Canh năm, sắc trời u ám, tràn ngập sương mù. Thời tiết như vậy tối không thích hợp cho lên đường nhưng hành trình của Diệp Vô Thần không hề bởi vậy mà phát sinh bất kỳ thay đổi nào.

Một thớt ngựa cao to màu đỏ thẫm tốt nhất của Diệp gia, một thiếu niên tuổi không đến đôi mươi, hai thiếu nữ dựa sát vào hắn. Mà tất cả những thứ hắn cần đều được hắn để vào trong Kiếm Thần chỉ hoàn.

- Thật sự nhất định phải mang theo hai đứa đi ư? Bên ngoài nguy hiểm như vậy... Nương sẽ chăm sóc thật tốt cho hai đứa. –Tuy biết rõ sẽ bị cự tuyệt nhưng Vương Văn Thù vẫn khuyên can một câu thêm lần nữa. Nàng càng nhiều là lo lắng hai cô bé này sẽ liên lụy hắn.

- Vâng, các nàng đã quen ở cùng con rồi, con cũng không muốn tách ra với các nàng. Yên tâm đi con sẽ không để hai nàng xảy ra chuyện, càng sẽ không để chính con gặp bắt trắc. –Diệp Vô Thần lại giải thích lần nữa sau đó đẩy cửa Diệp gia ra.

Bên trong sương mù dày đặc, phản chiếu ra một thân ảnh mảnh mai hơi run rẩy. Diệp Vô Thần nguyên là sửng sốt sau đó đột ngột cả kinh, buông cương ngưa, chạy tới ôm thật chặt vào trong ngực, đau lòng nói:

- Tiểu Nhu Nhu, nàng chờ bao lâu rồi?

Trên dưới toàn thân Hoa Thủy Nhu đều đã bị sương đêm thấm đẫm, Diệp Vô Thần dùng tay sờ thấy một mảnh lạnh lẽo, không biết nàng đã đứng ở đâu bao lâu. Hắn đau lòng bất chấp điều gì khác, tập trung Hỏa nguyên tố ôn hòa ở xung quanh làm ấm thân thể nàng.

Vương Văn Thù cũng vội vã đi tới nắm bàn tay lạnh cóng của nàng, vừa quở trách vừa đau lòng nói:

- Cô bé ngốc, sao con không vào.

- Con… con không lạnh. –Thân thể nàng run lên cầm cập, đôi môi cũng hơi trắng bệch. Bởi vì lo Diệp Vô Thần sẽ đi từ rất sớm mà không thể tự mình tiễn đưa hắn, nên Hoa Thủy Nhu gạt phụ thân, khi trời còn tối đen bèn chờ ở đây, lại sợ sẽ quấy rầy Diệp Vô Thần và Diệp gia đang an giấc nên không dám gọi cửa vào. Mà cứ lẳng lặng chờ ở đây, mỏi mòn con mắt chờ hắn ra ngoài.

- Đều đã như vậy rồi còn nói không lạnh. Từ khi nào Tiểu Nhu Nhu học nói dối với phu quân của nàng vậy. –Diệp Vô Thần che nàng ở trước ngực. Trong sự nỗ lực của hắn, thân thể Hoa Thủy Nhu rốt cuộc đã bắt đầu ấm lên, nàng đem trọng lượng cơ thể hoàn toàn dựa vào ngực hắn, si ngốc nói:

- Chàng ôm ta, ta sao có thể lạnh chứ.

Diệp Vô Thần khẽ cười, lại ôm chặt lấy nàng, nhỏ giọng nói:

- Ta rất nhanh sẽ trở về, ngoan ngoãn chờ ta. Chờ ngày ta trở về, chúng ta hãy thành thân nhé… Cho dù hoàng thượng không đáp ứng ta cũng sẽ khiến y đáp ứng.

Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, nàng hạnh phúc líu ríu một tiếng:

- Vâng…

Rất lâu sau, nàng nhẹ nhàng đẩy Diệp Vô Thần ra, sau đó đặt chiếc bọc đồ nhỏ một mực che ở trước ngực mình vào trong tay Diệp Vô Thần, dịu dàng nói:

- Phu quân, đây là y phục mấy ngày nay thiếp may cho chàng, còn có một đôi giày, còn có… Cha thiếp nói đi về phía Nam hơn chục dặm khả năng sẽ không có người, thiếp đã chuẩn bị một ít đồ ăn, hẳn cũng đủ ăn cho bữa trưa hôm nay.

Nàng vươn tay hai tay, cẩn thận gỡ một miếng ngọc bội hình tròn màu sắc rực rỡ đeo trên cổ mình xuống, sau đó kiễng mũi chân, dịu dàng đeo lên cổ Diệp Vô Thần, đồng thời si mê nhìn đôi mắt của hắn nói:

- Đây là Thất Thải Ngọc tổ truyền của mẫu thân thiếp, khi thiếp ra đời mẫu thân thiếp đã đeo nó lên cổ thiếp để bảo vệ thiếp cả đời bình an. Bây giờ nó đeo lên người phu quân, nhất định sẽ phù hộ phu quân đi bình an, về an bình.

Nội tâm Diệp Vô Thần có một cảm giác bị ấm áp dung hòa. Hắn thậm chí bỗng nghĩ đến, nếu không phải mình trong lúc ngẫu nhiên không hề hay biết đi tới thế giới này, hiện giờ không biết sẽ là tên khốn nạn trời đánh thánh vật nào được hưởng thụ sự dịu dàng như vậy.

Hắn ôm chặt lấy chiếc bọc nhỏ mang theo nhiệt độ cơ thể kia, cầm tay nàng, nhẹ giọng nói:

- Chờ ta…

Lúc này, hắn có thể nói ra miệng chỉ có hai chữ đơn giản này.

- Chàng đi đi, đi sớm… cũng về sớm… -Hoa Thủy Nhu giúp hắn sửa sang tóc tai trên trán và y phục bị mình làm nhàu, lưu luyến nói. Nàng biết nếu hắn đã chọn đi vào thời gian này thì ắt hẳn có dụng ý khác. Mình có thể yêu hắn, nhớ hắn, không nỡ rời xa hắn, nhưng nhất định không thể liên lụy hắn, làm chậm trễ hắn.

- Đi đi, dọc đường cẩn thận. Nếu việc không thể hoàn thành thì hãy về sớm nhé. Sự an toàn của con đều quan trọng hơn bất kỳ cái gì. – Diệp Uy vẫn luôn im lặng nói. Vào giờ này hôm nay vốn là thời gian lên triều nhưng y và Diệp Nộ đều chưa đi. Dẫu Diệp Vô Thần biểu hiện có lòng tin hơn nữa, họ cũng không thể không lo lắng trùng trùng. Bởi vì… Cho dù chỉ có xác suất một phần vạn, thì giờ khắc này chính là lần gặp nhau cuối cùng giữa họ.

- Đi đi, đi sớm cũng tốt, sẽ không bị người ta phát hiện. –Diệp Nộ cũng giơ giơ tay thở dài. Đêm qua lão nhân này cả đêm không ngủ, trong đó không biết có bao nhiêu lần muốn xuống giường thử đi khuyên nhủ Diệp Vô Thần từ bỏ. Cửa ông qua không được không phải là hoàng đế, mà là cửa này của Diệp Vô Thần.

- Thần Nhi, ở bên ngoài nhất định đừng để mình ủy khuất, nhất thiết đừng hao gầy. Chỗ bạc này nhất định đừng không nỡ tiêu… -Vương Văn Thù kéo tay Hoa Thủy Nhu, rất không nỡ nói.

Diệp Vô Thần gật đầu, ánh mắt đảo qua hết mọi người, sau đó ôm Ngưng Tuyết và Đồng Tâm nhẹ nhàng vọt lên lưng ngựa, không quay đầu lại nữa, phóng ngựa rời đi. Tiếng vó ngựa vô cùng vang dội trong yên lặng, chầm chậm từ gần tới xa trong sương mù dày đặc…

Nơi khúc quẹo, Diệp Vô Thần rốt cuộc quay đầu lại. Sương mù dày đặc che kín, họ đã không nhìn thấy bóng dáng của hắn nhưng Diệp Vô Thần vẫn có thể nhìn thấy bọn họ rõ ràng. Hoa Thủy Nhu vẫn giữa nguyên tư thế ban đầu đứng ở đó, ánh mắt mông lung nhìn theo phương hướng của mình, không muốn rời đi. Mà ngoại trừ họ, hắn lại nhìn thấy một bóng người khác… Đêm qua tắm trăng cả tối, đến tận khi hắn rời đi mới lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của hắn – Diệp Thủy Dao.

Trọn hai giờ sau, ngoài của Diệp gia truyền tới tiếng hét ủy khuất đến cực điểm của Long Hoàng Nhi:

- Tên xấu xa… Tên xấu xa! Vì tiễn chàng, bổn công chúa lớn thế này vẫn là lần đầu tiên dậy sớm như vậy, không ngờ chàng lại đi mất rồi... Oa oa, thật là quá đáng ghét! Thiếp hận chết chàng!!

…………………………………………� � �…

Thời gian: mười phút sau khi Diệp Vô Thần rời đi.

Địa điểm: Ngự thư phòng trong hoàng cung Thiên Long.

Một bóng đen như xuất hiện như quỷ mị ở đằng sau Long Dận, khom người nói:

- Hoàng thượng, hắn đã đi rồi. Khiến lão phu khó hiểu chính là không ngờ hắn ngay cả hai thiếu nữ ngày thường cùng ngủ với hắn đều dẫn theo cùng.

- Hả? –Long Dận xoay người lại:

- Có chuyện này ư? –Lập tức lại cười ha ha ầm lên:

- Quả nhiên là thiếu niên phong lưu, đi đến đâu đều dẫn người hắn sủng ái theo, đây quả thật là vượt ngoài dự đoán. Tuy nhiên điều này cũng chứng minh, hắn không hề lo lắng sự an toàn suốt dọc đường.

- Còn cần lão phu ngầm bảo vệ hay không?

- Không cần đâu. Thiết nghĩ hắn cũng có đủ lòng tin. Trẫm tùy thời đều cần các người. –Long Dận phất tay nói.

Đúng vào lúc này, tiểu thái giám bên người của Long Dận đi vào, cung kính nói:

- Hoàng thượng, Tam hoàng tử cầu kiến.

- Hả? Kỳ Nhi? –Long Dận nhíu mày nói:

- Sớm thế nó đã tới đây ắt có chuyện quan trọng, cho nó tiến vào. Lý lão, ngươi hãy lui trước đi.

Hai người song song ứng tiếng, một người rời khỏi, một người ẩn đi. Rất nhanh, tiếng bước chân vội vã tới, Long Chính Kỳ tiến tới sau đó quỳ một gối xuống:

- Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, không biết sớm như vậy phụ hoàng gọi nhi thần tới là có việc quan trọng gì?

- Đứng lên đi… Hả? Khoan đã, trẫm gọi ngươi tới bao giờ? –Long Dận nghe ra không đúng, nghiêm mặt hỏi. Đồng thời trong lòng bỗng bao phủ một bóng ma nhợt nhạt không biết từ đâu tới.

Long Chính Kỳ đứng dậy nghi hoặc nói:

- Sau khi hài nhi rời giường nhìn thấy một tờ ngự trương viết nếu sau khi tỉnh dậy phải mau chóng đi gặp phụ hoàng. Nhi thần tưởng là phụ hoàng không nỡ quấy rầy nhi thần an giấc mà để lại chữ, cho nên sau khi tỉnh dậy liền vội vã chạy tới… Lẽ nào không phải ý chỉ của phụ hoàng?

Đôi mắt Long Dận trở nên sắc bén, trầm giọng nói:

- Trẫm tuyệt đối không sai bất kỳ ai triệu ngươi tới.

- Này…

Long Chính Kỳ vừa mới nói ra một chữ thì thanh âm liền bị cắt ngang giữa chừng, đôi mắt trong sát na trừng lớn vô tả, phảng phất như tùy thời đều có thể vỡ hốc mà ra.

Bởi vì gã nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh.

Long Dận lập tức phát hiện ra dị trạng thình lình xảy ra, tức tốc bước lên đỡ lấy vai gã:

- Kỳ Nhi, ngươi làm sao vậy?

Xoạc!

Long Dận đời này cũng đừng muốn quên đi tiếng trầm đục gần ngay gang tấc này, bởi vì đây là thanh âm thân thể người con trai y hài lòng nhất nổ tan tành, còn có màn sương máu bắn tung tóe bung bét trước mắt y… Chú ngữ khủng bố như tử thần ghi tạc vào sâu trong nội tâm y, mang tới cho y những cơn ác mộng nối tiếp nhau.

Trong nháy mắt đó, thời gian dường như trở nên chậm chạp vô tả, máu tươi phun đầy khắp người Long Dận, tàn chi thịt nát những mảnh áo quần dính máu tới tấp vẩy thành đường cong màu máu bay về phía mỗi một góc trong Ngự thư phòng. Long Dận mở to đôi mắt đầy kinh khủng, trong cơn run rẩy xụi trên đất, y trong màn luyện ngục đột ngột tới này như bị hút hết hồn phách. Trước mắt y lúc này, ngoại trừ màu máu, vẫn là màu máu…

Ba thân ảnh già nua đồng thời xuất hiện, mà đám tiểu thái giám nghe thấy thanh âm cũng lũ lượt xông vào. Cảnh tượng trước mắt khiến chúng đứng ngơ ngác ngay đương trường, hoài nghi có phải mình vẫn chưa tỉnh lại từ trong mộng hay không.

Ba đại cung phụng đưa mắt nhìn nhau, ba lão nhân luôn bình tĩnh lúc này toàn bộ đều là vẻ mặt hoảng sợ. Đúng vào lúc này, một tờ giấy trắng không chút báo trước từ trên không chầm chậm bay xuống, rơi đúng vào tay Long Dận. Long Dận run rẩy nhìn về phía tờ giấy đó, lập tức con ngươi co rụt kịch liệt…

Bên trên viết:

- Hoàng đế một nước, đứa con liên tiếp hại trung lương, vì thế giáng Thiên Phạt.

Xiết chặt tờ giấy nọ vào trong lòng bàn tay, Long Dận toàn thân dính máu chậm chạp đứng dậy từ trong vũng máu. Y dù sao cũng là đế vương, dẫu tâm lý và thị giác chấn động như vậy cũng không thể đánh đổ y. Y cắt chặt đầu lưỡi, lúc này y cần nhất chính là tỉnh táo… tỉnh táo!

Những thái giám thị vệ xông vào toàn bộ đều trố mắt líu lưỡi, mắt lộ hoảng sợ, nhưng không một ai dám nói. Long Dận hừ lạnh nói:

- Có thích khách xâm nhập, đã bị đánh chết, các ngươi đần ra đấy làm gì, còn không mau đi thu dọn!

Họ lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, nơm nớp lo sợ bắt đầu làm công tác thu dọn. Chỉ cần có tròng mắt, đều biết Tam hoàng tử vừa mới tiến vào, mà từ quần áo dính máu trên đất nhìn ra, người chết không toàn thây này rõ ràng chính là Tam hoàng tử. Mà hoàng thượng hạ mệnh lệnh này, rõ ràng là không muốn người biết chuyện, vậy thì kết cục duy nhất của họ chính là – bị giết người diệt khẩu.

Trước nỗi sợ hãi cái chết, họ thậm chí không cảm thấy buồn nôn, cũng hoàn toàn không còn lòng dạ đi nhìn ba đại cung phụng thần bí khó lường mới hiện thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện