Trùng hợp chính là, khi Long Dận dẫn Long Hoàng Nhi tới Diệp gia, Diệp Vô Thần cũng đúng lúc ôm Đồng Tâm trở về. Long Dận vừa xuống kiệu thì đã nhìn thấy Diệp Vô Thần đứng ở trước cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về bên này. Vẻ mặt hắn có chút cứng đờ trong nháy mắt, sau đó cười nhạt đi tới.
- Vô Thần bái kiến hoàng thượng. Hôm nay hoàng thương sao lại rảnh rỗi tới Diệp gia ta? –Diệp Vô Thần hơi khom người nói, Đồng Tâm trong ngực nằm tựa vào vai hắn không chút nhúc nhích, phảng phất như đang ngủ vậy.
Long Dận cười ha ha, hiền hòa nói:
- Hôm nay trẫm đương nhiên là có việc tới. Hả? Tiểu nha đầu trong lòng ngươi là?
Trên mặt Diệp Vô Thần lóe lên một tia gượng gạo, hơi xấu hổ nói:
- Đây là một muội muội ta vừa nhận, sau này sẽ ở lại Diệp gia ta.
- Ồ… -Long Dận gật đầu, sau đó cười đầy ẩn ý nói:
- Trẫm từng ngẫu nhiên nghe nói Diệp gia công tử rất có hứng thú với bé gái ít tuổi, xem ra lời đồn không hề giả tạo nha, ha ha ha ha!
Diệp Vô Thần cười nhạt, cũng không biện bạch.
Diệp Vô Thần sống đến bây giờ khiến nội tâm Long Dận trở nên sinh nghi. Bởi vì y đương nhiên biết tầm sáng Đào Bạch Bạch đã tới đây. Hơn nữa theo như lời thủ vệ thành Đông, hắn bị Đào Bạch Bạch đuổi về hướng Đông.
Mà hiện giờ hắn bình an vô sự đứng ở đây, trên người ngay cả y phục đều không bị rách xước, điều này ý nghĩa cho cái gì?
- Á! Là hắn, là hắn!
Một tiếng thét vượt ngưỡng dexibel, tiếp theo đó là một thiếu nữ toàn thân bận y phục trong cung màu trắng từ trong kiệu loan nhảy xuống, đứng ở bên người Long Dận, vẻ mặt điêu ngoa chỉ vào Diệp Vô Thần:
- Phụ hoàng, chính là hắn… Ngày đó chính là hắn ức hiếp con!
Tin tức hoàng đế tới sớm đã bị thủ vệ canh cửa thông báo vào trong. Toàn bộ trên dưới Diệp gia lúc này bao gồm cả Diệp Vô Vân đều chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Phi Hoàng công chúa nửa nấp đằng sau hoàng đế, tức giận phừng phừng nhìn Diệp Vô Thần, nhất thời cảm thấy khá buồn cười. Chút ít mâu thuẫn giữa Phi Hoàng công chúa và Diệp Vô Thần khi đó họ đương nhiên biết.
Sau khi vội vã làm lễ, cung kính nghênh đón hoàng đế và công chúa vào Diệp gia, Vương Văn Thù lúc này mới quan tâm hỏi:
- Thần Nhi, lúc trước con chạy đi đâu thế, ngay cả cơm trưa đều không về ăn, thật là khiến nương tìm mất một hồi. Còn nữa… tiểu muội muội này là?
Đồng Tâm vẫn nằm bên vai hắn không ngẩng đầu, dường như đang ngủ rất ngon.
- Không sao, chỉ là gặp phải một kẻ xấu, chơi đùa náo loạn một hồi mà thôi. Cô bé này là con nhặt được ở thành Đông, khi đó nàng một mực đi theo con, con thấy nàng không nhà để về liền dẫn nàng về làm bạn với Tuyết Nhi. –Diệp Vô Thần tùy ý nói.
- Hả? Kẻ xấu? Là kẻ xấu nào to gan như vậy dám ức hiếp thiếu gia Diệp gia. –Long Dận dùng giọng điệu trêu đùa nói.
Diệp Vô Thần không chút để ý bĩu môi nói:
- Một tiểu nhân vật vô danh mà thôi, thần vật giữ mạng sư phụ ta để lại cho ta nhiều lắm, cho dù thêm một gã lợi hại hơn y gấp chục lần ta cũng chưa chắc để y vào trong mắt.
Lời này đương nhiên là nói cho Long Dận. Quả nhiên, vẻ kinh ngạc trên mặt y chợt lóe, nội tâm càng quay cuồng không thôi.
Diệp Uy nghe ra điều gì đó, nhíu mày hỏi:
- Thần Nhi, xảy ra chuyện gì? Có phải có người muốn gây bất lợi với con hay không?
Vương Văn Thù nghe vậy nhất thời cũng khẩn trương.
- Đã nói không sao cả mà, ẩu đả nhỏ mà thôi, không cần thiết phải để trong lòng. –Diệp Vô Thần hồn nhiên không thèm để ý nói, sau đó xoay về phía Long Dận áy náy nói:
- Quả thật là chuyện buổi sáng, Vô Thần khiến hoàng thượng khó xử rồi.
Long Dận gật đầu:
- Ngươi đích xác làm trẫm khó xử. Ai, chuyện này hẳn phải trách ngươi, trách ngươi quá xuất sắc, khiến con gái Hoa tướng quân đều chết mê mệt với ngươi. Có điều thế cũng tốt, có thể thành toàn một đôi tình nhân, cho dù trẫm làm kẻ bội tín một lần cũng nào có sao.
Diệp Uy cuống quít khom người nói:
- Hoàng thượng quá lời. Lần này hoàng thượng vì khuyển tử mà nhượng bộ, trên dưới Diệp gia ta ắt ghi tạc long ân này.
- Ha ha ha ha! –Long Dận xua tay:
- Miễn đi miễn đi, trẫm lần này tới là dẫn Hoàng Nhi đi coi phu quân tương lai của nó một lần, chờ ba năm sau Hoàng Nhi gả vào Diệp gia, các ngươi phải đối xử tử tế với Hoàng Nhi đấy.
Diệp Uy còn chưa kịp đáp lời, Long Hoàng Nhi đã như bị kim châm vọt ra ngoài, đang lúc tất cả mọi người tưởng rằng nàng chắc hẳn sẽ hô to "Không muốn lấy chồng", thì Long Hoàng Nhi lại hô ra một câu đánh ngã nhào toàn bộ bọn họ…
- Không muốn! Con không muốn ba năm sau gả cho hắn, con bây giờ muốn gả luôn cho hắn!
Nàng vươn một ngón tay mềm mại trắng bóc ra, chỉ thẳng vào Diệp Vô Thần.
Diệp Vô Thần không khỏi ngấm ngầm sờ mặt mình một cái, lẩm bẩm nói:
- Chẳng nhẽ mị lực của ta đã cường đại đến mức này cơ à?
Sau phút lặng ngắt rất dài, Long Dận hỏi dò:
- Hoàng Nhi, con vừa mới nói gì?
- Bây giờ con muốn gả ngay cho hắn! –Long Hoàng Nhi lặp lại một lần. Trên khuôn mặt có vài phần giận dỗi, vài phần giảo hoạt.
Diệp Vô Thần khá thưởng thức ngắm vị tiểu công chúa này, nụ cười trên mặt khiến Phi Hoàng công chúa phảng phất như nhìn thấy một con sói xám đang nhìn chằm chặp một chú cừu non.
- Ha ha ha ha… -Long Dận cười sằng sặc một hồi, cởi mở nói:
- Hoàng Nhi, phụ hoàng quả nhiên không có nói sai, sau khi gặp mặt con thật sự đã chủ động đáp ứng. Nhưng ba năm là ba năm, tuy trẫm còn sốt ruột hơn con nhưng nào có đạo lý công chúa nhỏ như vậy đã lấy chồng.
- Con không cần, con muốn gả luôn cho hắn, như vậy con có thể…
- Kiên quyết không cho phép!
Trên dưới Diệp gia hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt quái dị, mơ mơ hồ hồ không biết sao cả, thế này là ai theo ai?
- Vậy… vậy sau này liệu con có thể thường xuyên tới đây chơi hay không? –Long Hoàng Nhi chỉ muốn lui mà cầu điều tiếp theo, trông mong nói.
- Điều này không được. Một công chúa ngày ngày chạy tới nhà phu quân tương lai còn ra thể thống gì nữa. –Long Dận lắc đầu nói.
- Vậy… vậy… vậy con muốn sau này hắn bảo vệ con tới trường! – Rất lâu sau, Phi Hoàng công chúa rốt cuộc mắt sáng ngời, bật thốt ra.
Long Dận lần này không cự tuyệt, ánh mắt đảo qua Diệp Vô Thần, vẻ mặt tươi cười hỏi:
- Vô Thần, yêu cầu này ngươi có bằng lòng hay không? Mấy tháng gần đây Hoàng Nhi đúng lúc đang học họa kỹ tại học viện hoàng gia Thiên Long, với năng lực siêu quần của ngươi, nếu bồi bên cạnh nó trẫm sẽ vô cùng yên tâm cho sự an toàn của nó. Mà với họa kỹ của ngươi, giúp Hoàng Nhi sớm tốt nghiệp thực sự là việc đơn giản hết mức.
Có một điểm Long Dận không nói, đó chính là thời gian Long Hoàng Nhi tới học viện hoàng gia Thiên Long vô cùng ít. Mười ngày cũng chưa chắc đi một lần, hoàn toàn xứng đáng là đại vương trốn học. Long Dận đối với việc này đau đầu không thôi nhưng cũng chẳng có cách vẹn toàn. Nếu như mời những đại sư kia một mình dạy bảo, hậu quả không chỗ nào mà không phải là bị hành thảm không nói lên lời.
Long Hoàng Nhi cái khác không biết, ngay cả biết chữ đều là vấn đề, nhưng thủ đoạn hành người đã đến cấp độ tông sư. Có thể nói là nhiều vô kể, hoa cả mắt, đủ mọi thể loại…
Diệp Vô Thần rất may mắn trở thành mục tiêu tiếp theo của Long Hoàng Nhi. Đương nhiên, là ai hành ai còn chưa biết.
- Hoàng thượng phân phó, Vô Thần đương nhiên tuân theo. –Diệp Vô Thần không lưỡng lự nói. Theo tình thế trước mắt thì thấy, hắn cho dù không tuân theo cũng phải tuân theo.
Long Hoàng Nhi trốn đằng sau Long Dận rốt cuộc không nhịn nổi lén bật cười.
Sau khi Long Dận và Long Hoàng Nhi rời đi, Diệp Nộ nghiêm mặt, nhướng mày hỏi:
- Thần Nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải có người muốn ám sát ngươi?
Diệp Uy cũng sắc mặt trầm trọng gật đầu, Vương Văn Thù thì càng lo ngay ngáy dùng ánh mắt kiểm tra kỹ lưỡng từ đầu tới chân Diệp Vô Thần một lượt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng tự nhiên không biết, chỗ có máu duy nhất trên người Diệp Vô Thần đã bị Đồng Tâm hắn ôm trong lòng che hết.
Diệp Vô Vân một mực không nói một lời lẳng lặng dựng lỗ tai lên.
- Đích xác có người truy sát con, hơn nữa còn là Đào Bạch Bạch được xưng tụng Thiên Long đệ nhất sát thủ. –Diệp Vô Thần bình thản nói.
- Cái gì!? –Diệp Nộ và Diệp Uy song song giật nảy mình. Cái tên Đào Bạch Bạch họ sao có thể không biết. Bởi vì y có thể nói là thần thoại trong giới sát thủ, một trong bảy đại Thiên cấp cương giả ở Thiên Long Quốc, chỉ cần là nhiệm vụ ám sát y tiếp nhận, từ trước tới nay chưa từng thất thủ lần nào.
- Vậy y bây giờ…
- Y đã chết rồi. –Diệp Vô Thần hời hợt nói.
- Đã chết!? Là con giết chết y? –Diệp Nộ dùng giọng điệu gần như khiếp sợ hỏi.
Diệp Vô Vân ráng sứ khiến sắc mặt duy trì bình tĩnh, nhưng nội tâm đã dâng lên lồng lộn, gần như không dám tin vào lỗ tai mình. Nếu không phải Diệp Vô Thần bây giờ đang sống sờ sờ, hơn nữa không chút thương tổn đứng ở đây, gã sẽ hoàn toàn coi đây thành một câu chuyện thật nực cười.
Diệp Vô Thần cười hắc hắc:
- Lúc trước con đã từng nói, thần khí giữ mạng sư phụ con tặng cho con nhiều lắm, tuyệt chiêu mạnh nhất của Lâm viện trưởng kia đều không thể làm gì được con, Đào Bạch Bạch làm sao có khả năng thương tổn con.
Diệp Uy và Diệp Nộ đều trầm mặc, họ đương nhiên biết, chiến thắng một Thiên cấp cao thủ đã khó lại càng thêm khó, mà giết chết một Thiên cấp cao thủ có thể nói là khó như lên trời. Mà cái chết của Đào Bạch Bạch, đương nhiên sẽ gây nên chấn động không nhỏ cho Thiên Long Quốc thậm chí cả Thiên Thần đại lục.
Mà hiện tại họ quan tâm nhất chính là rốt cuộc ai đã mời Đào Bạch Bạch tới ám sát Diệp Vô Thần. Lẽ nào lại là những người một năm trước suýt nữa khiến Diệp gia họ tuyệt hậu, họ bất luận làm thế nào đều không tra được kia ư?
- Thần Nhi, con cảm thấy có thể là ai muốn gây bất lợi với con? –Diệp Uy lạnh mặt hỏi, sau một hồi nghĩ mà sợ, lửa giận trong lòng bừng bừng bốc lên. Bởi vì nếu không phải Diệp Vô Thần có "thần khí hộ thân Kiếm Thần cho" thì Diệp gia y đã tuyệt hậu lần nữa. Họ thậm chí đến giờ đều không phát giác ra rốt cuộc là ai đang nhằm vào Diệp gia.
Diệp Vô Thần lắc đầu nói:
- Không biết. Có xung đột với con chỉ có Lâm gia, nhưng tuyệt đối không phải cừu hận không đội trời chung, Lâm gia hẳn cũng sẽ không xúc động đến mức bất kể hậu quả đi mời sát thủ tới ám sát con. Có lẽ… -Ánh mắt Diệp Vô Thần lấp lóe, nói:
- Liệu có phải hoàng thất của Đại Phong Quốc hay không?
- Lý do?
- Nếu Đào Bạch Bạch ám sát thành công người trong Diệp gia ta, thì sẽ có hậu quả gì? –Diệp Vô Thần hỏi ngược lại.
- Diệp gia ta đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực tiêu diệt Thiên Sát Các. –Diệp Uy nói như chém đinh chặt sắt.
Diệp Vô Thần gật đầu:
- Không sai. Với quyền thế của Diệp gia, muốn tiêu diệt một Thiên Sát Các không hề coi là chuyện khó. Cho nên Đào Bạch Bạch vốn dĩ không nên mạo hiểm tới ám sát con như vậy. Trừ phi người nọ có thể đưa thù lao cực cao, đồng thời có thể bao vệ Thiên Sát Các của y. Mà có năng lực như vậy, hơn nữa hận Diệp gia ta, con chỉ có thể nghĩ tới hoàng thất Đại Phong Quốc. Nếu con không phán đoán sai, sau lần ám sát thất bại này Thiên Sát Các đã dời đến Đại Phong Quốc, khiến Diệp gia chúng ta muốn báo thù cũng không thể.
Sau khi Diệp Vô Thần nói xong, rất có thâm ý liếc Diệp Uy và Diệp Nộ một cái. Họ có thể từ đây mà nghĩ tới hoàng thất Thiên Long hay không, thì phải xem chính họ. Chỉ là khả năng này khá xa vời. Diệp Vô Thần đương nhiên không thể nói ra tình hình thực tế.
Hắn dùng dư quang của đôi mắt liếc qua Diệp Vô Vân hơi mất tự nhiên, thầm cười lạnh.
Diệp Nộ và Diệp Uy đều trầm mặc. Diệp Vô Thần nói:
- Nàng tên Đồng Tâm, sau này cứ để nàng ở lại chỗ con nhé.
- Ừm, tùy con thôi. –Diệp Uy đang trầm tư nói. Chuyện kiểu này, y không hề để trong lòng cho lắm.
- Chạy cả nửa ngày, bây giờ con hơi mệt rồi.
- Thần Nhi, con đi nghỉ ngơi đi. Để ta và gia gia con từ từ ngẫm nghĩ. Chuyện này liên quan đến an nguy Diệp gia ta. Chiều nay ta sẽ tăng cường thủ vệ, sau đó tới thương nghị với hoàng thượng. –Diệp Uy than thở nói.
Diệp Vô Thần gật đầu, ôm Đồng Tâm rời đi. Mặc dù vốn đã không ôm hy vọng gì, nhưng nghe Diệp Uy nói ra câu tìm hoàng đế thương nghị, không thể nghi ngờ đã chứng minh ám chỉ mông lung của hắn coi như là vô ích. Điều này cũng khó trách, nam nhân Diệp gia từ trước tới nay luôn trung thành, nhưng mà…