#trans: Mạt Họa
Chiêu Hoa không dám chạm vào Thẩm Như Như nữa, hắn sợ nếu lại chạm vào nàng, lại nhìn nàng, vạn nhất một lúc không khống chế được... liền trực tiếp ném Thẩm Như Như đi thì sao...
Dẫu sao bây giờ hắn trúng độc, là người không có cách nào khống chế được hành động của mình.
Nhưng nhìn Thẩm Như Như cả đêm, trong lòng Chiêu Hoa không hề cảm thấy một chút khó chịu nào.
Nếu như... có thể thay nàng gánh chịu đau đớn kia thì tốt rồi.
Nhưng thời điểm suy nghĩ này hiện ra, Chiêu Hoa lại không tự chủ đưa tay ra, muốn đem đổ sạch nồi thuốc mà hắn đã sắc cho Thẩm Như Như! Cũng may lúc đưa tay ra hắn kịp thời tỉnh táo, lúc này mới khống chế được mình.
Đại nam nhân... thế này thì quá "mất trí phát rồ" rồi đấy.
(*mất trí phát rồ: ở đây chỉ kiểu tâm thần phân liệt)
Miễn cho mình lại làm ra chuyện kỳ quái gì. Chiêu Hoa dứt khoát đứng dậy đi ra cửa, ở ngoài cửa ngắm nhìn trời đêm đầy sao, nghe tiếng Thẩm Như Như giãy giụa nỉ non trong nhà, hắn cũng dằn vặt suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, tiếng kêu đau đớn của Thẩm Như Như cuối cùng khẽ nhỏ lại, nàng khôi phục một chút thần trí, bò dậy uống thuốc, sau đó quan sát trong phòng: "Thái tử yếu đuối?" Nàng gọi hắn, "Thái tử yếu đuối?" Gọi hai tiếng, không thấy bóng dáng, Thẩm Như Như trong nhà dường như có chút hốt hoảng: "Chiêu Hoa? Chiêu Hoa thái tử..."
Giọng nói nàng vốn mang theo chút yếu ớt của bệnh tật, lúc này lại thêm ba phần bơ vơ, trái tim vốn đang tự trách của Chiêu Hoa run lên.
Hắn đứng dậy trong nháy mắt, nhưng khi hắn ý thức được vào cái nháy mắt tiếp theo tay hắn đã nắm chặt chuôi Thái Hi kiếm, Chiêu Hoa liền hít ngược một hơi khí lạnh.
Hắn... liệu có vì bị dược vật của Thẩm Nghị hạ điều khiển, không không chế được mình, giết chết Thẩm Như Như? Suy nghĩ này hiện ra, tự mang theo ba phần khí lạnh, chạy dọc lên sống lưng hắn.
Không được, hắn phải tỉnh táo lại, hắn bây giờ...không thể động tình với Thẩm Như Như.
"Chiêu Hoa?" Thẩm Như Như trong nhà lại gọi hắn, "Ngươi ở bên ngoài sao? Ngươi đừng bỏ ta lại mà."
Trái tim Chiêu Hoa đau xót, hóa ra không biết từ lúc nào, hắn đã không đành lòng bỏ lại Thẩm Như Như rồi, nàng là bị thương vì hắn, hơn nữa, nàng có đôi mắt xinh đẹp đến vậy...
"Ngươi cứ ở lại cho tốt, đừng làm vướng chân ta."
Bên trong nhà Thẩm Như Như không lên tiếng nữa.
Chiêu Hoa cắn răng, xoay người rời đi.
Thôi vậy, như thế cũng tốt, tạm thời không ở lại bên Thẩm Như Như, hắn đi thăm dò tình huống bên ngoài rừng núi một chút, điều tra hướng đi của Thẩm Nghị, để tránh cho mình không khống chế nổi, chưa tìm được Thẩm Nghị, đã giết chết Thẩm Như Như ở đây.
Chiêu Hoa niệm thuật pháp, thoáng cái liền đến giữa thành trấn, người đi đường nhộn nhịp, quán trọ tửu lâu trước giờ đều là nơi nhiều tin tức nhất, hắn giả câm giả điếc đi vào quán trọ gọi vài món ăn, trong lúc hắn ngồi ở một góc chờ tiểu nhị mang đồ ăn lên, chợt nghe mấy người Ma tộc bên cạnh nói: "Nghị Thân vương của Dạ tộc đã trở lại, các ngươi đã biết chưa?"
"Biết chứ, làm sao không biết, vừa trở lại liền bị Cảnh vương hậu bắt, nhốt trong nhà lao đấy."
Chiêu Hoa nâng chén trà, yên lặng nghe.
"Nghe nói Cảnh Vương hậu lập kế bắt phu nhân của Nghị Thân vương, đem phu nhân hắn về Ma giới, Nghị Thân vương lần này trở lại, vốn là định cứu phu nhân hắn, nhưng phu nhân thì cứu không được, trái lại đem mạng mình nộp vào, chao ôi."
"Các người nói xem trước kia Nghị Thân vương rốt cuộc đã trốn đi nơi nào, sao Cảnh Vương hậu tìm hắn hai mươi năm cũng tìm không ra."
"Hai mươi năm trước trốn ở đâu thì có gì quan trọng, lần này á, tất cả đều thất bại trong gang tấc rồi."
Nghị Thân vương của Dạ tộc, nghĩ tới nghĩ lui, thì cũng chỉ có Thẩm Nghị thôi. Hắn bị Cảnh Vương hậu bắt lại nhốt vào địa lao?
Chiêu Hoa sờ cằm một cái. Nhưng vì sao tin tức của hoàng gia lại rải rác đến toàn bộ Ma giới, đến tửu lâu cũng có thể bàn luận? Cảnh Vương hậu thủ đoạn âm độc, mạnh mẽ vang dội, không thể nào để người trong cung tiết lộ tin tức đến mức này, chỉ có thể là Cảnh Vương hậu tự mình đem tin này lan tỏa cho khắp thiên hạ đều biết, vậy bây giờ bà ta lúc giữ lại Thẩm Nghị không giết hắn, là vì sao?
Bà ta là muốn mượn tin tức này, dẫn dụ ai ra?
Chiêu Hoa nuốt ngụm trà trong cổ họng xuống, người duy nhất có thể nghĩ đến, cũng chỉ có Thẩm Như Như.
Cảnh Vương hậu nhất định đã biết năm đó Thẩm Nghị cứu Thẩm Như Như đi, cho nên bây giờ bắt Thẩm Nghị để dẫn dụ Thẩm Như Như ra. Sau đó giết chết người cuối cùng có huyết mạch của tiên Ma vương, cũng cố triệt để quyền lợi của mình.
Hắn đặt chén trà xuống, định quay về tiểu viện trong núi, đem Thẩm Như Như an bài đến nơi khác, sau đó một mình đi vương cung Ma giới cứu Thẩm Nghị ra trước.
Chiêu Hoa rời quán trọ, băng qua đường phố, thừa dịp ít người, lúc không có ai chú ý, Chiêu Hoa thi pháp, nháy mắt liền trở lại tiểu viện trong núi.
Nhưng mà khiến hắn ngạc nhiên lại là...
Thẩm Như Như, không thấy nữa.
Hắn rời đi một hồi, Thẩm Như Như đã không thấy tăm hơi?
Lòng Chiêu Hoa hỗn loạn một hồi, trước giờ chưa từng vì một nữ tử nào mà hoảng loạn đến vậy.
Hắn đi bước lên phía trước, trong nhà không có dấu vết đánh nhau, Thẩm Như Như bị thương đến vậy cũng không có khả năng đánh với người khác, chính nàng cũng không thể tự rời đi xa trong thời gian ngắn như vậy, duy nhất có thể, chính là nàng bị người ta bắt đi.
Sẽ là ai?
Cảnh Vương hậu? Hay là quân phản loạn của Ma giới?
Nếu là người sau, trái lại cũng còn tốt, bọn họ muốn lợi dụng thân phận của Thẩm Như Như để khởi binh tạo phản, tất nhiên sẽ không tổn thương nàng. Nếu là cái người trước....
Chiêu Hoa hung hăng nhíu mày một cái, trong lòng đột nhiên nổi lên sát ý.
Không dễ dàng gì mới mang được người từ trong trận pháp ra, hắn không cho phép nàng cứ như vậy mà chết tại đây.
Thẩm Như Như, hắn nhất định phải cứu về.
Chiêu Hoa không dám chạm vào Thẩm Như Như nữa, hắn sợ nếu lại chạm vào nàng, lại nhìn nàng, vạn nhất một lúc không khống chế được... liền trực tiếp ném Thẩm Như Như đi thì sao...
Dẫu sao bây giờ hắn trúng độc, là người không có cách nào khống chế được hành động của mình.
Nhưng nhìn Thẩm Như Như cả đêm, trong lòng Chiêu Hoa không hề cảm thấy một chút khó chịu nào.
Nếu như... có thể thay nàng gánh chịu đau đớn kia thì tốt rồi.
Nhưng thời điểm suy nghĩ này hiện ra, Chiêu Hoa lại không tự chủ đưa tay ra, muốn đem đổ sạch nồi thuốc mà hắn đã sắc cho Thẩm Như Như! Cũng may lúc đưa tay ra hắn kịp thời tỉnh táo, lúc này mới khống chế được mình.
Đại nam nhân... thế này thì quá "mất trí phát rồ" rồi đấy.
(*mất trí phát rồ: ở đây chỉ kiểu tâm thần phân liệt)
Miễn cho mình lại làm ra chuyện kỳ quái gì. Chiêu Hoa dứt khoát đứng dậy đi ra cửa, ở ngoài cửa ngắm nhìn trời đêm đầy sao, nghe tiếng Thẩm Như Như giãy giụa nỉ non trong nhà, hắn cũng dằn vặt suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, tiếng kêu đau đớn của Thẩm Như Như cuối cùng khẽ nhỏ lại, nàng khôi phục một chút thần trí, bò dậy uống thuốc, sau đó quan sát trong phòng: "Thái tử yếu đuối?" Nàng gọi hắn, "Thái tử yếu đuối?" Gọi hai tiếng, không thấy bóng dáng, Thẩm Như Như trong nhà dường như có chút hốt hoảng: "Chiêu Hoa? Chiêu Hoa thái tử..."
Giọng nói nàng vốn mang theo chút yếu ớt của bệnh tật, lúc này lại thêm ba phần bơ vơ, trái tim vốn đang tự trách của Chiêu Hoa run lên.
Hắn đứng dậy trong nháy mắt, nhưng khi hắn ý thức được vào cái nháy mắt tiếp theo tay hắn đã nắm chặt chuôi Thái Hi kiếm, Chiêu Hoa liền hít ngược một hơi khí lạnh.
Hắn... liệu có vì bị dược vật của Thẩm Nghị hạ điều khiển, không không chế được mình, giết chết Thẩm Như Như? Suy nghĩ này hiện ra, tự mang theo ba phần khí lạnh, chạy dọc lên sống lưng hắn.
Không được, hắn phải tỉnh táo lại, hắn bây giờ...không thể động tình với Thẩm Như Như.
"Chiêu Hoa?" Thẩm Như Như trong nhà lại gọi hắn, "Ngươi ở bên ngoài sao? Ngươi đừng bỏ ta lại mà."
Trái tim Chiêu Hoa đau xót, hóa ra không biết từ lúc nào, hắn đã không đành lòng bỏ lại Thẩm Như Như rồi, nàng là bị thương vì hắn, hơn nữa, nàng có đôi mắt xinh đẹp đến vậy...
"Ngươi cứ ở lại cho tốt, đừng làm vướng chân ta."
Bên trong nhà Thẩm Như Như không lên tiếng nữa.
Chiêu Hoa cắn răng, xoay người rời đi.
Thôi vậy, như thế cũng tốt, tạm thời không ở lại bên Thẩm Như Như, hắn đi thăm dò tình huống bên ngoài rừng núi một chút, điều tra hướng đi của Thẩm Nghị, để tránh cho mình không khống chế nổi, chưa tìm được Thẩm Nghị, đã giết chết Thẩm Như Như ở đây.
Chiêu Hoa niệm thuật pháp, thoáng cái liền đến giữa thành trấn, người đi đường nhộn nhịp, quán trọ tửu lâu trước giờ đều là nơi nhiều tin tức nhất, hắn giả câm giả điếc đi vào quán trọ gọi vài món ăn, trong lúc hắn ngồi ở một góc chờ tiểu nhị mang đồ ăn lên, chợt nghe mấy người Ma tộc bên cạnh nói: "Nghị Thân vương của Dạ tộc đã trở lại, các ngươi đã biết chưa?"
"Biết chứ, làm sao không biết, vừa trở lại liền bị Cảnh vương hậu bắt, nhốt trong nhà lao đấy."
Chiêu Hoa nâng chén trà, yên lặng nghe.
"Nghe nói Cảnh Vương hậu lập kế bắt phu nhân của Nghị Thân vương, đem phu nhân hắn về Ma giới, Nghị Thân vương lần này trở lại, vốn là định cứu phu nhân hắn, nhưng phu nhân thì cứu không được, trái lại đem mạng mình nộp vào, chao ôi."
"Các người nói xem trước kia Nghị Thân vương rốt cuộc đã trốn đi nơi nào, sao Cảnh Vương hậu tìm hắn hai mươi năm cũng tìm không ra."
"Hai mươi năm trước trốn ở đâu thì có gì quan trọng, lần này á, tất cả đều thất bại trong gang tấc rồi."
Nghị Thân vương của Dạ tộc, nghĩ tới nghĩ lui, thì cũng chỉ có Thẩm Nghị thôi. Hắn bị Cảnh Vương hậu bắt lại nhốt vào địa lao?
Chiêu Hoa sờ cằm một cái. Nhưng vì sao tin tức của hoàng gia lại rải rác đến toàn bộ Ma giới, đến tửu lâu cũng có thể bàn luận? Cảnh Vương hậu thủ đoạn âm độc, mạnh mẽ vang dội, không thể nào để người trong cung tiết lộ tin tức đến mức này, chỉ có thể là Cảnh Vương hậu tự mình đem tin này lan tỏa cho khắp thiên hạ đều biết, vậy bây giờ bà ta lúc giữ lại Thẩm Nghị không giết hắn, là vì sao?
Bà ta là muốn mượn tin tức này, dẫn dụ ai ra?
Chiêu Hoa nuốt ngụm trà trong cổ họng xuống, người duy nhất có thể nghĩ đến, cũng chỉ có Thẩm Như Như.
Cảnh Vương hậu nhất định đã biết năm đó Thẩm Nghị cứu Thẩm Như Như đi, cho nên bây giờ bắt Thẩm Nghị để dẫn dụ Thẩm Như Như ra. Sau đó giết chết người cuối cùng có huyết mạch của tiên Ma vương, cũng cố triệt để quyền lợi của mình.
Hắn đặt chén trà xuống, định quay về tiểu viện trong núi, đem Thẩm Như Như an bài đến nơi khác, sau đó một mình đi vương cung Ma giới cứu Thẩm Nghị ra trước.
Chiêu Hoa rời quán trọ, băng qua đường phố, thừa dịp ít người, lúc không có ai chú ý, Chiêu Hoa thi pháp, nháy mắt liền trở lại tiểu viện trong núi.
Nhưng mà khiến hắn ngạc nhiên lại là...
Thẩm Như Như, không thấy nữa.
Hắn rời đi một hồi, Thẩm Như Như đã không thấy tăm hơi?
Lòng Chiêu Hoa hỗn loạn một hồi, trước giờ chưa từng vì một nữ tử nào mà hoảng loạn đến vậy.
Hắn đi bước lên phía trước, trong nhà không có dấu vết đánh nhau, Thẩm Như Như bị thương đến vậy cũng không có khả năng đánh với người khác, chính nàng cũng không thể tự rời đi xa trong thời gian ngắn như vậy, duy nhất có thể, chính là nàng bị người ta bắt đi.
Sẽ là ai?
Cảnh Vương hậu? Hay là quân phản loạn của Ma giới?
Nếu là người sau, trái lại cũng còn tốt, bọn họ muốn lợi dụng thân phận của Thẩm Như Như để khởi binh tạo phản, tất nhiên sẽ không tổn thương nàng. Nếu là cái người trước....
Chiêu Hoa hung hăng nhíu mày một cái, trong lòng đột nhiên nổi lên sát ý.
Không dễ dàng gì mới mang được người từ trong trận pháp ra, hắn không cho phép nàng cứ như vậy mà chết tại đây.
Thẩm Như Như, hắn nhất định phải cứu về.
Danh sách chương