Chuyện đến đây coi như đã rõ ràng. Trước đó ta tra được Thục phi nhận khiên ngưu tử, một bên âm thầm giám sát động tĩnh của người trong cung Trân đáp ứng, có người báo cáo với ta là Thu Dung sau khi sự việc xảy ra có chút khác thường, bèn gọi đến hỏi, thuận theo manh mối này tra ra Nguyên phi.
Nguyên phi làm việc thật sự kín kẽ, cũng là nàng ta xui xẻo. Khiên ngưu tử ngày qua ngày ăn vào, Trân đáp ứng nhiều nhất cũng chỉ là thai yếu, không đến nỗi sảy thai, nhưng sau này sinh ra dù là hoàng tử hay công chúa, chịu ảnh hưởng của thuốc có lẽ cũng sẽ ốm yếu hoặc thần trí không minh mẫn.
Như vậy sẽ không có hoàng tử thứ hai nào có thể ảnh hưởng đến địa vị của Đại hoàng tử.
Nàng ta không có lòng tranh sủng, cũng không có dã tâm hãm hại hoàng tự, chỉ là cha mẹ vì con cái mà tính toán sâu xa, nàng ta bất quá cũng chỉ là một người mẹ vì con trai mà thôi.
Chỉ tiếc Trân đáp ứng và Lương tần tranh chấp bên hồ, dẫn đến sảy thai, mới để lộ ra.
Lý Dực nổi trận lôi đình, hắn chỉ vào Nguyên phi mắng: "Đồ đàn bà lòng dạ rắn rết, Đại hoàng tử có người mẹ độc ác như ngươi, nó có thể tốt đến đâu chứ? Ngươi đường đường là nhất cung chi phi, không chỉ hãm hại hoàng tử, còn vu oan giá họa, thật sự là c.h.ế.t vạn lần cũng không đủ."
Phi tần hãm hại hoàng tử tội không đáng chết, nhưng Lý Dực trước kia là Thái tử, lại không có mẹ ruột che chở, từ nhỏ ở trong hậu cung không biết bao nhiêu lần thoát c.h.ế.t trong gang tấc, luôn căm ghét chuyện này. Nhưng hắn muốn trực tiếp ban c.h.ế.t cho Nguyên phi, đây cũng là điều nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, ta cũng quỳ xuống, cầu xin cho Nguyên phi. Lý Dực đang tức giận, ai khuyên cũng vô dụng. Ta sốt ruột nói năng có chút nhanh: "Hoàng thượng, Nguyên phi hãm hại hoàng tử, người muốn phạt nàng ta thế nào cũng là nàng ta tội đáng muôn chết, nhưng Nguyên phi ở trong cung hầu hạ đã lâu, những năm này không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa cha Nguyên phi còn là đương triều đại học sĩ, Nguyên phi c.h.ế.t tội có thể miễn..."
Ta nói quá nhanh, lời còn chưa dứt đã ho sặc sụa, Xuân Lan sắc mặt thay đổi, đi tới vuốt lưng ta. Ta lấy khăn lụa che miệng, qua hồi lâu mới ngừng ho, mở khăn lụa ra xem, trên đó toàn là máu.
Lúc này, mọi người đều kinh hãi, tất cả quỳ gối vây quanh ta gọi: "Hoàng hậu nương nương..."
Ta còn muốn cầu tình cho Nguyên phi, chỉ vừa mở miệng, giây tiếp theo đã ngất đi, trước khi ngất lịm chỉ nghe thấy tiếng kinh hô thất thanh của mọi người và tiếng gọi "Hoàng hậu nương nương——" vang lên liên hồi.
Ta tỉnh dậy khi Lý Dực đang ngồi bên cạnh. Cơ thể suy yếu, nhưng ta vẫn theo bản năng mở miệng muốn cầu xin cho Nguyên phi, chàng nắm lấy tay ta, ngắt lời: "Nàng hãy tĩnh dưỡng cho tốt, trẫm biết nàng muốn nói gì."
"Tội c.h.ế.t của Nguyên phi có thể miễn, nhưng tội không đến gia đình, trẫm phạt nàng ấy đến Quốc tự xuống tóc tu hành, ngày ngày bầu bạn với đèn nhang cửa Phật, sám hối cho tội lỗi của mình."
Ta nuốt xuống lời định nói, khẽ đáp: "Hoàng thượng nhân từ."
Chàng cúi đầu, vùi mặt vào tay ta, vai khẽ run, như thể cực kỳ sợ hãi. Chàng nói: "Không phải trẫm nhân từ, trẫm chỉ sợ nàng lại xảy ra chuyện gì, Vãn Ngưng, lúc nàng ngất đi hôm nay, trẫm thật sự rất sợ, trẫm chưa từng cầu xin điều gì, nhưng nàng phải khỏe mạnh, đừng rời xa trẫm nhanh như vậy."
Ta nhìn đỉnh đầu đen nhánh của chàng, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt, ta có thể cảm nhận được hàng mi chàng khẽ run trên tay mình, chàng sợ ta rời xa chàng.
Đã lâu lắm rồi ta không thấy chàng lo lắng sợ hãi như vậy, ngay cả khi còn ở Đông cung, lúc Tiên hoàng hậu khắp nơi nhắm vào Đông cung muốn ra tay, ta cũng chưa từng thấy chàng như thế này.
Có lẽ chàng đã mềm lòng, có lẽ chàng đã có tuổi, hoặc có lẽ là quá nhiều người đã lần lượt rời xa chàng trong những năm này.
Anan
Hoàng thượng à hoàng thượng, có phải ngồi trên ngôi vị này đến cuối cùng cũng chỉ là một kẻ cô độc? So với Lý Kim Thư và Giang Uyển Nhất, chàng đương nhiên không thể nói là yêu ta, nhưng sự bầu bạn của ta đã trở thành thói quen của chàng, giống như không khí, giống như nước, ngày thường dường như không nhìn thấy, cũng không cố ý nghĩ đến, nhưng những thứ này đã trở thành lẽ tự nhiên, ăn sâu vào tủy, nếu thật sự muốn tách ra, cũng là một điều vô cùng đau đớn.
Ta mỉm cười mờ nhạt, nói: "Chàng nói gì vậy, ta đương nhiên sẽ luôn ở bên chàng."
Ta sẽ luôn ở bên chàng, nhìn chàng, làm một Hoàng hậu nương nương hiền đức, đoan trang, được mọi người ca tụng.
Nguyên phi làm việc thật sự kín kẽ, cũng là nàng ta xui xẻo. Khiên ngưu tử ngày qua ngày ăn vào, Trân đáp ứng nhiều nhất cũng chỉ là thai yếu, không đến nỗi sảy thai, nhưng sau này sinh ra dù là hoàng tử hay công chúa, chịu ảnh hưởng của thuốc có lẽ cũng sẽ ốm yếu hoặc thần trí không minh mẫn.
Như vậy sẽ không có hoàng tử thứ hai nào có thể ảnh hưởng đến địa vị của Đại hoàng tử.
Nàng ta không có lòng tranh sủng, cũng không có dã tâm hãm hại hoàng tự, chỉ là cha mẹ vì con cái mà tính toán sâu xa, nàng ta bất quá cũng chỉ là một người mẹ vì con trai mà thôi.
Chỉ tiếc Trân đáp ứng và Lương tần tranh chấp bên hồ, dẫn đến sảy thai, mới để lộ ra.
Lý Dực nổi trận lôi đình, hắn chỉ vào Nguyên phi mắng: "Đồ đàn bà lòng dạ rắn rết, Đại hoàng tử có người mẹ độc ác như ngươi, nó có thể tốt đến đâu chứ? Ngươi đường đường là nhất cung chi phi, không chỉ hãm hại hoàng tử, còn vu oan giá họa, thật sự là c.h.ế.t vạn lần cũng không đủ."
