Biến hóa sắc mặt của Diệp Vô Thần khiến Lâm Viêm thầm cười lạnh, y trầm giọng cười nói:
- Hay, nói rất hay, lão phu có gì không dám! Ha ha ha ha!
Thanh âm Lâm Viêm vừa dứt, tương đương với lời đánh cuộc đã lập, cả sân lại ồ lên lần nữa. Lâm Viêm chính là Hỏa ma pháp sư mạnh nhất Thiên Long Quốc, há phải một tiểu bối có thể ngăn cản. Nếu là tỷ thí thông thường còn đỡ, hắn cùng lắm bị Lâm Viêm dễ dàng đánh bại, bị thiêu đến chật vật không chịu nổi, nhưng tuyệt sẽ không hại đến tính mạng, bởi vì Lâm Viêm không dám, cho dù hắn bại cũng là bình thường, ngược lại Lâm Viêm sẽ bị người khinh thường. Nhưng phương pháp do Diệp Vô Thần đưa ra này lại đẩy chính hắn vào một chỗ vạn kiếp bất phục.
Chẳng nhẽ kỳ tài Diệp gia vừa mới nổi danh này lại do đó mà hủy trong tay Lâm Viêm? Có điều, Diệp gia sao có thể cho phép việc như vậy xảy ra. Qua lát nữa, có lẽ không tránh khỏi phải xảy ra một trận xung đột bạo loạn.
Diệp Vô Thần quay đầu, lộ ra một nụ cười ung dung với Diệp Nộ và Diệp Uy, nhưng trong nháy mắt liền giấu đi. Diệp Nộ và Diệp Uy song song nhìn thấy trong mắt, sau đó quay mặt nhìn nhau.
Chẳng nhẽ nó đang dẫn Lâm Viêm vào một cái tròng nào ư?
Tuy không biết hắn sẽ dùng phương pháp gì đối phó, nhưng cõi lòng hai người chung quy đã bình tĩnh hơn phân nửa. Diệp Uy vỗ vỗ Vương Văn Thù khẩn trương gần như sắp khóc ra, tỏ ý bảo nàng đừng nên xúc động.
Diệp Vô Thần bỗng cắn mạnh răng một cái, xoay người như coi thường cái chết, mặt hướng về vị trí hoàng đế Long Dận ngồi, từng chữ trịnh trọng hô:
- Diệp gia ta tuyệt không phải hạng nói không giữ lời, Diệp Vô Thần ta nếu đã quyết định đánh cuộc thì tuyệt sẽ không đổi ý. Vẫn mong bệ hạ, và tất cả các bằng hữu tiền bối đang ngồi ở đây làm chứng cho ta. Nếu Diệp Vô Thần ta thua, Diệp Vô Thần ta mặc cho Lâm viện trưởng xử trí, tuyệt không phản kháng. Mà nếu ta may mắn thắng Lâm viện trưởng, thì Lâm viện trưởng mỗi lần gặp ta ắt phải gọi gọi ta ba tiếng "gia gia".
Sau một hồi im lặng, một thanh âm uy nghiêm bình thản chầm chậm vang lên:
- Được! Nếu ngươi đã kiên trì, vậy trẫm sẽ làm chứng cho các ngươi. Nhưng ván cược này là do ngươi khởi xướng, ngươi đã từng nghĩ tới hậu quả sau khi thua chưa?
- Người Diệp gia ta cho dù bại cũng phải bại đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, tuyệt sẽ không nuốt lời, khiến người ta khinh bỉ. –Diệp Vô Thần nghiêm túc nói.
Long Dận gật đầu:
- Các ngươi bắt đầu đi. Nhưng… trẫm không hy vọng nhìn thấy một thiếu niên tuấn kiệt cứ như vậy bị hủy đi. Đôi khi nhận thua cũng chẳng phải đáng xấu hổ, một mực theo đuổi tôn nghiêm là hành vi của thất phu.
- Vô Thần tạ ơn bệ hạ quan tâm.
Diệp Vô Thần xoay về phía Lâm Viêm, vẻ mặt bình tĩnh, rất có tư thế coi thường cái chết:
- Lâm đại nhân, xin hãy bắt đầu đi. Dựa theo lúc trước nói, ngài chỉ có thể dùng lửa công kích, bằng không chính là ngài thua, mà ta không thể tránh né, bằng không chính là ta thua.
- Hừ, không cần ngươi nhắc nhở! –Lâm Viêm khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó vẻ mặt trên nên âm độc. Y tuyệt đối không cho rằng với lực lượng của Diệp Vô Thần đủ đủ ngăn cản lửa của mình. Hai tay y cùng lúc giơ lên, lòng bàn tay phân biệt bốc lên một đoàn lửa đỏ, màu sắc ngọn lửa từ đỏ nhạt dần dần biến thành màu đỏ thẫm, một cảm giác nóng bỏng càng lúc càng đậm cũng từ lòng bàn tay y mau chóng lan tràn bốn phía.
Mà lúc này, Diệp gia vốn nên quát giận "Lâm Viêm đại nhân, nếu ngài dám thương tổn một sợi tóc của Thần Nhi, Diệp gia ta sẽ đem ngươi xxxxx" không ngờ vẫn duy trì trầm mặc vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người, nhưng trên trán họ không ngừng tràn ra mồ hôi lạnh lộ rõ nội tâm khẩn trương của họ.
Vương Văn Thù trái tim đều sắp vọt ra ngoài, Diệp Uy nắm tay nàng không ngừng an ủi:
- Hãy tin Thần Nhi, nhất định phải tin tưởng Thần Nhi, nếu chúng ta tùy tiện can thiệp sẽ ảnh hưởng đến nó.
Lâm Viêm thật sự dám dùng ma lực của mình dồn Diệp Vô Thần vào chỗ chết ư?
Đương nhiên không dám. Diệp gia và Lâm gia tuy rằng không hợp, nhưng không hề có đại cừu, vẻn vẹn chỉ là đối địch mà thôi. Nếu Lâm Viêm đánh trọng thương tàn phế thậm chí kích sát Diệp Vô Thần, giữa họ nhất định sẽ tạo nên tử thù không đội trời chung. Lúc đó, Diệp gia đương nhiên sẽ không từ thủ đoạn báo thù Lâm gia, ván cược nguyện đánh nguyện đỡ gì kia đơn thuần chỉ là chó má, ngay cả đứa con đều không còn thì cược cái gì. Mà người ngoài cũng chỉ sẽ trách móc Lâm gia tàn nhẫn vô tình, tuyệt đối sẽ không cảm thấy bên Diệp gia không đúng chỗ nào.
Cho nên, Lâm Viêm cùng lắm cũng chỉ dám đánh thương Diệp Vô Thần, nằm trên giường một hai tháng trút cơn giận bị dồn nén trong lòng y. Như vậy người khác sẽ không trách cứ Lâm gia y, mà sẽ chế giễu Diệp Vô Thần không biết lượng sức, dưới tình huống không biết chi tiết đối phương lại dám lập ván cược như vậy với một Thiên cấp cao thủ, bị thương cũng là tự chuốc vạ vào thân, chẳng oán được Lâm Viêm, mà Diệp gia ắt không thể trả thù, ít nhất ngoài sáng là không thể.
Hơn nữ câu nói vừa rồi của Long Dận bề ngoài là khuyên giải Diệp Vô Thần chớ nên hành động theo cảm tính quá mức, trực tiếp nhận thua bảo toàn bản thân, lại chẳng phải không có ý cảnh cáo y đừng hạ độc thủ.
Trên khán đài, Hoa Thủy Nhu tương tự cũng khẩn trương như phần đông người, nàng kéo kéo y phục của Hoa Chấn Thiên, nhỏ giọng nói:
- Cha, hắn có xảy ra chuyện gì hay không thế, lão gia gia kia thoạt nhìn rất lợi hại.
- Lâm lão đầu này ngay cả ta gặp phải đều chỉ có nước chạy trốn, tiểu tử kia lần này chơi lớn rồi, xử lý không tốt cũng xong luôn. –Hoa Chấn Thiên nhếch miệng, trong giọng nói ít nhiều có phần tiếc hận.
Trong góc, nội tâm Long Chính Dương tương tự cũng rất thấp thỏm, y nghiêng đầu, lại phát hiện Diệp Ngưng Tuyết vẻ mặt điềm tĩnh, khóe miệng loáng thoáng còn vương nụ cười si mê, không nhịn được hỏi:
- Ngưng Tuyết muội muội, muội không lo cho ca ca muội ư?
-Không lo ạ. –Diệp Ngưng Tuyết nói.
- Nhưng cữu gia gia của ta… Lâm Viêm kia là Hỏa ma pháp sư mạnh nhất cả Thiên Long Quốc, hắn thật sự có biện pháp chịu nổi công kích của y mà không bị thương tổn ư?
- Đương nhiên rồi! Bởi vì ca ca vốn không sợ lửa. –Ngưng Tuyết tràn đầy tươi cười nói.
Lâm Viêm vung đôi tay lên, hai ngọn lửa trong lòng bàn tay tương tự cũng ngưng thành hai con hỏa long đỏ thẫm xoay tròn bay về phía ngực trái phải Diệp Vô Thần, khóe miệng Lâm Viêm đồng thời lộ ra một nụ cười lạnh, một kích này y dùng hai thành ma lực, y tin rằng Diệp Vô Thần cùng lắm chỉ có thể ngăn cản vài giây, sau đó bị thiêu thành trọng thương. Song, gần như vượt khỏi dự liệu của tất cả mọi người, Diệp Vô Thần ấy vậy lại không làm ra bất cứ động tác cách ly ngọn lửa hoặc lực lượng ngăn cản nào cả, mà cứ đứng im không nhúc nhích ở đó, đôi mắt bình tĩnh quỷ dị, khi hai luồng lửa tới gần người thậm chí còn ưỡn ngực lên để nghênh đón.
Hai luồng lửa song song va vào người Diệp Vô Thần… Trên khán đài nhất thời vang lên tiếng kinh hô của nữ tử, một vài nữ tử nhát gan thậm chí xoay lưng che mặt lại. Song ngay sau đó lại vang lên tiếng hô, đó là tiếng hô khiếp sợ, khó có thể tin nổi.
Sau khi hai con hỏa long nóng bỏng đụng vào người Diệp Vô Thần, lại hệt như hai đốm lửa rơi vào trong nước, trong vài lần hô hấp đã biến mất sạch sẽ, không có đốm lửa rơi xuống, không có khói trắng, cứ như vậy hoàn toàn biến mất, đừng nói thân thể Diệp Vô Thần, mà ngay cả y phục trên người hắn cũng không có bất kỳ thương tổn nào. Mà Diệp Vô Thần lúc này vẫn vẻ mặt bình tĩnh đứng yên ở đó, phảng phất như chuyện gì cũng đều chưa từng xảy ra.
Không biết có bao nhiêu người không hẹn mà cùng liên tiếp dụi mắt, sau đó cẩn thận nhìn về phía thân thể Diệp Vô Thần, ý đồ thử tìm vết lửa thiêu, nhưng kết quả cuối cùng là cái gì cũng không tìm được. Họ không khỏi nghĩ tới, chẳng nhẽ Lâm Viêm chỉ hù dọa đối phương, sau khi bắn ra ngọn lửa lại dùng lực lượng dập tắt nó, hoặc chỉ phóng ra hai luồng hỏa quang thoạt nhìn như ngọn lửa mà thôi? Ngoại trừ những nguyên nhân như vậy, còn có cái gì có thể giải thích màn khó tin vừa nãy kia.
Nhưng vẻ mặt kinh ngạc đến cực điểm của Lâm Viêm lại tuyệt đối không thể giả bộ ra ---vậy thì Diệp Vô Thần rốt cuộc dùng phương pháp gì ngăn cản ngọn lửa vừa nãy hoàn mỹ đến như vậy!