Chương 56: Tìm kiếm che chở
Lũ yêu thú nghe vậy, cảm xúc thoáng ổn định, đều đem ánh mắt chuyên qua trên người Lan Hinh, đợi nàng thức tỉnh.
Ước chừng một lát, Lan Hinh liền từ mờ mắt, yêu kiều rên rỉ: “Thiếu gia, ta đã năm giữ huyền bí của Huyền Linh Tỏa Hồn Trận, có thể giải trừ lực trói buộc trên người chúng nó.”
Đứng dậy, Lan Hinh nhìn yêu thú chung quanh, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướng.
“Ngươi đã nắm giữ phương pháp vận dụng, vậy ngươi liền nhất nhất giải trừ lực trói buộc cho chúng nó đi.”
Lời ấy của Ý Thiên đạt được vô số yêu thú cảm kích, làm cho không khí trong rừng trở nên vui sướng.
“Mọi người không cần vội, từng bước từng bước đến, ta cần tốn chút thòi gian mới có thể giải trừ lực trói buộc trên người các ngươi.”
Đối với những yêu thú này, Lan Hinh có chút quen thuộc, năm ngày ở chung, quan hệ hài hòa với nhau.
Vì tiết kiệm thời gian, Lan Hinh bảo lũ yêu thú xếp hàng, một con tiếp theo một con, trong rừng tràn ngập tiếng vui sướng của lũ yêu thú sau khi thoát vây.
Chi chốc lát, mấy chục con yêu thú liền trước sau rời đi, trong rừng tỏ ra yên tĩnh một chút.
Ý Thiên mỉm cười mà đứng, không có bất cứ lời nào, hắn chi yên lặng nhìn những yêu thú đó nhất nhất đi xa, chia xẻ phần vui sướng đó trong lòng chúng nó.
Lúc hoàng hôn, Ý Thiên nắm bàn tay Lan Hinh, cùng nhau ra khỏi Mê Thất sâm lâm, đi hướng Vọng Nguyệt trấn.
Chuyến đi Yêu Hồn lâm, Ý Thiên gặp phải nghĩ long công kích, phá giải phong ấn, đón Lan Hinh về, cái này đối với hắn mà nói lại là một lần tăng vọt, là trên đường đời của hẳn, một lần trải qua quý giá không thể thiếu.
Ngày mai, còn có một sự kiện đang chờ đợi Nam Cung Phi Vũ, Ý Thiên phải ứng đối như thế nào? Là lấy trừng chọi đá?
Xảo diệu hóa giải?
Hay là có đối sách khác?
Mới gặp Lan Hinh, trên mặt Long Dao Châu toát ra một tia tình cảm phức tạp, nàng từ Từ Nhược Hoa nơi đó, hiểu biết không ít chuyện có liên quan Lan Hinh cùng Nam Cung Phi Vũ.
Tò mò là bản tính của con người, nhưng đối với nam nữ trẻ tuổi mà nói, tò mò thường thường là bắt đầu của cảm tình.
Lúc cơm chiều, Từ Nhược Hoa, Long Dao Châu, Lan Hinh tề tụ một phòng, ba đại mỹ nữ tranh nhau khoe sắc, đều có phong cách khác nhau.
Từ Nhược Hoa đại khí cao quý, Long Dao Châu linh khí bức người, Lan Hinh xinh đẹp dịu ngoan, ba người ai cũng có sở trường riêng, chính là xuân hoa thu nguyệt đều có phong vị kia.
Bạch Phong nhìn ba cô gái, vẻ mặt hơi tô ra quái dị, đều là nữ nhân, nàng tất nhiên biết tâm tư của Từ Nhược .Hoa cùng Lan Hinh, đối với con trai kẹp ở giữa hai nàng, cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Nam Cung Vân đầy mặt ý cười, con ư ai đặt mình trong bụi hoa, hâm mộ chết người ngoài, đó chính là vinh quang của nam nhân, hắn lấy đó kiêu ngạo cùng cao hứng.
Ý Thiên mỉm cười khổng nói, tâm tình lại không có tươi cười như nấng ở trên mặt, ngược lại có loại cảm giác chua xót.
Với người ngoài mà nói, Nam Cung Phi Vũ trái ôm phải ấp, diễm phúc tề thiến.
Nhưng với Ý Thiên mà nói, cái này lại là một loại gánh nặng vô hình, đã cần vượt qua bản thân, còn phải thừa nhận đạo đức ước thúc.
Đây là tình cảm thuộc về Nam Cung Phi Vũ, vô luận Lan Hinh hay là Từ Nhược Hoa, các nàng yêu đều là Nam Cung Phi Vũ, mà không phải Ý Thiên!
Nhưng Ý Thiên hiện tại chính là Nam Cung Phi Vũ, hắn đi vào thế giới của Nam Cung Phi Vũ, kế thừa tất cả của Nam Cung Phi Vũ, bao gồm ân oán cùng tình yêu.
Đối với ân oán, Ý Thiên đồng ý một vai gánh vác.
Nhưng đối với tình yêu, Ý Thiên cảm thấy rất mờ mịt.
Vô luận Lan Hinh hay là Từ Nhược Hoa, đều có vẻ đẹp hơn người, là đổi tượng nam nhân tha thiết ước mơ.
Nhưng các nàng yêu là Nam Cung Phi Vũ, không phải là Ý Thiên.
Loại sai vị tình yêu này, Lan Hinh cùng Từ Nhược Hoa không biết,
nhưng Ý Thiên lại rõ ràng một hai, bởi vậy trong lòng rất mâu thuần, tâm tình rất mờ mịt.
Ý Thiên từng đáp ứng Nam Cung Phi Vũ. thay hắn xử lý tất cả ân oán, mặc dù thân là bỏng dáng của hắn, Ý Thiên cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng đối mặt câm tinh, Ý Thiên tràn ngập mờ mịt.
Mình chỉ là cái bóng của Nam Cung Phi Vũ, cả ngày đối mặt Từ Nhược Hoa cùng Lan Hinh, cùng các nàng gắn bó dựa vào nhau, lại biết các nàng yêu cũng không phải là mình, mà là một nam nhân khác, điều này bảo hắn sao chịu cho nổi?
Lâu ngày sinh tình, tất nhiên của đời người.
Hiện tại Ý Thiên cùng hai nàng ở chung thời gian ngắn ngủi, còn có thể khống chế cảm xúc.
Nếu ở chung thời gian dài, khó bảo toàn sẽ không phát sinh một ít chuyện vượt giới hạn.
Khi đó, Ý Thiên còn muốn bứt ra, chi sợ đã không kịp nữa.
Trong lòng Ý Thiên biết, cái thân phận Nam Cung Phi Vũ này, chỉ là một cái quá trình của đời mình, là một cái ẩn ký ở lại trong đời người hắn nghĩ sai thì hỏng hết, sớm muộn gì sẻ biến mất ở trong dòng sông dài năm tháng.
Đợi đen có một ngày mình rời đi, khi đó, Lan Hinh cùng Từ Nhược Hoa sẻ có phản ứng gì?
Các nàng là yêu là hận, là hiểu, là oán hận, hay là khóc trời kêu đất, không muốn từ bỏ?
Khi đó, mình lại nên đối mặt như thế nào, là bỗng nhiên xoay người, nhẹ nhàng đi xa?
Hay là dứt bỏ không nổi, dây dưa không rõ?
“Việc ngày mai, ngươi chuẩn bị săn sàng chưa?”.
Bạch Phong nói ngắt Ý Thiên trầm tư, ngất Long Dao Châu cùng Lan Hinh chăm chú nhìn nhau.
Nam Cung Vân nhìn Ý Thiên, trầm giọng nói: “Sự việc liên quan to lớn, chúng ta muốn biết ý nghĩ trong lòng ngươi, mà không phải mỉm cười che dấu đó trên mặt ngươi.”
Gặp gỡ ngày mai, sự việc liên quan sinh tử.
Tuy Ý Thiên lần nữa tỏ vẻ đã có đối sách, nhưng sinh là cha mẹ Nam Cung Vân cùng Bạch Phong vân là lo lắng.
Long Dao Châu vẻ mặt khó hiểu nhìn Ý Thiên, hỏi: “Sao sắc mặt ngươi là lạ, rốt cuộc các ngươi đang nói chuyện gì?”.
Ỷ Thiên nghe vậy khôi phục bình tĩnh, lại cười nói: “Chúng ta đang nói sự kiện Đông Hoa phủ ngày mai, đến lúc đó tham dự hội nghị nhiều người bất hòa với ta, cho nên cha mẹ có chút 10 lang.”
Long Dao Châu cười nói: “Bọn họ nhất định là bởi vì duyên cớ Nhược Hoa tỷ tỷ đố kỵ ngươi, cho nên nhìn ngươi không vừa mắt, mới liên hợp lại bài xích ngươi.”
Ý Thiên cười khổ nói: “Chính là như thể, ngươi nói ta nên làm thể nào cho phải?”.
Tròng mắt Long Dao Châu chuyển động, cười duyên nói: “Cái này dê làm, ngày mai ngươi đem Nhược Hoa tỷ tỷ tặng cho ta, như vậy liền có thể dời đi tầm của bọn họ mắt, làm cho bọn họ đen đổ kỵ ta là được.”
Ý Thiên nghe vậy sửng sét, nhìn Từ Nhược Hoa bên cạnh một cái, nói với Long Dao Châu: “Ngươi cải trang như vậy chi sợ không lừa được pháp nhàn của những người đó. Hơn nữa người tham dự hội nghị tất cả đều là cao thủ võ tôn cấp, cần thẩm tra thân phận, lúc ngươi vào cửa liền cần nói rô lai lịch, lại há có thể thi triển kế sách này?”.
Long Dao Châu nhíu mày nói: “Phiền toái như vậy, vậy ta chẳng phải sẽ bại lộ hành tung?”.
Từ Nhược Hoa an ủi: “Cái này không cần lo lắng, ba ngày sau Phi Vũ cũng cần tới Phi Vân thành, mặc dù bại lộ hành tung, chúng ta cùng có thể đi cùng nhau. Ngày mai, ngươi chỉ cần đi mờ rộng tầm mắt một chút là được rồi, nhìn một cái tràng sự kiện này rốt cuộc có gì đặc biệt.”
Long Dao Châu vừa nghĩ cùng đúng, lo lẳng trên mặt nhất thời biển mất, hỏi: “Vậy hắn làm thế nào? Ngày mai tràng sự kiện đó, rất nhiều người nhằm vào hắn, hắn chẳng phải là rất mất mặt?”.
Từ Nhược Hoa cười nói: “Có ngươi ở bên người hắn, ai dám vô lề với hắn? Cha ngươi cũng không dê chọc vào.”
Long Dao Châu không ngốc, lập tức đã hiểu huyền cơ trong đó, cười duyên nói: “Nói nửa ngày, tỷ tỷ là muốn để ta ra mặt bảo hộ hắn, đây chính là chuyện khổ sai, ta có chỗ tốt nào?”.
Từ Nhược Hoa nửa thật nửa giả nói: “Trên người Phi Vũ có Huyết Sâm ngàn năm, không biết muội muội có hứng thú hay không?”.
Lũ yêu thú nghe vậy, cảm xúc thoáng ổn định, đều đem ánh mắt chuyên qua trên người Lan Hinh, đợi nàng thức tỉnh.
Ước chừng một lát, Lan Hinh liền từ mờ mắt, yêu kiều rên rỉ: “Thiếu gia, ta đã năm giữ huyền bí của Huyền Linh Tỏa Hồn Trận, có thể giải trừ lực trói buộc trên người chúng nó.”
Đứng dậy, Lan Hinh nhìn yêu thú chung quanh, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướng.
“Ngươi đã nắm giữ phương pháp vận dụng, vậy ngươi liền nhất nhất giải trừ lực trói buộc cho chúng nó đi.”
Lời ấy của Ý Thiên đạt được vô số yêu thú cảm kích, làm cho không khí trong rừng trở nên vui sướng.
“Mọi người không cần vội, từng bước từng bước đến, ta cần tốn chút thòi gian mới có thể giải trừ lực trói buộc trên người các ngươi.”
Đối với những yêu thú này, Lan Hinh có chút quen thuộc, năm ngày ở chung, quan hệ hài hòa với nhau.
Vì tiết kiệm thời gian, Lan Hinh bảo lũ yêu thú xếp hàng, một con tiếp theo một con, trong rừng tràn ngập tiếng vui sướng của lũ yêu thú sau khi thoát vây.
Chi chốc lát, mấy chục con yêu thú liền trước sau rời đi, trong rừng tỏ ra yên tĩnh một chút.
Ý Thiên mỉm cười mà đứng, không có bất cứ lời nào, hắn chi yên lặng nhìn những yêu thú đó nhất nhất đi xa, chia xẻ phần vui sướng đó trong lòng chúng nó.
Lúc hoàng hôn, Ý Thiên nắm bàn tay Lan Hinh, cùng nhau ra khỏi Mê Thất sâm lâm, đi hướng Vọng Nguyệt trấn.
Chuyến đi Yêu Hồn lâm, Ý Thiên gặp phải nghĩ long công kích, phá giải phong ấn, đón Lan Hinh về, cái này đối với hắn mà nói lại là một lần tăng vọt, là trên đường đời của hẳn, một lần trải qua quý giá không thể thiếu.
Ngày mai, còn có một sự kiện đang chờ đợi Nam Cung Phi Vũ, Ý Thiên phải ứng đối như thế nào? Là lấy trừng chọi đá?
Xảo diệu hóa giải?
Hay là có đối sách khác?
Mới gặp Lan Hinh, trên mặt Long Dao Châu toát ra một tia tình cảm phức tạp, nàng từ Từ Nhược Hoa nơi đó, hiểu biết không ít chuyện có liên quan Lan Hinh cùng Nam Cung Phi Vũ.
Tò mò là bản tính của con người, nhưng đối với nam nữ trẻ tuổi mà nói, tò mò thường thường là bắt đầu của cảm tình.
Lúc cơm chiều, Từ Nhược Hoa, Long Dao Châu, Lan Hinh tề tụ một phòng, ba đại mỹ nữ tranh nhau khoe sắc, đều có phong cách khác nhau.
Từ Nhược Hoa đại khí cao quý, Long Dao Châu linh khí bức người, Lan Hinh xinh đẹp dịu ngoan, ba người ai cũng có sở trường riêng, chính là xuân hoa thu nguyệt đều có phong vị kia.
Bạch Phong nhìn ba cô gái, vẻ mặt hơi tô ra quái dị, đều là nữ nhân, nàng tất nhiên biết tâm tư của Từ Nhược .Hoa cùng Lan Hinh, đối với con trai kẹp ở giữa hai nàng, cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Nam Cung Vân đầy mặt ý cười, con ư ai đặt mình trong bụi hoa, hâm mộ chết người ngoài, đó chính là vinh quang của nam nhân, hắn lấy đó kiêu ngạo cùng cao hứng.
Ý Thiên mỉm cười khổng nói, tâm tình lại không có tươi cười như nấng ở trên mặt, ngược lại có loại cảm giác chua xót.
Với người ngoài mà nói, Nam Cung Phi Vũ trái ôm phải ấp, diễm phúc tề thiến.
Nhưng với Ý Thiên mà nói, cái này lại là một loại gánh nặng vô hình, đã cần vượt qua bản thân, còn phải thừa nhận đạo đức ước thúc.
Đây là tình cảm thuộc về Nam Cung Phi Vũ, vô luận Lan Hinh hay là Từ Nhược Hoa, các nàng yêu đều là Nam Cung Phi Vũ, mà không phải Ý Thiên!
Nhưng Ý Thiên hiện tại chính là Nam Cung Phi Vũ, hắn đi vào thế giới của Nam Cung Phi Vũ, kế thừa tất cả của Nam Cung Phi Vũ, bao gồm ân oán cùng tình yêu.
Đối với ân oán, Ý Thiên đồng ý một vai gánh vác.
Nhưng đối với tình yêu, Ý Thiên cảm thấy rất mờ mịt.
Vô luận Lan Hinh hay là Từ Nhược Hoa, đều có vẻ đẹp hơn người, là đổi tượng nam nhân tha thiết ước mơ.
Nhưng các nàng yêu là Nam Cung Phi Vũ, không phải là Ý Thiên.
Loại sai vị tình yêu này, Lan Hinh cùng Từ Nhược Hoa không biết,
nhưng Ý Thiên lại rõ ràng một hai, bởi vậy trong lòng rất mâu thuần, tâm tình rất mờ mịt.
Ý Thiên từng đáp ứng Nam Cung Phi Vũ. thay hắn xử lý tất cả ân oán, mặc dù thân là bỏng dáng của hắn, Ý Thiên cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng đối mặt câm tinh, Ý Thiên tràn ngập mờ mịt.
Mình chỉ là cái bóng của Nam Cung Phi Vũ, cả ngày đối mặt Từ Nhược Hoa cùng Lan Hinh, cùng các nàng gắn bó dựa vào nhau, lại biết các nàng yêu cũng không phải là mình, mà là một nam nhân khác, điều này bảo hắn sao chịu cho nổi?
Lâu ngày sinh tình, tất nhiên của đời người.
Hiện tại Ý Thiên cùng hai nàng ở chung thời gian ngắn ngủi, còn có thể khống chế cảm xúc.
Nếu ở chung thời gian dài, khó bảo toàn sẽ không phát sinh một ít chuyện vượt giới hạn.
Khi đó, Ý Thiên còn muốn bứt ra, chi sợ đã không kịp nữa.
Trong lòng Ý Thiên biết, cái thân phận Nam Cung Phi Vũ này, chỉ là một cái quá trình của đời mình, là một cái ẩn ký ở lại trong đời người hắn nghĩ sai thì hỏng hết, sớm muộn gì sẻ biến mất ở trong dòng sông dài năm tháng.
Đợi đen có một ngày mình rời đi, khi đó, Lan Hinh cùng Từ Nhược Hoa sẻ có phản ứng gì?
Các nàng là yêu là hận, là hiểu, là oán hận, hay là khóc trời kêu đất, không muốn từ bỏ?
Khi đó, mình lại nên đối mặt như thế nào, là bỗng nhiên xoay người, nhẹ nhàng đi xa?
Hay là dứt bỏ không nổi, dây dưa không rõ?
“Việc ngày mai, ngươi chuẩn bị săn sàng chưa?”.
Bạch Phong nói ngắt Ý Thiên trầm tư, ngất Long Dao Châu cùng Lan Hinh chăm chú nhìn nhau.
Nam Cung Vân nhìn Ý Thiên, trầm giọng nói: “Sự việc liên quan to lớn, chúng ta muốn biết ý nghĩ trong lòng ngươi, mà không phải mỉm cười che dấu đó trên mặt ngươi.”
Gặp gỡ ngày mai, sự việc liên quan sinh tử.
Tuy Ý Thiên lần nữa tỏ vẻ đã có đối sách, nhưng sinh là cha mẹ Nam Cung Vân cùng Bạch Phong vân là lo lắng.
Long Dao Châu vẻ mặt khó hiểu nhìn Ý Thiên, hỏi: “Sao sắc mặt ngươi là lạ, rốt cuộc các ngươi đang nói chuyện gì?”.
Ỷ Thiên nghe vậy khôi phục bình tĩnh, lại cười nói: “Chúng ta đang nói sự kiện Đông Hoa phủ ngày mai, đến lúc đó tham dự hội nghị nhiều người bất hòa với ta, cho nên cha mẹ có chút 10 lang.”
Long Dao Châu cười nói: “Bọn họ nhất định là bởi vì duyên cớ Nhược Hoa tỷ tỷ đố kỵ ngươi, cho nên nhìn ngươi không vừa mắt, mới liên hợp lại bài xích ngươi.”
Ý Thiên cười khổ nói: “Chính là như thể, ngươi nói ta nên làm thể nào cho phải?”.
Tròng mắt Long Dao Châu chuyển động, cười duyên nói: “Cái này dê làm, ngày mai ngươi đem Nhược Hoa tỷ tỷ tặng cho ta, như vậy liền có thể dời đi tầm của bọn họ mắt, làm cho bọn họ đen đổ kỵ ta là được.”
Ý Thiên nghe vậy sửng sét, nhìn Từ Nhược Hoa bên cạnh một cái, nói với Long Dao Châu: “Ngươi cải trang như vậy chi sợ không lừa được pháp nhàn của những người đó. Hơn nữa người tham dự hội nghị tất cả đều là cao thủ võ tôn cấp, cần thẩm tra thân phận, lúc ngươi vào cửa liền cần nói rô lai lịch, lại há có thể thi triển kế sách này?”.
Long Dao Châu nhíu mày nói: “Phiền toái như vậy, vậy ta chẳng phải sẽ bại lộ hành tung?”.
Từ Nhược Hoa an ủi: “Cái này không cần lo lắng, ba ngày sau Phi Vũ cũng cần tới Phi Vân thành, mặc dù bại lộ hành tung, chúng ta cùng có thể đi cùng nhau. Ngày mai, ngươi chỉ cần đi mờ rộng tầm mắt một chút là được rồi, nhìn một cái tràng sự kiện này rốt cuộc có gì đặc biệt.”
Long Dao Châu vừa nghĩ cùng đúng, lo lẳng trên mặt nhất thời biển mất, hỏi: “Vậy hắn làm thế nào? Ngày mai tràng sự kiện đó, rất nhiều người nhằm vào hắn, hắn chẳng phải là rất mất mặt?”.
Từ Nhược Hoa cười nói: “Có ngươi ở bên người hắn, ai dám vô lề với hắn? Cha ngươi cũng không dê chọc vào.”
Long Dao Châu không ngốc, lập tức đã hiểu huyền cơ trong đó, cười duyên nói: “Nói nửa ngày, tỷ tỷ là muốn để ta ra mặt bảo hộ hắn, đây chính là chuyện khổ sai, ta có chỗ tốt nào?”.
Từ Nhược Hoa nửa thật nửa giả nói: “Trên người Phi Vũ có Huyết Sâm ngàn năm, không biết muội muội có hứng thú hay không?”.
Danh sách chương