Là Tiêu phó tướng không tiền đồ kia và Tiểu Ngũ Nhi chuyển Phạm Thiên Hàm trở về quân doanh, bọn họ tìm một tấm ván gỗ, trói Phạm Thiên Hàm lên đó như trói lợn chết, sau đó nâng lên mang đi. Bọn họ nói tên không làm bị thương tới tim phổi, hơn nữa trong quân doanh có quân y y thuật cao siêu, vết thương có nghiêm trọng nữa thì ông ta cũng chữa khỏi được.
Ta đi theo bên cạnh, cả đường là gào, cả đường là khóc.
Khóc đến mức Phạm Thiên Hàm đang nằm trên ván cũng than dài một hơi, nói: “Chẳng phải là nàng ngũ hành thiểu Thủy à?”
Ta thút thít đáp lời chàng: “Bây giờ ta không thiếu nữa.”
Bạn có từng trải nghiệm qua, cái cảm giác kinh hoảng lo sợ tới cực độ rồi đột nhiên được nhẹ nhõm chưa, sẽ thấy như mình từ Quỷ Môn quan đi một vòng, rã rời đến mức chỉ muốn khóc.
Sau khi về tới quân doanh, Phạm Thiên Hàm được mang vào trong một cái lều, ta không dám cũng không thể theo vào, bèn ngồi trên tảng đá ở ngoài lều nhìn bọn họ vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui, mang vào một chậu nước trong, mang ra một chậu máu loãng, mang vào một khay vải trắng, mang ra một khay vải nhiễm máu. Ta hoảng hốt nghĩ, ta còn chưa từng gặp gã quân y kia, đã giao Phạm Thiên Hàm cho ông ta như vậy, nhưng, không giao cho ông ta thì ta có thể làm gì chứ?
Đêm đen đã hoàn toàn buông xuống, lửa trại cũng đã nhóm lên, ta đờ đẫn nhìn chăm chăm vào các sĩ binh tới tới lui lui trước mắt, mãi đến khi có một giọng nữ thanh thúy vang lên đằng sau, cô ta nói: Phu nhân, tướng quân đã không còn đáng ngại, người có thể đi vào thăm ngài rồi.
Ta quay lại nhìn cô ta, trong đầu bỗng vang lên một câu nói: Quốc chi tương vong, tất có yêu nghiệt.
Người con gái trước mắt tướng mạo gần như là yêu nghiệt, mặt trắng mắt cáo, môi son thân hình như rắn nước, rõ rành rành là số kiếp trên con đường khảo thí của thư sinh. Phạm Thiên Hàm giấu một người đẹp như thế này trong quân doanh, trách làm sao số kiếp của chàng lại nhiều đến thế.
Ta đi vào trong lều, Phạm Thiên Hàm nằm trong một tấm thảm làm từ lông cáo trầm trầm ngủ. Ta đứng bên cạnh chàng tỉ mỉ đánh giá, lúc trước ta cứ luôn thấy bộ dạng chàng môi hồng răng trắng quá giống thư sinh, nhưng nửa năm nay nắng gắt gió cát biên cương đã tàn phá gương mặt trắng trẻo của chàng thành màu mạch, cũng tự dưng hơn vài phần khí khái anh hùng.
Chàng mọc râu đầy mặt, mày khẽ nhíu lại, sắc mặt hơi chút tái nhợt mệt mỏi. Ta nhẹ nhàng sờ lên mặt chàng một cái, bộ râu thô ráp đâm vào đầu ngón tay ta, cứng cứng nhọn nhọn. Ta cảm thấy rất an tâm, cái an tâm thoáng như đã cách mấy đời vậy.
Ta nhìn khuôn mặt đang ngủ thật trầm của chàng, cơn buồn ngủ bỗng nặng nề ùa tới, bèn nhấc một góc thảm lên, nằm ngược hướng, cuộn tròn lại bên chân chàng, từ từ nhắm mắt lại.
Một đêm không mộng mị.
Ta bị tiếng trò chuyện trầm trầm gọi tỉnh, hơi hé mắt ra, chỉ thấy vị yêu nghiệt kia đang bưng một cái bát quỳ trước thảm của chúng ta, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, thuốc sắp lạnh rồi, ngài uống đi mà.”
“Cô đặt đó, ta sẽ uống.” Phạm Thiên Hàm nhẹ giọng nói.
“Tướng quân!” Giọng nói dỗi hờn nũng nịu nghe mà ta rùng hết cả mình, cho nên vặn lưng một cái, duỗi tay duỗi chân, thuận tiện đạp Phạm Thiên Hàm một cước, nghe thấy chàng rên một tiếng, ta vô cùng hứng chí mở miệng: “Vị cô nương này là ai?”

“Đây là Khương Trăn, Khương đại phu.” Dưới thảm Phạm Thiên Hàm nắm chân ta lại: “Thanh THiển, ta có thương trên mình.”
Ta thu chân lại, chui ra khỏi thảm, sửa sang lại quần áo trên người, trưng ra bộ dạng ta là hiền thê, nói: “Hóa ra là một nữ đại phu, dung mạo quả là tựa như tiên nhân ấy, ta thật không biết phải cảm tạ cô đã cứu mạng tướng công ta thế nào.”
Ta làm người dẫu yêu tính toán lại không hiền hậu, nhưng ta là người biết ơn thì báo đáp, vốn ta vì mặt mũi cô ta quá hại nước hại dân mà không chào đón cô ta là bao, nhưng nếu đã biết cô ta là đại phu cứu người thì lại khác, bây giờ ta quả thật là một lòng tràn đầy sùng bái và cảm kích với cô ta rồi, cho nên mỗi một câu ta nói đều là thật sự phát ra từ nội tâm, đương nhiên, ngoại trừ câu dung mạo tựa như tiên nhân ấy rồi, cô ta xinh đẹp như yêu quái thì có, nhưng dầu gì ta cũng không thể nói với cô ta là cô dung mạo tựa như yêu nhân được.
Cô ta dùng ánh mắt như chọn thịt heo đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen, nói: “Phu nhân không cần khách khí, đây là chức trách của ta ở đây.”
Nhất thời ta chưa nghĩ ra còn có thể hàn huyên gì nữa, bèn chỉ vào cái bát trên tay cô ta hỏi: “Đây phải chăng là thuốc của tướng quân?”
Cô ta đưa bát thuốc qua, nói: “Tướng quân không chịu uống thuốc.”
Ta cầm lấy bát, quay đầu nhìn Phạm Thiên Hàm, chàng có hơi mất tự nhiên khụ một tiếng: “Đặt đó là được.”
Ta cười dịu dàng với Phạm Thiên Hàm: “Tướng công, vẫn nên nhân lúc còn nóng uống đi.”
Chàng nhìn ta một cái, nhìn bát thuốc một cái: “Không uống.”
Nụ cười nơi khóe miệng ta cương một chút, chàng nhưng lại cự tuyệt được thẳng thắn vô tư nhỉ, ta ngạc nhiên nhìn đại phu, cô ta bình tĩnh giao mắt với ta, dáng vẻ rất chi là thấy quái mà không quái chút nào.
Ta rốt cuộc cũng hiểu ra, té ra là vị tướng quân đại nhân này cũng sợ uống thuốc.
Ngẫm lại năm đó, khi bản cô nãi nãi đau bệnh trên giường, khi chàng ta ép ta uống thuốc thì lẽ thẳng khí hùng, còn điểm huyệt, còn nắm mũi, thật là rung động tới tận tâm can.
Có câu tục ngữ nói thế nào nhỉ? Lưới trời lộng lộng tuy thưa nhưng chàng đây lại khó thoát, không phải không báo thời điểm của chàng chưa tới, thời điểm tới rồi thì phải liều mạng báo.
Chừng là ánh sáng gian tà lập lòe trong mắt ta dọa tới Khương đại phu, cô ta kiên trì phải ở lại hiện trường nhìn xem ta làm cách nào cho Phạm Thiên Hàm uống thuốc.
Ta cũng không luống cuống, có khán giả thì ta càng hứng khởi.
Cho nên ta bưng bát chầm chậm tiến tới gần chàng, chàng ngồi xếp bằng trên thảm, ánh mắt trông ra chỗ khác.

Ôi trời, xem khuôn mặt thà chết không sờn của chàng kìa, bà đây liền muốn giày vò chết chàng.
Ta vốn định điểm huyệt chàng, đắn đo cả nửa buổi cũng không tính chuẩn được là một cú chọc ấy có tống chàng qua cầu Nại Hà luôn không, nên trước tiên ta dùng lời hay khuyên bảo cái đã: “Phạm Thiên Hàm, chàng đường đường là đại tướng quân mà không dám uống thuốc, nếu truyền ra ngoài chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ? Thêm nữa, thuốc đắng dã tật, nếu chàng còn muốn mang binh đánh trận, thì phải sớm bình phục…”
Mặc cho ta mòn cả da mồm, chàng ta vẫn nhíu mày chẳng nói chẳng rằng, cứ y như ta là một con muỗi chọc người ta phiền.
Thuốc mời không uống muốn uống thuốc phạt!
Ta vươn tay định bóp mũi chàng, thân mình chàng khẽ nghiêng, ta vồ hụt, ta lại nhào tới, chàng lại tránh…
“Phu nhân, vết thương của Phạm tướng quân còn chưa khép miệng.” Khương Trăn kéo ta lại.
Giờ ta mới phát hiện băng trắng trước ngực Phạm Thiên Hàm đã hơi thấm máu, bất đắc dĩ đành ngừng màn bổ nhào đằng đằng sát khí của ta lại. Chàng vẫn giữ cái kiểu mặt lạnh như tiền, chẳng qua trong ánh mắt lấp lánh của chàng ta đọc ra được mùi vị đắc ý.
Ta hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: “Chàng thật sự không uống?”
Chàng một vẻ vững vàng quyết đoán như chỉ huy thiên quân vạn mã: “Không uống.”
Ta ngửa đầu uống hết, chùi chùi khóe miệng, nói: “Chàng không uống thì ta uống.”
“Phu nhân…” Khương Trăn trợn tròn mắt.
Ta đưa bát cho cô ta, nói: “Lại sắc một bát, sau này thuốc tướng quân không uống sẽ do ta uống hết.”
Khương Trăn nhìn sang Phạm Thiên Hàm xin chỉ thị.
Trong mắt Phạm Thiên Hàm chớp lên một gợn sóng, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh như hồ sâu, khẽ động cánh môi nói: “Chiếu phu nhân nói mà làm.”
Khương Trăn bưng bát đi rồi trong lều chỉ còn lại ta và Phạm Thiên Hàm, mỗi người ngồi một phía đầu đuôi của thảm. Chàng vẫn mãi như có điều suy ngẫm trên dưới đánh giá ta, nhìn đến nỗi ta đứng ngồi không yên.
Ta khụ một tiếng nói: “Vết thương còn đau không?” Dứt lời lại thực hối hận, hỏi chuyện gì mà đần quá vậy.

Chàng thu ánh mắt đánh giá lại, vươn tay ra: “Qua đây.”
Ta nhăn nhó vài lượt, rồi từ từ dịch tới cạnh chàng cùng chàng ngồi sóng đôi. Chàng nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, đầu chầm chậm tựa vào vai ta, nói: “Thanh Thiển.”
Ta cứng cả người, vụng trộm liếc mắt nhìn mái đầu gối trên vai ta của chàng một cái, nhẹ giọng đáp: “Ừm?”
Tay của chàng thật lớn, hoàn toàn bao lấy tay ta, lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve, tựa như đang nặn tượng đất ấy. Được một lúc thì thanh âm của chàng mới khẽ khàng vang lên bên tai ta: “Rất nhớ nàng.”
Tim ta chợt dộng ầm ầm, bàn tay bị chàng nắm run lên, một lúc lâu sau mới ngập ngừng phát ra một tiếng: “À.”
Chàng trầm trầm cười: “Chỉ có à?”
Ta không biết trả lời chàng thế nào, chỉ đành im lặng.
Đầu chàng rời khỏi vai ta, buông bàn tay đang nắm tay ta ra, ta thở phào một cái, cái sự vuốt ve như có như không kia suýt nữa thì giày vò ta thăng thiên.
Ta đang định dịch cách chàng xa xa chút, tay chàng đã vòng lên vai ta, kéo ta vào lòng chàng, cằm đặt trên hõm vai ta, chầm chậm cọ vào xương vai ta.
Ta định giãy ra, trong lúc giãy dụa khuỷu tay cũng không biết đã đụng vào chỗ nào của chàng, chỉ nghe chàng rên một tiếng, nhớ ra trên người chàng có vết thương, ta lại không dám động đậy nữa.
Chàng vén tóc phía sau gáy ta lên, ngón tay khẽ lướt qua cổ, khiến ta lại run lên một chặp. Tiếp đó cánh môi mềm mềm nóng nóng áp sát vào, thong thả du di ở bên gáy và sau tai ta, tê tê ngứa ngứa.
Ta nghe được tiếng tim mình đập như nổi trống, hoảng hốt nhìn tấm thảm lông cáo trước mặt, chỉ cảm giác như mình có thể hóa thành một vũng nước.
“Tướng quân, thuốc đã sắc xong rồi.” Ngoài lều truyền tới tiếng của Khương Trăn.
Ta giật mình tỉnh táo lại, luống cuống tay chân túm lấy quần áo bị Phạm Thiên Hàm kéo lộn xộn. Chàng hôn lên má ta một cái rồi buông ta ra, hít sâu một hơi rồi khẽ khụ một tiếng, nói: “Tiến vào.”
Lúc Khương Trăn đi vào thì ta và Phạm Thiên Hàm đã khôi phục lại tư thế lúc đầu, mỗi người ngồi một góc thảm, nghiêm chỉnh ngay ngắn.
Khương đại phu kỳ quái nhìn ta một cái, nói: “Phu nhân, sao sắc mặt lại đỏ như thế?”
Cô ta một tay bê thuốc, một tay cầm tay ta xem mạch, nhíu mày nói: “Mạch tượng cực kỳ hỗn loạn, có chuyện gì sao?”
Ta khổ cả mặt nhìn qua Phạm Thiên Hàm, khuôn mặt vốn không có cảm xúc gì của chàng nhuốm lên chút ý cười, nói: “E là mới bị ta…”
Chàng hơi khựng lại, rồi nói: “…bị thuốc của ta làm loạn mạch tượng.”

Ta hung hăng liếc chàng một cái, đổi lấy ý cười càng rõ rệt.
Khương Trăn bỗng bừng tỉnh ngộ, nói: “Trong thiếp dược ấy của ta quả có mấy vị dược liệu có khả năng gây ra mạch tượng như vầy, may là phương thuốc tẩm bổ, uống vào cũng không mấy đáng ngại.”
Ta vội vàng chuyển đề tài: “Phạm THiên Hàm, mau uống thuốc đi, hay là chàng vẫn muốn để ta uống thêm một bát?”
Khóe môi Phạm Thiên Hàm câu lên chút ý cười: “Nàng bưng lại cho ta đi.”
Khương Trăn bưng thuốc định đi qua, chàng nói: “Khương Trăn, để phu nhân bưng lại đây là được.”
Ta không tình nguyện bưng thuốc tới ngồi bên cạnh chàng, đưa bát sát vào bên miệng chàng, nói: “Uống.”
Chàng hơi nghiêng đầu ra sau, nói: “Chẳng lẽ phu nhân định bỏng chết vi phu? Giúp ta thổi nguội đi.”
Ta nhìn nhìn chàng, rồi nhìn người mang vẻ mặt “Ta rất diệu thủ nhân tâm” là Khương Trăn, cười xùy một tiếng nói: “Là vi thê không chu đáo, để giờ ta thổi.”
Ta ra sức mà thổi, phun không ít nước miếng vào đó, rất là khoái trá.
Thổi xong lại lần nữa đưa tới bên miệng Phạm Thiên Hàm, nói: “UỐng đi.”
Chàng liền cầm tay ta ực một cái uống xong thuốc, mặt không hề biến sắc. Ta vốn hy vọng có thể thấy cái mặt bị đắng tới nhe răng trợn mắt của chàng, nào biết chàng bình tĩnh đến vậy, bèn thấy chán nản cực kỳ. Ngược lại là bộ dạng như nuốt phải ruồi của Khương đại phu khiến ta vừa buồn cười vừa buồn bực.
Khương Trăn bưng bát thuốc ra ngoài, ta nghe ngoài lều truyền tới tiếng nói chuyện:
Tiểu Ngũ Nhi: Khương đại phu, lần này tướng quân uống thuốc rồi sao?
Khương Trăn: Không sai, ngài làm một hơi uống xong luôn.
Tiểu Ngũ Nhi: Không phải chứ, lần trước ta còn quỳ xuống nhưng ngài nói không uống là không uống.
Khương Trăn: Tiêu phó tướng còn suýt lấy cái chết minh giám, ngươi biết tướng quân nói sao không, ngài nói ta không uống là không uống, người mà cắt cổ thì ta ột nhà già trẻ của ngươi chôn cùng.
Ta nhìn sang Phạm Thiên Hàm, chàng bình tĩnh đón lấy ánh mắt ta, không hề có chút xấu hổ nào, tựa như bọn họ đang đàm luận về người khác vậy.
Xì, trẻ nhỏ không thể giáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện