Xoay người, Nam Cung Tiểu Nguyệt bảo trưởng lão thả Nam Cung N Kiến Hoa, chỉ là áp giải đi Viên Thiên Phách bị thương nặng, sau đó về tới chỗ ngồi lúc trước.
Tức giận nhìn Ý Thiên, vẻ mặt Nam Cung Kiến Hoa dữ tợn, hắn như thể nào cũng không ngờ tới, kể hoạch tỉ mỉ của mình, chuẩn bị đầy đủ, kết quả là lại rơi vào thất bại thảm hại, danh dự mất hết.
Một trận chiến hôm nay mặc kệ sổng hay chết, Nam Cung Kiến Hoa cũng không thể rửa sạch vết nhơ trên người, hắn sẽ trở thành trò cười của mọi người, bị mọi người khinh thường.
Được làm vua thua làm giặc, một trận chiến giữa Nam Cung Kiến Hoa cùng Nam Cung Phi Vụ, thủ luân liền thảm bại mà về, để lại xú danh vĩnh viễn không rửa sạch được.
Diệt trừ Viên Thiên Phách đại đổi đầu nàỵ, Từ Nhược Hoa nhất thời nhẹ nhàng thở ra, tuy tình thể trước mắt của Ý Thiên vẫn ác liệt như cũ, nhưng ít ra so với vừa mới bắt đầu tốt hơn một chút.
Đồng thời, Từ Nhược Hoa cũng ý thức được, Ý Thiên trước đây hành động cuồng vọng, cũng không phải là vô cớ đánh rắm, mà là cố ý mê muội kẻ địch, lúc này mới dẫn tới Viên Thiên Phách mắc mưu, cuối cùng mượn tay Nam Cung Tiểu Nguyệt, diệt trừ uy hiếp lớn nhất.
“Nam Cung Phi Vũ, xem như ngươi lợi hại, vậy mà làm cho ta thân bại danh liệt. Chẳng qua ngươi đừng đắc ý, hôm nay ở đây, ta sẽ tự tay giết ngươi.”
Nghiến răng nghiến lợi, Nam Cung Kiến Hoa tức giận đến hộc máu.
Một lát lúc trước, hắn còn vẻ vang vô hạn, nhưng hôm nay lại trở thành người hạ lưu không biết xấu hổ bị người ta khinh thường.
Ý Thiên cười điên cuồng nói: “Thân bại danh liệt ngươi đã để ý như vậy, lúc giết ta, từng cân nhắc sẽ có hôm nay hay không?”.
Nam Cung Kiến Hoa cả giận nói: “Im miệng. Ngươi vận khí tốt tránh được một kiếp, nhưng hôm nay ngươi lại không có vận may như vậy nữa, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Ý Thiên cười lạnh nói: “Vậy cũng chưa hẳn, ta nếu không có một chút chuẩn bị, sao lại đến phó hội? Ngược lại là những người này, bọn họ bị các ngươi lợi dụng, chịu các ngươi kích động, rơi vào vận mệnh cuối cùng hẳn phải chết, tất cả cái này đều là một tay ngươi tạo thành.”
Nam Cung Kiến Hoa giận cười nói: “Ngươi muốn châm ngòi quan hệ? Ngươi cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc? Ta tuy thân bại danh liệt, nhưng ngươi lúc trước cuồng vọng tương tự đã chọc giận bọn họ, nếu không bọn họ sao lại đi lên liều mạng với ngươi? Hiện tại trên đài còn có năm mươi ba người, tất cả đều là võ tôn, chúng ta liên thủ ngươi là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Ý Thiên cười quỷ dị nói: “Phải không? Vậy chờ xem đi.”
Buông ra bàn tay nhỏ của hai cô gái, Ý Thiên dặn dò: “Các ngươi thủ chặt bên ngoài, kẻ bỏ trốn giết không tha.”
Lan Hĩnh gật đầu không nói, Từ Nhược Hoa thì kinh ngạc nói: “Ngươi muốn một mình nghênh chiến toàn bộ kẻ địch?”.
Ý Thiên ngạo nghễ nói: “Kẻ làm nhục ta, phải giết”.
Ngắn gọn sáu chữ lại lộ ra khí phách, cho người ta một loại cảm giác ngạo thị thiên hạ, duy ngã độc tôn.
“Cuồng vọng ngươi cho rằng ngươi là ai? Còn không phải vẻn vẹn là một võ tôn. Cho dù ngươi là cao cấp võ tôn , cũng đánh không lại chúng ta nhiều người như vậy.”
Trong rất nhiều võ tôn, một toáng hán cao lớn tức giận nhìn Ý Thiên, mở miệng phản bác.
Ý Thiên hoàn toàn không thèm để ý hướng tới giữa bình đài đi đến, kẻ địch chung quanh đều tự tản ra, ánh mắt nhất trí tập trung Ý Thiên, trong mắt toát ra sát khí nồng đậm.
Bổn người Nam Cung Kiến Hoa, Nam Cung Phi Vân, Nam Cung Hoa Nghị, Nam Cung Kiến Vĩ tụ tập cùng một chỗ, bên người còn đi theo ba vị trung cấp võ tôn của Nam Cung thể gia, bảy người chưa nóng lòng động thủ, mà là tính ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.
Dù sao trên bình đài tổng cộng có năm mươi ba vị võ tôn, trừ bảy vị võ tôn của Nam Cung thể gia, cũng còn có bổn mươi sáu vị.
Ý Thiên lấy sức một người nghênh chiến bổn mươi sáu vị trung cao cấp võ tôn, đó căn bản chính là tự mình muốn chết.
Lan Hĩnh cùng Từ Nhược Hoa đứng ở tại chỗ, ánh mắt ở trên bóng người Ý Thiên chuyển động, trong mắt lộ ra lo lắng cùng quan tâm.
Dưới đài, sắc mặt Nam Cung Diệt xanh mét, đổi với Ý Thiên hận muốn chết.
Một lần này, Nam Cung Diệt vốn cho rằng có thể thuận lợi diệt trừ Ý Thiên, ai ngờ lại bị Ý Thiên chiểu ngược một nước, không chỉ có tổn
thất Viên Thiên Phách vị võ hoàng này, còn làm cho Nam Cung Kiến Hoa thân bại danh liệt, bản thân cũng mất hết mặt mũi, thật sự là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Nam Cung Liệt cùng Nam Cung Xích Huyết mặt không chút thay ^ đổi, kết cục của Viên Thiên Phách làm cho hai người sinh lòng cảnh !_ giác, không thể không cẩn thận cân nhắc chuyện kế tiếp sẽ xảy ra.
Trong lòng Nam Cung Liệt cùng Nam Cung Xích Huyết đều mười phần rõ ràng, việc một lần trước hãm hại Nam Cung Phi Vũ, Nam Cung Thiên Liệt cùng Nam Cung Trường Thiên đều có tham dự, nếu việc này thực truy cứu xuống, bọn họ cũng đều không thoát được can hệ.
Một lần này, Nam Cung Diệt tổ chức sự kiện, mục đích muốn diệt trừ Nam Cung Phi Vũ.
Nam Cung Liệt cùng Nam Cung Xích Huyết đều rõ ràng một hai, bởi vậy hơi thay đổi trước kia lục đục với nhau, ước gì Ý Thiên sẽ chết ở trong tay Nam Cung Diệt.
Nhưng mà nay ngoài ý muốn xảy ra, Nam Cung Diệt biến thành tổn thất thảm trọng, mất hết mặt mũi, điều này làm cho Nam Cung Liệt cùng Nam Cung Xích Huyết lập tức cảnh giác hẳn lên, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Nhớ lại tất cả hôm nay đã xảy ra, Ý Thiên biểu hiện quá mức cuồng vọng, đã đến tình trạng không thể thuyết phục.
Trong đó tất nhiên có huyền cơ khác.
Nam Cung Liệt cùng Nam Cung Xích Huyết trước mắt chính là nhìn không thấu Ý Thiên, cho nên mới đặc biệt cẩn thận, để tránh bước lên vết xe đổ của Nam Cung Diệt.
Nam Cung Tiểu Nguyệt ngồi yên bất động, nhếch đôi môi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Nam Cung Phi Vũ.
Một bên, trưởng lão khác sắc mặt khác nhau, đặc biệt bát trường lão Nam Cung Chấn Hoa, sắc mặt cực kì khó coi.
Trương Thiên Vũ, Chu cẩm Hoa, Kim Lãng Vương ba đại võ hoàng một bộ vẻ mặt theo dõi, đáy mắt mỗi người đều toát ra vẻ khiếp sợ, đối với biểu hiện của Ý Thiên cảm thấy mười phần kinh tâm.
Thiên Đấu trấn Lưu Thái nheo mắt, khóe môi nhếch lên ý cười âm trầm, ánh mắt như đao nhìn Ý Thiên, vậy mà ẩn hàm vài phần ghen tị lấy sát cơ.
Long Tinh trấn Sở Vân Phàm ánh mắt như đuốc, trên khuôn mặt anh tuấn xen lẫn nét khiếp sợ cùng kinh ngạc, hiển nhiên đối với biểu hiện của Ý Thiên cảm thấy thần kỳ.
