Editor: Thiếu Quân

Người tới mặc một thân quần áo màu trắng, thanh lệ tuyệt luân, tóc đen búi cao, dùng ngọc xuyến giao nhau buộc chặt, không những thu hút được sự chú ý của Thẩm Kiều, mà hơn phân nửa người ở đây cũng đều bị vị nữ tử không rõ thân phận đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn tầm mắt, thi nhau nhìn về phía đó.

Đối phương đeo trường kiếm trên lưng, thần thái phi dương, hành tẩu không mang nửa điểm khí chất nữ nhân, cũng không có vì người bên ngoài chú ý mà co rụt căng thẳng, vẫn trấn định tự nhiên như cũ. Nàng đi theo phía sau đệ tử Thuần Dương Quan, ánh mắt nhìn quét toàn trường một lần, thời điểm thấy Thẩm Kiều, khuôn mặt đầu tiên là hiện lên vẻ ngạc nhiên khó có thể áp chế, sau đó lại hiện lên nét ngạc nhiên cùng mừng rỡ. Không đợi đệ tử dẫn đường kia đưa nàng tới trước mặt Dịch Ích Trần, mũi chân liền điểm, bay xẹt về phía Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều vừa vặn cũng đứng lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, thiếu nữ như chim yến nhỏ chạy nhào tới, ôm chặt lấy hắn.

Ánh mắt người đứng xem thoáng chốc trở nên kỳ quái.

“Chưởng giáo sư huynh!” Thiếu nữ vẫn không hề hay biết, cũng chẳng để ý người ngoài nghĩ gì, qua một lúc lâu, mãi đến tận khi Thẩm Kiều vỗ nhẹ lên lưng, nàng mới lưu luyến buông đối phương ra.

Vừa nghe danh xưng này, Triệu Trì Doanh liền biết đối phương hiển nhiên là đệ tử của Huyền Đô Sơn, sư muội của Thẩm Kiều.

Đúng như dự đoán, Thẩm Kiều lôi kéo tay này, giới thiệu với Triệu Trì Doanh: “Đây là ngũ sư muội Cố Hoành Ba của ta, vị này chính là Triệu tông chủ của Bích Hà Tông.”

Triệu Trì Doanh cũng từng nghe nói, Kỳ Phượng Các có năm người đệ tử, là Đàm Nguyên Xuân, Thẩm Kiều, Úc Ái, Viên Anh, Cố Hoành Ba, trong đó có duy nhất một nữ đồ đệ, tự nhiên chính là Cố Hoành Ba trước mắt.

Hiện giờ xem ra, đối phương băng cơ ngọc cốt, tiên khí ẩn hiện, nổi bật xuất chúng, quả nhiên là nhân vật thanh tú.

Hai người Cố Triệu gặp nhau, Cố Hoành Ba cười nói: “Sớm nghe nói tới đại danh của Triệu tông chủ, không ngờ có thể bái kiến tại đây, Ngũ nương thật sự vinh hạnh!”

Hiển nhiên nàng cũng không phải không biết lễ nghi, chỉ là lúc mới nhìn thấy Thẩm Kiều, nhất thời quá mức kinh động, trong mắt đã không còn người khác.

Hai người chào hỏi, Thẩm Kiều hỏi: “Ngũ muội, sao muội lại ở đây, lẽ nào Úc Ái cũng tới?”

Cố Hoành Ba lắc đầu một cái: “Không có, muội cãi nhau một trận lớn với hắn, xuống núi đã một thời gian rồi, vốn cũng không định quay về.”

Thẩm Kiều nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì, lẽ nào hắn bạc đãi muội?”

Cố Hoành Ba mím môi cười, tựa hồ không hề coi chuyện này có gì quan trọng: “Việc này nói ra rất dài dòng, để nói sau đi. Muội nghe nói nơi này cử hành đại hội thử kiếm, liền lên núi nhìn xem, không nghĩ tới nhờ vậy có thể gặp được chưởng giáo sư huynh.”

Thẩm Kiều nghe thấy đối phương vẫn gọi hắn là “Chưởng giáo sư huynh” như trước, trong lòng cũng sinh chút cảm khái: “Cũng được, ta dẫn muội tới gặp Dịch quan chủ trước đã.”

Cố Hoành Ba tất nhiên không có ý kiến. Nàng vào sư môn hơi trễ, cách biệt tuổi tác với mấy sư huynh hơi lớn. Kỳ Phượng Các thân là chưởng giáo, nhiều chuyện phải lo, không thể ngày nào cũng cầm tay dạy dỗ đồ đệ. Võ công của Cố Hoành Ba phần lớn là do Đàm Nguyên Xuân và Thẩm Kiều dạy dỗ, trong đó thời gian Thẩm Kiều làm bạn cùng nàng nhiều hơn một chút, cho nên đối với Cố Hoành Ba, vị sư huynh này như huynh lại như cha, quấn quýt tình thâm, không phải tình nghĩa đồng môn bình thường có thể so với.

Cố Hoành Ba tuyệt sắc phi phàm, khiến không ít đệ tử trẻ tuổi đưa mắt nhìn theo. Mọi người thấy nàng và Thẩm Kiều qua lại thân mật, đều có chút hiểu lầm, ngay cả Dịch Ích Trần cũng không ngoại lệ, nghe được lời giới thiệu từ Thẩm Kiều, mới liền bừng tình: “Kỳ chưởng giáo kiêu hùng một đời, kéo theo đó là mỗi môn hạ đệ tử đều là người xuất chúng. Lần này may mắn nhìn thấy hai vị, nghĩ đến phong thái Kỳ chưởng giáo năm đó, càng khiến lòng người thương tiếc không thôi!”

Hắn vốn là nhân vật khéo léo mẫn tiệp, thấy Cố Hoành Ba một thân một mình đến đây, cũng không hề hỏi đến nguyên nhân, vài câu hàn huyên qua đi, biết Thẩm Kiều và Cố Hoàng Ba lâu ngày không gặp, tất có nhiều chuyện muốn nói liền sai người chuẩn bị một chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Kiều, để cho hai huynh muội từ từ tâm sự.

Thẩm Kiều và Cố Hoành Ba trở lại chỗ ngồi, thấy nàng mất tập trung, liên tục thất thần, không khỏi kỳ quái: “Ngũ muội, muội làm sao vậy?”

Cố Hoàng Ba kéo ánh mắt trở lại, lắc đầu một cái: “Không có gì, thời gian qua huynh chịu không ít khổ rồi? Thời điểm muội hành tẩu bên ngoài, thường nghe người ta nhắc đến chuyện của huynh. Chỉ trách muội sơ suất, ngày đó trên Huyền Đô Sơn, đáng ra phải nhận ra bộ mặt thật của tên Úc Ái kia, nếu không huynh cũng không phải chịu nhiều khổ đau như vậy.”

Thẩm Kiều: “Ngày đó ngay cả ta còn chẳng hay biết gì, càng đừng nói đến muội. Sự tình qua đã lâu, hiện giờ hối tiếc cũng không cò ý nghĩa gì. Mà tại sao muội lại cãi nhau với Úc Ái?”

Cố Hoàng Ba: “Sau khi huynh ngã vực, Huyền Đô Sơn như rắn mất đầu, không những không có bị hủy, trái lại rất nhanh dưới sự dẫn dắt của Úc Ái đã an định lại, tất cả đều ngay ngắn rõ ràng. Mấy vị trưởng lão đưa ra ý kiến, nói huynh sống chết không rõ, Huyền Đô Sơn không thể một ngày không có chưởng giáo, muốn để Úc Ái đứng lên nhận vị trí chưởng giáo.”

“Huyền Đô Sơn không loạn, đây là chuyện tốt.” Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều nghe từ trong miệng đệ tử Huyền Đô Sơn về chuyện này, các loại nội tình trong đó, đến nay hắn vẫn có nhiều điều không rõ. Cố Hoành Ba nhẹ nhàng nói, có cảm giác như mây mù dần dần được xua tan.

Cố Hoành Ba: “Lúc đó, muội phụng mệnh ở lại Huyền Đô Sơn trấn thủ, không hề tận mắt nhìn thấy. Sau khi nghe thấy tin tức này, giống như là sấm sét giữa trời quang, hoảng sợ không biết làm sao. Sau đó suy nghĩ kỹ lại, liền nhận ra điểm khác thường. Chưởng giáo sư huynh là huynh có chuyện, mấy người bọn muội, thậm chí phần lớn đệ tử của Huyền Đô Sơn đều rất thương tâm, chỉ có Úc Ái, lại biểu hiện ra thủ đoạn sấm rền gió dữ. Mặc dù ngoài mặt hắn cũng tỏ vẻ thương tâm, nhưng lại vẫn lộ ra khả nghi khắp chốn.”

“Việc này qua đi, có một lần huynh trở về Huyền Đô Sơn, Úc Ái không giữ huynh lại được, nói huynh cấu kết với người trong Ma Môn. Lúc đó, đại sư huynh ở đó, muội không có mặt, sau đó muội thấy đại sư huynh lúc nào cũng tâm sự nặng nề, hồn vía lên mây, liền tìm cơ hội hỏi huynh ấy. Huynh ấy ấp ấp úng, không chịu nói thật cho muội biết.”

Tính tình Đàm Nguyên Xuân do dự thiếu quyết đoán, trong đám đệ tử của Huyền Đô Sơn nổi danh là người hiền lành. Hắn vừa tiếc hận cho Thẩm Kiều, nhưng lại không thể hạ quyết tâm với Úc Ái, có loại biểu hiện này cũng không kỳ quái.

Cố Hoành Ba tiếp tục nói: “Có một lần, muội nghe thấy huynh ấy cùng Sài trưởng lão nói chuyện, giống như là đã sớm có dự liệu cho trận chiến của huynh với Côn Tà. Muội liền cảm thấy trong việc này có điều ẩn giấu, nhất định là Úc Ái có chuyện gì đó gạt chúng ta. Mãi đến về sau, việc Huyền Đô Sơn hợp tác cùng với Đột Quyết được công bố, muội thực sự không nhịn nổi nữa, liền chạy tới chất vấn Úc Ái, hỏi hắn có phải đã sớm cấu kết cùng đám người Đột Quyết rồi không, chuyện huynh ngã vực trọng thương cũng có liên quan đến hắn?”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Muội hỏi như vậy, hắn chịu thừa nhận sao?”

Cố Hoành Ba cười khổ: “Đương nhiên là hắn không chịu thừa nhận, không những như vậy, ngoài mặt hắn vẫn động viên muội, đợi đến ban đêm liền lẻn vào phòng muội, định xuống tay với muội. May mà muội phát hiện đúng lúc, sau khi giao thủ với hắn liền trốn xuống núi, từ đó về sau chưa từng trở về.”

Thẩm Kiều trầm mặc chốc lát: “Võ công của muội mặc dù không tệ, nhưng cũng không phải đối thủ của Úc Ái. Lúc đó hắn nắm giữ Huyền Đô Sơn, hoàn toàn có khả năng bắt giữ muội, nhưng lại vẫn để mặc cho muội chạy xuống núi, trong lòng chưa chắc đã buông được tình đồng môn, cho nên mới hạ thủ lưu tình.”

Cố Hoành Ba: “Có thể coi là như vậy. Hắn hại huynh trúng độc ngã vực, võ công mất hết, một chút nhân từ nhỏ bé đó, dưới cái nhìn của muội cũng chỉ như mèo khóc chuột mà thôi. Đại sư huynh thị phi không tách biệt, cam nguyện vẽ đường cho hươu chạy, muội lại không thể làm thế.”

Thẩm Kiều: “Vậy Viên Anh đâu, Viên Anh thì sao?”

Cố Hoành Ba lắc đầu một cái: “Muội xuống núi trước, từng âm thầm để lại một phong thư nói rõ việc này cho Tứ sư huynh, cũng không biết huynh ấy đã thấy chưa. Sau đó muội rời khỏi Huyền Đô Sơn, nên cũng không nghe được tin tức từ huynh ấy nữa.”

Lúc hai huynh muội nói chuyện ở bên này, mấy trận đấu trên sân ở đầu kia đã xong vài cái. Tuy rằng Vương Tam Lang kiêu ngạo, nhưng võ công của hắn trong đám người trẻ tuổi cũng coi như là tài năng xuất chúng. Sau khi đánh bại Chu Dạ Tuyết, hắn thắng liên tiếp liền mấy trận, ngay cả Tô Tiều cũng thua dưới tay hắn một chiêu, danh tiếng nhất thời có một không hai.

Cố Hoành Ba nhìn về phía nào đó trên sân vài lần, bỗng nhiên nói: “Núi không có lão hổ, con khỉ cũng xưng vương, để muội đấu với hắn!”

Dứt lời, không đợi Thẩm Kiều ngăn cản, liền sớm quyết định, phi thẳng về phía đối phương.

Dung mạo của nàng vốn dĩ chói mắt, lúc này từ trên trời giáng xuống liền càng thu hút sự chú ý của mọi người. Vương Tam Lang đối với những người khác kiêu căng tự mãn, nhưng đứng trước mặt Cố Hoành Ba, lại lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh, còn tỏ ra khí độ khiêm khiêm của con cháu thế gia: “Đao kiếm không có mắt, e rằng sẽ tổn thương tiên tử, không bằng bắt tay giảng hòa vậy?”

Cố Hoành Ba nhàn nhạt nói: “Hóa ra các hạ vào trận không phải vì muốn luận bàn võ nghệ, mà là tới xem người ta ăn cơm nhuyễn sao?”

Vương Tam Lang không nghĩ tới mỹ nhân mở miệng lại chẹn họng người như vậy, tự cảm thấy sỉ nhục: “Tất nhiên không phải!”

Cố Hoành Ba xuất kiếm: “Vậy thì mời thôi!”

Triệu Trì Doanh mắt thấy hai người giao thủ, sau sự thán phục lại cảm thấy đã trong dự đoán: “Lệnh sư muội quả nhiên không tầm thường, không hổ danh sư xuất cao đồ, cùng một mạch kế thừa như Thẩm đạo trưởng, ánh dương chiếu rọi!”

“Triệu tông chủ quá khen rồi.” Thẩm Kiều khiêm tốn nói, trong lòng lại nghĩ Ngũ muội bình thường không phải người hay xúc động như vậy, hành vi vừa rồi hình như có chút quái lạ.

Vương Tam Lang quả nhiên không địch lại Cố Hoành Ba, đi kèm với tiếng trường kiếm trong tay hắn bị kiếm của Cố Hoàng Ba đánh bay, từ giữa không trung hạ xuống, cắm sâu nửa thanh vào đất, là tiếng nói cất cao của đệ tử Thuần Dương Quan: “Cố Hoành Ba của Huyền Đô Sơn thắng Hội Kê Vương Thiêu!”

Mọi người thế mới biết thân phận của Cố Hoành Ba. Sắc mặt của Vương Tam Lang có chút tái nhợt, không chỉ vì mình thất thủ, càng bởi vì nghe thấy hóa ra đối phương chính là đệ tử của Kỳ Phượng Các, trong lòng có chút thất lạc, mãi không thể hoàn hồn.

Cố Hoành Ba thu kiếm đứng nghiêm, trên mặt lại chẳng hề có nét vui mừng. Nàng không hề trở về nơi Thẩm Kiều ngồi, trái lại đi tới trước mặt Viên Tử Tiêu đang cúi đầu viết chữ ở phía khác.

“Vừa rồi ngươi liên tiếp để ý đến Vương Tam Lang, hiện giờ ta thắng hắn rồi, tại sao ngươi lại không chịu liếc mắt nhìn ta một cái?”

Viên Tử Tiêu cùng không ngẩng đầu lên, ngòi bút dưới tay vẫn vung như bay: “Ngươi thắng hắn, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?”

Cố Hoành Ba cười lạnh: “Người Lưu Ly Cung ở đảo Phương Trượng quả nhiên là cao giá, không chào mà đi còn chưa tính, ngay cả gặp mặt cũng làm bộ như không quen biết, chẳng lẽ Cố Hoành Ba ta làm ngươi mất mặt như vậy sao?”

Ở xung quanh Viên Tử Tiêu không có một ai, vì không muốn làm ảnh hưởng tới việc ghi chép của nàng, Dịch Ích Trần đặc biệt để trống chỗ ngồi quanh nàng. Thanh âm nói chuyện của hai người cũng không lớn, người bên ngoài nghe không rõ. Nhưng nhìn qua thì thấy, hai người này rõ ràng là người quen cũ, chỉ là chẳng biết vì sao ngôn từ thần sắc lại không được vui vẻ cho lắm.

Lúc này hai trận khác cũng đã định ra thắng bại, người thắng theo thứ tự là Vương Nhị Lang cùng đệ tử của Xích Hà kiếm phái tên là Triều Ngọc.

Vương Nhị Lang cùng Triều Ngọc giao thủ. Ngày nay kiếm thuật thịnh hành trong thiên hạ, hơn phân nửa người trong giang hồ đều dùng kiếm, hai người này cũng không ngoại lệ.

Xích Hà kiếm không phải đại phái gì, nhưng nếu như Triều Ngọc có thể từ trong nhiều người như vậy bộc lộ được tài năng, vậy tất cũng có chỗ hơn người. Tuy rằng Vương Nhị Lang nhuệ khí bức người, kiếm thuật cao siêu, sau khoảng hai trăm chiêu vẫn cứ đánh không lại đối phương, thua dưới tay Triều Ngọc.

Vương Nhị Lang không chịu buông kiếm, cả người chống chịu chấn động từ nội lực của đối phương, lùi lại mấy bước, suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống. Triều Ngọc cũng rất có phong độ, bay người lên trước đỡ lấy người, đề tránh cho đối phương không bị lúng túng. Tuy rằng Vương Nhị Lang không cam lòng, cũng tự biết nhân ngoại hữu nhân, chắp tay lại, không vui mà rời sân.

Như vậy, huynh đệ Hội Kê Vương gia hung hăng đi tới, cuối cùng lại thất bại tan tác mà trở về, so với dáng vẻ mắt cao hơn người lúc trước trong đại điện của bọn họ, có thể nói là khác biệt một trời một vực.

Tại giang hồ này, cường giả vi tôn, người mới dấn thân vào như họ hiển nhiên chưa quen được với nó. Cho dù Vương gia có bối cảnh làm chỗ dựa, nhưng chung quy nơi này vẫn cần võ công để nói chuyện. Nếu như võ công không bằng người, cho dù có Thiên Hoàng lão tử ở trên đầu, thì chính bản thân cũng không thể ngóc đầu lên được.

Vương Nhị Lang nhìn đệ đệ sắc mặt trắng bệch ở bên cạnh, lại nhìn Thẩm Kiều an tọa như núi ở phía xa xa, thanh thản tự nhiên, trong lòng không khỏi dâng lên một hồi kích động, muốn chạy tới hỏi Thẩm Kiều một câu, lúc trước dưới ánh nhìn của bao người, hắn thua dưới tay Côn Tà, tư vị khuất nhục như vậy, rốt cuộc là vượt qua như thế nào.

Nhưng ngoại trừ hai huynh đệ Vương thị, lực chú ý của mọi người rất nhanh dời khỏi bọn họ. Triều Ngọc cũng không tới tìm Cố Hoành Ba, mà là chắp tay với đệ tử Thuần Dương Quan, cất cao giọng nói: “Xích Hà kiếm phái Triều Ngọc, không biết có may mắn được lĩnh giáo Lý thiếu hiệp hay không?”

Đây là khiêu chiến công khai với Lý Thanh Ngư!

Mọi người nghe tiếng, đều đột nhiên cảm thấy phấn chấn, thi nhau nhìn về phía Lý Thanh Ngư.

Mục tiêu của Triều Ngọc cũng rất rõ ràng. Cố Hoành Ba tuy trẻ tuổi, nhưng nàng là đệ tử của Kỳ Phượng Các, cùng một thế hệ với Thẩm Kiều, nghiêm chỉnh mà nói là cùng thế hệ với Dịch Ích Trần. Hơn nữa Cố Hoành Ba rất ít khi lộ diện trên giag hồ, độ nổi tiếng không cao, cho dù thắng được nàng, cũng không khiến quá nhiều người thán phục. Mà Lý Thanh Ngư lại không giống vậy.

Hiện nay trên giang hồ, Lý Thanh Ngư có thể coi là người xuất chúng nhất trong đám trẻ tuổi. Lúc trước hắn tìm tới Huyền Đô Sơn, chuyện chỉ thua một chiêu dưới tay Úc Ái, căn bản tất cả mọi người đều đã nghe nói. Sau đó trong Tô phủ, người này lại cùng giao thủ với đồ đệ của Hồ Lộc Cổ, cao thủ Đột Quyết Đoạn Văn Ương, cũng tương tự thua hiểm. Nhưng Đoạn Văn Ương ghi tên trong thập đại thiên hạ, cho nên có thể từ đó suy đoán được võ công của Lý Thanh Ngư. Mặc dù còn chưa đạt tới trình độ thập đại thiên hạ, nhưng khoảng cách cũng không quá xa.

Bị điểm tên khiêu chiến, Lý Thanh Ngư tự nhiên không có đạo lý từ chối. Hắn cầm lấy thanh kiếm từ bên cạnh, chậm rãi đứng dậy, đi lên trước mọi người.

“Kiếm thuật của ngươi tuy rằng lợi lại, nhưng vẫn không thể nào trong vòng trăm chiêu thắng được ta.” Hắn nói với Triều Ngọc như thế.

Triều Ngọc dù tốt tính cỡ nào, nghe lời này cũng không nhịn được mà lộ vẻ giận trên mặt: “Ta biết kiếm pháp Lý thiếu hiệp cao siêu, nhưng lời này có phải hơi tự tin quá rồi không?”

“Hắn nói không sai, ngươi thật sự không phải đối thủ của hắn. Rất nhiều chuyện, không cần tỷ thí cũng có thể nhìn ra. Dịch quan chủ lo lắng tới mặt mũi của ngươi, tất nhiên không thể dễ dàng mở miệng đả kích ngươi, ngươi phải tự biết mình mới phải.” Thanh âm cười tủm tỉm đột nhiện vang lên trong sân, quyến rũ không ngờ, khiến người ta tê dại từ tận trong xương cốt.

Mọi người theo tiếng cười nhìn lại, liền thấy một cô gái từng bước đạp lên thềm đá đi tới, đoan trang như sen, tiên tư tú dật, lời nói lại mang theo vài phần trêu đùa ngả ngớn, tuyệt đối bất đồng với vẻ mặt. Khác biệt kỳ quái như thế, khiến người ta có chút không phản ứng kịp.

“Đây là…?” Triệu Trì Doanh rất ít khi xuống núi, tất nhiên không biết thân phận đối phương.

Thẩm Kiều trầm giọng nói: “Tông chủ Hợp Hoan tông, Nguyên Tú Tú.”

Triệu Trì Doanh hơi chấn động một cái, hiển nhiên đối với cái tên này như sấm đánh bên tai.

Cùng lúc đó Dịch Ích Trần cũng đứng dậy: “Nguyên tông chủ đại giá quang lâm, bần đạo không tiếp đón từ xa, vẫn xin thứ tội.”

Dịch Ích Trần một hơi nói ra lai lịch của đối phương, lập tức khiến cho không ít người biến sắc.

Tuy rằng Ma Môn danh tiếng vang dội, nhưng nếu người đến là Hoán Nguyệt Tông hoặc Pháp Kính Tông, chưa chắc mọi người đã có phản ứng này. Chỉ vì Hợp Hoan Tông thích lấy âm bổ dương, thực hành phương pháp song tu, không biết bởi vậy mà lấy đi tính mạng của bao nhiêu người, lại vì có thế lực khổng lồ, mà không ai dám trêu chọc. Hiện giờ nhắc tới Hợp Hoan Tông, chỉ có người khác sợ nó, không có đạo lý nó sợ người khác.

Nguyên Tú Tú yêu kiều cười khẽ: “Người không biết không có tội, nếu đại hội thử kiếm người trong thiên hạ đều có thể đến, Dịch quan chủ sẽ không vì thế mà không hoan nghênh ta chứ?”

Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai*, phía sau nàng còn có mấy đệ tử theo sau, đều là nhân vật có tiếng tăm trong Hợp Hoan Tông, phóng tới trên giang hồ cũng có không ít người biết đến.

*Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: Người tới không tốt, người tốt không tới.

Dịch Ích Trần chậm rãi nói: “Người tới là khách, tất nhiên hoan nghênh.”

Nguyên Tú Tú cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Hôm nay ở đây có không ít cố nhân, nô gia vừa vặn nghe được một chuyện, đó là có mấy người cảm thấy Hợp Hoan Tông chúng ta quá mức bá đạo, muốn liên hợp lại đối phó với chúng ta. Không biết việc này là thật hay giả, Dịch quan chủ, ngươi nói xem?”

Nếu Dịch Ích Trần nói là phải, tất nhiên là rơi vào kế của đối phương, nhưng nếu nói là không phải, khó tránh khỏi rơi vào tình cảnh lúng túng, người khác nhất định cũng vì vậy mà nghi vấn năng lực của hắn.

Chuyến này đối phương tới, rõ ràng là muốn phá bĩnh.

Nghe thấy lời này, không ít người đều lộ vẻ mặt căm giận, rồi lại sợ uy thế của Hợp Hoan Tông mà không dám mở miệng.

Nhưng đúng lúc đó, có người nói: “Việc này sao dám làm phiền Dịch quan chủ mở lời, bần đạo cũng có thể giải đáp thay. Lời này của Nguyên tông chủ, hỏi  không khỏi có chút chột dạ rồi. Chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy Hợp Hoan Tông làm việc không thích hợp, sợ khiến người ta tức giận, dẫn đến lửa cháy lan đồng cỏ dẫn tới đại hỏa, lúc này mới nhanh chóng nghe tin lên núi để dập lửa?”

Thanh âm trầm ổn ôn hòa, mang theo một luồng sức mạnh khiến người khác an lòng, rồi lại chẳng có chút hùng hổ dọa người.

Dịch Ích Trần tự hiểu được, mình là chủ nhà tổ chức đại hội thử kiếm, lại là chưởng môn của Thuần Dương Quan, thân phận rắc rối, không thể dễ dàng đáp lại. Lúc này Thẩm Kiều mở miệng, cũng không phải vì muốn cướp danh tiếng, mà là vì muốn giải vây cho hắn, lập tức liền nhìn về phía hắn tỏ lòng cảm tạ.

Nguyên Tú Tú cười lạnh một tiếng: “Thẩm đạo trưởng thật là can đảm. Ngươi giết chết hai trưởng lão của Hợp Hoan Tông ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại dám tự động chạy tới đây rồi?”

“Này nói cũng lạ, người Hợp Hoan Tông vì sao không thể giết? Đáng tiếc lúc Thẩm đạo trưởng giết người, ta không có ở đó, bằng không ta còn muốn khua chiêng gõ trống reo hò khen hắn hay đây! Nếu các ngươi thật sự muốn kết minh đối kháng với Hợp Hoan Tông, vậy Hoán Nguyệt Tông chúng ta cũng có thể gia nhập. Theo ta thấy, Thẩm đạo trưởng làm minh chủ là quá thích hợp rồi.”

Lại có một tiếng nói đột ngột xen vào, kèm theo tiếng nói, một người thanh nhiên cầm quạt xuất hiện trên thềm đá.

Đây lại là thần thánh phương nào? Mọi người chỉ cảm thấy hai mắt của mình sắp không đủ dùng luổn rồi.

Thẩm Kiều chợt có chút đau đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện