Chiếc xe đậu bên đường một lúc, Neil bắt đầu cho xe chạy, xe chạy chầm chậm khi qua công viên. Trên con đường tấp nập xe cộ và người qua lại đông đúc vì hôm nay là ngày chủ nhật. Phía trước vài mét, đèn giao thông đã chuyển sang màu đỏ. Neil lại giảm tốc độ chạy chậm hơn như muốn tìm kiếm gì đó, vượt qua cột đèn tính hiệu đã chuyển xanh trước mặt là con dốc chảy dài. Neil rẽ sang trái rồi dừng lại trước một quán bar, anh bước xuống mở cửa xe nắm lấy tay Zoe đi vào. Zoe không hiểu anh muốn đến quán bar làm gì vào buổi sáng, nhưng chưa đợi cậu mở miệng hỏi thì Neil đã kéo tay cậu đẩy cửa đi vào đến bên trong. Vào thời điểm này trong quán không có khách, chỉ có một người đang cầm chổi quét dọn vệ sinh.
Vừa nhìn thấy Neil, cái mắt kính bên trong là con ngươi màu xanh đen sáng lấp lánh với nụ cười nhếch trên môi, hướng hai người đang đi vào nói với giọng nửa đùa nửa thật.
“Anh cảnh sát, sao lại đến kiểm tra quán của tôi vào giờ này hả, quán mở cửa vào 8 giờ tối cơ, phiền anh tối nay lại đến kiểm tra vậy.”
“Tôi biết.” Neil mỉm cười đến trước mặt người thanh niên lúc này đã để dụng cụ dọn vệ sinh sang một bên, anh quay sang nói với Zoe, “Đây chủ quán, anh ấy tên Roger, bạn thân của anh.”
Người thanh niên cười hề hề giọng nói có chút châm chọc, “Không dám, bạn thân với một sĩ quan cảnh sát, nếu khách của tôi mà biết chắc chắn họ sẽ không dám đến đây uống rượu nữa cho xem.”
Người thanh niên tên Roger liếc mắt nhìn Zoe rồi hỏi Neil, “Nhóc này là ai vậy?”
“Tớ đưa người cậu cần tìm đến.” Neil bình thản nói, “Không phải hôm trước cậu nói cần tìm người phục vụ sao?”
“Tôi nói cần phục vụ khi nào...” Chưa nói hết câu thì cái miệng của Roger đã bị bàn tay Neil bịch lại, Neil cười cười quay sang nói với Zoe.
“Em ngồi đợi anh ở đây, anh có chút chuyện muốn nói với anh bạn này.”
Nói xong Neil lôi Roger vào phòng trong để lại Zoe khó hiểu nhìn theo hai người. Cậu chậm rãi tìm ghế ngồi xuống, quan sát khắp quán. Quán bar tuy không lớn nhưng cách bày biện lại vô cùng tinh tế, nhất là tủ rượu phía sau quầy bar kia có rất nhiều loại rượu mà từ trước đến nay Zoe chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nó có đủ loại đủ màu sắc và kích cỡ khác nhau, chai lớn chai nhỏ, đủ kiểu với đủ hình dạng trong rất đẹp mắt. Các chai rượu có nhãn hiệu bằng bằng nước ngoài mà cậu không thể đọc được, nếu là vào làm cho quán bar chắc chắn việc khó khăn nhất của cậu là nhớ hết tên của các chai rượu kia, vừa nghĩ thôi đã thấy rối rắm lắm rồi.
Lúc này bên trong phòng Roger đang cố sức đẩy tay Neil ra khỏi miệng mình.
“Cậu làm gì vậy hả? Tôi nói cần người phục vụ khi nào?”
“Roger, cậu giúp tôi nhận em ấy vào làm ở đây được không?”
“Vì sao?” Roger nhìn vẻ mặt vừa khó xử vừa như muốn cầu xin khi nói chuyện với mình của Neil, cái vẻ mặt này là lần đầu tiên trong suốt nửa đời làm bạn với nhau Roger khó khăn lắm mới nhìn thấy được, từ trước đến nay không có chuyện gì có thể làm khó Neil cả. Tuy Neil vẫn im lặng không trả lời trước câu hỏi của Roger, nhưng ánh mắt anh vẫn đang nhìn ra hướng quầy rượu có người đang ngồi, chỉ vậy thôi cũng đủ để Roger nhìn ra vấn đề nằm ở cậu nhóc đang ngồi ngoài kia.
Roger nhỏ giọng hỏi Neil, “Chẳng lẽ, cậu nhóc đó là người mà cậu đã tìm kiếm suốt mấy năm qua.”
Neil nhẹ gật đầu, Roger lại bài ra bộ dạng người ngoài cuộc, “Dù là vậy thì có liên quan gì đến tôi, muốn chuộc lỗi thì cũng là chuyện của một mình cậu. Cậu là cảnh sát mà, tìm một công việc đâu có khó khăn gì.”
“Roger.” Neil ủ rũ, “Nhưng tôi chỉ tin tưởng một mình cậu, để em ấy làm ở đây tôi sẽ yên tâm hơn.”
“Hân hạnh thật đó.” Roger bĩu môi, “Quán tôi dạo này ế ẩm lắm, không có đủ tiền để thuê nhân viên mới đâu, lúc nãy chẳng phải cậu cũng đã thấy tự tôi phải tự mình dọn vệ sinh trong quán hay sao.”
“Cậu để em ấy làm ở đây, tiền lãi mỗi tháng của quán tôi sẽ không lấy, còn cậu có thêm nhân viên để phụ việc, nếu việc kinh doanh gặp rắc rối cứ điện cho tôi, như vậy có được không?”
Đôi con ngươi màu xanh bên trong cặp kính trắng trong suốt của Roger một lần nữa sáng lấp lánh hơn bao giờ hết, hắn cười tươi vỗ vai Neil, “Như vậy thì được, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nhóc đó thay cậu.”
Neil liếc Roger một cái lạnh lùng, kéo bàn tay đang vỗ vai mình xuống, “Không cần chăm sóc, cậu chỉ cần giao việc và dạy cho em ấy cách làm là được.” Neil nhíu mày trợn mắt như muốn đe doạ Roger, “Không được bóc lột sức lao động, không được la mắng, không được…”
“Được rồi được rồi.” Roger gật đầu lia lịa, “Sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa được chưa? Ai đời có ông chủ nào khổ như tôi không?”
Zoe ngồi đợi một lúc thì nhìn thấy hai người quay trở lại, người thanh niên đi cùng Neil lúc nãy với cặp kính trắng trên mũi nhìn cậu mỉm cười thân thiện bước đến gần, Zoe nghiêm chỉnh đứng lên như một người ngày đầu tiên đi phỏng vấn xin việc đang chờ kết quả. Roger nụ cười càng sâu gật đầu với cậu một cái.
“Tôi nghe Neil nói về cậu rồi, nể mặt anh cảnh sát đây tôi sẽ nhận cậu vào làm.”
Lời vừa dứt đã bị người đứng bên cạnh dùng cùi chỏ thúc cho một cái vào mạng sườn, Roger nhăn mặt nhưng lại cố mỉm cười, thái độ ung dung vô cùng chuyên nghiệp của một ông chủ kinh doanh quán bar.
“Tối nay 7 giờ cậu đến đây làm việc nhé, không cần siêng năng cũng được vì mỗi tháng điều sẽ có lương.”
Lại bị thúc cho một cái đau điếng, Roger nhăn mặt cong miệng cười nói với Zoe, “Tôi nói đùa thôi.” Hắn đưa cánh tay về phía Zoe, “Chào mừng cậu đến với quán Night.”
Zoe vội vàng bắt lấy cánh tay Roger như sợ hắn sẽ đỗi ý mà rút tay về, “Cảm ơn ông chủ, tôi sẽ chăm chỉ làm việc.”
Neil kéo tay Zoe, “Được rồi chúng ta về nhà thôi.” Anh quay sang nói với Roger, “Cảm ơn ông chủ, tối nay gặp.”
Roger tay ôm mạng sườn liếc mắt nhìn hai người đang tay trong tay rời đi.
—----------
“Bọn anh là bạn thân từ nhỏ, Roger vì gia đình không đủ điều kiện để lo cho cậu ấy vào đại học, nên cậu ấy quyết định ra ngoài tự kinh doanh mở quán bar.”
Khi vào trong xe, thấy Zoe có điều thắc mắc trong lòng nhưng lại không dám mở lời hỏi mình, Neil vừa nói vừa đưa tay mở khoá khởi động xe.
“Quán đó anh cũng có phần, lúc đầu cậu ấy không có đủ tiền nên rủ anh cùng làm, nhưng anh không có hứng thú với việc kinh doanh nên để cậu ấy tự đứng ra làm chủ, anh chỉ góp vốn mà thôi.”
Zoe nghe xong thì gật đầu mà không hỏi thêm gì, không khí trở nên yên tĩnh đến mức Neil cứ tưởng cậu sẽ không muốn nói chuyện thêm nữa, nhưng một lúc sau lại nghe được giọng của Zoe, trong lời nói có chút chần chừ.
“Anh… Là cảnh sát?”
Neil gật đầu, “Ừ, anh là cảnh sát.” Giọng anh có chút xấu hổ mà nhỏ đi, “Thật ra anh không có ý muốn giấu em, anh biết em đang cảm thấy khó xử và mặc cảm vì quá khứ trước kia, nhưng hiện tại em đã trở lại cuộc sống bình thường, làm lại cuộc đời mới, và anh muốn giúp em… Cảnh sát và tội phạm thì điều là con người cả, sống phải nhìn về phía trước chứ đừng vì quá khứ mà làm cho bản thân mặc cảm thụt lùi. Em không thể cứ đứng mãi trong bóng tối được, phải mạnh mẽ bước ra ánh sáng. Chuyện anh là cảnh sát không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của em cả, em hiểu không?”
Im lặng một lúc lâu cuối cùng Zoe cũng ngẩng mặt lên mở miệng, “Cảm ơn anh… ”
Đi kèm với lời nói là nụ cười hòa nhã dễ gần, đôi ngươi đen láy ôn nhu trong như mặt nước hồ lay động, một khi đắm chìm thì chắc chắn sẽ không có cách nào thoát ra được. Neil quay nhìn khuôn mặt Zoe, trong phút chốc ánh mắt anh cũng sáng lên mà mỉm cười.
Vừa nhìn thấy Neil, cái mắt kính bên trong là con ngươi màu xanh đen sáng lấp lánh với nụ cười nhếch trên môi, hướng hai người đang đi vào nói với giọng nửa đùa nửa thật.
“Anh cảnh sát, sao lại đến kiểm tra quán của tôi vào giờ này hả, quán mở cửa vào 8 giờ tối cơ, phiền anh tối nay lại đến kiểm tra vậy.”
“Tôi biết.” Neil mỉm cười đến trước mặt người thanh niên lúc này đã để dụng cụ dọn vệ sinh sang một bên, anh quay sang nói với Zoe, “Đây chủ quán, anh ấy tên Roger, bạn thân của anh.”
Người thanh niên cười hề hề giọng nói có chút châm chọc, “Không dám, bạn thân với một sĩ quan cảnh sát, nếu khách của tôi mà biết chắc chắn họ sẽ không dám đến đây uống rượu nữa cho xem.”
Người thanh niên tên Roger liếc mắt nhìn Zoe rồi hỏi Neil, “Nhóc này là ai vậy?”
“Tớ đưa người cậu cần tìm đến.” Neil bình thản nói, “Không phải hôm trước cậu nói cần tìm người phục vụ sao?”
“Tôi nói cần phục vụ khi nào...” Chưa nói hết câu thì cái miệng của Roger đã bị bàn tay Neil bịch lại, Neil cười cười quay sang nói với Zoe.
“Em ngồi đợi anh ở đây, anh có chút chuyện muốn nói với anh bạn này.”
Nói xong Neil lôi Roger vào phòng trong để lại Zoe khó hiểu nhìn theo hai người. Cậu chậm rãi tìm ghế ngồi xuống, quan sát khắp quán. Quán bar tuy không lớn nhưng cách bày biện lại vô cùng tinh tế, nhất là tủ rượu phía sau quầy bar kia có rất nhiều loại rượu mà từ trước đến nay Zoe chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nó có đủ loại đủ màu sắc và kích cỡ khác nhau, chai lớn chai nhỏ, đủ kiểu với đủ hình dạng trong rất đẹp mắt. Các chai rượu có nhãn hiệu bằng bằng nước ngoài mà cậu không thể đọc được, nếu là vào làm cho quán bar chắc chắn việc khó khăn nhất của cậu là nhớ hết tên của các chai rượu kia, vừa nghĩ thôi đã thấy rối rắm lắm rồi.
Lúc này bên trong phòng Roger đang cố sức đẩy tay Neil ra khỏi miệng mình.
“Cậu làm gì vậy hả? Tôi nói cần người phục vụ khi nào?”
“Roger, cậu giúp tôi nhận em ấy vào làm ở đây được không?”
“Vì sao?” Roger nhìn vẻ mặt vừa khó xử vừa như muốn cầu xin khi nói chuyện với mình của Neil, cái vẻ mặt này là lần đầu tiên trong suốt nửa đời làm bạn với nhau Roger khó khăn lắm mới nhìn thấy được, từ trước đến nay không có chuyện gì có thể làm khó Neil cả. Tuy Neil vẫn im lặng không trả lời trước câu hỏi của Roger, nhưng ánh mắt anh vẫn đang nhìn ra hướng quầy rượu có người đang ngồi, chỉ vậy thôi cũng đủ để Roger nhìn ra vấn đề nằm ở cậu nhóc đang ngồi ngoài kia.
Roger nhỏ giọng hỏi Neil, “Chẳng lẽ, cậu nhóc đó là người mà cậu đã tìm kiếm suốt mấy năm qua.”
Neil nhẹ gật đầu, Roger lại bài ra bộ dạng người ngoài cuộc, “Dù là vậy thì có liên quan gì đến tôi, muốn chuộc lỗi thì cũng là chuyện của một mình cậu. Cậu là cảnh sát mà, tìm một công việc đâu có khó khăn gì.”
“Roger.” Neil ủ rũ, “Nhưng tôi chỉ tin tưởng một mình cậu, để em ấy làm ở đây tôi sẽ yên tâm hơn.”
“Hân hạnh thật đó.” Roger bĩu môi, “Quán tôi dạo này ế ẩm lắm, không có đủ tiền để thuê nhân viên mới đâu, lúc nãy chẳng phải cậu cũng đã thấy tự tôi phải tự mình dọn vệ sinh trong quán hay sao.”
“Cậu để em ấy làm ở đây, tiền lãi mỗi tháng của quán tôi sẽ không lấy, còn cậu có thêm nhân viên để phụ việc, nếu việc kinh doanh gặp rắc rối cứ điện cho tôi, như vậy có được không?”
Đôi con ngươi màu xanh bên trong cặp kính trắng trong suốt của Roger một lần nữa sáng lấp lánh hơn bao giờ hết, hắn cười tươi vỗ vai Neil, “Như vậy thì được, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nhóc đó thay cậu.”
Neil liếc Roger một cái lạnh lùng, kéo bàn tay đang vỗ vai mình xuống, “Không cần chăm sóc, cậu chỉ cần giao việc và dạy cho em ấy cách làm là được.” Neil nhíu mày trợn mắt như muốn đe doạ Roger, “Không được bóc lột sức lao động, không được la mắng, không được…”
“Được rồi được rồi.” Roger gật đầu lia lịa, “Sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa được chưa? Ai đời có ông chủ nào khổ như tôi không?”
Zoe ngồi đợi một lúc thì nhìn thấy hai người quay trở lại, người thanh niên đi cùng Neil lúc nãy với cặp kính trắng trên mũi nhìn cậu mỉm cười thân thiện bước đến gần, Zoe nghiêm chỉnh đứng lên như một người ngày đầu tiên đi phỏng vấn xin việc đang chờ kết quả. Roger nụ cười càng sâu gật đầu với cậu một cái.
“Tôi nghe Neil nói về cậu rồi, nể mặt anh cảnh sát đây tôi sẽ nhận cậu vào làm.”
Lời vừa dứt đã bị người đứng bên cạnh dùng cùi chỏ thúc cho một cái vào mạng sườn, Roger nhăn mặt nhưng lại cố mỉm cười, thái độ ung dung vô cùng chuyên nghiệp của một ông chủ kinh doanh quán bar.
“Tối nay 7 giờ cậu đến đây làm việc nhé, không cần siêng năng cũng được vì mỗi tháng điều sẽ có lương.”
Lại bị thúc cho một cái đau điếng, Roger nhăn mặt cong miệng cười nói với Zoe, “Tôi nói đùa thôi.” Hắn đưa cánh tay về phía Zoe, “Chào mừng cậu đến với quán Night.”
Zoe vội vàng bắt lấy cánh tay Roger như sợ hắn sẽ đỗi ý mà rút tay về, “Cảm ơn ông chủ, tôi sẽ chăm chỉ làm việc.”
Neil kéo tay Zoe, “Được rồi chúng ta về nhà thôi.” Anh quay sang nói với Roger, “Cảm ơn ông chủ, tối nay gặp.”
Roger tay ôm mạng sườn liếc mắt nhìn hai người đang tay trong tay rời đi.
—----------
“Bọn anh là bạn thân từ nhỏ, Roger vì gia đình không đủ điều kiện để lo cho cậu ấy vào đại học, nên cậu ấy quyết định ra ngoài tự kinh doanh mở quán bar.”
Khi vào trong xe, thấy Zoe có điều thắc mắc trong lòng nhưng lại không dám mở lời hỏi mình, Neil vừa nói vừa đưa tay mở khoá khởi động xe.
“Quán đó anh cũng có phần, lúc đầu cậu ấy không có đủ tiền nên rủ anh cùng làm, nhưng anh không có hứng thú với việc kinh doanh nên để cậu ấy tự đứng ra làm chủ, anh chỉ góp vốn mà thôi.”
Zoe nghe xong thì gật đầu mà không hỏi thêm gì, không khí trở nên yên tĩnh đến mức Neil cứ tưởng cậu sẽ không muốn nói chuyện thêm nữa, nhưng một lúc sau lại nghe được giọng của Zoe, trong lời nói có chút chần chừ.
“Anh… Là cảnh sát?”
Neil gật đầu, “Ừ, anh là cảnh sát.” Giọng anh có chút xấu hổ mà nhỏ đi, “Thật ra anh không có ý muốn giấu em, anh biết em đang cảm thấy khó xử và mặc cảm vì quá khứ trước kia, nhưng hiện tại em đã trở lại cuộc sống bình thường, làm lại cuộc đời mới, và anh muốn giúp em… Cảnh sát và tội phạm thì điều là con người cả, sống phải nhìn về phía trước chứ đừng vì quá khứ mà làm cho bản thân mặc cảm thụt lùi. Em không thể cứ đứng mãi trong bóng tối được, phải mạnh mẽ bước ra ánh sáng. Chuyện anh là cảnh sát không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của em cả, em hiểu không?”
Im lặng một lúc lâu cuối cùng Zoe cũng ngẩng mặt lên mở miệng, “Cảm ơn anh… ”
Đi kèm với lời nói là nụ cười hòa nhã dễ gần, đôi ngươi đen láy ôn nhu trong như mặt nước hồ lay động, một khi đắm chìm thì chắc chắn sẽ không có cách nào thoát ra được. Neil quay nhìn khuôn mặt Zoe, trong phút chốc ánh mắt anh cũng sáng lên mà mỉm cười.
Danh sách chương