Long Dao Châu vẻ mặt hưng phấn, nếu không phải Sở Vân Phàm ở đây, nàng đã sớm lao tới trên đài đi trợ trận cho Ý Thiên.
Cái gọi là trước khác nay khác, lúc trước rất nhiều người đều không coi trọng Ý Thiên, không quen nhìn hắn cuồng vọng, đối với hắn rất có phê bình kín đáo.
Nhưng từ sau khi Ý Thiên lật đổ Viên Thiên Phách, làm Nam Cung Kiến Hoa thân bại danh liệt, một số người liền lặng yên chuyển biến nhận thức.
Chẳng qua đại đa số người vẫn như cũ cho rằng, Ý Thiên cuồng vọng không thích hợp, một mình hắn độc chiến quần địch, càng là hành vi cực kì ngu xuẩn.
Với tình thế trước mắt mà nói, Ý Thiên mặc dù ở phương tiện công đạo thắng Nam Cung Kiến Hoa, lấy được thắng lợi.
Nhưng ở trong thực tế, Ý Thiên lại lâm vào nguy cơ sâu hơn.
Không chỉ có phải đối mặt rất nhiều võ tôn, còn đắc tội Nam Cung Diệt.
Mặc kệ cân nhắc từ phương diện nào, đều chỉ có thể xem như kết cục lường bại câu thương.
Vì thế, Ý Thiên có khả năng phải trả giá sinh mệnh, mà trên chín phần người vây xem đều cho rằng hắn là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chỉ vì tranh khẩu khí, liền phải trả giá sinh mệnh.
Hành vi như vậy nên hay không, lại có đáng giá hay không? Dưới ánh mặt trời, gió nhẹ không nổi, trên bình đài to lớn một mảng yên tĩnh, tiếng hít thở rõ ràng lọt vào tai, không khí tỏ ra rất áp lực.
Từ xa nhìn lại, Ý Thiên đang chậm rãi hướng trung tâm bình đài đi đến, kẻ địch chung quanh theo đó di động, thật giống như đàn sói bao vây một con mãnh hổ, rất có tư thế vừa chạm liền nổ.
Đối mặt quần địch nhìn chung quanh, Ý Thiên tỏ ra thong dong bình tĩnh, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ khinh thường cùng khinh miệt, chọc tức kẻ địch bên ngoài sắc mặt xanh mét.
Tức giận nhìn Ý Thiên, vẻ mặt Nam Cung Kiến Hoa dữ tợn, hắn như thể nào cũng không ngờ tới, kể hoạch tỉ mỉ của mình, chuẩn bị đầy đủ, kết quả là lại rơi vào thất bại thảm hại, danh dự mất hết.
Một trận chiến hôm nay mặc kệ sổng hay chết, Nam Cung Kiến Hoa cũng không thể rửa sạch vết nhơ trên người, hắn sẽ trở thành trò cười của mọi người, bị mọi người khinh thường.
Được làm vua thua làm giặc, một trận chiến giữa Nam Cung Kiến Hoa cùng Nam Cung Phi Vụ, thủ luân liền thảm bại mà về, để lại xú danh vĩnh viễn không rửa sạch được.
Diệt trừ Viên Thiên Phách đại đổi đầu nàỵ, Từ Nhược Hoa nhất thời nhẹ nhàng thở ra, tuy tình thể trước mắt của Ý Thiên vẫn ác liệt như cũ, nhưng ít ra so với vừa mới bắt đầu tốt hơn một chút.
Đồng thời, Từ Nhược Hoa cũng ý thức được, Ý Thiên trước đây hành động cuồng vọng, cũng không phải là vô cớ đánh rắm, mà là cố ý mê muội kẻ địch, lúc này mới dẫn tới Viên Thiên Phách mắc mưu, cuối cùng mượn tay Nam Cung Tiểu Nguyệt, diệt trừ uy hiếp lớn nhất.
“Nam Cung Phi Vũ, xem như ngươi lợi hại, vậy mà làm cho ta thân bại danh liệt. Chẳng qua ngươi đừng đắc ý, hôm nay ở đây, ta sẽ tự tay giết ngươi.”
Nghiến răng nghiến lợi, Nam Cung Kiến Hoa tức giận đến hộc máu.
Một lát lúc trước, hắn còn vẻ vang vô hạn, nhưng hôm nay lại trở thành người hạ lưu không biết xấu hổ bị người ta khinh thường.
Ý Thiên cười điên cuồng nói: “Thân bại danh liệt ngươi đã để ý như vậy, lúc giết ta, từng cân nhắc sẽ có hôm nay hay không?”.
