Editor: Thiếu Quân

Bên kia Tiêu Sắt và Lý Thanh Ngư đã bắt đầu chiến đấu, hai bên đều muốn tốc chiến tốc thắng, thân ảnh  hai người gần như hóa thành hư ảnh. Người có võ công hơi yếu, gần như không thể thấy rõ bọn họ giao thủ như thế nào, so chiêu ra sao, người này làm cách nào hóa giải thế tiến công của người còn lại.

Một khi đánh nhau, vậy tất nhiên không hề hạn chế trong một sân đấu nào. Chỉ trong chốc lát, hai người liền từ mặt đất đánh tới cạnh vách đá, trên vách đá không thuận tiện cho việc đánh trận, liền phi lên rừng trúc phía trên. Khinh công của hai người đều đạt mức thượng thừa, mũi châm điểm một cái có thể nhảy cách mặt đất mấy trượng. Phiến nhận* của Tiêu Sắt giao hòa với ánh kiếm của Lý Thanh Ngư, tiếng vang không dứt, khiến lòng người chấn động, mắt không kịp nhìn.

*Phiến nhận: Lưỡi dao trên quạt

Dưới cái nhìn của Thẩm Kiều, Lý Thanh Ngư là đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ này của Thuần Dương Quan, cũng là người có khả năng truy đuổi bước chân của thập đại thiên hạ. Tuy rằng Tiêu Sắt cũng khá lợi hại, nhưng so với Lý Thanh Ngư, vẫn là kém một bậc, muốn đánh thắng cũng không phải chuyện dễ dàng. Đến lúc đó Nguyên Tú Tú ra mặt giúp đệ tử, đợi đến khi Dịch Ích Trần chân chính ra tay, Nguyên Tú Tú sẽ ứng phó như thế nào? Nếu như ngày hôm nay, Hợp Hoan Tông chủ dựa vào mình Nguyên Tú Tú mà muốn tới phá hoại, vậy mưu đồ tính toán này rõ ràng cho thấy phải ngâm trong nước.

Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều không khỏi hỏi: “Ngọc công tử, theo ngươi, Hợp Hoan Tông lần này có chuẩn bị mà đến, cho nên vẫn giấu hậu chiêu?”

Ngọc Sinh Yên cười nói: “Sao ngươi cứ gọi ta là Ngọc công tử vậy, ta nghe chẳng quen chút nào, gọi sư huynh là được a!”

Thẩm Kiều cười không nói. Lúc trước mặc dù hắn và Ngọc Sinh Yên vì chuyện giết cả gia đình Nghiêm gia mà phát sinh xung đột, nhưng đó chỉ là do quan điểm lập trường hai bên bất đồng, không phải có thâm cừu đại hận gì. Huống hồ chính mình từ Bán Bộ Phong rơi xuống, vẫn là nhờ người này cõng mình đi. Dù thế nào cũng không thể vong ân phụ nghĩa, cho nên đối với Ngọc Sinh Yên, hắn chưa từng đem tâm phòng bị đối với Yến Vô Sư đặt lên người đối phương, ngược lại có một phần dung túng của kẻ làm huynh trưởng đối xử với đệ đệ.

Ngọc Sinh Yên dù sao cũng trẻ tuổi, có chút không nhịn nổi, liền nói: “Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công*, Hợp Hoan Tông hung hăng mà tới, nhìn qua thì như muốn nhắm vào Thuần Dương Quan, trên thực tế lại nhằm vào tất cả những môn phái không để Hợp Hoan Tông trong mắt. Hiện giờ Chu đế chỉ tin Phật, không tin Đạo. Hắn muốn bồi dưỡng cho Phật Môn và Hợp Hoan Tông đối kháng lẫn nhau. Đây là thuật đế vương, nhưng đối với Đạo Môn lại không có chủ ý này, cho nên thẳng tay bỏ qua không quản, để mặc cho Hợp Hoan Tông muốn làm gì thì làm.

*Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công: Liên quan đến  sự kiện Hồng Môn yến: năm 206 TCN, Lỗ công Hạng Vũ bày tiệc ở Hồng Môn (ở phía ngoài đàn Giao của Hàm Dương  [2]), mời Bái công  Lưu Bang  đến dự, mục đích là giết chết Lưu Bang. Nhưng sau khi nghe Lưu Bang giãi bày, Hạng Vũ muốn từ bỏ ý định. Mưu thần của họ Hạng là  Phạm Tăng  không cam tâm, sai Hạng Trang vờ múa kiếm giúp vui, tìm cơ hội giết chết Lưu Bang.

Triệu Trì Doanh ở bên cạnh cũng nghe thấy. Nàng không hiểu đại thế hiện nay cho lắm, nhưng nghe Ngọc Sinh Yên còn trẻ đã có thể nói đĩnh đạc đến vậy, mà lại còn nói đến rất có đạo lý, liên tưởng tới hành tung cùng phong thái của Yến Vô Sư, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ, không khỏi càng thêm cảm thán Bích Hà tông không người nối nghiệp.

Ở bên kia Ngọc Sinh Yên vẫn tiếp tục nói: “Lần này nếu Dịch Ích Trần thất bại, vậy hắn quá tầm thường, tất nhiên không có gì đáng lo, thuận tiện còn có thể thu phục một vài thế lực khác trong đại hội thử kiếm. Kỳ thực lão lừa trọc Tuyết Đình cũng rất muốn, chỉ là hắn còn lo lắng đến mặt mũi và danh vọng, cho nên không thể công nhiên làm ra cái việc bại hoại danh dự Phật Môn là bắt chẹt người ta này. Nhưng Hợp Hoan tông lại không có lo lắng này. Hôm nay nếu bọn họ đã đến, vậy nhất định phải thành công, sẽ không tự dưng bỏ dở giữa chừng. Nguyên Tú Tú đối đầu với Dịch Ích Trần, e sợ còn chưa đủ khả năng, cho nên, nói không chừng Tang Cảnh Hành đã trên đường tới rồi.”

Lúc trước Viên Tử Tiêu từng nói, Tang Cảnh Hành xếp hạng thứ sáu trên giang hồ. Mà Dịch Ích Trần có khả năng đứng ở vị trí ba hoặc bốn. Nhưng thực chất, những xếp hạng đó chỉ mang tính đại khái. Người có tên trên bảng, võ công nhất định không thể luôn dừng lại một chỗ, trình độ cũng theo đó mà biến động. Cũng không phải nói Tang Cảnh Hành xếp thứ sáu thì hắn nhất định sẽ bại dưới tay Dịch Ích Trần, đó hoàn toàn không phải như phép tính một với một là hai. Trên chiến trường, thay đổi chỉ trong nháy mắt, một chút sai lầm cũng có thể lật ngược toàn bộ. Cao thủ so chiêu, tuyệt địa còn có thể trùng sinh, lấy yếu thắng mạnh cũng là chuyện có thể xảy ra.

Chỉ là thắng bại của Tiêu Sắt và Lý Thanh Ngư hiển nhiên không phải ngoại lệ của việc lấy yếu thắng mạnh. Lý Thanh Ngư phát huy ổn định, sau trăm chiêu, Thu Thủy kiếm phát lực, kiếm pháp như thiên nữ tán hoa, kiếm khí bắn ra quang mang bốn phía. Tiêu Sắt rõ ràng địch không lại, phiến nhận tuy lợi hại, nhưng dần dần đã lộ ra kẽ hở. Dưới cái nhìn của người có võ công cao, ví như đám người Dịch Ích Trần, Thẩm Kiều, Triệu Trì Doanh, đều có thể nhận ra những sơ hở này, vậy thì Lý Thanh Ngư làm sao lại không nhìn ra. Lúc này, màn kiếm như mưa, che kín bầu trời, cuốn lấy Tiêu Sắt, khiến hắn không thể không bứt ra, lùi lại vài bước, sau khi đứng vững liền nhận thua: “Đều nói kiếm thuật của Thuần Dương Quan trác tuyệt, vượt xa Huyền Đô Sơn, hiện giờ nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!”

Tiêu Sắt khen chính là Thuần Dương Quan, không phải Lý Thanh Ngư, ý là sở dĩ Lý Thanh Ngư lợi hại được như vậy, không phải bởi vì chính bản thân hắn lợi hại, mà là vì sư môn lợi hại, còn muốn kéo cả Huyền Đô Sơn xuống nước, gây xích mích cho quan hệ giữa Thẩm Kiều và Dịch Ích Trần.

Đáng tiếc một phen tâm kế này của hắn dùng sai người rồi. Lý Thanh Ngư mặt không cảm xúc, nhìn hắn tựa như nhìn một khúc cây, không chút gợn sóng chập trùng, ngữ điệu cũng thường thường: “Ngươi vốn có thiên tư bất phàm, chỉ đáng tiếc quá đặt nặng lòng hơn thua, không thể chuyên chú vào võ đạo, muốn tiến thêm một bước, e là rất khó.”

Tiêu Sắt giận dữ cười: “Ta có thể tiến thêm một bước hay không, cũng không phiền các hạ phí tâm!”

Ánh mắt Lý Thanh Ngư dời khỏi người hắn, rơi lên trên người Nguyên Tú Tú. Vừa rồi, sau khi Nguyên Tú Tú nói câu kia với Dịch Ích Trần, trên thực tế không ai ra tay động thủ trước. Cũng không biết có phải là đang đợi kết quả trận chiến của Lý Thanh Ngư và Tiêu Sắt hay không.

“Không biết Lý Thanh Ngư có thể lĩnh giáo Nguyên tông chủ không?”

Nguyên Tú Tú mím môi nở nụ cười: “Ngươi không phải đối thủ của ta.”

Lý Thanh Ngư: “Là phải hay không, phải thử một lần mới biết.”

Nguyên Tú Tú cười cười, không lên tiếng, hai tay áo đột nhiên tung lên, kình khí chia ra làm hai cỗ đột nhiên bắn tới, phủ đầu đánh xuống. Lý Thanh Ngư bất ngờ không kịp chuẩn bị, không thể không bứt ra lùi về sau. Nguyên Tú Tú lập tức bay người lên trước, theo sát không ngừng.

Khinh công của Thuần Dương Quan đã là vô cùng lợi hại, khinh công của nàng lại vẫn cao hơn một bậc. Tay áo bồng bềnh, váy dài như mây, chợt nhìn tựa như Lạc thần tái thế, đâu hề có nửa phần bóng dánh yêu nữ Hợp Hoan Tông?

Lý Thanh Ngư chưa từng giao thủ cùng Nguyên Tú Tú. Từ đồ đệ mà suy đoán sư phụ, lúc trước hắn còn cảm thấy võ công của Nguyên Tú Tú cho dù mạnh hơn Tiêu Sắt, thì cũng chẳng mạnh được bao nhiêu. Huống hồ thiên hạ đồn đại, Hợp Hoan Tông dựa vào đường tắt hái âm bổ dương để tăng cường nội lực, rất khiến người khác khinh thường. Ai ngờ biết rồi không thể so với không biết, không chỉ Lý Thanh Ngư, mà ngay cả người đứng xem cũng đều thấy thất kinh, hoàn toàn thu hồi xem thường lúc trước.

Triệu Trì Doanh không nhịn được nói: “Nguyên Tú Tú có thể là tông chủ một tông, quả nhiên có chỗ lợi hại hơn người!”

Vừa rồi Viên Tử Tiêu xếp hạng anh hùng thiên hạ, đem Nguyên Tú Tú đặt ở hàng thứ chín, Triệu Trì Doanh lại không có tên trên bảng. Miệng thì không nói ra, nhưng trong tâm nàng vẫn có chút không phục. Hiện giờ nhìn thấy mới biết xếp hạng của Viên Tử Tiêu quả thực có căn cứ để tin. Nếu như hiện tại người vào trận tỷ thí với Nguyên Tú Tú là nàng, không hẳn có thể biểu hiện tốt hơn Lý Thanh Ngư bao nhiêu.

Đang lúc nói chuyện, Nguyên Tú Tú đã chiếm ưu thế tiên phát chế nhân, bức Lý Thanh Ngư đến bên bờ vách núi. Ngay tại thời điểm đối phương muốn phản kích, nàng đột nhiên thu tay lui lại, nhẹ nhàng lùi về. Một lần lùi này chính là mấy chục bước dài, hạ xuống trên mặt lá cờ đại biểu cho Thuần Dương Quan đang cắm trên đất.

Lá cờ đón gió bồng bềnh, vải lụa mềm mại, nàng lại có thể đứng trên đó, trọng lượng toàn thân tựa như không có. Công lực cỡ này, quả thực kinh hãi thế tục, khiến người trố mắt! Lúc trước từng có người bởi vì nàng mang thân phận nữ tử mà khinh thường, hoặc là không phục với việc đối phương được ghi tên trong thập đại thiên hạ, lúc này đều biết mình sai lầm cỡ nào.

“Ta đã nói rồi, ngươi không phải đối thủ của bản tọa.” Nguyên Tú Tú ôn nhu nói, nhưng nội dung trong đó lại cực kỳ bá đạo.

“Thanh Ngư quả thực không bằng Nguyên tông chủ, khiến tông chủ chê cười rồi.” Nói chuyện là Dịch Ích Trần, “Vẫn nên để bần đạo đến lĩnh giáo thôi.”

Nếu không phải có trận đấu vừa rồi giữa Lý Thanh Ngư và Nguyên Tú Tú, thì đối với trận giao thủ này của Nguyên Tú Tú và Dịch Ích Trần, mọi người cũng không đặt quá nhiều mong đợi. Hiện tại, từng tận mắt chứng kiến lợi hại của Nguyên Tú Tú, ai ai cũng đều mong ngóng cuộc tỷ thí có một không hai này.

Ai biết Dịch Ích Trần vừa mới dứt lời, liền có mấy người từ dưới núi đi lên. Đi đầu là một nam tử, sau đó là mấy thiếu nữ theo sau, bên trong còn có một người mà Thẩm Kiều không thể quen thuộc hơn, Bạch Nhung.

Về phần nam tử dẫn đầu kia, Thẩm Kiều cũng không xa lạ gì. Hắn từng giao thủ một lần với đối phương ở ngoại ô thành Trường An, cuối cùng dùng phương thức một người trọng thương, một người võ công mất hết mà kết thúc cuộc chiến.

Hắn nhận ra đối phương, đối phương tự nhiên cũng nhận ra hắn. Hai người đối mắt từ xa, Tang Cảnh Hành lộ ra ánh mắt dâm tà đến gần như xuyên thấu xương cốt, đem hắn đánh giá từ cao xuống thấp, trong ánh mắt còn có một cỗ tàn nhẫn cùng giận dữ.

Dung mạo của Thẩm Kiều vô cùng tốt, đây là không thể nghi ngờ. Hắn nhìn qua tựa như gió xuân ôn nhu, nhưng chỉ có người từng tiếp xúc qua, mới biết từ tận trong xương hắn còn có một cỗ ngạo khí cứng  rắn không thể nào bẻ gãy. Tang Cảnh Hành từng qua lại với Thẩm Kiều, làm sao lại không biết điều đó. Lần trước hắn chỉ coi đối phương là một nhân vật vô hại nhu nhược, không nghĩ tới lại gặm phải một khối xương cứng, còn ăn phải cả một miệng cát.

Nhưng điều này càng khiến Tang Cảnh Hành nổi lên dục vọng muốn chinh phục. Trong khoảng thời gian này, hắn không tùy tiện tìm đến Thẩm Kiều, một là vì hành tung của đối phương không rõ, không dễ hỏi thăm, hai là vì nghe nói võ công của đối phương đang tiến nhanh, ngay cả trưởng lão của Hợp Hoan Tông cũng giết chết được. Mặc dù Tang Cảnh Hành vô cùng để bụng đối với mỹ nhân, cũng không đến mức vì hứng thú với sắc đẹp mà vứt bỏ tính mạng bản thân.

Từ biệt bao lâu, Tang Cảnh Hành liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Kiều từ trong đám người, chỉ cảm thấy đối phương càng thêm thanh nhận tú triệt, một thân tiên khí, băng thanh ngọc thiết, cho dù là xiêm y hoa sức, đều tạo cảm giác thanh lãnh xuất trần, khiến người ta hận không thể lột sạch xiêm y đó xuống, dưới ánh nhìn của bao nhiêu người, đùa bỡn hắn, nhìn hắn sợ hãi biến sắc, nhìn hắn gào khóc xin tha, sảng khoái cỡ nào!

Nghĩ đến đây, đáy lòng hắn không khỏi dấy lên một luồng hỏa diễm khó có thể dùng lời diễn tả được.

Ánh mắt Tang Cảnh Hành cực kỳ rõ ràng, không người nào ở đây không thấy. Chỉ có mình Thẩm Kiều, lại như lão tăng nhập định, khép hờ mi mắt, coi hắn không ra cái gì.

Ngọc Sinh Yên đứng dậy, che ở trước người Thẩm Kiều, miệng khẽ nhếch cười: “Đường đường là trưởng lão của Hợp Hoan Tông, lại giống như lũ cẩu đói thấy xương, thực là mất mặt!”

Vì Thẩm Kiều ra mặt là thứ yếu, Hoán Nguyệt Tông và Hợp Hoan Tông xưa nay bất hào. Bên kia thừa dịp Yến Vô Sư rời kinh bị vây công, trực tiếp phản bội Tề quốc, đầu nhập dưới sự che chở của Vũ Văn Uân, lấy hoàng đế làm chỗ dựa, đem thế lực của Hoán Nguyệt Tông thu làm của riêng. Ngọc Sinh Yên đã sớm không vừa mắt đám Hợp Hoan Tông này, lúc này không ra mặt nói chuyện mới là lạ đó.

Tang Cảnh Hành cười lạnh: “Ngay cả sư phụ Yến Vô Sư của ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như thế!”

Câu nói này của hắn dùng tới nội lực, hiệu quả không khác lắm so với Kim Cương Sư Tử Hống của Phật Môn, nhưng uy lực lại càng mạnh hơn, truyền tới lỗ tai từng người ở đây, không sót một ai. Tất cả đều cảm thấy lỗ tai có chút đau đớn. Ngọc Sinh Yên còn hơn thế, lúc hắn nói lời này, đã phòng bị Tang Cảnh Hành sẽ đột nhiên ra tay, lại không nghĩ tới mình vẫn cứ đánh giá thấp đối phương. Tang Cảnh Hành hướng về phía hắn mà đến, uy lực từ thanh âm hắn nghe được, so với người bên ngoài còn mạnh hơn mấy lần, lập tức liền biến sắc, trong lòng rung động, gần như nôn ra máu.

May mắn ở bên cạnh có một cánh tay duỗi ra, đúng lúc đỡ lấy hắn, tiện đó một cỗ chân khí tựa như suối mát truyền tới, khiến Ngọc Sinh Yên nhất thời cảm thấy thoải mái hơn không ít.

“Ra vẻ ta đây với vãn bối, Tang trưởng lão cảm thấy rất có thể diện sao?” Thẩm Kiều nhàn nhạt nói.

Lời của hắn cũng dùng nội lực vận lên, nhưng không phóng đãng vô kỵ như Tang Cảnh Hành, mà là buộc âm thanh tuyến, vọt thẳng về phía Tang Cảnh Hành.

Tang Cảnh Hành khẽ nhấc tay áo lên, đem thế công của đối phương hóa giải hơn phân nửa, còn dưa lại một phần nhỏ, ỷ vào nội công thâm hậu của mình, mạnh mẽ cắn nuốt.

Trong chốc lát, hai người đã bất động thanh sắc mà giao phong một hồi.

Nhưng muốn nói ai mạnh ai yếu, không thể chỉ trong nửa chiêu này đã thấy rõ được.

Tang Cảnh Hành cảm thấy Thẩm Kiều đã tiến xa trên con đường võ công, Thầm Kiều cũng cảm thấy Tang Cảnh Hành không hổ là người được Viên Tử Tiêu xếp vào hạng cao thủ cấp độ tông sư, hai bên đánh giá nhau, Tang Cảnh Hành đột nhiên cười nói: “Thẩm đạo trưởng sau khi lành mắt, nhìn thật quang mang hữu thần, càng khiến cho người ta cảm thấy chân thành, quả nhiên đôi mắt như cửa sổ tâm hồn, mỹ nhân có đẹp, cũng vẫn cần có một đôi mắt đẹp.”

Từ sau khi lên núi, lực chú ý của hắn đều đặt hết lên người Thẩm Kiều, Nguyên Tú Tú thấy vậy cau mày, thầm nói tên hư hỏng, miệng lại cười tủm tỉm tiếp lời: “Nếu theo như lời thiếu cung chủ, Tang trưởng lão đứng tên thứ sáu thiên hạ, mà ta lại chỉ đứng thứ chín, như vậy để một người đứng thứ chín như ta giao thủ cùng Dịch quan chủ, không khỏi bôi nhọ danh dự Dịch quan chủ rồi.”

Lúc này Tang Cảnh Hành mới đưa mắt chuyển từ Thẩm Kiều sang Dịch Ích Trần: “Nếu ta xếp hạng thứ sau, không biết Dịch quan chủ đây xếp hàng thứ mấy?”

Hỏi là hỏi Nguyên Tú Tú.

Nguyên Tú Tú: “Vừa rồi Viên thiếu cung chủ Lưu Ly Cung có nói, võ công của Dịch quan chủ, xếp khoảng thứ ba thứ tư, còn chưa định.”

Tang Cảnh Hành cười nhạo: “Đã như vậy, nếu ta thắng được Dịch quan chủ, chức thiên hạ đệ tam này, chẳng phải thuộc về ta sao?”

Nguyên Tú Tú cười nói: “Nếu hôm nay đã là đại hội thử kiếm, Hợp Hoan Tông dù sao cũng nên tuân theo quy củ giang hồ, chơi một chọi một mới phải, tránh cho người ta nói Hợp Hoan Tông chúng ta ỷ vào người đông thế mạnh tới phá hoại, bắt người miệng mềm. Tang trưởng lão của tệ phái xin được thỉnh giáo Dịch quan chủ, không biết chủ ý của Dịch quan chủ thế nào?”

Dịch Ích Trần sớm biết hôm nay Hợp Hoan Tông có chuẩn bị mà đến, nhất định không chịu giảng hòa. Đối với hắn mà nói, là Tang Cảnh Hành hay Nguyên Tú Tú đều không khác gì nhau cả, đều phải khiến Hợp Hoan Tông biết khó mà lui. Nếu như không thể mạnh mẽ đàn áp đám người này, vậy đừng nói là thu nạp lòng người, kết minh đối kháng, người của môn phái khác đã thất vọng về Thuần Dương Quan rồi.

Mặc dù cái danh háo sắc tàn nhẫn của Tang Cảnh Hành đã lan xa, nhưng chuyện này cũng không thể che giấu được chuyện hắn thực sự là một cao thủ tuyệt đỉnh. Nếu như có người coi thường hắn chỉ vì thanh danh đó, vậy thì chỉ đành chịu thiệt về mình thôi.

Dịch Ích Trần nâng kiếm trong tay, khẽ mỉm cười: “Đại hội thử kiếm, nếu như ai cũng có thể tới, tất nhiên Hợp Hoan Tông cũng sẽ không bị cự tuyệt ngoài cửa. Nghe danh Điêu Long Chưởng đã lâu, hôm nay bần đạo xin được lĩnh giáo.”

Tang Cảnh Hành tuy có ngông cuồng, nhưng cũng không dám khinh thưởng chủ nhân của Thuần Dương Quan: “Nếu như đã muốn, vậy mời Dịch quan chủ.”

Trong bảng xếp hạng cao thủ võ lâm của Viên Tử Tiêu, Dịch Ích Trần từng được cho là có thể xếp vào ba nhân vật đứng đầu thiên hạ. Tuy rằng hiện giờ Viên Tử Tiêu nói Dịch Ích Trần chỉ đứng hàng ba, hàng bốn, nhưng trong mắt của mọi người, thân phận và uy vọng của Dịch Ích Trần cũng không vì xếp hạng đó mà hạ thấp. Hắn không ra tay thì thôi, vừa ra tay, tất nhiên là một trận đại chiến kinh thiên động địa.

Tang Cảnh Hành nổi danh nhờ Điêu Long Chưởng, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không dùng kiếm. Lúc này hắn đưa tay ra sau, Bạch Nhung lập tức dâng bằng hai tay ra một thanh trường kiếm, hình dáng cổ xưa. Tang Cảnh Hành cũng không có nhận, mà trực tiếp rút kiếm khỏi vỏ, thân kiếm hiện lên hào quang mờ ảo, vừa nhìn đã biết là hảo kiếm.

Hắn vung nhẹ thanh kiếm, chân khí thoáng chốc thông qua thân kiếm truyền tới mặt đất, khiến bụi bặm trên đó tung bay, đá nhỏ dưới chân như bị chân khí dẫn dắt, cuộn lên, giống như sóng lớn đánh về phía Dịch Ích Trần. Tang Cảnh Hành theo sát phía sau, bay người lên, bóng người cùng ánh kiếm từ hai hợp thành một, khiến người xem hoa mắt mê mẩn, nhìn mà than thở.

Vốn còn cảm thấy Dịch Ích Trần thắng là chuyện không thể nghi ngờ, lúc này lại không còn dám định luận nữa. Mọi người trợn to mắt nhìn chiến cuộc trước mặt, chỉ lo bỏ sót chút đặc sắc nào.

Thẩm Kiều đang chuyên tâm quan chiến, không ngờ Nguyên Tú Tú lại đi về phía này, cười nói: “Từ lần giao thủ trước với Thẩm đạo trưởng, đã qua mấy năm, nghe nói công lực của Thẩm đạo trưởng có nhiều tiến triển, không biết Tú Tú có được may mắn lĩnh giáo?”

Quy củ giang hồ, thường thì chủ động tới cửa khiêu chiến thì không thể từ chối, bởi vì từ chối chính là thể hiện thái độ khiếp sợ, cho dù người bị khiêu chiến không để ý đến thanh danh của mình, sau này cũng khó tránh khỏi bị người ta xem thường cười nhạo. Huống hồ dựa theo xếp hạng vừa rồi của Viên Tử Tiêu, nếu vị trí của Thẩm Kiều đã đứng trước Nguyên Tú Tú, vậy thì càng không thể từ chối lời khiêu chiến của đối phương, bằng không chẳng phải sẽ lộ ra cái vẻ hữu danh vô thực sao?

Không đợi Thẩm Kiều đáp lại, Ngọc Sinh Yên đã đứng dậy: “Sao dám làm phiền Thẩm đạo trưởng động thủ, ta nguyện cùng Nguyên tông chủ chơi một hồi.”

Đổi lại khi khác, hắn đã sớm đứng ở một bên xem cuộc vui. Người trong Ma Môn ở đâu cũng đều là người thích xem chuyện vui như vậy. Cho dù Ngọc Sinh Yên từng có chút quen biết với Thẩm Kiều, nhưng cũng không thể có chuyện gì cũng đứng chắn trước cho Thẩm Kiều. Nhưng lần này trước khi tới, Yến Vô Sư từng bàn giao, bảo hắn “Lúc cần thiết nhớ giúp Thẩm Kiều chặn lại chút phiền toái”. Ngọc Sinh Yên tuy không hiểu rõ lắm, nên cũng chỉ có thể nghiêm chỉnh quán triệt.

Nguyên Tú Tú đâu có để hắn ở trong mắt: “Nếu là sư tôn ngươi đích thân tới, ta còn có thể xem xét một chút.”

Ý là: Chỉ bằng ngươi, vẫn nên ở một bên nghịch cát đi thôi!

Ngọc Sinh Yên đương nhiên hiểu rõ, hắn chỉ là muốn khiến Nguyên Tú Tú biết khó mà lui thôi, cho nên liền lấy tên tuổi Yến Vô Sư ra: “Sư tôn cách nơi này không xa, rất nhanh có thể tới.”

Nguyên Tú Tú nở nụ cười xinh đẹp: “Lẽ nào Thẩm đạo trưởng đã bán mình cho Yến Vô Sư, ngay cả ra tay hay không cũng phải có được sự đồng ý của y. Y không ở, Thẩm đạo trưởng liền không dám động thủ sao?”

Thẩm Kiều khẽ gật đầu: “Nếu Nguyên tông chủ đã có lời, bần đạo tự nhiên phụng bồi.”

Cũng không phải là hắn trúng kế khích tướng của Nguyên Tú Tú, mà là mặc dù Hợp Hoan tông người đông thế mạnh, nhưng không phải ai cũng là cao thủ cấp độ tông sư. Nói cho cùng, làm chủ cũng là hai người Nguyên Tú Tú và Tanh Cảnh Hành. Tang Cảnh Hành giao thủ với Dịch Ích Trần, ai mạnh ai yếu còn chưa biết, mà Nguyên Tú Tú không thể nghi ngờ là hơn hẳn Lý Thanh Ngư một bậc. Phóng tầm mắt ra khắp nơi này, ngoại trừ Thẩm Kiều, tựa hồ cũng không có ai có thể đối phó được với Nguyên Tú Tú.

Nếu như hôm nay Thẩm Kiều không ra tay, vậy không thể nghi ngờ chính là muốn ngồi xem Hợp Hoan Tông phá hoại đại hội thử kiếm. Nếu như ở bên kia Dịch Ích Trần có sai lầm gì, từ nay về sau, chỉ sợ trong chốn giang hồ này, không có bao người dám đối địch cùng Hợp Hoan Tông nữa.

“Thẩm đạo trưởng quả là người sảng khoái!” Nguyên Tú Tú mỉm cười, đi kèm với câu nói mềm nhẹ này, thân hình của này đột nhiên vụt lên khỏi mặt đất. Hai đường sáng đen từ trong tay áo nàng bay ra, bắn nhanh về phía Thẩm Kiều, nhanh đến mức dù là bất kỳ ai cũng không thể phản ứng kịp!

Người có chút nhãn lực, còn có thể nhận ra hai đường sáng đen kia kỳ thực chính là hai thanh trường kiếm màu đen, nhãn lực kém chút, thì căn bản không thể thấy rõ, còn tưởng là ám khí lợi hại gì.

Trong nháy mắt, phi kiếm đã đến gần trước mặt Thẩm Kiều, cách hai mắt hắn gần như chỉ trong gang tấc!

Động tác của đối phương thật sự quá nhanh!

Phạm Nguyên Bạch và Chu Dạ Tuyết đã sớm không nhịn được mà hô lên thành tiếng. Xem ra vừa rồi khi giao thủ cùng Lý Thanh Ngư, Nguyên Tú Tú vẫn còn nương tay, hiện tại đối phương toàn lực xuất kích, bọn họ đứng ở xa nhìn, không thể kịp phản ứng, càng không đoán được Thẩm Kiều sẽ phản ứng ra sao.

Thẩm Kiều không rút kiếm, tay áo hắn rung lên, chân khí chia làm hai đường dâng trào, đánh về hắc kiếm của đối phương. Hắc kiếm phá không mà đến, gặp phải cản phá từ chân khí cường đại, thế đi bị chặn, thoáng ngưng trệ lại trên không.

Chính lúc này, Thẩm Kiều rút trường kiếm từ sau lưng ra, chém về phía không trung!

Ánh kiếm như mưa hoa, tầng tầng lan tỏa, trong ánh hoa xanh mát rực rỡ, lại ẩn hàm phong mang bén nhọn, khiến người ta không dám nhìn gần, không thể nào đón đỡ.

Hắc kiếm nhận một kích từ kiếm khí, không theo khống chế mà bay ngược trở lại. Nguyên Tú Tú cười khúc khích, tiện tay nhận lấy song kiếm, phi thẳng về phía Thẩm Kiều.

Đấu pháp của hai người có vài chỗ khác biệt với Dịch Ích Trần và Tang Cảnh Hành. Hai người sau lấy khí thế để chèn ép đối phương, không chỉ là so kiếm, mà là so cả nội lực thâm hậu. Còn Thẩm Kiều và Nguyên Tú Tú đều là tài năng kiếm đạo, khi hai người giao thủ, tuy có nội lực xen lẫn vào trận đấu nhưng luôn kèm theo kiếm khí, thiếu một thứ cũng không được. Nhìn tính chất thì hai người Dịch Tang mạnh hơn không phải chỉ một chút, cứ xem mặc dù mọi người luôn liếc bên này nhìn bên kia, nhưng phần lớn đều có khuynh hướng thích bên Thẩm Kiều hơn.

Chỉ là đánh nhau không phải nhảy múa, không thể hạn chế trong một khoảng sân nhất định nào đó, giao thủ như vậy hoàn toàn khác với luận bàn. Tuy rằng mọi người không phải là đánh đến chết, nhưng cũng đều dùng bản lãnh thật sự của mình. Thẩm Kiều trên lĩnh vực kiếm đạo đã đạt tới cảnh giới kiếm tâm, đừng nói là Nguyên Tú Tú, trên đời này có được mấy người có thể so sánh cùng hắn. Nhưng Nguyên Tú Tú cũng không phải kẻ tầm thường, thời điểm nàng dùng toàn lực ứng phó, Thẩm Kiều cũng không thể chỉ trong vài ba chiêu đã đánh bại được đối phương. Nếu mà như vậy, chỉ có thể chứng minh, Nguyên Tú Tú là kẻ hữu danh vô thực, hoặc là nàng căn bản không muốn đánh trận này.

Cho nên hai người từ trước cửa Thuần Dương Quan đánh tới trên nóc nhà, lại từ trên nóc nhà đánh tới vách đá. Song phương đều là nhân vật có khinh công đạt đới cảnh giới xuất thần nhập hóa, lúc này dọc theo vách đá đi xuống, kiếm khí ngang dọc, từ xa nhìn lại, người vật tựa như là hình vẽ trên giấy, còn thực tế lại là do cảnh giới khinh công đã lợi hại đến mức biểu hiện ra như vậy.

Đừng nói là một đám tiểu bối trẻ tuổi nhìn mà trợn mắt há mồm, ngay cả Ngọc Sinh Yên cũng không thể tin được vào mắt mình nữa. Phải biết rằng, lúc hắn vừa mới nhặt được Thẩm Kiều, đối phương gần như là mất hết võ công, bị thương nặng, còn mù lòa, hiện giờ mới qua bao lâu, đã lợi hại đến mức độ này. Nếu như đây mới là thực lực chân chính của cao thủ dấp bậc tông sư, như vậy với Thẩm Kiều, đừng nói là Nguyên Tú Tú, cho dù đối phương là sư phụ Yến Vô Sư của hắn, có lẽ cũng đủ sức để đánh một trận. Chính mình vừa rồi còn không biết sống chết mà gọi hắn một tiếng sư đệ, người ta không tính toán với mình, vậy hoàn toàn là dễ tính a!

Triệu Trì Doanh càng thêm nhẹ giọng cảm thán: “Xem ra, thời điểm luận bàn ở Bích Hà Tông khi trước, Thẩm đạo trưởng vẫn luôn lưu tình!”

Thẩm Kiều ôn hào dễ thân, kiếm khí lại vô cùng bá đạo mạnh mẽ. Sơn Hà Đồng Bi kiếm ở trên tay hắn vang lên ong ong, nương theo ánh kiếm, dùng tư thế huyền giang đảo hải cộng hưởng cùng trời đánh tới. Nguyên Tú Tú tuy dùng song kiếm, về số lượng thì có vẻ chiếm ưu thế, nhưng thực tế, theo thời gian trôi, đối phương càng đánh càng hăng, bản thân nàng cũng biết được mình ứng phó càng lúc càng vất vả. Ánh kiếm mạnh mẽ bạo ngược gần như đặt trên đỉnh đầu nàng, khiến nàng cảm thấy khá áp lực.

Hai người đánh từ trên núi xuống dưới núi, mọi người không thể cũng chạy xuống dưới xem chiến. Nguyên Tú Tú thấy bốn bề vắng lặng, không nhịn được nói: “Thẩm đạo trưởng khoan đã, ta có lời muốn nói!”

Nàng bảo người ta thu tay lại, mình đương nhiên cũng không thể tiếp tục ra tay, lập tức lui về sau, thấy Thẩm Kiều không tiếp tục truy, cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy áp lực trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất.

Nguyên Tú Tú cười nói: “Lúc trước nghe nói Thẩm đạo trưởng đã giết hai trưởng lão trong phái của ta, ta còn có chút không tin, hiện giờ xem ra, hóa ra là ta có mắt mà không thấy thái sơn rồi.”

Mặc dù nàng tỏ vẻ thoải mái, nhưng trong lòng hiểu rõ, nếu đánh tiếp nữa, mình nhất định không phải đối thủ của Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều tâm trí thanh minh: “Nguyên tông chủ cố tình dẫn ta xuống núi, chắc không phải là vì muốn tán thưởng võ công của ta chứ?”

Nguyên Tú Tú mím môi nở nụ cười: “Thẩm đạo trưởng quả nhiên là người thông minh, thực không dám giấu giếm, ta quả thực có một vụ buôn bán, không biết ngươi có hứng thú không?”

Thẩm Kiều: “Mời nói.”

Nguyên Tú Tú: “Ta biết Tang Cảnh Hành có thâm cừu đại hận với ngươi. Người này tàn nhẫn thích giết chóc, háo sắc thành tính, còn thêm một Trần Cung, hắn luôn ân đền oán trả, nhiều lần có khúc mắc với ngươi. Trước mắt hai người bọn chúng cấu kết với nhau, còn lấy Thái A kiếm ra nịnh bợ, giành tước vị, thực sự là đám tiểu nhân không hơn không kém. Ta cũng cục kỳ chán ghét. Hôm nay, nếu như Thẩm đạo trưởng chịu rời khỏi nơi này, khoanh tay đứng nhìn, không dính dáng đến việc của Thuần Dương Quan, ngày sau ta liền giao Trần Cung cho ngươi, tiện thể giúp ngươi giết chết Tang Cảnh Hành, thế nào?”

Thẩm Kiều chậm rãi lắc đầu.

Nguyên Tú Tú nhướng mày: “Tại sao, lẽ nào cuộc mua bán này không có lời sao?”

Thẩm Kiều: “Với ta mà nói, cực kỳ có lợi.”

Nguyên Tú Tú: “Vậy tại sao Thẩm đạo trưởng không đáp ứng?”

Thẩm Kiều: “Tang Cảnh Hành và Nguyên tông chủ vốn có hiềm khích. Nguyên tông chủ muốn diệt trừ hắn, chỉ sợ tâm tư này đã tồn tại từ lâu, cần gì lấy bần đạo ra làm lý do? Về phần Trần Cung, người này tuy là tiểu nhân, nhưng thực sự cũng không thể coi là có thâm cừu đại hận gì với ta, cho dù muốn xử lý, ta cũng sẽ tự mình tới tìm hắn, cũng không phiền Nguyên tông chủ phí tâm.”

Nguyên Tú Tú cười lạnh: “Ngươi và Yến Vô Sư qua lại gần như vậy, lại không chịu hợp tác cùng ta. Xem ra Thẩm đạo trưởng không chỉ giả thanh cao, mà còn nhìn nữ nhân không lọt mắt!”

Thẩm Kiều than thở: “Nguyên tông chủ nói quá lời rồi. Ta và Yến tông chủ có qua lại, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, nói ra rất dài, không tiện nhiều lời. Mà ta lại chưa từng có lòng xem nhẹ Nguyên tông chủ. Thế đạo này trọng nam khinh nữ, cho dù giang hồ ít đi chút gò bó, nhưng nữ tử đặt chân ở đó, cũng phải gian nan hơn gấp trăm lần nam tử. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà Hợp Hoan tông nhiều lần bị thế nhân công kích. Nhưng Nguyên tông chủ có thể khiến cho Hợp Hoan Tông sừng sững không đổ, tự nhiên là do Nguyên tông chủ có bản lĩnh. So sánh với đó, mặc dù bần đạo từng làm chưởng phái một môn, những việc làm được lại kém hơn rất nhiều.”

Nguyên Tú Tú có chút ngoài ý muốn. Nàng không nghĩ tới Thẩm Kiều lại có thể đứng trên lập trường của nàng mà nói chuyện. Từ khi bước chân vào giang hồ tới nay, bên tai nàng luôn là nghe thấy người khác gọi nàng là yêu nữ, yêu phụ. Sau đó võ công cao lên, người ta không dám gọi trước mặt nữa, nhưng sau lưng lại chưa từng dừng lại. Hợp Hoan Tông giết người không ghê tay, làm việc tàn nhẫn, nhưng thử hỏi trong giang hồ, có ai chưa từng thật sự giết người. Trong tam tông của Ma Môn, không chỉ Hợp Hoan Tông làm việc tàn nhẫn, chỉ là, sở dĩ danh tiếng của Hợp Hoan Tông kém như vậy, phần lớn là vì bọn họ hái âm bổ dương, tu luyện công pháp nam nữ song tu, để lại ấn tượng dâm loạn khó tả trong lòng thế nhân.

Đôi mắt đẹp của nàng sáng lên hào quang lấp lánh, thần sắc hơi hòa hoãn lại: “Lời này của Thẩm đạo trưởng, thật khiến ta cảm động không thôi. Hiếm thấy có người lại vì Hợp Hoan Tông nói chuyện như vậy. Lúc trước Bạch Nhung nhiều lần hạ thủ lưu tình với ngươi, ta còn cảm thấy nàng dễ bị lừa, hiện giờ xem ra, ánh mắt của nàng quả thực không tệ!”

Thẩm Kiều cười cười: “Ta cũng không nói chuyện vì Nguyên tông chủ, chỉ là nói lời công bình mà thôi. Nói thật, ta không thích phong cách của quý phái. Tang Cảnh Hành, Hoắc Tây Kinh những người kia, chết cũng chưa hết tội, căn bản không đáng để đồng tình. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, cho nên ta không thể hợp tác cùng Hợp Hoan Tông. Hôm nay các ngươi có ý ngăn trở đại hội thử kiếm, ta tất nhiên cũng không thể bỏ qua. Lập trường giữa ngươi và ra bất đồng, xung đột chiến đấu, cái này cũng là chuyện tất nhiên.”

Nguyên Tú Tú không hiện tuổi tác, nhìn qua như thiếu nữ đôi mươi, cười rộ lên càng thêm mấy phần xinh đẹp: “Thẩm đạo trưởng hiểu ý như vậy, ngay cả ta đều có chút không kiềm lòng được, không biết có thể nguyện làm khách quý của ta hay không? Ngươi không thích Hợp Hoan Tông, ta liền không để ngươi tiếp xúc với người trong môn hạ của ta. Ở bên ngoài ta cũng có vài biệt trang nhỏ, nếu như Thẩm đạo trưởng nguyện ý… Đảm bảo quan hệ giữa chúng ta, sẽ không bị bất kỳ người nào biết.”

Hai người không biết từ lúc này đã chuyển đổi tới đề tài tình yêu nam nữ. Thẩm Kiều thực sự không hiểu, nhưng hắn là người phúc hậu, không thể giống như Yến Vô Sư dùng ngôn ngữ khắc nghiệt khiến người ta bỏ cuộc nửa đường, chỉ chắp tay nói: “Đa tạ Nguyên tông chủ đã ưu ái.”

Dứt lời quay người muốn đi.

Nguyên Tú Tú khẽ mỉm cười, lắc mình chặn lại đường đi của hắn.

“Sao Thẩm đạo trưởng phải đi vội như vậy, chúng ta còn đang nói hay mà! Nhìn bộ dạng của ngươi, không đến nỗi bị Yến Vô Sư thu vào trong phòng chứ. Ta thấy y tựa hồ ở miệng không được tốt lắm đâu. Hay là ngươi thích Bạch Nhung hơn? Ta thấy tiểu nha đầu kia rất thích ngươi nha, không bằng ta giúp các ngươi tác hợp một chút?”

Thẩm Kiều cảm thấy thái độ của Nguyên Tú Tú có chút kỳ quái, linh quang chợt lóe, hắn bật thốt lên: “Ngươi đang trì hoãn thời gian, cố ý giữ ta lại chỗ này?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện