Quân đội của Phạm Thiên Hàm đóng quân tại chỗ hơn nửa tháng, trong nửa tháng ấy ban ngày ta rất thảnh thơi, ngoại trừ trông chừng Phạm Thiên Hàm uống thuốc ăn cơm ra thì chỉ đi tìm bọn Tiểu Ngũ Nhi tán gẫu, Tiểu Ngũ Nhi hiện giờ cực kỳ sùng bái ta, thấy ta vừa có một tay giỏi ám khí vừa có thể khiến tướng quân đại nhân của bọn họ ngoan ngoãn uống thuốc, quả thực là vị hào kiệt trong nữ trung hào kiệt, là con phượng trong nhân trung long phượng. Hơn nữa cậu ta còn truyền bá sự tích vĩ đại của ta ở khắp nơi, cho nên giờ trong quân doanh, đi tới đâu cũng có người dùng ánh mắt sùng bái nhìn ta. Việc này khiến ta hưởng thụ cực kỳ, nhưng trong lúc hưởng thụ lại cảm giác rất chột dạ, bọn họ đều cho rằng ta tinh thông đủ mười tám loại võ nghệ , nào ngờ ta lại là mười tám loại võ nghệ cái nào cũng sơ sơ.
Tới đêm ta lại thấp thỏm hơn nhiều, bởi thân phận là tướng quân phu nhân, theo lẽ thường là phải cùng tướng quân ngủ chung một lều, mà tướng quân đại nhân e là ở trong quân lâu quá rồi, tuy ở bên có một đại phu khuynh quốc khuynh thành, nhưng chung quy cũng sợ người ta bàn ra tán vào không thể hạ thủ, vậy nên chàng ta cứ như một con sói đói, còn ta chính là con thỏ trắng nhỏ từ trên trời rơi xuống. Ban ngày chàng thường thường hừng hực nhìn ta, tựa như tính làm thế nào ăn sống nuốt tươi ta, đêm đến thì giam ta trong lòng chàng, chôn đầu vào cổ ta mà ngủ, hơi thở phả vào bên tai ta, thỉnh thoảng lúc mơ màng còn hôn ta một cái, hơi thở của chàng giống như một tấm lưới, chụp lấy làm ta đêm đêm hô hấp khó khăn. Ta cảm giác mình như một phạm nhân đang đợi lăng trì, hận hắn không cho ta một đao cho thống khoái.
Một đao này tới cũng không tính là quá muộn.
Sáng sớm hôm nay đội quân sẽ di chuyển tới biên thành bọn họ trú thủ. Phủ đệ bọn họ ở lại vô cùng nguy nga tránh lệ, nghe nói là tri phủ tiền nhiệm vơ vét của cải xương máu của dân xây nên, Phạm Thiên Hàm tới liền cách chức tên tri phủ ấy, đem tài sản của y nộp vào quốc khố, nhưng phủ đệ này thì giữ lại làm tướng quân phủ tạm thời. Phạm Thiên Hàm bình phục rất nhanh, vết thương nặng như vậy mà cũng khỏi được bảy tám phần, bắt đầu bề bộn công vụ, ta tự biết mình không giúp được gì, bèn thức thời đi dạo chung quanh, phát hiện tướng quân phủ tạm thời này quả thật là ao rượu rừng thịt, bên trái là một đài ngắm sao, bên phải là một đình ngắm trăng, trái một cái hậu hoa viên, phải một cái bách thảo viên…còn có một suối nước nóng lộ thiên được vườn chuối tiêu bao quanh.
Dạo hơn nửa ngày ta có chút mệt, bèn núp ra sau một tảng đá lớn trong hậu hoa viên đánh một giấc. Đang nằm mơ A Đao bưng một bát canh gà nóng hôi hổi kêu ta ăn, ta vui sướng chạy qua ăn, đụng ngay vào khung cửa, tỉnh dậy mới phát hiện đầu ta đập vào đá, nên đứng dậy định trở về phòng ngủ một lát, còn chưa từ sau tảng đá đi ra đã nghe thấy giọng nói của Khương Trăn.