Phi tần hãm hại hoàng tử tội không đáng chết, nhưng Lý Dực trước kia là Thái tử, lại không có mẹ ruột che chở, từ nhỏ ở trong hậu cung không biết bao nhiêu lần thoát c.h.ế.t trong gang tấc, luôn căm ghét chuyện này. Nhưng hắn muốn trực tiếp ban c.h.ế.t cho Nguyên phi, đây cũng là điều nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, ta cũng quỳ xuống, cầu xin cho Nguyên phi. Lý Dực đang tức giận, ai khuyên cũng vô dụng. Ta sốt ruột nói năng có chút nhanh: "Hoàng thượng, Nguyên phi hãm hại hoàng tử, người muốn phạt nàng ta thế nào cũng là nàng ta tội đáng muôn chết, nhưng Nguyên phi ở trong cung hầu hạ đã lâu, những năm này không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa cha Nguyên phi còn là đương triều đại học sĩ, Nguyên phi c.h.ế.t tội có thể miễn..."
Ta nói quá nhanh, lời còn chưa dứt đã ho sặc sụa, Xuân Lan sắc mặt thay đổi, đi tới vuốt lưng ta. Ta lấy khăn lụa che miệng, qua hồi lâu mới ngừng ho, mở khăn lụa ra xem, trên đó toàn là máu.
Lúc này, mọi người đều kinh hãi, tất cả quỳ gối vây quanh ta gọi: "Hoàng hậu nương nương..."
Ta còn muốn cầu tình cho Nguyên phi, chỉ vừa mở miệng, giây tiếp theo đã ngất đi, trước khi ngất lịm chỉ nghe thấy tiếng kinh hô thất thanh của mọi người và tiếng gọi "Hoàng hậu nương nương——" vang lên liên hồi.
Ta tỉnh dậy khi Lý Dực đang ngồi bên cạnh. Cơ thể suy yếu, nhưng ta vẫn theo bản năng mở miệng muốn cầu xin cho Nguyên phi, chàng nắm lấy tay ta, ngắt lời: "Nàng hãy tĩnh dưỡng cho tốt, trẫm biết nàng muốn nói gì."
"Tội c.h.ế.t của Nguyên phi có thể miễn, nhưng tội không đến gia đình, trẫm phạt nàng ấy đến Quốc tự xuống tóc tu hành, ngày ngày bầu bạn với đèn nhang cửa Phật, sám hối cho tội lỗi của mình."
Ta nuốt xuống lời định nói, khẽ đáp: "Hoàng thượng nhân từ."
Chàng cúi đầu, vùi mặt vào tay ta, vai khẽ run, như thể cực kỳ sợ hãi. Chàng nói: "Không phải trẫm nhân từ, trẫm chỉ sợ nàng lại xảy ra chuyện gì, Vãn Ngưng, lúc nàng ngất đi hôm nay, trẫm thật sự rất sợ, trẫm chưa từng cầu xin điều gì, nhưng nàng phải khỏe mạnh, đừng rời xa trẫm nhanh như vậy."
Ta nhìn đỉnh đầu đen nhánh của chàng, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt, ta có thể cảm nhận được hàng mi chàng khẽ run trên tay mình, chàng sợ ta rời xa chàng.
Đã lâu lắm rồi ta không thấy chàng lo lắng sợ hãi như vậy, ngay cả khi còn ở Đông cung, lúc Tiên hoàng hậu khắp nơi nhắm vào Đông cung muốn ra tay, ta cũng chưa từng thấy chàng như thế này.
Có lẽ chàng đã mềm lòng, có lẽ chàng đã có tuổi, hoặc có lẽ là quá nhiều người đã lần lượt rời xa chàng trong những năm này.
Anan
Hoàng thượng à hoàng thượng, có phải ngồi trên ngôi vị này đến cuối cùng cũng chỉ là một kẻ cô độc? So với Lý Kim Thư và Giang Uyển Nhất, chàng đương nhiên không thể nói là yêu ta, nhưng sự bầu bạn của ta đã trở thành thói quen của chàng, giống như không khí, giống như nước, ngày thường dường như không nhìn thấy, cũng không cố ý nghĩ đến, nhưng những thứ này đã trở thành lẽ tự nhiên, ăn sâu vào tủy, nếu thật sự muốn tách ra, cũng là một điều vô cùng đau đớn.
Ta mỉm cười mờ nhạt, nói: "Chàng nói gì vậy, ta đương nhiên sẽ luôn ở bên chàng."
Ta sẽ luôn ở bên chàng, nhìn chàng, làm một Hoàng hậu nương nương hiền đức, đoan trang, được mọi người ca tụng.
Danh sách chương