoa Âm Vũ đang được thánh sủng, nếu việc này tới tai Hoàng đế, không biết Hoàng đế sẽ thiên vị về tình hay về lý, bọn họ không đoán được tâm tư của Hoàng đế.
Các phi tần thấy hai người bất hòa cũng không can ngăn, bởi người thiệt thoài cuối cùng chỉ có một trong hai người kia, mà bọn họ, chỉ là kẻ ngoài lề xem kịch vui mà thôi. Tuy nhiên, Lã Thục Tâm là ngoại lệ, nàng ta uống ngụm trà, lạnh nhạt nói.
“Nếu muội nhớ không lầm, ngày xưa Thục phi tỷ tỷ hầu Hoàng thượng cũng cực khổ không ích, có lúc tỷ tỷ mệt mỏi đến mức, Hoàng thượng thương tình, ân chuẩn cho tỷ tỷ miễn vấn an Hoàng hậu nương nương, muội nói có phải không nào?”
Kiều Dung Di lạnh lùng nhìn Lã Thục Tâm, ngày trước, Mục Cẩn Vương còn là Thái tử, hắn xem nàng như bảo bối, đến Diệp Thi Ngôn cũng không để vào mắt, cứ ngỡ Mục Cẩn Vương say mê nàng, ngôi vị Hoàng hậu cũng sẽ là của nàng, không ngờ ngôi vị Hoàng hậu vẫn thuộc về Diệp Thi Ngôn, sau đó Hoa Âm Vũ xuất hiện, nàng thật không nghĩ tiện nhân kia bị giam lỏng cũng có ngày được tha, còn được phong phi, rồi nhận thánh sủng, nàng sao có thể nuốt trôi cục tức này. Ngôi vị Hoàng hậu hay thánh sủng cũng được, tất cả đều phải thuộc về nàng.
Kiều Dung Di không cam tâm, nàng ta muốn nói tiếp thì Lã Thục Tâm đã chen ngang. –“Tỷ tỷ được Hoàng thượng sủng ái như vậy, không lẽ cảm thấy chưa đủ, hay là tỷ tỷ muốn độc sủng?”
Lời vừa nói ra, như viên đá ném xuống hồ nước phẳng lặng, lời này đủ để mang bao mũi giáo nhắm về phía Kiều Dung Di, nàng ta tức xanh mặt, còn muốn phản bác thì Từ Liên Hương lên tiếng.
“Hôm nay chúng ta đến cùng Hoàng hậu nương nương thưởng hoa, các tỷ muội không nên nói những chuyện không liên quan đến hoa như vậy, muội nói có đúng không, Hoàng hậu nương nương?”
Diệp Thi Ngôn vẫn cười ôn hòa. –“Được rồi, chuyện hầu hạ Hoàng thượng là phúc khí của các muội, không nên đem ra nói, quy tắc trong cung, các muội lại quên rồi sao? Hôm nay tâm tình bổn cung không tệ nên không trách phạt các muội nhưng sẽ không có lần sau.”
Các vị phi tần đứng dậy hành lễ vâng dạ, Kiều Dung Di căm tức liếc nhìn Lã Thục Tâm cùng Hoa Âm Vũ, trong mắt lóe tia ác độc, nàng hừ lạnh quay mặt đi. Diệp Thi Ngôn liếc quanh các nàng, chậm rãi nói tiếp.
“Gần đây người bên Thượng Hoa cục mới trồng vài bồn đại đóa cúc màu tím, các muội muội cùng bổn cung qua bên đó thưởng thức một chút đi.”
Thấy mọi người đoan trang vâng dạ, Diệp Thi Ngôn vịn tay Hòa Lam rời khỏi đình, mọi người theo phân vị lần lượt đi theo sau. Đi qua giàn hoa Lăng Tiêu, qua thêm cây cầu nhỏ là đến chỗ bồn đại đóa cúc, loài hoa này hơi khó trồng nên không thể trồng trong bồn, chỉ có thể trồng trong đất nhưng khi nở hoa lại rất đẹp nên mọi người mới bỏ chút sức lực đi tới chỗ này.
Người đi đầu là Diệp Thi Ngôn, tiếp theo là Hoa Âm Vũ, vì Hoàng hậu muốn cùng nàng hàn quyên vài câu nên hai người gấn như đi song song nhau, tiếp theo là Kiều Dung Di, Lã Thục Tâm cùng Từ Liên Hương đi cùng nhau, các phi tần khác đi cuối cùng.
Khi mọi người đi đến giữa cầu, Kiều Dung Di liếc nhìn tiểu Nhàn, nàng ta chớp mắt một cái, nhân lúc không ai chú ý lùi ra sau vài bước, đẩy nhẹ Mai Lan, Mai Lan thuận theo lực đẩy va vào Tú Lan nhưng Tú Lan chỉ nghiêng người nhẹ tránh, Mai Lan mất thế không đẩy được nàng ta, thành ra nhào tới Kiều Dung Di.
Bất chợt bị đẩy về phía trước, Kiều Dung Di cắn răng nghiêng người đẩy Liên Chi, và cứ thế, Liên Chi mất thăng bằng đẩy Hoa Âm Vũ ngã vào Diệp Thi Ngôn, may mắn Hoa Âm Vũ phát hiện có gì không đúng nên nhanh chống khống chế thân mình, có điều, vì đạp trúng gì đó có chút trơn, nàng ta đá chân vào Diệp Thi Ngôn, nàng ta tuy không té vì được Hoa Âm Vũ giữ chặt tay nhưng chiếc hài trên chân bị rớt xuống nước.
“Hoa phi muội muội, muội làm vậy là có ý gì? Muội đẩy Hoàng hậu nương nương như vậy có biết đã phạm vào tội khi quân hay không?”
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, Kiều Dung Di đã đi tới lên tiếng nói. Phải nói rằng cho dù Hoa Âm Vũ có làm bất cứ chuyện gì, Kiều Dung Di luôn dùng từ khi quân với nàng, có lẽ kiếp trước Hoa Âm Vũ thiếu nợ nàng ta rất nhiều mới khiến nàng ta muốn đẩy nàng vào chỗ chết đến như vậy.
“Hoàng hậu nương nương, Nô tỳ có thể chứng minh, Hoa phi nương nương không có đẩy Hoàng hậu nương nương, là có người ở phía sau đẩy nô tài, nô tỳ mới đẩy Hoa phi nương nương va vào Hoàng hậu nương nương, xin Hoàng hậu nương nương minh giám.”
Liên Chi thông minh vội quỳ xuống giải thích, Kiều Dung Di nào có thể dễ dàng bỏ qua, nàng ta đá Liên Chi một cái căm tức nói.
“Nơi đây không có chỗ để cẩu nô tài như ngươi lên tiếng, Hoàng hậu nương nương, Nô tỳ này hầu hạ bên người Hoa phi muội muội, lời của nàng ta không thể tin, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt Hoa phi muội muội để làm gương cho các phi tần khác.”
Tú Lan phía sau Lã Thục Tâm vội đi tới quỳ xuống. – “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ có thể làm chứng, là cung nữ Mai Lan vấp ngã té vào người Thục phi nương nương làm nương nương đẩy Liên Chi, Liên Chi mất thăng bằng mới va vào Hoa Phi nương nương, và vì thế Hoàng hậu nương nương mới bị trượt chân ạ.”
Kiều Dung Di tức giận, chưa kịp nói gì thì Lã Thục Tâm lại chen ngang. –“Nếu tỷ tỷ muốn nói muội có giao tình với Hoa phi tỷ tỷ thì tỷ đã sai, muội chỉ mới gặp Hoa phi tỷ tỷ gần đây thôi.”
Việc Lã Thục Tâm biết Hoa Âm Vũ ngoài Mục Cẩn Vương cùng Mục Kỳ Nhâm thì không một ai biết, Diệp Thi Ngôn cũng không biết quan hệ giữa hai người, ngày xưa Lã Thục Tâm làm người hầu cho Hoa Âm Vũ nhưng lúc ở phủ Thái tử, nàng không tiếp xúc với bất kỳ ai, cũng không ra khỏi viện, lúc Lã Thục Tâm được phong vị, Diệp Thi Ngôn cứ nghĩ là con của quan viên nào nên không chú tâm cho lắm, bởi nàng ta luôn an phận thủ thường.
Diệp Thi Ngôn sâu sắc nhìn Lã Thục Tâm, hàng ngày tỏ ra đoan chính nhu thuận, trông có vẻ vô hại, càng không quan tâm sự đời, nay lại lên tiếng vì Hoa Âm Vũ, điều này rất khả nghi, có lẽ nàng nên cho người điều tra một chút.
“Người đâu.” – Diệp Thi Ngôn lạnh giọng.
Ngay khi tưởng rằng người gặp họa là Hoa Âm Vũ, Kiều Dung Di cũng lên mặt đắc ý nhưng khi nghe Diệp Thi Ngôn nói xong, lòng nàng lạnh xuống.
“Đem cung nữ Mai Lan loạn côn đánh chết, làm nô tài dám mạo phạm chủ tử là đại bất kính, các ngươi hãy nhìn cho kỹ, lấy nó mà làm gương, đã hiểu hết chưa?”
Hoàng hậu vừa dứt lời, các nô tài đồng loạt quỳ xuống run sợ vâng dạ. Từ Liên Hương nãy giờ im lặng lại lên tiếng, nàng không tỏ ra sợ hãi khi người bị loạn côn đánh chết là cung nữ của mình, dịu dàng nói.
“Hoàng hậu nương nương minh xét, người đẩy Thục phi tỷ tỷ đúng là nô tỳ của muội nhưng người đẩy nô tỳ của muội lại là tiểu Nhàn, cung nữ bên cạnh Thục phi tỷ tỷ.”
Lại một hòn đá bị ném xuống, Hoa Âm Vũ lạnh nhạt cười khẽ, vỡ kịch bây giờ mới chính thức bắt đầu, người cuối cùng thưởng thức vẫn là Diệp Thi Ngôn.
Diệp Thi Ngôn nhíu mày nhìn tiểu Nhàn, nàng ta sợ hãi quỳ rạp xuống. –“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ bị oan, nô tỳ …”
Không đợi tiểu Nhàn nói xong, Diệp Thi Ngôn quát lạnh. –“Người đâu, đem cả tiểu Nhàn đi, nô tài không có trách nhiệm không cần phải giữ lại.”
“Hoàng hậu nương nương, nếu đã phạt luôn tiểu Nhàn, vậy cũng phải phạt Mai Lan cùng Liên Chi, bọn nô tỳ này cũng cần phải được dạy dỗ.”
Kiều Dung Di cắn răng nói. Nếu sự tình đã đi đến nước này, nàng cũng phải kéo hết bọn chúng xuống nước, nàng sẽ không để một mình chịu thiệt.
Hoa Âm Vũ cảm thấy mệt mỏi, nàng thở dài đi tới nhúng người hành lễ với Diệp Thi Ngôn, chậm rãi nói.
“Hoàng hậu nương nương, hôm nay nương nương có nhã hứng muốn chúng tỷ muội cùng thưởng hoa, thật không may lại xảy ra chuyện này khiến nương nương mất hứng, nhưng muội biết nương nương là người có thiện tâm, mong nương nương giơ cao đánh khẽ, đây là muội vì nương nương mà lo lắng, vài ngày nữa là thọ yến của Thái hậu, mong nương nương suy nghĩ lại.”
Diệp Thi Ngôn cười lạnh, đây chẳng phải lấy Thái hậu ra dọa nàng sao? Nhưng phải nói Hoa Âm Vũ nói cũng có lý, gần đến thọ yến của Thái hậu, sát sinh là điều không thể, nàng cũng không muốn gây hiềm khích với Thục phi cùng Hiền phi, ích nhất hiện tại.
Nàng liếc nhìn các phi tần, rồi nhìn đến bọn thái giám nô tài, hừ lạnh. –“Hôm nay ta nể mặt Hoa phi tha cho các ngươi tội chết nhưng tội sống khó tha, người đâu, mang Liên Chi, Mai Lan cùng tiểu Nhàn xuống, mỗi người ba mươi roi.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương khai ân, đa ta Hoàng hậu nương nương khai ân.”
Ba người nhanh chống bị kéo xuống, Hoa Âm Vũ có chút lo lắng cho Liên Nhi, nàng muốn đi theo nhưng bị Kiều Dung Di chặn bước đi của nàng. Kiều Dung Di nhìn chiếc giày rớt dưới hồ, dịu dàng nói.
“Hoàng hậu nương nương, nếu muội không nhìn lầm, đôi giày hoa thiêu mẫu đơn này là Hoàng thượng thưởng vào ngày sinh thần của nương nương, bây giờ đã rơi mất một chiếc, nương nương không bảo nô tài nhặt lại sao?”
Diệp Thi Ngôn tiếp lời. –“Muội nói đúng, nhưng các nô tài đã lui xuống hết, Hòa Lam không biết bơi nên bổn cung đành đợi vậy.”
Từ Liên Hương nãy giờ im lặng vội thốt một câu. –“Muội nghe nói Hoa phi muội muội biết bơi, hay là bảo muội ấy nhặt giúp, có được không Hoa phi muội muội?”
“Hiền phi tỷ tỷ, Hoa phi tỷ tỷ là danh phận gì? Tỷ tỷ hẳn không có quên.” – Lã Thục Tâm liếc Từ Liên Hương một cái.
Kiều Dung Di không sợ chết nói tiếp. –“Nói đúng ra là lỗi của Hoa phi muội muội, nếu muội ấy cẩn thận một chút cũng không xảy ra việc này, coi như là tạ tội với Hoàng hậu nương nương cũng được nha, hơn nữa, có nhặt giày cũng là nhặt giày của Hoàng hậu nương nương, đâu có ủy khuất gì cho muội ấy.”
Diệp Thi Ngôn vẻ mặt áy náy nhìn Hoa Âm Vũ. – “Muội không cần làm thế.”
“Muội nhặt.” - Hoa Âm Vũ lạnh nhạt nói.
Lã Thục Tâm trợn mắt nhìn Hoa Âm Vũ, nàng cười cười lắc đầu bảo không sao, sau đó hướng Diệp Thi Ngôn hành lễ, nàng nhấc váy tìm đường đi xuống dưới hồ. Cũng may hồ nước không sâu, nước chỉ dâng tới hông nàng, tuy di chuyển có chút bất tiện nhưng nàng vẫn có thể đi tới được.
Các phi tần trên bờ, biểu tình trên mặt mỗi người nhìn Hoa Âm Vũ rất đa dạng, các phi tần cấp bậc nhỏ thì tỏ ra hả hê khi người gặp họa, Kiều Dung Di khinh bỉ nhìn nàng, Từ Liên Hương rất biết che giấu sắc mặt nhưng trong mắt lóe tia vui vẻ, Lã Thục Tâm thì đau lòng nhìn nàng.
Hoa Âm Vũ cười nhợt nhạt, đâu chỉ là bước khởi đầu của màn kịch, vì người xem không chỉ có một mình Diệp Thi Ngôn.
Khi Hoa Âm Vũ sắp tới chỗ chiếc giày thì một giọng nói trầm thấp vang lên. –“Các ái khanh đang làm gì thế?”
Hôm nay Hoa Âm Vũ vận y phục màu trắng, hoa văn hồ điệp, khuôn mặt trang điểm nhẹ, tuy không diễm lệ nhưng cũng không quá đơn giản, nàng bước tới trước mặt Diệp Thi Ngôn nhúng người hành lễ, sau đó ngồi ở vị trí của mình, bên cạnh nàng là Lã Thục Tâm, hai người nhìn nhau cười chào hỏi.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội vì đã tới muộn.”
Kiều Dung Di một thân váy hồng thiêu hoa sen cùng Từ Liên Hương một thân váy lục thiêu hoa hải đường nhúng người hành lễ với Diệp Thi Ngôn. Một người dịu dàng, một người kiều diễm, người khác nhìn vào không khỏi ngưỡng mộ.
Diệp Thi Ngôn thấy hai người đến muộn cũng không trách phạt, nàng cười ôn hòa nói. –“Hai vị muội muội miễn lễ, là do bổn cung đến sớm nên hai muội muội không cần tự trách.”
Nói xong, Diệp Thi Ngôn nhìn Hòa Lam. –“Bắt đầu khai yến thôi.”
Vì là đầu mùa xuân nên những loài hoa trong cung nở rất đẹp, các thái giám thay phiên nhau ôm những bồn hoa đi vào cho bọn họ thưởng thức, tiếp đó là những bánh ngọt được làm từ loài hoa được mang ra, có đủ màu sắc trông rất đẹp mắt, hương vị cũng rất ngon.
“Hoa phi muội muội, muội thấy hương vị trà nhài có hợp với khẩu vị của muội hay không?”
Hoàng hậu bất chợt lên tiếng hỏi Hoa Âm Vũ, những phi tần khác đều hướng nhìn về phía nàng, Hoa Âm Vũ cười nhạt, nàng uống ngụm trà, cười đáp.
“Thứ cho thần thiếp ngu muội, thần thiếp không biết phẩm trà, khiến Hoàng hậu chê cười rồi.”
Hoàng hậu che miệng cười. –“Muội muội thật khiêm tốn, hèn chi Hoàng thượng yêu thích muội đến vậy, phải rồi, muội vào cung đã vài ngày, trong cung có nhiều lễ nghi cùng phép tắc, muội hẳn là chưa hiểu hết, để bổn cung đưa qua cung của muội một ma ma dạy lễ nghi, muội thấy thế nào?”
Hoa Âm Vũ không phải người thiếu đầu óc, Diệp Thi Ngôn là đang cảnh cáo nàng không được ỷ vào thánh sủng mà kiêu ngạo, nói nàng không hiểu hết quy tắc trong cung, không bằng nói nàng không được quên vị Hoàng hậu đứng đầu hậu cung là nàng ta mới phải. Còn có, cái gì là ma ma dạy lễ nghi, nói đúng hơn là đưa người đến giám sát nàng.
Có lẽ Diệp Thi Ngôn vẫn nghĩ, nàng còn là Hoa Âm Vũ ngây ngốc của năm ấy nên mới cao ngạo như vậy, tiếc rằng nàng ta đã sai, nàng không phạm người thì người cũng đừng phạm nàng, nàng sẽ không bị động chờ người đặc bẫy hại nàng thương tích đầy mình như ngày trước.
Hoa Âm Vũ đứng dậy hành lễ. – “Đa ta Hoàng hậu nương nương quan tâm nhưng hôm qua, Hoàng thượng vừa cho thần thiếp Dương ma ma, là người dậy lễ nghi trong cung, vì thế thần thiếp đành cô phụ tấm lòng của Hoàng hậu nương nương dành cho thần thiếp rồi.”
Sắc mặt Diệp Thi Ngôn thật khó coi nhưng là người đứng đầu hậu cung, nàng thu liễm rất nhanh, nàng nở nụ cười nhu hòa.
“Nếu muội muội đã nói thế, ta cũng không nhiều lời, nhưng muội nên nhớ, đã là phi tử của Hoàng thượng, lễ nghi phép tắc không được qua loa, không được làm mất thể diện của Hoàng thượng, thể diện của Đại Tề chúng ta.”
“Thần thiếp xin nghe theo lời Hoàng hậu nương nương chỉ bảo.” – Hoa Âm Vũ nhúng người hành lễ, sau đó ngồi về vị trí.
Diệp Thi Ngôn vẫn giữ nụ cười ôn hòa nhưng nụ cười không đến đáy mắt, nàng ta quay sang bảo thái giám đem bồn hoa tiếp theo lên. Thái giám đưa lên là ba bồn hoa lan phi điệp màu vàng, tím và hồng, Hoa Âm Vũ chợt nhớ đến một bài thơ ngày xưa mẫu thân đã từng đọc cho nàng nghe.
“Đỏ, vàng, nâu, tím gửi vào hoa,
Phi điệp rộn ràng cánh bướm sa.
Gió thổi đưa cành mềm líu ríu,
Cây rung động cánh mỏng là ngà.
Quanh năm sương gió nào dăm bốn,
Suốt tháng xinh tươi chứ bảy ba.
Tao nhã, hồn nhiên đầy nữ tính,
Quý yêu công tử rước vô nhà.”
Hoa Âm Vũ rũ mi mắt. Ngày xưa, mẫu thân của nàng rất thích lan phi điệp, phụ thân vì mẫu thân trồng không ít hoa, còn nhớ lúc đó vì nàng bướng bỉnh đã làm vỡ một chậu lan phi điệp, phụ thân tức giận phạt nàng chép một trăm lần sách thuốc liên quan đến hoa phi điệp, mẫu thân lại lén lúc chép giúp nàng, khi đưa cho phụ thân xem, người chỉ gật đầu cho qua.
Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, nàng cảm thấy tâm nhói đau, lúc nhỏ có phụ thân mẫu thân che chở, đến khi chỉ còn một mình mớibiết mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Nàng cười giễu, từ đầu đã phạm sai lầm thì khi muốn quay đầu lại cũng không còn đường để đi, tự tạo nghiệt, không thể oán trách ai được.
“Hoa phi tỷ tỷ, lan phi điệp này thật đẹp, tỷ có muốn mang về một bồn không?”
Lã Thục Tâm lên tiếng. Nàng biết Hoa Âm Vũ đang nhớ tới mẫu thân, cũng biết vì lan phi điệp là loài hoa mẫu thân nàng ta thích nên muốn hỏi ý nàng ta nhưng Hoa Âm Vũ chỉ cười cười, lạnh nhạt nói.
“Hoa dù có đẹp đến đâu cũng có lúc héo tàn, nếu như là người biết chăm sóc, có lẽ sẽ sống lâu thêm một chút, nếu đưa cho ta chăm sóc, chẳng khác nào hủy hoại nó, vẫn là nên để ở ngự hoa viên, lâu lâu ngắm nhìn cũng thấy vui mắt.”
Bên này Hoa Âm Vũ vừa nói xong, không biết là trung hợp hay vô tình, bên này Diệp Thi Ngôn nhìn Hoa Âm Vũ, biểu tình tiếc nuối cùng lời nói của nàng ta, một chút cũng không liên quan nhau.
“Nếu bổn cung nhớ không lầm, mẫu thân của Hoa phi muội muội rất thích lan phi điệp, tiếc rằng cảnh còn nhưng người đã mất, thật đáng tiếc … Hoa phi muội muội, ba bồn hoa này bổn cung tặng cho muội, vài ngày nữa bổn cung sẽ xin Hoàng thượng, cầu ngài một thánh chỉ cho muội về thăm quê nhà, đây cũng coi như là một chút tâm ý của bổn cung.”
Sắc mặt Hoa Âm Vũ lặp tức tối lại, nàng sâu sắc nhìn Diệp Thi Ngôn, đứng dậy nhúng người hành lễ, dịu dàng nói.
“Nếu Hoàng hậu nương nương đã có tâm, thần thiếp thay mặt mẫu thân dưới cửu tuyền đa tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng.”
Kiều Dung Di ngồi đối diện Hoa Âm Vũ, chậm rãi nói. –“Ta xem sắc mặt của Hoa phi muội muội không được tốt cho lắm, muội có chuyện gì không vui sao?”
Hoa Âm Vũ nhìn Kiều Dung Du cười vô hại. –“Hôm nay thưởng hoa, tâm trạng của muội đương nhiên rất vui, còn về sức khỏe thật sự không tốt cho lắm, bởi đêm qua phải hầu hạ Hoàng thượng, điều này tỷ tỷ nên biết rõ mới phải.”
Kiều Dung Di lặp tức đen mặt, ai không biết mấy ngày nay Mục Cẩn Vương chỉ thị tẩm một mình Hoa Âm Vũ, cho dù Hoàng hậu có nói vài câu cũng chẳng ăn thua gì, nếu cứ theo chiều hướng này thì Mục Cẩn Vương sẽ độc sủng một mình nàng ta, cái gai này nếu không nhổ bỏ, không chỉ riêng nàng ta, còn có các vị phi tần cùng Hoàng hậu, sao có thể dễ dàng ngồi yên chịu đựng? Nghĩ đến gì đó, Kiều Dung Di cười lạnh trong lòng, hôm nay nàng đã sắp đặc hết, phải làm cho Hoa Âm Vũ xấu mặt trước hậu cung, tuy có chút tầm thương nhưng muốn hạ bệ nàng ta thì đó là cách duy nhất, ai bảo nàng ta không có thế lực bên ngoài, nếu có thì nàng chỉ cần bảo phụ thân xử lý là xong, đằng này, chỉ có Hoàng đế cùng Thái hậu, làm sao có thể xử lý cho được.
“Muội muội nói vậy, chẳng phải oán trách Hoàng thượng hay sao? Hoặc là, muội đang được thánh sủng mà kiêu ngạo, không coi ai ra gì?”
Diệp Thi Ngôn cùng Từ Liên Hương nhíu mày. Cái tội danh này chẳng khác nào mang tội khi quân, Kiều Dung Di là muốn đào hố cho Hoa Âm Vũ nhảy xuống hay là tự đào hố chôn mình? Nhưng Hoa Âm Vũ đang được thánh sủng, nếu việc này tới tai Hoàng đế, không biết Hoàng đế sẽ thiên vị về tình hay về lý, bọn họ không đoán được tâm tư của Hoàng đế.
Các phi tần thấy hai người bất hòa cũng không can ngăn, bởi người thiệt thoài cuối cùng chỉ có một trong hai người kia, mà bọn họ, chỉ là kẻ ngoài lề xem kịch vui mà thôi. Tuy nhiên, Lã Thục Tâm là ngoại lệ, nàng ta uống ngụm trà, lạnh nhạt nói.
“Nếu muội nhớ không lầm, ngày xưa Thục phi tỷ tỷ hầu Hoàng thượng cũng cực khổ không ích, có lúc tỷ tỷ mệt mỏi đến mức, Hoàng thượng thương tình, ân chuẩn cho tỷ tỷ miễn vấn an Hoàng hậu nương nương, muội nói có phải không nào?”
Kiều Dung Di lạnh lùng nhìn Lã Thục Tâm, ngày trước, Mục Cẩn Vương còn là Thái tử, hắn xem nàng như bảo bối, đến Diệp Thi Ngôn cũng không để vào mắt, cứ ngỡ Mục Cẩn Vương say mê nàng, ngôi vị Hoàng hậu cũng sẽ là của nàng, không ngờ ngôi vị Hoàng hậu vẫn thuộc về Diệp Thi Ngôn, sau đó Hoa Âm Vũ xuất hiện, nàng thật không nghĩ tiện nhân kia bị giam lỏng cũng có ngày được tha, còn được phong phi, rồi nhận thánh sủng, nàng sao có thể nuốt trôi cục tức này. Ngôi vị Hoàng hậu hay thánh sủng cũng được, tất cả đều phải thuộc về nàng.
Kiều Dung Di không cam tâm, nàng ta muốn nói tiếp thì Lã Thục Tâm đã chen ngang. –“Tỷ tỷ được Hoàng thượng sủng ái như vậy, không lẽ cảm thấy chưa đủ, hay là tỷ tỷ muốn độc sủng?”
Lời vừa nói ra, như viên đá ném xuống hồ nước phẳng lặng, lời này đủ để mang bao mũi giáo nhắm về phía Kiều Dung Di, nàng ta tức xanh mặt, còn muốn phản bác thì Từ Liên Hương lên tiếng.
“Hôm nay chúng ta đến cùng Hoàng hậu nương nương thưởng hoa, các tỷ muội không nên nói những chuyện không liên quan đến hoa như vậy, muội nói có đúng không, Hoàng hậu nương nương?”
Diệp Thi Ngôn vẫn cười ôn hòa. –“Được rồi, chuyện hầu hạ Hoàng thượng là phúc khí của các muội, không nên đem ra nói, quy tắc trong cung, các muội lại quên rồi sao? Hôm nay tâm tình bổn cung không tệ nên không trách phạt các muội nhưng sẽ không có lần sau.”
Các vị phi tần đứng dậy hành lễ vâng dạ, Kiều Dung Di căm tức liếc nhìn Lã Thục Tâm cùng Hoa Âm Vũ, trong mắt lóe tia ác độc, nàng hừ lạnh quay mặt đi. Diệp Thi Ngôn liếc quanh các nàng, chậm rãi nói tiếp.
“Gần đây người bên Thượng Hoa cục mới trồng vài bồn đại đóa cúc màu tím, các muội muội cùng bổn cung qua bên đó thưởng thức một chút đi.”
Thấy mọi người đoan trang vâng dạ, Diệp Thi Ngôn vịn tay Hòa Lam rời khỏi đình, mọi người theo phân vị lần lượt đi theo sau. Đi qua giàn hoa Lăng Tiêu, qua thêm cây cầu nhỏ là đến chỗ bồn đại đóa cúc, loài hoa này hơi khó trồng nên không thể trồng trong bồn, chỉ có thể trồng trong đất nhưng khi nở hoa lại rất đẹp nên mọi người mới bỏ chút sức lực đi tới chỗ này.
Người đi đầu là Diệp Thi Ngôn, tiếp theo là Hoa Âm Vũ, vì Hoàng hậu muốn cùng nàng hàn quyên vài câu nên hai người gấn như đi song song nhau, tiếp theo là Kiều Dung Di, Lã Thục Tâm cùng Từ Liên Hương đi cùng nhau, các phi tần khác đi cuối cùng.
Khi mọi người đi đến giữa cầu, Kiều Dung Di liếc nhìn tiểu Nhàn, nàng ta chớp mắt một cái, nhân lúc không ai chú ý lùi ra sau vài bước, đẩy nhẹ Mai Lan, Mai Lan thuận theo lực đẩy va vào Tú Lan nhưng Tú Lan chỉ nghiêng người nhẹ tránh, Mai Lan mất thế không đẩy được nàng ta, thành ra nhào tới Kiều Dung Di.
Bất chợt bị đẩy về phía trước, Kiều Dung Di cắn răng nghiêng người đẩy Liên Chi, và cứ thế, Liên Chi mất thăng bằng đẩy Hoa Âm Vũ ngã vào Diệp Thi Ngôn, may mắn Hoa Âm Vũ phát hiện có gì không đúng nên nhanh chống khống chế thân mình, có điều, vì đạp trúng gì đó có chút trơn, nàng ta đá chân vào Diệp Thi Ngôn, nàng ta tuy không té vì được Hoa Âm Vũ giữ chặt tay nhưng chiếc hài trên chân bị rớt xuống nước.
“Hoa phi muội muội, muội làm vậy là có ý gì? Muội đẩy Hoàng hậu nương nương như vậy có biết đã phạm vào tội khi quân hay không?”
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, Kiều Dung Di đã đi tới lên tiếng nói. Phải nói rằng cho dù Hoa Âm Vũ có làm bất cứ chuyện gì, Kiều Dung Di luôn dùng từ khi quân với nàng, có lẽ kiếp trước Hoa Âm Vũ thiếu nợ nàng ta rất nhiều mới khiến nàng ta muốn đẩy nàng vào chỗ chết đến như vậy.
“Hoàng hậu nương nương, Nô tỳ có thể chứng minh, Hoa phi nương nương không có đẩy Hoàng hậu nương nương, là có người ở phía sau đẩy nô tài, nô tỳ mới đẩy Hoa phi nương nương va vào Hoàng hậu nương nương, xin Hoàng hậu nương nương minh giám.”
Liên Chi thông minh vội quỳ xuống giải thích, Kiều Dung Di nào có thể dễ dàng bỏ qua, nàng ta đá Liên Chi một cái căm tức nói.
“Nơi đây không có chỗ để cẩu nô tài như ngươi lên tiếng, Hoàng hậu nương nương, Nô tỳ này hầu hạ bên người Hoa phi muội muội, lời của nàng ta không thể tin, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt Hoa phi muội muội để làm gương cho các phi tần khác.”
Tú Lan phía sau Lã Thục Tâm vội đi tới quỳ xuống. – “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ có thể làm chứng, là cung nữ Mai Lan vấp ngã té vào người Thục phi nương nương làm nương nương đẩy Liên Chi, Liên Chi mất thăng bằng mới va vào Hoa Phi nương nương, và vì thế Hoàng hậu nương nương mới bị trượt chân ạ.”
Kiều Dung Di tức giận, chưa kịp nói gì thì Lã Thục Tâm lại chen ngang. –“Nếu tỷ tỷ muốn nói muội có giao tình với Hoa phi tỷ tỷ thì tỷ đã sai, muội chỉ mới gặp Hoa phi tỷ tỷ gần đây thôi.”
Việc Lã Thục Tâm biết Hoa Âm Vũ ngoài Mục Cẩn Vương cùng Mục Kỳ Nhâm thì không một ai biết, Diệp Thi Ngôn cũng không biết quan hệ giữa hai người, ngày xưa Lã Thục Tâm làm người hầu cho Hoa Âm Vũ nhưng lúc ở phủ Thái tử, nàng không tiếp xúc với bất kỳ ai, cũng không ra khỏi viện, lúc Lã Thục Tâm được phong vị, Diệp Thi Ngôn cứ nghĩ là con của quan viên nào nên không chú tâm cho lắm, bởi nàng ta luôn an phận thủ thường.
Diệp Thi Ngôn sâu sắc nhìn Lã Thục Tâm, hàng ngày tỏ ra đoan chính nhu thuận, trông có vẻ vô hại, càng không quan tâm sự đời, nay lại lên tiếng vì Hoa Âm Vũ, điều này rất khả nghi, có lẽ nàng nên cho người điều tra một chút.
“Người đâu.” – Diệp Thi Ngôn lạnh giọng.
Ngay khi tưởng rằng người gặp họa là Hoa Âm Vũ, Kiều Dung Di cũng lên mặt đắc ý nhưng khi nghe Diệp Thi Ngôn nói xong, lòng nàng lạnh xuống.
“Đem cung nữ Mai Lan loạn côn đánh chết, làm nô tài dám mạo phạm chủ tử là đại bất kính, các ngươi hãy nhìn cho kỹ, lấy nó mà làm gương, đã hiểu hết chưa?”
Hoàng hậu vừa dứt lời, các nô tài đồng loạt quỳ xuống run sợ vâng dạ. Từ Liên Hương nãy giờ im lặng lại lên tiếng, nàng không tỏ ra sợ hãi khi người bị loạn côn đánh chết là cung nữ của mình, dịu dàng nói.
“Hoàng hậu nương nương minh xét, người đẩy Thục phi tỷ tỷ đúng là nô tỳ của muội nhưng người đẩy nô tỳ của muội lại là tiểu Nhàn, cung nữ bên cạnh Thục phi tỷ tỷ.”
Lại một hòn đá bị ném xuống, Hoa Âm Vũ lạnh nhạt cười khẽ, vỡ kịch bây giờ mới chính thức bắt đầu, người cuối cùng thưởng thức vẫn là Diệp Thi Ngôn.
Diệp Thi Ngôn nhíu mày nhìn tiểu Nhàn, nàng ta sợ hãi quỳ rạp xuống. –“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ bị oan, nô tỳ …”
Không đợi tiểu Nhàn nói xong, Diệp Thi Ngôn quát lạnh. –“Người đâu, đem cả tiểu Nhàn đi, nô tài không có trách nhiệm không cần phải giữ lại.”
“Hoàng hậu nương nương, nếu đã phạt luôn tiểu Nhàn, vậy cũng phải phạt Mai Lan cùng Liên Chi, bọn nô tỳ này cũng cần phải được dạy dỗ.”
Kiều Dung Di cắn răng nói. Nếu sự tình đã đi đến nước này, nàng cũng phải kéo hết bọn chúng xuống nước, nàng sẽ không để một mình chịu thiệt.
Hoa Âm Vũ cảm thấy mệt mỏi, nàng thở dài đi tới nhúng người hành lễ với Diệp Thi Ngôn, chậm rãi nói.
“Hoàng hậu nương nương, hôm nay nương nương có nhã hứng muốn chúng tỷ muội cùng thưởng hoa, thật không may lại xảy ra chuyện này khiến nương nương mất hứng, nhưng muội biết nương nương là người có thiện tâm, mong nương nương giơ cao đánh khẽ, đây là muội vì nương nương mà lo lắng, vài ngày nữa là thọ yến của Thái hậu, mong nương nương suy nghĩ lại.”
Diệp Thi Ngôn cười lạnh, đây chẳng phải lấy Thái hậu ra dọa nàng sao? Nhưng phải nói Hoa Âm Vũ nói cũng có lý, gần đến thọ yến của Thái hậu, sát sinh là điều không thể, nàng cũng không muốn gây hiềm khích với Thục phi cùng Hiền phi, ích nhất hiện tại.
Nàng liếc nhìn các phi tần, rồi nhìn đến bọn thái giám nô tài, hừ lạnh. –“Hôm nay ta nể mặt Hoa phi tha cho các ngươi tội chết nhưng tội sống khó tha, người đâu, mang Liên Chi, Mai Lan cùng tiểu Nhàn xuống, mỗi người ba mươi roi.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương khai ân, đa ta Hoàng hậu nương nương khai ân.”
Ba người nhanh chống bị kéo xuống, Hoa Âm Vũ có chút lo lắng cho Liên Nhi, nàng muốn đi theo nhưng bị Kiều Dung Di chặn bước đi của nàng. Kiều Dung Di nhìn chiếc giày rớt dưới hồ, dịu dàng nói.
“Hoàng hậu nương nương, nếu muội không nhìn lầm, đôi giày hoa thiêu mẫu đơn này là Hoàng thượng thưởng vào ngày sinh thần của nương nương, bây giờ đã rơi mất một chiếc, nương nương không bảo nô tài nhặt lại sao?”
Diệp Thi Ngôn tiếp lời. –“Muội nói đúng, nhưng các nô tài đã lui xuống hết, Hòa Lam không biết bơi nên bổn cung đành đợi vậy.”
Từ Liên Hương nãy giờ im lặng vội thốt một câu. –“Muội nghe nói Hoa phi muội muội biết bơi, hay là bảo muội ấy nhặt giúp, có được không Hoa phi muội muội?”
“Hiền phi tỷ tỷ, Hoa phi tỷ tỷ là danh phận gì? Tỷ tỷ hẳn không có quên.” – Lã Thục Tâm liếc Từ Liên Hương một cái.
Kiều Dung Di không sợ chết nói tiếp. –“Nói đúng ra là lỗi của Hoa phi muội muội, nếu muội ấy cẩn thận một chút cũng không xảy ra việc này, coi như là tạ tội với Hoàng hậu nương nương cũng được nha, hơn nữa, có nhặt giày cũng là nhặt giày của Hoàng hậu nương nương, đâu có ủy khuất gì cho muội ấy.”
Diệp Thi Ngôn vẻ mặt áy náy nhìn Hoa Âm Vũ. – “Muội không cần làm thế.”
“Muội nhặt.” - Hoa Âm Vũ lạnh nhạt nói.
Lã Thục Tâm trợn mắt nhìn Hoa Âm Vũ, nàng cười cười lắc đầu bảo không sao, sau đó hướng Diệp Thi Ngôn hành lễ, nàng nhấc váy tìm đường đi xuống dưới hồ. Cũng may hồ nước không sâu, nước chỉ dâng tới hông nàng, tuy di chuyển có chút bất tiện nhưng nàng vẫn có thể đi tới được.
Các phi tần trên bờ, biểu tình trên mặt mỗi người nhìn Hoa Âm Vũ rất đa dạng, các phi tần cấp bậc nhỏ thì tỏ ra hả hê khi người gặp họa, Kiều Dung Di khinh bỉ nhìn nàng, Từ Liên Hương rất biết che giấu sắc mặt nhưng trong mắt lóe tia vui vẻ, Lã Thục Tâm thì đau lòng nhìn nàng.
Hoa Âm Vũ cười nhợt nhạt, đâu chỉ là bước khởi đầu của màn kịch, vì người xem không chỉ có một mình Diệp Thi Ngôn.
Khi Hoa Âm Vũ sắp tới chỗ chiếc giày thì một giọng nói trầm thấp vang lên. –“Các ái khanh đang làm gì thế?”
Danh sách chương