Nam Cung Kiến Hoa cả giận nói: “Im miệng. Ngươi vận khí tốt tránh được một kiếp, nhưng hôm nay ngươi lại không có vận may như vậy nữa, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Ý Thiên cười lạnh nói: “Vậy cũng chưa hẳn, ta nếu không có một chút chuẩn bị, sao lại đến phó hội? Ngược lại là những người này, bọn họ bị các ngươi lợi dụng, chịu các ngươi kích động, rơi vào vận mệnh cuối cùng hẳn phải chết, tất cả cái này đều là một tay ngươi tạo thành.”
Nam Cung Kiến Hoa giận cười nói: “Ngươi muốn châm ngòi quan hệ? Ngươi cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc? Ta tuy thân bại danh liệt, nhưng ngươi lúc trước cuồng vọng tương tự đã chọc giận bọn họ, nếu không bọn họ sao lại đi lên liều mạng với ngươi? Hiện tại trên đài còn có năm mươi ba người, tất cả đều là võ tôn, chúng ta liên thủ ngươi là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Ý Thiên cười quỷ dị nói: “Phải không? Vậy chờ xem đi.”
Buông ra bàn tay nhỏ của hai cô gái, Ý Thiên dặn dò: “Các ngươi thủ chặt bên ngoài, kẻ bỏ trốn giết không tha.”
Lan Hĩnh gật đầu không nói, Từ Nhược Hoa thì kinh ngạc nói: “Ngươi muốn một mình nghênh chiến toàn bộ kẻ địch?”.
Ý Thiên ngạo nghễ nói: “Kẻ làm nhục ta, phải giết”.
Ngắn gọn sáu chữ lại lộ ra khí phách, cho người ta một loại cảm giác ngạo thị thiên hạ, duy ngã độc tôn.
“Cuồng vọng ngươi cho rằng ngươi là ai? Còn không phải vẻn vẹn là một võ tôn. Cho dù ngươi là cao cấp võ tôn , cũng đánh không lại chúng ta nhiều người như vậy.”
Trong rất nhiều võ tôn, một toáng hán cao lớn tức giận nhìn Ý Thiên, mở miệng phản bác.
Ý Thiên hoàn toàn không thèm để ý hướng tới giữa bình đài đi đến, kẻ địch chung quanh đều tự tản ra, ánh mắt nhất trí tập trung Ý Thiên, trong mắt toát ra sát khí nồng đậm.
Bổn người Nam Cung Kiến Hoa, Nam Cung Phi Vân, Nam Cung Hoa Nghị, Nam Cung Kiến Vĩ tụ tập cùng một chỗ, bên người còn đi theo ba vị trung cấp võ tôn của Nam Cung thể gia, bảy người chưa nóng lòng động thủ, mà là tính ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.
Dù sao trên bình đài tổng cộng có năm mươi ba vị võ tôn, trừ bảy vị võ tôn của Nam Cung thể gia, cũng còn có bổn mươi sáu vị.
Ý Thiên lấy sức một người nghênh chiến bổn mươi sáu vị trung cao cấp võ tôn, đó căn bản chính là tự mình muốn chết.
Lan Hĩnh cùng Từ Nhược Hoa đứng ở tại chỗ, ánh mắt ở trên bóng người Ý Thiên chuyển động, trong mắt lộ ra lo lắng cùng quan tâm.
Dưới đài, sắc mặt Nam Cung Diệt xanh mét, đổi với Ý Thiên hận muốn chết.
Một lần này, Nam Cung Diệt vốn cho rằng có thể thuận lợi diệt trừ Ý Thiên, ai ngờ lại bị Ý Thiên chiểu ngược một nước, không chỉ có tổn
thất Viên Thiên Phách vị võ hoàng này, còn làm cho Nam Cung Kiến Hoa thân bại danh liệt, bản thân cũng mất hết mặt mũi, thật sự là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Nam Cung Liệt cùng Nam Cung Xích Huyết mặt không chút thay ^ đổi, kết cục của Viên Thiên Phách làm cho hai người sinh lòng cảnh !_ giác, không thể không cẩn thận cân nhắc chuyện kế tiếp sẽ xảy ra.
Trong lòng Nam Cung Liệt cùng Nam Cung Xích Huyết đều mười phần rõ ràng, việc một lần trước hãm hại Nam Cung Phi Vũ, Nam Cung Thiên Liệt cùng Nam Cung Trường Thiên đều có tham dự, nếu việc này thực truy cứu xuống, bọn họ cũng đều không thoát được can hệ.
Một lần này, Nam Cung Diệt tổ chức sự kiện, mục đích muốn diệt trừ Nam Cung Phi Vũ.
Nam Cung Liệt cùng Nam Cung Xích Huyết đều rõ ràng một hai, bởi vậy hơi thay đổi trước kia lục đục với nhau, ước gì Ý Thiên sẽ chết ở trong tay Nam Cung Diệt.
Nhưng mà nay ngoài ý muốn xảy ra, Nam Cung Diệt biến thành tổn thất thảm trọng, mất hết mặt mũi, điều này làm cho Nam Cung Liệt cùng Nam Cung Xích Huyết lập tức cảnh giác hẳn lên, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Nhớ lại tất cả hôm nay đã xảy ra, Ý Thiên biểu hiện quá mức cuồng vọng, đã đến tình trạng không thể thuyết phục.
Trong đó tất nhiên có huyền cơ khác.
Nam Cung Liệt cùng Nam Cung Xích Huyết trước mắt chính là nhìn không thấu Ý Thiên, cho nên mới đặc biệt cẩn thận, để tránh bước lên vết xe đổ của Nam Cung Diệt.
Nam Cung Tiểu Nguyệt ngồi yên bất động, nhếch đôi môi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Nam Cung Phi Vũ.
Một bên, trưởng lão khác sắc mặt khác nhau, đặc biệt bát trường lão Nam Cung Chấn Hoa, sắc mặt cực kì khó coi.
Trương Thiên Vũ, Chu cẩm Hoa, Kim Lãng Vương ba đại võ hoàng một bộ vẻ mặt theo dõi, đáy mắt mỗi người đều toát ra vẻ khiếp sợ, đối với biểu hiện của Ý Thiên cảm thấy mười phần kinh tâm.
Thiên Đấu trấn Lưu Thái nheo mắt, khóe môi nhếch lên ý cười âm trầm, ánh mắt như đao nhìn Ý Thiên, vậy mà ẩn hàm vài phần ghen tị lấy sát cơ.
Long Tinh trấn Sở Vân Phàm ánh mắt như đuốc, trên khuôn mặt anh tuấn xen lẫn nét khiếp sợ cùng kinh ngạc, hiển nhiên đối với biểu hiện của Ý Thiên cảm thấy thần kỳ.
Long Dao Châu vẻ mặt hưng phấn, nếu không phải Sở Vân Phàm ở đây, nàng đã sớm lao tới trên đài đi trợ trận cho Ý Thiên.
Cái gọi là trước khác nay khác, lúc trước rất nhiều người đều không coi trọng Ý Thiên, không quen nhìn hắn cuồng vọng, đối với hắn rất có phê bình kín đáo.
Nhưng từ sau khi Ý Thiên lật đổ Viên Thiên Phách, làm Nam Cung Kiến Hoa thân bại danh liệt, một số người liền lặng yên chuyển biến nhận thức.
Chẳng qua đại đa số người vẫn như cũ cho rằng, Ý Thiên cuồng vọng không thích hợp, một mình hắn độc chiến quần địch, càng là hành vi cực kì ngu xuẩn.
Với tình thế trước mắt mà nói, Ý Thiên mặc dù ở phương tiện công đạo thắng Nam Cung Kiến Hoa, lấy được thắng lợi.
Nhưng ở trong thực tế, Ý Thiên lại lâm vào nguy cơ sâu hơn.
Không chỉ có phải đối mặt rất nhiều võ tôn, còn đắc tội Nam Cung Diệt.
Mặc kệ cân nhắc từ phương diện nào, đều chỉ có thể xem như kết cục lường bại câu thương.
Vì thế, Ý Thiên có khả năng phải trả giá sinh mệnh, mà trên chín phần người vây xem đều cho rằng hắn là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chỉ vì tranh khẩu khí, liền phải trả giá sinh mệnh.
Hành vi như vậy nên hay không, lại có đáng giá hay không? Dưới ánh mặt trời, gió nhẹ không nổi, trên bình đài to lớn một mảng yên tĩnh, tiếng hít thở rõ ràng lọt vào tai, không khí tỏ ra rất áp lực.
Từ xa nhìn lại, Ý Thiên đang chậm rãi hướng trung tâm bình đài đi đến, kẻ địch chung quanh theo đó di động, thật giống như đàn sói bao vây một con mãnh hổ, rất có tư thế vừa chạm liền nổ.
Đối mặt quần địch nhìn chung quanh, Ý Thiên tỏ ra thong dong bình tĩnh, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ khinh thường cùng khinh miệt, chọc tức kẻ địch bên ngoài sắc mặt xanh mét.
Danh sách chương