Ngưng Tuyết nhìn thấy hắn đi vào, vui vẻ giương hai cánh tay trắng muốt về phía hắn. Thân thể nàng không chút bụi trần, như phủ băng tuyết. Nàng cần không phải là tắm rửa mà là cảm giác hạnh phúc được ca ca âu yếm và thương yêu này.
Đồng Tâm lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, đầy vẻ tò mò nhìn Quang Minh ma pháp đăng chiếu ánh sáng trong suốt kia. Quang Minh là khắc tinh của Hắc Ám, tương tự cũng là một nửa khắc tinh của Tử Vong, nhưng quy tắc này dường như không hề thành lập lên trên người Đồng Tâm có được Hắc Ám và Tử Vong lực, trên mặt nàng khong hề có bất kỳ nét bài xích hoặc ghét bỏ nào, chỉ có tò mò. Tò mò quả cầu trắng này vì sao có thể phát ra ánh sáng trắng.
Nàng vươn một ngón tay non mềm ra, khẽ cốc một cái. Ma pháp đăng treo ở đó hơi đung đưa, khiến ánh sáng trong phòng đu đưa theo đó, lúc sáng lúc tối. Đồng Tâm phảng phất như phát hiện ra đồ vật dễ chơi gì đó, đôi mắt sáng ngời, cốc một cái rồi lại một cái, sau đó vui vẻ nhìn nó lắc đi lắc lại.
Diệp Vô Thần mỉm cười nhìn chăm chú vào hành động của nàng, niềm lạc thú đơn thuần nhất này cũng chỉ xuất hiện trên người những đứa trẻ hồn nhiên nhất, mà Đồng Tâm ngoại trừ danh xưng đáng sợ và thực lực của nàng, thì hoàn toàn chính là một thiếu nữ tâm tư trong sáng như tờ giấy trắng.
Choang!
Một tiếng vang lên giòn giã, tiếp đó ánh sáng trong phòng sáng ngời, sáng đến chói mắt. Nhưng thời gian kéo dài ánh sáng này rất ngắn rồi lập tức tối sầm. Thì ra ma pháp đăng đáng thương kia bị Đồng Tâm không cẩn thận tiết lực lượng ra ngoài gõ cho vỡ tan tành, hóa thành từng mảnh vụn rơi xuống đất, vỡ thành những mảnh càng nhỏ hơn.
Diệp Vô Thần dở khóc dở cười, nhưng may thay trong phòng hắn tổng cộng có hai chiếc ma pháp đăng, ánh sáng vẫn như cũ. Đồng Tâm biết mình làm sai, ngoan ngoãn bay từ giữa không trung xuống rồi đứng ở đó, vừa khẩn trương vừa đáng thương nhìn Diệp Vô Thần.
Diệp Vô Thần ôm Ngưng Tuyết người ướt đẫm lên, lau sạch nước trên người nàng sau đó đặt lên giường, đắp chăn lên. Lúc này mới đi tới trước mặt Đồng Tâm, vuốt ve mái tóc nàng nói:
- Không sao, ngày mai ta sẽ bảo họ thay một cái mới là được. Được rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi.
Bởi vậy, trên giường của Diệp Vô Thần lại thêm một Đồng Tâm chỉ lớn hơn Ngưng Tuyết chút chút. Chỉ là, phản ứng của Đồng Tâm so với lần đầu tiên khi Ngưng Tuyết ngủ trên giường thì càng không chịu nổi. Thiếu nữ bị Tỏa Ma Liên phong tỏa đằng đẵng hai mươi năm nay vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường. Chỉ là bất kể nàng cười thế nào đều không phát ra bất cứ thanh âm nào. Nàng không phải bị mất đi năng lực ngôn ngữ, mà là mất đi thanh âm.
Có Thiên Phạt Chi Nữ cùng giường bảo vệ, không có điều gì có thể so với điều này càng khiến người ngủ an lành hơn.
Nhưng Diệp Vô Thần rất nhanh sẽ biết, kết quả lại hoàn toàn ngược lại.
Ngưng Tuyết trong giấc ngủ luôn yên ổn như vậy, không chút nhúc nhích nằm gọn trong ngực Diệp Vô Thần, chỉ có chiếc mũi hơi nhấp lên theo nhịp thở. Mà Đồng Tâm lại hoàn toàn không có sự an tĩnh như Ngưng Tuyết. Diệp Vô Thần vừa mới đi vào giấc ngủ bỗng cảm thấy trong ngực mình nhiều thêm một dáng ngọc mình hương nhỏ nhắn trắng mịn, làn da trắng bóc bởi uốn éo mà vô ý thức ma sát lên người hắn. Diệp Vô Thần mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp gần như kề sát với mặt hắn. Hai mắt nàng khép hờ, đôi mi khẽ rung, hiển nhiên đang ngủ say, nhưng thân thể lại không vì ngủ say mà an phận.
Trên người nàng không biết từ lúc nào đã không còn một mảnh, hình như nàng cảm thấy không thoải mái nên vô ý thức tự động cởi bỏ.
Nếu nàng là Ngưng Tuyết, hắn sẽ nhẹ nhàng ôm chặt, yên tĩnh ngủ. Nhưng nàng lại là Đồng Tâm… Gương mặt đẹp tuyệt nhân gian kia, còn có kích thích như lấy mạng người do sự cọ xát từ thân thể mềm mịn đó mang tới, một dòng khí nóng với tốc độ cực nhanh dâng lên, bành trướng, dưới thân cũng trào lên phản ứng trực tiếp nhất…
Nếu là bình thường, một cơn gió thổi cỏ lay cũng đủ đánh thức Đồng Tâm. Nhưng Đồng Tâm lúc này đang trong giấc ngủ mông lung cảm thấy có thứ gì đó nhô lên giữa đùi mình, nhưng bởi vì không cảm thấy bất kỳ nguy hiểm nào nên tiếp tục ngủ say. Chỉ là bàn tay lại vô ý thức duỗi ra, tóm chặt lấy vật vừa cứng vừa nóng kia. Cặp đùi nhỏ không ngừng chà sát lên đùi Diệp Vô Thần.
Diệp Vô Thần hít sâu một hơi lạnh, hắn bắt đầu phát hiện ra rằng cho Đồng Tâm ngủ trên giường hán là một sai lầm, bởi vì hắn đã đánh giá quá cao định lực của mình.
Càng chết người chính là, thiếu nữ ngủ rất không ngoan ngoãn này phảng phất như phát giác thấy vật mình cầm lại chơi thích như vậy, tay hoạt động một cái rồi một cái, cái miệng cũng hơi mấp máy vài cái, phát ra tiếng lẩm nhẩm như nói mê.
Xoạt------
Dục vọng của Diệp Vô Thần bành trướng trong nháy mắt, toàn thân bắt đầu nóng ran, bình sinh lần đầu tiên chịu kích thích như thế, hắn hoàn toàn không có sức phản kháng, tất cả định lực căn bản biến mất vô ảnh vô tung. Bàn tay nhỏ nhắn ấm mềm kia tuy chỉ hoạt động đơn giản thong thả, nhưng kích thích mang tới cho Diệp Vô Thần chưa từng nếm trải mùi đời là trí mạng. Hô hấp của hắn trở nên nặng nề, thân như lửa đốt, hô hấp nóng bỏng phun từng đợt lên khuôn mặt Đồng Tâm.
Dần dần, động tác thong thả của Đồng Tâm chẳng những không thể tiêu tan dục vọng đang bốc lên bừng bừng trong hắn, ngược lại còn khiến hắn càng thêm nóng ran. Rốt cuộc, hắn cắn răng nắm chặt tay Đồng Tâm, mất hết cảm giác tội ác trong lòng, kéo nàng hoạt động nhanh hơn. Đồng Tâm cũng bị đánh thức vào lúc này, cảm giác được xúc cảm trong tay và động tác trên tay, đôi mắt trợn tròn vô tội ngây ngốc nhìn hắn.
- Cứ thế, tiếp tục. –Diệp Vô Thần thở phì phò thấp giọng nói, buông lỏng bàn tay mềm của nàng ra.
Đồng Tâm nháy nháy mắt, si mê nhìn hắn nhắm mắt hưởng thụ, sau đó rất nghe lời hoạt động tay mình, hơn nữa động tác càng lúc càng nhanh. Đồng thời vươn đầu lưỡi, liếm liếm nhẹ lên mặt, cổ, ngực hắn, lưu lại từng mảng vết nước nhỏ.
Trong đêm đen yên tĩnh, kéo theo tiếng thở dốc càng lúc càng nặng của Diệp Vô Thần. Không biết đã qua bao lâu, hắn thở dài một hơi, một cỗ khí nóng từ dưới thân hắn tuôn trào ra, phun lên hai đùi và tay của Đồng Tâm.
Ôi chao… Thân xử nam, không ngờ bị tay của Đồng Tâm cướp đi. Diệp Vô Thần thầm than thở, lặng người, im lặng nhấm nháp cảm giác lúc trước.
---------------------------------------------------------------
Sớm hôm sau, Diệp Vô Thần bất đắc dĩ dậy thật sớm, đi tới hoàng cung Thiên Long. Sau khi bái kiến Long Dận, dưới sự dẫn dắt của một cung nữ định trực tiếp đi tới Phi Hoàng Cung của Phi Hoàng công chúa. Nhưng ngay khi chân trước của hắn vừa bước ra khỏi Thiên Long đại điện, thì một thị vệ vội vã tiến vào mang tới một tin tức khiến tâm lý hắn chấn động mạnh.
- …. Hoàng thượng, rạng sáng hôm qua, hoàng đế Phong Vô Kỵ của Đại Phong Quốc bạo bệnh băng hà, trên dưới Đại Phong Quốc đại tang ba ngày. Sau ít ngày nữa, hoàng thái tử Phong Liệt sắp lên ngôi.
Tin tức này khiến bá quan trên triều không ai là không động dung, đại đa số là vẻ mặt vui mừng, thiểu số lộ ra vẻ mặt trầm tư.
- Việc này là thật? –Long Dận kích động đứng bật dậy, vội vàng hỏi.
- Hoàn toàn chính xác. Sau khi tiểu nhân xác nhận mới dám bẩm báo hoàng thượng.
Một vị lão thần ăn vận quan văn bước ra khỏi hàng hưng phấn nói:
- Hoàng thượng, thật mừng quá! Phong Vô Kỵ lòng muông dạ thú, nhiều lần muốn thôn tính ba nước, nhất thống thiên hạ, hiện giờ rốt cuộc nhận báo ứng, chưa tới sáu mươi đã về trời. Thiết nghĩ hoàng đế tiền nhiệm ắt phải ổn định lòng dân trước. Trong thời gian ngắn hẳn không còn tâm tư mưu đồ thiên hạ nữa, Thiên Long Quốc ta có thể bình an rồi.
Chúng thần tới tấp gật đầu phụ họa, lại thấy Gia Cát Vô Ý bước ra khỏi hàng nói:
- Chà, lời này của Vu đại nhân sai rồi. Năm ấy Gia Cát ta theo Diệp lão tướng quân giao phong nhiều lần với Đại Phong Quốc, chưa gặp hoàng đế Phong Vô Kỵ của Đại Phong Quốc, lại nhiều lần gặp hoàng tử Phong Liệt, người này thân là hoàng tử, lại nhiều lần tự thân ra trận, dũng mãnh vô song. Năm ấy cũng là y dẫn quân Đại Phong Quốc hung hãn phá Thiên Long Quốc ta, nếu không phải Kiếm Thần tiền bối ra tay, có lẽ đã tạo thành họa diệt quốc. Có thể thấy dã tâm của hắn vượt xa cha. Hiện giờ Đại Phong Quốc đã gần hai mươi năm chưa có hành động lớn, với dã tâm đã hiển lộ không thể nghi ngờ vào hai mươi năm trước, sau khi lên ngôi nói không chừng chính là lúc y bộc phát. Thiên Long Quốc ta chẳng những khó bình an, ngược lại có thể bị nguy đấy!
Diệp Nộ cũng đứng ra nói:
- Gia Cát tướng quân chẳng hay đề cao chí khí người khác, lời chẳng chút nào sai, Phong Vô Kỵ băng hà đối với Thiên Long Quốc ta mà nói chẳng phải việc tốt.
Diệp Vô Thần vào giờ phút này cũng đã đi xa, không nghe thấy những gì họ nói đằng sau.
Hắn một đằng vừa quan sát phân bố kiến trúc của hoàng cung, một đằng tính toán Phi Hoàng công chúa này sẽ giở thủ đoạn gì để đối phó hắn. Nụ cười nàng lộ ra trước khi rời đi vào ngày đó nhìn thế nào cũng giống một con tiểu hồ ly --- đương nhiên, cũng chỉ là tiểu hồ ly mà thôi.