Khương Trăn: Ta trực tiếp đi hỏi phu nhân vậy.
Tiêu phó tướng: Cô cũng thấy rồi mà, tướng quân và tướng quân phu nhân tình vững như vàng, đâu còn chỗ cho cô nữa.
Khương Trăn: Dù sao ta cũng phải tự mình đi hỏi phu nhân mới chết tâm.
Mấy ngày nay, ta kỳ thật cũng rất thích vị Khương đại phu chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn khuynh quốc khuynh thành đẹp không sao tả xiết này. Theo ta biết được, cô ta lớn lên từ nhỏ ở trong núi, làm người đơn thuần ngay thẳng, đặc điểm lớn nhất là thẳng thắn, quả thật là một báu vật xinh đẹp.
Ta còn đang do dự có nên xuất hiện cho cô ta tự mình hỏi cái không, thì Tiêu phó tướng bỗng cất cao giọng: “Cô tội gì phải vậy?”
Ta len lén thò đầu ra xem biểu tình của Tiêu phó tướng, vẻ mặt hắn xoắn xuýt lại thành một đóa hoa cúc, dưới ánh mặt trời khóe mắt còn ứa lệ, ta thầm than một tiếng trong lòng, đoán chừng lại là một câu chuyện sa đà về “Lòng ta hướng minh nguyệt, nề hà minh nguyệt chiếu mương máng”.
Khương Trăn cũng ngấn lệ, hét lên với Tiêu phó tướng: “Huynh không hiểu, huynh làm sao mà hiểu được?”

Tiêu phó tướng đang định nói gì đó, nhưng bởi ta đứng cái thế co một chân, hơi thò đầu ra ngoài như kim kê độc lập quá là thử thách cho cơ sở võ học của ta, mà cơ sở võ học của ta lại không chịu được quá thử thách, thế nên ta đã hoa hoa lệ lệ ngã bổ chửng ra ngoài, cắt đứt màn yêu hận đan xen của bọn họ.
Tiêu phó tướng kéo ta đứng dậy, dùng hai con mắt nhòa lệ kia của hắn sáng quắc nhìn ta, ta né ánh mắt của hắn nhìn sang Khương Trăn, cô ta cũng mang vẻ mặt mong chờ nhìn ta.
Ta đây là tạo nghiệt gì nha, tự dưng lại thành thiên ngoại phi tiên giữa cuộc tình của thanh niên nam nữ, đều trông mong ta bấm ngón tay tính một cái là có thể giúp bọn họ chỉ điểm bến mê ?
Hết cách, ta chỉ đành chỉnh chỉnh quần áo, nói: “Ta đều nghe hết rồi, bụng dạ ta cũng không phải quá hẹp hòi, nếu Khương đại phu đã có ý với Phạm tướng quân, vậy xin mời Khương đại phu tự đi hỏi Phạm tướng quân, nếu ngài ấy gật đầu, thì ta cũng sẽ không ngăn cấm gì thêm.”
Dứt lời ta nhìn khuôn mặt như cúc hoa mang lệ của Tiêu phó tướng, lòng đầy áy náy. Ta cũng không cố ý khuyến khích minh nguyệt nhà ngươi đi chiếu cái mương máng nhà ta đâu, nhưng ngươi phải biết là, chuyện nam hoan nữ ái này, ngoại trừ Nguyệt Lão, không ai có thể quản được.
Khương Trăn nắm chặt tay ta nói: “Nếu chúng ta thành người một nhà, ta sẽ hiếu kính tỷ tỷ thật tốt, tỷ tỷ có đau ốm gì đều giao cho ta.”
Đối với hứa hẹn của nàng ta cũng không khoan khái là bao, chỉ đành gật đầu nói: “Vậy mọi người đi đi, chân ta đau, nghỉ chút.”
Khương Trăn nghe vậy liền ngồi xổm xuống định kiểm tra chân cho ta, ta che che lấp lấp bỏ chạy.
Vòng trở về hồ nước nóng khi nãy, ta nhìn trái nhìn phải một cái, cây chuối xung quanh tuy có vây nó lại rất kín, hơn nữa là ngày nóng bức, hẳn là không có kẻ nào ngu mà đi ngâm suối nước nóng. Nhưng ta vẫn lo lắng có khách không mời mà đến, vậy nên nhặt một cành cây lên viết nơi cửa vào: Tướng quân phu nhân đang giặt đồ ở trong này, kẻ nào lại gần diệt cửu tộc.
Ngẫm lại thấy không đúng, lại thêm một hàng chữ: Nếu ngươi tới gần đến mức có thể nhìn được hàng chữ này, ta diệt tam tộc nhà ngươi.
Viết xong thì vừa lòng quẳng nhánh cây đi phủi phủi tay, đi đến cạnh suối nước nóng cởi quần áo xuống nước. Ta cho là ngày nắng nóng ngâm suối nước nóng là một chuyện rất hành xác, ta vừa đưa cho tướng công nhà ta một cô tiểu thiếp, phải tự hành hạ một lát mới có thể ngăn lại nỗi lòng dâng trào chua xót của ta, nhưng trên thực tế thì nước nóng rất thoải mái, từ chân từng chút từng chút ấm vào tận trong lòng.
Ta thoải mái tới thán một tiếng, hơi ghé vào bờ hồ hưởng thụ cái cảm giác lười nhác này, thấy mình giống như đang nằm trên một đám mây lững lờ trôi.
“Nàng lại vẫn sung sướng tự đắc nhỉ.” Một giọng nói quen thuộc dọa ta run lên một chặp, từ trên mây ngã xuống.

Ta duy trì tư thế nằm ghé vào bên bờ, cổ cứng ngắc quay lại nhìn cái mương máng nhà ta, cười khan hai tiếng nói: “Sao chàng lại tới đây, không phải đang xem công văn à?”
Phạm Thiên Hàm mang theo nụ cười mím chi, vòng quanh hồ chầm chậm tiến về phía ta, từng bước từng bước như giẫm vào lòng ta.
Cuối cùng chàng ngồi khuỵu một gối xuống trước mặt ta, nói: “Từ sau khi thê tử thấu hiểu đại nghĩa của ta đưa cho ta một vưu vật* tuyệt sắc thiên hương, ta đâu còn lòng dạ nào xem công văn nữa.”
*vưu vật : báu vật, thứ hay người đẹp đẽ (thg chỉ phụ nữ đẹp)
Ta sít sao nằm ghé vào bên bờ, che đi cảnh xuân đang ngập tràn nguy cơ của ta: “Tướng công thích mỹ sắc cũng không có gì đáng trách, nhưng chớ có mê muội mất cả ý chí.”
Chàng nhếch môi cười, vươn tay khẽ khàng khuấy nước chung quanh ta một cái, nói: “Nếu ta mê muội mất cả ý chí thì sao? Nàng có ngăn không cho ta nạp thiếp không?”
Ta nhìn ngón tay chàng vẽ ra từng cái xoáy nước bên cạnh mình, muốn khóc mà không nổi, đành gượng cười nói: “Trời muốn mưa, phu quân muốn nạp thiếp, không thể theo người ta mong muốn.”
Chàng nhón món tóc đang bập bềnh trên nước của ta, cầm lọn tóc nhẹ nhàng lướt qua trên mặt ta, nói: “Phu nhân không muốn biết ta trả lời Khương Trăn thế nào sao?”
Ta cắn cắn bờ môi khô ráp, nói: “Người con gái xinh đẹp nhường đấy, đổi lại là ta cũng khó mà kháng cự, hơn nữa, con người chàng trước nay đối với chuyện hôn nhân khá là tùy ý, lúc chàng cưới ta chẳng phải cũng vì báo thù à.”
Chàng lẳng lặng nhìn ta, con ngươi đen thẳm như hồ sâu.
Ta bị chàng nhìn mà có chút do dự, chỉ đành nói tiếp: “Không phải ta hưng sư vấn tội, chỉ là…”
Chàng đột nhiên nhảy xuống nước cắt đứt câu chỉ là của ta, ta dùng sức chớp chớp mắt, trong đầu trống rỗng, chỉ có một âm thanh ùng oàng vang vọng: nơi này không thích hợp để ở lâu lâu lâu…
Lúc ta hoàn hồn lại, thì Phạm Thiên Hàm đã cởi hết quần áo trên người, ta đưa mắt nhìn ra chỗ khác, nuốt nước miếng một cái nói: “Nếu…nếu chàng cũng muốn tắm nước nóng, vậy ta không tranh với chàng.”

Lúc này ta cũng bất chấp để chàng nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng của mình, chống tay lên bờ định nhảy lên khỏi hồ, thân thể mới hơi rời mặt nước đã bị kéo trở về.
Chàng đem ta khóa vào trong lòng, một tay vòng quanh eo ta, một tay nhẹ ve vuốt tóc ta, nói: “Nàng quả thật với chuyện gì cũng rộng lượng, ta nên cảm tạ nàng thế nào mới được nhỉ?”
Tuy còn cách bởi nước, nhưng da thịt và da thịt chân chân thực thực dán vào nhau, ta cả thở cũng không dám nữa, khẽ mấp máy môi nói: “À…chỉ là chuyện nhỏ, đâu cần nhắc tới.”
Chàng khàn khàn nói: “Không bằng, ta lấy thân báo đáp?”
Ta còn chưa kịp thẳng thắn cự tuyệt, môi chàng đã áp xuống, hoặc liếm hoặc mút hoặc cắn, dụ dỗ ta mở miệng cho lưỡi của chàng tiến vào.
Tuy là ở nhà các dì phần lớn xuất thân thanh lâu, từ nhỏ ta ở cạnh họ cũng mưa dầm thấm đất được không ít, nhưng đều là tri thức lý thuyết, kinh nghiệm thực chiến thì không có một chút nào, vậy nên ta cũng chỉ có thể mơ mơ màng màng mặc chàng bày bố.
Đôi môi chàng chậm rãi trượt một đường xuống cổ, xương bả vai, xương quai xanh…chàng quả thật là một kẻ thích gặm xương. Đầu chàng từ từ chìm vào trong nước, ta khẽ kéo tóc chàng, thật thần kỳ phát ra một câu lo lắng: “Sẽ…sẽ chìm mất.”
Chàng không để ý tới ta, rất chân thành nỗ lực lấy thân báo đáp ta.
Linh hồn nhỏ bé của ta bồng bềnh theo hơi nước nóng bốc lên, ta nghe được tiếng nước bắn tung tóe quanh chúng ta, ta nghe được ta và chàng đều phát ra những tiếng rên nho nhỏ, ta nghe được giọng khàn khàn của Phạm Thiên Hàm nói, Thanh Thiển, đừng sợ.
Dần dần, ta cảm giác linh hồn ta càng bay xa đi, sau đó đột nhiên một cơn đau ùa tới, ta bị đau, há miệng cắn vai Phạm Thiên Hàm. Tay chàng an ủi vỗ về nơi eo ta, môi dán sát bên tai ta, mềm giọng dỗ dành: Thanh Thiển, thả lỏng. Thanh Thiển, ngoan.
Ta nhìn quần áo mà Phạm Thiên Hàm cởi ra bập bềnh trên mặt nước, theo từng gợn sóng dập dềnh dập dềnh mà trái phải lay động, lay đến nỗi ta chóng cả mặt.
Khi hồn phách ta lần nữa quay về, thì phát giác chúng ta đã ra khỏi nước. Ta ngồi trên đùi Phạm Thiên Hàm, chàng rất chăm chú giúp ta mặc quần áo.
Ta chọc chọc ngực chàng, chàng nhíu mày nói: “Vương Thanh Thiển, nàng chọc vào vết thương của ta đấy.”
Ta chột dạ cười cười, nói tới cũng buồn cười, từ lúc chàng bị thương tới lúc khỏi ta chưa từng giúp chàng bôi thuốc, chủ yếu là ta đứng xa xa nhìn, trong lòng thấy quá là máu me, ta sẽ không ăn thịt được nữa. Cho nên ta kiên trì không giúp chàng bôi thuốc, chàng cũng không để người khác chạm vào, thuốc đều tự mình bôi. Không ngờ vết thương đã khỏi rồi, chỉ còn một vết sẹo màu hồng cỡ đồng tiền.
Ta ngượng ngùng thu tay lại, nói: “Đã lành rồi, làm sao còn đau.”

Chàng không để ý ta, cúi đầu chuyên chú buộc đai lưng ta.
Trên vai chàng còn lưu lại vết răng của ta, nhìn như một con bướm nhỏ, ta nhìn chằm chằm vào vai chàng, hỏi: “Vậy, Phạm Thiên Hàm?”
“Hửm?” Chàng ngẩng đầu liếc ta một cái.
Ta sờ sờ mũi, nói: “Nếu chúng ta đã…đã dã hợp rồi, vậy…vậy chuyện giữa chàng và Khương đại phu phải chăng là nên nói ta nghe?”
Bàn tay đang buộc đai áo cho ta bỗng khựng lại, hỏi: “Dã hợp?”
Ta nhìn ngang ngửa một cái, nói: “Đây chẳng phải là dã ngoại à? Chẳng là dã hợp còn gì?”
Chàng đưa mắt nhìn trời, nói: “Là dã hợp. Còn về Khương Trăn, không phải nàng rộng lượng lắm, còn hỏi làm gì?”
Ta bĩu môi, nói: “Cái chuyện nạp thiếp, chung quy cũng phải cho ta biết, để ta đi may bộ áo mới chờ uống trà tân nhân.”
Chàng dùng sức siết chặn đai lưng ta: “Không sợ, đến lúc đó thì áo quần mới ta sẽ sai người làm cho.”
Ta cắn vai chàng, oán hận nói: “Lang tâm cẩu phế.”
Vì ta thật sự là cả người vô lực, nên Phạm Thiên Hàm ôm ta về phòng, binh sĩ gặp phải trên đường đều dùng ánh mắt cực kỳ dâm tà nhìn hai chúng ta, ta cần cù không mỏi giải thích với bọn họ: là thế này, ta bị chìm trong nước, tướng quân của họ cứu ta lên, chàng quả thật là một tướng quân tốt, thấy việc nghĩa là hăng hái làm, có dũng có mưu. Bọn họ đều sung sướng nhận lời giải thích của ta, chỉ có Tiểu Ngũ Nhi, Tiểu Ngũ Nhi đáng chém nghìn đao kia, cậu ta nói, phu nhân, vậy tại sao quần áo của người khô mà quần áo tướng quân lại ướt hết?
Ta thoáng ngẫm nghĩ một chút, than một hơi nói, kỳ thật bị rơi xuống nước là tướng quân của mấy người, ta ở cạnh hồ kéo chàng lên, nhưng để duy trì uy nghiêm cho đại tướng quân, ta đành phải nói ra ngoài là chàng cứu ta, cậu ngàn vạn lần không được nói với người khác, biết không?
Tiểu Ngũ Nhi nói, ta biết rồi, phu nhân quả thật là một vị hiền thê hiếm có.
Phạm Thiên Hàm trừng ta một cái, ta thành khẩn an ủi chàng, không sao đâu, Tiểu Ngũ Nhi là người của mình mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện