Vân Phàm nhìn đám người Nam Cung Thiên Liệt, trên khuôn mặt

anh tuấn mày kiểm khẽ nhíu, dấu hiệu của Nam Cung thể gia hắn cũng rõ ràng một hai, tự nhiên biết thân phận mấy người này.

Nam Cung Kiến Hoa thấy tình thể không ổn, vội vàng giải thích: “Đây chỉ là một hồi hiểu lầm, lúc trước mọi người không biết, cho nên náo loạn một chút hiểu lầm, đều do ta tiếp đón không chu đáo, không kịp thời giới thiệu cho hai bên, mới gây ra chê cười.”

Vẻ mặt Sở Vân Phàm lạnh lùng, trầm giọng nói: “Tốt nhất là hiểu lầm, bằng không lấy tính tình cha Dao Châu nàng, mấy vị này chỉ sợ sống không được mấy ngày.”

Nam Cung Diệt cười nói: “Tiểu hài tử đấu võ mồm một chút, đó là chuyện thường có, Sở lão đệ cần gì để ý. Sau một chút ta bảo bọn chúng trở về hảo hảo tỉnh lại một chút, coi như là xả giận cho Long cô nương.”

Thấy Nam Cung Diệt mở miệng, Sở Vân Phàm cũng không tiện nhiều lời, gật đầu nói: “Như thế, thì vất vả Nam Cung huynh rồi.”

Long Dao Châu không thuận theo, làm nũng nói: “Sở thúc thúc...”

Sở Vân Phàm trừng mắt nhìn Long Dao Châu một cái, trách mắng: “Không được lung tung, lát nữa liền theo bên cạnh ta, buổi chiều ta sẽ đưa ngươi tới Phi Vân thành.”

Long Dao Châu mặt mất hứng, quay đầu không để ý tới Sở Vân Phàm, một mình ở nơi đó hờn dỗi.

Ánh mắt Từ Nhược Hoa quái dị, Sở Vân Phàm này xuất hiện ra ngoài dự đoán, quấy rầy kể hoạch của nàng.

Ý Thiên nhìn Sở Vân Phàm vài lần, cũng không xen vào nói, Long Dao Châu đã quen biết với hắn, vậy lát nữa Long Dao Châu liền sẽ không cuốn vào tràng thị phi này, đó cũng chính là Ý Thiên muốn.

Nam Cung Kiến Hoa đi đến bên cạnh Nam Cung Diệt, nhẹ giọng nói: “Nhị bá, mọi người đến đông đủ rồi.”

Nam Cung Diệt nói: “Thời gian còn sớm, ngươi tiếp đón mọi người vào ngồi, chúng ta xem một hồi náo nhiệt trước, coi như là trợ hứng đi.”

Nam Cung Kiến Hoa hiểu ý cười, lập tức tiếp đón người ở đây, căn cứ thân phận cùng thực lực cao thấp, an bài mọi người vào ngồi.

Một lần sự kiện này, người tham dự rất nhiều, chỉ võ hoàng đã nhiều tới mười vị, võ tôn trên trăm vị, cái này chính là tương đổi hiểm thấy.

Giờ phút này, người tham dự hội nghị ở dưới Nam Cung Kiến Hoa tiếp đón đều tự vào ngồi, mười vị võ hoàng ngồi ở hàng thứ nhất, vị trí trống không Dương Viêm cùng lão giả mắt mù kia ngồi, điều này làm cho rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc.

Y Thiên lạnh lùng đứng ở bên sân, khóe môi nhếch lên cười lạnh, nhìn từng gã võ tôn từng người vào ngồi, hắn lại tuyệt không hoảng hốt.

Long Dao Châu bởi duyên cớ Sở Vân Phàm, không thể không tạm thời cùng Từ Nhược Hoa tách ra, ngồi ở hàng thứ hai, vị trí ngay tại phía sau Sở Vân Phàm.

Trưởng lão Nam Cung thể gia thân phận bất phàm, tất cả đều ngồi ở hàng thứ hai, cao cấp võ tôn khác, như đám người Nam Cung Thiên Liệt, Nam Cung Hoa Nghị, Nam Cung Trường Thiên, cũng đều ngồi ở hàng thứ hai.

An bài chỗ ngồi cùng người tham dự hội nghị tu vi thân phận có liên quan, thực lực càng mạnh, thân phận càng cao, vị trí càng sát phía trước, trái lại cũng thể.

Lúc này, người tham dự hội nghị từng người vào ngồi, còn sót lại ba người Ý Thiên, Từ Nhược Hoa, Lan Hình đứng ở dưới đài.

Từ xa nhìn lại, một trăm hai mươi chỗ ngồi đã cơ bản ngồi đầy, trong đó võ hoàng mười vị, võ tôn bao gồm ba người Ý Thiên ở bên trong, tổng cộng một trăm lẻ sáu người.

Trong đó, trên chín phần đều ra từ Vọng Nguyệt trấn, chỉ sổ ít người đến tự nơi khác.

Trên đài, Nam Cung Kiến Hoa chỉ huy vững vàng, ở sau khi an bài xong tất cả, quay đầu nhìn ba người Ý Thiên dưới đài, hô: “Nam Cung Phi Vu, đi lên đi”

Cười hờ hững, Ý Thiên cũng không đáp lời, nắm bàn tay nhỏ của Từ Nhược Hoa cùng Lan Hĩnh, tung người bay đến trên đài, thản nhiên đổi mặt đủ loại ánh mắt.

Nam Cung Diệt ngồi ở hàng thứ nhất, buổi trưa chưa tới, tất cả công việc đều giao cho Nam Cung Kiến Hoa xử lý, hắn chỉ bồi võ hoàng hai bên.

Nhìn quanh, Nam Cung Kiến Hoa lớn tiếng nói: “Đầu tiên, ta đại biểu Đông Hoa phủ từ trên xuống dưới, hoan nghênh các vị đến cổ vũ. Tiếp theo, sự kiện một lần này, chỉ ở xúc tiến hữu nghị với nhau, gia 5 tăng hữu tình với nhau, cho nên chúng ta đặc biệt chuẩn bị một sổ tiết mục trợ hứng, hy vọng mọi người sẽ thích. Thứ ba, lúc trước nơi này đã d xảy ra một sổ hiểu lầm cùng chuyện không thoải mái, hy vọng mượn cơ hội này, hóa giải mâu thuẫn giữa hai bên, cái này cũng vừa vặn phù hợp tôn chỉ sự kiện lần này. Mọi người có gì dị nghị không?”.

Bổn phía sân khấu, rất nhiều võ tôn trăm miệng một lời nói: “Không có dị nghị”.

Nam Cung Kiến Hoa cười nói: “Như thể, chúng ta hóa giải ân oán trước, sau đó cùng nhau xem tiết mục trợ hứng sau.”

Lời nói hơi dừng, Nam Cung Kiến Hoa quay đầu nhìn Ý Thiên, hỏi: “Nam Cung Phi Vũ, ngươi bằng lòng hay không?”.

Ý Thiên không đáp hỏi ngược lại: “Ngươi là hy vọng ta đáp ứng, hay là hy vọng ta phản đổi?”.

Ánh mắt Nam Cung Kiến Hoa âm lãnh, ngoài miệng lại cười nói: “Ta tất nhiên hy vọng hai bên hóa giải ân oán, mọi người ở chung hài hòa.”

Ý Thiên hừ nói: “Phải không? Sao ta cảm thấy ngươi lời này nói có chút miễn cường, cho người ta một loại cảm giác khẩu thị tâm phi?”.

Sắc mặt Nam Cung Kiến Hoa lạnh lùng, giận dữ nói: “Nam Cung Phi Vũ, ngươi đừng không biết điều. Ta ý tốt hóa giải ân oán cho ngươi, ngươi lại không cảm kích. Ân oán lúc trước ngươi liền tự mình xử lý, sổng hay chết đều không quan hệ với ta.”

Bỏ lại những lời này, Nam Cung Kiến Hoa xoay người muốn đi, trong tai lại truyền đến thanh âm của Ý Thiên.

“Luận ân oán, giữa chúng ta cũng có một món, ngươi cần gì vội vã rời đi.”

Nam Cung Kiến Hoa đột ngột xoay người, tức giận nhìn Ý Thiên, âm trầm nói: “Ngươi nói chuyện tốt nhất chú ý ngữ khí một chút, miễn cho đến lúc đó hổi hận.”

Bổn phía sân khấu, rất nhiều tiếng thảo phạt ầm ầm vang lên, mục tiêu nhất trí nhằm vào Nam Cung Phi Vũ.

“Tiểu tử này cuồng vọng làm càn, quả thực muốn chết.”

“Giết Nam Cung Phi Vũ, người như thể không chết cũng không có thiên lý.”

“Tiểu tử này thành tâm quấy rối, chúng ta sẽ tiễn hắn đoạn đường.”

“Tự phụ lông bông, tự cho là đúng. Tiểu tử này không chết cũng phải khiển hắn lột da.”

Trong lúc nhất thời, tình cảm quần chúng xúc động, rất nhiều người không quen nhìn Ý Thiên, giờ phút này đều ồn ào, la hét muốn giết Nam Cung Phi Vũ.

y

Trong lòng Nam Cung Kiến Hoa mừng rờ, khóe miệng nổi lên ý cười tàn khốc, để mặc mọi người chỉ trích cùng quát lớn Ý Thiên, thậm chí hy vọng có người xông lên đài đến công kích Nam Cung Phi Vũ.

Đen lúc đó, Nam Cung Phi Vũ kích động nhiều người tức giận, cho dù Nam Cung Kiến Hoa không ra mặt, Ý Thiên cũng đừng hòng sổng rời khỏi nơi này.

Ý Thiên ngạo nghễ cười lạnh, vẻ mặt khinh thường.

Lan Hình dựa sát vào một bên, không nói một lời.

Chỉ có Từ Nhược Hoa nhăn lại đôi lông mày thanh tú, tình thể hôm nay ra ngoài dự đoán, Ý Thiên cuồng vọng dẫn phát rất nhiều thanh âm chỉ trích cùng thảo phạt.

Từ Nhược Hoa phân tích, tất cả cái này hẳn đều là Nam Cung Kiến Hoa đã sớm an bài tốt, trước đó cổ ý chọc giận Ý Thiên, sau đó khơi mào mâu thuẫn giữa Ý Thiên cùng mọi người, để mượn đao giết người, từ trong đó kiểm lợi.

Từ Nhược Hoa phân tích không phải không có lý, từ khi Ý Thiên tới gần Đông Hoa phủ bắt đầu, tất cả đã sớm ở trong Nam Cung Kiến Hoa tính kể, bao gồm đám người Nam Cung Phi Vân, Nam Cung Trường Thiên xuất hiện, tất cả cái này đều là sự việc đã sớm an bài tốt.

Chẳng qua Long Dao Châu xuất hiện, quấy rầy kể sách của Nam Cung Kiến Hoa, làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.

Nếu không phải như thể, ở ngoài Đông Hoa phủ, bọn ba người Ý Thiên đã nhận hết nhục nhã, mất hết mặt mũi.

Lúc ấy, bởi vì quan hệ với Long Dao Châu, Ý Thiên trái lại đem đám người Nam Cung Kiến Hoa, Nam Cung Thiên Liệt vào cùng một đám.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện