Dùng xong bữa sáng, Neil ngồi lại sofa trong khi Zoe đang rửa bát đĩa trong bếp, anh đưa tay nhặt lấy remote trên bàn mở tivi. Chương trình thời sự 9 giờ sáng của đài truyền hình thành phố đang đưa tin về một vụ tai nạn xe hơi. Giọng của phát thanh viên nhẹ nhàng mềm mỏng không kém phần lưu loát và linh hoạt, nhưng lại không hề có một chút xúc cảm nào trong lời nói mặc dù cô ta đang đưa tin về một vụ tai nạn chết người.

“Vào 1 giờ 15 phút tối qua, một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra trên đường Wailing, chiếc xe hơi BMW lạc tay lái chạy lấn lên vỉa hè và đâm vào trụ điện ven đường làm ba người đàn ông trong xe tất cả điều tử vong. Cảnh sát xem xét sơ bộ hiện trường cho biết, rất có khả năng vì say rượu không thể kiểm soát được tốc độ nên đã dẫn đến tai nạn, nhưng đó chỉ là kết luận bước đầu, cảnh sát còn phải xem xét lại các camera giám sát trên đường phố mới có thể kết luận chính sát nhất.”

Lời phát thanh viên vừa dứttrong bếp vang lên một tiếng ​​loảng xoảng, đó là tiếng thủy tinh va chạm với sàn nhà vỡ tan. Neil vội vàng một tay ôm eo mình đang bị thương chạy vào trong bếp, đến nơi anh nhìn thấy Zoe đang đứng ngẩn người nhìn mảnh vỡ của chiếc ly thuỷ tinh đang nằm ngổn ngang dưới sàn nhà. Cậu quay đầu nhìn lại như bối rối và lo sợ điều gì đó mà đứng yên bất động, Neil bước đến nắm lấy hai bàn tay đang run rẩy và lạnh ngắt của Zoe.

“Em có bị thương không?”

Zoe hồi hồn vội vàng lắc đầu giọng nói lúng túng, “Không, không có, em chỉ không cẩn thận làm rơi.”

Như cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của Zoe vì lúc này hai bàn tay của cậu rất lạnh, Neil cẩn thận nhẹ ôm cậu vào lòng, bàn tay đặt sau lưng Zoe vuốt ve lên xuống. Đầu Zoe cúi xuống tựa vào vai Neil, một cảm giác ấm áp an toàn khi có anh bên cạnh làm cậu thả lỏng cô thể và bình tỉnh trở lại. Zoe suy nghĩ, mình có nên nói chuyện của Jill cho Neil biết hay không? Cái chết của ba người đàn ông kia không thể nào là trùng hợp ngẫu nhiên vì tai nạn như vậy, chắc chắn có liên quan đến Jill. Lúc ở trong quán bar ánh mắt như muốn giết người của cậu ấy khi nhìn ba người đàn ông kia không khỏi làm Zoe có chút lo lắng, Jill lúc đó thật sự rất nguy hiểm. Nhưng Zoe sẽ mở miệng như thế nào với Neil đây? Liệu rằng Neil có tin rằng cậu nhìn thấy được hồn ma hay sẽ cho là cậu nói dối lừa gạt anh, dù gì thì quá khứ của cậu cũng đâu có tốt đẹp gì, nhưng nếu có nói cho Neil biết thì với sức của anh có thể làm gì được để ngăn cản một hồn ma?

Chần chừ một lúc lâu Zoe ngẩng đầu nhìn lên, cậu quyết định vẫn phải nói ra sự thật, cậu đứng đối diện nhau Neil rồi thở ra một hơi, chưa kịp mở lời thì lại nghe giọng nói dịu dàng của Neil.

“Để anh dọn sạch là được rồi, em ra ngoài ngồi đợi anh.”

Neil vừa xoay người bước đi lại bị Zoe nắm lấy tay kéo lại, Neil nhìn cậu, bàn tay to lớn của anh bao lấy bàn tay Zoe, “Có gì ra ngoài rồi nói.”

Sau khi dọn dẹp xong trong bếp hai người ngồi lại sofa, Neil không nói gì mà chỉ im lặng và chờ đợi Zoe mở miệng. Sự yên lặng một lúc sau cuối cùng cũng bị đánh vỡ, giống như hạ quyết tâm Zoe đem tất cả những chuyện về bản thân và những chuyện xảy ra trong quá khứ kể hết cho Neil nghe. Anh có chút ngoài ý muốn không thể tin nổi mà ngồi yên lặng, nhưng anh tin Zoe không nói dối mình, thật sự trên đời có rất nhiều thứ kỳ diệu mà con người không thể giải thích được, chuyện Zoe nhìn thấy hồn ma cũng có thể là một dị năng mà thượng đế đã ban cho cậu, nhưng món quà này quá nguy hiểm hại cậu phải chịu biết bao nhiêu đau khổ cùng bất hạnh trong đời.

Neil ngồi nhích lại gần Zoe giang tay ôm lấy cậu rồi thở dài, nhìn dáng vẻ mềm mại dịu dàng của Neil cùng cái thở dài này làm Zoe có cảm giác như anh không hề tin và những lời cậu vừa nói, có thể anh cho là cậu đang dùng lý do ngớ ngẩn nhất để biện minh cho những sai lầm xảy ra trong quá khứ và cho hành động giết người trước đây của cậu.

Zoe đẩy Neil ra, cậu ngồi thẳng người bộ dạng cực kỳ nghiêm túc, “Những gì em nói là thật, tất cả điều là sự thật, anh không tin sao?”

Neil lắc đầu lại ôm Zoe vào lòng, “Anh tin em mà, không có lý do gì để em nói dối anh cả.”

Neil buông Zoe ra, hai bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy đầu vai Zoe rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, “Nếu là vậy, chúng ta nên đến hiện trường vụ đụng xe để xem có bất thường gì xảy ra không, còn về Jill, nếu quả thật vụ tai nạn lần này có liên quan đến cậu ấy, chúng ta sẽ tìm cách ngăn cậu ta lại.”

“Đi ngay bây giờ?” Zoe có chút lo lắng nói, “Còn vết thương của anh thì sao?”

“Không sao.”

Neil nhẹ nhàng mân mê khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Zoe, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu làm anh thích tới mức trái tim cũng tan chảy thành nước. Zoe cũng nhìn anh, khoảnh khắc đó, Zoe thấy có gì đó rạo rực lạ thường bên trong cơ thể mình, kiểu như cậu thật sự đã yêu người trước mặt này từ rất lâu, và yêu rất nhiều.

Neil mỉm cười dùng ngón tay khều mũi cậu, “Chỉ là vết thương nhỏ không ảnh hưởng gì đâu, anh khỏe lắm, chúng ta đi thôi, nếu đến muộn để cảnh sát thu dọn sạch sẽ hiện trường thì sẽ không nhìn ra được điều gì bất thường.”

—------

Vừa đến nơi và xuất trình thể cảnh sát, Neil và Zoe được nhân viên canh giữ hiện trường vụ tai nạn cho phép họ tiếp cận chiếc xe. Hiện trường vụ án hỗn loạn, ba thi thể nạn nhân đã được đưa đi từ lâu. Quan sát sơ bộ thì vết trượt bánh xe nhìn rất bất thường, nhân viên giám định nói với Neil rằng, khoảng cách ba trăm mét trước khi chiếc xe lao lên trụ điện cho thấy nó vẫn chạy một cách bình thường trên xa lộ, có nghĩa là sau đó mới xuất hiện biến cố gì đó làm chiếc xe không thể kiểm soát được nữa mà đâm vào trụ điện trên vỉa hè.

Quan sát kỹ càng chiếc BMW nằm lật ngửa phơi bụng giữa đường, vụ tai nạn khiến chiếc ô tô bị biến dạng hoàn toàn, nhưng Zoe lại cảm thấy đây không phải là do tài xế bị mất lái mà là sau khi tông vào trụ điện chiếc xe vẫn tiếp tục bị một lực khủng khiếp nào đó nhắc bỏng nó lên và liên tiếp ném nó vào trụ điện, khi xác định toàn bộ người trong xe đã tử vong chiếc xe mới dừng lại và rơi xuống đất nằm ngửa bụng lên trời.

Nắm tay Zoe rung rung, không biết khi trả được thù gương mặt của Jill lúc đó như thế nào? Nhưng khi nhìn chiếc ô tô lật ngửa hư hỏng nặng đến mức không còn nhìn ra hình dạng nằm cách khu vực cột đèn khoảng 10m, và chiếc cột đèn cũng bị đổ sập sau cú tông mạnh kia, Zoe càng thêm sợ hãi. Jill, cậu ta không còn là một hồn ma yếu đuối và vô hại nữa rồi.

Xem xong hiện trường vụ tai nạn, cả hai người ngồi vào xe trở về nhà, bầu không khí lúc này thật yên tĩnh đến mức lạnh lẽo, dường như Neil cũng nhận ra điều bất thường của vụ tai nạn, chỉ còn đợi kết quả xét nghiệm nồng độ cồn và ma túy đối với tài xế để làm rõ nguyên nhân vụ tai nan. Neil vừa lái xe nhưng chốc chốc lại quay mắt nhìn Zoe, trong lòng Zoe lúc này đang có vấn đề suy nghĩ, nếu cậu có thể hút lấy hồn phách làm năng lượng cho mình và dùng năng lượng đó có thể điều khiển những linh hồn thì cậu cũng có thể làm như thế với Jill, nhưng đó là trước kia, hiện tại Jill rất mạnh liệu cậu có thể làm điều đó với Jill để ngăn cậu ấy lại không?

“Em đang suy nghĩ gì vậy?”

Câu hỏi của Neil kéo Zoe về với thực tại, cậu quay mặt qua nhìn Neil rồi lắc đầu, “Em không biết nữa, chỉ cảm thấy sợ.”

Neil vươn bàn tay qua nắm lấy tay Zoe, “Đừng sợ, em còn có anh.”

Zoe ủ rủ, “Anh không biết đâu, Jill… Rất đáng sợ.”

Xâu chuỗi tất cả ký ức trong quá khứ lại Zoe càng thấy sợ hãi hơn, những cái chết mà dường như do cậu gây ra ít nhiều gì điều có liên quan đến Jill, nếu thật sự cậu chỉ là nạn nhân và bị Jill lợi dụng thì đó là điều đáng hận vô cùng, cả tương lai của cậu đã bị huỷ hoại một cách có chủ ý.

“Hôm nay em có muốn đi làm không? Hay về nhà nghỉ ngơi một chút.”

Zoe lắc đầu, “Anh đưa em đến quán nha.” Cậu mỉm cười nhìn Neil, “Anh phải về nhà nghỉ ngơi không được đi làm, vết thương của anh chưa ổn lắm đâu, em sẽ về sớm.”

Cậu phải đến quan bar gặp Jill, phải hỏi rõ ràng mọi chuyện, và nếu không thể làm gì được cậu ấy thì ít ra Zoe cũng biết bản thân mình chỉ là người bị lợi dụng chứ không hề là một kẻ sát nhân giết người.

“Được.” Neil vuốt tóc cậu, “Em cẩn thận, có gì thì gọi điện cho anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện