Phi Hoàng cung.
Diệp Vô Thần lặng lẽ đẩy cửa, nhẹ nhàng không tiếng động đi vào, đi thẳng đến phòng ngủ của Long Hoàng Nhi. Lại thấy một dáng người nhỏ nhắn đang đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước giường, đầu cúi gằm, hai tay hơi động đậy không biết đang làm gì. Diệp Vô Thần lặng lẽ đến gần, đi thẳng đến sau lưng nàng, ánh mắt thử thăm dò, thu vật trong tay nàng vào trong đáy mắt, lúc này mới nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Hoàng Nhi.
- A! –Long Hoàng Nhi nguyên là giật mình sau đó ngồi dậy như chạm phải điện, đồng thời luống cuống giấu vật ở trong tay ra đằng sau:
- Chàng… chàng dọa ta.
- Hoàng Nhi, nàng giấu cái gì ở đằng sau thế? Cho ta xem nào. –Diệp Vô Thần cười nói.
- Không... Không được. –Long Hoàng Nhi co người, giấu càng kỹ, sau đó đáng thương nói:
- Chờ người ta làm xong rồi sẽ cho chàng xem có được không… A! –Long Hoàng Nhi kêu đau một tiếng, mếu miệng, hốc mắt suýt nữa trào nước mắt.
Diệp Vô Thần vội vã bước lên cẩn thận cầm hai tay của nàng đến trước người. Tay trái của nàng cầm một mảnh gấm màu trắng lên, tay phải cầm theo một chiếc kim khâu, một giọt máu đang từ từ chảy ra trên ngón út. Thì ra trong cơn hoảng hốt, nàng không cẩn thận dùng kim đâm thủng ngón út của mình.
- Nàng xem nàng kìa, đều lớn như vậy rồi còn không cẩn thận đến vậy. Có điều, nàng đây là đang... –Diệp Vô Thần nhẹ nhàng cầm lấy ngón út của nàng, đau lòng trách mắng.
Một cảm giác ấm áp từ trên ngón út bị thương truyền tới, cảm giác đau đớn kia bỗng chốc biến mất hoàn toàn, nàng cúi đầu nói:
- Lúc người ta không có việc gì, cũng muốn học thêu một ít đồ chơi mà.
Trên mảnh gấm trắng kia đã thêm vài đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên là vừa mới bắt đầu, đường kim càng vụng về không sao thương nổi. Diệp Vô Thần không nỡ đả kích nàng, nói:
- Được... Chờ Hoàng Nhi thêu xong rồi cầm cho ta xem có được hay không?
- Ưm, ta vốn chính là... –Nàng nói hết một nữa bỗng ngừng lại, vẻ mặt hơi nhăn nhó, rồi lại hỏi:
- Hôm nay chúng ta có thể ra ngoài chơi không?
Diệp Vô Thần áy náy lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Hoàng Nhi, quãng thời gian này ta phải tới một nơi rất xa, qua một thời gian nữa mới có thể trở về, cho nên không thể bồi nàng, nàng phải ngoan ngoãn chờ ta về, được không?
Đôi mi như nước của Long Hoàng Nhi run lên, gấp giọng nói:
- Chàng, chàng muốn đi đâu? Không đi có được không?
- Là chuyện rất quan trọng không thể không đi. Có điều nàng yên tâm, ta nhất định sẽ trở về rất nhanh. Đến lúc ấy ta ngày ngày dẫn nàng ra ngoài chơi, được không?
- Vậy chàng bao giờ thì đi? –Long Hoàng Nhi vừa ủy khuất vừa không nỡ hỏi.
- Sáng ngày mai.
- Sáng mai… Vậy chàng nhất định phải về sớm đấy, nếu về muộn thiếp sẽ rất tức giận! –Long Hoàng Nhi lật tay dùng bàn tay của mình tóm lấy hắn, lúc này nàng đã quên tay mình vừa mới bị kim đâm.
- Được được được, ta nhất định sẽ về sớm. –Diệp Vô Thần vỗ nhẹ má nàng, Long Hoàng Nhi lúc này cũng đã trở thành một vướng bận nho nhỏ của hắn.
Diệp Vô Thần có quá nhiều chuyện cần phải chuẩn bị nên cũng không ở lại trong cung của Long Hoàng Nhi quá lâu. Trông theo hắn rời đi, trong lòng Long Hoàng Nhi có sự ủy khuất, lưu luyến và không nỡ sâu sắc. Nhưng nàng lại không ngờ rằng thế sự vô thường, không biết phong vân luôn giáng xuống vào lúc không ai hay biết không mảy may phòng bị. Từ biệt lần này, gặp lại đã là ba năm sau.
----------------***-----------------
Trở lại Diệp gia, đầu tiên nhìn thấy lại là Hoa Chấn Thiên đã chờ hắn rất lâu. Diệp Vô Thần nghiêm mặt, bước lên nói:
- Nhạc phụ đại nhân, không biết…
- Nhạc phụ đại nhân cái gì! Ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi. –Hoa Chấn Thiên nghiêm mặt, rất không khách khí hừ nói.
Diệp Vô Thần nhất thời không nói nên lời, chẳng biết Hoa Chấn Thiên lại bất thường ở chỗ nào. Lúc trước bắt hắn gọi nhạc phụ đại nhân hình như cũng là vị lão nhân gia này mà.
- Điều này… Chẳng biết Vô Thần làm sai ở đâu khiến ngài tức giận vậy? –Diệp Vô Thần dè dặt hỏi, đồng thời lén quan sát sắc mặt của y.
- Hừ!- Hoa Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi không làm sai ở đâu, nhưng chỉ là "nhạc phụ" này không được gọi! Ngươi và con gái ta tuy rằng có chút tình ý nhưng đừng nói là thành thân, ngay cả chính thức đính hôn cũng không có, dựa vào cái gì gọi ta là nhạc phụ đại nhân!
Lúc này Diệp Vô Thần mới tỉnh ngộ, thì ra Hoa Chấn Thiên này... còn sốt ruột hơn mình. Hắn vội nói:
- Nhạc phụ đại nhân nói không sai, nếu nhạc phụ đại nhân không phản đối, hôm nay ta và Thủy Nhu sẽ đính hôn, được không?
Hoa Chấn Thiên trợn mắt trâu, sáp mặt lại gần nói:
- Thật sao?
- Đương nhiên, ta sao dám lừa nhạc phụ đại nhân. –Diệp Vô Thần thành thật nói.
- Ha ha ha ha! Tốt, tốt! Tiếng "nhạc phụ đại nhân" này bây giờ nghe mới thoải mái chứ! Con gái... Con gái ngoan mau ra đây, tiểu tử này vừa mới cầu xin cha con muốn vội vã đính hôn với con đó, mau ra đây. –Hoa Chấn Thiên vẻ mặt hưng phấn xông vào đại sảnh hô to, phảng phất như tự nhiên nhặt được cục vàng vậy.
Hoa Thủy Nhu và Vương Văn Thù đang thì thầm to nhỏ ở bên trong cùng nhau ra ngoài, Hoa Chấn Thiên mừng húm nghênh đón:
- Diệp phu nhân, tiểu tử này vừa mới cầu xin lão tử… Lão Hoa ta định việc hôn nhân trước, lão Hoa ta cũng cố mà đáp ứng, còn xem ngươi và Diệp lão đệ nghĩ thế nào. Ngươi xem tuổi chúng cũng không còn nhỏ nữa rồi, con gái nhà ta cũng là mỹ danh truyền xa ở cả Thiên Long Thành, cho dù các ngươi an tâm thì kẻ làm cha ta cũng không an tâm cho lắm, cho nên tốt hơn hết là mau chóng đính hôn thì hay hơn. Ngươi xem…
Con trai ta cầu xin ngươi? Vương Văn Thù lườm trắng mắt, trông điệu bộ này kiểu gì cũng là ngươi cầu xin con trai ta mà... Con gái nhà ngươi có tiếng, con trai nhà ta càng đại danh lừng lẫy... Cô nương nhà ai mà chẳng khóc lóc muốn gả vào đây.
Diệp Uy vừa vặn đi tới, nghe vậy cười nói:
- Ha ha ha ha, tốt. Thần Nhi đang sắp phải đi xa, việc vui công thêm việc vui đương nhiên không thể tốt hơn rồi. Có điều, dù sao hoàng thượng cũng có lệnh trước, hai nhà chúng ta trước tiên cứ định bằng mồm được không?
- Được! Lão Hoa ta cũng nghĩ vậy. Thế thì... –Thanh âm Hoa Chấn Thiên nghẹn lại, giọng nói nhất thời thấp hơn ba phần:
- Lời đính hôn phải đính như thế nào?
Người thô lỗ đúng là người thô lỗ… Vương Văn Thù thầm khinh bỉ y một phen, sau đó kéo Hoa Thủy Nhu khuôn mặt đã đầy thẹn thùng qua, nói:
- Thủy Nhu, trong cả Thiên Long Thành, thật sự không tìm ra nổi một nàng dâu khiến người an tâm hơn con. Nếu Thần Nhi có thể cưới được con, đó là phúc khí của nó.
- A di. –Hoa Thủy Nhu khẽ gọi một tiếng.
Vương Văn Thù mỉm cười, càng lúc càng hài lòng với nàng dâu này. Nàng xắn tay áo lên, rất cẩn thận gỡ một chiếc vòng tay tối màu đeo trên tay trái của mình xuống. Diệp Vô Thần đã chú ý đến chiếc vòng tay này từ rất sớm, Vương Văn Thù luôn đều đeo trên tay chưa từng lấy xuống. Nhưng thân sống trong nhà quyền thế như Diệp gia, chiếc vòng tay này lại thô thiển đến cực điểm, ngay cả nguyên liệu đều là sắt tinh bình thường nhất, Diệp Vô Thần đưa mắt liền nhìn ra. Mà Vương Văn Thù xem trong nó như thế, thiết nghĩ trong đó chắc hẳn ẩn giấu câu chuyện nào đó.
- Chiếc vòng tay này vốn là của nãi nãi Thần Nhi. Năm đó gia gia Thần Nhi cả đời chinh chiến sa trường, liên tiếp vài năm đều không về nhà. Nãi nãi Thần Nhi luôn một lòng một dạ với ông, sau này không ngờ lại bất chấp tất cả, nếm trải muôn vàn khó khăn một thân một mình đi tới chiến trường xa xôi ngàn dậm tìm gia gia Thần Nhi. Khi ấy, người ở đây không ai không cảm động cho lòng chí tình và sự cố chấp của bà, mà hai người họ dưới sự chứng kiến và chúc phúc của ngàn vạn binh tướng cũng kết thành phu thê trên chiến trường. Tín vật đính ước duy nhất chính là chiếc vòng tự tay gia gia Thần Nhi dùng sắt tinh chế tạo khi ấy. Sau này, họ chiến thắng trở về, chống đỡ cả Diệp gia, nãi nãi Thần Nhi không hề có chút hứng thú với những kỳ trân dị bảo kia, trên tay vĩnh viễn đều đeo chiếc vòng tay này, bởi vì đây là bảo vật quý giá nhất trong cả cuộc đời bà… Sau này, bà từ giã cõi trần, trước khi lâm chung đã giao chiếc vòng tay này cho ta, đồng thời nói cho ta chỉ có nàng dâu của Diệp gia mới có thể đeo nó.
Nàng kéo tay Hoa Thủy Nhu lại, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng tay lên cổ tay mịn màng của nàng. Hoa Thủy Nhu dùng tay vuốt nhẹ nó, hốc mắt hơi nóng lên:
- A di, con nhất định sẽ đeo nó mãi mãi, đến tận khi…
- Đã đeo lên thì con chính là dâu của Diệp gia ta rồi, còn gọi a di à? –Vương Văn Thù đầy tươi cười nói.
Trên khuôn mặt Hoa Thủy Nhu trải đầy mây hồng, thẹn thùng vô hạn, nàng nắm chéo áo, đầu hơi cúi, nhỏ giọng nói:
- Nương…
Vương Văn Thù còn chưa kịp vui mừng ra mặt đáp ứng thì Hoa Chấn Thiên kích động đến độ xoa xoắn tay ở bên kia đã cười sằng sặc đầy sung sướng:
- Tốt tốt! Bây giờ việc hôn nhân đã đính rồi…
- Khục khục. –Vương Văn Thù giả vờ ho hai tiếng, nói:
- Thông gia, ông còn chưa lấy ra tín vật đính ước của Hoa gia các người đâu.
Tiếng cười của Hoa Chấn Thiên đột nhiên ngưng bặt như bị một tảng đá lớn chẹn họng, y trợn trừng mắt, sau đó trực tiếp há hốc mồm, xấu hổ vỗ vỗ đầu:
- Trông ta này, lúc ra ngoài không ngờ lại quên mang theo, ta lập tức về lấy ngay.
Mợ nó, tín vật đính ước nên chuẩn bị cái gì tốt chứ… Nếu không thì cũng phải đi chế một cái vòng tay, sau đó bịa một câu chuyện chứ?
- Nhạc phụ đại nhân, không cần đâu. Thực ra Thủy Nhu đã cho ta tín vật đính ước rồi. –Diệp Vô Thần gọi Hoa Chấn Thiên, sau đó lấy từ trong tay áo một cây đoản tiêu màu xanh biếc:
- Người ngọc tặng tiêu, vốn chính là ý tâm hồn thiếu nữ đã thầm hẹn, tín vật đính ước Thủy Nhu tặng cho ta, ta luôn mang theo bên người.
- A… Ừm, tốt, rất tốt, không sai. Thế này là xong rồi, ha ha ha ha, nào nào nào, thông gia, hai chúng ta đi uống hai chén. Việc vui mừng như vậy sao có thể không uống rượu chứ. Hôm nay ta sẽ uống không say không về. –Hoa Chấn Thiên vô cùng thân thiết ôm bả vai Diệp Uy, cười sằng sặc đi về phía đại sảnh. Trên mặt Diệp Uy lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, uống rượu với Hoa Chấn Thiên… Đây chẳng phải tìm ngược sao!
-À, đúng rồi. –Hoa Chấn Thiên bỗng xoay người lại, hàm hồ nói:
- Hai thanh niên các ngươi tuổi cũng không nhỏ rồi, cho dù vẫn chưa thành thân nhưng có chút việc… "ấy ấy" muốn làm cũng có thể làm… Có lẽ hai vị thông gia hẳn cũng muốn sớm ôm cháu rồi… Ừ, đi, đi uống rượu.
Diệp Vô Thần:
- ……
Hoa Thủy Nhu:
- ……
Vương Văn Thù:
- ……
Quả nhiên, không lâu sau Hoa Chấn Thiên hài lòng mỹ mãn đi ra ngoài, dẫn theo Hoa Thủy Nhu về nhà. Diệp Uy đã ngã trên đất bất tỉnh nhân sự, có lẽ triều sớm ngày mai cũng không cần lên nữa.
Trước khi đi, Hoa Chấn Thiên mượn hơi rượu cười gian bên tai với Diệp Vô Thần:
- Ta sớm đã nhìn ra tiểu tử ngươi ắt hẳn sẽ là một kẻ phong lưu, lần này ra ngoài khó bảo toàn sẽ không dẫn một mụ vợ về… Việc hôn nhân đã định rồi, con gái ta chính là bà lớn, cho dù là công chúa… cũng phải đứng một bên cho ta.
- Thần Nhi, y vừa mới lén lút nói gì với con thế? –Sau khi Hoa Chấn Thiên rời đi, Vương Văn Thù lén hỏi.
- Điều này không quan trọng. –Diệp Vô Thần bất lực nói, thậm chí làm tốt cả tư thế chuẩn bị xoay người trốn đi:
- Chuẩn bị có một phiền phức không lớn cũng không nhỏ sắp tới rồi đó.
- Phiền phức? –Vương Văn Thù nghi hoặc.
Vừa dứt lời, cánh cổng bị đóng lại chưa được bao lâu lại bị mở ra, lộ ra một khuôn mặt xinh xắn. Nhìn thấy Diệp Vô Thần ở ngay trong tiểu viện, đôi mắt nàng sáng ngời, hết sức phấn khởi chạy vào, chính là Gia Cát Tiểu Vũ.
Diệp Vô Thần cảm thấy rõ ràng thân thể Vương Văn Thù run lên một cái, sau đó lui xuống một bước, nhỏ giọng nói:
- Thần Nhi, chuyện giữa đám vãn bối các con người làm trưởng bối như nương không tiện nhúng tay, nương đi chăm sóc cho cha con.
Nói xong liền cuống quít xoay người rời đi. Diệp Vô Thần chỉ có thể ngán ngẩm, không chút nghi ngờ bà sớm đã lĩnh giáo qua sự đáng sợ của cô nàng mê trai này.
Xem ra… Buộc phải dùng tuyệt chiêu càng độc hơn lần trước.