- Chuyện càng khiến ta cảm thấy khó tin chính là năm năm trước Nam Hoàng tông chủ đi gặp Long Dận, dẫn theo cái gì không dẫn lại khư khư dẫn con gái mình tới. Hoàng đế Long Dận chần chừ chưa đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với lời hứa của Nam Hoàng tông là bởi vì năm đó y biết Nam Hoàng tông chủ có một người con gái, y dùng thời gian mười mấy năm để chờ con gái của Nam Hoàng tông chủ trưởng thành, sau đó đưa ra thỉnh cầu kết hôn, như vậy có thể cột chặt Thiên Long hoàng thất và Nam Hoàng tông một cách hoàn mỹ. Ta chỉ có thể nói, Thiên Long hoàng đế thật biết tính toán, mà Nam Hoàng tông chủ không hổ là tông chủ của Nam Hoàng tông, càng ngấm ngầm mưu tính hoàng đế này một hồi, đoán được hy sẽ đưa ra lời thỉnh cầu như vậy, vì thế năm năm trước dẫn con gái đi tới Thiên Long Thành, thuận dòng để y đưa ra. Bằng không, với địa vị siêu nhiên của Nam Hoàng tông, Nam Hoàng tông chủ há có thể cam tâm hy sinh con gái duy nhất của mình.

- Ngươi sai rồi. –Thủy Mộng Thiền khẽ lắc đầu:

- Nam Hoàng tông xưa nay luôn coi trọng lời hứa, khi ấy nếu đã hứa một lời thỉnh cầu với Thiên Long hoàng thất, vậy thì đối với yêu cầu của y, Nam Hoàng tông chúng ta tự nhiên phải đáp ứng, tuyệt không đổi ý. Mộng Thiền cũng tuyệt sẽ không làm trái lời thề, bằng không nguyện bị trời phạt.

- Ồ! Rất coi trọng lời hứa? Cái này ta tin, vậy nếu Long Dận chết trước khi cô hai mươi lăm tuổi thì sao? Liệu có phải không cần tuân thủ hay không? –Diệp Vô Thần cười khanh khách nói.

Trong sóng mắt tĩnh lặng như hồ nước thăm thẳm của Thủy Mộng Thiền sinh ra một cơn dao động trong nháy mắt. Nàng vốn dĩ có vài phần tò mò, vài phần lạnh nhạt đối diện với Diệp Vô Thần đang cười nói tự nhiên lúc này, nội tâm lại có áp lực nặng nề và rung động mãnh liệt chưa từng có bao giờ. Thậm chí, còn có một chút như kinh hãi.

Nàng sâu kín thở dài, thanh âm như gió nhẹ:

- Diệp công tử, nếu lời ngươi thành sự thật, ngươi nói ra trước mặt như vậy, không sợ bị giết người diệt khẩu sao?

- Ở đây đã có bảy người đang ẩn núp, thực lực mỗi người đều không dưới ta, muốn giết ta quả thật là dễ như trở bàn tay, vậy Thủy cô nương vì sao còn không phân phó động thủ thế? –Diệp Vô Thần nhướng mày, khuôn mặt đầy vẻ thờ ơ, không chút sợ hãi nào.

- Với tài trí của Diệp công tử, nếu đã dám nói ra ngay trước mặt, ắt hẳn đã có điểm dựa vào, Mộng Thiền sao dám mạo muội. Mong Diệp công tử hãy nêu rõ nguyên nhân tới đây. –Thủy Mộng Thiền nói. Những lời này của nàng không thể nghi ngờ đã thừa nhận những lời bậy bạ của Diệp Vô Thần. Cách một lớp rèm vải, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn, nếu nàng kiên trì bác bỏ, cũng chỉ sẽ bị hắn khinh thường.

Diệp Vô Thần cười nói:

- Thủy cô nương quả nhiên không phải nữ tử tầm thường, lòng độ lượng này thật khiến Vô Thần không thể không bội phục. Vô Thần hôm nay tới là muốn làm một cuộc giao dịch với Thủy cô nương.

- Giao dịch? –Thủy Mộng Thiền gẩy gẩy đôi mày liễu tinh tế.

- Ta cần một bộ dụng cụ vẽ và một tờ giấy vẽ đủ lớn. –Diệp Vô Thần nói.

Thủy Mộng Thiền tuy nghi hoặc nhưng không hề lượng lữ gật đầu, nghiêng đầu nói:

- Hết thảy cứ y theo lời Diệp công tử.

Không khiến Diệp Vô Thần phải chờ quá lâu, một thiếu nữ thanh xuân diện mạo dễ thương từ trong cửa ở đằng sau Thủy Mộng Thiền đi ra, sau đó vén rèm cửa đi tới trước mặt Diệp Vô Thần, đặt cả bộ dụng cụ lên bàn, đồng thời trải tờ giấy vẽ lên. Tờ giấy vẽ đó quả thật "đủ lớn", đủ để gói cả người Diệp Vô Thần vào trong đó.

Diệp Vô Thần đứng dậy, mỉm cười về phía nàng, hô hấp của thiếu nữ đó hiển nhiên hơi kìm hãm, dùng tốc độ nhanh nhất dời ánh mắt, mặt lạnh tanh rời đi.

Đặt Ngưng Tuyết ở bên người, Diệp Vô Thần một tay chấp bút, một tay dắt tay nàng, thấp giọng nói:

- Tuyết Nhi, xem ca ca vẽ tranh, đừng nhìn chỗ khác.

Ngưng Tuyết gật đầu:

- Muội thích nhất là nhìn xa ca vẽ tranh.

Bút vẽ dừng trên giấy, sau đó bị Diệp Vô Thần vẽ ra một đường dài ngoằng từ trên xuống dưới…

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngoại trừ tiếng ma xát giữa bút vẽ và giấy vẽ đã không còn thanh âm nào khác nữa. Những cô gái ẩn nấp ở chỗ tối toàn bộ lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam tử này, nội tâm rung động tột đỉnh. Mỗi một câu nói, mỗi một từ của hắn đều như từng cây búa lớn nện vào lòng họ. Ngay cả Thủy Mộng Thiền cũng từng vài lần không thể giữ nổi bình tĩnh trong lúc tâm thần bị chấn động.

Chỉ dựa vào lời đồn đãi đã phân tích ra từng sơ hở người thường sẽ vô ý thức bỏ qua, sau đó căn cứ vào những sơ hở này đánh thẳng chỗ hiểm, dùng giọng điệu không cho chối cãi nói ra ý đồ và bí mật lớn nhất giữa Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông…

Đây rốt cuộc là người thế nào… Mục đích hắn tới đây lại là gì? Nếu người này có thể gia nhập Nam Hoàng tông, vậy thì… Nhưng nếu hắn muốn ngăn cản Nam Hoàng tông, hắn không thể nghi ngờ sẽ là một địch nhân cực kỳ đáng sợ.

Mất vài phút Diệp Vô Thần đã ngừng bút, ném bút vẽ, cuộn giấy vẽ, vẻ mặt vô hại cười nói:

- Vị tiểu muội muội khi nãy ơi, nàng có thể ra ngoài rồi.

Rất nhanh, rèm vải bị vén lên, thiếu nữ khi nãy đón lấy cuộn tranh thật dài đó, một lời không nói đi về, sau đó cung kính dâng đến trước mặt Thủy Mộng Thiền.

Diệp Vô Vân cũng không nói gì, lại rót đầy chén trà lần nữa, sau đó đặt bên miệng Ngưng Tuyết:

- Tuyết Nhi, khát à?

- Vâng! –Ngưng Tuyết ứng tiếng, sau đó kề miệng, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ. Mà lúc này, trên hương án trước mặt Thủy Mộng Thiền cũng đã trải ra cuộn tranh vừa mới hoàn thành lúc này.

Trên bức tranh là một thanh kiếm, một thanh kiếm toàn thân vàng óng ánh, bất kể là chuôi kiếm hay thân kiếm đều sáng bóng như gương. Thủy Mộng Thiền khen ngợi nói:

- Họa kỹ của Diệp công tử quả nhiên danh bất hư truyền, có thể vẽ lên trên bức tranh thô ráp một thanh kiếm như mặt kính, vẻn vẹn điều này Mộng Thiền đã tự thẹn không bằng. Hơn nữa thanh kiếm này tuy ở trong tranh, nhưng lại như vật thật ở trước mặt, thậm chí khiến người ta cảm thấy một cỗ kiếm thế bá đạo khí thế dồn dập…

Thanh âm Thủy Mộng Thiền tắc nghẹn như bị vướng họng, bởi vì nàng nhìn thấy chữ "Nam" nho nhỏ lại bắt mắt ở vị trí mũi kiếm.

Đôi mắt đủ để mị hoặc chúng sinh bỗng trợn tròn, ánh mắt nàng tức tốc nhìn về mỗi một bộ phận của thanh kiếm, một lần lại một lần, dị sắc trong đôi mắt cũng lấp lóe càng lúc càng mãnh liệt.

Rất lâu sau, nàng bỗng kích động hô:

- Mau đi lấy thước đo tới cho ta!

Thiếu nữ đứng ở đằng sau nàng không rời đi lần đầu tiên nghe thấy nàng phát ra thanh âm vội vã như thế, nào dám chậm trễ, tức tốc xoay người chân vội vã rời đi, khi trở về trên tay đã cầm một cuộn thước dây rất dài. Thủy Mộng Thiền đứng dậy, trải thước dây ra, sau đó không ngừng thay đổi vị trí đo đạc trên mặt tranh, độ dài độ rộng thân kiếm, chuôi kiếm và cả độ dài thanh kiếm, thận chí cả độ dài đường rãnh ở giữa kiếm… Nàng đo đạc hết thảy, vẻ mặt cũng càng lúc càng trở nên kích động.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Nam Hoàng Kiếm, trên dưới Nam Hoàng tông bao gồm cả tông chủ cũng chưa bao giờ từng thấy Nam Hoàng Kiếm, bởi vì Nam Hoàng Kiếm từ khi Nam Hoàng tông khai tông tới nay chưa từng có ai nhìn thấy bao giờ, chỉ là ghi lại hết thảy đặc trưng trong tổ huấn. Lúc đầu nhìn thoáng qua, Thủy Mộng Thiền đương nhiên không thể liếc một cái là nhận ra nó, nhưng lúc này nàng đã kinh hãi cảm thấy, bất kể là ngoại hình, đặc trưng, thậm chí độ dài kích cỡ các bộ phần của thanh kiếm trong tranh, đều hoàn toàn khớp với những gì ghi lại. Mà lời tổ huấn của Thủy gia, đương nhiên có người của Nam Hoàng Thủy gia họ mới có tư cách được biết, vậy thì giải thích duy nhất chính là…

- Đây là Nam Hoàng Kiếm!? –Nàng rốt cuộc phát ra tiếng kinh hô, cũng làm chấn động mấy người ở trong tối, khiến họ quả thực không dám tin vào lỗ tai mình.

E rằng mấy ngàn năm, e rằng mấy vạn năm, cũng có lẽ càng rất lâu rồi. Sự tồn tại của Nam Hoàng là vì cái gì… Sự tồn tại của nó chính là vì tìm Nam Hoàng Kiếm – Trảm Tinh. Đây vốn dĩ là lý do duy nhất Nam Hoàng tông tồn tại. Nhưng nhiều năm như vậy, đừng nói tìm được, thậm chí bất kỳ tin tức liên quan tới thanh kiếm này đều chưa từng nghe thấy bao giờ. Nhiều năm sau, thậm chí ngay cả một vài người trong nội bộ Nam Hoàng tông đều bắt đầu hoài nghi thanh kiếm trong truyền thuyết này có thật sự tồn tại hay không.

Mà nay, bởi vị công tử Diệp gia khiến họ chấn kinh này, họ không ngờ lại nghe được cái tên mà người trong Nam Hoàng tông ắt phải nhớ kỹ suốt đời.

- Không hổ là công chúa của Nam Hoàng tông, nhanh như vậy đã nhận ra. Đây đích xác là Nam Hoàng Kiếm. –Diệp Vô Thần đáp.

Thủy Mộng Thiền cẩn thận cuộn bức tranh lại, ráng đè nén sóng lòng hỏi:

- Vì sao ngươi có thể vẽ ra thanh kiếm này?

- Điều này rất khó đoán ư? –Diệp Vô Thần bật cười, nói:

- Bởi vì ta từng thấy qua thanh kiếm này, chẳng những thấy qua, ta còn biết nó bây giờ đang ở đâu. Chỉ là sau khi nghe thấy chuyện liên quan tới Nam Hoàng tông các người, ta mới biết thì ra Nam Hoàng tông các người đang tìm nó.

Xung quanh truyền tới tiếng hít thở trở nên nặng nề rõ ràng. Lúc này cho dù là một kẻ không có bất kỳ tu vi gì đi vào đều sẽ phát hiện ra mấy người vốn đang ráng sức ẩn nấp kia. Bởi vì sự xúc động của Nam Hoàng Kiếm đối với họ thật sự quá lớn. Cho dù bỏ qua sứ mệnh Nam Hoàng tông tìm Nam Hoàng Kiếm, nếu Nam Hoàng tông giành được Nam Hoàng Kiếm, nhất định có thể dễ dàng tung hoành thiên hạ, không ai có thể tranh phong, Bắc Đế tông cũng không thể --- trừ phi họ có thể tìm được Bắc Đế Cung tên là "Tai Ách".

- Nó ở đâu? –Thủy Mộng Thiền buột miệng hỏi.

Diệp Vô Thần cười nhạt xua tay, không trả lời câu hỏi của nàng, mà chậm chạp nói:

- Hiện tại có thể bàn giao dịch giữa chúng ta chưa? À đúng rồi, ta trước tiên phải nhắc nhở mấy chị gái sắp không nhịn được muốn lao ra vài câu, nếu ta đã dám đến thì sẽ không sợ rơi vào tay các người. Các người có thể cứ việc thử xem, đương nhiên hậu quả chính là các người vĩnh viễn cũng đừng mong lấy được Nam Hoàng Kiếm, mà Nam Hoàng Kiếm trong thời gian ngắn nhất sẽ rơi vào tay Bắc Đế tông. Ta thực ra rất muốn biết nếu Bắc Đế tông chiếm được Nam Hoàng Kiếm thì còn sẽ duy trì trạng thái hợp tác với các ngươi hay không?

Thủy Mộng Thiền dần tỉnh táo lại, nàng thực hiện một thủ thế đơn giản, bảo mấy người rục rịch muốn ra kia an phận, từ từ nói:

- Diệp công tử xin chớ hiểu lầm. Họ đều là người làm bạn quanh năm bên cạnh Mộng Thiền, bảo vệ Mộng Thiền, tuyệt đối sẽ không gây bất lợi với Diệp công tử. Không biết làm thế nào Diệp công tử mới có thể nói tung tích của Nam Hoàng Kiếm. Mộng Thiền không dám không theo.

- Thủy cô nương quả nhiên là người thẳng thắn, vậy Vô Thần sẽ nói thẳng. –Diệp Vô Thần hài lòng gật đầu, nhìn chăm chú vào người đằng sau rèm vải nói:

- Ta có thể đoán được mục đích Thủy cô nương ở lâu trong Thiên Long Thành, chắc hẳn thế lực của Nam Hoàng tông mấy năm nay đã dần bắt đầu thẩm thấu vào Thiên Long Thành, thậm chí cả trong hoàng thất, trụ sở ngầm càng trải khắp Thiên Long Thành… Hửm? Thủy cô nương đừng vội phủ nhận, nếu ta đoán không sai, thống lĩnh thị vệ hoàng cung Vũ Thượng đại nhân hẳn chính là người trong Nam Hoàng đúng không? Cuộc xung đột trước Mộng Yên Lâu với ta ngày đó chắc hẳn Thủy cô nương đều thấy rõ. Khi đó hắn từng nhìn về phía tầng thượng nơi Thủy cô nương ở ba lần, tuy mỗi lần đều rất ngắn ngủi nhưng mỗi lần ánh mắt đều trở nên cực kỳ cung kính. Theo ta được biết, hoàng đế dường như chưa từng tiến vào Mộng Yên Lâu bao giờ.

Nội tâm Thủy Mộng Thiền chấn động mãnh liệt, bởi vì thống lĩnh thị vệ tên Vũ Thương kia chính là người trong Nam Hoàng tông.

Trừ những điều khác, vẻn vẻn chỉ là lực quan sát này của hắn đã tới mức kinh thế hãi tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện